Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 70: Thì ra cầu lửa của cậu không có nghĩa khí đến vậy à?

Bách Đường

22/06/2024

Edit: Bull

Beta: DiDi

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-------------------------------

Chương 70: Thì ra cầu lửa của cậu không có nghĩa khí đến vậy à?

Sau khi ăn xong bữa sáng tình yêu do A Sâm chuẩn bị, cả hai lại bước vào di tích nhà thờ Sisar.

Nhà thờ này giống hệt ban nãy, kiến trúc đổ nát, khắp nơi trải đầy vết cháy.

Tiêu Chỉ cố gắng xác định con đường mà Andre đã đi qua trong đám cỏ, nhưng phần chính của nhà thờ này đã sụp đổ hơn một nửa. Nơi này không chỉ không có đường, mà còn có một lượng lớn hài cốt trộn lẫn với nước bùn tích tụ hàng trăm năm, khiến người ta rất khó hình dung được dáng vẻ vốn có của nó.

Sau một lúc lâu, hai người mới xác định được phạm vi của đường hầm bí mật.

Nhưng thứ xuất hiện trước mắt họ lại là một mảnh đất hoang vu phủ đầy cỏ dại và đống đổ nát của những tòa nhà.

Tiêu Chỉ đạp vào đống đổ nát trên đất, lực từ bên dưới truyền ngược lên chân cậu đã chứng tỏ rằng nơi này rất chắc chắn, có lẽ đường hầm kia đã bị vùi lấp từ lâu rồi. Thế nhưng nơi đặt Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng lại nằm sâu bên dưới, muốn vào đó không phải việc dễ dàng.

Tiêu Chỉ ngồi xổm xuống đất, sau đó bứt một nhánh cỏ lên ngắm nghía, bắt đầu trầm tư.

Vậy thì bọn họ phải làm thế nào đây? Hay là làm giống mấy bộ phim trộm mộ, đầu tiên là phải tìm long điểm huyệt gì đó?

Vậy thì khó chết mất...

“Để ta.” Giọng nói bình tĩnh của Frost bỗng vang lên.

Tiêu Chỉ nhìn hắn: “Có ổn không?”

Frost gật đầu, thế là Tiêu Chỉ ăn ý lùi về sau, chờ hắn biểu diễn.

Bỗng thấy Frost chém một kiếm vào chỗ đất trống đằng trước. Nhưng dù gì bây giờ cả làng này chẳng có ai cả, ngay cả các vùng xung quanh cũng không có ai ở, nên cậu cũng không sợ bị bại lộ.

Kiếm khí sắc bén xâm nhập xuống dưới lòng đất, chỉ trong nháy mắt đã cắt bay mớ bùn đất phủ ở bên trên, còn đâm thẳng xuống dưới với tốc độ cực nhanh.

Một lát sau, hai người bỗng nghe được một tiếng “Ầm” vang dội.

Sau đó, kiếm khí lại tạo ra những cái hố xung quanh, thế là bùn đất bắt đầu sụp xuống dưới, khiến cho cái hố càng ngày càng được mở rộng, cuối cùng cũng đủ rộng cho một người đi qua.

Tiêu Chỉ nhìn từ trên hố xuống. Cậu chợt phát hiện ra một phần cầu thang hơi quen mắt. Đó chính là cái cầu thang mà họ đã đi vào theo Andre lúc còn trong phó bản. Cầu thang này gần như đã đổ nát hoàn toàn, bên trên đầy bùn đất và đá vụn, có vẻ như không an toàn lắm, nhưng vẫn còn thoát thân được.

Tiêu Chỉ đang chuẩn bị nhảy xuống, thì Frost đã tiến lên trước một bước, nhảy vào đó đầu tiên.

Sau khi chắc chắn rằng cái thang này đủ sức để gánh được trọng lượng của hai người, hắn mới vươn tay về phía miệng hố: “Tiểu Thất.”

Tiêu Chỉ cười lắc đầu: “Em cũng có trượt ngã được đâu.”

“Ừ.” Frost nhìn cậu. Tuy hắn không phản bác, nhưng vẫn không hề rút tay về.

Trong con đường hầm tối tăm, chàng trai tóc bạc đó vẫn cứ lẳng lặng đứng nhìn, dường như trong đôi mắt bạch kim kia có ánh sáng lập lòe, cứ như là đang mong chờ điều gì đó.

Tiêu Chỉ thở dài. Trước giờ cậu chưa bao giờ chống cự được trước đôi mắt của A Sâm cả.

Tiêu Chỉ chỉ đành đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Frost. Cậu cảm nhận được sức mạnh truyền đến từ lòng bàn tay, sau đó cậu nhẹ nhàng nhảy theo hướng dẫn của đối phương, vững vàng đáp xuống cầu thang.

Mặt đất dưới chân rất bằng phẳng. Có lẽ là lúc Frost kiểm tra đã tiện tay dọn hết đá vụn sang bên cạnh rồi.

Không khí trong đường hầm rất nhơ nhớp. Nếu như là ở thế giới hiện thực thì con người chắc chắn không thể vào được. May thay nơi này chỉ là game thôi. Đối với một người chơi cấp cao mà nói, một chút ảnh hưởng như vậy cũng chẳng sao cả.

Hai người đi tiếp theo con đường mà họ đã từng đi qua.

Đường hầm đầy vết cháy, rõ ràng đó là những dấu vết do trận hỏa hoạn năm đó để lại, vậy nên lúc đi phải cẩn thận hơn, bởi vì không biết khi nào thì con đường bên dưới sẽ sụp xuống.

Tiêu Chỉ nhìn khắp bốn phía: “Có vẻ như ngoại trừ chúng ta ra thì không còn ai đi vào cả, thế nên mấy vết cháy đen trên đất vẫn còn nguyên.”

“Ừ, cẩn thận.” Frost vẫn đi ở phía trước, đề phòng khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm.

Hai người đi xuống thật cẩn thận, cuối cùng cũng đến được đáy.

Một góc của căn phòng đã đổ sụp, đá vụn và cát phủ đầy trên mặt đất, kèm theo đó là mấy loại rêu và thực vật có sức sống mãnh liệt. Thế nhưng vị trí trung tâm đặt chiếc hộp vẫn chưa bị che phủ, vậy nên cái hộp đó đang bị chôn dưới lòng đất chỗ này.

Mà nơi này vẫn cứ yên tĩnh như thường, chẳng hề phát ra bất cứ tiếng động lạ nào cả.

Frost dùng mũi kiếm chạm vào mặt đất, đột nhiên nhíu mày lại.

Tiêu Chỉ cũng phát hiện ra phản ứng của hắn, bèn hỏi: “Anh sao vậy?”

Frost dùng mũi kiếm khoanh một phạm vi trên đất: “Phía dưới có gì đó. Có lẽ là vòng tròn ma thuật.”

Tiêu Chỉ: “Nguy hiểm không?”

Frost: “Cảm thấy nó rất sắc bén, chắc là sẽ có lực sát thương.”



Tiêu Chỉ nghe vậy thì cười lên: “Vậy thì nghĩa là chúng ta tìm đúng chỗ rồi. Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng nằm ngay trong đó.”

Frost bước lên trước. Bàn tay cầm kiếm của hắn hướng thẳng xuống mặt đất, một luồng kiếm khí đột ngột xuyên xuống lòng đất, chỉ trong giây lát đã lập tức lao thẳng vào nơi nằm tận sâu bên trong.

Trong phòng rất tĩnh lặng, Frost và Tiêu Chỉ đều tập trung chờ đợi, không ai phát ra bất cứ âm thanh nào.

Một lúc lâu sau, bên dưới bỗng nhiên xuất hiện một chấn động dữ đội, dữ dội đến mức cát đá trên trần nhà không ngừng rơi xuống, ngay cả cầu thang cũng bị cơn chấn động này khiến cho rơi rụng không ít gạch.

Cứ như là sẽ đổ sụp xuống ngay lập tức vậy.

May là chất lượng các công trình xây dựng của Blaise rất đáng tin cậy. Khi cơn chấn động biến mất, căn hầm vốn đã đổ nát bây giờ lại càng hoang tàn hơn, nhưng cuối cùng vẫn không hề sụp xuống.

Nhưng hai người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì mặt đất phía dưới bỗng xuất hiện một lỗ hổng trông hệt như một cái miệng đang há to, mà bên trong lại tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì cả.

Tiêu Chỉ và Frost đều cảnh giác hơn, nhưng chờ lâu ơi là lâu vẫn chẳng có thứ gì bay ra.

Tiêu Chỉ nhìn vào lỗ hổng đen như mực trên mặt đất: “Chắc là nằm bên trong, nhưng kiểu này nhìn cứ giống như là được chuẩn bị sẵn để dụ chúng ta bước vào vậy á.”

Nhưng theo tình hình hiện tại, thì bọn họ không thể không đi chuyến này. Trừ phi bọn họ dứt khoát mặc kệ Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, rồi rời khỏi nơi đây luôn.

Frost vẫn cố chấp bước lên trước: “Để ta vào trước.”

“Ừm, anh cẩn thận.” Tiêu Chỉ biết Frost có một sự cố chấp nào đó đối với việc bảo vệ cậu, thậm chí còn có vẻ như là không bao giờ chịu từ bỏ.

Khi bóng dáng của Frost biến mất ở miệng lỗ, Tiêu Chỉ cũng theo hắn bước vào trong.

Bên trong vừa quanh co khúc khuỷu lại vừa tối đen, vậy nên Tiêu Chỉ không thể không lấy đèn hồn ra để chiếu sáng. Tiếng bước chân của hai người cứ vang vọng khắp nơi, kết hợp với ánh sáng xanh nhạt lờ mờ khiến khung cảnh càng trở nên ma quái.

Vẫn may là suốt cả quãng đường không có thứ gì đột nhiên nhảy ra tấn công.

Phải đi một lúc lâu sau, hai người mới cảm thấy không gian phía trước trở nên thoáng đãng hơn một chút.

Không ngờ là bên trong lại là một không gian còn lớn hơn cả bên trên. Dường như nơi này chỉ là một hang động được hình thành tự nhiên dưới lòng đất, chẳng thấy có dấu vết khai quật.

Chỉ có một đàn tế quái dị nằm giữa hang động, mà cái hộp đựng Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng lẳng lặng nằm tại nơi đó. Nhìn nó cũng chẳng khác gì mấy so với lúc ở trong phó bản, chỉ là cũ hơn một chút, chứ không có gì bất thường.

Tiêu Chỉ nhìn chằm chằm vào cái hộp: “Chính là nó.”

“Để ta đi xem.” Frost tiến lên một bước. Sau khi quan sát xung quanh một lát, mới đưa tay cẩn thận chạm vào nó.

Mà Tiêu Chỉ bên kia đã lấy pháp trượng ra, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Ngay khi Frost vừa chạm vào chiếc hộp, hoa văn bên ngoài chiếc hộp lần lượt sáng lên. Chỉ trong giây lát nó đã lan ra toàn bộ, còn bắt đầu lấp lóe lên.

Sau đó, một con chim lớn màu trắng bán trong suốt bay ra từ trong đó, xông thẳng về phía trước, cuối cùng xoay vòng trên không trung. Gió do cánh chim quạt ra khiến vạt áo của hai người bay lên.

Bộ lông của nó trắng muốt, tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Đáng lẽ ra nó phải đẹp lắm, nhưng lúc này hai mắt nó trắng dã chết chóc, không hề có tròng đen và đồng tử, chỉ còn mạch máu dữ tợn giăng đầy trên đó. Mà bộ lông màu trắng của nó cũng rụng rất nhiều, tạo thành nhiều mảng lởm chởm. Vậy nên có thể nhìn thấy cả phần da trắng bệch, xương cốt trắng ởn, và cả phần nội tạng đã thối rửa nằm sâu bên trong.

Con chim lớn này há miệng ra, để lộ một hàm răng nhọn hoắt bên trong. Hơn nữa mớ răng này còn xếp tầng tầng lớp lớp phủ kín miệng của nó.

Frost nhìn chằm chằm vào con chim quái dị đó: “Ảo ảnh.”

Tiêu Chỉ nhíu mày: “Vì sao ảo ảnh xuất hiện trong vòng tròng ma pháp do Tổng Giám Mục thiết lập lại như thế này?”

Theo như logic truyền thống, chẳng phải những thứ thuộc về Tổng Giám Mục phải là thiên thần hay gì đó sao? Thế thì tại sao tên Andre này nếu không dùng tử khí để đánh lén đồng nghiệp thì lại dùng mấy con chim bán thối rửa như này?

Chẳng lẽ tên này chẳng có tí đẳng cấp nào sao?

Hai người còn chưa kịp cà khịa trong lòng, thì con chim trắng kia đã nhào về phía Frost đang ở gần nhất.

Tiêu Chỉ vừa mới khởi động tay đã phát hiện ra con chim này di chuyển rất nhanh. Mỗi lần nó tấn công đều nhằm vào điểm trí mạng của Frost, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Không những thế, tử khí còn liên tục tràn ra theo hành động của nó. Nhưng chỗ kinh khủng chính là cát đá trên mặt đất đều bị nó ăn mòn.

Nếu như trước mặt nó là một kiếm sĩ người sống, thì chẳng mấy chốc sẽ bị tử khí ăn mòn, chắc chắn sẽ chẳng chống chịu được bao lâu cả. Trừ khi là trong đội có mục sư biết thuật thanh tẩy, nhưng nếu bản thân mục sư không đủ mạnh, thì sẽ bị tử khí ăn mòn càng nhanh.

Có lẽ đây cũng chính là lý do để Andre chọn con chim này làm thủ vệ.

Nếu như người đi vào nơi này là một đám người chơi, thì chắc chắn đây sẽ là một trận vật lộn liều chết.

Chỉ tiếc rằng lãnh chúa Hessen lại không sợ tử khí. Động tác của hắn vừa nhanh nhẹn lại vừa nhẹ nhàng uyển chuyển, không ngừng xuyên qua những đòn tấn công của con chim, ngay cả tốc độ cũng chẳng hề kém cạnh. Không những thế, hắn còn bắt được những sơ hở của đối thủ để đánh trả càng quyết liệt hơn.

Tiêu Chỉ cũng chẳng muốn ngồi không. Vừa nâng tay lên đã tung ra một quả cầu lửa bùng nổ không hề nương tay. Quả cầu lửa xen lẫn với ánh điện lao nhanh về phía con chim, chuẩn xác để lại một vệt cháy đen trên người nó.

Con chim há miệng, rít lên một tiếng vừa nghẹn ngào lại vừa quái dị. Nó căm phẫn quay đầu lại, còn trợn đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn Tiêu Chỉ một cách khinh bỉ.

Mẹ nó! Hai thằng chó! Dám đánh lén!

Nhưng nó còn chưa kịp nhào về phía Tiêu Chỉ, Frost ở phía sau đã bắt lấy cơ hội này mà bổ một nhát kiếm, dứt khoát để lại một vết chém sâu đến mức có thể nhìn thấy xương trên người nó.

Con chim lại ré lên đau đớn. Nó cảm thấy tên này đáng ghét hơn, thế là tiếp tục quay đầu lại hung hăng đuổi theo Frost.

Thế là Tiêu Chỉ cứ đứng yên tại chỗ như thế, vững vàng bình thản tung chiêu.



Không còn gặp khó khăn vì vừa di chuyển vừa thi triển phép thuật nữa, cậu cảm thấy kỹ năng mình tung ra càng mượt mà hơn. Một mớ cầu lửa lập lòe trong tầng hầm, nhìn vui như bắn pháo hoa vậy.

Tiêu Chỉ còn tiện tay triệu hồi luôn cả Hỏa Tinh Linh, thế là mớ cầu lửa cứ trút xuống điểm trí mạng của con chim cứ như cho không biếu không vậy.

“Khè...phù...” Hỏa Tinh Linh tấn công cực kỳ nhiệt tình.

Thậm chí Tiêu Chỉ còn kích hoạt hiệu ứng tấn công đặc biệt “Truy Hồn” của Truy Hồn Giả, thế nên cậu lại thấy hạnh phúc hơn gấp bội.

Cậu không nhịn được mà phải nghĩ: chẳng lẽ đây là cảm giác khi tự mang tank* của mình đi à? Không những thế, tank này còn là hàng siêu cấp trên lục địa, chẳng những có lực sát thương mạnh mẽ, mà còn giỏi gây thù chuốc oán, ngoài ra còn đẹp trai nữa đó.

(*Tank: thuật ngữ ám chỉ vị tướng theo thiên hướng đỡ đòn trong game. Những tướng này có các chỉ số máu, giáp, kháng phép rất cao giúp chống chịu sát thương tốt khiến rất khó bị hạ gục, thường lao vào mở giao tranh thu hút sát thương của team địch.)

Thảo nào trên đại lục lại có nhiều pháp sư lập đội với kiếm sĩ, thì ra là sướng như vậy.

Dưới màn phối hợp ăn ý của hai người, con chim kia chỉ còn nước ngã xuống, cơ thể biến thành những đốm sáng lấp lánh, rồi cứ thế biến mất.

“Hợp tác vui vẻ!” Tiêu Chỉ nhẹ nhàng bước về phía Frost: “Anh không bị thương chứ?”

Frost lắc đầu, những cuộc chiến như này không đủ tầm để khiến hắn bị thương, huống chi còn có Tiêu Chỉ tung hỏa lực trên diện rộng, vậy nên đã giúp hắn giảm áp lực.

Bất tri bất giác mà Tiểu Thất đã mạnh đến vậy rồi.

May là hắn đã không phải kiểu người ngây thơ vô tri như trước kia từ lâu.

Sau khi con chim kia biến mất, hoa văn bên ngoài hộp cũng dần tối đi, thậm chí còn xuất hiện vài vết nứt, cứ như là chỉ trong một chốc mà nó đã phải chịu đủ sự ăn mòn của thời gian.

Hai người lại quay về vị trí đàn tế.

Tiêu Chỉ và Frost đưa mắt nhìn nhau, rồi Frost bỗng gật đầu, đưa tay mở hộp ra. Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng màu trắng đó nằm yên bên trong, phần bìa bằng da của nó vẫn cứ mềm mại và chắc chắn giống hệt như năm đó.

Frost bèn vươn tay, chuẩn bị lấy sách ra.

Nhưng ngay tại thời khắc ấy lại đột ngột xảy ra biến cố.

Không hề có ánh sáng phát ra từ chữ viết hoặc cảm giác dịch chuyển, thế nhưng Tiêu Chỉ chợt nhận ra trước mắt mình chỉ có một màu tối đen.

Nhưng nếu nói là tối đen thì cũng không đúng, vì tuy nơi này đen thật, nhưng bầu trời lại là màu xám. Cậu còn có thể nhìn thấy những cái bóng màu đen sì ở xung quanh, trông cứ như là thực vật nhưng cũng giống những tòa nhà bị bỏ hoang. Hình như còn có những thứ không xác định đang di chuyển, nên có thể nghe được vài tiếng “sột soạt sột soạt” phát ra.

Tiêu Chỉ nhìn vào tay mình, bỗng phát hiện ra mình cũng đã biến thành màu trắng đen, thậm chí chất lượng hình ảnh còn kém khủng khiếp, trông cực kỳ mơ hồ, giống hệt như một bộ phim trắng đen ngày xưa vậy.

Cậu nhìn khắp nơi nhưng lại không tìm thấy bóng dáng Frost đâu cả.

Tuy không phải cậu được chính mắt nhìn thấy, nhưng cậu lại cảm thấy khung cảnh này hơi quen. Bởi vì đây chính là hình ảnh xuất hiện trên trang sách ngay tại thời khắc Andre thu linh hồn của Greata vào Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.

Lòng Tiêu Chỉ hơi chùng xuống, dường như cậu đã bước vào thế giới mà Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng tạo ra cho Greata.

Chẳng biết Frost có vào đây hay không nữa? Theo logic, ngay cả bản thân mình đứng bên cạnh Frost thôi mà còn bị kéo vào, thì người tiếp xúc trực tiếp với Cuốn sách của Kẻ Tạo Giấc Mơ là Frost cũng bị kéo vào mới đúng chứ.

Nếu hai người bị tách ra, vậy thì giờ hắn đang ở nơi nào?

Thật ra thế giới này lớn đến mức nào? Và bên trong nó có những quy luật như thế nào?

Khi Tiêu Chỉ đang suy nghĩ, đột nhiên tai cậu bắt được một tiếng động rất nhỏ. Tiếng cọ xát bỗng vang lên trên đỉnh đầu cậu, hơn nữa nó lại mỗi lúc một đến gần hơn.

Tiêu Chỉ ngẩng đầu lên nhìn, chợt phát hiện ra đó là một thứ quái dị trông rất giống tơ nhện, nhưng nó lại thô hơn tơ nhện bình thường rất nhiều. Bên trên còn kéo theo rất nhiều xương của các loại sinh vật không biết tên và đống lá rụng màu xám, nhìn rất tởm.

Cậu vội vàng nhảy sang bên cạnh, tránh khỏi đống tơ nhện sắp rơi xuống người mình.

Gần như là ngay tại lúc cậu bỏ chạy, mớ tơ nhện đó cũng dừng lại giống hệt như phát hiện ra động tĩnh của con mồi, sau đó nó từ từ di chuyển đến vị trí bây giờ Tiêu Chỉ đang đứng, lại còn tăng tốc đột ngột nhào về phía cậu.

Xem ra mớ tơ nhện này có khả năng tư duy.

Tiêu Chỉ thán phục một chốc, sau đó xoay người bỏ chạy.

Cậu cứ tưởng rằng mình chạy cách nó được một khoảng thì sẽ an toàn, nhưng không ngờ rằng mớ tơ nhện này cứ như là vô cùng vô tận vậy, chúng đuổi theo cậu qua tận mấy cái cây mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Bất lực quá, Tiêu Chỉ chỉ đành trở tay ném một quả cầu lửa sang.

Mà trong thế giới này, cầu lửa cậu tung ra cũng biến thành màu xám. Nhưng khi nó bay về phía tơ nhện lại không hề bốc cháy, mà lại giống như một cục đá vậy, chỉ có thể đập cho mớ đó lùi về sau một tí, sau đó bị tơ nhện bắn ngược lại rơi sang bên cạnh.

Còn phát ra một tiếng “bộp” nữa cơ.

Khi rơi xuống đất, cầu lửa vẫn còn chưa chịu nằm im, mà nó giống như một vật hình cầu “hàng riu” vậy, cứ lăn lộc cà lộc cộc trên đất vài vòng, cuối cùng đập vào cái cây rồi bất động.

Bỗng Tiêu Chỉ nhìn thấy trên quả cầu xuất hiện một vết nứt, sau đó “cạch” một cái, hai cái chân bé xíu bỗng từ trong đó mọc ra rồi đứng lên. Cầu lửa nhìn qua Tiêu Chỉ, rồi lại nhìn về mớ tơ nhện đang lao đến như vũ bão, cứ như là đang đánh giá vậy.

Một lát sau, dưới ánh nhìn của Tiêu Chỉ, nó nhấc cái chân bé xíu lên, phủi mông đi mất dạng.

Tiêu Chỉ: “....”

Cậu nhìn thấy mà đầu toàn dấu chấm hỏi, thật ra nơi này là sao thế?

Thì ra cầu lửa của mình không có nghĩa khí đến vậy à?

- -----------Hết chương 70------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook