Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn
Chương 24: Vị diện 1 : Nam thần cao lãnh (24)
Chỉ Thích Ăn Chay
17/03/2020
Ngày hôm sau.
Lâm Hành đang giữa đường tới công ty thì bị người chặn đường kéo xuống.
Hắn mới chống cự một lát thì bị đối phương bổ một phát ở gáy bất tỉnh.
Hệ thống: ...
Cái thao tác quen thuộc trên người Phạm tiểu tử kia!
Đợi đến lúc tỉnh lại, Lâm Hành phát hiện mình đang bị trói ở trong phòng tối.
Đứng bên cạnh là thư ký cũ đang run rẩy hoảng sợ.
Làm ơn ai đó đến cứu hắn!
Hắn làm sao biết bà chủ nhỏ lại đáng sợ như thế chứ?!
Lâm Hành mở mắt liền thấy thư ký cũ, hắn nhanh như chớp suy ra được thủ phạm bắt mình tới đây.
Hắn cố gắng ổn định cảm xúc, bình tĩnh nhìn thư ký cũ.
Thư ký cũ bị nhìn đến hoảng.
Không phải ta, là bà chủ nhỏ đến bắt ngươi.
Lâm Hành: ???
Cửa phòng tối mở ra, thiếu nữ đứng ngược ánh sáng, tựa thần minh đạp trời mà tới.
Trên khuôn mặt cô là mảnh tĩnh lặng, đôi mắt đen tuyền, lạnh như băng lộ hàn ý.
Trong nháy mắt, đèn được bật lên.
Căn phòng không còn tối đen nữa, nhưng Lâm Hành vẫn cảm giác cô giống như một vị vua đứng trên vạn chúng sinh.
An tổng đây là ý gì? Hắn không dám bởi vì tuổi tác mà không đề phòng cô.
An Quân Quân rất có ý tứ hỏi ngược lại: Ý gì là ý gì?
Lâm Hành cười lạnh, gằn từng chữ: Tại sao ngươi bắt ta tới đây?
Thư ký cũ vô dụng đứng một bên cũng bị khí tràng của lão dọa dựng lông.
Ai nói ta bắt ngươi? Không phải ta, ta không có, đừng nói lung tung. An Quân Quân mặt lạnh phản bác.
Biểu tình của cô mười phần nghiêm túc, nếu không phải thư ký cũ nói, hắn khẳng định tin cô.
Lâm Hành: An tổng, là thủ hạ của ngươi nói với ta.
An Quân Quân nghe xong liền biết toang, ánh mắt hung ác nhìn thư ký cũ.
Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Trở về liền cho đối thủ một mất một còn của hắn tăng lương!
Cô quyết tâm bỏ của chạy lấy người: Ta không có thủ hạ ngu như hắn, ngươi sai người rồi.
Lâm Hành: ...
Thư ký cũ: ...
Có thể nói láo đến trình độ này thì đã là cao thủ.
Lâm Hành không muốn cùng cô nói chuyện hoang đường, có ý tứ nói: Cô muốn tôi làm cái gì?
An Quân Quân kéo căng miệng nhỏ, bình tĩnh: Trả lời ta vài chuyện.
Lâm Hành: Quả nhiên là cô bắt tôi tới.
An Quân Quân sống chết không thừa nhận: Ta có bắt ngươi hay không cùng chuyện ta hỏi ngươi có liên quan gì nhau? Ta nói không có chính là không có.
Loại chuyện mất mặt như vậy ta làm sao thừa nhận?
Có bản lãnh ngươi liền tìm chứng cứ đến nói chuyện!
Không có chứng cứ liền chính là vu khống!
Hệ thống giả chết tin tưởng ký chủ khẳng định sẽ không lưu lại bất kỳ một cái chứng cứ nào.
Ký chủ cái gì cũng không coi trọng, một mực coi trọng nhất chính là mặt mũi.
Lâm Hành dù gì cũng là người kinh doanh, tâm tính rất ổn định.
An tổng thật tốt nói chuyện.
An Quân Quân mặt không đỏ tim không loạn hào phóng thừa nhận: Đa tạ.
Loại chuyện này còn cần ngươi nói sao?
Lão bản chính là tốt đẹp như thế!
Châm chọc trải qua dây thần kinh xử lí liền trở thành khen ngợi.
Thư ký cũ biểu thị mình còn chưa gặp qua người nào mặt dày như bà chủ này.
Nhìn thần thái của cô khẳng định loại chuyện này không phải làm lần đầu.
Điêu luyện như vậy mà...
An Quân Quân rất rảnh, nhưng Lâm Hành thì không có như cô.
Rất nhanh liền đi vào chủ đề chính.
Cô ra lệnh cho thư ký cũ cởi trói cho hắn.
Sau đó ném đến một sấp tài liệu.
Ta muốn biết mọi thông tin về Phạm Kính.
Thư ký cũ đứng một bên không biết chuyện gì xảy ra, tại sao lại liên quan đến Phạm tổng.
Nhưng nhìn thần sắc của cô liền biết chuyện không đơn giản như vậy.
Lâm Hành nhìn nội dung tài liệu vài giây cơ thể liền run rẩy. Ánh mắt không thể tin nhìn về phía cô.
Làm sao... cô biết được những chuyện này.
Hắn thừa nhận những năm nay làm được đến rất kín đáo.
Cũng chắc chắn không một ai tra ra được.
Vậy những thông tin này cô lấy được từ đâu?
Chỉ cần ta muốn, không việc gì không biết. Cô gái lãnh đạm nói.
Đều là của bản hệ thống, không có một xu quan hệ nào với cô! Hệ thống tức bay màu.
An Quân Quân không có ý định phản ứng hệ thống, mặc kệ nó phẫn nộ.
Hôm nay cho dù ngươi không nói ra, ta cũng sẽ tra ra.
Ngươi phải biết ta giỏi nhất là làm thứ người ta không thể.
Cô nói hươu nói vượn một tràng dài.
Hắn mà còn không nói ra thì thật uổng công cô.
Lâm Hành biết mình không tránh được kiếp này, nhưng hắn vẫn không cam tâm.
Cô đối với Phạm thiếu tựa hồ rất quan tâm? Hắn cố gắng dò xét.
Hắn là người của ta.
Hệ thống không cho ta tiết lộ thông tin.
Ta cũng không còn cách nào.
Cứ nói như vậy đã!
Thư ký cũ là cái thứ nhất nhảy cẩng lên.
Bà chủ thu lưu tiểu bạch kiểm!
Tiểu bạch kiểm kia còn là Phạm tổng!
Lượng thông tin này khiến hắn không có cách tiếp thu được.
Lâm Hành sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới việc này, hắn bỗng chốc nở nụ cười vui mừng.
Thì ra là vậy.
Như vậy cũng tốt.
Nhiều năm qua, hắn cũng đã rất vất vả.
Lâm Hành yêu cầu hai người đơn độc nói chuyện, An Quân Quân cũng không làm khó hắn. Thoải mái phất tay ra hiệu thư ký cũ rời đi.
Thư ký cũ: ...
Có cảm giác mình như một tên thái giám hầu bên cạnh vua.
Đợi cửa đóng lại, Lâm Hành mới nói: Chuyện này nói ra rất dài...
Vậy liền nói ngắn tắt.
Lâm Hành: ...
Bỗng nhiên nghi ngờ có nên giao người cho cô hay không.
Chuyện bắt đầu từ khi Phạm phụ mẫu tiếp quản công ty Phạm thị.
Hai người họ năm đó là vì sử dụng thủ đoạn hạ lưu nên mới trở thành người thừa kế.
Mà cha ruột của Phạm Kính chính là anh ruột của Phạm cha.
Phạm phụ ra tay chuốc thuốc, định sắp xếp bên cạnh cha hắn một người phụ nữ nhiễm HIV.
Chính là không hiểu vì sao liền biến thành Phạm mẫu.
Sau đó, cha hắn liền trở thành một cái người điên.
Mà ông nội của hắn năm đó vốn là hướng về cha hắn. Xảy ra việc này ông nội liền sầu não nằm một chỗ.
Đến khi Phạm mẫu phát hiện mình có mang thì đã được 5 tháng.
Thai không phá được, nên đành phải sinh hắn ra.
Ông nội hắn dần dần lấy lại được hi vọng.
Năm đó, cũng là nhờ có ông nội, Phạm Kính mới có thể an toàn được sinh ra.
Đến sau này, cũng là ông nội hắn một mực chăm sóc hắn.
Sau khi ông nội hắn mất, hắn liền mất đi chỗ dựa.
Tất cả mọi người đều khinh bỉ, chán ghét hắn.
Lâm Hành là người của ông nội, được ông sắp xếp chiếu cố hắn.
Sau khi Phạm Kính tách ra khỏi Phạm gia, Lâm Hành mới có thể dám chân chính hỗ trợ hắn.
Những năm này, tính cách của Phạm Kính cũng đã được Lâm Hành mài dũa rất nhiều. Nhưng cơ bản hắn vẫn là quá mềm yếu.
Gặp phải Phạm Tuấn càng khiến cuộc đời hắn đi vào bóng tối.
Lâm Hành: An tổng là người tốt, hi vọng ngài có thể chiếu cố cho Phạm tổng.
An Quân Quân: ...
Không phải! Ta không muốn!
Đáng tiếc hệ thống đã phong bế miệng cô lại, cơ bản không có cách nào nói chuyện.
An Quân Quân: ...
Thật tức giận.
Trần trụi khinh bỉ ta!
An Quân Quân cứ như vậy bị Lâm Hành gán mác 'người tốt' mặc dù hắn cũng rất không tin tưởng.
Lâm Hành đang giữa đường tới công ty thì bị người chặn đường kéo xuống.
Hắn mới chống cự một lát thì bị đối phương bổ một phát ở gáy bất tỉnh.
Hệ thống: ...
Cái thao tác quen thuộc trên người Phạm tiểu tử kia!
Đợi đến lúc tỉnh lại, Lâm Hành phát hiện mình đang bị trói ở trong phòng tối.
Đứng bên cạnh là thư ký cũ đang run rẩy hoảng sợ.
Làm ơn ai đó đến cứu hắn!
Hắn làm sao biết bà chủ nhỏ lại đáng sợ như thế chứ?!
Lâm Hành mở mắt liền thấy thư ký cũ, hắn nhanh như chớp suy ra được thủ phạm bắt mình tới đây.
Hắn cố gắng ổn định cảm xúc, bình tĩnh nhìn thư ký cũ.
Thư ký cũ bị nhìn đến hoảng.
Không phải ta, là bà chủ nhỏ đến bắt ngươi.
Lâm Hành: ???
Cửa phòng tối mở ra, thiếu nữ đứng ngược ánh sáng, tựa thần minh đạp trời mà tới.
Trên khuôn mặt cô là mảnh tĩnh lặng, đôi mắt đen tuyền, lạnh như băng lộ hàn ý.
Trong nháy mắt, đèn được bật lên.
Căn phòng không còn tối đen nữa, nhưng Lâm Hành vẫn cảm giác cô giống như một vị vua đứng trên vạn chúng sinh.
An tổng đây là ý gì? Hắn không dám bởi vì tuổi tác mà không đề phòng cô.
An Quân Quân rất có ý tứ hỏi ngược lại: Ý gì là ý gì?
Lâm Hành cười lạnh, gằn từng chữ: Tại sao ngươi bắt ta tới đây?
Thư ký cũ vô dụng đứng một bên cũng bị khí tràng của lão dọa dựng lông.
Ai nói ta bắt ngươi? Không phải ta, ta không có, đừng nói lung tung. An Quân Quân mặt lạnh phản bác.
Biểu tình của cô mười phần nghiêm túc, nếu không phải thư ký cũ nói, hắn khẳng định tin cô.
Lâm Hành: An tổng, là thủ hạ của ngươi nói với ta.
An Quân Quân nghe xong liền biết toang, ánh mắt hung ác nhìn thư ký cũ.
Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Trở về liền cho đối thủ một mất một còn của hắn tăng lương!
Cô quyết tâm bỏ của chạy lấy người: Ta không có thủ hạ ngu như hắn, ngươi sai người rồi.
Lâm Hành: ...
Thư ký cũ: ...
Có thể nói láo đến trình độ này thì đã là cao thủ.
Lâm Hành không muốn cùng cô nói chuyện hoang đường, có ý tứ nói: Cô muốn tôi làm cái gì?
An Quân Quân kéo căng miệng nhỏ, bình tĩnh: Trả lời ta vài chuyện.
Lâm Hành: Quả nhiên là cô bắt tôi tới.
An Quân Quân sống chết không thừa nhận: Ta có bắt ngươi hay không cùng chuyện ta hỏi ngươi có liên quan gì nhau? Ta nói không có chính là không có.
Loại chuyện mất mặt như vậy ta làm sao thừa nhận?
Có bản lãnh ngươi liền tìm chứng cứ đến nói chuyện!
Không có chứng cứ liền chính là vu khống!
Hệ thống giả chết tin tưởng ký chủ khẳng định sẽ không lưu lại bất kỳ một cái chứng cứ nào.
Ký chủ cái gì cũng không coi trọng, một mực coi trọng nhất chính là mặt mũi.
Lâm Hành dù gì cũng là người kinh doanh, tâm tính rất ổn định.
An tổng thật tốt nói chuyện.
An Quân Quân mặt không đỏ tim không loạn hào phóng thừa nhận: Đa tạ.
Loại chuyện này còn cần ngươi nói sao?
Lão bản chính là tốt đẹp như thế!
Châm chọc trải qua dây thần kinh xử lí liền trở thành khen ngợi.
Thư ký cũ biểu thị mình còn chưa gặp qua người nào mặt dày như bà chủ này.
Nhìn thần thái của cô khẳng định loại chuyện này không phải làm lần đầu.
Điêu luyện như vậy mà...
An Quân Quân rất rảnh, nhưng Lâm Hành thì không có như cô.
Rất nhanh liền đi vào chủ đề chính.
Cô ra lệnh cho thư ký cũ cởi trói cho hắn.
Sau đó ném đến một sấp tài liệu.
Ta muốn biết mọi thông tin về Phạm Kính.
Thư ký cũ đứng một bên không biết chuyện gì xảy ra, tại sao lại liên quan đến Phạm tổng.
Nhưng nhìn thần sắc của cô liền biết chuyện không đơn giản như vậy.
Lâm Hành nhìn nội dung tài liệu vài giây cơ thể liền run rẩy. Ánh mắt không thể tin nhìn về phía cô.
Làm sao... cô biết được những chuyện này.
Hắn thừa nhận những năm nay làm được đến rất kín đáo.
Cũng chắc chắn không một ai tra ra được.
Vậy những thông tin này cô lấy được từ đâu?
Chỉ cần ta muốn, không việc gì không biết. Cô gái lãnh đạm nói.
Đều là của bản hệ thống, không có một xu quan hệ nào với cô! Hệ thống tức bay màu.
An Quân Quân không có ý định phản ứng hệ thống, mặc kệ nó phẫn nộ.
Hôm nay cho dù ngươi không nói ra, ta cũng sẽ tra ra.
Ngươi phải biết ta giỏi nhất là làm thứ người ta không thể.
Cô nói hươu nói vượn một tràng dài.
Hắn mà còn không nói ra thì thật uổng công cô.
Lâm Hành biết mình không tránh được kiếp này, nhưng hắn vẫn không cam tâm.
Cô đối với Phạm thiếu tựa hồ rất quan tâm? Hắn cố gắng dò xét.
Hắn là người của ta.
Hệ thống không cho ta tiết lộ thông tin.
Ta cũng không còn cách nào.
Cứ nói như vậy đã!
Thư ký cũ là cái thứ nhất nhảy cẩng lên.
Bà chủ thu lưu tiểu bạch kiểm!
Tiểu bạch kiểm kia còn là Phạm tổng!
Lượng thông tin này khiến hắn không có cách tiếp thu được.
Lâm Hành sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới việc này, hắn bỗng chốc nở nụ cười vui mừng.
Thì ra là vậy.
Như vậy cũng tốt.
Nhiều năm qua, hắn cũng đã rất vất vả.
Lâm Hành yêu cầu hai người đơn độc nói chuyện, An Quân Quân cũng không làm khó hắn. Thoải mái phất tay ra hiệu thư ký cũ rời đi.
Thư ký cũ: ...
Có cảm giác mình như một tên thái giám hầu bên cạnh vua.
Đợi cửa đóng lại, Lâm Hành mới nói: Chuyện này nói ra rất dài...
Vậy liền nói ngắn tắt.
Lâm Hành: ...
Bỗng nhiên nghi ngờ có nên giao người cho cô hay không.
Chuyện bắt đầu từ khi Phạm phụ mẫu tiếp quản công ty Phạm thị.
Hai người họ năm đó là vì sử dụng thủ đoạn hạ lưu nên mới trở thành người thừa kế.
Mà cha ruột của Phạm Kính chính là anh ruột của Phạm cha.
Phạm phụ ra tay chuốc thuốc, định sắp xếp bên cạnh cha hắn một người phụ nữ nhiễm HIV.
Chính là không hiểu vì sao liền biến thành Phạm mẫu.
Sau đó, cha hắn liền trở thành một cái người điên.
Mà ông nội của hắn năm đó vốn là hướng về cha hắn. Xảy ra việc này ông nội liền sầu não nằm một chỗ.
Đến khi Phạm mẫu phát hiện mình có mang thì đã được 5 tháng.
Thai không phá được, nên đành phải sinh hắn ra.
Ông nội hắn dần dần lấy lại được hi vọng.
Năm đó, cũng là nhờ có ông nội, Phạm Kính mới có thể an toàn được sinh ra.
Đến sau này, cũng là ông nội hắn một mực chăm sóc hắn.
Sau khi ông nội hắn mất, hắn liền mất đi chỗ dựa.
Tất cả mọi người đều khinh bỉ, chán ghét hắn.
Lâm Hành là người của ông nội, được ông sắp xếp chiếu cố hắn.
Sau khi Phạm Kính tách ra khỏi Phạm gia, Lâm Hành mới có thể dám chân chính hỗ trợ hắn.
Những năm này, tính cách của Phạm Kính cũng đã được Lâm Hành mài dũa rất nhiều. Nhưng cơ bản hắn vẫn là quá mềm yếu.
Gặp phải Phạm Tuấn càng khiến cuộc đời hắn đi vào bóng tối.
Lâm Hành: An tổng là người tốt, hi vọng ngài có thể chiếu cố cho Phạm tổng.
An Quân Quân: ...
Không phải! Ta không muốn!
Đáng tiếc hệ thống đã phong bế miệng cô lại, cơ bản không có cách nào nói chuyện.
An Quân Quân: ...
Thật tức giận.
Trần trụi khinh bỉ ta!
An Quân Quân cứ như vậy bị Lâm Hành gán mác 'người tốt' mặc dù hắn cũng rất không tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.