Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi

Chương 17: Chú Còn Chưa Mở Hai Cái Lỗ Nhỏ Của Em

Đường Sở Sở

02/03/2024

Ngày hôm sau, lúc Lâm Yêu Yêu thức dậy Trình Du đã không còn ở đó nữa, anh có mua bữa sáng để trên dĩa đặt bên cạnh lò vi sóng.

Sắc mặt cô gái tái nhợt, nhìn vào gương cô cảm thấy mình giống như quỷ, đoạn cô vứt bữa sáng vào thùng rác.

Trong cơ thể cô chắc là còn lưu lại chứng cứ anh chơi cô, chính xác, bây giờ có muốn tố cáo cùng làm đến cùng được. Lâm Yêu Yêu chải tóc hai cái, đánh răng, mặc quần áo, lúc đi ra ngoài thì ngớ ra, cô không hiểu mình sửa soạn lại bản thân để làm cái gì, không phải cô nên đi bệnh viện làm kiểm tra sao? DNA của anh càng nhiều càng tốt.

Không kịp suy nghĩ.

Cô gái nhìn đến cánh cứa đóng chặt phía đối diện thì lập tức sợ hãi, đi thẳng xuống lầu.

Hỏi thăm nửa ngày mới của đồn cảnh sát huyện, ông bác đang uống nước trà ở cửa nhìn cô nửa ngày, hỏi: “Cô gái nhỏ đến đây làm gì?”

Lâm Yêu Yêu chần chừ: “Báo án ở đâu ạ?”

Ông chỉ chỉ bên trong: “Trước cửa sổ bên trong.”

Cô gái nhìn thoáng qua, nhìn thấy ít nhất có đến ba bốn cảnh sát nhân dân, mím môi, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Đông người quá.”

“Thì sao, sợ nói ra chuyện này thì mất mặt à? Là quyền lợi của mình quan trọng hay là thể diện quan trọng hơn, yên tâm, ở đó suốt ngày ghi rất nhiều chuyện bị lừa bị gạt, mau đi đi, bắt người xấu quan trọng lắm.” Ông cầm lấy quạt hương bồ đứng dậy đi hút thuốc.

Lâm Yêu Yêu đi vào, thấy được mình trong kính pha lê phản quang trong đại sảnh, gầy giống như người bị suy dinh dưỡng, dường như trên trán có viết hai chữ “Nhục nhã”.

Cô nhắm mắt.

Nữ cảnh nhìn thấy cô, đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Yêu Yêu chép miệng, cuối cùng nói với cô ấy.



-

Nửa tiếng sau, cô ra khỏi đồn cảnh sát.

Nữ cảnh sát nghe nói chuyện này thì lập tức kéo cô vào trong phòng, hỏi rõ ràng nguyện nhân hậu quả, nhưng không lập tức lập án cho cô, chỉ hỏi cô có nghĩ kỹ chưa. Đương nhiên Lâm Yêu Yêu có chuyện muốn hỏi, bao gồm cung cấp chứng cứ và quá trình điều tra, có kiêng dè cái gì không, nữ cảnh sát biết gì nói hết, sau khi nghe xong, ánh mắt hai người đều có chút thay đổi.

Nữ cảnh sát buông bút, nhíu mày kéo cô: “Chuyện lấy được bằng chứng gì đó tôi sẽ nói cho cô biết cần làm gì, nhưng đây là việc nhỏ, quan trọng là cô bị thương thì nên đi chữa. Lúc chữa bệnh đương nhiên là có bệnh án, cũng sẽ có bác sĩ viết hóa đơn, chính thức chứng minh cô thật sự là bị ép rồi bị thương, đến lúc đó có báo án hay không thì tùy cô, nhưng chúng ta nên đi đến bệnh viện trước.”

Một cái huyện nhỏ như vậy, có đánh rắm ở phía đông, thì hơn phân nửa phía tây có thể nghe thấy được, nữ cảnh sát hiểu rõ chuyện cưỡng hiếp của các cô có ảnh hưởng lớn bao nhiêu ở cái huyện nhỏ này, nên mới đề nghị Lâm Yêu Yêu như vậy.

Nếu cô gái này dũng cảm, không cam lòng, quyết tâm đến chết, cô ấy sẽ giúp cô.

Nếu không thì phải quan tâm đến việc cô gái nhỏ này nghĩ như thế nào, cha mẹ nghĩ như thế nào, có thể giải quyết tốt bên kia không, có biết sai hay không, có bồi thường hay không.

Mãi lâu sau cô gái nhỏ mới sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

“Nhưng tôi… Không có bị thương.”

Nữ cảnh sát không khỏi nhíu mày, dừng một chút mới hỏi lại: “Cô nói cái gì?”

Lâm Yêu Yêu đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô nắm chặt váy của mình, cất giọng khàn khàn: “Tôi không có bị thương… Ngày hôm qua, bị một chút… Nhưng bôi thuốc… Hôm nay không đau như vậy nữa, tôi sợ… Tra không ra…”

Ánh mắt nữ cảnh sát cũng từ từ thay đổi.

Cô ấy châm chước từ ngữ, cố gắng không kích thích đến thần kinh của cô gái nhỏ này: “Cô gái, cô có chắc… Cô và người này quen biết không lâu, không có hảo cảm với anh ta, lúc bị làm chuyện này, cô không hề đồng ý…”

“Tôi không muốn!!” Lâm Yêu Yêu kích động, môi trắng bệch, hốc mắt chợt đỏ, căm hận tuôn trào.



Nữ cảnh sát nhíu mày, xem ra là dụ dỗ làm tình.

Nếu cô nhỏ tuổi hơn một chút thì còn dễ làm, nhưng cô đã thành niên, chắc chắn đối phương là một tay già đời, bọn họ sợ nhất là gặp được loại án này.

-

Lúc cô gái hốt hoảng đi ra cửa đồn công an thì bụng kêu ục ục, lúc này cảm giác ve kêu đến đau lỗ tai, một chiếc xe máy dừng lại trước mặt.

Cô khoát tay, tưởng tài xế đi kiếm khách: “Tôi không đi.”

Một đôi ủng màu đen bước xuống xe.

Sáng sớm Trình Du nhận được một cuộc điện thoại nên lập tức đi, lúc về đã không thấy người đâu nên lập tức đi đến đây, vẫn luôn chờ cô đi ra.

“Đi lên đi, còn không quay về nữa thì trễ giờ ăn cơm đó.”

Cái tên Trình Du biến thái này vậy mà lại đến cửa đồn công an bắt cô.

Lâm Yêu Yêu híp mắt nhìn anh, cả người run lên, màu môi trắng đến dọa người: “Chú lớn gan thật đấy… Chú nghĩ tôi không đánh lại chú phải không? Cố ý tới nơi này diễu võ dương oai? Chị gái bên trong vừa mới nói, nếu tôi muốn sau này có cuộc sống tươi đẹp, tốt nhất là đi học ở đại học xa nhà, làm việc ở thành phố mới, tốt nhất là rời khỏi Phan Dương, nếu không thì phải chuẩn bị thật tốt để nghe những lời đàm tiếu. Trình Du, chú đã sớm nghĩ đến rồi phải không, chú nhìn đi, nhìn xem chú đã làm ra chuyện tốt gì!”

Nữ cảnh sát nói, căn cứa vào chứng cứ trước mắt, đi kiện Trình Du không nhất định là có thể kiện thắng, mấy chuyện như thế này thường người chịu thiệt hơn sẽ là con gái. Trình Du còn là người có tiền án, dù có giam thêm một thời gian nữa, cũng không có ảnh hưởng xấu nào với anh.

Trình Du nhìn cô, nhàn nhạt cười cười, “Biết rõ chú sẽ không áy náy thì hỏi chuyện này làm gì chứ?”

“Ây chà, em chẳng biết nhìn xa trông rộng gì cả, nếu em thật sự muốn đối phó với chú thì em không nên nói ra những lời này với chú mới phải, sau đó nghĩ cách khác trả thù chú. Không ai nói con át chủ bài cho đối thủ của mình nghe đâu. Bé ngoan, lòng em và miệng em đều giống với phía dưới của em, sạch sẽ đến mức làm người khác muốn xé hư.”

Lâm Yêu Yêu tức chết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook