[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 36: Lưu Đại Tráng

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

31/07/2024

Khi nàng đang do dự, đột nhiên có một đôi tay gõ vào cửa xe của nàng.

Tô Noãn Noãn ngồi bên trong, không nhìn thấy người đến, chỉ nghe thấy giọng nói trầm khàn từ trên đầu, như cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, sợ bị người khác nghe thấy.

“Có ai không?”

“Bà chủ còn ở đây không?”

Tô Noãn Noãn giật mình, sau đó từ từ đứng lên, nhìn người đàn ông trước mặt mặc áo giáp màu đồng cổ, trông có vẻ hung dữ, cảm thấy có chút quen thuộc.

Nàng cố gắng nhớ lại một lúc lâu rồi bừng tỉnh: “Anh là Ngự Lâm quân?”

“Đúng.” Người đàn ông gật đầu: “Tôi là Lưu Đại Tráng.”

“Cứ gọi tôi là Đại Tráng được rồi.”

Nhớ lại lần thứ hai đến đây, khi đó rất nhiều người đến mua bánh, kết quả vừa đặt xe xuống, người đã biến mất, chắc là bị hoàng thượng dọa chạy.

Mắt Tô Noãn Noãn sáng lên: “Anh đến ăn khuya sao?” Rồi nàng nhìn quanh: “Các anh em của anh đâu?”

Nếu có hàng trăm người đến, thì bảy ngày còn lại, 500 giá trị hạnh phúc của nàng kiếm dễ như trở bàn tay.

Đại Tráng liếm môi, nhìn chằm chằm vào chậu nhân thịt: “Họ ở phía sau, tôi đến dò thám trước.”

Dù sao nếu chạm mặt với hoàng thượng, e rằng đầu của họ không còn giữ được.

“Nếu an toàn, tôi sẽ quay lại gọi họ.”

Họ nhớ đến quán này lâu lắm rồi, lần trước không ăn được bánh nhân hẹ đã đành, mấy ngày sau cũng không ăn được. May là mỗi đêm họ đều không dám ăn no, chờ đợi bên cạnh, nhưng lần nào cũng nghe tin hết hàng.

Hôm nay may mắn đến kịp, anh ta phải ăn một bữa thật no.

Nghe vậy, Tô Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm.



Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Nếu không nàng tưởng chỉ có một người đến.

Nàng lại mỉm cười: “Vậy anh ăn gì, tối nay có...”

Nàng chưa kịp nói hết, Lưu Đại Tráng đã giơ tay: “Tôi biết, tôi biết, tôi vừa nấp ở đó, đã nghe hết rồi.”

Làm anh ta thèm nhỏ dãi. Bữa tối ăn được chút ít đã tiêu hóa hết vì nuốt nước miếng.

Bây giờ anh ta phải ăn cho đã!

“Cô bé, làm phiền cô cho tôi hai bát hoành thánh nước và hai bát hoành thánh trộn, tôi ăn trước, không đủ sẽ gọi thêm.”

Không đủ sẽ gọi thêm?

Nhìn người đàn ông từ đầu đến chân, không hổ danh là Đại Tráng, dáng người còn to lớn hơn cả anh trai nàng, ăn thật khỏe.

Nhưng nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng nhìn quanh, không chắc chắn hỏi: “Anh nói anh trốn ở đó, mấy ngày trước tôi luôn cảm thấy có ai đó nhìn chằm chằm tôi cũng là anh sao?”

Lưu Đại Tráng ngượng ngùng gật đầu: “Là tôi.”

Chuyện đã rõ ràng, Tô Noãn Noãn không suy nghĩ thêm, bắt đầu làm hoành thánh cho anh ta.

Đúng lúc này, Lưu Đại Tráng đột nhiên nhìn thấy gì đó, quay lại hào hứng vẫy tay: “Ở đây!”

“Mọi người mau đến đây, chủ quán còn nhiều lắm!”

Tô Noãn Noãn vừa khuấy món hoành thánh lềnh bềnh trong nồi, vừa vươn cổ ra nhìn theo hướng Lưu Đại Tráng đang nhìn, có hai người vóc dáng tương tự như anh ta đang đi về phía này.

Lúc đi tới trước quầy, thấy Tô Noãn Noãn vẫn còn đang kiễng chân nhìn sang. Lưu Đại Tráng không nhịn được hỏi: “Cô bé, cô đang nhìn gì vậy?”



Tô Noãn Noãn: “Tôi nhìn những người anh em còn lại của anh đó!”

Ba người Lưu Đại Tráng vẻ mặt kỳ quái, nhìn nhau một hồi rồi nói: “Chỉ có ba người chúng ta thôi.”

Tô Noãn Noãn ???

“Anh không phải…”

Nàng mới nói được một nửa đột ngột dừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến việc Lưu Đại Tráng từ lúc bắt đầu hình như chưa bao giờ nói rằng anh em của anh ta cũng phải trên dưới trăm người.

Tô Noãn Noãn vẫn không chịu bỏ cuộc tiếp tục hỏi: “Vậy những người lần trước tới quầy hàng của tôi thì sao? Nhiều người lắm mà.”

Lưu Đại Tráng gãi gãi đầu.

“Thời gian đó đám người chúng tôi lúc đó đang đi tuần tra trong cung, những người còn lại đứng canh gác đều chịu sự giám sát của thủ lĩnh, không thể cựa quậy được.”

“Vốn dĩ tôi muốn thừa cơ hội để ăn một miếng bánh, kết quả tranh thủ đến vẫn bán hết sạch mất rồi.”

“Lúc sáng sớm tôi vừa kịp đổi ca, bọn họ đi đứng gác rồi, chỉ còn lại ba anh em chúng tôi thôi, những tên tuần tra còn lại không tin quầy hàng bên này của cô ngon như thế nào, cho nên không qua.”

Tô Noãn Noãn ngập ngừng dò hỏi: “Vậy lần đổi ca canh gác tiếp theo của các anh là khi nào...?”

“Mười ngày nữa nha.” Lưu Đại Tráng trả lời.

“Được rồi.” Nàng đã hoàn toàn hết hi vọng rồi.

Ban đầu còn tưởng sẽ có trên dưới một trăm người tới nữa.

Mặc dù tâm trạng không tốt lắm nhưng vẫn phải làm hoành thánh thật ngon, nếu không thì sẽ không thể nhận được ba điểm hạnh phúc.

Hai người tiếp theo cũng giống như Lưu Đại Tráng, mỗi người cũng gọi bốn bát hoành thánh, sau khi Tô Noãn Noãn nấu xong liền mang ra bàn ăn cho bọn họ.

Người nào người nấy đều hết lời khen ngợi và vô cùng cảm phục trước tay nghề nấu nướng của Tô Noãn Noãn, ngay cả xưng hô cũng vô thức được thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook