[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 44: “Bắt Ghen”
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
31/07/2024
Sau khi mua đủ nguyên liệu cần thiết, nàng còn thuê hai cái nồi lớn trên hệ thống để có thể làm nóng cùng với một cái nồi áp suất để hầm thịt bò.
Ở đây dựng quầy ra nhiều lần như vậy, Tô Noãn Noãn cũng đã biết được đại khái khi nào thì đám người hoàng đế sẽ đến.
Bởi vì thịt bò cần đủ thời gian để hầm cho nên hôm nay nàng đặc biệt đến sớm hơn mọi ngày.
Thịt bò tươi ngon sau khi được rửa sạch bằng nước ấm thì cắt ra thành từng miếng lớn rồi bỏ vào hầm chung với gia vị, làm như vậy thì lát nữa ăn sẽ rất ngon.
Chứ không như mì ăn liền của một thương hiệu nào đó, lúc mở ra nấu chỉ toàn là thịt vụn.
Thịt bò lúc này có thể để sang một bên, sau đó Tô Noãn Noãn bắt đầu làm phần thức ăn kèm cho mì tôm cá.
Quá trình làm không phức tạp lắm. Trước tiên, xử lý sạch sẽ tôm tươi, tước bỏ phần chỉ đen và giữ lại đầu tôm. Sau đó cắt cá thành từng lát mỏng, thêm gia vị thích hợp vào rồi hầm chung.
Trong lúc nấu con tôm màu xám xanh từ từ chuyển sang màu đỏ, gia vị cũng dần thấm vào thịt tôm và cá, mùi thơm của tôm tươi từ từ bốc lên.
Cả hai phần trên vừa chín không bao lâu thì lúc đám người Phong Thiên Cửu cũng sắp đến nơi.
Lúc còn ở xa, Hà Hữu Linh đã vô cùng kích động bắt đầu xoa hai tay vào nhau.
“Ta thích mùi vị ngày hôm nay, ngửi ra được mùi thịt!”
Vừa nói ông ta vừa nuốt nước bọt.
Nhưng hai người vừa đi được nửa đường đột nhiên bị người nào đó chặn lại.
“Hoàng thượng.”
Nguyệt Tĩnh Nhàn chậm rãi bước ra, đứng trước mặt bọn họ không nghiêng không lệch cản đường.
Lúc nàng ta xuất hiện, Phong Thiên Cửu trước hết nhìn chiếc váy nàng ta mặc hôm nay lịch sự hơn những ngày khác nhiều, bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ái phi à, em đang làm gì ở đây vậy?”
Hà Hữu Linh ở bên cạnh cũng hành lễ với nàng ta.
“Lão thần tham kiến quý phi nương nương.”
Trong lòng Nguyệt Tĩnh Nhàn vẫn nóng như lửa đốt, chỉ cười nhẹ nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài thế mà cũng ở đây ạ?” Sau đó nàng ta lại nhìn về phía Phong Thiên Cửu: “Hoàng thượng, ngài đang muốn đi đâu đó à?”
Tô Noãn Noãn đã nấu xong hai món này rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đám người Phong Thiên Cửu đâu, lúc này ngửi thấy mùi thơm quả thực không thể khống chế được bản thân, cho nên trước tiên nàng tự múc ra cho mình một bát thịt bò kho.
Loại không có mì.
Hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi thơm của nó, nàng không nén nổi cảm thán, tay nghề hiện tại của bản thân thực sự quá đỉnh rồi.
Thịt bò sau khi được hầm một thời gian đã chuyển sang màu đỏ đậm. Hành tây đã sớm hoà quyện hoàn toàn với những thành phần khác, không thấy tung tích đâu nhưng chính nó đã góp phần tạo nên hương vị hoàn mỹ cho bát thịt bò kho này. Ngoài ra ở trong bát nằm bên cạnh còn có vài miếng khoai tây lớn màu vàng.
Một bát như thế này nếu thêm mì ăn liền lên trên há chẳng phải sẽ đẹp điên lên sao?
Lúc Tô Noãn Noãn đang ăn ngấu nghiến bát bò kho gần như sắp thấy đáy, nàng bỗng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân lộn xộn.
Khách hàng đến rồi!
Nàng cấp tốc ăn xong sạch sẽ miếng cuối cùng rồi đặt bát sang một bên.
Có lẽ nhờ sự giúp đỡ của Lưu Đại Tráng ngày hôm qua, giá trị hạnh phúc của bản thân đã tăng lên đáng kể nên Tô Noãn Noãn cảm thấy mình có thêm rất nhiều động lực.
Phong Thiên Cửu còn chưa nói chuyện, Nguyệt Tĩnh Nhàn ở bên cạnh đã cau mày trước, sau đó nhẹ nhàng dùng khăn tay che lại chóp mũi, bán tính bán nghi hỏi: “Đây là quán ăn khuya ấy à?”
“Các người sẽ không liên hiệp lại để nói dối tôi đâu phải không?”
“Cái quầy hàng tồi tàn như thế này sao có thể làm ra thứ ngon đến vậy được chứ?”
Đồng thời trong lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng ta vẫn không ngừng đánh giá Tô Noãn Noãn, sau khi trông thấy đối phương là một mỹ nhân trẻ tuổi, thậm chí còn nghi ngờ Phong Thiên Cửu chỉ mượn danh nghĩa đến đây để ăn đồ ngon thôi, nhìn mỹ nữ mới là mục đích thật sự.
Phong Thiên Cửu không để ý tới nàng ta.
Dù sao một lát nữa ăn xong nàng ta sẽ cảm thấy lời miêu tả của y không hề khoa trương.
Sở dĩ mới ban đầu ai cũng không xem trọng quán ăn này, sau cùng hết thảy đều trở thành người hâm mộ trung thành.
“Cô gái nhỏ, tôi ngửi thấy mùi rất thơm, giống như mùi thịt bò, lại có cả mùi tôm nữa.”
Tô Noãn Noãn mở hai cái nồi lớn ra, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra ngay lập tức.
“Hôm nay có mì bò kho và mì tôm cá.”
Nguyệt Tĩnh Nhàn vốn dĩ vẫn đang ngấm ngầm tức giận vì bị Phong Thiên Cửu phớt lờ trước mặt mọi người, vừa nghĩ bụng định làm khó dễ Tô Noãn Noãn, nhưng mùi thơm đột ngột xuất hiện này đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng ta.
Ở đây dựng quầy ra nhiều lần như vậy, Tô Noãn Noãn cũng đã biết được đại khái khi nào thì đám người hoàng đế sẽ đến.
Bởi vì thịt bò cần đủ thời gian để hầm cho nên hôm nay nàng đặc biệt đến sớm hơn mọi ngày.
Thịt bò tươi ngon sau khi được rửa sạch bằng nước ấm thì cắt ra thành từng miếng lớn rồi bỏ vào hầm chung với gia vị, làm như vậy thì lát nữa ăn sẽ rất ngon.
Chứ không như mì ăn liền của một thương hiệu nào đó, lúc mở ra nấu chỉ toàn là thịt vụn.
Thịt bò lúc này có thể để sang một bên, sau đó Tô Noãn Noãn bắt đầu làm phần thức ăn kèm cho mì tôm cá.
Quá trình làm không phức tạp lắm. Trước tiên, xử lý sạch sẽ tôm tươi, tước bỏ phần chỉ đen và giữ lại đầu tôm. Sau đó cắt cá thành từng lát mỏng, thêm gia vị thích hợp vào rồi hầm chung.
Trong lúc nấu con tôm màu xám xanh từ từ chuyển sang màu đỏ, gia vị cũng dần thấm vào thịt tôm và cá, mùi thơm của tôm tươi từ từ bốc lên.
Cả hai phần trên vừa chín không bao lâu thì lúc đám người Phong Thiên Cửu cũng sắp đến nơi.
Lúc còn ở xa, Hà Hữu Linh đã vô cùng kích động bắt đầu xoa hai tay vào nhau.
“Ta thích mùi vị ngày hôm nay, ngửi ra được mùi thịt!”
Vừa nói ông ta vừa nuốt nước bọt.
Nhưng hai người vừa đi được nửa đường đột nhiên bị người nào đó chặn lại.
“Hoàng thượng.”
Nguyệt Tĩnh Nhàn chậm rãi bước ra, đứng trước mặt bọn họ không nghiêng không lệch cản đường.
Lúc nàng ta xuất hiện, Phong Thiên Cửu trước hết nhìn chiếc váy nàng ta mặc hôm nay lịch sự hơn những ngày khác nhiều, bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ái phi à, em đang làm gì ở đây vậy?”
Hà Hữu Linh ở bên cạnh cũng hành lễ với nàng ta.
“Lão thần tham kiến quý phi nương nương.”
Trong lòng Nguyệt Tĩnh Nhàn vẫn nóng như lửa đốt, chỉ cười nhẹ nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài thế mà cũng ở đây ạ?” Sau đó nàng ta lại nhìn về phía Phong Thiên Cửu: “Hoàng thượng, ngài đang muốn đi đâu đó à?”
Tô Noãn Noãn đã nấu xong hai món này rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đám người Phong Thiên Cửu đâu, lúc này ngửi thấy mùi thơm quả thực không thể khống chế được bản thân, cho nên trước tiên nàng tự múc ra cho mình một bát thịt bò kho.
Loại không có mì.
Hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi thơm của nó, nàng không nén nổi cảm thán, tay nghề hiện tại của bản thân thực sự quá đỉnh rồi.
Thịt bò sau khi được hầm một thời gian đã chuyển sang màu đỏ đậm. Hành tây đã sớm hoà quyện hoàn toàn với những thành phần khác, không thấy tung tích đâu nhưng chính nó đã góp phần tạo nên hương vị hoàn mỹ cho bát thịt bò kho này. Ngoài ra ở trong bát nằm bên cạnh còn có vài miếng khoai tây lớn màu vàng.
Một bát như thế này nếu thêm mì ăn liền lên trên há chẳng phải sẽ đẹp điên lên sao?
Lúc Tô Noãn Noãn đang ăn ngấu nghiến bát bò kho gần như sắp thấy đáy, nàng bỗng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân lộn xộn.
Khách hàng đến rồi!
Nàng cấp tốc ăn xong sạch sẽ miếng cuối cùng rồi đặt bát sang một bên.
Có lẽ nhờ sự giúp đỡ của Lưu Đại Tráng ngày hôm qua, giá trị hạnh phúc của bản thân đã tăng lên đáng kể nên Tô Noãn Noãn cảm thấy mình có thêm rất nhiều động lực.
Phong Thiên Cửu còn chưa nói chuyện, Nguyệt Tĩnh Nhàn ở bên cạnh đã cau mày trước, sau đó nhẹ nhàng dùng khăn tay che lại chóp mũi, bán tính bán nghi hỏi: “Đây là quán ăn khuya ấy à?”
“Các người sẽ không liên hiệp lại để nói dối tôi đâu phải không?”
“Cái quầy hàng tồi tàn như thế này sao có thể làm ra thứ ngon đến vậy được chứ?”
Đồng thời trong lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng ta vẫn không ngừng đánh giá Tô Noãn Noãn, sau khi trông thấy đối phương là một mỹ nhân trẻ tuổi, thậm chí còn nghi ngờ Phong Thiên Cửu chỉ mượn danh nghĩa đến đây để ăn đồ ngon thôi, nhìn mỹ nữ mới là mục đích thật sự.
Phong Thiên Cửu không để ý tới nàng ta.
Dù sao một lát nữa ăn xong nàng ta sẽ cảm thấy lời miêu tả của y không hề khoa trương.
Sở dĩ mới ban đầu ai cũng không xem trọng quán ăn này, sau cùng hết thảy đều trở thành người hâm mộ trung thành.
“Cô gái nhỏ, tôi ngửi thấy mùi rất thơm, giống như mùi thịt bò, lại có cả mùi tôm nữa.”
Tô Noãn Noãn mở hai cái nồi lớn ra, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra ngay lập tức.
“Hôm nay có mì bò kho và mì tôm cá.”
Nguyệt Tĩnh Nhàn vốn dĩ vẫn đang ngấm ngầm tức giận vì bị Phong Thiên Cửu phớt lờ trước mặt mọi người, vừa nghĩ bụng định làm khó dễ Tô Noãn Noãn, nhưng mùi thơm đột ngột xuất hiện này đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.