Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 21: Trứng Chiên Hương Xuân
Sơn Tra Lạc
29/09/2024
Tống Lệ lấy mỗi thứ một ít, nấm bụng dê, măng tươi, kết hợp với gà mái già để nấu canh.
Đọt đậu Hà Lan thì dùng để nấu canh viên, không gì thích hợp hơn.
Đọt đậu Hà Lan mua ở chợ thường giữ lại một đoạn thân già để tăng trọng lượng nên không đủ mềm, Tống Lệ nhờ phụ bếp giúp nhặt bỏ phần thân già và lá già, chỉ giữ lại phần đọt non nhất.
Trong lúc chờ canh gà hầm, Tống Lệ lấy nhân thịt đã được phụ bếp băm sẵn theo tỷ lệ ba phần mỡ bảy phần nạc, thêm một lượng bột sắn dây thích hợp, gia vị với muối, hành trắng, rượu vàng, chút nước dùng, trộn đều, thêm một ít dầu thực vật bọc quanh nhân thịt.
Nước trong nồi sôi, khói mỏng cuộn lên.
Tống Lệ nặn nhân thịt đã trộn đều thành từng viên, thả vào nước sôi, mặt nước đang sôi lắng lại đôi chút, phía trên nổi lên một lớp dầu nhỏ.
Chỉ sau vài giây, màu của viên thịt đã thay đổi, theo dòng nước sôi lên xuống.
Viên thịt giống như xíu mại, hoành thánh, nổi lên là dấu hiệu thịt viên đã chín.
Tống Lệ lấy một nắm đọt đậu Hà Lan, chần qua nước dùng rồi lập tức cho ra đĩa.
Đọt đậu Hà Lan tươi mềm, chần sơ là đủ, không cần nấu lâu, dễ làm mất dinh dưỡng của nguyên liệu.
Nghe người hầu nói Phúc gia thích ăn hương xuân nên Tống Lệ chần qua chồi hương xuân, sau đó cắt nhỏ, trộn đều với ba quả trứng gà và thêm gia vị.
Khi canh gà nấu gần xong, hai thìa dầu thực vật vào nồi, làm ướt bề mặt chảo sắt, rưới một vòng trứng đã đánh đều quanh mép nồi.
Trong tiếng xèo xèo của dầu sôi, hương thơm của dầu mang theo mùi đặc trưng của hương xuân, lan tỏa khắp nhà bếp.
Bên ngoài nhà bếp, người hầu hít hà mùi thơm trong không khí, hình như là mùi của hương xuân.
Mùa này hương xuân mới nhú chồi non, nông dân thường trồng vài cây hương xuân ở trước nhà hoặc sau vườn, sáng sớm, họ dùng đầu gậy tre buộc lưỡi hái để hái chồi hương xuân.
Mười mấy cây hương xuân mới hái được khoảng một cân, vì khó hái nên giá hương xuân rất đắt, được các thương nhân và quan lại thích dưỡng sinh ưa chuộng.
Rõ ràng người hầu đã ăn lót dạ bằng một cái bánh bao và dưa muối nhưng lúc này ngửi thấy mùi thức ăn thơm từ nhà bếp, anh ta vẫn bị kích thích cơn thèm ăn, không biết đã nuốt nước bọt bao nhiêu lần.
Trước bếp lò.
Chảo sắt đã được dầu nóng làm ướt, không hề dính, dùng còn tốt hơn cả chảo chống dính hiện đại, an toàn cho sức khỏe, còn có thể bổ sung vi lượng sắt.
Tống Lệ dùng xẻng gỗ lật miếng trứng chiên hương xuân, làm cho cả hai mặt đều vàng ươm.
Nàng đổ một ít hoành thánh thịt heo rau tề vào nước dùng đang sôi, chờ đến khi hoành thánh nổi lên thì vớt ra ngay.
Sau đó, nàng thêm một đĩa bánh trứng mật ong mà Phúc gia đặc biệt yêu cầu, tất cả đã sẵn sàng, xếp vào hộp cơm, giao cho người hầu.
Một lát sau, trong hộp cơm là một bát canh gà măng tươi nấm bụng dê, một đĩa trứng chiên hương xuân vàng ươm tỏa hương thơm nức mũi, một bát hoành thánh thịt heo rau tề, một phần canh khoai từ thịt viên với đọt đậu Hà Lan, một đĩa bánh trứng mật ong năm chiếc và một bát cơm gạo nếp hương vị tôm rau tề.
Khi người hầu mở hộp cơm dọn lên, Vương Phúc bị hương thơm của hương xuân hấp dẫn ngay lập tức.
Lá hương xuân dày và non, người không thích thường cho là hôi, thấy là bịt mũi quay đi. Nhưng những ai yêu thích lại bị mê hoặc bởi hương vị độc đáo của nó.
Lá hương xuân trộn đậu hũ, ăn nguội, tẩm bột chiên trứng hoặc xào với trứng đều rất ngon miệng.
Nữ đầu bếp cắt nhỏ lá hương xuân, trộn với trứng, chiên vàng ươm - đây là cách ăn hương xuân truyền thống nhất, chiên cùng trứng luôn mang lại hương vị tuyệt hảo.
Đối với người sành ăn hương xuân như Vương Phúc, món rau xuân này khi còn nóng là ngon nhất.
Phần trứng bên ngoài được chiên vàng giòn, thấm đầy dầu mỡ nhưng không hề ngấy, chỉ còn lại vị giòn rụm béo ngậy.
Vương Phúc không kiềm được mà cắn một miếng ở giữa miếng trứng, chạm phải những mẩu hương xuân vụn, vì đã chần qua nước nên vị đắng nhè nhẹ và axit oxalic của hương xuân đã tan trong nước, chỉ còn lại sự giòn ngon tươi mát, mọng nước và vị ngậy ngậy của trứng chiên, hòa quyện với chút muối, tạo nên hương vị nguyên sơ của nguyên liệu.
Chút hương vị của mùa xuân này làm Vương Phúc say mê không ngừng.
Kết hợp với một bát cơm gạo nếp xào tôm rau tề và trứng chiên hương xuân, khiến lòng ông ta được thỏa mãn phần nào.
Ông ta lấy thìa múc một miếng hoành thánh thịt heo rau tề, lớp vỏ mỏng ôm chặt nhân, nước dùng tràn đầy, cắn vào một miếng là nước dùng thơm ngọt tràn ra, ngon đến ngây ngất.
Đọt đậu Hà Lan thì dùng để nấu canh viên, không gì thích hợp hơn.
Đọt đậu Hà Lan mua ở chợ thường giữ lại một đoạn thân già để tăng trọng lượng nên không đủ mềm, Tống Lệ nhờ phụ bếp giúp nhặt bỏ phần thân già và lá già, chỉ giữ lại phần đọt non nhất.
Trong lúc chờ canh gà hầm, Tống Lệ lấy nhân thịt đã được phụ bếp băm sẵn theo tỷ lệ ba phần mỡ bảy phần nạc, thêm một lượng bột sắn dây thích hợp, gia vị với muối, hành trắng, rượu vàng, chút nước dùng, trộn đều, thêm một ít dầu thực vật bọc quanh nhân thịt.
Nước trong nồi sôi, khói mỏng cuộn lên.
Tống Lệ nặn nhân thịt đã trộn đều thành từng viên, thả vào nước sôi, mặt nước đang sôi lắng lại đôi chút, phía trên nổi lên một lớp dầu nhỏ.
Chỉ sau vài giây, màu của viên thịt đã thay đổi, theo dòng nước sôi lên xuống.
Viên thịt giống như xíu mại, hoành thánh, nổi lên là dấu hiệu thịt viên đã chín.
Tống Lệ lấy một nắm đọt đậu Hà Lan, chần qua nước dùng rồi lập tức cho ra đĩa.
Đọt đậu Hà Lan tươi mềm, chần sơ là đủ, không cần nấu lâu, dễ làm mất dinh dưỡng của nguyên liệu.
Nghe người hầu nói Phúc gia thích ăn hương xuân nên Tống Lệ chần qua chồi hương xuân, sau đó cắt nhỏ, trộn đều với ba quả trứng gà và thêm gia vị.
Khi canh gà nấu gần xong, hai thìa dầu thực vật vào nồi, làm ướt bề mặt chảo sắt, rưới một vòng trứng đã đánh đều quanh mép nồi.
Trong tiếng xèo xèo của dầu sôi, hương thơm của dầu mang theo mùi đặc trưng của hương xuân, lan tỏa khắp nhà bếp.
Bên ngoài nhà bếp, người hầu hít hà mùi thơm trong không khí, hình như là mùi của hương xuân.
Mùa này hương xuân mới nhú chồi non, nông dân thường trồng vài cây hương xuân ở trước nhà hoặc sau vườn, sáng sớm, họ dùng đầu gậy tre buộc lưỡi hái để hái chồi hương xuân.
Mười mấy cây hương xuân mới hái được khoảng một cân, vì khó hái nên giá hương xuân rất đắt, được các thương nhân và quan lại thích dưỡng sinh ưa chuộng.
Rõ ràng người hầu đã ăn lót dạ bằng một cái bánh bao và dưa muối nhưng lúc này ngửi thấy mùi thức ăn thơm từ nhà bếp, anh ta vẫn bị kích thích cơn thèm ăn, không biết đã nuốt nước bọt bao nhiêu lần.
Trước bếp lò.
Chảo sắt đã được dầu nóng làm ướt, không hề dính, dùng còn tốt hơn cả chảo chống dính hiện đại, an toàn cho sức khỏe, còn có thể bổ sung vi lượng sắt.
Tống Lệ dùng xẻng gỗ lật miếng trứng chiên hương xuân, làm cho cả hai mặt đều vàng ươm.
Nàng đổ một ít hoành thánh thịt heo rau tề vào nước dùng đang sôi, chờ đến khi hoành thánh nổi lên thì vớt ra ngay.
Sau đó, nàng thêm một đĩa bánh trứng mật ong mà Phúc gia đặc biệt yêu cầu, tất cả đã sẵn sàng, xếp vào hộp cơm, giao cho người hầu.
Một lát sau, trong hộp cơm là một bát canh gà măng tươi nấm bụng dê, một đĩa trứng chiên hương xuân vàng ươm tỏa hương thơm nức mũi, một bát hoành thánh thịt heo rau tề, một phần canh khoai từ thịt viên với đọt đậu Hà Lan, một đĩa bánh trứng mật ong năm chiếc và một bát cơm gạo nếp hương vị tôm rau tề.
Khi người hầu mở hộp cơm dọn lên, Vương Phúc bị hương thơm của hương xuân hấp dẫn ngay lập tức.
Lá hương xuân dày và non, người không thích thường cho là hôi, thấy là bịt mũi quay đi. Nhưng những ai yêu thích lại bị mê hoặc bởi hương vị độc đáo của nó.
Lá hương xuân trộn đậu hũ, ăn nguội, tẩm bột chiên trứng hoặc xào với trứng đều rất ngon miệng.
Nữ đầu bếp cắt nhỏ lá hương xuân, trộn với trứng, chiên vàng ươm - đây là cách ăn hương xuân truyền thống nhất, chiên cùng trứng luôn mang lại hương vị tuyệt hảo.
Đối với người sành ăn hương xuân như Vương Phúc, món rau xuân này khi còn nóng là ngon nhất.
Phần trứng bên ngoài được chiên vàng giòn, thấm đầy dầu mỡ nhưng không hề ngấy, chỉ còn lại vị giòn rụm béo ngậy.
Vương Phúc không kiềm được mà cắn một miếng ở giữa miếng trứng, chạm phải những mẩu hương xuân vụn, vì đã chần qua nước nên vị đắng nhè nhẹ và axit oxalic của hương xuân đã tan trong nước, chỉ còn lại sự giòn ngon tươi mát, mọng nước và vị ngậy ngậy của trứng chiên, hòa quyện với chút muối, tạo nên hương vị nguyên sơ của nguyên liệu.
Chút hương vị của mùa xuân này làm Vương Phúc say mê không ngừng.
Kết hợp với một bát cơm gạo nếp xào tôm rau tề và trứng chiên hương xuân, khiến lòng ông ta được thỏa mãn phần nào.
Ông ta lấy thìa múc một miếng hoành thánh thịt heo rau tề, lớp vỏ mỏng ôm chặt nhân, nước dùng tràn đầy, cắn vào một miếng là nước dùng thơm ngọt tràn ra, ngon đến ngây ngất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.