Chương 831: Một bát canh rau (2)
Lý Hồng Thiên
20/08/2021
Mặt trên bát canh như phảng phất một lớp màng mỏng, tản ra một chút ánh sáng.
Lão giả nhìn Bộ Phương, kinh ngạc hỏi:
- Đây là món ăn của ngươi à?
Bộ Phương gật đầu rất tự nhiên.
Hương thơm của món ăn này lại nhạt như vậy, nhìn qua cũng không có bao nhiêu mỹ cảm… Giống như có một sự phá cách rất lớn so với biểu hiện của Bộ Phương trước đây.
Chẳng lẽ kỹ thuật nấu ăn của tiểu tử này thật sự tệ hại?
Chẳng qua là kỹ thuật tỉa rau cũ tốt hơn thôi?
Nghĩ vậy, lão giả không khỏi nhíu mày lại, thiên địa Huyền Hỏa cũng không thể bị tiểu tử này ăn không phải trả tiền … Hắn còn tính lấy lại thiên địa Huyền Hỏa làm lý do, giữ tiểu tử này ở lại Thao Thiết Cốc!
Trải qua hai lần khảo hạch trước, lão giả cảm thấy được nền tảng của tiểu tử này thật sự không tồi.
Thậm chí so với một số yêu nghiệt trên Thiết Bia chỉ hơn chứ không kém chút nào.
Một thiên tài như vậy, thế mà chỉ là một đầu bếp ngoài cốc, một đầu bếp ngoài cốc lại có thể có thực lực như vậy, tất nhiên là làm cho lão giả vô cùng kinh ngạc, nếu có thể giữ được Bộ Phương, đương nhiên không tệ!
Chỉ là món ăn hiện tại của Bộ Phương dường như làm cho ông ta hơi có chút thất vọng.
Ở bên cạnh Bộ Phương, Quân Thanh Tiếu cũng ló đầu nhìn món ăn Bộ Phương nấu.
Cảm giác của hắn và lão giả giống nhau, cũng đều có chút thất vọng, bởi vì món ăn của Bộ Phương không quá xuất sắc, không phù hợp với biểu hiện trước đây của hắn.
Nhưng Quân Thanh Tiếu cũng hiểu được, dù sao nguyên liệu nấu ăn của Bộ Phương giành được cũng chỉ có một quả trứng và một phần rau.
Như vậy thì có thể nấu được món gì ngon chứ.
Cho nên trong lòng Quân Thanh Tiếu không khỏi có chút đồng cảm với Bộ Phương.
Tựa như là cảm nhận được ánh mắt của Quân Thanh Tiếu, còn có vẻ thất vọng của lão giả, Bộ Phương dừng động tác lau nước đọng trên tay nhất lại, kinh ngạc nhíu mày.
Hắn liếc mắt nhìn hai người.
Bộ Phương nói:
-Nếm thử đi, không chừng sẽ kinh hỉ, món ăn của ta, chưa bao giờ làm người khác thất vọng đâu.
Trong lời nói tràn đầy sự tự tin, khiến cho Quân Thanh Tiếu hoàn toàn chấn động.
Sự tự tin của Bộ Phương là kiểu tự tin vô điều kiện đối với món ăn này, cái loại cảm giác này làm cho Quân Thanh Tiếu có chút dao động.
Một món ăn xấu xí như vậy… Vì sao hắn còn có thể tự tin như thế?
Lão giả nghe xong lời Bộ Phương nói, đôi mắt ngược lại lại sáng người lên.
Cứ tự tin là tốt rồi, chỉ sợ hiện giờ không có người trẻ nào tự tin như vậy.
- Được, vậy lão phu sẽ nếm thử món ăn của ngươi, hy vọng ngươi không làm cho lão phu thất vọng, nếu không ngon… Nhớ phải nhổ thiên địa Huyền Hỏa ra.
Bộ Phương nhếch miệng, thản nhiên cự tuyệt:
- Lửa đã ăn, không thể nhổ ra.
Lão giả cũng không giận, lấy chiếc muỗng ra, múc qua một muỗng trong bát canh rau.
Chiếc muỗng chạm vào bát canh rau, lông mày lão giả nhất thời động đậy, trong đôi mắt dường như lóe sáng như ánh sao:
- Hả? Có chút ý tứ.
Tay hơi dùng lực, nhất thời lớp màng mỏng trên bát canh rau bị xé ra, giống như có ánh sáng phảng phất bắn thẳng ra từ bên trọng, bắn thẳng đến mắt của lão giả, khiến cho râu cá trê của ông ta nhảy dựng.
Hơi nóng trào ra từ vết rách, mùi thơm nức mũi tỏa ra, hương thơm của trứng, hương thơm của ra đều từ từ trào ra.
Hơi nóng cuồn cuộn trào ra, hương thơm phảng phất loang ra bốn phía.
Quân Thanh Tiếu ngây dại, cả thân người đều là hơi run nhè nhẹ:
- Cái này…
Mùi hương này, ánh sáng này… Thật sự chỉ là một món ăn đơn giản thôi sao?
Thật không ngờ bên trong món ăn bình thường như vậy thế mà lại còn có càn khôn, khó trách Bộ Phương lại tự tin như vậy.
Lão giả không uống, chỉ là múc một ít canh ra một cái bát nhỏ, vừa múc vừa hỏi:
- Món này gọi là gì?
Bộ Phương cất khăn vải, gỡ sợi dây nhung buộc tóc xuống, sợi tóc rơi xuống, thản nhiên mà nói:
- Món này tên Phác Ngọc.
Lão giả cười cười, đôi mắt lóa sáng như ánh sao:
- Phác ngọc? Hay cho cái tên Phác Ngọc…
Ông ta đưa bát canh thơm nức lên trước mũi, hít sâu.
Nhất thời hương thơm xộc vào trong mũi, khiến cho lỗ chân lông của người ông ta đều nở ra.
Mùi thơm trứng kia, như tơ như lụa, lướt trên da thịt ông ta. Uống một ngụm canh:
- Ực.
Canh thơm nóng hổi vào miệng, đôi mắt của lão giả nheo lại, món ăn thơm ngát, hương thơm của trứng hòa quyện lại với nhau, hình thành một cỗ mùi hương đặc biệt, vị cũng vô cùng ngon, trứng hoa như tơ lụa, ực một tiếng đã chui vào trong miệng, lưu chuyển trong khoang miệng ông ta, lưu lại tư vị làm cho người ta hoài niệm.
Món ăn này…Quả thật khác với món ăn của những người khác.
Sau khi uống xong bát canh, lão giả đặt bát xuống, vừa lòng gật đầu, ông ta sâu sắc liếc mắt nhìn Bộ Phương, khóe miệng nhếch lên.
Tiểu đầu bếp này phải ở lại Thao Thiết Cốc, tiểu tử này có thiên phú nấu nướng thật sự là đáng kinh ngạc!
- Tốt lắm, món ăn của mọi người ở đây lão phu đều đã thử qua , đáng tiếc số người được thăng cấp chỉcó mười cho nên sẽ có người bị đào thải, nhưng bị đào thải cũng không cần nản lòng, những ngày sau này các ngươi có thể thông qua Thiết Bia đến khiêu chiến với bọn họ, chỉ cần các ngươi có thực lực, vinh quang cuối cùng cũng sẽ thuộc về các ngươi.
- Mà những người được thăng cấp thì hãy đi theo ta, chúng ta phải mở cửa lớn Thao Lâu…Đối diện với cường giả trên bảng Thiết Bia Trù này .
- Chỉ sợ, bọn họ cũng chờ không nỗi rồi!
Lão giả chắp hai tay, nhìn về phía đám người được thăng cấp.
Mười người này đều toát ra dáng vẻ kích động, chiến ý dâng trào.
Diệp Than Nam gật đầu, chậm rãi cất bước chân.
Theo từng bước chân, khí tức của hắn cũng không ngừng tăng vọt.
Ngay sau đó, một tay đặt trên Thanh Đồng đại môn cao ngất, cơ bắp trên cánh tay nâng lên, tựa như đá, giống như Cầu Long.
Một tiếng két dài, khí lực toát ra, Thanh Đồng đại môn vang lên tiếng két rồi chậm rãi mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.