[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 38: Đắt Xắt Ra Miếng
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
31/07/2024
Có điều đó là một công trình không hề nhỏ chút nào!
Cũng không dễ dàng gì nàng mới dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, Tô Noãn Noãn sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì trở về phòng của mình. Lúc đang nằm trên giường, nàng đột nhiên có hứng thú muốn dạo qua một vòng shop hệ thống của hệ thống.
Bởi vì vừa rồi lúc đang tìm mua cái lọ, bản thân hình như nhìn thấy một thứ gì đó rất kỳ lạ.
Nàng cau mày gạt tới gạt lui một hồi lâu, trong lòng phàn nàn: [Sao cái hệ thống cao cấp như vậy mà ngay cả phần tìm kiếm từ khóa cũng không có vậy.]
Có rồi!
Trước khi tay Tô Noãn Noãn muốn bị chuột rút luôn rồi thì nàng mới nhìn thấy thứ như thế.
[Máy rửa bát hoàn toàn tự động]
Tuyệt vời! Những thứ này mà hệ thống cũng có bán nữa!
Nếu như mua được thứ này rồi, đến lúc ấy nàng sẽ không phải phí sức lo chuyện rửa bát nữa mà chỉ cần ném hết nồi niêu xoong chảo thẳng vào trong máy rửa bát là được.
Nhưng đến khi nhìn thấy giá tiền, ngay lập tức nàng như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, lạnh thấu tâm can.
xxx văn tiền?
Cướp à?
Nó đang ăn cướp tiền của người ta mà!
Vốn dĩ những món ăn nàng bán ra giá đã không hề rẻ rồi, nhưng bây giờ mới phát hiện ra có những món còn đắt hơn nữa, đắt đến khó tin.
Số tiền này tương đương với 200 lượng bạc rồi, với nhiêu đó có thể mua được một căn nhà trên trấn đấy, kết quả trên hệ thống này chỉ có thể mua một cái máy rửa chén mà thôi.
Chẳng qua điều quan trọng nhất là nàng không tài nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong thời gian ngắn được.
Lời nhắc nhở đã kết toán xong của hệ thống chậm rãi xuất hiện gián đoạn mạch suy nghĩ của nàng, Tô Noãn Noãn bấm vào nhìn thử, lập tức bị giật mình bởi những con số hiện trên đó.
[Giá trị hạnh phúc +38]
[Văn tiền +13101]
Số tiền kiếm được này không khác mấy với những gì nàng đã tính toán, nhưng về giá trị hạnh phúc thì…
Hôm nay cũng không có nhiều người đến ăn hoành thánh mà.
Nàng đột nhiên nghĩ đến những phần hoành thánh được đóng gói lại giao cho Lưu Đại Tráng mang đi, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Chẳng lẽ không cần phải trực tiếp đến trước quầy của nàng ăn cũng được hay sao, chỉ cần có ăn đều được hết?
Nói như vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều rồi!
Nửa tiếng đồng hồ trước.
Nơi nghỉ ngơi của các Ngự lâm quân.
Đây là một nơi cực kỳ hoang vắng trong Tử Cấm Thành, thậm chí còn xa xôi vắng vẻ hơn cả lãnh cung, dùng làm nơi nghỉ ngơi cho Ngự lâm quân.
Nhóm người chịu trách nhiệm tuần tra này sau khi hết thời gian làm nhiệm vụ đã trở về nghỉ ngơi, vừa may gặp được nhóm anh em chịu trách nhiệm đứng canh gác.
“Ơ kìa, các anh đã trở lại rồi à.”
“À…”
Đám người đứng gác này chính là những người mà ban ngày Hà Hữu Linh đã nhìn thấy, luôn mang theo dáng vẻ mặt mày ủ rũ.
“Mấy anh em, gần đây các anh làm sao thế? Sao lúc nào trông các anh cũng u sầu khổ não vậy?”
Những người này lại lắc đầu thở dài sườn sượt.
“Đừng nhắc tới nữa, bọn tôi còn chưa ăn được bánh có nhân mà quầy hàng kia làm, đang rất khó chịu đây.”
“Thôi được rồi, chúng ta vẫn còn phải đi tuần tra mà, không nói chuyện này nữa.”
Nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, người vừa mới hỏi xong liền bĩu môi phàn nàn: “Ăn ngon đến thế à? Đến mức chỉ ngửi mùi vị thôi đã không muốn đụng đến cơm nước gì nữa rồi.”
Người bên cạnh cũng tiếp lời: “Đoán chừng chưa được ăn món gì ngon rồi.”
Lại nhớ tới chuyện hình như hôm nay Lưu Đại Tráng muốn bịp bọn họ, 20 văn tiền chỉ mua được một cái bánh có nhân, đúng là ăn cướp giữa ban ngày.
Mà cũng chỉ lừa những đám ngốc lớn tướng đó.
Lời vừa mới nói xong, Lưu Đại Tráng cùng với hai người anh em kia ôm hai cái hũ lớn bước vào.
“Mấy anh em, bọn tôi đã trở lại rồi đây, mau tới giúp bọn tôi một tay nào.”
Trương Kỳ nhanh chóng đứng dậy đi qua, cẩn thận giúp đặt cái hũ này xuống đất.
Trước hết anh ta liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lưu Đại Tráng, sau đó mới nghi hoặc hỏi: “Anh mang cái gì vào đây mà nặng như vậy?”
“Hoành thánh.”
“Hoành thánh?”
Cái tên này đã nửa đêm rồi còn lấy hoành thánh ở đâu ra được.
“Tôi đặc biệt mang đến cho các anh ăn đó.”
Trong lúc Trương Kỳ còn đang ngạc nhiên thì Lưu Đại Tráng đã lấy ra những thứ mà thường ngày bọn họ vẫn ăn ra.
Đừng nói, bây giờ anh ta vẫn đang thấy hơi đói bụng rồi đây, ăn ít chút chỉ cần lấp đầy bụng cũng không phải là vấn đề, mặc dù bình thường anh ta cũng không thích hoành thánh gì lắm.
“Anh…”
Anh ta còn đang định nói dùng cái hũ này đựng đồ ăn sẽ làm ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của mình, kết quả đúng lúc này đối phương mở nắp hũ ra, một mùi thơm lập tức phả vào mặt anh ta, ngửi thấy mùi vị này khiến anh ta không thể nói nên lời.
Cũng không dễ dàng gì nàng mới dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, Tô Noãn Noãn sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì trở về phòng của mình. Lúc đang nằm trên giường, nàng đột nhiên có hứng thú muốn dạo qua một vòng shop hệ thống của hệ thống.
Bởi vì vừa rồi lúc đang tìm mua cái lọ, bản thân hình như nhìn thấy một thứ gì đó rất kỳ lạ.
Nàng cau mày gạt tới gạt lui một hồi lâu, trong lòng phàn nàn: [Sao cái hệ thống cao cấp như vậy mà ngay cả phần tìm kiếm từ khóa cũng không có vậy.]
Có rồi!
Trước khi tay Tô Noãn Noãn muốn bị chuột rút luôn rồi thì nàng mới nhìn thấy thứ như thế.
[Máy rửa bát hoàn toàn tự động]
Tuyệt vời! Những thứ này mà hệ thống cũng có bán nữa!
Nếu như mua được thứ này rồi, đến lúc ấy nàng sẽ không phải phí sức lo chuyện rửa bát nữa mà chỉ cần ném hết nồi niêu xoong chảo thẳng vào trong máy rửa bát là được.
Nhưng đến khi nhìn thấy giá tiền, ngay lập tức nàng như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, lạnh thấu tâm can.
xxx văn tiền?
Cướp à?
Nó đang ăn cướp tiền của người ta mà!
Vốn dĩ những món ăn nàng bán ra giá đã không hề rẻ rồi, nhưng bây giờ mới phát hiện ra có những món còn đắt hơn nữa, đắt đến khó tin.
Số tiền này tương đương với 200 lượng bạc rồi, với nhiêu đó có thể mua được một căn nhà trên trấn đấy, kết quả trên hệ thống này chỉ có thể mua một cái máy rửa chén mà thôi.
Chẳng qua điều quan trọng nhất là nàng không tài nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong thời gian ngắn được.
Lời nhắc nhở đã kết toán xong của hệ thống chậm rãi xuất hiện gián đoạn mạch suy nghĩ của nàng, Tô Noãn Noãn bấm vào nhìn thử, lập tức bị giật mình bởi những con số hiện trên đó.
[Giá trị hạnh phúc +38]
[Văn tiền +13101]
Số tiền kiếm được này không khác mấy với những gì nàng đã tính toán, nhưng về giá trị hạnh phúc thì…
Hôm nay cũng không có nhiều người đến ăn hoành thánh mà.
Nàng đột nhiên nghĩ đến những phần hoành thánh được đóng gói lại giao cho Lưu Đại Tráng mang đi, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Chẳng lẽ không cần phải trực tiếp đến trước quầy của nàng ăn cũng được hay sao, chỉ cần có ăn đều được hết?
Nói như vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều rồi!
Nửa tiếng đồng hồ trước.
Nơi nghỉ ngơi của các Ngự lâm quân.
Đây là một nơi cực kỳ hoang vắng trong Tử Cấm Thành, thậm chí còn xa xôi vắng vẻ hơn cả lãnh cung, dùng làm nơi nghỉ ngơi cho Ngự lâm quân.
Nhóm người chịu trách nhiệm tuần tra này sau khi hết thời gian làm nhiệm vụ đã trở về nghỉ ngơi, vừa may gặp được nhóm anh em chịu trách nhiệm đứng canh gác.
“Ơ kìa, các anh đã trở lại rồi à.”
“À…”
Đám người đứng gác này chính là những người mà ban ngày Hà Hữu Linh đã nhìn thấy, luôn mang theo dáng vẻ mặt mày ủ rũ.
“Mấy anh em, gần đây các anh làm sao thế? Sao lúc nào trông các anh cũng u sầu khổ não vậy?”
Những người này lại lắc đầu thở dài sườn sượt.
“Đừng nhắc tới nữa, bọn tôi còn chưa ăn được bánh có nhân mà quầy hàng kia làm, đang rất khó chịu đây.”
“Thôi được rồi, chúng ta vẫn còn phải đi tuần tra mà, không nói chuyện này nữa.”
Nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, người vừa mới hỏi xong liền bĩu môi phàn nàn: “Ăn ngon đến thế à? Đến mức chỉ ngửi mùi vị thôi đã không muốn đụng đến cơm nước gì nữa rồi.”
Người bên cạnh cũng tiếp lời: “Đoán chừng chưa được ăn món gì ngon rồi.”
Lại nhớ tới chuyện hình như hôm nay Lưu Đại Tráng muốn bịp bọn họ, 20 văn tiền chỉ mua được một cái bánh có nhân, đúng là ăn cướp giữa ban ngày.
Mà cũng chỉ lừa những đám ngốc lớn tướng đó.
Lời vừa mới nói xong, Lưu Đại Tráng cùng với hai người anh em kia ôm hai cái hũ lớn bước vào.
“Mấy anh em, bọn tôi đã trở lại rồi đây, mau tới giúp bọn tôi một tay nào.”
Trương Kỳ nhanh chóng đứng dậy đi qua, cẩn thận giúp đặt cái hũ này xuống đất.
Trước hết anh ta liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lưu Đại Tráng, sau đó mới nghi hoặc hỏi: “Anh mang cái gì vào đây mà nặng như vậy?”
“Hoành thánh.”
“Hoành thánh?”
Cái tên này đã nửa đêm rồi còn lấy hoành thánh ở đâu ra được.
“Tôi đặc biệt mang đến cho các anh ăn đó.”
Trong lúc Trương Kỳ còn đang ngạc nhiên thì Lưu Đại Tráng đã lấy ra những thứ mà thường ngày bọn họ vẫn ăn ra.
Đừng nói, bây giờ anh ta vẫn đang thấy hơi đói bụng rồi đây, ăn ít chút chỉ cần lấp đầy bụng cũng không phải là vấn đề, mặc dù bình thường anh ta cũng không thích hoành thánh gì lắm.
“Anh…”
Anh ta còn đang định nói dùng cái hũ này đựng đồ ăn sẽ làm ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của mình, kết quả đúng lúc này đối phương mở nắp hũ ra, một mùi thơm lập tức phả vào mặt anh ta, ngửi thấy mùi vị này khiến anh ta không thể nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.