Chương 36:
Dearfairy
02/06/2024
Quanh co lòng vòng nói hắn người thân không nhận, Diệp Hạo đối với mẹ đẻ của Diệp Thanh Huyền cũng không có hảo cảm mà mắng mỏ, Diệp Thanh Huyền lạnh mặt: “Ông nội, chú ý lời nói.”
Dứt lời xoay người nắm lấy tay của Uyển Nghi rời đi, Uyển Nghi ôn tồn khuyên bảo: “Thanh Huyền, ông nội không phải có ác ý, em đừng nóng giận.”
Diệp Hạo ở sau hai người rống giận: “Nhãi ranh! Tính tình thế này là sao! Cho ông trở về!”
Uyển Nghi chạy một chuyến tới đây cũng không phải để bị người khác mắng, túm túm lấy quần áo hắn, Diệp Thanh Huyền dừng bước, lại vẫn là mặt lạnh nhíu lại mi.
“Được rồi được rồi, còn có thể cùng ông nội em tức giận lẫn nhau sao?”
Cô dịu dàng trấn an, xoay đầu hướng Diệp Hạo không tiếng động mà cười, không chứa khiêu khích mà còn hơn hẳn khiêu khích.
Người sau ở trong tay cô chịu tổn thất lớn, rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh lại, giờ phút này nắm chặt tay vịn xe lăn đè nén lửa giận phân phó cho Diệp Thanh Huyền: “Ông có việc muốn nói cùng dì Tạ của cháu, cháu đi ra ngoài trước đi.”
Diệp Thanh Huyền đưa lưng về phía ông ta, bước chân bất động.
Tạ Uyển Nghi vỗ vỗ mu bàn tay hắn, trả lời: “Được rồi, Thanh Huyền em đi ra ngoài trước đi, có việc gì thì chị kêu em.”
Hắn xoay người lại, ánh mắt giống như là đề phòng cướp mà nhìn kỹ Diệp Hạo, đem người phía sau chọc tức giận đến thổi râu trừng mắt: “Nhãi ranh! Ông còn có thể ăn cô ta sao!”
“Tôi ở cửa.”
Hắn nhàn nhạt mà nói một tiếng, nói cho cả hai người nghe, đóng cửa rời khỏi phòng bệnh.
Uyển Nghi chờ hắn đi ra ngoài mới đi đến bên sô pha sửa sửa vạt áo ngồi xuống, thanh âm mỉm cười kêu “Ba”, lại một lần nữa rót chén nước để trước mặt ông ta chậm rãi đợi.
Diệp Hạo không uống nước, liếc mắt nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt, “Cô đang mưu tính cái gì?”
Trong lúc nhất thời cư nhiên không thích ứng được đối phương tâm bình khí hòa mà cùng mình nói chuyện, Uyển Nghi rất là sợ hãi: “Ba, ba nói vậy là có ý gì, con còn có thể có mưu tính gì được chứ?”
Tay cô cầm chiếc khăn lụa che miệng, cười như không cười.
“Đừng diễn nữa, không mệt sao?”
Cô buông khăn lụa, cực đạm mà câu môi: “Uyển Nghi vốn là nên vì Diệp gia tận tâm cống hiến, làm sao có thể mệt được?”
“Cô! Độc phụ!”
Lại bị mắng, Uyển Nghi không sao cả mà cười: “Đều là do Thiên Lan biết cách dạy dỗ.”
Cơ hội cho ông ta mắng không nhiều lắm, cô rất quý trọng thời gian.
Diệp Hạo một tay vỗ về ngực thuận khí: “Nói đi, hôm nay cô tới đây là có chuyện gì?”
Ngón tay ngọc nhỏ dài đưa ra trước mặt, cô rũ mắt thưởng thức năm ngón tay của bản thân, nhàn nhàn mà mở miệng: “Cũng không có gì, bất quá chính là hy vọng ba về sau không cần lại hiểu lầm Uyển Nghi.”
“Uyển Nghi cửa lớn không ra cửa hai không ngại thận trọng từ lời nói đến việc làm, như thế nào lại không giữ đạo làm vợ chứ, không tin ba đi hỏi Thiên Hạo một chút nha.”
“Cô……”
Dứt lời xoay người nắm lấy tay của Uyển Nghi rời đi, Uyển Nghi ôn tồn khuyên bảo: “Thanh Huyền, ông nội không phải có ác ý, em đừng nóng giận.”
Diệp Hạo ở sau hai người rống giận: “Nhãi ranh! Tính tình thế này là sao! Cho ông trở về!”
Uyển Nghi chạy một chuyến tới đây cũng không phải để bị người khác mắng, túm túm lấy quần áo hắn, Diệp Thanh Huyền dừng bước, lại vẫn là mặt lạnh nhíu lại mi.
“Được rồi được rồi, còn có thể cùng ông nội em tức giận lẫn nhau sao?”
Cô dịu dàng trấn an, xoay đầu hướng Diệp Hạo không tiếng động mà cười, không chứa khiêu khích mà còn hơn hẳn khiêu khích.
Người sau ở trong tay cô chịu tổn thất lớn, rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh lại, giờ phút này nắm chặt tay vịn xe lăn đè nén lửa giận phân phó cho Diệp Thanh Huyền: “Ông có việc muốn nói cùng dì Tạ của cháu, cháu đi ra ngoài trước đi.”
Diệp Thanh Huyền đưa lưng về phía ông ta, bước chân bất động.
Tạ Uyển Nghi vỗ vỗ mu bàn tay hắn, trả lời: “Được rồi, Thanh Huyền em đi ra ngoài trước đi, có việc gì thì chị kêu em.”
Hắn xoay người lại, ánh mắt giống như là đề phòng cướp mà nhìn kỹ Diệp Hạo, đem người phía sau chọc tức giận đến thổi râu trừng mắt: “Nhãi ranh! Ông còn có thể ăn cô ta sao!”
“Tôi ở cửa.”
Hắn nhàn nhạt mà nói một tiếng, nói cho cả hai người nghe, đóng cửa rời khỏi phòng bệnh.
Uyển Nghi chờ hắn đi ra ngoài mới đi đến bên sô pha sửa sửa vạt áo ngồi xuống, thanh âm mỉm cười kêu “Ba”, lại một lần nữa rót chén nước để trước mặt ông ta chậm rãi đợi.
Diệp Hạo không uống nước, liếc mắt nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt, “Cô đang mưu tính cái gì?”
Trong lúc nhất thời cư nhiên không thích ứng được đối phương tâm bình khí hòa mà cùng mình nói chuyện, Uyển Nghi rất là sợ hãi: “Ba, ba nói vậy là có ý gì, con còn có thể có mưu tính gì được chứ?”
Tay cô cầm chiếc khăn lụa che miệng, cười như không cười.
“Đừng diễn nữa, không mệt sao?”
Cô buông khăn lụa, cực đạm mà câu môi: “Uyển Nghi vốn là nên vì Diệp gia tận tâm cống hiến, làm sao có thể mệt được?”
“Cô! Độc phụ!”
Lại bị mắng, Uyển Nghi không sao cả mà cười: “Đều là do Thiên Lan biết cách dạy dỗ.”
Cơ hội cho ông ta mắng không nhiều lắm, cô rất quý trọng thời gian.
Diệp Hạo một tay vỗ về ngực thuận khí: “Nói đi, hôm nay cô tới đây là có chuyện gì?”
Ngón tay ngọc nhỏ dài đưa ra trước mặt, cô rũ mắt thưởng thức năm ngón tay của bản thân, nhàn nhàn mà mở miệng: “Cũng không có gì, bất quá chính là hy vọng ba về sau không cần lại hiểu lầm Uyển Nghi.”
“Uyển Nghi cửa lớn không ra cửa hai không ngại thận trọng từ lời nói đến việc làm, như thế nào lại không giữ đạo làm vợ chứ, không tin ba đi hỏi Thiên Hạo một chút nha.”
“Cô……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.