Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To
Chương 46:
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/02/2023
Giấc ngủ của Hạ Thiên luôn rất tốt, ngày thường bởi vì học tập mệt mỏi nên một khi đầu dính vào gối cô liền chìm vào mộng đẹp.
Nhưng đêm hôm ấy, cô lại mất ngủ, trong lòng tựa như bị kiến cắn, tiết ra axit formic khiến trái tim cô vừa ngứa lại vừa đau…
Cô phát hiện mắt mình có hơi ướt, có một giọt nước mắt lăn xuống gối, rồi nhanh chóng thấm vào vỏ gối.
Hạ Thiên vội vàng lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.
Quá không có tiền đồ! Cô không muốn rơi nước mắt vì những chuyện như thế này.
Sau khi nghe Từ Bất Châu nói cậu đã có người mình thích, Hạ Thiên liền thoát QQ, cũng không chúc cậu ngủ ngon nữa.
Cô đã xóa QQ trên điện thoại của mình, quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu.
Người cậu thích, Hạ Thiên không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Đường Tâm Ý.
Hôm nay chỉ có Đường Tâm Ý tới tìm Từ Bất Châu, nhưng sau đó Từ Bất Châu lại trở nên bực bội.
Hạ Thiên biết hai người vẫn luôn như vậy, nhưng Từ Bất Châu nói rất rõ ràng, cậu thấy cô ta phiền, nhưng cậu lại không thể ngừng nghĩ về cô ta, thích cô ta.
Cậu đối Đường Tâm Ý không phải như vậy sao.
Đã sớm biết rõ kết quả, đời sống tình cảm của Từ Bất Châu rất phong phú, cậu thích những cô gái xinh đẹp.
Không chỉ xinh đẹp, dáng người phải tốt, còn phải biết trang điểm, biết cách ăn mặc.
Hạ Thiên không phải là mẫu con gái như thế, tủ quần áo của cô, váy quần áo ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay, bốn mùa xuân hạ thu đông đổi lên đổi xuống cũng chỉ có mấy bộ.
Cô không phải mẫu người mà Từ Bất Châu thích, cậu thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Đã sớm nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nhưng Hạ Thiên… vẫn bất chấp tất cả, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa thích cậu.
Từ hôm nay trở đi, cô muốn ngăn việc này lại.
…
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiên đi đến lớp học.
Đôi mắt cô hơi hơi sưng, Kiều Dược Dược liếc mắt một cái liền thấy được, quan tâm hỏi: “Ủa, mắt cậu sao vậy? Sưng ghê.”
“Hả, có sao?”
Từ Bất Châu đang đọc tạp chí địa lý ở hàng ghế sau ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Thiên vội vàng xoay người, giải thích: “Tối hôm qua ngủ không ngon, làm bài hơi chậm.”
“Ngủ không ngon thì phải có quầng thâm mắt chứ, không thể sưng như thế này được.” Kiều Dược Dược dùng kinh nghiệm của mình phủ quyết lý do của Hạ Thiên.
Mục Hách Lan buông sách giáo khoa tiếng Anh xuống, xen mồm: “Theo kinh nghiệm của tớ, mắt sưng như thằn lằn thế này chỉ có một khả năng, đó là... khóc.”
“Không phải.” Hạ Thiên mạnh miệng nói: “Chỉ là ngủ không ngon thôi!”
“Được được được, ngủ không ngon thì ngủ không ngon, cậu tức cái gì?”
“Tớ có tức đâu.”
Từ Bất Châu lại không nhịn được liếc mắt nhìn cô thêm lần nữa, đôi mắt cô quả thật có hơi sưng, vốn là mắt một mí, giờ lại càng giống… con thằn lằn nhỏ.
Cô thật sự không đẹp chút nào.
Nhưng đêm hôm ấy, cô lại mất ngủ, trong lòng tựa như bị kiến cắn, tiết ra axit formic khiến trái tim cô vừa ngứa lại vừa đau…
Cô phát hiện mắt mình có hơi ướt, có một giọt nước mắt lăn xuống gối, rồi nhanh chóng thấm vào vỏ gối.
Hạ Thiên vội vàng lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.
Quá không có tiền đồ! Cô không muốn rơi nước mắt vì những chuyện như thế này.
Sau khi nghe Từ Bất Châu nói cậu đã có người mình thích, Hạ Thiên liền thoát QQ, cũng không chúc cậu ngủ ngon nữa.
Cô đã xóa QQ trên điện thoại của mình, quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu.
Người cậu thích, Hạ Thiên không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Đường Tâm Ý.
Hôm nay chỉ có Đường Tâm Ý tới tìm Từ Bất Châu, nhưng sau đó Từ Bất Châu lại trở nên bực bội.
Hạ Thiên biết hai người vẫn luôn như vậy, nhưng Từ Bất Châu nói rất rõ ràng, cậu thấy cô ta phiền, nhưng cậu lại không thể ngừng nghĩ về cô ta, thích cô ta.
Cậu đối Đường Tâm Ý không phải như vậy sao.
Đã sớm biết rõ kết quả, đời sống tình cảm của Từ Bất Châu rất phong phú, cậu thích những cô gái xinh đẹp.
Không chỉ xinh đẹp, dáng người phải tốt, còn phải biết trang điểm, biết cách ăn mặc.
Hạ Thiên không phải là mẫu con gái như thế, tủ quần áo của cô, váy quần áo ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay, bốn mùa xuân hạ thu đông đổi lên đổi xuống cũng chỉ có mấy bộ.
Cô không phải mẫu người mà Từ Bất Châu thích, cậu thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Đã sớm nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nhưng Hạ Thiên… vẫn bất chấp tất cả, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa thích cậu.
Từ hôm nay trở đi, cô muốn ngăn việc này lại.
…
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiên đi đến lớp học.
Đôi mắt cô hơi hơi sưng, Kiều Dược Dược liếc mắt một cái liền thấy được, quan tâm hỏi: “Ủa, mắt cậu sao vậy? Sưng ghê.”
“Hả, có sao?”
Từ Bất Châu đang đọc tạp chí địa lý ở hàng ghế sau ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Thiên vội vàng xoay người, giải thích: “Tối hôm qua ngủ không ngon, làm bài hơi chậm.”
“Ngủ không ngon thì phải có quầng thâm mắt chứ, không thể sưng như thế này được.” Kiều Dược Dược dùng kinh nghiệm của mình phủ quyết lý do của Hạ Thiên.
Mục Hách Lan buông sách giáo khoa tiếng Anh xuống, xen mồm: “Theo kinh nghiệm của tớ, mắt sưng như thằn lằn thế này chỉ có một khả năng, đó là... khóc.”
“Không phải.” Hạ Thiên mạnh miệng nói: “Chỉ là ngủ không ngon thôi!”
“Được được được, ngủ không ngon thì ngủ không ngon, cậu tức cái gì?”
“Tớ có tức đâu.”
Từ Bất Châu lại không nhịn được liếc mắt nhìn cô thêm lần nữa, đôi mắt cô quả thật có hơi sưng, vốn là mắt một mí, giờ lại càng giống… con thằn lằn nhỏ.
Cô thật sự không đẹp chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.