Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 71: Chẳng lẽ mình có hào quang của nhân vật chính?
Bách Đường
22/06/2024
Edit: Bull
Beta: DiDi
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------
Chương 71: Chẳng lẽ mình có hào quang của nhân vật chính?
Thế là cục cầu lửa không có nghĩa khí kia cứ bỏ rơi chủ nhân của mình như thế. Nó dùng hai cái chân ngắn ngủn vội vàng trốn thoát khỏi hiện trường, bỏ lại một mình Tiêu Chỉ đối mặt với mớ tơ nhện quái dị đang tấn công.
Không còn cách nào khác, Tiêu Chỉ chỉ đành chạy tiếp thôi.
Lúc chạy cậu còn dùng những kỹ năng khác để tấn công, nhưng dùng phép thuật hệ thủy thì kết quả cũng chẳng khác gì phép thuật hệ hỏa, chúng đều biến thành thực thể, hệ phong thì hoàn toàn không tung ra được. Không những thế, cho dù là cầu lửa hay cầu lửa bùng nổ thì cũng biến thành thực thể hết, lúc bay ra thì nặng trịch, chẳng giống đòn sát thương bằng phép thuật tí nào, mà giống sát thương vật lý hơn.
Chưa hết đâu, tất cả những quả cầu lửa này khi rơi xuống đều biến thành vật sống hết, lại còn ngoảnh mặt bỏ đi không quay đầu lại nữa cơ, không hề có ngoại lệ.
Tiêu Chỉ: “...”
Thật ra thế giới này là như nào vậy?
Chẳng lẽ đám kỹ năng của cậu không thấy cậu đang vẫy gọi chúng nó à? Nhưng cũng có thể nói là tình hình như này cũng được xem là ổn rồi, ít nhất thì đám cầu lửa kia không vào đội của tơ nhện để tấn công ngược lại cậu.
Dưới tình huống ma quái như thế này, Tiêu Chỉ không dám dùng Ảo Ảnh Lửa để thoát thân. Lỡ đâu lại bay ra một người giống mình y như đúc thì phiền phức to rồi. Nghĩ tới thôi mà đã thấy tê cả da đầu.
Tiêu Chỉ đã chạy rất xa, mà có lẽ tơ nhện đã tới giới hạn rồi, nên tốc độ của nó mỗi lúc một chậm hơn.
Tiêu Chỉ mừng thầm trong lòng. Nhưng khi cậu cho rằng mình đã thoát, thì mớ tơ nhện ở phía sau lại phát ra tiếng động lớn hơn nữa. Dường như có thứ gì đó khổng lồ đang chạy ở phía sau, thậm chí còn đang nhanh chóng đến gần.
Thấy tình hình không ổn, Tiêu Chỉ lại phải tăng tốc chạy về phía trước.
Không bao lâu sau, khi Tiêu Chỉ vừa quay đầu lại, một con quái vật khổng lồ đã xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Khó mà nói rõ được cái giống ôn này thật ra là thứ gì. Chân của nó cũng dài ngoằng nhọn hoắt như chân nhện, nhưng cơ thể lại không phải con nhện, mà là một hình cầu được tạo ra từ tơ nhện. Ngay cả mớ tơ nhện vốn đang đuổi theo Tiêu Chỉ cũng rút về, quấn quanh quả cầu đó.
Trên cơ thể của nó cũng có tứ chi tương tự như con người, nhưng lại bị bao phủ trong tơ nhện. Phần lớn đều là mặt, diện mạo và độ tuổi nào cũng có cả. Không những thế, còn có tay chân giống hệt như con người, khiến người ta nhìn mà da gà nổi hết lên.
Khi “con nhện” này đi tới kéo theo những cái bóng thật lớn, khiến cho thế giới vốn đã tối tăm càng trở nên đen như mực.
Mấy cánh tay cẳng chân trông có vẻ như thuộc về con người của nó không ngừng vùng vẫy về phía Tiêu Chỉ, nhưng chúng lại vừa thong thả vừa đồng điệu, cứ như là đang mời gọi cậu đến, nhanh chân vào gia nhập với bọn chúng.
“Hì hì hì hì...hì hì....” Đống mặt quái dị trên người “con nhện” còn phát ra tiếng cười quái dị, phấn khích, mắt của bọn chúng đều nhìn hết về phía Tiêu Chỉ.
Nhưng Tiêu Chỉ chẳng muốn vui đùa cùng bọn chúng tí nào cả.
Cậu càng chạy nhanh hơn, mà tay cũng tạo cầu lửa không ngừng, cứ liên tục tấn công cái thứ ở đằng sau.
Cầu lửa nhợt nhạt tạo thành một đường trong không khí, kèm theo đó là dư ảnh được tạo thành khi chúng bay với tốc độ cao, trông hệt như đạn bắn ra từ súng máy.
Những quả cầu lửa cứng ngắc cứ đập vào người “con nhện” liên tục, phát ra tiếng “thịch thịch” nặng nề. Cho dù nó đã mất hiệu ứng phép thuật, nhưng lực sát thương vật lý của nó vẫn chẳng tầm thường chút nào.
Cầu lửa rơi xuống đầy đất rồi bắt đầu mọc chân, sau khi được chứng kiến cuộc chiến khốc liệt này thì hoảng loạn bỏ chạy hết.
Rõ ràng là “con nhện” đã bị ăn đau, vậy nên những cái miệng trên mặt người và cả cái miệng lớn của nó đồng loạt phát ra một tiếng rít phẫn nộ chói tai. Đột nhiên nó di chuyển nhanh hơn, những cái chân nhện nhọn hoắt giẫm lên đất tạo thành một nhịp điệu khiến da đầu người ta tê rần. Giờ nó chỉ muốn xử lý con mồi phiền phức này thôi.
Tơ nhện lại xuất hiện thêm lần nữa, nó liên tục tung đòn tấn công Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ hoảng loạn, vội vàng chạy vượt qua đám cây cối, mục đích là để tạo ra ít chướng ngại cho cái giống ôn này.
Nhưng con nhện vẫn mỗi lúc một gần cậu. Cho dù phải giẫm nát hết cây cối nó cũng chẳng thèm quan tâm. Có mấy lần gió hú quét thẳng qua lưng hoặc bên cạnh Tiêu Chỉ, suýt chút nữa là đã tóm được cậu rồi.
Sau khi vượt qua những cái cây xấu xí, một vách đá xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Mà bên dưới vách đá là bóng tối vô tận, trông chẳng mấy tốt lành.
Và cũng chẳng có ai biết sau khi rơi xuống vách đá này sẽ ra sao.
“Không xong rồi...” Tiêu Chỉ chỉ có thể dừng bước. Cậu quay đầu lại, muốn tìm lối thoát mới, nhưng lại đối mặt trực tiếp với chân nhện khổng lồ. Nó gần như đã chiếm hết tầm nhìn của cậu, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười sung sướng của những cái mặt người trên đó.
Sao có thể chứ?!
Đến nhanh dữ vậy?
Tiêu Chỉ đã có thể cảm nhận được tiếng gió thét gào đang tấn công về phía mình, như thể cánh cửa lớn của thế giới Asanasi đang dang tay đón chào một cách niềm nở.
Nhưng đúng lúc này, bên trên bỗng vang lên một tiếng gào thét chói tai, át luôn cả tiếng gió khi “con nhện” tấn công.
Ngay sau đó, con nhện vốn vẫn luôn nhắm vào Tiêu Chỉ để tấn công bỗng dừng lại. Tiêu Chỉ bèn ngẩng đầu lên nhìn, chợt nhìn thấy một cây gai khổng lồ chẳng biết bay từ đâu đến đã đâm thủng cơ thể của “con nhện”, còn ghim chặt nó xuống mặt đất.
Dường như “con nhện” đã chết, mắt của những khuôn mặt người trên cơ thể nó nhắm lại, ngay cả cánh tay đang vung vẫy cũng không còn động đậy.
Một lát sau, Tiêu Chỉ thu được một lượng lớn điểm kinh nghiệm do “con nhện' mang lại, có vẻ như cái giống ôn này chết thật rồi.
Tiêu Chỉ thở phào nhẹ nhõm. Tuy cậu không biết cây gai này đến từ đâu, nhưng cũng đúng lúc lắm. Trong cái thế giới quái dị này, logic bình thường không còn hợp lý nữa, vậy nên biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Khi cậu đang nghĩ đến khúc này, tiếng gào thét bỗng nhiên quay trở lại.
Tiêu Chỉ vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều gai, không những thế, hình như mục tiêu của chúng nó lúc này, chính là...cậu.
Số gai đó lao cực nhanh về hướng Tiêu Chỉ.
“Vãi sh*t!” Tiêu Chỉ vội vàng chạy vòng qua cái xác cồng kềnh của con nhện.
Mà ở đằng sau, nhưng cây gai khổng lồ đang không ngừng rơi xuống. Mỗi một cây đều cắm sâu xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết nếu nó đâm vào con người sẽ có hiệu quả thế nào rồi.
Còn chưa kịp chạy ra xa, Tiêu Chỉ bỗng phát hiện mặt đất dưới chân mình đang nứt dần.
Không chỉ là một khoảng nhỏ, mà là tất cả những nơi trong tầm nhìn của cậu đang nứt ra, tách thành từng khối lớn bé có đủ. Từ khe hở giữa những khối đất đó, Tiêu Chỉ có thể thấy rõ màn đêm vô tận bên dưới.
“Rắc rắc” một tiếng, chỗ đất dưới chân Tiêu Chỉ phát ra âm thanh nứt toạc.
Tiêu Chỉ vội vàng nhảy lên, lao về nơi trông có vẻ vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng chẳng được bao lâu, chỗ đất dưới chân Tiêu Chỉ lại vỡ ra, thế là cậu chỉ có thể không ngừng nhảy qua nhảy lại giữa các khối đất, còn phải tránh số gai nhọn phóng từ trời xuống, nên cậu hoàn toàn không biết nơi nào mới là nơi an toàn thật sự.
Tiêu Chỉ cảm thấy đầu mình đang tuôn mồ hôi lạnh: “Thế giới này có logic không thế?!!”
Nhưng tình hình này lại càng lúc càng hỗn loạn hơn.
Tiêu Chỉ bỗng nghe được tiếng “vo ve” rất lớn, giống hệt như tiếng đập cánh của côn trùng, nhưng lại bị phóng đại lên gấp bội. Càng xui rủi hơn là âm thanh này đang càng lúc càng đến gần cậu, cũng đồng nghĩa với việc thứ phát ra âm thanh hiện đang tiến về phía cậu.
Chẳng mấy chốc, một con ruồi khổng lồ đã xuất hiện ngay trước mắt Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ có thể nhìn thấy vô số hình ảnh của mình và cả tình hình hỗn loạn xung quanh trong đôi mắt kép xám xịt của nó.
Cứ như thế, con ruồi khổng lồ cứ đứng yên chẳng động đậy gì mà nhìn Tiêu Chỉ liên tục nhảy qua nhảy lại trên mặt đất vỡ nát. Mặt con ruồi này chẳng có cảm xúc gì, vậy nên cũng chẳng biết thật ra nó muốn gì.
Tiêu Chỉ vừa cảnh giác con ruồi khổng lồ, vừa nhảy qua nhảy lại giữa các mảnh vỡ một cách gian nan.
Cuối cùng, một vách đá hoàn chỉnh bỗng xuất hiện ở phía trước, Tiêu Chỉ chỉ cần nhảy vài cái là sẽ được đứng trên mặt đất bằng phẳng, kiên cố.
Nhưng lúc này, con ruồi khổng lồ cũng bắt đầu cử động. Miệng nó hơi nhếch lên, rồi quay về phía Tiêu Chỉ, sau đó một cơn gió mạnh khủng khiếp bắt đầu ùa ra từ trong miệng nó.
“!” Tiêu Chỉ hoảng hốt. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc con ruồi khổng lồ này lại không phải loại sát thương vật lý.
Một con ruồi thế này mà lại chơi thổi gió, có logic miếng nào chết liền ấy!
Cuồng phong quét qua khiến những phiến đá vỡ ở xung quanh liên tục bay về phía sau, cũng thổi Tiêu Chỉ bay ngược về sau. Cậu phải nằm rạp trên đất, chật vật bám chặt vào những chỗ nhô lên trên mặt đất mới không bị thổi bay đi mất.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy vị trí của mình đang bị thổi ngược về phía sau, mà cũng chẳng biết nó sẽ đi đến nơi nào nữa.
Trận gió lớn do con ruồi thổi ra càng lúc càng khủng khiếp hơn. Nó không chỉ thổi bay những phiến đá vỡ trên mặt đất, mà còn khiến cho những cây gai trên trời rơi xuống bay vèo vèo. Dù gì đám gai nhọn đó cũng là thứ có thể one hit xử lý một “con nhện”, nhưng bây giờ chúng cứ như không thể nào chống cự lại trận cuồng phong này.
Tiêu Chỉ cảm thấy như mình sắp bị thổi bay, vậy nên việc cậu có thể làm bây giờ ngoại trừ kiên trì không buông tay ra thì chẳng còn gì nữa.
Bỗng nhiên khối đá chỗ Tiêu Chỉ bị thổi bay vụt đi, rồi bị cuốn vào trận cuồng phong đó cùng với những tảng đá khác.
Tiêu Chỉ chỉ cảm thấy đất trời trước mắt mình đang quay cuồng, những hình ảnh trắng đen lẫn hết vào nhau, khiến người ta chẳng thể nhìn thấy thứ vừa vụt qua mắt mình thật ra là cái gì.
Nhưng kinh khủng hơn chính là một cơn choáng váng đột nhiên ập tới. Lòng Tiêu Chỉ đang kêu gào rằng “Không xong rồi”, còn liều mạng khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút. Thế mà cậu vẫn cảm thấy ý thức mình đang mỗi lúc một xa dần, cuối cùng chìm vào hư vô.
Mà sức lực của tay cậu cũng không thể không buông lỏng...
Cơn gió lớn thổi bay những mảnh vụn trên đất, thổi thẳng về phương xa.
*
“Tí tách...”
Khi ý thức quay về, thứ đầu tiên Tiêu Chỉ nghe thấy chính là tiếng giọt nước rơi xuống.
Vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nên đầu cậu chỉ có một suy nghĩ “Thế giới Asanasi bị rò nước à?”
Nhưng chẳng phải thế giới Asanasi không có nước ư?
Cậu cố sức căng mí mắt ra, nhưng thứ xuất hiện trước mặt cậu không phải khung cảnh của thế giới Asanasi, mà chỉ có một màu xám xịt. Phải mất vài giây Tiêu Chỉ mới nhận ra được đây là một vách đá, chẳng qua là nó bị biến thành màu xám mà thôi, cứ như là phim trắng đen vậy.
Suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng hơn, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng nhớ ra chuyện bản thân mình còn đang ở trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, lại còn bị một con ruồi khổng lồ thổi bay đi nữa chứ.
Không phải chứ, vậy mà cậu còn chưa chết à?
Chẳng lẽ mình có hào quang của nhân vật chính? Tiêu Chỉ không thể không nghĩ như thế.
“Tiểu Thất.” Một giọng nói thân quen bỗng vang lên.
Tiêu Chỉ đánh mắt về nơi phát ra giọng nói đó, quả nhiên cậu thấy được gương mặt quen thuộc của Frost ngay. Nhưng hắn cũng biến thành hình ảnh trắng đen giống hệt như những thứ khác trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.
Nhưng mà hình như góc độ hơi quai quái thì phải...
Tiêu Chỉ lại quan sát khắp bốn phía. Đến tận lúc này cậu mới phát hiện ra mình đang nằm, lại còn là nằm trên...trên đùi Frost. Việc này cũng là lý do vì sao xung quanh đều là vách đá cứng nhưng cậu lại không hề cảm thấy bị trầy xước chỗ nào cả, thì ra là có cái đệm thịt lót bên dưới đây mà.
Frost vuốt nhẹ mái tóc của Tiêu Chỉ, dịu giọng hỏi: “Em thấy thế nào?”
Thế giới trắng đen khiến cho vẻ hồng hào Tiêu Chỉ trang điểm cho hắn biến mất, vậy nên trông hắn còn nhợt nhạt hơn trước đây. Thế nhưng lại có vẻ bắt mắt tựa như một cảnh phim kinh điển vào đầu thế kỷ 20 vậy.
Cậu chợt cảm giác đầu mình hơi ngưa ngứa, chẳng hiểu sao tim Tiêu Chỉ lại đập nhanh hơn một tí. Phải mất vài giây cậu mới nhớ đến việc trả lời: “Vẫn...vẫn ổn...”
Khóe miệng Frost nhếch nhẹ: “Cứ nghỉ thêm chút nữa đi.”
Nói xong, hắn dùng tay kia khẽ chạm vào mặt Tiêu Chỉ. Bàn tay lạnh như băng tạo ra cảm giác tê dại, dường như còn hơi đau nữa.
Frost: “Chỗ này có vết thương.”
Tiêu Chỉ bèn đưa tay sờ lên mặt mình theo hắn, đúng là chạm trúng một vết thương thật. Có lẽ là lúc bị cuồng phong cuốn đi, có viên đá vụn từ đâu bay đến đã sượt qua.
Nói thật, Tiêu Chỉ cảm thấy may mắn vì đầu mình vẫn còn nguyên vẹn sau khi trải qua tình huống nguy cấp như thế. Ngay cả tay chân cũng còn nguyên vẹn, chỉ có đúng một vết thương thế này thì lại giống như trúng độc đắc vậy.
Nhớ đến cơn gió khủng khiếp khi nãy, Tiêu Chỉ bèn hỏi: “Lúc anh nhìn thấy em đã xảy ra chuyện gì?”
Frost nhớ lại một lát: “Khi nãy ta ở gần đây, đột nhiên nghe thấy tiếng động rất lớn, sau đó ta chạy tới thì thấy vô số đất đá từ trên trời giáng xuống. Lúc ta nhìn thấy em, em đang trôi trên mặt hồ...ta có gọi thế nào cũng chẳng động đậy gì.”
Nhưng điều hắn không nói chính là khoảnh khắc hắn gọi mãi mà Tiêu Chỉ không tỉnh lại, lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác gọi là hoảng loạn. Frost không muốn thừa nhận rằng mình sợ hãi, hắn sợ lúc này lại là mấy trăm năm xa cách, mà cũng có thể là...vĩnh viễn chia lìa.
Vậy nên sau khi đưa Tiêu Chỉ lên, hắn gần như vẫn luôn nhìn cậu không chớp mắt. Bởi hắn sợ rằng mình sẽ bỏ qua bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào của cậu.
Vẫn may là chưa qua bao lâu Tiêu Chỉ đã tỉnh lại rồi.
“Hồ à?” Tiêu Chỉ quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa hang.
Quả nhiên ở cách đó không xa có một cái hồ lớn màu xám xịt, bên trên có một cái cây khô màu đen. Mặt hồ chẳng có gợn sóng gì, trông cứ như một vũng nước đọng vậy. Còn mớ đất đá mà Frost nhắc tới thì không thấy nữa, có lẽ là bị hồ này nuốt hết rồi chìm xuống phía dưới rồi.
Tiêu Chỉ quay sang hỏi Frost: “Anh đi xem thử chưa?”
Frost lắc đầu: “Chưa. Sau khi ta đưa em lên thì luôn ở đây. Nhưng khi nãy chạm vào, ta cảm thấy nước hồ hơi kỳ lạ, không giống với nước bình thường, mà rất nặng, còn hơi nhớp nháp.”
Tiêu Chỉ đưa tay cầm lấy một sợi tóc bạc của Frost quấn quanh đầu ngón tay mình, suy nghĩ: “Có lẽ là vì thế mà em có thể nổi được trên mặt hồ...”
Cũng giống như nguyên lý Biển Chết ở thời kỳ Trái Đất, chỉ cần nồng độ muối đủ cao, thì lực đẩy của nó cũng sẽ lớn theo, dẫn đến việc con người không thể chìm xuống. Nhưng nguyên nhân khiến cho cái hồ này bị thay đổi kết cấu cũng có thể không giống với Biển Chết, dù gì thì đây vốn là một thế giới không có khoa học cũng chẳng có logic.
Thấy Tiêu Chỉ ngắm nghía tóc mình, ánh mắt Frost bỗng xuất hiện nét cười, rồi cứ để mặc cho cậu làm gì làm.
Cảm giác này rất quen thuộc, có lẽ cách đây rất lâu, bọn họ cũng đã từng ở cạnh nhau như thế này.
Thế là Frost lại lén lút vuốt tóc Tiêu Chỉ. Cảm giác mềm mại cùng với nhiệt độ cơ thể của riêng Tiêu Chỉ truyền vào bàn tay hắn. Sợi tóc đen mong manh, mượt mà quấn lấy ngón tay lạnh như băng của hắn, nhiệt độ của cả hai cũng dần dần trở nên giống nhau.
Mà Tiêu Chỉ đang đắm chìm trong suy nghĩ lại không hề phát hiện, hoặc cũng có thể nói rằng, từ trong tiềm thức, cậu đã không hề bài xích chuyện Frost đụng chạm mình, nên đương nhiên là sẽ không cảnh giác.
Phát hiện ra việc này, nét cười trong mắt Frost lại càng tươi hơn.
“Ông chủ!! Tôi ngửi được mùi thơm oải cả chưởng!!! Là mùi của Giấc mộng Celia đó!!” Đột nhiên một giọng nói vang lên, cắt ngang bầu không khí ấm áp của hiện tại.
Tiêu Chỉ nhìn về phía giọng nói đó phát ra: “Đại Tráng Tráng à?”
Vẻ mặt của Đại Tráng Tráng có vẻ rất phấn khởi: “Ông chủ! Giấc mộng Celia! Giấc mộng Celia!! Giấc mộng Celia!!!”
Tiêu Chỉ hơi ngơ ngác: “Vậy thì sao?”
Đại Tráng Tráng bay một vòng trên không trung: “Đây là một trong những tài liệu đáng mơ ước cuối cùng mà thầy Bruchon đưa vào kế hoạch nâng cấp Truy Hồn Giả! Hơn nữa còn là sự lựa chọn đỉnh nhất nữa cơ! Chỉ cần có thêm Ngọn lửa Inahi nữa thôi, là lần nâng cấp cuối cùng của Truy Hồn Giả có thể hoàn thành rồi!”
“Thật à?!” Tiêu Chỉ cũng chẳng nén nổi sự vui mừng trong lòng mình nữa.
Dù gì thì Truy Hồn Giả cũng là tác phẩm cuối cùng của bậc thầy Bruchon. Nó vốn có tư cách để trở thành vũ khí đứng đầu lục địa. Nhưng bậc thầy Bruchon lại ngoài ý muốn bỏ mình, dẫn đến việc nó chỉ là một món bán thành phẩm, sau đó được chuyển qua tay rất nhiều chủ nhân. Mà Tiêu Chỉ lại bất ngờ có được vũ khí mà bậc thầy Bruchon sử dụng lúc sinh thời, còn có sự trợ giúp của chùy hồn Đại Tráng Tráng, nên cậu mới có thể nâng cấp cho Truy Hồn Giả.
Bây giờ chỉ còn cách một bước nữa thôi là đến được lần nâng cấp cuối cùng rồi.
“Đúng đó! Đúng đó!!” Đại Tráng Tráng vui mừng vẫy vẫy cái đuôi bé tí. Nó còn đưa tay chỉ về hướng mặt hồ: “Mùi của Giấc mộng Celia phát ra từ chỗ đó đó!”
Đột nhiên, Đại Tráng Tráng đang chết chìm trong niềm hạnh phúc bỗng thấy hơi lạnh, cứ như là đang bị một kẻ săn mồi nào đó theo dõi.
Nó quay đầu lại thật cẩn thận, sau đó phải đối diện với một đôi mắt màu bạch kim chẳng có tí cảm xúc nào. Tuy rằng chủ nhân của đôi mắt này chẳng có biểu cảm gì, cũng chẳng hề rút vũ khí, nhưng từ giác quan thứ sáu nào đó của mình, Đại Tráng Tráng có thể đọc được hai chữ “phiền phức” từ trong đó, còn kèm theo sát khí nữa.
Tuy sát khí không dày đặc lắm, nhưng vẫn có thể đấm chết con chùy hồn nào đó tận 800 lần.
Thấy tình hình không ổn, cái đầu nhỏ xíu bông xù của Đại Tráng Tráng nhảy số rất nhanh.
Nó quan sát Frost bằng đôi mắt tròn xoe. Từ dáng người đến khí chất, và cả hành động thân mật giữa ông chủ nhà mình với người này nữa, cuối cùng nó vỗ nhẹ lên đầu rồi đưa ra kết luận: “Lẽ nào...anh là bà chủ?!”
Vì để được sống, Đại Tráng Tráng bèn nghiêm túc cúi đầu, còn dùng giọng nói cực kỳ vang dội để chào hỏi: “Chào bà chủ ạ!”
Tiêu Chỉ: “....”
Frost: “...”
- ---------Hết chương 71-----------
Thế là cục cầu lửa không có nghĩa khí kia cứ bỏ rơi chủ nhân của mình như thế. Nó dùng hai cái chân ngắn ngủn vội vàng trốn thoát khỏi hiện trường, bỏ lại một mình Tiêu Chỉ đối mặt với mớ tơ nhện quái dị đang tấn công.
Không còn cách nào khác, Tiêu Chỉ chỉ đành chạy tiếp thôi.
Lúc chạy cậu còn dùng những kỹ năng khác để tấn công, nhưng dùng phép thuật hệ thủy thì kết quả cũng chẳng khác gì phép thuật hệ hỏa, chúng đều biến thành thực thể, hệ phong thì hoàn toàn không tung ra được. Không những thế, cho dù là cầu lửa hay cầu lửa bùng nổ thì cũng biến thành thực thể hết, lúc bay ra thì nặng trịch, chẳng giống đòn sát thương bằng phép thuật tí nào, mà giống sát thương vật lý hơn.
Chưa hết đâu, tất cả những quả cầu lửa này khi rơi xuống đều biến thành vật sống hết, lại còn ngoảnh mặt bỏ đi không quay đầu lại nữa cơ, không hề có ngoại lệ.
Tiêu Chỉ: “...”
Thật ra thế giới này là như nào vậy?
Chẳng lẽ đám kỹ năng của cậu không thấy cậu đang vẫy gọi chúng nó à? Nhưng cũng có thể nói là tình hình như này cũng được xem là ổn rồi, ít nhất thì đám cầu lửa kia không vào đội của tơ nhện để tấn công ngược lại cậu.
Dưới tình huống ma quái như thế này, Tiêu Chỉ không dám dùng Ảo Ảnh Lửa để thoát thân. Lỡ đâu lại bay ra một người giống mình y như đúc thì phiền phức to rồi. Nghĩ tới thôi mà đã thấy tê cả da đầu.
Tiêu Chỉ đã chạy rất xa, mà có lẽ tơ nhện đã tới giới hạn rồi, nên tốc độ của nó mỗi lúc một chậm hơn.
Tiêu Chỉ mừng thầm trong lòng. Nhưng khi cậu cho rằng mình đã thoát, thì mớ tơ nhện ở phía sau lại phát ra tiếng động lớn hơn nữa. Dường như có thứ gì đó khổng lồ đang chạy ở phía sau, thậm chí còn đang nhanh chóng đến gần.
Thấy tình hình không ổn, Tiêu Chỉ lại phải tăng tốc chạy về phía trước.
Không bao lâu sau, khi Tiêu Chỉ vừa quay đầu lại, một con quái vật khổng lồ đã xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Khó mà nói rõ được cái giống ôn này thật ra là thứ gì. Chân của nó cũng dài ngoằng nhọn hoắt như chân nhện, nhưng cơ thể lại không phải con nhện, mà là một hình cầu được tạo ra từ tơ nhện. Ngay cả mớ tơ nhện vốn đang đuổi theo Tiêu Chỉ cũng rút về, quấn quanh quả cầu đó.
Trên cơ thể của nó cũng có tứ chi tương tự như con người, nhưng lại bị bao phủ trong tơ nhện. Phần lớn đều là mặt, diện mạo và độ tuổi nào cũng có cả. Không những thế, còn có tay chân giống hệt như con người, khiến người ta nhìn mà da gà nổi hết lên.
Khi “con nhện” này đi tới kéo theo những cái bóng thật lớn, khiến cho thế giới vốn đã tối tăm càng trở nên đen như mực.
Mấy cánh tay cẳng chân trông có vẻ như thuộc về con người của nó không ngừng vùng vẫy về phía Tiêu Chỉ, nhưng chúng lại vừa thong thả vừa đồng điệu, cứ như là đang mời gọi cậu đến, nhanh chân vào gia nhập với bọn chúng.
“Hì hì hì hì...hì hì....” Đống mặt quái dị trên người “con nhện” còn phát ra tiếng cười quái dị, phấn khích, mắt của bọn chúng đều nhìn hết về phía Tiêu Chỉ.
Nhưng Tiêu Chỉ chẳng muốn vui đùa cùng bọn chúng tí nào cả.
Cậu càng chạy nhanh hơn, mà tay cũng tạo cầu lửa không ngừng, cứ liên tục tấn công cái thứ ở đằng sau.
Cầu lửa nhợt nhạt tạo thành một đường trong không khí, kèm theo đó là dư ảnh được tạo thành khi chúng bay với tốc độ cao, trông hệt như đạn bắn ra từ súng máy.
Những quả cầu lửa cứng ngắc cứ đập vào người “con nhện” liên tục, phát ra tiếng “thịch thịch” nặng nề. Cho dù nó đã mất hiệu ứng phép thuật, nhưng lực sát thương vật lý của nó vẫn chẳng tầm thường chút nào.
Cầu lửa rơi xuống đầy đất rồi bắt đầu mọc chân, sau khi được chứng kiến cuộc chiến khốc liệt này thì hoảng loạn bỏ chạy hết.
Rõ ràng là “con nhện” đã bị ăn đau, vậy nên những cái miệng trên mặt người và cả cái miệng lớn của nó đồng loạt phát ra một tiếng rít phẫn nộ chói tai. Đột nhiên nó di chuyển nhanh hơn, những cái chân nhện nhọn hoắt giẫm lên đất tạo thành một nhịp điệu khiến da đầu người ta tê rần. Giờ nó chỉ muốn xử lý con mồi phiền phức này thôi.
Tơ nhện lại xuất hiện thêm lần nữa, nó liên tục tung đòn tấn công Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ hoảng loạn, vội vàng chạy vượt qua đám cây cối, mục đích là để tạo ra ít chướng ngại cho cái giống ôn này.
Nhưng con nhện vẫn mỗi lúc một gần cậu. Cho dù phải giẫm nát hết cây cối nó cũng chẳng thèm quan tâm. Có mấy lần gió hú quét thẳng qua lưng hoặc bên cạnh Tiêu Chỉ, suýt chút nữa là đã tóm được cậu rồi.
Sau khi vượt qua những cái cây xấu xí, một vách đá xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Mà bên dưới vách đá là bóng tối vô tận, trông chẳng mấy tốt lành.
Và cũng chẳng có ai biết sau khi rơi xuống vách đá này sẽ ra sao.
“Không xong rồi...” Tiêu Chỉ chỉ có thể dừng bước. Cậu quay đầu lại, muốn tìm lối thoát mới, nhưng lại đối mặt trực tiếp với chân nhện khổng lồ. Nó gần như đã chiếm hết tầm nhìn của cậu, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười sung sướng của những cái mặt người trên đó.
Sao có thể chứ?!
Đến nhanh dữ vậy?
Tiêu Chỉ đã có thể cảm nhận được tiếng gió thét gào đang tấn công về phía mình, như thể cánh cửa lớn của thế giới Asanasi đang dang tay đón chào một cách niềm nở.
Nhưng đúng lúc này, bên trên bỗng vang lên một tiếng gào thét chói tai, át luôn cả tiếng gió khi “con nhện” tấn công.
Ngay sau đó, con nhện vốn vẫn luôn nhắm vào Tiêu Chỉ để tấn công bỗng dừng lại. Tiêu Chỉ bèn ngẩng đầu lên nhìn, chợt nhìn thấy một cây gai khổng lồ chẳng biết bay từ đâu đến đã đâm thủng cơ thể của “con nhện”, còn ghim chặt nó xuống mặt đất.
Dường như “con nhện” đã chết, mắt của những khuôn mặt người trên cơ thể nó nhắm lại, ngay cả cánh tay đang vung vẫy cũng không còn động đậy.
Một lát sau, Tiêu Chỉ thu được một lượng lớn điểm kinh nghiệm do “con nhện' mang lại, có vẻ như cái giống ôn này chết thật rồi.
Tiêu Chỉ thở phào nhẹ nhõm. Tuy cậu không biết cây gai này đến từ đâu, nhưng cũng đúng lúc lắm. Trong cái thế giới quái dị này, logic bình thường không còn hợp lý nữa, vậy nên biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Khi cậu đang nghĩ đến khúc này, tiếng gào thét bỗng nhiên quay trở lại.
Tiêu Chỉ vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều gai, không những thế, hình như mục tiêu của chúng nó lúc này, chính là...cậu.
Số gai đó lao cực nhanh về hướng Tiêu Chỉ.
“Vãi sh*t!” Tiêu Chỉ vội vàng chạy vòng qua cái xác cồng kềnh của con nhện.
Mà ở đằng sau, nhưng cây gai khổng lồ đang không ngừng rơi xuống. Mỗi một cây đều cắm sâu xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết nếu nó đâm vào con người sẽ có hiệu quả thế nào rồi.
Còn chưa kịp chạy ra xa, Tiêu Chỉ bỗng phát hiện mặt đất dưới chân mình đang nứt dần.
Không chỉ là một khoảng nhỏ, mà là tất cả những nơi trong tầm nhìn của cậu đang nứt ra, tách thành từng khối lớn bé có đủ. Từ khe hở giữa những khối đất đó, Tiêu Chỉ có thể thấy rõ màn đêm vô tận bên dưới.
“Rắc rắc” một tiếng, chỗ đất dưới chân Tiêu Chỉ phát ra âm thanh nứt toạc.
Tiêu Chỉ vội vàng nhảy lên, lao về nơi trông có vẻ vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng chẳng được bao lâu, chỗ đất dưới chân Tiêu Chỉ lại vỡ ra, thế là cậu chỉ có thể không ngừng nhảy qua nhảy lại giữa các khối đất, còn phải tránh số gai nhọn phóng từ trời xuống, nên cậu hoàn toàn không biết nơi nào mới là nơi an toàn thật sự.
Tiêu Chỉ cảm thấy đầu mình đang tuôn mồ hôi lạnh: “Thế giới này có logic không thế?!!”
Nhưng tình hình này lại càng lúc càng hỗn loạn hơn.
Tiêu Chỉ bỗng nghe được tiếng “vo ve” rất lớn, giống hệt như tiếng đập cánh của côn trùng, nhưng lại bị phóng đại lên gấp bội. Càng xui rủi hơn là âm thanh này đang càng lúc càng đến gần cậu, cũng đồng nghĩa với việc thứ phát ra âm thanh hiện đang tiến về phía cậu.
Chẳng mấy chốc, một con ruồi khổng lồ đã xuất hiện ngay trước mắt Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ có thể nhìn thấy vô số hình ảnh của mình và cả tình hình hỗn loạn xung quanh trong đôi mắt kép xám xịt của nó.
Cứ như thế, con ruồi khổng lồ cứ đứng yên chẳng động đậy gì mà nhìn Tiêu Chỉ liên tục nhảy qua nhảy lại trên mặt đất vỡ nát. Mặt con ruồi này chẳng có cảm xúc gì, vậy nên cũng chẳng biết thật ra nó muốn gì.
Tiêu Chỉ vừa cảnh giác con ruồi khổng lồ, vừa nhảy qua nhảy lại giữa các mảnh vỡ một cách gian nan.
Cuối cùng, một vách đá hoàn chỉnh bỗng xuất hiện ở phía trước, Tiêu Chỉ chỉ cần nhảy vài cái là sẽ được đứng trên mặt đất bằng phẳng, kiên cố.
Nhưng lúc này, con ruồi khổng lồ cũng bắt đầu cử động. Miệng nó hơi nhếch lên, rồi quay về phía Tiêu Chỉ, sau đó một cơn gió mạnh khủng khiếp bắt đầu ùa ra từ trong miệng nó.
“!” Tiêu Chỉ hoảng hốt. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc con ruồi khổng lồ này lại không phải loại sát thương vật lý.
Một con ruồi thế này mà lại chơi thổi gió, có logic miếng nào chết liền ấy!
Cuồng phong quét qua khiến những phiến đá vỡ ở xung quanh liên tục bay về phía sau, cũng thổi Tiêu Chỉ bay ngược về sau. Cậu phải nằm rạp trên đất, chật vật bám chặt vào những chỗ nhô lên trên mặt đất mới không bị thổi bay đi mất.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy vị trí của mình đang bị thổi ngược về phía sau, mà cũng chẳng biết nó sẽ đi đến nơi nào nữa.
Trận gió lớn do con ruồi thổi ra càng lúc càng khủng khiếp hơn. Nó không chỉ thổi bay những phiến đá vỡ trên mặt đất, mà còn khiến cho những cây gai trên trời rơi xuống bay vèo vèo. Dù gì đám gai nhọn đó cũng là thứ có thể one hit xử lý một “con nhện”, nhưng bây giờ chúng cứ như không thể nào chống cự lại trận cuồng phong này.
Tiêu Chỉ cảm thấy như mình sắp bị thổi bay, vậy nên việc cậu có thể làm bây giờ ngoại trừ kiên trì không buông tay ra thì chẳng còn gì nữa.
Bỗng nhiên khối đá chỗ Tiêu Chỉ bị thổi bay vụt đi, rồi bị cuốn vào trận cuồng phong đó cùng với những tảng đá khác.
Tiêu Chỉ chỉ cảm thấy đất trời trước mắt mình đang quay cuồng, những hình ảnh trắng đen lẫn hết vào nhau, khiến người ta chẳng thể nhìn thấy thứ vừa vụt qua mắt mình thật ra là cái gì.
Nhưng kinh khủng hơn chính là một cơn choáng váng đột nhiên ập tới. Lòng Tiêu Chỉ đang kêu gào rằng “Không xong rồi”, còn liều mạng khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút. Thế mà cậu vẫn cảm thấy ý thức mình đang mỗi lúc một xa dần, cuối cùng chìm vào hư vô.
Mà sức lực của tay cậu cũng không thể không buông lỏng...
Cơn gió lớn thổi bay những mảnh vụn trên đất, thổi thẳng về phương xa.
*
“Tí tách...”
Khi ý thức quay về, thứ đầu tiên Tiêu Chỉ nghe thấy chính là tiếng giọt nước rơi xuống.
Vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nên đầu cậu chỉ có một suy nghĩ “Thế giới Asanasi bị rò nước à?”
Nhưng chẳng phải thế giới Asanasi không có nước ư?
Cậu cố sức căng mí mắt ra, nhưng thứ xuất hiện trước mặt cậu không phải khung cảnh của thế giới Asanasi, mà chỉ có một màu xám xịt. Phải mất vài giây Tiêu Chỉ mới nhận ra được đây là một vách đá, chẳng qua là nó bị biến thành màu xám mà thôi, cứ như là phim trắng đen vậy.
Suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng hơn, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng nhớ ra chuyện bản thân mình còn đang ở trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, lại còn bị một con ruồi khổng lồ thổi bay đi nữa chứ.
Không phải chứ, vậy mà cậu còn chưa chết à?
Chẳng lẽ mình có hào quang của nhân vật chính? Tiêu Chỉ không thể không nghĩ như thế.
“Tiểu Thất.” Một giọng nói thân quen bỗng vang lên.
Tiêu Chỉ đánh mắt về nơi phát ra giọng nói đó, quả nhiên cậu thấy được gương mặt quen thuộc của Frost ngay. Nhưng hắn cũng biến thành hình ảnh trắng đen giống hệt như những thứ khác trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.
Nhưng mà hình như góc độ hơi quai quái thì phải...
Tiêu Chỉ lại quan sát khắp bốn phía. Đến tận lúc này cậu mới phát hiện ra mình đang nằm, lại còn là nằm trên...trên đùi Frost. Việc này cũng là lý do vì sao xung quanh đều là vách đá cứng nhưng cậu lại không hề cảm thấy bị trầy xước chỗ nào cả, thì ra là có cái đệm thịt lót bên dưới đây mà.
Frost vuốt nhẹ mái tóc của Tiêu Chỉ, dịu giọng hỏi: “Em thấy thế nào?”
Thế giới trắng đen khiến cho vẻ hồng hào Tiêu Chỉ trang điểm cho hắn biến mất, vậy nên trông hắn còn nhợt nhạt hơn trước đây. Thế nhưng lại có vẻ bắt mắt tựa như một cảnh phim kinh điển vào đầu thế kỷ 20 vậy.
Cậu chợt cảm giác đầu mình hơi ngưa ngứa, chẳng hiểu sao tim Tiêu Chỉ lại đập nhanh hơn một tí. Phải mất vài giây cậu mới nhớ đến việc trả lời: “Vẫn...vẫn ổn...”
Khóe miệng Frost nhếch nhẹ: “Cứ nghỉ thêm chút nữa đi.”
Nói xong, hắn dùng tay kia khẽ chạm vào mặt Tiêu Chỉ. Bàn tay lạnh như băng tạo ra cảm giác tê dại, dường như còn hơi đau nữa.
Frost: “Chỗ này có vết thương.”
Tiêu Chỉ bèn đưa tay sờ lên mặt mình theo hắn, đúng là chạm trúng một vết thương thật. Có lẽ là lúc bị cuồng phong cuốn đi, có viên đá vụn từ đâu bay đến đã sượt qua.
Nói thật, Tiêu Chỉ cảm thấy may mắn vì đầu mình vẫn còn nguyên vẹn sau khi trải qua tình huống nguy cấp như thế. Ngay cả tay chân cũng còn nguyên vẹn, chỉ có đúng một vết thương thế này thì lại giống như trúng độc đắc vậy.
Nhớ đến cơn gió khủng khiếp khi nãy, Tiêu Chỉ bèn hỏi: “Lúc anh nhìn thấy em đã xảy ra chuyện gì?”
Frost nhớ lại một lát: “Khi nãy ta ở gần đây, đột nhiên nghe thấy tiếng động rất lớn, sau đó ta chạy tới thì thấy vô số đất đá từ trên trời giáng xuống. Lúc ta nhìn thấy em, em đang trôi trên mặt hồ...ta có gọi thế nào cũng chẳng động đậy gì.”
Nhưng điều hắn không nói chính là khoảnh khắc hắn gọi mãi mà Tiêu Chỉ không tỉnh lại, lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác gọi là hoảng loạn. Frost không muốn thừa nhận rằng mình sợ hãi, hắn sợ lúc này lại là mấy trăm năm xa cách, mà cũng có thể là...vĩnh viễn chia lìa.
Vậy nên sau khi đưa Tiêu Chỉ lên, hắn gần như vẫn luôn nhìn cậu không chớp mắt. Bởi hắn sợ rằng mình sẽ bỏ qua bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào của cậu.
Vẫn may là chưa qua bao lâu Tiêu Chỉ đã tỉnh lại rồi.
“Hồ à?” Tiêu Chỉ quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa hang.
Quả nhiên ở cách đó không xa có một cái hồ lớn màu xám xịt, bên trên có một cái cây khô màu đen. Mặt hồ chẳng có gợn sóng gì, trông cứ như một vũng nước đọng vậy. Còn mớ đất đá mà Frost nhắc tới thì không thấy nữa, có lẽ là bị hồ này nuốt hết rồi chìm xuống phía dưới rồi.
Tiêu Chỉ quay sang hỏi Frost: “Anh đi xem thử chưa?”
Frost lắc đầu: “Chưa. Sau khi ta đưa em lên thì luôn ở đây. Nhưng khi nãy chạm vào, ta cảm thấy nước hồ hơi kỳ lạ, không giống với nước bình thường, mà rất nặng, còn hơi nhớp nháp.”
Tiêu Chỉ đưa tay cầm lấy một sợi tóc bạc của Frost quấn quanh đầu ngón tay mình, suy nghĩ: “Có lẽ là vì thế mà em có thể nổi được trên mặt hồ...”
Cũng giống như nguyên lý Biển Chết ở thời kỳ Trái Đất, chỉ cần nồng độ muối đủ cao, thì lực đẩy của nó cũng sẽ lớn theo, dẫn đến việc con người không thể chìm xuống. Nhưng nguyên nhân khiến cho cái hồ này bị thay đổi kết cấu cũng có thể không giống với Biển Chết, dù gì thì đây vốn là một thế giới không có khoa học cũng chẳng có logic.
Thấy Tiêu Chỉ ngắm nghía tóc mình, ánh mắt Frost bỗng xuất hiện nét cười, rồi cứ để mặc cho cậu làm gì làm.
Cảm giác này rất quen thuộc, có lẽ cách đây rất lâu, bọn họ cũng đã từng ở cạnh nhau như thế này.
Thế là Frost lại lén lút vuốt tóc Tiêu Chỉ. Cảm giác mềm mại cùng với nhiệt độ cơ thể của riêng Tiêu Chỉ truyền vào bàn tay hắn. Sợi tóc đen mong manh, mượt mà quấn lấy ngón tay lạnh như băng của hắn, nhiệt độ của cả hai cũng dần dần trở nên giống nhau.
Mà Tiêu Chỉ đang đắm chìm trong suy nghĩ lại không hề phát hiện, hoặc cũng có thể nói rằng, từ trong tiềm thức, cậu đã không hề bài xích chuyện Frost đụng chạm mình, nên đương nhiên là sẽ không cảnh giác.
Phát hiện ra việc này, nét cười trong mắt Frost lại càng tươi hơn.
“Ông chủ!! Tôi ngửi được mùi thơm oải cả chưởng!!! Là mùi của Giấc mộng Celia đó!!” Đột nhiên một giọng nói vang lên, cắt ngang bầu không khí ấm áp của hiện tại.
Tiêu Chỉ nhìn về phía giọng nói đó phát ra: “Đại Tráng Tráng à?”
Vẻ mặt của Đại Tráng Tráng có vẻ rất phấn khởi: “Ông chủ! Giấc mộng Celia! Giấc mộng Celia!! Giấc mộng Celia!!!”
Tiêu Chỉ hơi ngơ ngác: “Vậy thì sao?”
Đại Tráng Tráng bay một vòng trên không trung: “Đây là một trong những tài liệu đáng mơ ước cuối cùng mà thầy Bruchon đưa vào kế hoạch nâng cấp Truy Hồn Giả! Hơn nữa còn là sự lựa chọn đỉnh nhất nữa cơ! Chỉ cần có thêm Ngọn lửa Inahi nữa thôi, là lần nâng cấp cuối cùng của Truy Hồn Giả có thể hoàn thành rồi!”
“Thật à?!” Tiêu Chỉ cũng chẳng nén nổi sự vui mừng trong lòng mình nữa.
Dù gì thì Truy Hồn Giả cũng là tác phẩm cuối cùng của bậc thầy Bruchon. Nó vốn có tư cách để trở thành vũ khí đứng đầu lục địa. Nhưng bậc thầy Bruchon lại ngoài ý muốn bỏ mình, dẫn đến việc nó chỉ là một món bán thành phẩm, sau đó được chuyển qua tay rất nhiều chủ nhân. Mà Tiêu Chỉ lại bất ngờ có được vũ khí mà bậc thầy Bruchon sử dụng lúc sinh thời, còn có sự trợ giúp của chùy hồn Đại Tráng Tráng, nên cậu mới có thể nâng cấp cho Truy Hồn Giả.
Bây giờ chỉ còn cách một bước nữa thôi là đến được lần nâng cấp cuối cùng rồi.
“Đúng đó! Đúng đó!!” Đại Tráng Tráng vui mừng vẫy vẫy cái đuôi bé tí. Nó còn đưa tay chỉ về hướng mặt hồ: “Mùi của Giấc mộng Celia phát ra từ chỗ đó đó!”
Đột nhiên, Đại Tráng Tráng đang chết chìm trong niềm hạnh phúc bỗng thấy hơi lạnh, cứ như là đang bị một kẻ săn mồi nào đó theo dõi.
Nó quay đầu lại thật cẩn thận, sau đó phải đối diện với một đôi mắt màu bạch kim chẳng có tí cảm xúc nào. Tuy rằng chủ nhân của đôi mắt này chẳng có biểu cảm gì, cũng chẳng hề rút vũ khí, nhưng từ giác quan thứ sáu nào đó của mình, Đại Tráng Tráng có thể đọc được hai chữ “phiền phức” từ trong đó, còn kèm theo sát khí nữa.
Tuy sát khí không dày đặc lắm, nhưng vẫn có thể đấm chết con chùy hồn nào đó tận 800 lần.
Thấy tình hình không ổn, cái đầu nhỏ xíu bông xù của Đại Tráng Tráng nhảy số rất nhanh.
Nó quan sát Frost bằng đôi mắt tròn xoe. Từ dáng người đến khí chất, và cả hành động thân mật giữa ông chủ nhà mình với người này nữa, cuối cùng nó vỗ nhẹ lên đầu rồi đưa ra kết luận: “Lẽ nào...anh là bà chủ?!”
Vì để được sống, Đại Tráng Tráng bèn nghiêm túc cúi đầu, còn dùng giọng nói cực kỳ vang dội để chào hỏi: “Chào bà chủ ạ!”
Tiêu Chỉ: “....”
Frost: “...”
- ---------Hết chương 71-----------
Beta: DiDi
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------
Chương 71: Chẳng lẽ mình có hào quang của nhân vật chính?
Thế là cục cầu lửa không có nghĩa khí kia cứ bỏ rơi chủ nhân của mình như thế. Nó dùng hai cái chân ngắn ngủn vội vàng trốn thoát khỏi hiện trường, bỏ lại một mình Tiêu Chỉ đối mặt với mớ tơ nhện quái dị đang tấn công.
Không còn cách nào khác, Tiêu Chỉ chỉ đành chạy tiếp thôi.
Lúc chạy cậu còn dùng những kỹ năng khác để tấn công, nhưng dùng phép thuật hệ thủy thì kết quả cũng chẳng khác gì phép thuật hệ hỏa, chúng đều biến thành thực thể, hệ phong thì hoàn toàn không tung ra được. Không những thế, cho dù là cầu lửa hay cầu lửa bùng nổ thì cũng biến thành thực thể hết, lúc bay ra thì nặng trịch, chẳng giống đòn sát thương bằng phép thuật tí nào, mà giống sát thương vật lý hơn.
Chưa hết đâu, tất cả những quả cầu lửa này khi rơi xuống đều biến thành vật sống hết, lại còn ngoảnh mặt bỏ đi không quay đầu lại nữa cơ, không hề có ngoại lệ.
Tiêu Chỉ: “...”
Thật ra thế giới này là như nào vậy?
Chẳng lẽ đám kỹ năng của cậu không thấy cậu đang vẫy gọi chúng nó à? Nhưng cũng có thể nói là tình hình như này cũng được xem là ổn rồi, ít nhất thì đám cầu lửa kia không vào đội của tơ nhện để tấn công ngược lại cậu.
Dưới tình huống ma quái như thế này, Tiêu Chỉ không dám dùng Ảo Ảnh Lửa để thoát thân. Lỡ đâu lại bay ra một người giống mình y như đúc thì phiền phức to rồi. Nghĩ tới thôi mà đã thấy tê cả da đầu.
Tiêu Chỉ đã chạy rất xa, mà có lẽ tơ nhện đã tới giới hạn rồi, nên tốc độ của nó mỗi lúc một chậm hơn.
Tiêu Chỉ mừng thầm trong lòng. Nhưng khi cậu cho rằng mình đã thoát, thì mớ tơ nhện ở phía sau lại phát ra tiếng động lớn hơn nữa. Dường như có thứ gì đó khổng lồ đang chạy ở phía sau, thậm chí còn đang nhanh chóng đến gần.
Thấy tình hình không ổn, Tiêu Chỉ lại phải tăng tốc chạy về phía trước.
Không bao lâu sau, khi Tiêu Chỉ vừa quay đầu lại, một con quái vật khổng lồ đã xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Khó mà nói rõ được cái giống ôn này thật ra là thứ gì. Chân của nó cũng dài ngoằng nhọn hoắt như chân nhện, nhưng cơ thể lại không phải con nhện, mà là một hình cầu được tạo ra từ tơ nhện. Ngay cả mớ tơ nhện vốn đang đuổi theo Tiêu Chỉ cũng rút về, quấn quanh quả cầu đó.
Trên cơ thể của nó cũng có tứ chi tương tự như con người, nhưng lại bị bao phủ trong tơ nhện. Phần lớn đều là mặt, diện mạo và độ tuổi nào cũng có cả. Không những thế, còn có tay chân giống hệt như con người, khiến người ta nhìn mà da gà nổi hết lên.
Khi “con nhện” này đi tới kéo theo những cái bóng thật lớn, khiến cho thế giới vốn đã tối tăm càng trở nên đen như mực.
Mấy cánh tay cẳng chân trông có vẻ như thuộc về con người của nó không ngừng vùng vẫy về phía Tiêu Chỉ, nhưng chúng lại vừa thong thả vừa đồng điệu, cứ như là đang mời gọi cậu đến, nhanh chân vào gia nhập với bọn chúng.
“Hì hì hì hì...hì hì....” Đống mặt quái dị trên người “con nhện” còn phát ra tiếng cười quái dị, phấn khích, mắt của bọn chúng đều nhìn hết về phía Tiêu Chỉ.
Nhưng Tiêu Chỉ chẳng muốn vui đùa cùng bọn chúng tí nào cả.
Cậu càng chạy nhanh hơn, mà tay cũng tạo cầu lửa không ngừng, cứ liên tục tấn công cái thứ ở đằng sau.
Cầu lửa nhợt nhạt tạo thành một đường trong không khí, kèm theo đó là dư ảnh được tạo thành khi chúng bay với tốc độ cao, trông hệt như đạn bắn ra từ súng máy.
Những quả cầu lửa cứng ngắc cứ đập vào người “con nhện” liên tục, phát ra tiếng “thịch thịch” nặng nề. Cho dù nó đã mất hiệu ứng phép thuật, nhưng lực sát thương vật lý của nó vẫn chẳng tầm thường chút nào.
Cầu lửa rơi xuống đầy đất rồi bắt đầu mọc chân, sau khi được chứng kiến cuộc chiến khốc liệt này thì hoảng loạn bỏ chạy hết.
Rõ ràng là “con nhện” đã bị ăn đau, vậy nên những cái miệng trên mặt người và cả cái miệng lớn của nó đồng loạt phát ra một tiếng rít phẫn nộ chói tai. Đột nhiên nó di chuyển nhanh hơn, những cái chân nhện nhọn hoắt giẫm lên đất tạo thành một nhịp điệu khiến da đầu người ta tê rần. Giờ nó chỉ muốn xử lý con mồi phiền phức này thôi.
Tơ nhện lại xuất hiện thêm lần nữa, nó liên tục tung đòn tấn công Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ hoảng loạn, vội vàng chạy vượt qua đám cây cối, mục đích là để tạo ra ít chướng ngại cho cái giống ôn này.
Nhưng con nhện vẫn mỗi lúc một gần cậu. Cho dù phải giẫm nát hết cây cối nó cũng chẳng thèm quan tâm. Có mấy lần gió hú quét thẳng qua lưng hoặc bên cạnh Tiêu Chỉ, suýt chút nữa là đã tóm được cậu rồi.
Sau khi vượt qua những cái cây xấu xí, một vách đá xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Mà bên dưới vách đá là bóng tối vô tận, trông chẳng mấy tốt lành.
Và cũng chẳng có ai biết sau khi rơi xuống vách đá này sẽ ra sao.
“Không xong rồi...” Tiêu Chỉ chỉ có thể dừng bước. Cậu quay đầu lại, muốn tìm lối thoát mới, nhưng lại đối mặt trực tiếp với chân nhện khổng lồ. Nó gần như đã chiếm hết tầm nhìn của cậu, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười sung sướng của những cái mặt người trên đó.
Sao có thể chứ?!
Đến nhanh dữ vậy?
Tiêu Chỉ đã có thể cảm nhận được tiếng gió thét gào đang tấn công về phía mình, như thể cánh cửa lớn của thế giới Asanasi đang dang tay đón chào một cách niềm nở.
Nhưng đúng lúc này, bên trên bỗng vang lên một tiếng gào thét chói tai, át luôn cả tiếng gió khi “con nhện” tấn công.
Ngay sau đó, con nhện vốn vẫn luôn nhắm vào Tiêu Chỉ để tấn công bỗng dừng lại. Tiêu Chỉ bèn ngẩng đầu lên nhìn, chợt nhìn thấy một cây gai khổng lồ chẳng biết bay từ đâu đến đã đâm thủng cơ thể của “con nhện”, còn ghim chặt nó xuống mặt đất.
Dường như “con nhện” đã chết, mắt của những khuôn mặt người trên cơ thể nó nhắm lại, ngay cả cánh tay đang vung vẫy cũng không còn động đậy.
Một lát sau, Tiêu Chỉ thu được một lượng lớn điểm kinh nghiệm do “con nhện' mang lại, có vẻ như cái giống ôn này chết thật rồi.
Tiêu Chỉ thở phào nhẹ nhõm. Tuy cậu không biết cây gai này đến từ đâu, nhưng cũng đúng lúc lắm. Trong cái thế giới quái dị này, logic bình thường không còn hợp lý nữa, vậy nên biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Khi cậu đang nghĩ đến khúc này, tiếng gào thét bỗng nhiên quay trở lại.
Tiêu Chỉ vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều gai, không những thế, hình như mục tiêu của chúng nó lúc này, chính là...cậu.
Số gai đó lao cực nhanh về hướng Tiêu Chỉ.
“Vãi sh*t!” Tiêu Chỉ vội vàng chạy vòng qua cái xác cồng kềnh của con nhện.
Mà ở đằng sau, nhưng cây gai khổng lồ đang không ngừng rơi xuống. Mỗi một cây đều cắm sâu xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết nếu nó đâm vào con người sẽ có hiệu quả thế nào rồi.
Còn chưa kịp chạy ra xa, Tiêu Chỉ bỗng phát hiện mặt đất dưới chân mình đang nứt dần.
Không chỉ là một khoảng nhỏ, mà là tất cả những nơi trong tầm nhìn của cậu đang nứt ra, tách thành từng khối lớn bé có đủ. Từ khe hở giữa những khối đất đó, Tiêu Chỉ có thể thấy rõ màn đêm vô tận bên dưới.
“Rắc rắc” một tiếng, chỗ đất dưới chân Tiêu Chỉ phát ra âm thanh nứt toạc.
Tiêu Chỉ vội vàng nhảy lên, lao về nơi trông có vẻ vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng chẳng được bao lâu, chỗ đất dưới chân Tiêu Chỉ lại vỡ ra, thế là cậu chỉ có thể không ngừng nhảy qua nhảy lại giữa các khối đất, còn phải tránh số gai nhọn phóng từ trời xuống, nên cậu hoàn toàn không biết nơi nào mới là nơi an toàn thật sự.
Tiêu Chỉ cảm thấy đầu mình đang tuôn mồ hôi lạnh: “Thế giới này có logic không thế?!!”
Nhưng tình hình này lại càng lúc càng hỗn loạn hơn.
Tiêu Chỉ bỗng nghe được tiếng “vo ve” rất lớn, giống hệt như tiếng đập cánh của côn trùng, nhưng lại bị phóng đại lên gấp bội. Càng xui rủi hơn là âm thanh này đang càng lúc càng đến gần cậu, cũng đồng nghĩa với việc thứ phát ra âm thanh hiện đang tiến về phía cậu.
Chẳng mấy chốc, một con ruồi khổng lồ đã xuất hiện ngay trước mắt Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ có thể nhìn thấy vô số hình ảnh của mình và cả tình hình hỗn loạn xung quanh trong đôi mắt kép xám xịt của nó.
Cứ như thế, con ruồi khổng lồ cứ đứng yên chẳng động đậy gì mà nhìn Tiêu Chỉ liên tục nhảy qua nhảy lại trên mặt đất vỡ nát. Mặt con ruồi này chẳng có cảm xúc gì, vậy nên cũng chẳng biết thật ra nó muốn gì.
Tiêu Chỉ vừa cảnh giác con ruồi khổng lồ, vừa nhảy qua nhảy lại giữa các mảnh vỡ một cách gian nan.
Cuối cùng, một vách đá hoàn chỉnh bỗng xuất hiện ở phía trước, Tiêu Chỉ chỉ cần nhảy vài cái là sẽ được đứng trên mặt đất bằng phẳng, kiên cố.
Nhưng lúc này, con ruồi khổng lồ cũng bắt đầu cử động. Miệng nó hơi nhếch lên, rồi quay về phía Tiêu Chỉ, sau đó một cơn gió mạnh khủng khiếp bắt đầu ùa ra từ trong miệng nó.
“!” Tiêu Chỉ hoảng hốt. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc con ruồi khổng lồ này lại không phải loại sát thương vật lý.
Một con ruồi thế này mà lại chơi thổi gió, có logic miếng nào chết liền ấy!
Cuồng phong quét qua khiến những phiến đá vỡ ở xung quanh liên tục bay về phía sau, cũng thổi Tiêu Chỉ bay ngược về sau. Cậu phải nằm rạp trên đất, chật vật bám chặt vào những chỗ nhô lên trên mặt đất mới không bị thổi bay đi mất.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy vị trí của mình đang bị thổi ngược về phía sau, mà cũng chẳng biết nó sẽ đi đến nơi nào nữa.
Trận gió lớn do con ruồi thổi ra càng lúc càng khủng khiếp hơn. Nó không chỉ thổi bay những phiến đá vỡ trên mặt đất, mà còn khiến cho những cây gai trên trời rơi xuống bay vèo vèo. Dù gì đám gai nhọn đó cũng là thứ có thể one hit xử lý một “con nhện”, nhưng bây giờ chúng cứ như không thể nào chống cự lại trận cuồng phong này.
Tiêu Chỉ cảm thấy như mình sắp bị thổi bay, vậy nên việc cậu có thể làm bây giờ ngoại trừ kiên trì không buông tay ra thì chẳng còn gì nữa.
Bỗng nhiên khối đá chỗ Tiêu Chỉ bị thổi bay vụt đi, rồi bị cuốn vào trận cuồng phong đó cùng với những tảng đá khác.
Tiêu Chỉ chỉ cảm thấy đất trời trước mắt mình đang quay cuồng, những hình ảnh trắng đen lẫn hết vào nhau, khiến người ta chẳng thể nhìn thấy thứ vừa vụt qua mắt mình thật ra là cái gì.
Nhưng kinh khủng hơn chính là một cơn choáng váng đột nhiên ập tới. Lòng Tiêu Chỉ đang kêu gào rằng “Không xong rồi”, còn liều mạng khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút. Thế mà cậu vẫn cảm thấy ý thức mình đang mỗi lúc một xa dần, cuối cùng chìm vào hư vô.
Mà sức lực của tay cậu cũng không thể không buông lỏng...
Cơn gió lớn thổi bay những mảnh vụn trên đất, thổi thẳng về phương xa.
*
“Tí tách...”
Khi ý thức quay về, thứ đầu tiên Tiêu Chỉ nghe thấy chính là tiếng giọt nước rơi xuống.
Vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nên đầu cậu chỉ có một suy nghĩ “Thế giới Asanasi bị rò nước à?”
Nhưng chẳng phải thế giới Asanasi không có nước ư?
Cậu cố sức căng mí mắt ra, nhưng thứ xuất hiện trước mặt cậu không phải khung cảnh của thế giới Asanasi, mà chỉ có một màu xám xịt. Phải mất vài giây Tiêu Chỉ mới nhận ra được đây là một vách đá, chẳng qua là nó bị biến thành màu xám mà thôi, cứ như là phim trắng đen vậy.
Suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng hơn, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng nhớ ra chuyện bản thân mình còn đang ở trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, lại còn bị một con ruồi khổng lồ thổi bay đi nữa chứ.
Không phải chứ, vậy mà cậu còn chưa chết à?
Chẳng lẽ mình có hào quang của nhân vật chính? Tiêu Chỉ không thể không nghĩ như thế.
“Tiểu Thất.” Một giọng nói thân quen bỗng vang lên.
Tiêu Chỉ đánh mắt về nơi phát ra giọng nói đó, quả nhiên cậu thấy được gương mặt quen thuộc của Frost ngay. Nhưng hắn cũng biến thành hình ảnh trắng đen giống hệt như những thứ khác trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.
Nhưng mà hình như góc độ hơi quai quái thì phải...
Tiêu Chỉ lại quan sát khắp bốn phía. Đến tận lúc này cậu mới phát hiện ra mình đang nằm, lại còn là nằm trên...trên đùi Frost. Việc này cũng là lý do vì sao xung quanh đều là vách đá cứng nhưng cậu lại không hề cảm thấy bị trầy xước chỗ nào cả, thì ra là có cái đệm thịt lót bên dưới đây mà.
Frost vuốt nhẹ mái tóc của Tiêu Chỉ, dịu giọng hỏi: “Em thấy thế nào?”
Thế giới trắng đen khiến cho vẻ hồng hào Tiêu Chỉ trang điểm cho hắn biến mất, vậy nên trông hắn còn nhợt nhạt hơn trước đây. Thế nhưng lại có vẻ bắt mắt tựa như một cảnh phim kinh điển vào đầu thế kỷ 20 vậy.
Cậu chợt cảm giác đầu mình hơi ngưa ngứa, chẳng hiểu sao tim Tiêu Chỉ lại đập nhanh hơn một tí. Phải mất vài giây cậu mới nhớ đến việc trả lời: “Vẫn...vẫn ổn...”
Khóe miệng Frost nhếch nhẹ: “Cứ nghỉ thêm chút nữa đi.”
Nói xong, hắn dùng tay kia khẽ chạm vào mặt Tiêu Chỉ. Bàn tay lạnh như băng tạo ra cảm giác tê dại, dường như còn hơi đau nữa.
Frost: “Chỗ này có vết thương.”
Tiêu Chỉ bèn đưa tay sờ lên mặt mình theo hắn, đúng là chạm trúng một vết thương thật. Có lẽ là lúc bị cuồng phong cuốn đi, có viên đá vụn từ đâu bay đến đã sượt qua.
Nói thật, Tiêu Chỉ cảm thấy may mắn vì đầu mình vẫn còn nguyên vẹn sau khi trải qua tình huống nguy cấp như thế. Ngay cả tay chân cũng còn nguyên vẹn, chỉ có đúng một vết thương thế này thì lại giống như trúng độc đắc vậy.
Nhớ đến cơn gió khủng khiếp khi nãy, Tiêu Chỉ bèn hỏi: “Lúc anh nhìn thấy em đã xảy ra chuyện gì?”
Frost nhớ lại một lát: “Khi nãy ta ở gần đây, đột nhiên nghe thấy tiếng động rất lớn, sau đó ta chạy tới thì thấy vô số đất đá từ trên trời giáng xuống. Lúc ta nhìn thấy em, em đang trôi trên mặt hồ...ta có gọi thế nào cũng chẳng động đậy gì.”
Nhưng điều hắn không nói chính là khoảnh khắc hắn gọi mãi mà Tiêu Chỉ không tỉnh lại, lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác gọi là hoảng loạn. Frost không muốn thừa nhận rằng mình sợ hãi, hắn sợ lúc này lại là mấy trăm năm xa cách, mà cũng có thể là...vĩnh viễn chia lìa.
Vậy nên sau khi đưa Tiêu Chỉ lên, hắn gần như vẫn luôn nhìn cậu không chớp mắt. Bởi hắn sợ rằng mình sẽ bỏ qua bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào của cậu.
Vẫn may là chưa qua bao lâu Tiêu Chỉ đã tỉnh lại rồi.
“Hồ à?” Tiêu Chỉ quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa hang.
Quả nhiên ở cách đó không xa có một cái hồ lớn màu xám xịt, bên trên có một cái cây khô màu đen. Mặt hồ chẳng có gợn sóng gì, trông cứ như một vũng nước đọng vậy. Còn mớ đất đá mà Frost nhắc tới thì không thấy nữa, có lẽ là bị hồ này nuốt hết rồi chìm xuống phía dưới rồi.
Tiêu Chỉ quay sang hỏi Frost: “Anh đi xem thử chưa?”
Frost lắc đầu: “Chưa. Sau khi ta đưa em lên thì luôn ở đây. Nhưng khi nãy chạm vào, ta cảm thấy nước hồ hơi kỳ lạ, không giống với nước bình thường, mà rất nặng, còn hơi nhớp nháp.”
Tiêu Chỉ đưa tay cầm lấy một sợi tóc bạc của Frost quấn quanh đầu ngón tay mình, suy nghĩ: “Có lẽ là vì thế mà em có thể nổi được trên mặt hồ...”
Cũng giống như nguyên lý Biển Chết ở thời kỳ Trái Đất, chỉ cần nồng độ muối đủ cao, thì lực đẩy của nó cũng sẽ lớn theo, dẫn đến việc con người không thể chìm xuống. Nhưng nguyên nhân khiến cho cái hồ này bị thay đổi kết cấu cũng có thể không giống với Biển Chết, dù gì thì đây vốn là một thế giới không có khoa học cũng chẳng có logic.
Thấy Tiêu Chỉ ngắm nghía tóc mình, ánh mắt Frost bỗng xuất hiện nét cười, rồi cứ để mặc cho cậu làm gì làm.
Cảm giác này rất quen thuộc, có lẽ cách đây rất lâu, bọn họ cũng đã từng ở cạnh nhau như thế này.
Thế là Frost lại lén lút vuốt tóc Tiêu Chỉ. Cảm giác mềm mại cùng với nhiệt độ cơ thể của riêng Tiêu Chỉ truyền vào bàn tay hắn. Sợi tóc đen mong manh, mượt mà quấn lấy ngón tay lạnh như băng của hắn, nhiệt độ của cả hai cũng dần dần trở nên giống nhau.
Mà Tiêu Chỉ đang đắm chìm trong suy nghĩ lại không hề phát hiện, hoặc cũng có thể nói rằng, từ trong tiềm thức, cậu đã không hề bài xích chuyện Frost đụng chạm mình, nên đương nhiên là sẽ không cảnh giác.
Phát hiện ra việc này, nét cười trong mắt Frost lại càng tươi hơn.
“Ông chủ!! Tôi ngửi được mùi thơm oải cả chưởng!!! Là mùi của Giấc mộng Celia đó!!” Đột nhiên một giọng nói vang lên, cắt ngang bầu không khí ấm áp của hiện tại.
Tiêu Chỉ nhìn về phía giọng nói đó phát ra: “Đại Tráng Tráng à?”
Vẻ mặt của Đại Tráng Tráng có vẻ rất phấn khởi: “Ông chủ! Giấc mộng Celia! Giấc mộng Celia!! Giấc mộng Celia!!!”
Tiêu Chỉ hơi ngơ ngác: “Vậy thì sao?”
Đại Tráng Tráng bay một vòng trên không trung: “Đây là một trong những tài liệu đáng mơ ước cuối cùng mà thầy Bruchon đưa vào kế hoạch nâng cấp Truy Hồn Giả! Hơn nữa còn là sự lựa chọn đỉnh nhất nữa cơ! Chỉ cần có thêm Ngọn lửa Inahi nữa thôi, là lần nâng cấp cuối cùng của Truy Hồn Giả có thể hoàn thành rồi!”
“Thật à?!” Tiêu Chỉ cũng chẳng nén nổi sự vui mừng trong lòng mình nữa.
Dù gì thì Truy Hồn Giả cũng là tác phẩm cuối cùng của bậc thầy Bruchon. Nó vốn có tư cách để trở thành vũ khí đứng đầu lục địa. Nhưng bậc thầy Bruchon lại ngoài ý muốn bỏ mình, dẫn đến việc nó chỉ là một món bán thành phẩm, sau đó được chuyển qua tay rất nhiều chủ nhân. Mà Tiêu Chỉ lại bất ngờ có được vũ khí mà bậc thầy Bruchon sử dụng lúc sinh thời, còn có sự trợ giúp của chùy hồn Đại Tráng Tráng, nên cậu mới có thể nâng cấp cho Truy Hồn Giả.
Bây giờ chỉ còn cách một bước nữa thôi là đến được lần nâng cấp cuối cùng rồi.
“Đúng đó! Đúng đó!!” Đại Tráng Tráng vui mừng vẫy vẫy cái đuôi bé tí. Nó còn đưa tay chỉ về hướng mặt hồ: “Mùi của Giấc mộng Celia phát ra từ chỗ đó đó!”
Đột nhiên, Đại Tráng Tráng đang chết chìm trong niềm hạnh phúc bỗng thấy hơi lạnh, cứ như là đang bị một kẻ săn mồi nào đó theo dõi.
Nó quay đầu lại thật cẩn thận, sau đó phải đối diện với một đôi mắt màu bạch kim chẳng có tí cảm xúc nào. Tuy rằng chủ nhân của đôi mắt này chẳng có biểu cảm gì, cũng chẳng hề rút vũ khí, nhưng từ giác quan thứ sáu nào đó của mình, Đại Tráng Tráng có thể đọc được hai chữ “phiền phức” từ trong đó, còn kèm theo sát khí nữa.
Tuy sát khí không dày đặc lắm, nhưng vẫn có thể đấm chết con chùy hồn nào đó tận 800 lần.
Thấy tình hình không ổn, cái đầu nhỏ xíu bông xù của Đại Tráng Tráng nhảy số rất nhanh.
Nó quan sát Frost bằng đôi mắt tròn xoe. Từ dáng người đến khí chất, và cả hành động thân mật giữa ông chủ nhà mình với người này nữa, cuối cùng nó vỗ nhẹ lên đầu rồi đưa ra kết luận: “Lẽ nào...anh là bà chủ?!”
Vì để được sống, Đại Tráng Tráng bèn nghiêm túc cúi đầu, còn dùng giọng nói cực kỳ vang dội để chào hỏi: “Chào bà chủ ạ!”
Tiêu Chỉ: “....”
Frost: “...”
- ---------Hết chương 71-----------
Thế là cục cầu lửa không có nghĩa khí kia cứ bỏ rơi chủ nhân của mình như thế. Nó dùng hai cái chân ngắn ngủn vội vàng trốn thoát khỏi hiện trường, bỏ lại một mình Tiêu Chỉ đối mặt với mớ tơ nhện quái dị đang tấn công.
Không còn cách nào khác, Tiêu Chỉ chỉ đành chạy tiếp thôi.
Lúc chạy cậu còn dùng những kỹ năng khác để tấn công, nhưng dùng phép thuật hệ thủy thì kết quả cũng chẳng khác gì phép thuật hệ hỏa, chúng đều biến thành thực thể, hệ phong thì hoàn toàn không tung ra được. Không những thế, cho dù là cầu lửa hay cầu lửa bùng nổ thì cũng biến thành thực thể hết, lúc bay ra thì nặng trịch, chẳng giống đòn sát thương bằng phép thuật tí nào, mà giống sát thương vật lý hơn.
Chưa hết đâu, tất cả những quả cầu lửa này khi rơi xuống đều biến thành vật sống hết, lại còn ngoảnh mặt bỏ đi không quay đầu lại nữa cơ, không hề có ngoại lệ.
Tiêu Chỉ: “...”
Thật ra thế giới này là như nào vậy?
Chẳng lẽ đám kỹ năng của cậu không thấy cậu đang vẫy gọi chúng nó à? Nhưng cũng có thể nói là tình hình như này cũng được xem là ổn rồi, ít nhất thì đám cầu lửa kia không vào đội của tơ nhện để tấn công ngược lại cậu.
Dưới tình huống ma quái như thế này, Tiêu Chỉ không dám dùng Ảo Ảnh Lửa để thoát thân. Lỡ đâu lại bay ra một người giống mình y như đúc thì phiền phức to rồi. Nghĩ tới thôi mà đã thấy tê cả da đầu.
Tiêu Chỉ đã chạy rất xa, mà có lẽ tơ nhện đã tới giới hạn rồi, nên tốc độ của nó mỗi lúc một chậm hơn.
Tiêu Chỉ mừng thầm trong lòng. Nhưng khi cậu cho rằng mình đã thoát, thì mớ tơ nhện ở phía sau lại phát ra tiếng động lớn hơn nữa. Dường như có thứ gì đó khổng lồ đang chạy ở phía sau, thậm chí còn đang nhanh chóng đến gần.
Thấy tình hình không ổn, Tiêu Chỉ lại phải tăng tốc chạy về phía trước.
Không bao lâu sau, khi Tiêu Chỉ vừa quay đầu lại, một con quái vật khổng lồ đã xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Khó mà nói rõ được cái giống ôn này thật ra là thứ gì. Chân của nó cũng dài ngoằng nhọn hoắt như chân nhện, nhưng cơ thể lại không phải con nhện, mà là một hình cầu được tạo ra từ tơ nhện. Ngay cả mớ tơ nhện vốn đang đuổi theo Tiêu Chỉ cũng rút về, quấn quanh quả cầu đó.
Trên cơ thể của nó cũng có tứ chi tương tự như con người, nhưng lại bị bao phủ trong tơ nhện. Phần lớn đều là mặt, diện mạo và độ tuổi nào cũng có cả. Không những thế, còn có tay chân giống hệt như con người, khiến người ta nhìn mà da gà nổi hết lên.
Khi “con nhện” này đi tới kéo theo những cái bóng thật lớn, khiến cho thế giới vốn đã tối tăm càng trở nên đen như mực.
Mấy cánh tay cẳng chân trông có vẻ như thuộc về con người của nó không ngừng vùng vẫy về phía Tiêu Chỉ, nhưng chúng lại vừa thong thả vừa đồng điệu, cứ như là đang mời gọi cậu đến, nhanh chân vào gia nhập với bọn chúng.
“Hì hì hì hì...hì hì....” Đống mặt quái dị trên người “con nhện” còn phát ra tiếng cười quái dị, phấn khích, mắt của bọn chúng đều nhìn hết về phía Tiêu Chỉ.
Nhưng Tiêu Chỉ chẳng muốn vui đùa cùng bọn chúng tí nào cả.
Cậu càng chạy nhanh hơn, mà tay cũng tạo cầu lửa không ngừng, cứ liên tục tấn công cái thứ ở đằng sau.
Cầu lửa nhợt nhạt tạo thành một đường trong không khí, kèm theo đó là dư ảnh được tạo thành khi chúng bay với tốc độ cao, trông hệt như đạn bắn ra từ súng máy.
Những quả cầu lửa cứng ngắc cứ đập vào người “con nhện” liên tục, phát ra tiếng “thịch thịch” nặng nề. Cho dù nó đã mất hiệu ứng phép thuật, nhưng lực sát thương vật lý của nó vẫn chẳng tầm thường chút nào.
Cầu lửa rơi xuống đầy đất rồi bắt đầu mọc chân, sau khi được chứng kiến cuộc chiến khốc liệt này thì hoảng loạn bỏ chạy hết.
Rõ ràng là “con nhện” đã bị ăn đau, vậy nên những cái miệng trên mặt người và cả cái miệng lớn của nó đồng loạt phát ra một tiếng rít phẫn nộ chói tai. Đột nhiên nó di chuyển nhanh hơn, những cái chân nhện nhọn hoắt giẫm lên đất tạo thành một nhịp điệu khiến da đầu người ta tê rần. Giờ nó chỉ muốn xử lý con mồi phiền phức này thôi.
Tơ nhện lại xuất hiện thêm lần nữa, nó liên tục tung đòn tấn công Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ hoảng loạn, vội vàng chạy vượt qua đám cây cối, mục đích là để tạo ra ít chướng ngại cho cái giống ôn này.
Nhưng con nhện vẫn mỗi lúc một gần cậu. Cho dù phải giẫm nát hết cây cối nó cũng chẳng thèm quan tâm. Có mấy lần gió hú quét thẳng qua lưng hoặc bên cạnh Tiêu Chỉ, suýt chút nữa là đã tóm được cậu rồi.
Sau khi vượt qua những cái cây xấu xí, một vách đá xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Mà bên dưới vách đá là bóng tối vô tận, trông chẳng mấy tốt lành.
Và cũng chẳng có ai biết sau khi rơi xuống vách đá này sẽ ra sao.
“Không xong rồi...” Tiêu Chỉ chỉ có thể dừng bước. Cậu quay đầu lại, muốn tìm lối thoát mới, nhưng lại đối mặt trực tiếp với chân nhện khổng lồ. Nó gần như đã chiếm hết tầm nhìn của cậu, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười sung sướng của những cái mặt người trên đó.
Sao có thể chứ?!
Đến nhanh dữ vậy?
Tiêu Chỉ đã có thể cảm nhận được tiếng gió thét gào đang tấn công về phía mình, như thể cánh cửa lớn của thế giới Asanasi đang dang tay đón chào một cách niềm nở.
Nhưng đúng lúc này, bên trên bỗng vang lên một tiếng gào thét chói tai, át luôn cả tiếng gió khi “con nhện” tấn công.
Ngay sau đó, con nhện vốn vẫn luôn nhắm vào Tiêu Chỉ để tấn công bỗng dừng lại. Tiêu Chỉ bèn ngẩng đầu lên nhìn, chợt nhìn thấy một cây gai khổng lồ chẳng biết bay từ đâu đến đã đâm thủng cơ thể của “con nhện”, còn ghim chặt nó xuống mặt đất.
Dường như “con nhện” đã chết, mắt của những khuôn mặt người trên cơ thể nó nhắm lại, ngay cả cánh tay đang vung vẫy cũng không còn động đậy.
Một lát sau, Tiêu Chỉ thu được một lượng lớn điểm kinh nghiệm do “con nhện' mang lại, có vẻ như cái giống ôn này chết thật rồi.
Tiêu Chỉ thở phào nhẹ nhõm. Tuy cậu không biết cây gai này đến từ đâu, nhưng cũng đúng lúc lắm. Trong cái thế giới quái dị này, logic bình thường không còn hợp lý nữa, vậy nên biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Khi cậu đang nghĩ đến khúc này, tiếng gào thét bỗng nhiên quay trở lại.
Tiêu Chỉ vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều gai, không những thế, hình như mục tiêu của chúng nó lúc này, chính là...cậu.
Số gai đó lao cực nhanh về hướng Tiêu Chỉ.
“Vãi sh*t!” Tiêu Chỉ vội vàng chạy vòng qua cái xác cồng kềnh của con nhện.
Mà ở đằng sau, nhưng cây gai khổng lồ đang không ngừng rơi xuống. Mỗi một cây đều cắm sâu xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết nếu nó đâm vào con người sẽ có hiệu quả thế nào rồi.
Còn chưa kịp chạy ra xa, Tiêu Chỉ bỗng phát hiện mặt đất dưới chân mình đang nứt dần.
Không chỉ là một khoảng nhỏ, mà là tất cả những nơi trong tầm nhìn của cậu đang nứt ra, tách thành từng khối lớn bé có đủ. Từ khe hở giữa những khối đất đó, Tiêu Chỉ có thể thấy rõ màn đêm vô tận bên dưới.
“Rắc rắc” một tiếng, chỗ đất dưới chân Tiêu Chỉ phát ra âm thanh nứt toạc.
Tiêu Chỉ vội vàng nhảy lên, lao về nơi trông có vẻ vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng chẳng được bao lâu, chỗ đất dưới chân Tiêu Chỉ lại vỡ ra, thế là cậu chỉ có thể không ngừng nhảy qua nhảy lại giữa các khối đất, còn phải tránh số gai nhọn phóng từ trời xuống, nên cậu hoàn toàn không biết nơi nào mới là nơi an toàn thật sự.
Tiêu Chỉ cảm thấy đầu mình đang tuôn mồ hôi lạnh: “Thế giới này có logic không thế?!!”
Nhưng tình hình này lại càng lúc càng hỗn loạn hơn.
Tiêu Chỉ bỗng nghe được tiếng “vo ve” rất lớn, giống hệt như tiếng đập cánh của côn trùng, nhưng lại bị phóng đại lên gấp bội. Càng xui rủi hơn là âm thanh này đang càng lúc càng đến gần cậu, cũng đồng nghĩa với việc thứ phát ra âm thanh hiện đang tiến về phía cậu.
Chẳng mấy chốc, một con ruồi khổng lồ đã xuất hiện ngay trước mắt Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ có thể nhìn thấy vô số hình ảnh của mình và cả tình hình hỗn loạn xung quanh trong đôi mắt kép xám xịt của nó.
Cứ như thế, con ruồi khổng lồ cứ đứng yên chẳng động đậy gì mà nhìn Tiêu Chỉ liên tục nhảy qua nhảy lại trên mặt đất vỡ nát. Mặt con ruồi này chẳng có cảm xúc gì, vậy nên cũng chẳng biết thật ra nó muốn gì.
Tiêu Chỉ vừa cảnh giác con ruồi khổng lồ, vừa nhảy qua nhảy lại giữa các mảnh vỡ một cách gian nan.
Cuối cùng, một vách đá hoàn chỉnh bỗng xuất hiện ở phía trước, Tiêu Chỉ chỉ cần nhảy vài cái là sẽ được đứng trên mặt đất bằng phẳng, kiên cố.
Nhưng lúc này, con ruồi khổng lồ cũng bắt đầu cử động. Miệng nó hơi nhếch lên, rồi quay về phía Tiêu Chỉ, sau đó một cơn gió mạnh khủng khiếp bắt đầu ùa ra từ trong miệng nó.
“!” Tiêu Chỉ hoảng hốt. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc con ruồi khổng lồ này lại không phải loại sát thương vật lý.
Một con ruồi thế này mà lại chơi thổi gió, có logic miếng nào chết liền ấy!
Cuồng phong quét qua khiến những phiến đá vỡ ở xung quanh liên tục bay về phía sau, cũng thổi Tiêu Chỉ bay ngược về sau. Cậu phải nằm rạp trên đất, chật vật bám chặt vào những chỗ nhô lên trên mặt đất mới không bị thổi bay đi mất.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy vị trí của mình đang bị thổi ngược về phía sau, mà cũng chẳng biết nó sẽ đi đến nơi nào nữa.
Trận gió lớn do con ruồi thổi ra càng lúc càng khủng khiếp hơn. Nó không chỉ thổi bay những phiến đá vỡ trên mặt đất, mà còn khiến cho những cây gai trên trời rơi xuống bay vèo vèo. Dù gì đám gai nhọn đó cũng là thứ có thể one hit xử lý một “con nhện”, nhưng bây giờ chúng cứ như không thể nào chống cự lại trận cuồng phong này.
Tiêu Chỉ cảm thấy như mình sắp bị thổi bay, vậy nên việc cậu có thể làm bây giờ ngoại trừ kiên trì không buông tay ra thì chẳng còn gì nữa.
Bỗng nhiên khối đá chỗ Tiêu Chỉ bị thổi bay vụt đi, rồi bị cuốn vào trận cuồng phong đó cùng với những tảng đá khác.
Tiêu Chỉ chỉ cảm thấy đất trời trước mắt mình đang quay cuồng, những hình ảnh trắng đen lẫn hết vào nhau, khiến người ta chẳng thể nhìn thấy thứ vừa vụt qua mắt mình thật ra là cái gì.
Nhưng kinh khủng hơn chính là một cơn choáng váng đột nhiên ập tới. Lòng Tiêu Chỉ đang kêu gào rằng “Không xong rồi”, còn liều mạng khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút. Thế mà cậu vẫn cảm thấy ý thức mình đang mỗi lúc một xa dần, cuối cùng chìm vào hư vô.
Mà sức lực của tay cậu cũng không thể không buông lỏng...
Cơn gió lớn thổi bay những mảnh vụn trên đất, thổi thẳng về phương xa.
*
“Tí tách...”
Khi ý thức quay về, thứ đầu tiên Tiêu Chỉ nghe thấy chính là tiếng giọt nước rơi xuống.
Vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nên đầu cậu chỉ có một suy nghĩ “Thế giới Asanasi bị rò nước à?”
Nhưng chẳng phải thế giới Asanasi không có nước ư?
Cậu cố sức căng mí mắt ra, nhưng thứ xuất hiện trước mặt cậu không phải khung cảnh của thế giới Asanasi, mà chỉ có một màu xám xịt. Phải mất vài giây Tiêu Chỉ mới nhận ra được đây là một vách đá, chẳng qua là nó bị biến thành màu xám mà thôi, cứ như là phim trắng đen vậy.
Suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng hơn, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng nhớ ra chuyện bản thân mình còn đang ở trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, lại còn bị một con ruồi khổng lồ thổi bay đi nữa chứ.
Không phải chứ, vậy mà cậu còn chưa chết à?
Chẳng lẽ mình có hào quang của nhân vật chính? Tiêu Chỉ không thể không nghĩ như thế.
“Tiểu Thất.” Một giọng nói thân quen bỗng vang lên.
Tiêu Chỉ đánh mắt về nơi phát ra giọng nói đó, quả nhiên cậu thấy được gương mặt quen thuộc của Frost ngay. Nhưng hắn cũng biến thành hình ảnh trắng đen giống hệt như những thứ khác trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.
Nhưng mà hình như góc độ hơi quai quái thì phải...
Tiêu Chỉ lại quan sát khắp bốn phía. Đến tận lúc này cậu mới phát hiện ra mình đang nằm, lại còn là nằm trên...trên đùi Frost. Việc này cũng là lý do vì sao xung quanh đều là vách đá cứng nhưng cậu lại không hề cảm thấy bị trầy xước chỗ nào cả, thì ra là có cái đệm thịt lót bên dưới đây mà.
Frost vuốt nhẹ mái tóc của Tiêu Chỉ, dịu giọng hỏi: “Em thấy thế nào?”
Thế giới trắng đen khiến cho vẻ hồng hào Tiêu Chỉ trang điểm cho hắn biến mất, vậy nên trông hắn còn nhợt nhạt hơn trước đây. Thế nhưng lại có vẻ bắt mắt tựa như một cảnh phim kinh điển vào đầu thế kỷ 20 vậy.
Cậu chợt cảm giác đầu mình hơi ngưa ngứa, chẳng hiểu sao tim Tiêu Chỉ lại đập nhanh hơn một tí. Phải mất vài giây cậu mới nhớ đến việc trả lời: “Vẫn...vẫn ổn...”
Khóe miệng Frost nhếch nhẹ: “Cứ nghỉ thêm chút nữa đi.”
Nói xong, hắn dùng tay kia khẽ chạm vào mặt Tiêu Chỉ. Bàn tay lạnh như băng tạo ra cảm giác tê dại, dường như còn hơi đau nữa.
Frost: “Chỗ này có vết thương.”
Tiêu Chỉ bèn đưa tay sờ lên mặt mình theo hắn, đúng là chạm trúng một vết thương thật. Có lẽ là lúc bị cuồng phong cuốn đi, có viên đá vụn từ đâu bay đến đã sượt qua.
Nói thật, Tiêu Chỉ cảm thấy may mắn vì đầu mình vẫn còn nguyên vẹn sau khi trải qua tình huống nguy cấp như thế. Ngay cả tay chân cũng còn nguyên vẹn, chỉ có đúng một vết thương thế này thì lại giống như trúng độc đắc vậy.
Nhớ đến cơn gió khủng khiếp khi nãy, Tiêu Chỉ bèn hỏi: “Lúc anh nhìn thấy em đã xảy ra chuyện gì?”
Frost nhớ lại một lát: “Khi nãy ta ở gần đây, đột nhiên nghe thấy tiếng động rất lớn, sau đó ta chạy tới thì thấy vô số đất đá từ trên trời giáng xuống. Lúc ta nhìn thấy em, em đang trôi trên mặt hồ...ta có gọi thế nào cũng chẳng động đậy gì.”
Nhưng điều hắn không nói chính là khoảnh khắc hắn gọi mãi mà Tiêu Chỉ không tỉnh lại, lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác gọi là hoảng loạn. Frost không muốn thừa nhận rằng mình sợ hãi, hắn sợ lúc này lại là mấy trăm năm xa cách, mà cũng có thể là...vĩnh viễn chia lìa.
Vậy nên sau khi đưa Tiêu Chỉ lên, hắn gần như vẫn luôn nhìn cậu không chớp mắt. Bởi hắn sợ rằng mình sẽ bỏ qua bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào của cậu.
Vẫn may là chưa qua bao lâu Tiêu Chỉ đã tỉnh lại rồi.
“Hồ à?” Tiêu Chỉ quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa hang.
Quả nhiên ở cách đó không xa có một cái hồ lớn màu xám xịt, bên trên có một cái cây khô màu đen. Mặt hồ chẳng có gợn sóng gì, trông cứ như một vũng nước đọng vậy. Còn mớ đất đá mà Frost nhắc tới thì không thấy nữa, có lẽ là bị hồ này nuốt hết rồi chìm xuống phía dưới rồi.
Tiêu Chỉ quay sang hỏi Frost: “Anh đi xem thử chưa?”
Frost lắc đầu: “Chưa. Sau khi ta đưa em lên thì luôn ở đây. Nhưng khi nãy chạm vào, ta cảm thấy nước hồ hơi kỳ lạ, không giống với nước bình thường, mà rất nặng, còn hơi nhớp nháp.”
Tiêu Chỉ đưa tay cầm lấy một sợi tóc bạc của Frost quấn quanh đầu ngón tay mình, suy nghĩ: “Có lẽ là vì thế mà em có thể nổi được trên mặt hồ...”
Cũng giống như nguyên lý Biển Chết ở thời kỳ Trái Đất, chỉ cần nồng độ muối đủ cao, thì lực đẩy của nó cũng sẽ lớn theo, dẫn đến việc con người không thể chìm xuống. Nhưng nguyên nhân khiến cho cái hồ này bị thay đổi kết cấu cũng có thể không giống với Biển Chết, dù gì thì đây vốn là một thế giới không có khoa học cũng chẳng có logic.
Thấy Tiêu Chỉ ngắm nghía tóc mình, ánh mắt Frost bỗng xuất hiện nét cười, rồi cứ để mặc cho cậu làm gì làm.
Cảm giác này rất quen thuộc, có lẽ cách đây rất lâu, bọn họ cũng đã từng ở cạnh nhau như thế này.
Thế là Frost lại lén lút vuốt tóc Tiêu Chỉ. Cảm giác mềm mại cùng với nhiệt độ cơ thể của riêng Tiêu Chỉ truyền vào bàn tay hắn. Sợi tóc đen mong manh, mượt mà quấn lấy ngón tay lạnh như băng của hắn, nhiệt độ của cả hai cũng dần dần trở nên giống nhau.
Mà Tiêu Chỉ đang đắm chìm trong suy nghĩ lại không hề phát hiện, hoặc cũng có thể nói rằng, từ trong tiềm thức, cậu đã không hề bài xích chuyện Frost đụng chạm mình, nên đương nhiên là sẽ không cảnh giác.
Phát hiện ra việc này, nét cười trong mắt Frost lại càng tươi hơn.
“Ông chủ!! Tôi ngửi được mùi thơm oải cả chưởng!!! Là mùi của Giấc mộng Celia đó!!” Đột nhiên một giọng nói vang lên, cắt ngang bầu không khí ấm áp của hiện tại.
Tiêu Chỉ nhìn về phía giọng nói đó phát ra: “Đại Tráng Tráng à?”
Vẻ mặt của Đại Tráng Tráng có vẻ rất phấn khởi: “Ông chủ! Giấc mộng Celia! Giấc mộng Celia!! Giấc mộng Celia!!!”
Tiêu Chỉ hơi ngơ ngác: “Vậy thì sao?”
Đại Tráng Tráng bay một vòng trên không trung: “Đây là một trong những tài liệu đáng mơ ước cuối cùng mà thầy Bruchon đưa vào kế hoạch nâng cấp Truy Hồn Giả! Hơn nữa còn là sự lựa chọn đỉnh nhất nữa cơ! Chỉ cần có thêm Ngọn lửa Inahi nữa thôi, là lần nâng cấp cuối cùng của Truy Hồn Giả có thể hoàn thành rồi!”
“Thật à?!” Tiêu Chỉ cũng chẳng nén nổi sự vui mừng trong lòng mình nữa.
Dù gì thì Truy Hồn Giả cũng là tác phẩm cuối cùng của bậc thầy Bruchon. Nó vốn có tư cách để trở thành vũ khí đứng đầu lục địa. Nhưng bậc thầy Bruchon lại ngoài ý muốn bỏ mình, dẫn đến việc nó chỉ là một món bán thành phẩm, sau đó được chuyển qua tay rất nhiều chủ nhân. Mà Tiêu Chỉ lại bất ngờ có được vũ khí mà bậc thầy Bruchon sử dụng lúc sinh thời, còn có sự trợ giúp của chùy hồn Đại Tráng Tráng, nên cậu mới có thể nâng cấp cho Truy Hồn Giả.
Bây giờ chỉ còn cách một bước nữa thôi là đến được lần nâng cấp cuối cùng rồi.
“Đúng đó! Đúng đó!!” Đại Tráng Tráng vui mừng vẫy vẫy cái đuôi bé tí. Nó còn đưa tay chỉ về hướng mặt hồ: “Mùi của Giấc mộng Celia phát ra từ chỗ đó đó!”
Đột nhiên, Đại Tráng Tráng đang chết chìm trong niềm hạnh phúc bỗng thấy hơi lạnh, cứ như là đang bị một kẻ săn mồi nào đó theo dõi.
Nó quay đầu lại thật cẩn thận, sau đó phải đối diện với một đôi mắt màu bạch kim chẳng có tí cảm xúc nào. Tuy rằng chủ nhân của đôi mắt này chẳng có biểu cảm gì, cũng chẳng hề rút vũ khí, nhưng từ giác quan thứ sáu nào đó của mình, Đại Tráng Tráng có thể đọc được hai chữ “phiền phức” từ trong đó, còn kèm theo sát khí nữa.
Tuy sát khí không dày đặc lắm, nhưng vẫn có thể đấm chết con chùy hồn nào đó tận 800 lần.
Thấy tình hình không ổn, cái đầu nhỏ xíu bông xù của Đại Tráng Tráng nhảy số rất nhanh.
Nó quan sát Frost bằng đôi mắt tròn xoe. Từ dáng người đến khí chất, và cả hành động thân mật giữa ông chủ nhà mình với người này nữa, cuối cùng nó vỗ nhẹ lên đầu rồi đưa ra kết luận: “Lẽ nào...anh là bà chủ?!”
Vì để được sống, Đại Tráng Tráng bèn nghiêm túc cúi đầu, còn dùng giọng nói cực kỳ vang dội để chào hỏi: “Chào bà chủ ạ!”
Tiêu Chỉ: “....”
Frost: “...”
- ---------Hết chương 71-----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.