Chương 35:
Dearfairy
02/06/2024
Quả thực biến ảnh riêng tư thành ảnh chụp quá mức cảm thấy xấu hổ đi.
Uyển Nghi nhớ rõ hiệu ứng của mấy tấm ảnh chụp, tuy rằng hắn chụp đến một chút sắc dục tầm thường cũng không có.
Diệp Thanh Huyền hơi gật đầu, mặt khác hỏi cô: “Tối hôm qua ngủ như thế nào?”
Nghĩ đến cái giấc mộng xuân kiều diễm kia, Uyển Nghi thiếu chút nữa bị cháo sặc đến yết hầu, ho khan hai tiếng giả vờ bình tĩnh mà trả lời: “Rất tốt……”
“Vậy được, tôi cũng ngủ rất tốt.”
Hắn nhướng mày, cao giọng nói: “Xem ra cái ngọn nến thơm kia cũng không tệ lắm, muốn tôi đem mấy cái còn dư lại cho chị không?”
Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, vết xe đổ ở kia, Uyển Nghi xin từ chối lòng tốt của hắn: “Cái này không cần đâu, chị không có thói quen sử dụng nến thơm.”
“Được, một lát nữa tôi phải đi ra ngoài, cơm trưa cũng không trở lại.”
Hắn đi về phía cầu thang, Uyển Nghi lên tiếng hỏi: “Là đi gặp ông nội sao?”
Hắn quay đầu đáp: “Không phải, buổi chiều mới đi.”
Giọng điệu cô lộ ra quan tâm: “Không có việc gì đi?”
“Ừm, như thế nào?”
Hắn một tay cầm máy tính, híp mắt tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá cô, Uyển Nghi chớp chớp mắt, rõ ràng mà nói: “Chờ ông ấy xuất viện em cùng chị đi đến nhà cũ đi, đem chú nhỏ của em đi chung luôn.”
Cô mím môi, lấy đại cục làm trọng mà nói: “Chị cùng bọn hắn đi chung cũng được, dù sao cũng là người một nhà.”
Diệp Thanh Huyền sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng phủ quyết: “Không cần.”
Tuy rằng là do Tạ Uyển Nghi trước đây dùng kế, nhưng Diệp Thiên Hạo thèm muốn cô là sự thật, thật sự là đem người ta làm bẩn, làm gì có chuyện cho một đấm đơn giản như vậy, Diệp Thanh Huyền không chừng sẽ đánh chết hắn ta.
Còn xin lỗi? Không có cửa.
———
Thanh Huyền từ chối lời đề nghị muốn hòa giải cùng Diệp Thiên Hạo của Uyển Nghi, nhưng lúc sau vẫn là mang cô đi bệnh viện thăm hỏi Diệp Hạo, vì đón ý nói hùa theo thẩm mỹ của Diệp Hạo, Uyển Nghi ngày đó còn cố ý đem chính mình trang điểm đến xấu xí, đỡ phải lời nói còn chưa nói người ta lại tức đến hôn mê bất tỉnh.
Khi cô xuất hiện ở phòng bệnh, Diệp Hạo đột nhiên đem ly nước trong tay ném xuống đất, ly pha lê trong suốt theo tiếng động mà vỡ tan, Uyển Nghi vô tội mà nhướng mày.
Nghe thanh âm của ly pha lê vỡ vụn này, thân thể chắc hẳn còn rất khỏe mạnh.
Nhưng mà cái ly không bay về phía cô giống trước kia nữa mà là rớt xuống đất, xem ra cuối cùng cũng đã nhớ được lâu rồi.
Uyển Nghi đối mặt với thành quả chiến đấu rất vừa lòng, cười vui vẻ giọng điệu lộ quan tâm: “Ba, khá hơn chút nào không?”
“Làm cô thất vọng rồi! Còn chưa có chết!”
Giọng nói như chuông đồng, Thanh Huyền đỗ xe chậm một bước tới vừa vặn nghe một câu thế này, theo bản năng mà nhíu mày: “Ông nội.”
“Như thế nào! Mẹ ruột của cháu còn ở đây! Liền sốt ruột đến nhận cái người này làm mẹ kế đúng không!”
Uyển Nghi nhớ rõ hiệu ứng của mấy tấm ảnh chụp, tuy rằng hắn chụp đến một chút sắc dục tầm thường cũng không có.
Diệp Thanh Huyền hơi gật đầu, mặt khác hỏi cô: “Tối hôm qua ngủ như thế nào?”
Nghĩ đến cái giấc mộng xuân kiều diễm kia, Uyển Nghi thiếu chút nữa bị cháo sặc đến yết hầu, ho khan hai tiếng giả vờ bình tĩnh mà trả lời: “Rất tốt……”
“Vậy được, tôi cũng ngủ rất tốt.”
Hắn nhướng mày, cao giọng nói: “Xem ra cái ngọn nến thơm kia cũng không tệ lắm, muốn tôi đem mấy cái còn dư lại cho chị không?”
Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, vết xe đổ ở kia, Uyển Nghi xin từ chối lòng tốt của hắn: “Cái này không cần đâu, chị không có thói quen sử dụng nến thơm.”
“Được, một lát nữa tôi phải đi ra ngoài, cơm trưa cũng không trở lại.”
Hắn đi về phía cầu thang, Uyển Nghi lên tiếng hỏi: “Là đi gặp ông nội sao?”
Hắn quay đầu đáp: “Không phải, buổi chiều mới đi.”
Giọng điệu cô lộ ra quan tâm: “Không có việc gì đi?”
“Ừm, như thế nào?”
Hắn một tay cầm máy tính, híp mắt tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá cô, Uyển Nghi chớp chớp mắt, rõ ràng mà nói: “Chờ ông ấy xuất viện em cùng chị đi đến nhà cũ đi, đem chú nhỏ của em đi chung luôn.”
Cô mím môi, lấy đại cục làm trọng mà nói: “Chị cùng bọn hắn đi chung cũng được, dù sao cũng là người một nhà.”
Diệp Thanh Huyền sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng phủ quyết: “Không cần.”
Tuy rằng là do Tạ Uyển Nghi trước đây dùng kế, nhưng Diệp Thiên Hạo thèm muốn cô là sự thật, thật sự là đem người ta làm bẩn, làm gì có chuyện cho một đấm đơn giản như vậy, Diệp Thanh Huyền không chừng sẽ đánh chết hắn ta.
Còn xin lỗi? Không có cửa.
———
Thanh Huyền từ chối lời đề nghị muốn hòa giải cùng Diệp Thiên Hạo của Uyển Nghi, nhưng lúc sau vẫn là mang cô đi bệnh viện thăm hỏi Diệp Hạo, vì đón ý nói hùa theo thẩm mỹ của Diệp Hạo, Uyển Nghi ngày đó còn cố ý đem chính mình trang điểm đến xấu xí, đỡ phải lời nói còn chưa nói người ta lại tức đến hôn mê bất tỉnh.
Khi cô xuất hiện ở phòng bệnh, Diệp Hạo đột nhiên đem ly nước trong tay ném xuống đất, ly pha lê trong suốt theo tiếng động mà vỡ tan, Uyển Nghi vô tội mà nhướng mày.
Nghe thanh âm của ly pha lê vỡ vụn này, thân thể chắc hẳn còn rất khỏe mạnh.
Nhưng mà cái ly không bay về phía cô giống trước kia nữa mà là rớt xuống đất, xem ra cuối cùng cũng đã nhớ được lâu rồi.
Uyển Nghi đối mặt với thành quả chiến đấu rất vừa lòng, cười vui vẻ giọng điệu lộ quan tâm: “Ba, khá hơn chút nào không?”
“Làm cô thất vọng rồi! Còn chưa có chết!”
Giọng nói như chuông đồng, Thanh Huyền đỗ xe chậm một bước tới vừa vặn nghe một câu thế này, theo bản năng mà nhíu mày: “Ông nội.”
“Như thế nào! Mẹ ruột của cháu còn ở đây! Liền sốt ruột đến nhận cái người này làm mẹ kế đúng không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.