Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 27:

Mai Tân Thập Luật

12/03/2024

Màn đêm buông xuống, thay thế cho ban ngày, treo lên mặt trăng hình lưỡi liềm.

Hắn vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau tai, giờ gương mặt cô giống bông hoa súng trồng trong ao, trắng nõn mượt mà lại còn tỏa hương thơm mát lạnh ngọt ngào, Phó Hàn Sanh cắn một cái lên cổ thon dài, hắn nếm được vị của hoa nhài: “Sao thân thể của A Diên lại thơm như vậy? Vị hoa nhài này.” Nói xong hắn lại ngửi chiếc giường: “Chăn cũng thơm, tất cả đều là mùi của A Diên.”

Mộ Diên bị hắn cọ ngứa, nép người vào trong lòng hắn, bỗng dưng nhớ tới hoa nhài ở trong viện, vườn hoa của thím đang dần lớn, leo khắp trên giàn, chắc có lẽ khi phơi quần áo ở đó đã dính hương lên.

Cô thấy Phó Hàn Sanh ôm chăn ngửi tự nhiên đỏ mặt, chăn đã bị dâm thủy và tinh dịch làm ướt một mảng, cô tức giận mắng: “Cái đó dơ lắm, tam gia đừng ngửi!”

Phó Hàn Sanh không nhịn được cười, ôm cô hôn triền miên, vươn đầu lưỡi chơi đùa cái miệng chúm chím, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng trao đổi nước bọt, người đàn ông đỡ lấy cơ thể dẻo dai không xương của người con gái vào trong ngực.

“A Diên, tôi muốn làm một lần nữa?” Dương vật của Phó Hàn Sanh trướng lên đau, nụ hôn này cũng không thể làm hắn ổn định lại, không đợi bé trả lời đã lật cơ thể cô lại đè lên nệm bông, để đôi mông trắng như tuyết vểnh lên, trên làn da còn in hằn năm dấu tay của hắn lúc nãy.

“... Không được… Sưng lên rồi…” Mộ Diên không có sức lực chống đối, van xin, cố gắng kìm nước mắt lại, Phó Hàn Sanh quỳ gối đằng sau cô cầm lấy dương vật xâm nhập vào nhụy hoa đang chảy mật dịch, phụt một tiếng, bắt đầu đụ.

“Ngoan, em nằm bò ra đi, tôi sẽ đâm nhẹ thôi.” Phó Hàn Sanh rên một tiếng, vuốt ve hoa huyệt vừa bị đụ giờ lại tiếp tục cuộc chiến, không cần dùng chút sức nào đã đi vào, Phó Hàn Sanh đụ đến điểm dâm, tiếng nước dịch vang dội cả căn phòng, cô nương e thẹn cũng đã rên lên những tiếng dồn dập mê người.

Cô nằm bò ra tận hưởng sự khoái lạc mà những cú đâm của hắn mang lại, Mộ Diên khóc thảm thiết, mí mắt khô khốc, lúc đầu còn rên vài tiếng sau đó là nghẹn ngào nức nở, làn sóng cao trào hết đợt này lại đến đợt khác, cô vặn eo chuyển động, sau đó trước mắt bỗng tối sầm lại, cô bị người đàn ông này chơi ngất đi.

Ánh trăng non tỏa sáng chiếu xuống đình viện, mấy chú chim đi ngang qua, ban đêm yên tĩnh không tiếng động.

Lục Võ ngồi xổm ở sân ngáp, lấy khối bánh bao nhân đậu đỏ từ trong túi ra cắn một miếng, cửa chính bỗng dưng mở ra.

Tam gia mặc bộ đồ dài, tâm trạng vui vẻ giống như con sói mới được ăn no.

“Tam gia, bây giờ đi về ạ?” Lục Võ thấy trời đã muộn rồi.



Phó Hàn Sanh lấy một khối đại dương từ trong tay áo ra đưa cho anh ta, người dựa vào cửa dưới nói: “Đi đến quán ăn Vân Hương mua ba món ăn mặn, một canh, đồ ăn thì gọi vịt muối tương, thịt kho tàu, xương sườn chua ngọt, rau xào thêm canh cá trích hầm sau đó đến Tam Lý mua kẹo bạc hà. Nếu tiệm thuốc chưa đóng cửa thì mua thêm thuốc tránh thai.”

Số tiền còn lại là để trả phí chạy vặt. Lục Võ cười khanh khách nhận tiền: “Vâng ạ, tam gia chờ một lát, thuộc hạ sẽ về nhanh thôi.”

Gió đêm thổi mạnh, nhiệt độ dần lạnh hơn.

Mộ Diên bị mùι thơm của thức ăn làm cho tỉnh giấc, cô hoảng hốt, mùi đồ ăn này chẳng lẽ là thím đã về?

Vừa mở mắt đã đập vào vẻ mặt lười biếng điển trai của Phó Hàn Sanh, hắn đang ngồi ở mép giường, vẻ mặt hắn dịu dàng hiếm thấy dưới ánh nến, hắn đang đọc sách, cô phát hiện đó là quyển sách mị hoặc mà cô đã lấy từ Phó Tuân, rõ ràng là cô đã cất đi ở góc tường rồi.

Sao hắn có thể thấy được?

“Tam gia đừng đọc, mau trả lại cho tôi.” Mộ Diên xấu hổ vô cùng, cô mớᎥ mở hai trang, tất cả đều miêu tả cảnh nam nữ hoan ái.

Cuối cùng cô thẹn quá hóa giận cướp lấy sách từ tay hắn.

Phó Hàn Sanh nghiêng ngườι, cơ thể thơm nức không xương nhào vào lòng hắn, hắn đã thay đồ mới cho Mộ Diên, ngay cả đồ lót cũng đã thay, bây giờ có hơi hối hận, nếu không mặc thì hay rồi.

“A Diên thích xem mấy loại tranh biếm họa này sao? Hiện nay loại sách này có giới hạn, không bằng lần sau tặng em cuốn sách thịt khác được không? Gia còn có thể cùng em thực hành mấy động tác trong đó.” Phó Hàn Sanh giơ tay lên, trên mặt đều là nụ cười vui vẻ.

Hắn vốn là người to cao, thân cao bảy thước, Mộ Diên xinh xắn lanh lợi nhỏ con đương nhiên là không lấy được.

Bé con bực tức, chống ở trên vai hắn cố gắng đoạt lấy nhưng vẫn không thể với tới, Phó Hàn Sanh ôm lấy eo cô, tầm mắt dừng trên cái miệng nhỏ, quơ quơ cuốn sách trước mặt, cố ý cắn vành tai cô, đó là chỗ mẫn cảm nhất của Mộ Diên: “A Diên xấu hổ à? Em hôn tôi đi rồi tôi sẽ trả cho em, thế nào? Hửm?”



Sau cơn mưa, ban đêm hơi lạnh nhưng vòng ngực của Phó Hàn Sanh lại ấm áp vô cùng, mặt Mộ Diên đỏ chót, bực bội trừng hắn, vẫn không quên giải thích: “Tôi không cần, sách này là tôi thấy Phó Tuân lén đọc nên tịch thu.”

Phó Hàn Sanh nhướng mày, chẳng biết là có tin hay không, ghé sườn mặt lại sát cô: “Tôi đương nhiên tin A Diên, mau hôn tôi đi nếu không đồ ăn sẽ lạnh mất.”

Mộ Diên nhìn mặt hắn.

Trên bàn là món canh cá trích hầm thơm ngọt, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt với nước sốt đặc sệt, vịt muối tương óng ánh vàng mật. Mộ Diên cảm thấy nhất định là rất ngon, còn có bánh hạt dẻ nhân hạch đào rắc vừng cùng kẹo bạc hà mà cô thích nhất nữa, Phó Kiều Ngọc đã tặng cô rất nhiều bánh nhưng món vịt muối tương này vừa nhìn là biết món ăn hiếm có.

Cô bao giờ thấy món ngon này, Mộ Diên suy nghĩ, đổi một nụ hôn để thưởng thức món ngon thì cũng không có gì thiệt cả.

Nhẹ nhàng bám lên ngườι Phó Hàn Sanh sau đó hôn hắn một cái, lại thêm cái nữa: “Mau trả sách lại cho tôi đi tam gia.”

Phó Hàn Sanh trả sách lại cho cô, còn xoa đầu cô nói A Diên thật ngoan, sau đó hắn bế cô lại bàn ăn gắp thức ăn cho cô.

Món vịt muối tương gần như hết sạch, Phó Hàn Sanh thong thả ăn rau xào, vui mừng nói: “Cơ thể của em còn đang phát triển nên ăn nhiều một chút, A Diên ăn thêm miếng sườn đi.”

Mộ Diên lau miệng xua tay, cô no lắm rồi, hôm nay là lần đầu tiên cô ăn no thế này. Nếu không phải bởi vì tiêu hao quá nhiều thể lực thì cô cũng không ăn nhiều thế đâu.

“À, tam gia, thuộc hạ cũng đang phát triển, sao không để lại cho thuộc hạ?” Lục Võ vươn cái môi bĩu lên lẩm bẩm, anh ấy giặt chăn ở bên ngoài, tay cũng đã đỏ lên.

Phó Hàn Sanh buông đũa xuống, liếc anh ấy hỏi: “Quần áo với chăn đã giặt xong chưa?”

“Đã giặt xong rồi, đɑng treo ở trên tầng, tay nghề của thuộc hạ cực kỳ tốt đó!” Lục Võ đắc ý nói, nói xong liền ăn đĩa xương sườn kia.

Mộ Diên nghe thấy thế lập tức nhìn về phía giường, thấy đã thay ga liền đỏ mặt, khăn trải giường và chăn đều bị Lục Võ mang đi giặt, cô còn nhớ ở trên đó dính nhiều hỗn hợp của cô và hắn, đúng là mất mặt mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Bụi Thượng Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook