[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 43: Minh Oan
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
31/07/2024
Phải biết rằng những nô tỳ như bọn họ hoặc là có cha mẹ trong nhà không đủ khả năng nuôi mới bán họ đi, hoặc là bản thân đến bước đường cùng muốn kiếm thêm được chút tiền, suy cho cùng làm gì có ai có con đường tốt hơn lại đi làm nô tỳ phục vụ cho người khác.
Một số cung nữ ở đây chỉ có mục tiêu duy nhất là đợi đến khi đủ tuổi sẽ ra ngoài tìm một người đàn ông tốt lấy làm chồng.
Cuối cùng Nhàn phi đã thẳng thừng giúp bọn họ đạt được mục tiêu của đời người rồi? Thực sự khác một trời một vực so với những gì thường ngày nàng ta vẫn thể hiện.
Hiện giờ Tiểu Liễu đã không còn sợ hãi như vừa rồi nữa, cũng có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi.
Cô ấy nghiêm túc cúi đầu nói: “Tạ ơn nương nương, nhưng nô tỳ có lời muốn nói.”
“Nói.” Nguyệt Tĩnh Nhàn trợn trắng mắt, nhưng vẫn cho cô ấy cơ hội nói.
Tiểu Liễu: “Nô tỳ thật sự không hề quyến rũ hoàng thượng, cũng không có bất cứ quan hệ gì với hoàng thượng, không biết người đã nghe được chuyện này từ đâu.”
“Người thử nghĩ mà xem, hoàng thượng đã có một mỹ nhân tuyệt thế như người rồi làm sao lại có thể để vào mắt một người như nô tỳ được?”
Phụ nữ ai cũng thích được khen ngợi, Nguyệt Tĩnh Nhàn tất nhiên cũng không phải ngoại lệ, cho nên nàng ta hiếm hoi nói: “Ngươi đừng nghĩ qua mắt được ta, Tiểu Thuý đã nói với ta rồi, ngươi còn dặn dò cô ta rằng cả hai người không ai được nói ra ngoài những gì hoàng thượng đã nói.”
Tiểu Liễu sửng sốt, mãi một lúc sau ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
“Nương nương... Tiểu Thúy không có nói cho người biết lúc đó nô tỳ đã nói gì sao, chuyện là hoàng thượng không muốn tuyên bố với bên ngoài về quán ăn bên cạnh lãnh cung.”
“Quán ăn?”
Sau đó, Tiểu Liễu kể đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện cho Nguyệt Tĩnh Nhàn nghe, bắt đầu từ lúc cô ấy phát hiện ra quán ăn cho đến tối hôm qua được hoàng thượng ban cho hoành thánh, không dám giấu giếm điều gì.
Cô ấy hiểu nếu như không giải thích rõ ràng chuyện này bản thân sẽ bị gả cho người ta.
Nhàn phi trầm mặc một lúc, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nói cách khác, Phong Thiên Cửu mấy ngày nay lạnh nhạt với mình đều chỉ vì ăn mấy cái bánh bao hoành thánh rách nát kia sao?
Tâm tình nàng ta lúc này thậm chí còn tệ hơn.
“Tạm thời ta sẽ giữ ngươi lại.”
Nàng ta nhìn Tiểu Liễu, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tối nay ngươi hãy đưa ta đến quán ăn kia, ta muốn xem xem thứ đồ ăn khiến các người hết lời khen ngợi kia rốt cuộc ngon đến mức nào.”
Đến buổi tối, Hà Hữu Linh ở bên cạnh liên tục cằn nhằn lải nhải khiến Phong Thiên Cửu thực sự không chịu nổi nữa mà thở dài thườn thượt.
“Thừa tướng à, sao hôm nay cậu vẫn chưa về nhà nữa? Mợ ở nhà không tìm cậu sao?”
Ánh mắt Hà Hữu Linh thoáng chột dạ, nhưng rất nhanh ông ta đã khôi phục bình thường.
“Hừ, ta là chủ của cái nhà đấy, bà ấy có thể quản tôi được à?”
“Ta muốn ở đâu thì ở đó, đều do ta quyết định tất.”
Nói xong, ông ta còn ngẩng cao đầu hừ lạnh.
“ y da, hoàng thượng à, ngài không cần phải lo lắng cho ta đâu. Ngài hãy mau phê duyệt hết tấu chương đi để chúng ta còn có thể đi ăn đồ ăn ngon sớm hơn.”
Phong Thiên Cửu có chút bất đắc dĩ, nhưng kỳ thật bản thân cũng rất nóng lòng, lập tức cúi đầu xuống vung bút viết thật nhanh.
Tiểu Mộng hầu hạ trước điện nhìn xung quanh, trong lòng bồn chồn bẩm bẩm thật kỳ quái, không biết Tiểu Liễu đã đi đâu mất rồi, tại sao lại không thấy bóng dáng đâu hết, ngày thường cô ấy là người tích cực hầu hạ trước mặt hoàng thượng nhất mà.
Trong lúc đang suy nghĩ, cô nàng nhìn thấy hoàng thượng đã bước ra khỏi cửa liền vội vàng đi theo, nhưng lại phát hiện hướng đi của mọi người không phải là đường về cung.
Mà sau khi nhìn quanh một lượt, hình như mọi người đều có vẻ rất vui.
Đi thêm một lúc nữa Tiểu Mộng kinh ngạc phát hiện, đây lại là con đường đi đến lãnh cung.
Nửa đêm nửa hôm hoàng thượng mang theo nhiều người như vậy, lại còn có cả thừa tướng đại nhân nữa, rốt cuộc là đi làm gì vậy?
Tô Noãn Noãn hầu như ngủ cả ngày, lúc này mới bị gọi ra ngoài ăn tối, nàng mơ mơ hồ hồ quyết định tối nay sẽ bày bán món gì.
Mì bò kho và mì tôm cá.
Chỉ là giá thành của thứ này hơi cao chút, nàng dự định sử dụng loại mì ăn liền mà ở thời đại này tuyệt đối không có, cho nên nàng chỉ có thể đặt mua trực tiếp từ shop hệ thống của hệ thống.
Nhưng ngược lại cũng sẽ giảm bớt được rất nhiều việc.
Chẳng hạn như nàng không cần phải tự mình cán bột, cũng không cần phải chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu nữa. Khi có người đến, nàng chỉ cần mua một phần là xong.
Chỉ còn lại phần quan trọng nhất là nước xúp.
Một số cung nữ ở đây chỉ có mục tiêu duy nhất là đợi đến khi đủ tuổi sẽ ra ngoài tìm một người đàn ông tốt lấy làm chồng.
Cuối cùng Nhàn phi đã thẳng thừng giúp bọn họ đạt được mục tiêu của đời người rồi? Thực sự khác một trời một vực so với những gì thường ngày nàng ta vẫn thể hiện.
Hiện giờ Tiểu Liễu đã không còn sợ hãi như vừa rồi nữa, cũng có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi.
Cô ấy nghiêm túc cúi đầu nói: “Tạ ơn nương nương, nhưng nô tỳ có lời muốn nói.”
“Nói.” Nguyệt Tĩnh Nhàn trợn trắng mắt, nhưng vẫn cho cô ấy cơ hội nói.
Tiểu Liễu: “Nô tỳ thật sự không hề quyến rũ hoàng thượng, cũng không có bất cứ quan hệ gì với hoàng thượng, không biết người đã nghe được chuyện này từ đâu.”
“Người thử nghĩ mà xem, hoàng thượng đã có một mỹ nhân tuyệt thế như người rồi làm sao lại có thể để vào mắt một người như nô tỳ được?”
Phụ nữ ai cũng thích được khen ngợi, Nguyệt Tĩnh Nhàn tất nhiên cũng không phải ngoại lệ, cho nên nàng ta hiếm hoi nói: “Ngươi đừng nghĩ qua mắt được ta, Tiểu Thuý đã nói với ta rồi, ngươi còn dặn dò cô ta rằng cả hai người không ai được nói ra ngoài những gì hoàng thượng đã nói.”
Tiểu Liễu sửng sốt, mãi một lúc sau ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
“Nương nương... Tiểu Thúy không có nói cho người biết lúc đó nô tỳ đã nói gì sao, chuyện là hoàng thượng không muốn tuyên bố với bên ngoài về quán ăn bên cạnh lãnh cung.”
“Quán ăn?”
Sau đó, Tiểu Liễu kể đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện cho Nguyệt Tĩnh Nhàn nghe, bắt đầu từ lúc cô ấy phát hiện ra quán ăn cho đến tối hôm qua được hoàng thượng ban cho hoành thánh, không dám giấu giếm điều gì.
Cô ấy hiểu nếu như không giải thích rõ ràng chuyện này bản thân sẽ bị gả cho người ta.
Nhàn phi trầm mặc một lúc, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nói cách khác, Phong Thiên Cửu mấy ngày nay lạnh nhạt với mình đều chỉ vì ăn mấy cái bánh bao hoành thánh rách nát kia sao?
Tâm tình nàng ta lúc này thậm chí còn tệ hơn.
“Tạm thời ta sẽ giữ ngươi lại.”
Nàng ta nhìn Tiểu Liễu, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tối nay ngươi hãy đưa ta đến quán ăn kia, ta muốn xem xem thứ đồ ăn khiến các người hết lời khen ngợi kia rốt cuộc ngon đến mức nào.”
Đến buổi tối, Hà Hữu Linh ở bên cạnh liên tục cằn nhằn lải nhải khiến Phong Thiên Cửu thực sự không chịu nổi nữa mà thở dài thườn thượt.
“Thừa tướng à, sao hôm nay cậu vẫn chưa về nhà nữa? Mợ ở nhà không tìm cậu sao?”
Ánh mắt Hà Hữu Linh thoáng chột dạ, nhưng rất nhanh ông ta đã khôi phục bình thường.
“Hừ, ta là chủ của cái nhà đấy, bà ấy có thể quản tôi được à?”
“Ta muốn ở đâu thì ở đó, đều do ta quyết định tất.”
Nói xong, ông ta còn ngẩng cao đầu hừ lạnh.
“ y da, hoàng thượng à, ngài không cần phải lo lắng cho ta đâu. Ngài hãy mau phê duyệt hết tấu chương đi để chúng ta còn có thể đi ăn đồ ăn ngon sớm hơn.”
Phong Thiên Cửu có chút bất đắc dĩ, nhưng kỳ thật bản thân cũng rất nóng lòng, lập tức cúi đầu xuống vung bút viết thật nhanh.
Tiểu Mộng hầu hạ trước điện nhìn xung quanh, trong lòng bồn chồn bẩm bẩm thật kỳ quái, không biết Tiểu Liễu đã đi đâu mất rồi, tại sao lại không thấy bóng dáng đâu hết, ngày thường cô ấy là người tích cực hầu hạ trước mặt hoàng thượng nhất mà.
Trong lúc đang suy nghĩ, cô nàng nhìn thấy hoàng thượng đã bước ra khỏi cửa liền vội vàng đi theo, nhưng lại phát hiện hướng đi của mọi người không phải là đường về cung.
Mà sau khi nhìn quanh một lượt, hình như mọi người đều có vẻ rất vui.
Đi thêm một lúc nữa Tiểu Mộng kinh ngạc phát hiện, đây lại là con đường đi đến lãnh cung.
Nửa đêm nửa hôm hoàng thượng mang theo nhiều người như vậy, lại còn có cả thừa tướng đại nhân nữa, rốt cuộc là đi làm gì vậy?
Tô Noãn Noãn hầu như ngủ cả ngày, lúc này mới bị gọi ra ngoài ăn tối, nàng mơ mơ hồ hồ quyết định tối nay sẽ bày bán món gì.
Mì bò kho và mì tôm cá.
Chỉ là giá thành của thứ này hơi cao chút, nàng dự định sử dụng loại mì ăn liền mà ở thời đại này tuyệt đối không có, cho nên nàng chỉ có thể đặt mua trực tiếp từ shop hệ thống của hệ thống.
Nhưng ngược lại cũng sẽ giảm bớt được rất nhiều việc.
Chẳng hạn như nàng không cần phải tự mình cán bột, cũng không cần phải chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu nữa. Khi có người đến, nàng chỉ cần mua một phần là xong.
Chỉ còn lại phần quan trọng nhất là nước xúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.