Chương 2164: Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (2)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
Giọng nói đi xa, thế giới xám xịt từ từ biến mất như cơn bụi bặm.
Vân Triệt lập tức mở mắt.
Lần này, hắn hoàn toàn không quên mất không gian thần bí xám xít và giọng nói mờ ảo như mộng kia.
Hắn nhớ rõ ràng từng từ.
Di vật của Khuynh Nguyệt…
Di vật của Khuynh Nguyệt!!
Vân Triệt không kịp phân rõ thế giới xung quanh, đột ngột đứng dậy, bên tai truyền đến tiếng hô kinh ngạc của nữ tử.
“Ngươi…”
Nơi này là trung tâm của Thái Sơ Thần Cảnh, phía sau là vực thẳm hư vô, bên cạnh là Quân Tích Lệ… Còn có Quân Vô Danh nâng mắt nhìn sang ở cách đó không xa.
Nhưng hắn không kịp nói một từ, chỉ hoảng hốt lao về phía trước… Sau khi liên tục lảo đảo mới phi thân lên, bay thẳng về phía xa.
…
Di vật đã giữ bên người hơn ba năm…
Trong đầu Vân Triệt chỉ hỗn loạn lặp đi lặp lại những chữ này.
Chủ nhân của giọng nói đó là ai, vì sao nàng lại biết tất cả mọi chuyện, hắn hoàn toàn không còn thời gian nghĩ đến.
Nguyệt Thần Giới đã không còn tồn tại nữa, nơi dễ dàng tìm thấy di vật của nàng nhất đã bị hắn tự tay chôn vùi.
Mà trên người hắn… tất cả thứ liên quan đến Hạ Khuynh Nguyệt đều đã bị hắn phá hủy trong thù hận lúc ở Bắc Thần Vực.
Hàng vạn hàng ngàn lời hối hận cũng không đủ để hình dung một phần nội tâm Vân Triệt lúc này.
Hắn lao ra khỏi Thái Sơ Thần Cảnh, đi thẳng đến Nam Thần Vực.
Một cơn bão điên cuồng quét qua Đế Vân Thành, một đám thủ vệ Đế Thành còn chưa kịp hoàn hồn từ kinh hãi, hắn đã sử dụng đại trận Thứ Nguyên của Đế Vân Thành để truyền tống tới đại lục Thiên Huyền.
Hạ phủ, Lưu Vân Thành.
Âm thành trầm đục vang lên, Vân Triệt đáp xuống từ trên trời, gia đinh trong coi viện đã bị hắn trực tiếp bắt lấy: “Phòng nào là khuê phòng Khuynh Nguyệt ở trước kia… Nói mau!”
Khi còn trẻ, rõ ràng hắn thường tới đây tìm Hạ Nguyên Bá chơi đùa… Vì sao lại hoàn toàn không nhớ nổi khuê phòng Hạ Khuynh Nguyệt ở lúc còn trẻ?
Gia đinh sợ đến mất hồn mất vía, vươn ngón tay run rẩy chỉ về căn phòng lúc trước Trì Vũ Dao chỉ.
Bóng dáng hắn lướt qua, đứng ở trước cửa, khí tức vội vã bình tĩnh lại, bàn tay hơi run rẩy khẽ đẩy cửa ra.
Hệt như Trì Vũ Dao, theo tầm mắt, hắn có thể nhìn thấy trang trí đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa, e rằng không thể tìm được một chút dấu vết và khí tức Hạ Khuynh Nguyệt để lại.
Hắn quay lại, gia đinh vẫn chưa hết hoảng sợ, lại bị hắn bắt lại, hắn thở hổn hển nói: “Vì sao phòng của nàng lại trống trải thế này? Đồ vật nàng để lại đâu? Đều bỏ đi đâu hết rồi!?”
“Ta…” Gia đinh tái mặt, miệng liên tục khép mở hơn mười lần mới phát ra tiếng lắp bắp: “Phòng… Phòng của tiểu thư… Bọn ta… Chưa… Chưa từng chạm vào…”
Linh giác của hắn đã thăm dò toàn bộ Hạ phủ hơn mười lần, nhưng lại không tìm được gì. Gia đinh bị hắn đẩy ra một cái, sau đó không gian bị xé rách, bóng dáng của hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.
Ầm!!
Tại thương hội Hắc Nguyệt, không gian trước mặt Hạ Hoằng Nghĩa trực tiếp tan vỡ, bóng dáng Vân Triệt bước ra.
Hắn chưa kịp lên tiếng, Vân Triệt đã di chuyển đến gần, ánh mắt và giọng nói đều áp bách khiến người khác nghẹt thở: “Hạ thúc thúc, trên người ngươi có đồ vật Hạ Khuynh Nguyệt để lại cho ngươi không! Y phục, trang sức… cái gì cũng được!”
Cho dù Vân Triệt đã cố gắng hết sức khống chế, nhưng trong mắt Hà Hoằng Nghĩa, trạng thái của hắn vẫn quá mức dọa người. Hắn bình tĩnh rất nhanh, không chút suy nghĩ nói thẳng: “Trên người ta không có đồ Khuynh Nguyệt để lại.”
“Một thứ… cũng không có?” Vân Triệt chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
“Không có.” Hạ Hoằng Nghĩa rất chắc chắn lắc đầu: “Triệt Nhi, ngươi bình tĩnh trước đã, xảy ra chuyện gì vậy?”
Chưa kịp nhận được câu trả lời, Vân Triệt đã biến mất trước mặt hắn.
Không sao, không sao…
Còn có Băng Vân Tiên Cung… Nàng ở đó nhiều năm như vậy, nhất định có để lại gì đó!
Không gian của Băng Cực Tuyết Vực bị xé rách, hơi lạnh và gió tuyết lập tức bị khí tràng của Vân Triết ép tán đi.
Sự khác thường của khí lưu khiến Sở Nguyệt Thuyền và Sở Nguyệt Ly đồng thời ngẩng đầu lên, nháy mắt đã thấy bóng dáng Vân Triệt bay từ trên trời xuống.
“Sao ngươi lại trở về vào lúc này?” Sở Nguyệt Thuyền khẽ cau mày: “Vô Tâm đâu?”
Vân Triệt hoàn toàn không kịp trả lời câu hỏi của nàng, tiến lên vội vàng nắm lấy vai nàng: “Nguyệt Thuyền, trong Băng Vân Tiên Cung có đồ vật Khuynh Nguyệt để lại không… Giao hết cho ta, giao hết cho ta!”
Sở Nguyệt Thuyền và Sở Nguyệt Ly đồng thời kinh ngạc…
Lần đầu tiên tới Băng Vân Tiên Cung, Trì Vũ Dao cũng hỏi về băng thất và di vật của Hạ Khuynh Nguyệt một cách khó hiểu.
Hơn nữa, hắn cũng chưa từng cho phép bất kì ai nhắc tới ba chữ “Hạ Khuynh Nguyệt” trước mặt hắn. Nhưng vào lúc này, hắn dùng giọng điệu khẩn trương, hơi run rẩy nói ra hai chữ “Khuynh Nguyệt”.
Sở Nguyệt Thuyền không hỏi Vân Triệt đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn vào mắt hắn rồi nói: “Ngươi đã quên rồi sao, Băng Vân Tiên Cung năm đó đã bị hủy diệt do trận chiến giữa Tiểu Yêu Hậu và Hiên Viên Vấn Thiên, đương nhiên mọi thứ mà Hạ Khuynh Nguyệt để lại ở Băng Vân Tiên Cung cũng hóa thành tro bụi theo.”
“Bên trong Băng Vân Tiên Cung mới bây giờ, nào có di vật của nàng.”
Vân Triệt lập tức mở mắt.
Lần này, hắn hoàn toàn không quên mất không gian thần bí xám xít và giọng nói mờ ảo như mộng kia.
Hắn nhớ rõ ràng từng từ.
Di vật của Khuynh Nguyệt…
Di vật của Khuynh Nguyệt!!
Vân Triệt không kịp phân rõ thế giới xung quanh, đột ngột đứng dậy, bên tai truyền đến tiếng hô kinh ngạc của nữ tử.
“Ngươi…”
Nơi này là trung tâm của Thái Sơ Thần Cảnh, phía sau là vực thẳm hư vô, bên cạnh là Quân Tích Lệ… Còn có Quân Vô Danh nâng mắt nhìn sang ở cách đó không xa.
Nhưng hắn không kịp nói một từ, chỉ hoảng hốt lao về phía trước… Sau khi liên tục lảo đảo mới phi thân lên, bay thẳng về phía xa.
…
Di vật đã giữ bên người hơn ba năm…
Trong đầu Vân Triệt chỉ hỗn loạn lặp đi lặp lại những chữ này.
Chủ nhân của giọng nói đó là ai, vì sao nàng lại biết tất cả mọi chuyện, hắn hoàn toàn không còn thời gian nghĩ đến.
Nguyệt Thần Giới đã không còn tồn tại nữa, nơi dễ dàng tìm thấy di vật của nàng nhất đã bị hắn tự tay chôn vùi.
Mà trên người hắn… tất cả thứ liên quan đến Hạ Khuynh Nguyệt đều đã bị hắn phá hủy trong thù hận lúc ở Bắc Thần Vực.
Hàng vạn hàng ngàn lời hối hận cũng không đủ để hình dung một phần nội tâm Vân Triệt lúc này.
Hắn lao ra khỏi Thái Sơ Thần Cảnh, đi thẳng đến Nam Thần Vực.
Một cơn bão điên cuồng quét qua Đế Vân Thành, một đám thủ vệ Đế Thành còn chưa kịp hoàn hồn từ kinh hãi, hắn đã sử dụng đại trận Thứ Nguyên của Đế Vân Thành để truyền tống tới đại lục Thiên Huyền.
Hạ phủ, Lưu Vân Thành.
Âm thành trầm đục vang lên, Vân Triệt đáp xuống từ trên trời, gia đinh trong coi viện đã bị hắn trực tiếp bắt lấy: “Phòng nào là khuê phòng Khuynh Nguyệt ở trước kia… Nói mau!”
Khi còn trẻ, rõ ràng hắn thường tới đây tìm Hạ Nguyên Bá chơi đùa… Vì sao lại hoàn toàn không nhớ nổi khuê phòng Hạ Khuynh Nguyệt ở lúc còn trẻ?
Gia đinh sợ đến mất hồn mất vía, vươn ngón tay run rẩy chỉ về căn phòng lúc trước Trì Vũ Dao chỉ.
Bóng dáng hắn lướt qua, đứng ở trước cửa, khí tức vội vã bình tĩnh lại, bàn tay hơi run rẩy khẽ đẩy cửa ra.
Hệt như Trì Vũ Dao, theo tầm mắt, hắn có thể nhìn thấy trang trí đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa, e rằng không thể tìm được một chút dấu vết và khí tức Hạ Khuynh Nguyệt để lại.
Hắn quay lại, gia đinh vẫn chưa hết hoảng sợ, lại bị hắn bắt lại, hắn thở hổn hển nói: “Vì sao phòng của nàng lại trống trải thế này? Đồ vật nàng để lại đâu? Đều bỏ đi đâu hết rồi!?”
“Ta…” Gia đinh tái mặt, miệng liên tục khép mở hơn mười lần mới phát ra tiếng lắp bắp: “Phòng… Phòng của tiểu thư… Bọn ta… Chưa… Chưa từng chạm vào…”
Linh giác của hắn đã thăm dò toàn bộ Hạ phủ hơn mười lần, nhưng lại không tìm được gì. Gia đinh bị hắn đẩy ra một cái, sau đó không gian bị xé rách, bóng dáng của hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.
Ầm!!
Tại thương hội Hắc Nguyệt, không gian trước mặt Hạ Hoằng Nghĩa trực tiếp tan vỡ, bóng dáng Vân Triệt bước ra.
Hắn chưa kịp lên tiếng, Vân Triệt đã di chuyển đến gần, ánh mắt và giọng nói đều áp bách khiến người khác nghẹt thở: “Hạ thúc thúc, trên người ngươi có đồ vật Hạ Khuynh Nguyệt để lại cho ngươi không! Y phục, trang sức… cái gì cũng được!”
Cho dù Vân Triệt đã cố gắng hết sức khống chế, nhưng trong mắt Hà Hoằng Nghĩa, trạng thái của hắn vẫn quá mức dọa người. Hắn bình tĩnh rất nhanh, không chút suy nghĩ nói thẳng: “Trên người ta không có đồ Khuynh Nguyệt để lại.”
“Một thứ… cũng không có?” Vân Triệt chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
“Không có.” Hạ Hoằng Nghĩa rất chắc chắn lắc đầu: “Triệt Nhi, ngươi bình tĩnh trước đã, xảy ra chuyện gì vậy?”
Chưa kịp nhận được câu trả lời, Vân Triệt đã biến mất trước mặt hắn.
Không sao, không sao…
Còn có Băng Vân Tiên Cung… Nàng ở đó nhiều năm như vậy, nhất định có để lại gì đó!
Không gian của Băng Cực Tuyết Vực bị xé rách, hơi lạnh và gió tuyết lập tức bị khí tràng của Vân Triết ép tán đi.
Sự khác thường của khí lưu khiến Sở Nguyệt Thuyền và Sở Nguyệt Ly đồng thời ngẩng đầu lên, nháy mắt đã thấy bóng dáng Vân Triệt bay từ trên trời xuống.
“Sao ngươi lại trở về vào lúc này?” Sở Nguyệt Thuyền khẽ cau mày: “Vô Tâm đâu?”
Vân Triệt hoàn toàn không kịp trả lời câu hỏi của nàng, tiến lên vội vàng nắm lấy vai nàng: “Nguyệt Thuyền, trong Băng Vân Tiên Cung có đồ vật Khuynh Nguyệt để lại không… Giao hết cho ta, giao hết cho ta!”
Sở Nguyệt Thuyền và Sở Nguyệt Ly đồng thời kinh ngạc…
Lần đầu tiên tới Băng Vân Tiên Cung, Trì Vũ Dao cũng hỏi về băng thất và di vật của Hạ Khuynh Nguyệt một cách khó hiểu.
Hơn nữa, hắn cũng chưa từng cho phép bất kì ai nhắc tới ba chữ “Hạ Khuynh Nguyệt” trước mặt hắn. Nhưng vào lúc này, hắn dùng giọng điệu khẩn trương, hơi run rẩy nói ra hai chữ “Khuynh Nguyệt”.
Sở Nguyệt Thuyền không hỏi Vân Triệt đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn vào mắt hắn rồi nói: “Ngươi đã quên rồi sao, Băng Vân Tiên Cung năm đó đã bị hủy diệt do trận chiến giữa Tiểu Yêu Hậu và Hiên Viên Vấn Thiên, đương nhiên mọi thứ mà Hạ Khuynh Nguyệt để lại ở Băng Vân Tiên Cung cũng hóa thành tro bụi theo.”
“Bên trong Băng Vân Tiên Cung mới bây giờ, nào có di vật của nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.