Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn

Chương 22: Dù Sao Con Người Sinh Ra Vốn Cô Đơn, Không Thể Cả Đời Phụ Thuộc Vào Người Khác Được

Sơn Tra Lạc

29/09/2024

Món ngon và mùa xuân, cả hai đều khiến người ta cảm thấy thư thái.

Vương Phúc nheo mắt lại, tận hưởng không thôi.

Canh khoai từ thịt viên là món tốt nhất cho dạ dày, Vương Phúc múc một bát, mặt nước nổi một lớp dầu, ông ta thêm vào nhiều đọt đậu Hà Lan.

Dầu thấm vào đọt đậu Hà Lan, màu sắc tươi xanh, mầm non mềm, mềm đến mức tan chảy ngay khi vào miệng, vị tươi ngon và mùi thơm thoang thoảng, hậu vị ngọt ngào.

Ai mà có thể từ chối vị ngọt tươi của đọt đậu Hà Lan chứ?

Vương Phúc hoàn toàn không thể từ chối, ông ta gắp một đũa cho vào miệng, say mê cái vị tươi ngon của mùa xuân này.

Sau bữa cơm, ông ta uống thêm một bát canh gà măng tươi nấm bụng dê, canh gà vốn dĩ đã ngon, được hầm nhừ bằng nồi đất, ninh nhỏ lửa, tạo ra lớp dầu vàng óng ánh trên bề mặt nước dùng.

Chẳng mấy chốc, hương thơm đã ngập tràn khắp phòng.

Thêm vào măng tươi giòn và nấm bụng dê nhưng vẫn giữ được hương vị nguyên bản, hương gà đậm đà, vị xuân kéo dài.

Hương thơm của canh gà thoang thoảng không dứt, lan tỏa khắp phòng, thậm chí ra đến bên ngoài, hành lang, sân vườn, ai cũng có thể ngửi thấy mùi thơm quyến rũ của canh gà.

“Phúc gia hôm nay lại ăn gì ngon thế, canh gà này thơm đến chảy nước miếng.” Chưa thấy người đã nghe tiếng, chỉ trong chớp mắt, một thương nhân cùng tuổi với Vương Phúc đứng ở hành lang.



Vương Phúc mời người đó ngồi xuống, chia một bát canh gà măng tươi nấm bụng dê, vị khách còn ăn thêm hai miếng bánh trứng mật ong, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.

Hai người bàn về chuyện làm ăn, muốn mở chuỗi cửa hàng tại huyện Phượng Tiên, tất nhiên không thể thiếu việc giao tiếp với quan phủ bản xứ và dân chúng.

Người xưa có câu phép vua phải thua lệ làng, muốn làm ăn buôn bán ở một nơi nào đó thì phải tuân theo quy củ.

Vương Phúc cũng muốn tổ chức vài mâm tiệc, mời khách khứa tứ phương, rồi hứa hẹn chút tiền bạc, tạo quan hệ với quan phủ, sau này gặp chuyện còn có người lo liệu.

Chuyện tổ chức tiệc không thể qua loa, nhất định phải đến tửu lầu lớn nhất ở huyện Phượng Tiên là Đông Hưng lầu.

Người bạn vừa nãy rất thích món bánh trứng mật ong này, khen ngợi không ngớt lời, thậm chí còn đóng gói mang về hai cái từ chỗ Vương Phúc.

Vương Phúc trầm ngâm một chút, quyết định thay đổi món tráng miệng trong bữa tiệc, thêm vào những món mà Đông Hưng lầu không có, dù sao thì cũng là để tạo quan hệ, nhờ vả người ta làm việc, tất nhiên phải chiêu đãi khách quý thật chu đáo, để mọi người ăn uống vui vẻ.

Mặt trời lặn về phía Tây, Vương Phúc bảo người hầu cùng Hoa mama thương lượng, muốn đặt trước vài chiếc bánh trứng mật ong vào hai ngày sau.

Có việc làm ăn tìm đến, Hoa mama chẳng dại gì mà từ chối tiền bạc.

Vương Phúc đặt số lượng lớn, đưa tiền cọc cũng nhanh chóng, hai bên ký hợp đồng đen trắng rõ ràng, Hoa mama dường như đã thấy những đồng bạc trắng rơi vào túi mình, mụ cười đến mức không thấy tổ quốc.

Sau bữa khuya, vừa đến giờ Tý, nghe thấy tiếng gõ của phu canh, Tống Lệ lau người rồi đi ngủ sớm.



Sáng sớm, Tống Lệ và Hồ Lập mang thùng gỗ đến chợ bày bán, vẫn là những nguyên liệu giống như hôm trước

Hôm nay chỉ mất một giờ đã kiếm được 100 đồng xu, lợi nhuận là 29 văn tiền.

Tống Lệ đếm ra 5 đồng xu đưa cho Hồ Lập, hắn hơi do dự nhưng không từ chối, nhét vào túi khâu trong áo, nói: “Mấy ngày nay tôi thấy cô đã quen việc rồi, ngày mai tôi không đi cùng cô nữa. Ngày nào cũng thức khuya dậy sớm tôi không chịu nổi, ngày mai tôi muốn ngủ nướng một chút.”

Hắn lại nói: “Cô có thể mượn xe đẩy gỗ ở tiền viện cho đỡ mệt khi mang thùng gỗ. Sau này việc buôn bán khá hơn, khách hàng đông hơn, chắc chắn không thể chỉ nấu một ít cháo cá nữa, dùng xe đẩy sẽ tiện lợi và đỡ tốn sức hơn.”

Tống Lệ vừa nghe vừa gật đầu, Hồ Lập biết nàng muốn tiết kiệm tiền chuộc thân, không muốn lấy tiền của nàng nên viện cớ là muốn ngủ.

Nàng không vạch trần hắn, dù sao con người sinh ra vốn cô đơn, không thể cả đời phụ thuộc vào Hồ Lập được, nàng phải tự mình ra ngoài buôn bán rèn luyện.

Trên đường về, hai người có chút im lặng.

Khi ăn trưa, giống như Miêu bà tử, Tống Lệ cũng có một bát cơm phủ vài lát thịt heo béo ngậy, còn có thêm một bát trứng hấp và một muỗng mỡ heo thơm phức.

Là đầu bếp kiêm quản lý, phần cơm của Triệu bà tử phong phú hơn so với Tống Lệ và Miêu bà tử một chút.

Tống Lệ không để tâm, nàng chỉ chú ý đến mỡ heo đông trong bát cơm.

Mỡ heo đông khi gặp cơm nếp nóng thì lập tức tan chảy, hương thơm béo ngậy liên tục len lỏi vào mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook