Chương 38: Sư Tỷ
Dearfairy
02/06/2024
Vài ngày sau khi từ bệnh viện trở về, Uyển Nghi trên cơ bản vẫn là ở trong căn nhà nhỏ ba tầng kia đóng cửa không ra, ngày mùa thu thời tiết trong trẻo, sau khi hai người ăn xong bữa tối đi sân phơi xem ánh nắng chiều, cảm giác bị phát sốt cũng không dễ chịu, cô cuối cùng cũng nhớ rõ phải mặc áo khoác trước khi ra ngoài.
Thanh Huyền lại hỏi có vấn đề lúc trước: “Tại sao lại không ra khỏi cửa?”
Cô làm nhiều như vậy, chẳng lẽ không phải vì tự do?
Uyển Nghi trong tay kẹp điếu thuốc, ăn ngay nói thật: “Vẫn còn chưa nghĩ đến.”
“Hửm?”
Uyển Nghi nhàn nhạt mà hỏi lại: “Ra cửa để làm gì đây?”
Diệp Thiên Lan đã chết, hiện giờ không hề bị áp chế bởi Diệp Hạo, cô tựa như con chó hoang bị trục xuất đột nhiên bị lạc phương hướng.
“Công việc?”
Hắn cho cô đề nghị, Uyển Nghi lắc đầu bật cười: “Chị không có hứng thú đối với việc trở thành nữ cường nhân.”
Ru rú trong nhà bảy năm, bị Diệp Thiên Lan nuôi hỏng rồi, sớm đã quen với cuộc sống há miệng chờ cơm tới.
“Ngày mai có một cái triển lãm nhiếp ảnh, muốn cùng tôi đi xem hay không?”
Trước khi nghĩ ra mục tiêu tiếp theo, Uyển Nghi vẫn chưa muốn ra khỏi cửa, từ chối nói: “Lần sau đi.”
Cô đã không tình nguyện đi, Diệp Thanh Huyền cũng không miễn cưỡng, dù sao bọn họ cũng ở chung dưới một mái nhà.
Có thể bay đến chỗ khác sao.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Huyền chạy bộ buổi sáng tiện đường mua bữa sáng về, thẳng đến khi hắn tắm xong ăn xong một cái bánh bao Uyển Nghi vẫn còn đang ngủ, Thanh Huyền chỉ có thể đem phần của cô bỏ vào trong nồi cách thủy giữ nhiệt, ở trên cửa để lại một tờ giấy ghi chú cho cô rồi ra cửa.
Mọi tầng lớp xã hội đều sẽ chú ý tới trình độ, triển lãm nhiếp ảnh hôm nay hắn đi là do mấy người nghệ sĩ nổi tiếng từ thế hệ trước phối hợp tổ chức, tác phẩm trưng bày đều là mấy tác phẩm hiếm có ưu tú vài năm gần đây, trong triển lãm còn có sách nhiếp ảnh bán ra, lợi nhuận đạt được một nửa sẽ quyên góp cho quỹ hội từ thiện.
Diệp Thanh Huyền nghỉ chân ở trước một ảnh chụp ánh sáng mặt trời chiếu khắp rừng rậm, một cái giọng nam không quá xác định mà kêu hắn: “Thanh Huyền?”
Hắn theo tiếng vọng đi qua, lễ phép mà gật đầu thăm hỏi: “Phương giáo sư.”
Người tới tuổi hơn 50, một bộ kiểu áo Tôn Trung Sơn nho nhã đoan chính, đúng là giáo sư của hắn ở đại học thời kỳ nhận khóa Phương Bình Dương, nhìn thấy Thanh Huyền từ tốn cười: “Thật là tuấn tú lịch sự, tôi thật không dám nhận.”
Thanh Huyền từ trước đến nay không có tâm trạng ứng phó kiểu khách sáo như vậy, khẽ gật đầu không nói lời nào, đối phương mặt khác nhắc tới: “Tôi thấy được, ảnh chụp cậu chụp ở Châu Phi được bình chọn nhận giải ý tưởng sáng tạo tại cuộc thi nhiếp ảnh toàn cầu.”
“Ừm.”
Phương Bình Dương thấy hắn không có hứng thú, lắc đầu buông tiếng thở dài: “Sự việc của ba cậu tôi có nghe nói, đừng quá đau buồn.”
“Ừm.”
Diệp Thanh Huyền đi đến bức tranh tiếp theo, đối phương tùy ý ở bên cạnh hắn, vừa xem triển lãm vừa cùng hắn trò chuyện: “Cậu tới một mình sao?”
Không quan hệ mà cố làm ra vẻ, hắn ở trước mặt người không thân luôn là trầm mặc ít lời như vậy, nghe vậy lại ừ một tiếng.
“Uyển Nghi đâu, như thế nào không gọi cô ấy ra ngoài giải sầu?”
Diệp Thanh Huyền nhíu nhíu mày, nói theo sự thật: “Cô ấy đang ngủ.”
Còn không biết có ăn bữa sáng không.
Thanh Huyền lại hỏi có vấn đề lúc trước: “Tại sao lại không ra khỏi cửa?”
Cô làm nhiều như vậy, chẳng lẽ không phải vì tự do?
Uyển Nghi trong tay kẹp điếu thuốc, ăn ngay nói thật: “Vẫn còn chưa nghĩ đến.”
“Hửm?”
Uyển Nghi nhàn nhạt mà hỏi lại: “Ra cửa để làm gì đây?”
Diệp Thiên Lan đã chết, hiện giờ không hề bị áp chế bởi Diệp Hạo, cô tựa như con chó hoang bị trục xuất đột nhiên bị lạc phương hướng.
“Công việc?”
Hắn cho cô đề nghị, Uyển Nghi lắc đầu bật cười: “Chị không có hứng thú đối với việc trở thành nữ cường nhân.”
Ru rú trong nhà bảy năm, bị Diệp Thiên Lan nuôi hỏng rồi, sớm đã quen với cuộc sống há miệng chờ cơm tới.
“Ngày mai có một cái triển lãm nhiếp ảnh, muốn cùng tôi đi xem hay không?”
Trước khi nghĩ ra mục tiêu tiếp theo, Uyển Nghi vẫn chưa muốn ra khỏi cửa, từ chối nói: “Lần sau đi.”
Cô đã không tình nguyện đi, Diệp Thanh Huyền cũng không miễn cưỡng, dù sao bọn họ cũng ở chung dưới một mái nhà.
Có thể bay đến chỗ khác sao.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Huyền chạy bộ buổi sáng tiện đường mua bữa sáng về, thẳng đến khi hắn tắm xong ăn xong một cái bánh bao Uyển Nghi vẫn còn đang ngủ, Thanh Huyền chỉ có thể đem phần của cô bỏ vào trong nồi cách thủy giữ nhiệt, ở trên cửa để lại một tờ giấy ghi chú cho cô rồi ra cửa.
Mọi tầng lớp xã hội đều sẽ chú ý tới trình độ, triển lãm nhiếp ảnh hôm nay hắn đi là do mấy người nghệ sĩ nổi tiếng từ thế hệ trước phối hợp tổ chức, tác phẩm trưng bày đều là mấy tác phẩm hiếm có ưu tú vài năm gần đây, trong triển lãm còn có sách nhiếp ảnh bán ra, lợi nhuận đạt được một nửa sẽ quyên góp cho quỹ hội từ thiện.
Diệp Thanh Huyền nghỉ chân ở trước một ảnh chụp ánh sáng mặt trời chiếu khắp rừng rậm, một cái giọng nam không quá xác định mà kêu hắn: “Thanh Huyền?”
Hắn theo tiếng vọng đi qua, lễ phép mà gật đầu thăm hỏi: “Phương giáo sư.”
Người tới tuổi hơn 50, một bộ kiểu áo Tôn Trung Sơn nho nhã đoan chính, đúng là giáo sư của hắn ở đại học thời kỳ nhận khóa Phương Bình Dương, nhìn thấy Thanh Huyền từ tốn cười: “Thật là tuấn tú lịch sự, tôi thật không dám nhận.”
Thanh Huyền từ trước đến nay không có tâm trạng ứng phó kiểu khách sáo như vậy, khẽ gật đầu không nói lời nào, đối phương mặt khác nhắc tới: “Tôi thấy được, ảnh chụp cậu chụp ở Châu Phi được bình chọn nhận giải ý tưởng sáng tạo tại cuộc thi nhiếp ảnh toàn cầu.”
“Ừm.”
Phương Bình Dương thấy hắn không có hứng thú, lắc đầu buông tiếng thở dài: “Sự việc của ba cậu tôi có nghe nói, đừng quá đau buồn.”
“Ừm.”
Diệp Thanh Huyền đi đến bức tranh tiếp theo, đối phương tùy ý ở bên cạnh hắn, vừa xem triển lãm vừa cùng hắn trò chuyện: “Cậu tới một mình sao?”
Không quan hệ mà cố làm ra vẻ, hắn ở trước mặt người không thân luôn là trầm mặc ít lời như vậy, nghe vậy lại ừ một tiếng.
“Uyển Nghi đâu, như thế nào không gọi cô ấy ra ngoài giải sầu?”
Diệp Thanh Huyền nhíu nhíu mày, nói theo sự thật: “Cô ấy đang ngủ.”
Còn không biết có ăn bữa sáng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.