Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To
Chương 45:
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/02/2023
Hạ Thiên cúi đầu, nhìn đôi mắt của con mèo xấu xí trong lồng ngực kia mơ hồ không rõ.
Cô không thể mang nó đi, thật vất vả mới có một ngôi nhà có thể che mưa chắn gió, không cần mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng gặp phải người xấu ném mất mạng nhỏ, còn có điều kiện sinh hoạt tốt như vậy …
Bà Sói ở lại nơi này, so với cô còn hạnh phúc hơn nhiều.
Hạ Thiên nhẹ nhàng sờ sờ Bà Sói, nước mắt rơi xuống, thấm ướt lông tơ của mèo.
Từ Bất Châu thấy bộ dạng này của cô, lục phủ ngũ tạng càng bị bóp chặt, cậu càng thêm mất kiên nhẫn: “Cậu khóc cái rắm gì! Ông đây bắt nạt cậu đúng không!”
“Từ Bất Châu, cậu nuôi nó đi.”
Hạ Thiên bế mèo đến trước mặt cậu, cầu xin nói, “Chân sau của nó tàn tật rồi, cũng không chạy được quá xa, thả đi không biết sẽ thế nào, cậu nuôi nó đi, xem như tớ cầu xin cậu.”
Điếu thuốc trên đầu ngón tay Từ Bất Châu kia đã sắp bị bóp nát.
Lần đầu tiên cậu sinh ra tâm lý muốn lảng tránh với cô, dời tầm mắt đi, nhìn bên sườn mặt.
“Tớ xin lỗi cậu, đều là do tớ không đúng, không nên đến nhà cậu mà chưa được cậu cho phép.” Cô gái nhỏ cúi mặt khóc nức nở, “Về sau tiền sinh hoạt phí của nó, tớ chia đều với cậu, như vậy có được không.”
Thật lâu sau, người kia mới buông lời, lạnh lùng nói: “Là chính cậu muốn mang nó đi.”
“Tớ cũng đâu có nói… Không cần nó.”
Hạ Thiên cuối cùng cũng yên lòng, một lần nữa ôm mèo trở về căn hộ, ngồi xổm ở cửa sờ sờ đầu mèo: “Về sau em phải nhớ kỹ tên của em đấy, em tên là Tinh Tinh, không còn gọi là Bà Sói nữa, em là mèo của Từ Bất Châu, cậu ấy là chủ nhân duy nhất của em, nhớ đừng chọc cậu ấy giận.”
Mèo nhỏ cọ cọ lòng bàn tay của cô.
Từ Bất Châu ở phía sau nghe được lời này, mắt trợn trắng, đã tập mãi thành thói quen đối với đống hiểu lầm của cô gái này.
……
Buổi tối, Hạ Thiên trở về nhà.
Đêm nay cô không chủ động tìm Phong nói chuyện phiếm, cô một bên làm bài tập, một bên tiêu hóa sự rung chuyển trong cảm xúc mà hôm nay Từ Bất Châu mang lại cho cô…
Từ Bất Châu vốn dĩ chính là người như vậy, tính tình rất tệ.
Không biết hôm nay ai chọc cậu nên lấy cô và Trần Lâm, còn cả Bà Sói để phát tiết.
Buổi tối 10 giờ, cô đã làm xong toàn bộ bài tập, tắm rồi chuẩn bị lên giường ngủ, điện thoại cũng chuẩn bị tắt máy, ngay lúc cô sắp rời khỏi QQ, avatar của Từ Bất Châu bỗng giật, cậu chủ động nhắn cho cô một tin nhắn ——
Phong: “Tâm trạng không tốt.”
Hạ Thiên nhìn những chữ này, cô đương nhiên biết tâm trạng cậu không tốt, tâm trạng tốt có thể tức giận lung tung sao.
Cô khẽ hừ một tiếng, vốn dĩ không muốn trả lời, trùm chăn nằm năm phút, không hề buồn ngủ.
Cô vẫn là nhịn không được lấy điện thoại ra, trả lời ——
Summer: “Tại sao vậy?”
Phong: “Bị phiền.”
Summer: “Ai phiền cậu?”
Phong: “Một đứa con gái.”
Summer: “Ồ.”
Phong: “Không biết sao lại thế này, nhìn đến cô ấy là phiền.”
Summer: “Không để ý tới là được.”
Phong: “Nhưng trong đầu tôi tất cả đều là cô ấy, rất muốn cô ấy.”
Summer: “……”
Phong: “Hình như tôi hơi thích cô ấy.”
Cô không thể mang nó đi, thật vất vả mới có một ngôi nhà có thể che mưa chắn gió, không cần mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng gặp phải người xấu ném mất mạng nhỏ, còn có điều kiện sinh hoạt tốt như vậy …
Bà Sói ở lại nơi này, so với cô còn hạnh phúc hơn nhiều.
Hạ Thiên nhẹ nhàng sờ sờ Bà Sói, nước mắt rơi xuống, thấm ướt lông tơ của mèo.
Từ Bất Châu thấy bộ dạng này của cô, lục phủ ngũ tạng càng bị bóp chặt, cậu càng thêm mất kiên nhẫn: “Cậu khóc cái rắm gì! Ông đây bắt nạt cậu đúng không!”
“Từ Bất Châu, cậu nuôi nó đi.”
Hạ Thiên bế mèo đến trước mặt cậu, cầu xin nói, “Chân sau của nó tàn tật rồi, cũng không chạy được quá xa, thả đi không biết sẽ thế nào, cậu nuôi nó đi, xem như tớ cầu xin cậu.”
Điếu thuốc trên đầu ngón tay Từ Bất Châu kia đã sắp bị bóp nát.
Lần đầu tiên cậu sinh ra tâm lý muốn lảng tránh với cô, dời tầm mắt đi, nhìn bên sườn mặt.
“Tớ xin lỗi cậu, đều là do tớ không đúng, không nên đến nhà cậu mà chưa được cậu cho phép.” Cô gái nhỏ cúi mặt khóc nức nở, “Về sau tiền sinh hoạt phí của nó, tớ chia đều với cậu, như vậy có được không.”
Thật lâu sau, người kia mới buông lời, lạnh lùng nói: “Là chính cậu muốn mang nó đi.”
“Tớ cũng đâu có nói… Không cần nó.”
Hạ Thiên cuối cùng cũng yên lòng, một lần nữa ôm mèo trở về căn hộ, ngồi xổm ở cửa sờ sờ đầu mèo: “Về sau em phải nhớ kỹ tên của em đấy, em tên là Tinh Tinh, không còn gọi là Bà Sói nữa, em là mèo của Từ Bất Châu, cậu ấy là chủ nhân duy nhất của em, nhớ đừng chọc cậu ấy giận.”
Mèo nhỏ cọ cọ lòng bàn tay của cô.
Từ Bất Châu ở phía sau nghe được lời này, mắt trợn trắng, đã tập mãi thành thói quen đối với đống hiểu lầm của cô gái này.
……
Buổi tối, Hạ Thiên trở về nhà.
Đêm nay cô không chủ động tìm Phong nói chuyện phiếm, cô một bên làm bài tập, một bên tiêu hóa sự rung chuyển trong cảm xúc mà hôm nay Từ Bất Châu mang lại cho cô…
Từ Bất Châu vốn dĩ chính là người như vậy, tính tình rất tệ.
Không biết hôm nay ai chọc cậu nên lấy cô và Trần Lâm, còn cả Bà Sói để phát tiết.
Buổi tối 10 giờ, cô đã làm xong toàn bộ bài tập, tắm rồi chuẩn bị lên giường ngủ, điện thoại cũng chuẩn bị tắt máy, ngay lúc cô sắp rời khỏi QQ, avatar của Từ Bất Châu bỗng giật, cậu chủ động nhắn cho cô một tin nhắn ——
Phong: “Tâm trạng không tốt.”
Hạ Thiên nhìn những chữ này, cô đương nhiên biết tâm trạng cậu không tốt, tâm trạng tốt có thể tức giận lung tung sao.
Cô khẽ hừ một tiếng, vốn dĩ không muốn trả lời, trùm chăn nằm năm phút, không hề buồn ngủ.
Cô vẫn là nhịn không được lấy điện thoại ra, trả lời ——
Summer: “Tại sao vậy?”
Phong: “Bị phiền.”
Summer: “Ai phiền cậu?”
Phong: “Một đứa con gái.”
Summer: “Ồ.”
Phong: “Không biết sao lại thế này, nhìn đến cô ấy là phiền.”
Summer: “Không để ý tới là được.”
Phong: “Nhưng trong đầu tôi tất cả đều là cô ấy, rất muốn cô ấy.”
Summer: “……”
Phong: “Hình như tôi hơi thích cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.