Chương 7: Vào Ở
Dearfairy
02/06/2024
Xử lý xong di chúc, về đến nhà, Uyển Nghi lập tức dặn dò người hầu làm tổng vệ sinh toàn bộ phòng ở, chỉ cần là đồ có liên hệ với Diệp Thiên Lan thì mang hết ra thiêu hủy, từ quần áo đến chăn nệm, ghế sô pha lớn mấy vạn tệ mới mua không lâu, kể cả màn trong phòng ngủ, phòng khách cũng kéo xuống. Uyển Nghi đã sớm nhìn tấm màn này không vừa mắt, nó rất ảm đạm, nhìn thế nào cũng thấy âm khí nặng, có khi là mấy thứ này mang tà ám đến lấy mạng Diệp Thiên Lan cũng nên.
Uyển Nghi thích ánh nắng, thích ở chỗ sáng ngời, cô đổi một bộ màn màu trắng sữa in hoa, toàn bộ phòng ở tức khắc rộng thoáng hơn rất nhiều.
Qua thêm một đêm, sáng sớm hôm sau Uyển Nghi đã gọi toàn bộ người hầu đến phòng khách, khẩn thiết cảm tạ khen ngợi mỗi người một phen, sau đó đặt lần lượt mấy cái phong thư lên trên bàn, mỗi phong thư đều chứa một tháng tiền lương, mỹ danh là phí trợ cấp.
Trong đó có một đầu bếp là đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, ở Diệp gia đã lâu nên dưỡng ra cả thân mỡ run lên, hắn nơm nớp lo sợ hỏi cô: “Phu nhân, chúng tôi làm gì để phu nhân không hài lòng sao? Cô nói ra đi, chúng tôi nhất định sửa lại, hiện tại tìm công việc bên ngoài rất khó, xin phu nhân đừng đuổi chúng tôi đi.”
Ba người khác cũng liên thanh phụ họa, Uyển Nghi khuấy cà phê trong tay, mặt mày dịu ngoan hàm chứa ý cười, nói cho hắn: “Ông làm đồ ăn quá dầu mỡ, tôi không thích.”
“Nhưng trước đây vẫn luôn làm vậy mà…”
Đối phương yếu ớt nói, Uyển Nghi nhấp ngụm cà phê, sau đó cười dịu dàng: “Cho nên mới đuổi ông.”
“Còn cả hai người nữa.”
Cô nhìn về phía hai người phụ nữ phụ trách quét tước vệ sinh, giọng thất vọng: “Tôi đã dặn là phải quét sạch mọi thứ có liên quan với Diệp Thiên Lan, thế mà sáng nay lại nhìn thấy một sợi tóc của ông ấy trên bồn rửa mặt, chứng minh mấy người làm việc quá qua loa.”
“Còn ông.”
Ánh mắt Uyển Nghi đánh giá trên dưới một đầu bếp cao gầy, mặt không biểu tình, nhàn nhạt nói: “Cũng không có gì, chỉ là không thích thấy ông.”
Giờ phút này cô tựa như một nữ vương tùy hứng, hơn nữa cũng có tư cách được tùy hứng, không thích thấy ai thì sa thải người đó. Diệp Thiên Lan đã chết rồi, cô ngẫu nhiên làm càn, chẳng lẽ còn phải trưng cầu ý kiến của hắn như trước kia sao?
Đầu bếp cao gầy không chịu đi, quỳ xuống đất dập đầu với cô: “Phu nhân, phu nhân để tôi lại đi, tôi bảo đảm sẽ không nói gì hết.”
Uyển Nghi thích ánh nắng, thích ở chỗ sáng ngời, cô đổi một bộ màn màu trắng sữa in hoa, toàn bộ phòng ở tức khắc rộng thoáng hơn rất nhiều.
Qua thêm một đêm, sáng sớm hôm sau Uyển Nghi đã gọi toàn bộ người hầu đến phòng khách, khẩn thiết cảm tạ khen ngợi mỗi người một phen, sau đó đặt lần lượt mấy cái phong thư lên trên bàn, mỗi phong thư đều chứa một tháng tiền lương, mỹ danh là phí trợ cấp.
Trong đó có một đầu bếp là đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, ở Diệp gia đã lâu nên dưỡng ra cả thân mỡ run lên, hắn nơm nớp lo sợ hỏi cô: “Phu nhân, chúng tôi làm gì để phu nhân không hài lòng sao? Cô nói ra đi, chúng tôi nhất định sửa lại, hiện tại tìm công việc bên ngoài rất khó, xin phu nhân đừng đuổi chúng tôi đi.”
Ba người khác cũng liên thanh phụ họa, Uyển Nghi khuấy cà phê trong tay, mặt mày dịu ngoan hàm chứa ý cười, nói cho hắn: “Ông làm đồ ăn quá dầu mỡ, tôi không thích.”
“Nhưng trước đây vẫn luôn làm vậy mà…”
Đối phương yếu ớt nói, Uyển Nghi nhấp ngụm cà phê, sau đó cười dịu dàng: “Cho nên mới đuổi ông.”
“Còn cả hai người nữa.”
Cô nhìn về phía hai người phụ nữ phụ trách quét tước vệ sinh, giọng thất vọng: “Tôi đã dặn là phải quét sạch mọi thứ có liên quan với Diệp Thiên Lan, thế mà sáng nay lại nhìn thấy một sợi tóc của ông ấy trên bồn rửa mặt, chứng minh mấy người làm việc quá qua loa.”
“Còn ông.”
Ánh mắt Uyển Nghi đánh giá trên dưới một đầu bếp cao gầy, mặt không biểu tình, nhàn nhạt nói: “Cũng không có gì, chỉ là không thích thấy ông.”
Giờ phút này cô tựa như một nữ vương tùy hứng, hơn nữa cũng có tư cách được tùy hứng, không thích thấy ai thì sa thải người đó. Diệp Thiên Lan đã chết rồi, cô ngẫu nhiên làm càn, chẳng lẽ còn phải trưng cầu ý kiến của hắn như trước kia sao?
Đầu bếp cao gầy không chịu đi, quỳ xuống đất dập đầu với cô: “Phu nhân, phu nhân để tôi lại đi, tôi bảo đảm sẽ không nói gì hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.