[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 42: Bắt Cóc

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

31/07/2024

“Nhưng…”

Nhàn phi muốn nói thêm gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Điều nàng ta lo sợ chính là hai người lâu ngày sẽ phát sinh tình cảm.

“Không được, ta nhất định phải xử lý cô ta trước khi loại chuyện này phát sinh thêm.”

Nàng ta và Tư Tư đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai cùng chuyển sự chú ý lên người Tiểu Thuý, cô ta hít vào một ngụm khí lạnh, nhanh chóng bắt đầu lạy sát đất.

“Ngày hôm nay nô tài không hề nghe thấy cái gì cả!”

Câu trả lời như vậy khiến Nguyệt Tĩnh Nhàn rất hài lòng. Sau đó nàng ta phân phó Tư Tư: “Việc này xử lý sạch sẽ chút, không được để người khác tìm thấy sơ hở. Sau đêm nay, ta không muốn nhìn thấy người này trong cung nữa.”

“Vâng.”

Tiểu Liễu đáng thương vẫn không hề biết bản thân chỉ vì một sự hiểu lầm mà đã trở thành mục tiêu của người khác.

Cô ấy đã làm việc cả ngày nay, đến lúc mặt trời rất nhanh đã khuất núi, cô ấy vừa mới bước vào trong phòng, muốn nghỉ ngơi một lúc.

Đột nhiên từ trong bóng tối có một người bước ra, từ phía sau giữ chặt lấy người cô ấy, còn bịt chặt miệng khiến cô ấy không cách nào kêu cứu được.

“Ưm ưm ưm”

Tiểu Liễu vô cùng sợ hãi, tưởng rằng có thích khách chạy vào đây. Khi cô ấy bị đưa đến một ngôi nhà hẻo lánh, cô ấy vẫn tiếp tục cầu xin đối phương thả mình ra.

“Cầu xin các người hãy để tôi đi. Tôi chỉ là một cung nữ vô dụng cái gì cũng không biết. Cho dù tôi có chết cũng không ai để tâm cả, anh trói tôi lại cũng vô ích mà thôi.”

“Thật đấy, hơn nữa tôi cũng sẽ tuyệt đối không nói với ai về chuyện tôi đã gặp các người.”

Lúc nói đến đây, cô ấy nhắm chặt hai mắt lại, chỉ vì sợ sau khi nhìn thấy mặt đối phương, bản thân sẽ hoàn toàn không còn cơ hội sống sót.



“Vậy sao?” Nguyệt Tĩnh Nhàn khinh thường từ trên cao nhìn xuống cô ấy, trong mắt không mang theo chút cảm xúc nào: “Vậy ngươi cảm thấy ta nên trói ai?”

“Nên, nên…”

Tiểu Liễu nên nên hồi lâu nhưng cũng không nói ra được nguyên do.

Không phải cô ấy không biết nên nói ai mà vì chợt cảm thấy giọng nói trên đỉnh đầu mình nghe quen quen, luôn cảm thấy hình như đã nghe thấy ở đâu đó.

Cô ấy ngập ngừng thử mở mắt ra từng chút một, lập tức giật mình: “Nhàn phi nương nương?”

Sau đó liền nhanh chóng điều chỉnh tư thế quỳ của bản thân, chỉ sợ sẽ mắc lỗi với đối phương.

“Tại sao lại là người, Nhàn phi nương nương?” Trong đầu Tiểu Liễu nghĩ tới tất cả những việc mình làm gần đây, cũng không hiểu rốt cuộc bản thân đã chọc giận vị này như thế nào nữa.

“Nếu người có chuyện gì cần phân phó chỉ cần cho người báo với nô tỳ một tiếng là được rồi. Sao lại làm phiền người dùng đến một trận lớn như thế này?”

Nhàn phi nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm: “Nếu thật sự sợ làm phiền đến ta, ngay từ đầu ngươi không nên làm ra loại chuyện quyến rũ hoàng thượng này.”

“Chạm đến vảy ngược của ta, ta chỉ có thể xử lý ngươi thôi.”

Quyến rũ hoàng thượng?

Xử lý?

Có quá nhiều thông tin đột ngột xuất hiện, Tiểu Liễu thậm chí không biết bản thân nên hỏi cái gì nữa

Rốt cuộc cô ấy đã rù quến hoàng thượng lúc nào chứ.

Lại còn muốn xử lý cô ấy nữa, ý tứ này là muốn giết người diệt khẩu sao?



“Nương nương minh giám, nô tỳ chưa bao giờ quyến rũ hoàng thượng cả.”

“Nương nương minh giám…”

Cô ấy vội vàng giải thích, nhưng đối phương hoàn toàn không hề muốn nghe, chỉ nháy mắt với người bên cạnh rồi nói: “Đem đồ lên đây, cho cô ta tự mình chọn.”

Hai mắt Tiểu Liễu đẫm lệ sợ hãi nhìn qua nhìn lại, là để cho bản thân tự lựa chọn con đường chết sao?

Thứ đó bị ném xuống đất vang lên một tiến “bịch”. Đó là một đống giấy, xếp chồng lên nhau dày đặc, trên mỗi trang giấy đều viết chữ chi chít.

Giọng của Tư Tư vang lên: “Cô muốn gả vào nhà nào thì tự mình chọn đi.”

Tiểu Liễu?

Cái gì mà muốn gả vào nhà nào thì tự mình chọn đi?

Tiểu Liễu mơ mơ hồ hồ nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, sau khi nhìn thấy rõ ràng những gì viết trên đó lập tức choáng váng.

Trên đó đều là tất cả thông tin của những người đàn ông đến từ nước Nguyệt Chi, họ tên, tuổi tác và danh phận đều khác nhau. Nhưng điểm chung duy nhất của họ là chưa từng kết hôn.

Đây không phải là ý mà cô ấy hiểu...

Tư Tư thấy cô ấy hồi lâu không có phản ứng, cau mày nói: “Sao thế, nếu cô không hài lòng với những cái này thì bên cạnh vẫn còn có những nước khác đấy.”

Chỉ là kém hơn những người ở nước Nguyệt Chi một chút mà thôi, suy cho cùng thì nương nương của cô ta cũng là quận chúa của nước Nguyệt Chi mà.

“Cô nên biết điều đi, mau chóng quên hoàng thượng rồi gả cho một người nào đó thôi.”

Tiểu Liễu hoàn toàn kinh ngạc.

Cô ấy không bao giờ nghĩ tới vị quý phi nương nương bình thường kiêu ngạo và ngang ngược này lại dùng cách đưa cô ấy đi kết hôn chỉ vì để có thể khiến cô biến mất khỏi cung điện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook