[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 40: Rèn Thể Lực

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

31/07/2024

Mấy ngày nay Lưu Đại Tráng đã kể với bọn họ về chuyện bên cạnh lãnh cung có một quầy bán đồ ăn rất thần kỳ, thứ gì làm ra cũng rất rất thơm.

Mà lúc ấy mọi người hoàn toàn không đếm xỉa chút nào về nó, cho rằng dù có ngon đến đâu thì cũng chỉ đến một mức nào đó thôi, lại còn bán giá đắt như vậy, ai nấy đều cho rằng Lưu Đại Tráng chỉ đang phóng đại lên mà thôi.

Cuối cùng chẳng ai ngờ tới nó lại ngon đến thế.

“Đúng vậy.” Lưu Đại Tráng nhìn thấy vẻ mặt ân hận tiếc nuối của mọi người liền cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Ai bảo ngay từ lúc đầu đám người này đã không chịu tin tôi, bây giờ chắc đã biết hối hận hết rồi nhỉ.

"Là quầy bán đồ ăn ấy đấy. Ai bảo tôi có thuyết phục thế nào đi chăng nữa các người cũng không chịu đến đó.”

Dường như sợ những người này hối hận không đủ, Lưu Đại Tráng lại bồi thêm: “Các anh không biết hôm nay chúng tôi đã may mắn đến thế nào đâu, tôi đã ngồi xổm ở đó nhiều ngày mà lần nào cũng bán hết. Kết quả hôm nay còn dư được một nồi lớn, đám người chúng tôi đã mua toàn bộ đem đi đó.”

"Món hoành thánh này mang mùi vị vừa mới lấy ra khỏi nồi đấy, chỉ một chữ thôi, tuyệt.”

Hai người đi cùng anh ta ở bên cạnh cũng gật đầu phụ hoạ, lộ ra biểu cảm say mê.

Chi hai câu nói ngắn ngủi này lại khiến nước bọt của đám người vừa ngừng chảy lại điên cuồng tiết ra lần nữa.

Trong lòng bọn họ thì chỉ có hai chữ hối hận thôi!

Tại sao trước đó không chịu tin lời của Lưu Đại Tráng, cùng anh ta đi ăn hoành thánh chứ. Bây giờ đã nếm được mùi vị này rồi thì đêm nay làm sao có thể ngủ ngon được nữa đây.

Trương Kỳ vội vàng cười hối lỗi: “Người anh em Đại Tráng à, anh xem anh vẫn còn ghi hận với anh em chúng ta như vậy không được đâu. Lúc đó bọn tôi cũng đâu có ngờ được trên đời này lại có món ngon đến vậy.”



“Anh xem ngày mai có thời gian anh có thể đưa chúng tôi cùng đi đến đó được không?”

Anh ta cũng muốn thử món hoành thánh nóng hổi mới ra lò đó.

Những người bên cạnh vội vàng tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng, dẫn chúng tôi đi theo với.”

Lưu Đại Tráng vốn dĩ cũng không có ác ý gì với bọn họ, chỉ tức giận với đám người này vì không chịu tin vào khẩu vị của anh ta, sau khi nghe bọn họ nói những lời này đã sớm nguôi ngoai rồi.

“Dăm ba chuyện nhỏ như thế này cứ để tôi lo!”

“Chẳng qua các anh hãy chuẩn bị tinh thần đi. Bà chủ này mỗi ngày sẽ làm những món ngon khác nhau, ngày mai có thể sẽ đổi thành món khác đấy.”

Hả?

Điều đó có nghĩa là bọn họ sẽ không thể ăn hoành thánh rồi.

Trương Kỳ nghĩ lại, nếu như chủ quầy đã có thể làm món hoành thánh bình thường trở nên ngon đến thế, vậy thì những món khác nhất định cũng không quá tệ.

***

Tô Noãn Noãn quay lại nheo mắt nhìn một lúc rồi dứt khoát đi lên núi rèn luyện. Thể trạng nhỏ bé hiện tại của nàng thực sự không đủ sức khoẻ.

Cứ như vậy nếu như một ngày cần phải nấu hàng trăm phần thì phải làm thế nào đây.

Nàng sử dụng dây leo để làm ra một cái dây nhảy phiên bản đơn giản. Mọi thứ vẫn ổn, nhưng độ hao mòn quá nhanh, đặc biệt lúc này dây leo đã hơi giòn rồi, thỉnh thoảng nàng phải thay một cái khác.



Sau khi nhảy dây xong, đến lúc chạy vòng quanh núi, bắt đầu từ việc không mang theo gánh nặng rồi dần dần mang theo vật nặng hai mươi cân.

Chẳng qua đây đều là những việc trong tương lai gần nàng sẽ phải làm. Hiện tại nàng đã có thể chạy lên xuống ngọn núi này được rồi.

Đây đều là những bài tập nhịp điệu, rất tốt cho cơ thể.

Trải qua vài tiếng luyện tập, phần cơ bắp ở tay của Tô Noãn Noãn vốn đang căng cứng do phải gói hoành thánh cuối cùng cũng thuyên giảm, lúc này cơn ập đến khiến nàng cảm thấy bản thân có thể ăn hết một con bò cũng được.

Nàng ăn trọn ba cái bánh bao to hơn lòng bàn tay do mẹ nàng hấp ra, còn ăn gần hết rau trên đĩa mới thôi.

Cả nhà nhìn dáng vẻ nàng ăn như hổ đói thế kia đều bị dọa sợ một phen.

Càng sợ Tô Noãn Noãn cứ ăn như vậy sẽ hủy hoại cơ thể của bản thân mất.

Lâm Uyển Nhu nhịn không được nói: “Noãn Noãn à, sao đột nhiên con lại ăn nhiều như thế? Có phải làm việc mệt quá không?”

“Đúng rồi đấy em gái, tuyệt đối đừng tự chống đỡ quá sức như thế.” Anh ba ở bên cạnh bổ sung.

Tô Noãn Noãn nuốt xuống cái bánh bao trong tay, xua xua tay nói: “Mọi người yên tâm, con không hề mệt mỏi chút nào, gần đây con ăn uống tốt hơn rồi, tuyệt đối sẽ không hoảng loạn đâu.”

“Cũng có thể là do cơ thể đang lớn lên đó. Con cảm thấy mình đã cao hơn rồi.”

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, anh cả gắp cho nàng một đũa rau: “Đây Noãn Noãn, ăn nhiều một chút mới có sức.”

Bởi vì tối hôm qua được ăn hoành thánh, thêm vào đó thời gian hầu hạ hoàng thượng đặc biệt không quá lâu, Tiểu Liễu cảm thấy tối hôm đó bản thân đã ngủ rất ngon, thậm chí còn có tinh thần dậy sớm giặt giũ quần áo nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook