Chương 41: Mất Điện
Ẩn long
11/08/2023
Bốn thân hình nóng bỏng lần lượt bước ra từ phòng tắm. Đã trải qua những giờ phút "thân mật" bên nhau nên Ngọc cũng bớt ngại ngùng, dần dần hòa nhập vào nền văn minh nhà họ Lạc. Các nàng cứ thế trần truồng, quây quần chải chuốt, trang điểm cho nhau. Ngọc trước giờ vốn rất ít khi để ý đến những chuyện này, nhưng nay được các nàng hướng dẫn, khuyên bảo nên dần dần cũng thích thú, hơn nữa, khi ở trong một tập thể toàn các mỹ nhân tuyệt sắc, nàng cũng cảm thấy có chút đua đòi được bằng chị bằng em.
Vốn dĩ nhan sắc của các nàng đã hơn người, nên quá trình sửa soạn cũng không tốn quá nhiều thời gian, chỉ là tô điểm lại các đường nét cho sắc sảo hơn. Ngọc sau một hồi được các chị em chăm chút, cộng thêm lúc nãy vừa được “tưới tắm” nên càng xinh tươi, ngọt nước. Xong xuôi mọi việc, tiếp đến là khâu trang phục, ba người chị em “thân thiết” lại tiếp tục dụ dỗ cô bé về sự thoải mái, mát mẻ và tốt cho sức khoẻ của những bộ đồ ngủ mỏng manh. Lần lượt từng người đứng ra làm mẫu để hai kẻ còn lại thao thao bất tuyệt giới thiệu đủ thứ trên trời dưới đất về kiểu dáng và công dụng, cứ như là những nhà phê bình thời trang chuyên nghiệp.
Ngọc chăm chú lắng nghe, có cái hiểu, cái không, sau cùng, cô bé ngoan ngoãn lựa chọn một chiếc váy ngủ dài màu tím nhạt. Nói là dài chứ so với Ngọc thì nó chỉ vừa phủ qua mông đến giữa đùi, tuy là form áo rộng nhưng khi nàng mặc vào thì nó lại ôm sát vào những đường cong cơ thể. Hai miếng đệm ngực chỉ như hai miếng dán đầu ti, nhưng thế cũng đủ để Ngọc không phải hớ hênh chứ nàng đâu còn đồ lót. Phần dưới không được che đậy khiến cho Ngọc không quen, nàng tính tìm thêm gì đó che đậy nhưng lập tức bị các chuyên gia thời trang ngăn cản, bảo rằng buổi tối không ai để ý, với lại sẽ tốt cho sức khỏe. Để chứng minh, các nàng lại một lần nữa tốc lên làn váy của mình để Ngọc kiểm tra khiến cô nàng không thể cự tuyệt gì thêm.
Như để củng cố thêm lòng tin của cô bé, mọi người kéo nàng đến chiếc gương to đặt ở vách tường, ngắm nghía lại cơ thể của mình. Lần đầu nhìn thấy mình trong diện mạo mới, Ngọc cũng lấy làm thích thú. Thêm vào các nàng cứ luôn miệng khen ngợi khiến cô bé càng thêm tự tin. Được mọi người quan tâm chăm sóc, bất giác Ngọc cảm thấy ấm áp, dù rằng sống lưng đôi lúc vẫn lành lạnh mà không hiểu vì sao.
Thế là cả nhóm tíu tít kéo nhau ra ngoài, hướng về phòng bếp, nơi đã bày sẵn bữa tiệc thịnh soạn, còn đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi hương hấp dẫn. Các chị em còn lại cũng đã tranh thủ tắm rửa xong, không biết đã hẹn nhau từ lúc nào mà tất cả đều lựa chọn những bộ váy ngủ mỏng tang, phơi bày da thịt trắng hồng.
Long ngồi ngay trung tâm buổi tiệc, ngơ ngẩn ngắm nhìn những bóng dáng thiên thần lần lượt vút qua tầm mắt. Nó sáng bừng hai mắt khi nhóm bốn người của Ngọc từ từ tiến đến, dù rằng ai cũng xinh đẹp, nóng bỏng thế nhưng Long vẫn cứ phải dán mắt vào thành viên mới. Cũng không thể trách Long hờ hững, bởi người ta vẫn có câu “một cái lồn lạ bằng tạ cái lồn quen” huống chi “cái lạ” này thực sự kích thích anh chàng và cả “cậu em” của nó nữa.
Khi vừa trông thấy thân hình ngoại cỡ, đầy nóng bỏng kia đang e e ấp ấp, cố gắng che che đậy đậy dù chẳng mấy tác dụng, con cặc Long đã bật lên như một cái lò xo, đội hẳn lớp quần lên dựng thành một cái lều. May mà nó đang ngồi nên được cái bàn che chắn, bằng không chắc đã dọa cho “con mồi” béo bở kia một phen mà chạy mất.
Phụng ngồi một bên, không những không răn dạy con trai mà còn đưa tay sang kích thích cậu nhỏ, khiến cho cái lều kia càng căng phồng, vươn cao thêm một đoạn. Mãi đến khi mọi người đùn đẩy để bé Ngọc ngồi vào bên cạnh Long, đối diện với mẹ chồng tương lại, Phụng mới bóp mạnh, ra hiệu cho nó điều chỉnh dương vật. Long khó khăn vận khí, may mà nó đã thuần phục nên vừa kịp tháo dỡ túp lều lúc Ngọc bước tới.
Cô nàng ngượng nghịu, lễ phép cúi chào Phụng rồi mới đặt bờ mông vĩ đại của mình xuống ghế. Nàng cũng quay sang định chào hỏi Long thì bắt gặp ngay đôi mắt đang mở to, đường đường chính chính săm soi bộ ngực của mình. Cảm giác lần này khác xa so với lúc ở cùng với ba chị em kia, lần đầu tiên có một người khác phái chăm chăm vào nơi thầm kín. Nếu là lúc bình thường, chắc hẳn nàng sẽ tức giận mà cho tên biến thái này một trận, thế mà chẳng hiểu sao, giờ đây Ngọc cứ đơ cứng người, cứ như bị ánh mắt đê tiện kia thôi miên vậy. Toàn thân nàng nổi đầy gai óc, cứ vậy để mặc cho chàng trai mới quen thỏa sức ngắm nhìn cơ thể.
“E… hèm…” đột nhiên có tiếng tằng hắng từ đâu vang đến làm đôi trẻ trở về với thực tại. Long thì ré lên một tràng đau đớn, thân hình uốn éo do phải hứng chịu cú nhéo đầy uy lực của người mẹ dấu yêu. Hai má Ngọc đỏ bừng khi Phụng hờn trách con trai:
- Hừm… Con có biết thế nào là lịch sự đàn ông không, con gái người ta mà con nhìn gì ghê thế, Con không được ăn HIẾP cô bé nhé, chúng ta còn phải ăn nói với ngài Võ Hoàng đấy.
- Dạ,,, con… con xin lỗi. Ai ui… đau quá, mẹ ơi… tha cho con… tại… to quá nên con bị tò mò… ái ui…
- Hừm… cho chừa, bộ to là con được nhìn vậy hả. Mà… to thì đẹp chứ sao. Này… thì to này… này thì ăn HIẾP con gái nhà lành này…
- Ai ui… đau… con chừa rồi… mẹ tha cho con… ái ui….
Thấy Phụng ra tay trừng trị cu cậu, Ngọc không hiểu sao cũng thấy xót xa trong lòng. Cô tự nhủ cũng do lỗi mình chứ Long cũng không đáng trách, nàng vội lên tiếng:
- Dạ… chị ơi… đừng phạt Long nữa. Em… không sao đâu ạ. Long đừng nhìn… kỹ nữa là được.
- Ưm… ui… được được, mình xin lỗi, mình không dám nữa đâu. Mẹ ơi… Ngọc tha lỗi con rồi… ái ui… mẹ tha con đi mà.
- Hừm… còn HIẾP cô bé nữa thì đừng trách - Phụng buông tha cho cu cậu, dường như đánh rơi đâu mất chữ ăn trong từ ăn hiếp.
Mọi người trong bàn được dịp cười khúc khích. Thanh giới thiệu qua những món ăn thịnh soạn được mình chuẩn bị. Từ lúc bé Ngọc bị bỏ lại trên đảo, Hồng đã không còn xuất hiện, cả Lan từ sớm cũng đã vội vã ra về, dường như hai người bọn họ thừa hiểu chuyện gì sắp xảy ra nên không muốn dính líu, sau này còn có thể đối mặt với ngài Võ Hoàng.
Buổi tiệc đón chào vị khách đáng yêu mau chóng bắt đầu. Khác hẳn với lần đầu gặp gỡ, cô bé hôm nay ăn uống nhẹ nhàng, khẩu phần cũng rất ít dù liên tục được Long và các nàng mời mọc. Sau một hồi ép buộc, Ngọc phải nói ra lý do là vì mình đang trong giai đoạn giảm cân để tham gia khoá đào tạo, dù bán tín bán nghi nhưng mọi người cũng không mấy để tâm, cứ để nàng thoải mái.
Không khí của bữa tiệc gia đình làm cho Ngọc vô cùng vui vẻ, nói cười không ngớt. Những cuộc khẩu chiến của đôi trẻ khi Long buông lời chọc ghẹo khiến ngôi nhà càng thêm náo nhiệt, tràn đầy sức sống. Đôi lúc, cô nàng lại giật thót người bởi những va chạm xác thịt dưới gầm bàn, chiếc bàn ăn nhỏ nhắn so với vóc dáng của cả hai nên đôi chân họ cứ thỉnh thoảng lại va vào nhau. Ban đầu Ngọc còn xao xuyến, thế nhưng mãi cũng thành quen, sau cùng là tựa hẳn đôi chân vào nhau để cả hai cùng được khoan khoái.
Bà mẹ chồng tương lai còn thay lời muốn nói cho cậu quý tử nhà mình, khi hai chân đôi trẻ đã yên vị, đang cọ cọ vào nhau, thì bỗng Phụng nâng cao bàn chân chạm vào lớp đùi non màu mỡ của cô bé, miệng xuýt xoa:
- Wow, da thịt em mát mẻ, mềm mịn thật, sờ thích thật đấy.
Cô bé đỏ mặt, cúi gầm xuống bởi bên cạnh cũng có một chàng trai đang cọ quẹt, nếm trải da thịt mình như vậy. Bé Yến ở phía xa tiếp tục châm dầu vào lửa:
- Đúng vậy. Đúng vậy. Lúc nãy tắm chung với em ấy, con cũng sờ qua rồi, đã lắm ạ, nhất là hai đồi… ai ui…
Đang nói đến đoạn hấp dẫn bỗng nàng im bặt, Hương ở một bên đã bấu mạnh vào bắp đùi non mềm làm Yến đau điếng, kịp thời ngăn chặn cô bé tinh nghịch.
Gương mặt Ngọc lúc này gần như đã chạm mặt bàn, từ lúc bước chân lên đảo, không biết cô đã làm gì sai mà toàn phải xấu hổ, không biết giấu mặt vào đâu. Thấy nàng có vẻ sắp chịu không nổi, Phụng mắng Yến vài câu rồi ủi an cô bé. Mọi người dùng nhanh tráng miệng sau đó kéo nhau về phòng.
Long đêm nay được phân công ngủ nơi phòng nghiên cứu. Nó tiu nghỉu dõi theo bóng các nàng đến khi cánh cửa phòng quen thuộc đóng sầm lại. Cậu chàng thơ thẩn đi về nơi ở tạm bợ của mình, khoá cửa rồi tiến một mạch về phòng tắm. Lúc sau, Long cứ thế trần truồng bước ra, điều khiển chiếc băng ca biến thành nơi ngả lưng êm ái. Vừa đặt mình xuống thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ùynh ụych.
Cu cậu vội vã vơ lấy chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng, chạy đến ghé mắt qua lỗ nhỏ nơi cửa, thế nhưng chỉ thấy một đống chăn mền. Long vội vàng mở cửa, thế quái nào lại ngay lúc người bên ngoài định gõ cửa lần nữa. Mọi chuyện cứ như thước phim định sẵn trong kịch bản, người ôm đống chăn mền mất đà, đổ nhào vào cơ thể lực lưỡng của chàng trai.
Long phản ứng rất nhanh, nó lập tức cảm nhận được trọng lượng chênh lệch của người vừa tới, đầu óc xoay chuyển, muôn vàn phép tính lơ lửng trong đầu. Đáp án cuối cùng là cu cậu chẳng thèm chống đỡ, cứ mặc cho mọi thứ đổ ập vào người.
Trên đà tiếp đất, như một phản xạ hết sức bình thường, Long vòng tay ôm siết lấy… bờ mông căng mọng của đối phương, người mà nó thừa biết là bé Ngọc.
"Uỳnh" tiếng động lớn phát ra cùng một vài rung lắc nhỏ của đồ đạc trong phòng. Hai cơ thể to lớn cùng đổ xuống nên chấn động tạo ra cũng không nhỏ. Ấy vậy mà chẳng ai trong hội phụ nữ phản ứng gì, cánh cửa phòng ngủ của Phụng vẫn im lìm. Đơn giản vì tất cả đang theo dõi diễn biến qua chiếc màn hình khổng lồ trong phòng, sắc nét đến từng chi tiết.
Trở lại phòng nghiên cứu, đôi trẻ vẫn đang nằm im bất động. Theo lý thì Ngọc phải vội vàng vùng dậy, bởi nàng đang ngự trên chàng trai bằng thân thể phì nhiêu cùng đống chăn mền nặng trịch, thế nhưng cô bé quá bối rối chưa nghĩ được mình phải làm gì. Phần vì lại quá xấu hổ, phần vì cặp mông trần trụi của mình đang nằm gọn trong đôi bàn tay ấm áp, cứng cáp của Long. Lớp vải mỏng manh đâu thể cản trở cảm giác sung sướng lạ thường xâm lấn tâm trí.
Mãi đến khi cánh cửa phòng đột nhiên đóng lại, đèn trong phòng vụt tắt, không gian nhanh chóng bị bóng đêm bao phủ, nàng mới hoảng hốt lăn sang một bên, lắp bắp:
- Ơ… chuyện… chuyện gì vậy… Long ơi, cậu đâu rồi, tối quá… Long ơi…
Những tiếng sột soạt vang lên, Long quẳng đống chăn mền sang một bên, đáp lời:
- Long đây. Ngọc bình tĩnh ngồi yên đợi Long một chút.
Cậu chàng mò mẫm trong bóng tối, vô tình khẽ chạm vào vùng đồi núi chập chùng khiến cô bé giật bắn mình, Long vội vàng thanh minh dù rõ ràng bóng tối nào có ý nghĩa gì với Long Nhãn:
- Ngọc… Ngọc ở đấy à, tối quá, Long cũng không thấy gì.
Cô bé còn đang bối rối chưa biết trả lời thế nào, thì bỗng nhiên nơi góc phòng, một chiếc đèn bật sáng, tuy yếu ớt nhưng cũng đủ giúp đôi trẻ định hình không gian căn phòng.
"Reng… reng…" tiếng chiếc điện thoại thô sơ nơi góc tường vang lên làm Ngọc giật bắn mình, súyt nữa thì nhào vào ôm chầm lấy Long, may mà lý trí ngăn nàng lại kịp. Long ra hiệu nàng yên tâm rồi tiến lại nhấn chiếc nút, lập tức giọng nói của Phụng vang lên có vẻ lo lắng:
- Long hả… vừa nãy xảy ra chuyện gì? Mẹ thấy có chấn động rồi đột nhiên mất hết điện?
- Dạ, không có gì, lúc nãy con và Lan bị vấp ngã thôi, không biết có động vào đâu không?
- Ừm… chắc là hệ thống đã bị hỏng từ chấn động lúc sáng, giờ thêm chấn động nữa nên nó bị hỏng hẳn rồi. Giờ tối quá, chắc phải sáng mai mới sữa chữa lại được. À, Ngọc đang ở đấy với con à?
- Dạ đúng rồi, cửa phòng nghiên cứu bị khoá rồi, tụi con bị kẹt trong này.
- Ừm… không sao là tốt rồi, vậy hai đứa ngủ tạm trong đấy đi, này, không được ăn HIẾP cô bé đấy.
- Dạ, con đâu dám. À, vậy mẹ và… tút… tút… tút…
Long đang định hỏi han gì thêm thì tín hiệu đã mất tăm, nó quay sang nói với Ngọc:
- Chắc là hỏng nốt rồi. Mẹ nói chúng ta ngủ tạm trong này một đêm. Ngọc… không ngại chứ?
- Ừm… ngại… ngại chứ… nhưng mà… cũng được… à không… đành vậy chứ đâu còn cách nào.
- Hì hì, may mà lúc nãy Long kịp điều khiển chiếc giường. Vậy Ngọc lấy chăn mền lên giường ngủ đi, Long nằm dưới đất.
- Ơ… vậy sao được, dưới đất lạnh lắm, Long vừa mới hồi phục, khéo lại mắc bệnh thì không tốt. Hay là… mình cứ ngủ trên giường đi, Ngọc thấy cũng rộng rãi mà.
- Vậy… vậy có tiện không, Long sợ Ngọc ngại.
- Thì… cũng ngại, nhưng sức khỏe quan trọng. Ngày mai, Long đừng nói với các chị chuyện này nhé…
- Ừm, Long hứa. Vậy mình cùng ngủ nhé.
Qua Long nhãn, Long thấy rõ gương mặt đỏ rực như người say rượu của cô nàng, đôi gò bồng đảo thì phập phồng liên tục, kèm theo đó là các chỉ số:
"Thiện cảm: 80/ 100 - yêu thích.
Ác cảm: 0/ 100.
Dục cảm: 80/100 - Nứng"
Vốn dĩ nhan sắc của các nàng đã hơn người, nên quá trình sửa soạn cũng không tốn quá nhiều thời gian, chỉ là tô điểm lại các đường nét cho sắc sảo hơn. Ngọc sau một hồi được các chị em chăm chút, cộng thêm lúc nãy vừa được “tưới tắm” nên càng xinh tươi, ngọt nước. Xong xuôi mọi việc, tiếp đến là khâu trang phục, ba người chị em “thân thiết” lại tiếp tục dụ dỗ cô bé về sự thoải mái, mát mẻ và tốt cho sức khoẻ của những bộ đồ ngủ mỏng manh. Lần lượt từng người đứng ra làm mẫu để hai kẻ còn lại thao thao bất tuyệt giới thiệu đủ thứ trên trời dưới đất về kiểu dáng và công dụng, cứ như là những nhà phê bình thời trang chuyên nghiệp.
Ngọc chăm chú lắng nghe, có cái hiểu, cái không, sau cùng, cô bé ngoan ngoãn lựa chọn một chiếc váy ngủ dài màu tím nhạt. Nói là dài chứ so với Ngọc thì nó chỉ vừa phủ qua mông đến giữa đùi, tuy là form áo rộng nhưng khi nàng mặc vào thì nó lại ôm sát vào những đường cong cơ thể. Hai miếng đệm ngực chỉ như hai miếng dán đầu ti, nhưng thế cũng đủ để Ngọc không phải hớ hênh chứ nàng đâu còn đồ lót. Phần dưới không được che đậy khiến cho Ngọc không quen, nàng tính tìm thêm gì đó che đậy nhưng lập tức bị các chuyên gia thời trang ngăn cản, bảo rằng buổi tối không ai để ý, với lại sẽ tốt cho sức khỏe. Để chứng minh, các nàng lại một lần nữa tốc lên làn váy của mình để Ngọc kiểm tra khiến cô nàng không thể cự tuyệt gì thêm.
Như để củng cố thêm lòng tin của cô bé, mọi người kéo nàng đến chiếc gương to đặt ở vách tường, ngắm nghía lại cơ thể của mình. Lần đầu nhìn thấy mình trong diện mạo mới, Ngọc cũng lấy làm thích thú. Thêm vào các nàng cứ luôn miệng khen ngợi khiến cô bé càng thêm tự tin. Được mọi người quan tâm chăm sóc, bất giác Ngọc cảm thấy ấm áp, dù rằng sống lưng đôi lúc vẫn lành lạnh mà không hiểu vì sao.
Thế là cả nhóm tíu tít kéo nhau ra ngoài, hướng về phòng bếp, nơi đã bày sẵn bữa tiệc thịnh soạn, còn đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi hương hấp dẫn. Các chị em còn lại cũng đã tranh thủ tắm rửa xong, không biết đã hẹn nhau từ lúc nào mà tất cả đều lựa chọn những bộ váy ngủ mỏng tang, phơi bày da thịt trắng hồng.
Long ngồi ngay trung tâm buổi tiệc, ngơ ngẩn ngắm nhìn những bóng dáng thiên thần lần lượt vút qua tầm mắt. Nó sáng bừng hai mắt khi nhóm bốn người của Ngọc từ từ tiến đến, dù rằng ai cũng xinh đẹp, nóng bỏng thế nhưng Long vẫn cứ phải dán mắt vào thành viên mới. Cũng không thể trách Long hờ hững, bởi người ta vẫn có câu “một cái lồn lạ bằng tạ cái lồn quen” huống chi “cái lạ” này thực sự kích thích anh chàng và cả “cậu em” của nó nữa.
Khi vừa trông thấy thân hình ngoại cỡ, đầy nóng bỏng kia đang e e ấp ấp, cố gắng che che đậy đậy dù chẳng mấy tác dụng, con cặc Long đã bật lên như một cái lò xo, đội hẳn lớp quần lên dựng thành một cái lều. May mà nó đang ngồi nên được cái bàn che chắn, bằng không chắc đã dọa cho “con mồi” béo bở kia một phen mà chạy mất.
Phụng ngồi một bên, không những không răn dạy con trai mà còn đưa tay sang kích thích cậu nhỏ, khiến cho cái lều kia càng căng phồng, vươn cao thêm một đoạn. Mãi đến khi mọi người đùn đẩy để bé Ngọc ngồi vào bên cạnh Long, đối diện với mẹ chồng tương lại, Phụng mới bóp mạnh, ra hiệu cho nó điều chỉnh dương vật. Long khó khăn vận khí, may mà nó đã thuần phục nên vừa kịp tháo dỡ túp lều lúc Ngọc bước tới.
Cô nàng ngượng nghịu, lễ phép cúi chào Phụng rồi mới đặt bờ mông vĩ đại của mình xuống ghế. Nàng cũng quay sang định chào hỏi Long thì bắt gặp ngay đôi mắt đang mở to, đường đường chính chính săm soi bộ ngực của mình. Cảm giác lần này khác xa so với lúc ở cùng với ba chị em kia, lần đầu tiên có một người khác phái chăm chăm vào nơi thầm kín. Nếu là lúc bình thường, chắc hẳn nàng sẽ tức giận mà cho tên biến thái này một trận, thế mà chẳng hiểu sao, giờ đây Ngọc cứ đơ cứng người, cứ như bị ánh mắt đê tiện kia thôi miên vậy. Toàn thân nàng nổi đầy gai óc, cứ vậy để mặc cho chàng trai mới quen thỏa sức ngắm nhìn cơ thể.
“E… hèm…” đột nhiên có tiếng tằng hắng từ đâu vang đến làm đôi trẻ trở về với thực tại. Long thì ré lên một tràng đau đớn, thân hình uốn éo do phải hứng chịu cú nhéo đầy uy lực của người mẹ dấu yêu. Hai má Ngọc đỏ bừng khi Phụng hờn trách con trai:
- Hừm… Con có biết thế nào là lịch sự đàn ông không, con gái người ta mà con nhìn gì ghê thế, Con không được ăn HIẾP cô bé nhé, chúng ta còn phải ăn nói với ngài Võ Hoàng đấy.
- Dạ,,, con… con xin lỗi. Ai ui… đau quá, mẹ ơi… tha cho con… tại… to quá nên con bị tò mò… ái ui…
- Hừm… cho chừa, bộ to là con được nhìn vậy hả. Mà… to thì đẹp chứ sao. Này… thì to này… này thì ăn HIẾP con gái nhà lành này…
- Ai ui… đau… con chừa rồi… mẹ tha cho con… ái ui….
Thấy Phụng ra tay trừng trị cu cậu, Ngọc không hiểu sao cũng thấy xót xa trong lòng. Cô tự nhủ cũng do lỗi mình chứ Long cũng không đáng trách, nàng vội lên tiếng:
- Dạ… chị ơi… đừng phạt Long nữa. Em… không sao đâu ạ. Long đừng nhìn… kỹ nữa là được.
- Ưm… ui… được được, mình xin lỗi, mình không dám nữa đâu. Mẹ ơi… Ngọc tha lỗi con rồi… ái ui… mẹ tha con đi mà.
- Hừm… còn HIẾP cô bé nữa thì đừng trách - Phụng buông tha cho cu cậu, dường như đánh rơi đâu mất chữ ăn trong từ ăn hiếp.
Mọi người trong bàn được dịp cười khúc khích. Thanh giới thiệu qua những món ăn thịnh soạn được mình chuẩn bị. Từ lúc bé Ngọc bị bỏ lại trên đảo, Hồng đã không còn xuất hiện, cả Lan từ sớm cũng đã vội vã ra về, dường như hai người bọn họ thừa hiểu chuyện gì sắp xảy ra nên không muốn dính líu, sau này còn có thể đối mặt với ngài Võ Hoàng.
Buổi tiệc đón chào vị khách đáng yêu mau chóng bắt đầu. Khác hẳn với lần đầu gặp gỡ, cô bé hôm nay ăn uống nhẹ nhàng, khẩu phần cũng rất ít dù liên tục được Long và các nàng mời mọc. Sau một hồi ép buộc, Ngọc phải nói ra lý do là vì mình đang trong giai đoạn giảm cân để tham gia khoá đào tạo, dù bán tín bán nghi nhưng mọi người cũng không mấy để tâm, cứ để nàng thoải mái.
Không khí của bữa tiệc gia đình làm cho Ngọc vô cùng vui vẻ, nói cười không ngớt. Những cuộc khẩu chiến của đôi trẻ khi Long buông lời chọc ghẹo khiến ngôi nhà càng thêm náo nhiệt, tràn đầy sức sống. Đôi lúc, cô nàng lại giật thót người bởi những va chạm xác thịt dưới gầm bàn, chiếc bàn ăn nhỏ nhắn so với vóc dáng của cả hai nên đôi chân họ cứ thỉnh thoảng lại va vào nhau. Ban đầu Ngọc còn xao xuyến, thế nhưng mãi cũng thành quen, sau cùng là tựa hẳn đôi chân vào nhau để cả hai cùng được khoan khoái.
Bà mẹ chồng tương lai còn thay lời muốn nói cho cậu quý tử nhà mình, khi hai chân đôi trẻ đã yên vị, đang cọ cọ vào nhau, thì bỗng Phụng nâng cao bàn chân chạm vào lớp đùi non màu mỡ của cô bé, miệng xuýt xoa:
- Wow, da thịt em mát mẻ, mềm mịn thật, sờ thích thật đấy.
Cô bé đỏ mặt, cúi gầm xuống bởi bên cạnh cũng có một chàng trai đang cọ quẹt, nếm trải da thịt mình như vậy. Bé Yến ở phía xa tiếp tục châm dầu vào lửa:
- Đúng vậy. Đúng vậy. Lúc nãy tắm chung với em ấy, con cũng sờ qua rồi, đã lắm ạ, nhất là hai đồi… ai ui…
Đang nói đến đoạn hấp dẫn bỗng nàng im bặt, Hương ở một bên đã bấu mạnh vào bắp đùi non mềm làm Yến đau điếng, kịp thời ngăn chặn cô bé tinh nghịch.
Gương mặt Ngọc lúc này gần như đã chạm mặt bàn, từ lúc bước chân lên đảo, không biết cô đã làm gì sai mà toàn phải xấu hổ, không biết giấu mặt vào đâu. Thấy nàng có vẻ sắp chịu không nổi, Phụng mắng Yến vài câu rồi ủi an cô bé. Mọi người dùng nhanh tráng miệng sau đó kéo nhau về phòng.
Long đêm nay được phân công ngủ nơi phòng nghiên cứu. Nó tiu nghỉu dõi theo bóng các nàng đến khi cánh cửa phòng quen thuộc đóng sầm lại. Cậu chàng thơ thẩn đi về nơi ở tạm bợ của mình, khoá cửa rồi tiến một mạch về phòng tắm. Lúc sau, Long cứ thế trần truồng bước ra, điều khiển chiếc băng ca biến thành nơi ngả lưng êm ái. Vừa đặt mình xuống thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ùynh ụych.
Cu cậu vội vã vơ lấy chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng, chạy đến ghé mắt qua lỗ nhỏ nơi cửa, thế nhưng chỉ thấy một đống chăn mền. Long vội vàng mở cửa, thế quái nào lại ngay lúc người bên ngoài định gõ cửa lần nữa. Mọi chuyện cứ như thước phim định sẵn trong kịch bản, người ôm đống chăn mền mất đà, đổ nhào vào cơ thể lực lưỡng của chàng trai.
Long phản ứng rất nhanh, nó lập tức cảm nhận được trọng lượng chênh lệch của người vừa tới, đầu óc xoay chuyển, muôn vàn phép tính lơ lửng trong đầu. Đáp án cuối cùng là cu cậu chẳng thèm chống đỡ, cứ mặc cho mọi thứ đổ ập vào người.
Trên đà tiếp đất, như một phản xạ hết sức bình thường, Long vòng tay ôm siết lấy… bờ mông căng mọng của đối phương, người mà nó thừa biết là bé Ngọc.
"Uỳnh" tiếng động lớn phát ra cùng một vài rung lắc nhỏ của đồ đạc trong phòng. Hai cơ thể to lớn cùng đổ xuống nên chấn động tạo ra cũng không nhỏ. Ấy vậy mà chẳng ai trong hội phụ nữ phản ứng gì, cánh cửa phòng ngủ của Phụng vẫn im lìm. Đơn giản vì tất cả đang theo dõi diễn biến qua chiếc màn hình khổng lồ trong phòng, sắc nét đến từng chi tiết.
Trở lại phòng nghiên cứu, đôi trẻ vẫn đang nằm im bất động. Theo lý thì Ngọc phải vội vàng vùng dậy, bởi nàng đang ngự trên chàng trai bằng thân thể phì nhiêu cùng đống chăn mền nặng trịch, thế nhưng cô bé quá bối rối chưa nghĩ được mình phải làm gì. Phần vì lại quá xấu hổ, phần vì cặp mông trần trụi của mình đang nằm gọn trong đôi bàn tay ấm áp, cứng cáp của Long. Lớp vải mỏng manh đâu thể cản trở cảm giác sung sướng lạ thường xâm lấn tâm trí.
Mãi đến khi cánh cửa phòng đột nhiên đóng lại, đèn trong phòng vụt tắt, không gian nhanh chóng bị bóng đêm bao phủ, nàng mới hoảng hốt lăn sang một bên, lắp bắp:
- Ơ… chuyện… chuyện gì vậy… Long ơi, cậu đâu rồi, tối quá… Long ơi…
Những tiếng sột soạt vang lên, Long quẳng đống chăn mền sang một bên, đáp lời:
- Long đây. Ngọc bình tĩnh ngồi yên đợi Long một chút.
Cậu chàng mò mẫm trong bóng tối, vô tình khẽ chạm vào vùng đồi núi chập chùng khiến cô bé giật bắn mình, Long vội vàng thanh minh dù rõ ràng bóng tối nào có ý nghĩa gì với Long Nhãn:
- Ngọc… Ngọc ở đấy à, tối quá, Long cũng không thấy gì.
Cô bé còn đang bối rối chưa biết trả lời thế nào, thì bỗng nhiên nơi góc phòng, một chiếc đèn bật sáng, tuy yếu ớt nhưng cũng đủ giúp đôi trẻ định hình không gian căn phòng.
"Reng… reng…" tiếng chiếc điện thoại thô sơ nơi góc tường vang lên làm Ngọc giật bắn mình, súyt nữa thì nhào vào ôm chầm lấy Long, may mà lý trí ngăn nàng lại kịp. Long ra hiệu nàng yên tâm rồi tiến lại nhấn chiếc nút, lập tức giọng nói của Phụng vang lên có vẻ lo lắng:
- Long hả… vừa nãy xảy ra chuyện gì? Mẹ thấy có chấn động rồi đột nhiên mất hết điện?
- Dạ, không có gì, lúc nãy con và Lan bị vấp ngã thôi, không biết có động vào đâu không?
- Ừm… chắc là hệ thống đã bị hỏng từ chấn động lúc sáng, giờ thêm chấn động nữa nên nó bị hỏng hẳn rồi. Giờ tối quá, chắc phải sáng mai mới sữa chữa lại được. À, Ngọc đang ở đấy với con à?
- Dạ đúng rồi, cửa phòng nghiên cứu bị khoá rồi, tụi con bị kẹt trong này.
- Ừm… không sao là tốt rồi, vậy hai đứa ngủ tạm trong đấy đi, này, không được ăn HIẾP cô bé đấy.
- Dạ, con đâu dám. À, vậy mẹ và… tút… tút… tút…
Long đang định hỏi han gì thêm thì tín hiệu đã mất tăm, nó quay sang nói với Ngọc:
- Chắc là hỏng nốt rồi. Mẹ nói chúng ta ngủ tạm trong này một đêm. Ngọc… không ngại chứ?
- Ừm… ngại… ngại chứ… nhưng mà… cũng được… à không… đành vậy chứ đâu còn cách nào.
- Hì hì, may mà lúc nãy Long kịp điều khiển chiếc giường. Vậy Ngọc lấy chăn mền lên giường ngủ đi, Long nằm dưới đất.
- Ơ… vậy sao được, dưới đất lạnh lắm, Long vừa mới hồi phục, khéo lại mắc bệnh thì không tốt. Hay là… mình cứ ngủ trên giường đi, Ngọc thấy cũng rộng rãi mà.
- Vậy… vậy có tiện không, Long sợ Ngọc ngại.
- Thì… cũng ngại, nhưng sức khỏe quan trọng. Ngày mai, Long đừng nói với các chị chuyện này nhé…
- Ừm, Long hứa. Vậy mình cùng ngủ nhé.
Qua Long nhãn, Long thấy rõ gương mặt đỏ rực như người say rượu của cô nàng, đôi gò bồng đảo thì phập phồng liên tục, kèm theo đó là các chỉ số:
"Thiện cảm: 80/ 100 - yêu thích.
Ác cảm: 0/ 100.
Dục cảm: 80/100 - Nứng"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.