Chương 37:
Dearfairy
02/06/2024
Ánh mắt Diệp Hạo giống hệt như bị trúng độc gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Tạ Uyển Nghi, Diệp gia chúng tôi có lỗi với cô sao?”
Vừa ra tay đã khiến cho quyền lực của Diệp không còn trong tay ông ta, toàn bộ mặt mũi gia tộc đi theo quét rác.
Dáng ngồi cô đoan chính, thu liễm chút ý cười trên mặt: “Hà tất gì đã biết rõ còn cố hỏi, vẫn là nói quý nhân hay quên chuyện?”
Cô hơi hơi gục đầu xuống, lại ngẩng mặt lên khôi phục nụ cười bất cần đời: “Con đây có thể làm cái gì để giúp ba khôi phục trí nhớ đây?”
Cô bỗng nhiên cúi người tiến đến bên tai ông ta, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói, rất nhanh lại ngồi vào sô pha, nhìn ông ta khinh bỉ mà cười.
Diệp Hạo chụp lấy tay vịn xe lăn thật mạnh, từng câu từng chữ mà cảnh cáo: “Nếu cô dám làm như thế, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?!”
Uyển Nghi thản nhiên mà thừa nhận: “Uyển Nghi là có lương tâm, không đến vạn bất đắc dĩ đương nhiên sẽ không làm như vậy, cho nên ba ngàn vạn lần đừng có ép con.”
Cô bắt chéo hai chân, miệng cười nhàn nhạt mà nói: “Uyển Nghi nếu đã gả đi rồi liền vĩnh viễn là con dâu Diệp gia, tuy rằng Thiên Lan đi rồi, con sẽ thay anh ấy hiếu kính ba, bên cạnh đó, hy vọng ba cho con chút tự do, để nửa đời sau của con sống vui vẻ tự tại chút, đừng nói con giống như tiểu tiện nhân không giữ phụ đạo gì đó, chưa nói Thiên Lan ở trên trời có linh, con nghe nhiều cũng sẽ thương tâm……”
Cô bỗng nhiên làm bộ dạng ủy khuất: “Con rất thương tâm khổ sở……”
Uyển Nghi muốn nói lại thôi, nhấc lên mí mắt cùng ông ta đối diện, trong lòng biết rõ lẫn nhau.
Đánh rắn đánh giập đầu, là bài học đầu tiên Diệp Thiên Lan cho cô, hiện giờ lấy cái này để trả đũa cô, Uyển Nghi trong lòng thật không thoải mái.
Diệp Hạo chỉ cảm thấy đầu óc phát đau, ngón tay ấn thình thịch lên huyệt Thái Dương hô hấp tăng nhanh: “Cô lăn, mau cút đi ra ngoài.”
Uyển Nghi ngồi bất động, cong môi lạnh lùng nói: “Ba xem xem, vừa rồi đáp ứng, như thế nào lại nói lăn vậy?”
Đúng là tiểu nhân, Diệp Hạo giận không thể phát: “Đi! Đi mau!”
Cô lúc này mới cười: “Được rồi, vậy Uyển Nghi đi đây.”
Cô xách túi lên ưu nhã mà đứng dậy, đi ra ngoài vài bước đột nhiên dừng bước quay đầu lại, biểu tình hơi hơi kinh ngạc, che miệng cười: “A, đúng rồi, ba nhớ rõ nên cột chặt Thiên Hạo lại.”
Quản cho tốt con chó điên của mình đừng để nó chạy loạn cắn người.
“Cô!”
“Để con kêu bác sĩ tới kiểm tra cho ba.”
Cô mỉm cười đáp lại, thong thả ung dung ra phòng bệnh.
Cô rất bận, không rảnh cùng bọn họ dây dưa.
Vừa ra tay đã khiến cho quyền lực của Diệp không còn trong tay ông ta, toàn bộ mặt mũi gia tộc đi theo quét rác.
Dáng ngồi cô đoan chính, thu liễm chút ý cười trên mặt: “Hà tất gì đã biết rõ còn cố hỏi, vẫn là nói quý nhân hay quên chuyện?”
Cô hơi hơi gục đầu xuống, lại ngẩng mặt lên khôi phục nụ cười bất cần đời: “Con đây có thể làm cái gì để giúp ba khôi phục trí nhớ đây?”
Cô bỗng nhiên cúi người tiến đến bên tai ông ta, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói, rất nhanh lại ngồi vào sô pha, nhìn ông ta khinh bỉ mà cười.
Diệp Hạo chụp lấy tay vịn xe lăn thật mạnh, từng câu từng chữ mà cảnh cáo: “Nếu cô dám làm như thế, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?!”
Uyển Nghi thản nhiên mà thừa nhận: “Uyển Nghi là có lương tâm, không đến vạn bất đắc dĩ đương nhiên sẽ không làm như vậy, cho nên ba ngàn vạn lần đừng có ép con.”
Cô bắt chéo hai chân, miệng cười nhàn nhạt mà nói: “Uyển Nghi nếu đã gả đi rồi liền vĩnh viễn là con dâu Diệp gia, tuy rằng Thiên Lan đi rồi, con sẽ thay anh ấy hiếu kính ba, bên cạnh đó, hy vọng ba cho con chút tự do, để nửa đời sau của con sống vui vẻ tự tại chút, đừng nói con giống như tiểu tiện nhân không giữ phụ đạo gì đó, chưa nói Thiên Lan ở trên trời có linh, con nghe nhiều cũng sẽ thương tâm……”
Cô bỗng nhiên làm bộ dạng ủy khuất: “Con rất thương tâm khổ sở……”
Uyển Nghi muốn nói lại thôi, nhấc lên mí mắt cùng ông ta đối diện, trong lòng biết rõ lẫn nhau.
Đánh rắn đánh giập đầu, là bài học đầu tiên Diệp Thiên Lan cho cô, hiện giờ lấy cái này để trả đũa cô, Uyển Nghi trong lòng thật không thoải mái.
Diệp Hạo chỉ cảm thấy đầu óc phát đau, ngón tay ấn thình thịch lên huyệt Thái Dương hô hấp tăng nhanh: “Cô lăn, mau cút đi ra ngoài.”
Uyển Nghi ngồi bất động, cong môi lạnh lùng nói: “Ba xem xem, vừa rồi đáp ứng, như thế nào lại nói lăn vậy?”
Đúng là tiểu nhân, Diệp Hạo giận không thể phát: “Đi! Đi mau!”
Cô lúc này mới cười: “Được rồi, vậy Uyển Nghi đi đây.”
Cô xách túi lên ưu nhã mà đứng dậy, đi ra ngoài vài bước đột nhiên dừng bước quay đầu lại, biểu tình hơi hơi kinh ngạc, che miệng cười: “A, đúng rồi, ba nhớ rõ nên cột chặt Thiên Hạo lại.”
Quản cho tốt con chó điên của mình đừng để nó chạy loạn cắn người.
“Cô!”
“Để con kêu bác sĩ tới kiểm tra cho ba.”
Cô mỉm cười đáp lại, thong thả ung dung ra phòng bệnh.
Cô rất bận, không rảnh cùng bọn họ dây dưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.