[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 39: Chính Là Cái Quầy Hàng Kia Đó

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

31/07/2024

“Hả?”

“Anh nói đây là hoành thánh à?”

Trương Kỳ không dám tin chút nào. Anh ta đã ăn rất nhiều hoành thánh rồi, nhưng chưa có ai làm ra được mùi thơm đến vậy. Anh ta cực kỳ nghi ngờ rằng Lưu Đại Tráng đang muốn qua mắt bản thân, cho nên nhanh chóng xỏ giày vào, dự định tìm hiểu xem rốt cuộc là thế nào.

Mà những người khác trong phòng cũng ngửi thấy mùi thơm này, đều dồn dập hỏi đó là gì, đến khi nghe được câu trả lời, tất cả đều cùng nhau đi tới.

Lúc ấy tất cả đều phát hiện ra thứ mà Lưu Đại Tráng đang múc ra từng thìa từng thìa quả thực là những miếng hoành thánh trắng nõn mập mạp.

Lúc này bọn họ có rất nhiều người, có khoảng ba mươi người ở trong căn phòng này đều từ trạm dịch Đại Thông đến. Họ đều tụ tập xung quanh Lưu Đại Tráng, ai cũng muốn tự mình nếm thử món hoành thánh này.

Trương Kỳ là người có khả năng ăn nói nhất trong số họ, là người đầu tiên được chia phần một bát. Nhìn ba miếng hoành thánh nằm trong cái bát nhỏ anh ta liền nóng lòng cho vào miệng.

Khoảnh khắc cắn vào miếng hoành thánh, nước xúp thanh mát bên trong lập tức bùng nổ ở trong miệng, hương vị mặn ngọt ngay tức khắc tràn ngập toàn bộ khoang miệng. Thịt heo tươi ngon săn chắc, trong lúc đang thưởng thức anh ta đột nhiên cắn phải một hạt nhỏ.

Anh ta mở to hai mắt vô cùng ngạc nhiên: “Đây... đây thực sự là hạt bắp à?”

Loại bắp này anh ta đã ăn rất nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy nó ngọt đến như vậy.

Mới cắn một miếng thôi anh ta đã không ngừng khen ngợi: “Trời đất ơi, rốt cuộc là vị thiên tài nào làm ra nhân bánh này vậy? Thật tài tình quá đi mất!”

Sau khi nghe được lời khen ngợi của Trương Kỳ, những người anh em bên cạnh càng ra sức chen chúc tiến gần hơn về phía trước. Bọn họ đều biết thằng nhóc Trương Kỳ này rất kén cá chọn canh, có thể ăn những thứ bình thường, nhưng sẽ không bao giờ ca tụng như thế này.

Có thể khiến anh ta bày ra vẻ mặt như vậy đồng thời khen ngợi không hết lời, như vậy cũng đủ cho thấy món hoành thánh này ngon đến bậc nào.

“Đừng chen lấn, đừng chen lấn.” Lưu Đại Tráng vừa múc hoành thánh từ nồi ra vừa cố gắng nhấc bát lên cao nhất có thể, chỉ cần làm đổ ra một chút nước xúp thôi cũng đủ khiến anh ta cảm thấy đau lòng rồi.



“Các anh em cứ tin ở tôi, mọi người đều có phần hết, tôi đã mua tổng cộng cho hơn một trăm người rồi.”

Hơn một trăm, nghe thì có vẻ nhiều nhưng thực chất khi chia ra cho mỗi người thì chỉ có hai hoặc ba cái mà thôi.

Những người đã nhận được hoành thánh sẽ đi sang một bên để ăn, không lâu sau sẽ phát ra những câu cảm thán đại loại như “ngon quá”. Những người tạm thời chưa nhận được phần của mình sẽ càng vội vàng lo lắng hơn, chỉ sợ rằng khi đến lượt mình đã hết sạch mất rồi.

Đại khái sau khoảng mười phút làm tới làm lui, món hoành thánh này cuối cùng cũng được chia xong cho mọi người.

Trong khoảng thời gian này, có người ăn quá nhanh, phát hiện ra món hoành thánh rất ngon bèn nghĩ tới việc len lỏi xếp hàng trong đội ngũ lại từ đầu để xin thêm một bát nữa. Kết quả bị một vài anh em trong đó phát hiện ra, ngay lập tức đã ném anh ta ra khỏi nhà.

Mọi người vội nhao nhao trách móc: “Sao anh lại làm như vậy được hả? Còn rất nhiều người chưa được phân phát đấy.”

Người kia ngượng ngùng cười cười: “Món hoành thánh này quả thực ngon thật đấy.”

“Hơn nữa, tôi nhìn thấy vẫn còn khá nhiều nên không kìm lòng được.”

Những người đó không thèm đếm xỉa đến anh ta, quay lại tiếp tục xếp hàng.

Đối với đám thanh niên trai tráng như bọn họ mà nói, chỉ có ba miếng hoành thánh thôi không thể đủ ăn được. Mặc dù bọn họ đều đã ăn cơm tối rồi nhưng món hoành thánh này đã triệt để khơi ra cơn thèm ăn của họ, giờ khắc này ai nấy cũng đều cảm thấy bụng trống rỗng.

Trương Kỳ vẫn còn ăn chưa đã, dựa vào giường nói: “Đại Tráng, hoành thánh anh đem về này mua ở đâu vậy? Quả thực ăn rất ngon, tôi cảm thấy mình có thể ăn được ít nhất ba mươi cái đấy!”

“Đúng đó Đại Tráng, anh xin hãy nói cho chúng tôi biết đi, cả đời này tôi chưa bao giờ ăn được món hoành thánh nào ngon như thế này, từ nhân thịt heo, cho đến nước xúp ngon tuyệt, chậc chậc chậc... hương vị này thực sự khó mà quên được.”

Đại Tráng bày ra vẻ mặt kiểu ‘Tôi biết các người sẽ như thế này mà’ nói: “Còn có thể mua nó ở đâu nữa, đó là cái quầy bán đồ ăn khuya mà lúc trước tôi đã kể với các anh đấy.”

Trương Kỳ ngồi thẳng người dậy: “Ý của anh là cái ở bên cạnh lãnh cung đó hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook