[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 37: Hốt Hụi Chót
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
31/07/2024
Như thể ba chữ “cô gái nhỏ” không đủ để bày tỏ sự tôn kính tột cùng của bọn họ.
“Bà chủ, trong số những người tôi từng gặp, tay nghề của cô thật sự là giỏi nhất đấy!”
“Làm sao có thể làm hoành thánh ngon như vậy được nhỉ? Thậm chí còn ngon hơn những gì tôi từng ăn trước đây gấp trăm, gấp vạn lần!”
“Oaaa, nó ngon đến nỗi ban nãy tôi gần như suýt cắn đứt đầu lưỡi của mình luôn đấy.”
Rất nhanh bọn họ đã dứt sạch bốn bát hoành thánh, sau khi ăn xong ai nấy cũng xoa xoa bụng, nhìn dáng vẻ rõ ràng là không vui lắm.
Nhưng trong một buổi tối này đã tiêu hết 160 văn tiền rồi, nếu như còn ăn thêm nữa thì sẽ vượt quá dự tính một chút.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của đám anh em của mình, Lưu Đại Tráng quả quyết móc từ trong ngực ra một túi tiền đặt lên trên bàn.
Mớ tiền đồng nén bạc chồng chất lên nhau va chạm nhau tạo ra tiếng lạch cạch.
“Không vấn đề gì hết các anh em, các cậu cứ thoải mái ăn đi, bữa ăn này tôi mời các cậu!”
Anh ta vỗ vỗ vai hai người họ, dáng vẻ vô cùng nghĩa khí, từ trong túi tiền lấy ra một lượng bạc: “Bà chủ, lấy thêm sáu bát nữa!”
Lưu Đại Tráng vốn dĩ không phải là một Ngự lâm quân bình thường, gia đình anh ta buôn bán rất giàu có, chẳng qua anh ta không có sở trường gì cả, mà hàng ngày cũng chả có việc gì làm.
Vì không thể kế thừa công việc buôn bán trong nhà, cho nên người nhà nghĩ đến chuyện để anh ta làm quan, kết quả tình cờ lại trở thành một thành viên của Ngự lâm quân, hàng ngày đứng canh gác rồi cung cấp lương thực, Lưu Đại Tráng cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Hai người kia thấy vậy trong chốc lát vui mừng hớn hở, thay phiên nhau cảm ơn Lưu Đại Tráng, bọn họ đã ở cùng nhau lâu như vậy, cũng không phải là những sói mắt trắng chỉ nhận ân huệ mà không biết trả ơn.
“Đại Tráng, anh đúng là chí cốt của bọn tôi, anh yên tâm, việc vệ sinh tháng này của anh tôi sẽ làm thay hết.”
Người kia bộ dạng cũng vội vàng nói: “Còn tôi, tôi sẽ giặt quần áo cho anh!”
Làm những việc này đổi lại được ăn thêm hai bát hoành thánh thì không lỗ một tẹo nào cả.
Lưu Đại Tráng cười ngây ngây ngô ngô, có chút ngượng ngùng: “Chúng ta đều là anh em, đều là anh em cả mà.”
Sau khi ăn thêm hai bát hoành thánh, vẻ mặt của ba người lúc này mới tỏ vẻ thoả mãn, vỗ vỗ lên cái bụng sớm đã căng cứng của mình.
Thấy Tô Noãn Noãn đã chuẩn bị đóng quầy hàng rồi nhưng vẫn còn nửa nồi nhân thịt heo, anh ta chợt nảy ra một ý tưởng.
“Bà chủ, hay là cô gói lại cho tôi thêm mấy phần đi, tôi mang về đưa cho các anh em trong Ngự lâm quân nếm thử, nhân tiện giúp cô chào hàng quảng bá món của cô, để bọn họ biết được trên thế giới này còn có mỹ vị ăn ngon đến như vậy!”
Tô Noãn Noãn suy nghĩ một lúc, như thế cũng không phải là ý kiến tồi, chỉ cần bỏ vào trong những cái hũ cho bọn họ mang về, rồi ngày mai mang đến trả lại cho nàng là được rồi.
“Anh muốn lấy bao nhiêu phần?”
Lưu Đại Tráng ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Cô xem cô còn lại bao nhiêu nguyên liệu thì cứ làm bấy nhiêu phần đi, tôi sẽ lấy hết.”
Từ nhỏ anh ta đã biết được đạo lý mỗi hạt thóc được tạo ra đều phải làm lụng rất vất vả, cho nên anh ta không thể nào để lãng phí lương thực được. Cũng chính vì điều này mà sự thèm ăn của anh ta càng ngày càng nhiều hơn, đến mức hiện tại sức ăn của anh ta vô cùng nhiều.
“Được rồi.”
Tô Noãn Noãn tính toán một phen: “Ở trong nồi này vẫn có thể làm hơn mười bát một chút, tôi sẽ tính cho anh mười bát, mấy cái hoành thánh lẻ tẻ sẽ không tính cho anh.”
Nhận thêm bốn trăm văn tiền, Tô Noãn Noãn vô cùng đắc chí bỏ vào tiền vào trong túi, rồi mua hai lọ gốm sứ lớn từ shop hệ thống, lần lượt bỏ hai vị hoành thánh vào trong hai cái lọ này.
“Cái này có nước xúp đi kèm.”
“Còn cái này trộn xốt.”
“Ngày mai nhớ mang mấy lọ này về cho tôi nhé.”
Dù sao thì nàng cũng đã bỏ ra hai trăm văn tiền mua hai cái lọ lớn này, nếu cứ cho đi luôn như vậy chắc nàng sẽ lỗ chết mất.
Lưu Đại Tráng lần nữa lại vỗ ngực nói: “Cô cứ yên tâm, tôi làm việc rất đáng tin!”
Đến khi ba người đã rời đi rồi, Tô Noãn Noãn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Hôm nay đã nấu quá nhiều hoành thánh, nàng cảm thấy cánh tay của mình hơi đau một chút.
Có thể thấy được việc tập luyện là một vấn đề vô cùng cấp bách, nếu không sau này nàng sẽ không thể chống đỡ nổi được lượng khách hàng ngày càng nhiều hơn trong tương lai.
Chuyện tính tiền nàng vốn không cần phải lo lắng, bởi vì sau khi trở về thì hệ thống sẽ làm việc đó cho nàng, Tô Noãn Noãn chỉ cần chịu trách nhiệm dọn dẹp sạch sẽ nơi làm việc và rửa nồi chảo thôi là được rồi.
“Bà chủ, trong số những người tôi từng gặp, tay nghề của cô thật sự là giỏi nhất đấy!”
“Làm sao có thể làm hoành thánh ngon như vậy được nhỉ? Thậm chí còn ngon hơn những gì tôi từng ăn trước đây gấp trăm, gấp vạn lần!”
“Oaaa, nó ngon đến nỗi ban nãy tôi gần như suýt cắn đứt đầu lưỡi của mình luôn đấy.”
Rất nhanh bọn họ đã dứt sạch bốn bát hoành thánh, sau khi ăn xong ai nấy cũng xoa xoa bụng, nhìn dáng vẻ rõ ràng là không vui lắm.
Nhưng trong một buổi tối này đã tiêu hết 160 văn tiền rồi, nếu như còn ăn thêm nữa thì sẽ vượt quá dự tính một chút.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của đám anh em của mình, Lưu Đại Tráng quả quyết móc từ trong ngực ra một túi tiền đặt lên trên bàn.
Mớ tiền đồng nén bạc chồng chất lên nhau va chạm nhau tạo ra tiếng lạch cạch.
“Không vấn đề gì hết các anh em, các cậu cứ thoải mái ăn đi, bữa ăn này tôi mời các cậu!”
Anh ta vỗ vỗ vai hai người họ, dáng vẻ vô cùng nghĩa khí, từ trong túi tiền lấy ra một lượng bạc: “Bà chủ, lấy thêm sáu bát nữa!”
Lưu Đại Tráng vốn dĩ không phải là một Ngự lâm quân bình thường, gia đình anh ta buôn bán rất giàu có, chẳng qua anh ta không có sở trường gì cả, mà hàng ngày cũng chả có việc gì làm.
Vì không thể kế thừa công việc buôn bán trong nhà, cho nên người nhà nghĩ đến chuyện để anh ta làm quan, kết quả tình cờ lại trở thành một thành viên của Ngự lâm quân, hàng ngày đứng canh gác rồi cung cấp lương thực, Lưu Đại Tráng cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Hai người kia thấy vậy trong chốc lát vui mừng hớn hở, thay phiên nhau cảm ơn Lưu Đại Tráng, bọn họ đã ở cùng nhau lâu như vậy, cũng không phải là những sói mắt trắng chỉ nhận ân huệ mà không biết trả ơn.
“Đại Tráng, anh đúng là chí cốt của bọn tôi, anh yên tâm, việc vệ sinh tháng này của anh tôi sẽ làm thay hết.”
Người kia bộ dạng cũng vội vàng nói: “Còn tôi, tôi sẽ giặt quần áo cho anh!”
Làm những việc này đổi lại được ăn thêm hai bát hoành thánh thì không lỗ một tẹo nào cả.
Lưu Đại Tráng cười ngây ngây ngô ngô, có chút ngượng ngùng: “Chúng ta đều là anh em, đều là anh em cả mà.”
Sau khi ăn thêm hai bát hoành thánh, vẻ mặt của ba người lúc này mới tỏ vẻ thoả mãn, vỗ vỗ lên cái bụng sớm đã căng cứng của mình.
Thấy Tô Noãn Noãn đã chuẩn bị đóng quầy hàng rồi nhưng vẫn còn nửa nồi nhân thịt heo, anh ta chợt nảy ra một ý tưởng.
“Bà chủ, hay là cô gói lại cho tôi thêm mấy phần đi, tôi mang về đưa cho các anh em trong Ngự lâm quân nếm thử, nhân tiện giúp cô chào hàng quảng bá món của cô, để bọn họ biết được trên thế giới này còn có mỹ vị ăn ngon đến như vậy!”
Tô Noãn Noãn suy nghĩ một lúc, như thế cũng không phải là ý kiến tồi, chỉ cần bỏ vào trong những cái hũ cho bọn họ mang về, rồi ngày mai mang đến trả lại cho nàng là được rồi.
“Anh muốn lấy bao nhiêu phần?”
Lưu Đại Tráng ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Cô xem cô còn lại bao nhiêu nguyên liệu thì cứ làm bấy nhiêu phần đi, tôi sẽ lấy hết.”
Từ nhỏ anh ta đã biết được đạo lý mỗi hạt thóc được tạo ra đều phải làm lụng rất vất vả, cho nên anh ta không thể nào để lãng phí lương thực được. Cũng chính vì điều này mà sự thèm ăn của anh ta càng ngày càng nhiều hơn, đến mức hiện tại sức ăn của anh ta vô cùng nhiều.
“Được rồi.”
Tô Noãn Noãn tính toán một phen: “Ở trong nồi này vẫn có thể làm hơn mười bát một chút, tôi sẽ tính cho anh mười bát, mấy cái hoành thánh lẻ tẻ sẽ không tính cho anh.”
Nhận thêm bốn trăm văn tiền, Tô Noãn Noãn vô cùng đắc chí bỏ vào tiền vào trong túi, rồi mua hai lọ gốm sứ lớn từ shop hệ thống, lần lượt bỏ hai vị hoành thánh vào trong hai cái lọ này.
“Cái này có nước xúp đi kèm.”
“Còn cái này trộn xốt.”
“Ngày mai nhớ mang mấy lọ này về cho tôi nhé.”
Dù sao thì nàng cũng đã bỏ ra hai trăm văn tiền mua hai cái lọ lớn này, nếu cứ cho đi luôn như vậy chắc nàng sẽ lỗ chết mất.
Lưu Đại Tráng lần nữa lại vỗ ngực nói: “Cô cứ yên tâm, tôi làm việc rất đáng tin!”
Đến khi ba người đã rời đi rồi, Tô Noãn Noãn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Hôm nay đã nấu quá nhiều hoành thánh, nàng cảm thấy cánh tay của mình hơi đau một chút.
Có thể thấy được việc tập luyện là một vấn đề vô cùng cấp bách, nếu không sau này nàng sẽ không thể chống đỡ nổi được lượng khách hàng ngày càng nhiều hơn trong tương lai.
Chuyện tính tiền nàng vốn không cần phải lo lắng, bởi vì sau khi trở về thì hệ thống sẽ làm việc đó cho nàng, Tô Noãn Noãn chỉ cần chịu trách nhiệm dọn dẹp sạch sẽ nơi làm việc và rửa nồi chảo thôi là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.