Chương 47:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Phó Hàn Sanh hừ lạnh một tiếng, rút dương vật ra khỏi nơi tư mật, dòng suối mát lạnh chảy ra, rũ mắt là có thể thấy cửa động bị thao cho sưng lên, hai chân không khép lại được.
Phó Hàn Sanh nhìn bộ dạng mê người xấu hổ của Mộ Diên không nhịn được muốn hôn cô và chính xác là hắn đã làm vậy, ấn cô lên gối sau đó môi lưỡi quấn quýt.
Lục Võ thấp thỏm gõ cửa: “Tam gia, ngủ thiếu gia cho người mang huyết yến tới, đang ở thư phòng chờ ngài.” Vừa nói xong liền dán tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong.
Đúng là tới sớm hay muộn không bằng tới đúng lúc, cả người Mộ Diên cứng đờ, bị dọa đến mức môi mất đi màu máu.
Lá gan bé như chuột.
“Sao lại bị dọa thành như vậy chứ? Làm như chúng ta thông dâm không bằng.” Phó Hàn Sanh cười cười liếm môi cô.
Mộ Diên xoa khóe miệng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đầy tâm sự, bọc khăn trải giường lại, vùi đầu vào gối: “Anh mau đi đi, đừng để người ta chờ lâu.”
Sắc mặt của hắn tối sầm, mặc áo dài vào rồi đi giày xuống giường, đến phòng tắm rửa mặt sau đó dặn dò Lục Võ đưa nước ấm vào sau đó bước ra cửa.
Ở công quán có bồn tắm được làm bằng sứ trắng, người hầu đổ đầy nước ấm vào rồi đỡ Mộ Diên vào rửa sạch.
Từ cửa sổ thông gió trong phòng tắm có thể nhìn thấy được giàn hoa lan đang đua sắc tỏa hương thơm lừng.
Người hầu mang sườn xám mới mua vào, được làm từ gấm Tứ Xuyên màu đỏ thêu hình hoa dâm bụt, nút bọc là viên trân châu Hải Nam, hàng thêu Tô Châu khiêm tốn nhưng kỳ công, không thể không nói ánh mắt của Phó Hàn Sanh rất độc đáo.
Phó Tuân chờ ở thư phòng xem được một nửa cuốn Hồng Lâu Mộng thì nghe thấy có người gọi mình ở đằng sau.
“Hồng Lâu Mộng đều là để con gái xem cậu là đàn ông vẫn nên xem cái gì đó cường thế hơn chút.”
Phó tam gia đi đến trước chiếc ghế làm bằng gỗ mun, ngồi xuống, áo dài xanh lam cùng tay áo phất phơ tạo nên cảnh tượng tao nhã vô cùng, con hạc được thêu tinh xảo đặc biệt là đôi mắt giống hắn như đúc.
“Sách của Trịnh Quan Ứng thường nói về chính trị, pháp luật phương Tây, em chưa bao giờ ra khỏi nước nên đọc cũng không hiểu.” Phó Tuân trả lời, thản nhiên uống trà bỏ sách Hồng Lâu Mộng xuống, giọng điệu vui đùa nói với Phó Hàn Sanh: “Tam ca cũng nên đi tìm ý trung nhân đi, bà nội lúc nào cũng lải nhải bên tai em không cần tam ca tìm người môn đăng hộ đối chỉ cần yêu thích là được.”
Lúc còn thiếu niên, Phó Hàn Sanh bị giục cưới rất nhiều, tam tiểu thư mới đi du học về của Triệu gia, đến đại tiểu thư của Chu phủ đối diện ngay cả Trân Ni giáo viên dạy tiếng nước ngoài trong trường cũng bị Phó thái thái dẫn đến gặp mặt mấy lần.
Phó Hàn Sanh nhìn bộ dạng mê người xấu hổ của Mộ Diên không nhịn được muốn hôn cô và chính xác là hắn đã làm vậy, ấn cô lên gối sau đó môi lưỡi quấn quýt.
Lục Võ thấp thỏm gõ cửa: “Tam gia, ngủ thiếu gia cho người mang huyết yến tới, đang ở thư phòng chờ ngài.” Vừa nói xong liền dán tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong.
Đúng là tới sớm hay muộn không bằng tới đúng lúc, cả người Mộ Diên cứng đờ, bị dọa đến mức môi mất đi màu máu.
Lá gan bé như chuột.
“Sao lại bị dọa thành như vậy chứ? Làm như chúng ta thông dâm không bằng.” Phó Hàn Sanh cười cười liếm môi cô.
Mộ Diên xoa khóe miệng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đầy tâm sự, bọc khăn trải giường lại, vùi đầu vào gối: “Anh mau đi đi, đừng để người ta chờ lâu.”
Sắc mặt của hắn tối sầm, mặc áo dài vào rồi đi giày xuống giường, đến phòng tắm rửa mặt sau đó dặn dò Lục Võ đưa nước ấm vào sau đó bước ra cửa.
Ở công quán có bồn tắm được làm bằng sứ trắng, người hầu đổ đầy nước ấm vào rồi đỡ Mộ Diên vào rửa sạch.
Từ cửa sổ thông gió trong phòng tắm có thể nhìn thấy được giàn hoa lan đang đua sắc tỏa hương thơm lừng.
Người hầu mang sườn xám mới mua vào, được làm từ gấm Tứ Xuyên màu đỏ thêu hình hoa dâm bụt, nút bọc là viên trân châu Hải Nam, hàng thêu Tô Châu khiêm tốn nhưng kỳ công, không thể không nói ánh mắt của Phó Hàn Sanh rất độc đáo.
Phó Tuân chờ ở thư phòng xem được một nửa cuốn Hồng Lâu Mộng thì nghe thấy có người gọi mình ở đằng sau.
“Hồng Lâu Mộng đều là để con gái xem cậu là đàn ông vẫn nên xem cái gì đó cường thế hơn chút.”
Phó tam gia đi đến trước chiếc ghế làm bằng gỗ mun, ngồi xuống, áo dài xanh lam cùng tay áo phất phơ tạo nên cảnh tượng tao nhã vô cùng, con hạc được thêu tinh xảo đặc biệt là đôi mắt giống hắn như đúc.
“Sách của Trịnh Quan Ứng thường nói về chính trị, pháp luật phương Tây, em chưa bao giờ ra khỏi nước nên đọc cũng không hiểu.” Phó Tuân trả lời, thản nhiên uống trà bỏ sách Hồng Lâu Mộng xuống, giọng điệu vui đùa nói với Phó Hàn Sanh: “Tam ca cũng nên đi tìm ý trung nhân đi, bà nội lúc nào cũng lải nhải bên tai em không cần tam ca tìm người môn đăng hộ đối chỉ cần yêu thích là được.”
Lúc còn thiếu niên, Phó Hàn Sanh bị giục cưới rất nhiều, tam tiểu thư mới đi du học về của Triệu gia, đến đại tiểu thư của Chu phủ đối diện ngay cả Trân Ni giáo viên dạy tiếng nước ngoài trong trường cũng bị Phó thái thái dẫn đến gặp mặt mấy lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.