Chương 25:
Mai Tân Thập Luật
10/03/2024
“...Anh đừng nhìn, đưa thuốc cho tôi…Tôi tự bôi được…”
Bị Phó Hàn Sanh nhìn chằm chằm thân dưới của mình làm Mộ Diên cực kỳ xấu hổ, dù không trang điểm nhưng gương mặt lại đỏ như được bôi thêm một lớp phấn, cô cảm thấy tiểu huyệt của mình nóng lên, chỗ bụng run rẩy.
Hắn cười nhẹ một cái, cô không chịu được sự trêu đùa của hắn nên ướt rồi.
Đôi mắt hứng thú nhìn ngón tay của mình chọc chọc hoa huyệt của cô, vừa chặt vừa ướt, Phó Sanh cố gắng áp chế hơi thở gấp gáp của mình, xương tay dùng sức kéo ra rồi đâm sâu vào trong men theo con đường mòn.
“...Ưm… Đừng mà…” Mộ Diên khóc lóc lắc đầu, cô không ngốc nên biết hắn muốn làm cái gì, ngón tay hắn cứ thúc đẩy vào bên trong quấy một vòng lại xoắn một vòng, cảm giác khó chịu nhộn nhạo ở bụng từng đợt từng đợt dâng trào lên cổ họng.
Mộ Diên kẹp chặt chân lại, cô bỗng nhiên muốn đi tiểu, hôm nay cô uống nửa chén trà thôi mà sao lại như thế chứ? Cô cắn răng yên lặng cầu nguyện sự tra tấn này nhanh chóng kết thúc.
Phó Hàn Sanh đang quỳ đứng giữa hai chân cô, bình tĩnh dùng tay xoa lên thành mép hoa huyệt chậm rãi lấy thuốc mỡ đi vào, bôi khắp nơi, cứ như thế bảy tám lần đến khi cả ngườι Mộ Diên chảy mồ hôi đầm đìa, sự nhẫn nại gần như sắp cạn kiệt mớᎥ thôi.
Mộ Diên vô lực nằm trên giường, thở phì phò, cái yếm trên ngực hở hang để lộ đôi gò bồng thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn nơi đó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, bụng nhỏ run run, cô che đôi môi lại, nước mắt tràn ra khóe mi, búi tóc hỗn độn, người xụi lơ yên lặng, đùi bị hắn tách ra, mặc kệ ngón tay hắn muốn làm gì thì làm.
Nghe thấy tiếng ma sát quần áo, Mộ Diên lập tức ngước mắt lên, thấy hắn đã cởi bộ đồ dài màu trắng, trần truồng quỳ xuống trước mặt mình, ánh sáng chói chang, lúc này là ban ngày nên cô nhìn thấy rõ cơ thể trắng trẻo và cường tráng của Phó Hàn Sanh. Mộ Diên muốn lờ đi cũng khó, khu rừng xanh um tươi tốt cùng với dương vật to lớn ngẩng đầu lên mang theo ý chí chiến đấu sục sôi, hùng dũng hướng về phía cô.
Mộ Diên nhớ tới cái ngày nó đi vào trong cơ thể mình, lúc đó cô vô cùng sợ hãi, giờ nó chuẩn bị vào đó nữa cô càng khiếp sợ hơn, cô nâng đôi mắt hạnh đang rơi nước mắt lên, sợ sệt nhìn hắn: “Tam gia nói bôi thuốc giúp tôi sao giờ anh lại cởi quần áo rồi?”
Phó Hàn Sanh mở chân cô ra, để côn thịt sát cửa động cô, giọng điệu nghiêm túc: “Mới nãy nhìn thấy bên trong của A Diên rất đỏ nên tôi đưa thuốc vào bôi ở trong nhưng chưa đến nơi, chi bằng hãy dùng cái này để trị tận gốc đi.”
Bác sĩ Phó ăn nói rõ ràng, lời lẽ chính đáng.
“Không cần… Tôi không trị… Tam gia tha cho tôi đi…” Mộ Diên run rẩy thân mình, khóc đến mức hai mắt đều đỏ, muốn ngồi dậy trên giường.
“Ngoan nào, bôi thuốc là được.” Phó Hàn Sanh mút lấy cái má hồng của cô, nuốt trọn vị mặn đắng của nước mắt và mồ hôi, một tay cầm lấy chân cô đè dưới thân, dùng số thuốc mỡ còn lại bỏ vào lòng bàn tay bôi lên dương vật thâm tím to lớn, bôi đều xung quanh, cảnh tượng này được ánh sáng chiếu vào vô cùng dâm mỹ.
Sau khi dương vật bôi thuốc mỡ xong, Phó Hàn Sanh liền vuốt ve hoa huyệt, bôi thêm ít dâm thủy rồi cọ xát hai bên môi hoa, từ từ đi vào khe động đó.
“Ưm…”
Gần một tháng hai người chưa làm, giờ được hòa nhập với nhau liền kêu lên một tiếng thoải mái.
Mộ Diên ngậm chặt miệng lại, quy đầu to lớn của hắn đâm vào huyệt cô khiến cho hoa huyệt mút chặt hơn nữa.
Thật sự quá chật hẹp, Phó Hàn Sanh vừa ấn lên cánh hoa cô vừa dụ dỗ: phải nghe lời nếu không sẽ không bôi được vào trong đâu…”
Vừa dứt lời liền đem cả gậy sắt đi sâu vào động nhỏ, thong thả như dao cùn cắt thịt, mỗi lần đi sâu đều ngoáy một cái cho đã, hệt như bác sĩ đang bôi thuốc cho cô vậy.
Đi vào rồi làm một vòng như vậy khiến cho cô ăn trọn vẹn nơi đó của hắn nhưng không thể làm cho cô tận hứng được, dương vật của Phó Hàn Sanh mỗi lần rút ra đều cọ xát bên ngoài của cô rồi ,ớᎥ tiến thêm một tấc, cô cố hết sức để nhận lấy nó nhưng sau khi rút ra lại cảm thấy trống rỗng.
Bàn tay của hắn nắn bóp nhũ hoa một cách thô bạo, mang cho cô khoái cảm vô cùng, sự ấm nóng tụ lại ở vùng bụng một làm một lượng dâm thủy trào ra như mưa xuân tràn về, hoa huyệt không tự chủ được mà trói cái cọc của hắn lại, lúc hắn cắm sâu thì thấy khó chịu nhưng đợi hắn rút ra thì lưu luyến không thôi.
Dâm đãng!
Mộ Diên không tự giác được mà vặn vẹo cơ thể mềm mại lả lướt, nâng hông chạm đến nơi rừng rậm của Phó Hàn Sanh.
“Có phải bé rất muốn không?” Trong mắt của Phó Hàn Sanh đầy ý cười, cúi người xuống vuốt ve gương mặt đỏ ửng của cô, vươn đầu lưỡi liếm môi cô.
Cô cảm thấy xấu hổ, sườn mặt nhỏ quay đi không muốn thừa nhận, dưới thân càng lúc càng trướng, vừa thích vừa ngứa, cô hơi nâng bụng nhỏ, gắt gao dùng hoa huyệt kẹp chặt dương vật của Phó Hàn Sanh, dùng cánh hoa non mềm cọ lấy hai túi tinh của hắn.
“Chuyện xấu xa này là bí mật nhỉ, chỉ nói cho tôi nghe, ai cũng không biết được.” Phó Hàn Sanh cắn chiếc cằm nhỏ đang chảy mồ hôi.
Hắn cũng không nhịn được nữa nhưng vẫn cố để duy trì hình tượng, làm một ngườι thầy khiêm tốn dạy dỗ bé con đi đúng đường.
Mây trôi lơ lửng, bầu trời im lặng, sắc trời dần ngả về màu đen, chắc là sắp mưa.
“... Ưm… Không được lừa tôi…” Mộ Diên nũng nịu nói, ánh mắt mờ mịt, mười phần kiều diễm làm ngườι ta phải thương tiếc.
Phó Hàn Sanh cười nhạt hôn lên khóe miệng cô, lòng bàn tay xoa bóp hai cái vú nẩy lại trắng mềm, giọng nói khàn đục: “Bé ngoan, tôi không lừa em.”
Vòng eo mảnh khảnh bị ôm lên, Mộ Diên có cảm giác bản thân đã bị triệt đường lui, dương vật hung hăng đi vào hoa huyệt, dùng sức đâm, dùng sức phá.
“... Ưm… Ô… Nhẹ chút…” Mộ Diên nắm lấy hai tay hắn, sau vài lần bị Phó Hàn Sanh suýt đâm bay người, may mà đều được ôm về, chiếc eo nhỏ uốn lượn như dương liễu, cô chỉ biết há mồm ê ê a a không ngừng.
Bị Phó Hàn Sanh nhìn chằm chằm thân dưới của mình làm Mộ Diên cực kỳ xấu hổ, dù không trang điểm nhưng gương mặt lại đỏ như được bôi thêm một lớp phấn, cô cảm thấy tiểu huyệt của mình nóng lên, chỗ bụng run rẩy.
Hắn cười nhẹ một cái, cô không chịu được sự trêu đùa của hắn nên ướt rồi.
Đôi mắt hứng thú nhìn ngón tay của mình chọc chọc hoa huyệt của cô, vừa chặt vừa ướt, Phó Sanh cố gắng áp chế hơi thở gấp gáp của mình, xương tay dùng sức kéo ra rồi đâm sâu vào trong men theo con đường mòn.
“...Ưm… Đừng mà…” Mộ Diên khóc lóc lắc đầu, cô không ngốc nên biết hắn muốn làm cái gì, ngón tay hắn cứ thúc đẩy vào bên trong quấy một vòng lại xoắn một vòng, cảm giác khó chịu nhộn nhạo ở bụng từng đợt từng đợt dâng trào lên cổ họng.
Mộ Diên kẹp chặt chân lại, cô bỗng nhiên muốn đi tiểu, hôm nay cô uống nửa chén trà thôi mà sao lại như thế chứ? Cô cắn răng yên lặng cầu nguyện sự tra tấn này nhanh chóng kết thúc.
Phó Hàn Sanh đang quỳ đứng giữa hai chân cô, bình tĩnh dùng tay xoa lên thành mép hoa huyệt chậm rãi lấy thuốc mỡ đi vào, bôi khắp nơi, cứ như thế bảy tám lần đến khi cả ngườι Mộ Diên chảy mồ hôi đầm đìa, sự nhẫn nại gần như sắp cạn kiệt mớᎥ thôi.
Mộ Diên vô lực nằm trên giường, thở phì phò, cái yếm trên ngực hở hang để lộ đôi gò bồng thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn nơi đó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, bụng nhỏ run run, cô che đôi môi lại, nước mắt tràn ra khóe mi, búi tóc hỗn độn, người xụi lơ yên lặng, đùi bị hắn tách ra, mặc kệ ngón tay hắn muốn làm gì thì làm.
Nghe thấy tiếng ma sát quần áo, Mộ Diên lập tức ngước mắt lên, thấy hắn đã cởi bộ đồ dài màu trắng, trần truồng quỳ xuống trước mặt mình, ánh sáng chói chang, lúc này là ban ngày nên cô nhìn thấy rõ cơ thể trắng trẻo và cường tráng của Phó Hàn Sanh. Mộ Diên muốn lờ đi cũng khó, khu rừng xanh um tươi tốt cùng với dương vật to lớn ngẩng đầu lên mang theo ý chí chiến đấu sục sôi, hùng dũng hướng về phía cô.
Mộ Diên nhớ tới cái ngày nó đi vào trong cơ thể mình, lúc đó cô vô cùng sợ hãi, giờ nó chuẩn bị vào đó nữa cô càng khiếp sợ hơn, cô nâng đôi mắt hạnh đang rơi nước mắt lên, sợ sệt nhìn hắn: “Tam gia nói bôi thuốc giúp tôi sao giờ anh lại cởi quần áo rồi?”
Phó Hàn Sanh mở chân cô ra, để côn thịt sát cửa động cô, giọng điệu nghiêm túc: “Mới nãy nhìn thấy bên trong của A Diên rất đỏ nên tôi đưa thuốc vào bôi ở trong nhưng chưa đến nơi, chi bằng hãy dùng cái này để trị tận gốc đi.”
Bác sĩ Phó ăn nói rõ ràng, lời lẽ chính đáng.
“Không cần… Tôi không trị… Tam gia tha cho tôi đi…” Mộ Diên run rẩy thân mình, khóc đến mức hai mắt đều đỏ, muốn ngồi dậy trên giường.
“Ngoan nào, bôi thuốc là được.” Phó Hàn Sanh mút lấy cái má hồng của cô, nuốt trọn vị mặn đắng của nước mắt và mồ hôi, một tay cầm lấy chân cô đè dưới thân, dùng số thuốc mỡ còn lại bỏ vào lòng bàn tay bôi lên dương vật thâm tím to lớn, bôi đều xung quanh, cảnh tượng này được ánh sáng chiếu vào vô cùng dâm mỹ.
Sau khi dương vật bôi thuốc mỡ xong, Phó Hàn Sanh liền vuốt ve hoa huyệt, bôi thêm ít dâm thủy rồi cọ xát hai bên môi hoa, từ từ đi vào khe động đó.
“Ưm…”
Gần một tháng hai người chưa làm, giờ được hòa nhập với nhau liền kêu lên một tiếng thoải mái.
Mộ Diên ngậm chặt miệng lại, quy đầu to lớn của hắn đâm vào huyệt cô khiến cho hoa huyệt mút chặt hơn nữa.
Thật sự quá chật hẹp, Phó Hàn Sanh vừa ấn lên cánh hoa cô vừa dụ dỗ: phải nghe lời nếu không sẽ không bôi được vào trong đâu…”
Vừa dứt lời liền đem cả gậy sắt đi sâu vào động nhỏ, thong thả như dao cùn cắt thịt, mỗi lần đi sâu đều ngoáy một cái cho đã, hệt như bác sĩ đang bôi thuốc cho cô vậy.
Đi vào rồi làm một vòng như vậy khiến cho cô ăn trọn vẹn nơi đó của hắn nhưng không thể làm cho cô tận hứng được, dương vật của Phó Hàn Sanh mỗi lần rút ra đều cọ xát bên ngoài của cô rồi ,ớᎥ tiến thêm một tấc, cô cố hết sức để nhận lấy nó nhưng sau khi rút ra lại cảm thấy trống rỗng.
Bàn tay của hắn nắn bóp nhũ hoa một cách thô bạo, mang cho cô khoái cảm vô cùng, sự ấm nóng tụ lại ở vùng bụng một làm một lượng dâm thủy trào ra như mưa xuân tràn về, hoa huyệt không tự chủ được mà trói cái cọc của hắn lại, lúc hắn cắm sâu thì thấy khó chịu nhưng đợi hắn rút ra thì lưu luyến không thôi.
Dâm đãng!
Mộ Diên không tự giác được mà vặn vẹo cơ thể mềm mại lả lướt, nâng hông chạm đến nơi rừng rậm của Phó Hàn Sanh.
“Có phải bé rất muốn không?” Trong mắt của Phó Hàn Sanh đầy ý cười, cúi người xuống vuốt ve gương mặt đỏ ửng của cô, vươn đầu lưỡi liếm môi cô.
Cô cảm thấy xấu hổ, sườn mặt nhỏ quay đi không muốn thừa nhận, dưới thân càng lúc càng trướng, vừa thích vừa ngứa, cô hơi nâng bụng nhỏ, gắt gao dùng hoa huyệt kẹp chặt dương vật của Phó Hàn Sanh, dùng cánh hoa non mềm cọ lấy hai túi tinh của hắn.
“Chuyện xấu xa này là bí mật nhỉ, chỉ nói cho tôi nghe, ai cũng không biết được.” Phó Hàn Sanh cắn chiếc cằm nhỏ đang chảy mồ hôi.
Hắn cũng không nhịn được nữa nhưng vẫn cố để duy trì hình tượng, làm một ngườι thầy khiêm tốn dạy dỗ bé con đi đúng đường.
Mây trôi lơ lửng, bầu trời im lặng, sắc trời dần ngả về màu đen, chắc là sắp mưa.
“... Ưm… Không được lừa tôi…” Mộ Diên nũng nịu nói, ánh mắt mờ mịt, mười phần kiều diễm làm ngườι ta phải thương tiếc.
Phó Hàn Sanh cười nhạt hôn lên khóe miệng cô, lòng bàn tay xoa bóp hai cái vú nẩy lại trắng mềm, giọng nói khàn đục: “Bé ngoan, tôi không lừa em.”
Vòng eo mảnh khảnh bị ôm lên, Mộ Diên có cảm giác bản thân đã bị triệt đường lui, dương vật hung hăng đi vào hoa huyệt, dùng sức đâm, dùng sức phá.
“... Ưm… Ô… Nhẹ chút…” Mộ Diên nắm lấy hai tay hắn, sau vài lần bị Phó Hàn Sanh suýt đâm bay người, may mà đều được ôm về, chiếc eo nhỏ uốn lượn như dương liễu, cô chỉ biết há mồm ê ê a a không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.