Chương 28:
Mai Tân Thập Luật
12/03/2024
“Xấu hổ gì chứ? Miệng Lục Võ kín lắm, nếu tên đó dám nói lung tung gì thì tôi sẽ rút hết thịt trên đầu tên đó xuống cho em nguôi giận.” Phó Hàn Sanh nói thản nhiên, ôm người vào lòng, vuốt ve đầu ngón tay nhẵn nhụi trơn bóng của cô đưa lên bên miệng hôn.
Mộ Diên không tự giác vòng qua bả vai hắn, gương mặt áp vào áo dài bên ngoài, qua khe hở của quần áo nhìn khuôn mặt đáng thương đɑng đứng cạnh cửa, người đó tên là Lục Võ, cả người trắng gầy, đôi mắt nhỏ nhưng mũi to, đỉnh đầu có vài sợi tóc màu vàng thưa thớt, có vẻ là tên phát dục bất lương.
“Anh muốn ăn sao? Tôi vẫn chưa đụng vào nhiều đâu, anh ăn đi.” Cô duỗi tay đẩy dĩa thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt đến bên mép bàn.
Hai mắt Lục Võ sáng lên, liếc tam gia một cái, thấy người phía sau không nói gì chỉ nhướng mày anh ấy liền cười khanh khách tiến lên cầm dĩa vào ngực, sau đó đóng cửa còn nói cảm ơn: “Ăn ăn ăn! Cho dù tôi chỉ còn lại mấy sợi lông thì cũng không dám nói bậy, cảm ơn tam thiếu phu nhân đã thưởng.”
Màn đêm càng lúc càng tối lại, những ngôi sao tỏa sáng mơ hồ, lấp lánh như viên ngọc trên cao tạo thành nét chấm dấu phẩy trên bức họa to lớn của thiên nhiên vũ trụ.
“Tôi không phải là tam thiếu phu nhân…” Mộ Diên lẩm bẩm, ngón tay quấn lấy khăn tay thêu hoa có chút không vui.
Phó Hàn Sanh nhìn cô một cái, thu cánh tay đang ôm eo cô, phất ống tay ngồi dựa vào bàn, vẻ mặt chìm trong bóng đêm.
Ánh nến màu đỏ đung đưa, mấy con muỗi như con thiêu thân lao vào đốm lửa bị cháy lên rồi rơi xuống hóa thành hư không, dần dần tiêu tán.
Mộ Diên nhớ hôm nay hắn bắn rất nhiều vào người cô, càng nghĩ càng phiền lòng, tầm mắt đối diện với lưng của Phó Hàn Sanh, thấp thỏm hỏi: “Tam gia, năm nay tính cả tuổi mụ tôi mớᎥ mười lăm tuổi, vừa nãy anh bắn nhiều như thế, tôi sợ vạn nhất nếu có thai thì không ổn, có thể phiền tam gia cho người đi mua thuốc tránh thai được không?”
Phó Hàn Sanh vuốt ve khớp xương tay, nhẹ nhàng nói: “Mẹ của tôi mười bốn tuổi đã sinh tôi ra, số người ở tuổi này đính hôn kết hôn sinh con cũng không ít, em lo lắng gì chứ?”
Lời này giống như một cái búa gõ mạnh vào đầu của Mộ Diên, nếu mang thai thật cả đời này còn ai muốn cưới cô nữa? Mộ Diên cắn môi run rẩy, cố gắng bình tĩnh: “Từ nhỏ thím đã dạy tôi thà chết cũng không làm thiếp ngườι ta, nếu như mang thai thì chẳng phải tam gia cũng là đồng lõa, chi bằng uống viên thuốc đó cũng là một đường lui tốt để chúng ta không cần lo lắng.”
Dưới ánh nến vàng nhạt, đôi của Mộ Diên sáng như sao trời, bộ dáng cắn môi còn mang theo ba phần đỏ mặt mê ngườι vô cùng, Phó Hàn Sanh nghiêng người tưởng tượng.
“Làm thiếp?” Phó Hàn Sanh cười lạnh, rót chén trà sau đó cầm lấy cổ tay của cô, duỗi lưỡi ra liếm vành tai trầm thấp nói: “Mặc dù A Diên hạ thấp giá trị của bản thân nhưng tôi sẽ không chấp nhận điều đó. Vợ bé của tam gia thì có gì tốt chứ. Chi bằng làm tam thiếu phu nhân ngày đêm đều bị tôi chơi.”
Gương Mộ Diên đỏ bừng như trái cà chua, nhạy cảm cực kỳ, bị hắn nói mấy lời trêu chọc đã không nhịn được run lên, giãy giụa áp chế suy nghĩ, sau đó nghe thấy hắn nói bên tai cô: “Người nhà em khi nào thì về?”
Hình như Mộ Diên có một người thím nhưng buổi tối lúc hắn đi dạo trong sân phát hiện bên trong phòng ngủ không có ai.
Trên mặt Mộ Diên hiện lên vẻ giảo hoạt, hoảng loạn đẩy hắn: “Đi họp chợ rồi, nói buổi tối thì sẽ về, tam gia mau thu dọn đi đừng để bị bắt gặp.”
Bây giờ là giờ Tuất (19h đến 21h), sợ là người bán đồ ăn cũng đã đẩy xe về nhà chứ đừng nói gì đến họp chợ mà đuổi.
Phó Hàn Sanh đè cô lên đệm, duỗi tay sờ vào quần lót màu xanh đen của cô, hung hăng mút má cô: “Hù tôi? Kẻ lừa đảo, xem tối nay gia chơi em như thế nào!”
Mộ Diên lấy tay che môi, há mồm nói không nên lời, sợ người khác nghe thấy, bình thường là người ngay thẳng trầm tính sao khi thú tính đột phát thì thành con người quá đáng vậy?
Mộ Diên làm sao mà hù được con cáo già Phó Hàn Sanh, cô nghẹn ngào duỗi chân đá hắn rồi khóc: “Tam gia tha cho tôi đi, hôm nay đã đâm vào nhiều lắm rồi, tôi chịu không nổi.”
Ban đêm mùi hoa hòe tỏa hương ngút trời, Hàn Sanh ở trong phòng cũng có thể ngửi thấy, người con gái mềm mại ở trong vòng ngực ngước đôi mắt long lanh ánh nước nhìn hắn làm cho dương vật ở giữa háng ngóc đầu lên.
“Không phải uống thuốc tránh thai là được sao? Buổi chiều tôi đã bảo Lục Võ đi mua rồi, đang hầm trên bếp, A Diên ngoan ngoãn để tôi đâm vài cái, chơi xong sẽ cho em uống.” Hắn cúi xuống cắn đầu ngón tay cô, bàn tay của hắn bắt đầu không thành thật cởi từng lớp áo trên người cô xuống.
Mộ Diên nhìn trần nhà, khóc không ra nước mắt, cảm giác bất lực khó nói thành lời.
Ánh trăng không di chuyển, chiếu vào cửa sổ.
Mộ Diên trần như nhộng nằm trên giường, quần lót treo lủng lẳng ở bắp đùi, chân bị mở ra, Phó Hàn Sanh nằm giữa hai chân cô, thân sĩ mà hỏi: “A Diên, để gia ăn cái miệng nhỏ phía dưới này được không?”
Chưa từng nghe nói đàn ông giúp nữ nhân ăn, Mộ Diên chỉ nghe loáng thoáng mấy bà hàng xóm nói chuyện, chỗ đó của kỹ nữ rất bẩn, chuyên ăn dương vật của khách làng chơi, cả ba cái miệng đều bị làm cho rộng ra dẫn đến bị bệnh kín, hoa huyệt ngăm đen lở loét, nấm mọc lên che kín chỗ đó, lúc ấy nghe xong Mộ Diên cảm thấy sợ hãi, là một cô nương tốt như thế mà bị hủy hoại.
“Đừng ăn, dơ lắm.” Mộ Diên lấy che nơi đó lại, quay mặt nhìn ngoài cửa sổ mơ hồ thấy ánh đèn phát sáng của nhà dân.
Tay nhỏ của cô bị Phó Hàn Sanh rút ra, xương ngón tay vuốt hai mép hoa, rũ mắt liếm cổ cô, ôm vào lòng dụ dỗ: “Đừng sợ, cuốn sách dâm đãng đó đã viết nếu ăn nơi đó có thể làm cho phụ nữ cảm thấy dục tiên dục tử.”
Không có liêm sỉ, Mộ Diên đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Tam gia đừng nói bậy, muốn ăn thì ăn không cần hỏi, tôi đi ngủ.”
Ăn, đương nhiên là muốn ăn, Phó Hàn Sanh mổ nhẹ lên môi cô, hắn nhất định phải chơi chết bé để bé phải khóc lóc xin tha.
Hắn cúi người xuống, hắn thấy hoa huyệt đỏ ửng nằm dưới háng cô, cái miệng dưới mớᎥ bị chơi hồi chiều giờ vẫn chưa khép lại được, còn tràn ra một ít xuân dịch, Phó Hàn Sanh vươn đầu lưỡi tách hai mép môi ra, cô bỗng chốc nắm lấy ga giường, cả ngườι khó chịu, lập tức phát ra tiếng kêu dâm đãng.
“Ưm… Ô…” Người nằm trên đệm bắt đầu run rẩy, cái mông trắng bệch uốn éo, muốn thoát khỏi cái lưỡi đang di chuyển như rắn ở trong hoa huyệt của Phó Hàn Sanh, hoa huyệt không nhịn được mà đón ý hùa theo cái lưỡi đó.
Đầu lưỡi đỏ dài quét một vòng sau đó chậm rãi xâm nhập vào hoa huyệt, va chạm như khiêu khích, chỉ chốc lát sau một dòng nước ngọt đã chảy ra.
Nghe tiếng sùm sụp mà Phó Hàn Sanh tạo ra, mặt Mộ Diên đỏ đến mức có thể nhỏ giọt máu, u cốc ngứa ngáy, hai chân hướng về nhau mà xoa xoa, lại bị Phó Hàn Sanh bẻ ra.
Hắn cắn hột le như trân châu kia, mạnh mẽ hút vào, cô có cảm giác như cả hoa huyệt bị Phó Hàn Sanh ăn mất.
Cơ thể như có ngọn lửa nóng bỏng toàn bộ đều đốt cháy động tình, cô cố gắng áp chế tiếng khóc nức nở, bắt lấy cọng cỏ cứu mạng: “Ô… Tam gia… Tam gia…”
Đôi môi đỏ hồng chảy nước không ngừng hút lấy cái lưỡi thon dài, nước mắt chảy xuống, cơ thể chịu kích thích của dị vật lấp đầy, sự kiên trinh vừa rồi của Mộ Diên đã bị sụp đổ như lũ tràn bờ đê, cô sắp bị nước cuốn trôi rồi.
Mộ Diên không tự giác vòng qua bả vai hắn, gương mặt áp vào áo dài bên ngoài, qua khe hở của quần áo nhìn khuôn mặt đáng thương đɑng đứng cạnh cửa, người đó tên là Lục Võ, cả người trắng gầy, đôi mắt nhỏ nhưng mũi to, đỉnh đầu có vài sợi tóc màu vàng thưa thớt, có vẻ là tên phát dục bất lương.
“Anh muốn ăn sao? Tôi vẫn chưa đụng vào nhiều đâu, anh ăn đi.” Cô duỗi tay đẩy dĩa thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt đến bên mép bàn.
Hai mắt Lục Võ sáng lên, liếc tam gia một cái, thấy người phía sau không nói gì chỉ nhướng mày anh ấy liền cười khanh khách tiến lên cầm dĩa vào ngực, sau đó đóng cửa còn nói cảm ơn: “Ăn ăn ăn! Cho dù tôi chỉ còn lại mấy sợi lông thì cũng không dám nói bậy, cảm ơn tam thiếu phu nhân đã thưởng.”
Màn đêm càng lúc càng tối lại, những ngôi sao tỏa sáng mơ hồ, lấp lánh như viên ngọc trên cao tạo thành nét chấm dấu phẩy trên bức họa to lớn của thiên nhiên vũ trụ.
“Tôi không phải là tam thiếu phu nhân…” Mộ Diên lẩm bẩm, ngón tay quấn lấy khăn tay thêu hoa có chút không vui.
Phó Hàn Sanh nhìn cô một cái, thu cánh tay đang ôm eo cô, phất ống tay ngồi dựa vào bàn, vẻ mặt chìm trong bóng đêm.
Ánh nến màu đỏ đung đưa, mấy con muỗi như con thiêu thân lao vào đốm lửa bị cháy lên rồi rơi xuống hóa thành hư không, dần dần tiêu tán.
Mộ Diên nhớ hôm nay hắn bắn rất nhiều vào người cô, càng nghĩ càng phiền lòng, tầm mắt đối diện với lưng của Phó Hàn Sanh, thấp thỏm hỏi: “Tam gia, năm nay tính cả tuổi mụ tôi mớᎥ mười lăm tuổi, vừa nãy anh bắn nhiều như thế, tôi sợ vạn nhất nếu có thai thì không ổn, có thể phiền tam gia cho người đi mua thuốc tránh thai được không?”
Phó Hàn Sanh vuốt ve khớp xương tay, nhẹ nhàng nói: “Mẹ của tôi mười bốn tuổi đã sinh tôi ra, số người ở tuổi này đính hôn kết hôn sinh con cũng không ít, em lo lắng gì chứ?”
Lời này giống như một cái búa gõ mạnh vào đầu của Mộ Diên, nếu mang thai thật cả đời này còn ai muốn cưới cô nữa? Mộ Diên cắn môi run rẩy, cố gắng bình tĩnh: “Từ nhỏ thím đã dạy tôi thà chết cũng không làm thiếp ngườι ta, nếu như mang thai thì chẳng phải tam gia cũng là đồng lõa, chi bằng uống viên thuốc đó cũng là một đường lui tốt để chúng ta không cần lo lắng.”
Dưới ánh nến vàng nhạt, đôi của Mộ Diên sáng như sao trời, bộ dáng cắn môi còn mang theo ba phần đỏ mặt mê ngườι vô cùng, Phó Hàn Sanh nghiêng người tưởng tượng.
“Làm thiếp?” Phó Hàn Sanh cười lạnh, rót chén trà sau đó cầm lấy cổ tay của cô, duỗi lưỡi ra liếm vành tai trầm thấp nói: “Mặc dù A Diên hạ thấp giá trị của bản thân nhưng tôi sẽ không chấp nhận điều đó. Vợ bé của tam gia thì có gì tốt chứ. Chi bằng làm tam thiếu phu nhân ngày đêm đều bị tôi chơi.”
Gương Mộ Diên đỏ bừng như trái cà chua, nhạy cảm cực kỳ, bị hắn nói mấy lời trêu chọc đã không nhịn được run lên, giãy giụa áp chế suy nghĩ, sau đó nghe thấy hắn nói bên tai cô: “Người nhà em khi nào thì về?”
Hình như Mộ Diên có một người thím nhưng buổi tối lúc hắn đi dạo trong sân phát hiện bên trong phòng ngủ không có ai.
Trên mặt Mộ Diên hiện lên vẻ giảo hoạt, hoảng loạn đẩy hắn: “Đi họp chợ rồi, nói buổi tối thì sẽ về, tam gia mau thu dọn đi đừng để bị bắt gặp.”
Bây giờ là giờ Tuất (19h đến 21h), sợ là người bán đồ ăn cũng đã đẩy xe về nhà chứ đừng nói gì đến họp chợ mà đuổi.
Phó Hàn Sanh đè cô lên đệm, duỗi tay sờ vào quần lót màu xanh đen của cô, hung hăng mút má cô: “Hù tôi? Kẻ lừa đảo, xem tối nay gia chơi em như thế nào!”
Mộ Diên lấy tay che môi, há mồm nói không nên lời, sợ người khác nghe thấy, bình thường là người ngay thẳng trầm tính sao khi thú tính đột phát thì thành con người quá đáng vậy?
Mộ Diên làm sao mà hù được con cáo già Phó Hàn Sanh, cô nghẹn ngào duỗi chân đá hắn rồi khóc: “Tam gia tha cho tôi đi, hôm nay đã đâm vào nhiều lắm rồi, tôi chịu không nổi.”
Ban đêm mùi hoa hòe tỏa hương ngút trời, Hàn Sanh ở trong phòng cũng có thể ngửi thấy, người con gái mềm mại ở trong vòng ngực ngước đôi mắt long lanh ánh nước nhìn hắn làm cho dương vật ở giữa háng ngóc đầu lên.
“Không phải uống thuốc tránh thai là được sao? Buổi chiều tôi đã bảo Lục Võ đi mua rồi, đang hầm trên bếp, A Diên ngoan ngoãn để tôi đâm vài cái, chơi xong sẽ cho em uống.” Hắn cúi xuống cắn đầu ngón tay cô, bàn tay của hắn bắt đầu không thành thật cởi từng lớp áo trên người cô xuống.
Mộ Diên nhìn trần nhà, khóc không ra nước mắt, cảm giác bất lực khó nói thành lời.
Ánh trăng không di chuyển, chiếu vào cửa sổ.
Mộ Diên trần như nhộng nằm trên giường, quần lót treo lủng lẳng ở bắp đùi, chân bị mở ra, Phó Hàn Sanh nằm giữa hai chân cô, thân sĩ mà hỏi: “A Diên, để gia ăn cái miệng nhỏ phía dưới này được không?”
Chưa từng nghe nói đàn ông giúp nữ nhân ăn, Mộ Diên chỉ nghe loáng thoáng mấy bà hàng xóm nói chuyện, chỗ đó của kỹ nữ rất bẩn, chuyên ăn dương vật của khách làng chơi, cả ba cái miệng đều bị làm cho rộng ra dẫn đến bị bệnh kín, hoa huyệt ngăm đen lở loét, nấm mọc lên che kín chỗ đó, lúc ấy nghe xong Mộ Diên cảm thấy sợ hãi, là một cô nương tốt như thế mà bị hủy hoại.
“Đừng ăn, dơ lắm.” Mộ Diên lấy che nơi đó lại, quay mặt nhìn ngoài cửa sổ mơ hồ thấy ánh đèn phát sáng của nhà dân.
Tay nhỏ của cô bị Phó Hàn Sanh rút ra, xương ngón tay vuốt hai mép hoa, rũ mắt liếm cổ cô, ôm vào lòng dụ dỗ: “Đừng sợ, cuốn sách dâm đãng đó đã viết nếu ăn nơi đó có thể làm cho phụ nữ cảm thấy dục tiên dục tử.”
Không có liêm sỉ, Mộ Diên đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Tam gia đừng nói bậy, muốn ăn thì ăn không cần hỏi, tôi đi ngủ.”
Ăn, đương nhiên là muốn ăn, Phó Hàn Sanh mổ nhẹ lên môi cô, hắn nhất định phải chơi chết bé để bé phải khóc lóc xin tha.
Hắn cúi người xuống, hắn thấy hoa huyệt đỏ ửng nằm dưới háng cô, cái miệng dưới mớᎥ bị chơi hồi chiều giờ vẫn chưa khép lại được, còn tràn ra một ít xuân dịch, Phó Hàn Sanh vươn đầu lưỡi tách hai mép môi ra, cô bỗng chốc nắm lấy ga giường, cả ngườι khó chịu, lập tức phát ra tiếng kêu dâm đãng.
“Ưm… Ô…” Người nằm trên đệm bắt đầu run rẩy, cái mông trắng bệch uốn éo, muốn thoát khỏi cái lưỡi đang di chuyển như rắn ở trong hoa huyệt của Phó Hàn Sanh, hoa huyệt không nhịn được mà đón ý hùa theo cái lưỡi đó.
Đầu lưỡi đỏ dài quét một vòng sau đó chậm rãi xâm nhập vào hoa huyệt, va chạm như khiêu khích, chỉ chốc lát sau một dòng nước ngọt đã chảy ra.
Nghe tiếng sùm sụp mà Phó Hàn Sanh tạo ra, mặt Mộ Diên đỏ đến mức có thể nhỏ giọt máu, u cốc ngứa ngáy, hai chân hướng về nhau mà xoa xoa, lại bị Phó Hàn Sanh bẻ ra.
Hắn cắn hột le như trân châu kia, mạnh mẽ hút vào, cô có cảm giác như cả hoa huyệt bị Phó Hàn Sanh ăn mất.
Cơ thể như có ngọn lửa nóng bỏng toàn bộ đều đốt cháy động tình, cô cố gắng áp chế tiếng khóc nức nở, bắt lấy cọng cỏ cứu mạng: “Ô… Tam gia… Tam gia…”
Đôi môi đỏ hồng chảy nước không ngừng hút lấy cái lưỡi thon dài, nước mắt chảy xuống, cơ thể chịu kích thích của dị vật lấp đầy, sự kiên trinh vừa rồi của Mộ Diên đã bị sụp đổ như lũ tràn bờ đê, cô sắp bị nước cuốn trôi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.