Ngọc Tử Hành Không Phải Là Người Tốt
Chương 9: Người mẹ vô dụng
Tiểu Thời Khắc
10/01/2025
Mấy tháng không gặp, nơi đây đã không còn náo nhiệt như trước, đến cả việc s,ẩy th,ai cũng chỉ nhận được vài hộp thuốc bổ từ chỗ Hoàng thượng và vài lời thăm hỏi được truyền đạt lại bởi các công công.
Hoàng thượng thậm chí không tới dù chỉ 1 lần.
Nghe nói hôm nay Ninh tần không được khỏe.
Phân nửa nhân lực của Thái y viện đều chạy sang đó hầu hạ rồi.
Vệ Chiêu viên rõ ràng đã trang điểm kĩ càng, chỉ có điều cả người nàng ta đều sưng tấy, có trang điểm thế nào cũng không thể che đậy được sự xuống sắc của mình.
Ngọc Tử Hành và Trầm Tích vừa xuất hiện, nàng ta liền đi/ên c.uồng lao ra, để lộ bộ móng mới sơn đỏ chót, “Tích nhi, Tích nhi của ta, mau lại đây, mẫu thân không thể thiếu con được! Con trở về đi!”
Trầm Tích hơi sững sờ một chút nhưng vẫn muốn đi tới, Ngọc Tử Hành kéo cổ áo nó, khẽ hỏi, “Con vẫn muốn tới ư?”
“Đó là mẫu thân của con!”
Ngọc Tử Hành bất lực, dù sao nó vẫn còn là trẻ con, làm sao hiểu hết được lòng người,...
“Vệ Chiêu viên như thế này, vạn nhất Hoàng thượng ghé thăm sẽ nghĩ như thế nào?”
Vệ Chiêu viên nức nở, “Hoàng thượng sẽ không tới nữa, sẽ không tới nữa…”
Ngọc Tử Hành thầm nghĩ, thật vô dụng…
Từ trước đến nay Ngọc Tử Hành đều không thích những kẻ yếu đuối, giống như trận Chi Lương năm xưa, khi Thái thú t.ự s.át, Đô đốc bỏ trốn, cha Ngọc Tử Hành đã nói, “Cha có ch.ết cũng không chịu nhận thua, con cũng vĩnh viễn không được nhận thua!”
Ngày nay Trầm Tích dễ mềm lòng như vậy, hẳn là bị ảnh hưởng quá nhiều bởi mẫu thân của nó.
Nhân cơ hội này, Ngọc Tử Hành phải cho thằng bé một bài học mới được.
“Trầm Tích, con đợi ba tháng, đến lúc đó nếu như con muốn trở về, ta sẽ không giữ nữa.”
Chưa đầy ba tháng sau, Vệ Chiêu viên nhân lúc đi tản bộ bên hồ Tai, tình cờ gặp Hoàng thượng và Ninh tần cũng đang hóng mát, Vệ Chiêu viên khi đó không còn là cô nương sở hữu thân hình mảnh khảnh như xưa mà đã trở nên quyến rũ, đầy đặn hơn rất nhiều, sự giao thoa giữa đôi ba phần thiếu nữ và sức quyến rũ của người phụ nữ đã khiến Hoàng thượng không thể rời mắt.
Ninh tần vốn dĩ đã bày binh bố trận để múa một bài, Vệ Chiêu viên vừa hay lại biết đánh đàn tì bà nên đánh đàn để nàng ta nhảy múa.
Tiếng đàn du dương đã đánh thức trái tim Hoàng thượng.
Ninh tần khi đó mặc dù đã có thai nhưng vẫn gầ.y g.uộc như trước, về điểm này thì đương nhiên bị Vệ Chiêu viên ăn đứt.
Vậy là, đêm hôm đó, Vệ Chiêu viên lấy lại được sự sủng ái.
Ngày hôm sau, Vệ Chiêu viên phái người đến đón Trầm Tích.
Trầm Tích hỏi Ngọc Tử Hành, “Chủ ý của người?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao phải làm như vậy?”
“Để con nhìn rõ sự thật.”
Gương mặt nhỏ bé của Trầm Tích thoáng qua rất nhiều cảm xúc, cuối cùng thằng bé thoải mái đáp lời, “Người thắng rồi, con không trở về nữa.”
Chẳng có ai trên đời gặp được kẻ mạnh vẫn nguyện ý sống một cuộc đời tầm thường.
Ngọc Tử Hành không chịu, Trầm Tích cũng không chịu.
Anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đều là được tạo ra từ đó.
Vệ Chiêu viên từ khi cố Hoàng hậu còn sống đã đắc sủng, đến khi Hoàng hậu qua đời, những nữ nhân khác trong cung theo thời gian đều như hoa tàn lá úa, vậy mà nàng ta lại mơn mởn, lộng lẫy như mới đến mùa đơm bông, lại có thêm được tam hoàng tử, nên được sủng ái đến mấy năm.
Hoàng hậu năm đó ra đi quá đường đột, Hoàng thượng đối với việc này trở nên có chút ám ảnh, nên vẫn chưa có ý định lập hậu trở lại.
Vậy là hậu cung đã trải qua hai năm mơ hồ như thế, Thái hậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng sức chịu đựng của người cũng có hạn.
Hoàng thượng thậm chí không tới dù chỉ 1 lần.
Nghe nói hôm nay Ninh tần không được khỏe.
Phân nửa nhân lực của Thái y viện đều chạy sang đó hầu hạ rồi.
Vệ Chiêu viên rõ ràng đã trang điểm kĩ càng, chỉ có điều cả người nàng ta đều sưng tấy, có trang điểm thế nào cũng không thể che đậy được sự xuống sắc của mình.
Ngọc Tử Hành và Trầm Tích vừa xuất hiện, nàng ta liền đi/ên c.uồng lao ra, để lộ bộ móng mới sơn đỏ chót, “Tích nhi, Tích nhi của ta, mau lại đây, mẫu thân không thể thiếu con được! Con trở về đi!”
Trầm Tích hơi sững sờ một chút nhưng vẫn muốn đi tới, Ngọc Tử Hành kéo cổ áo nó, khẽ hỏi, “Con vẫn muốn tới ư?”
“Đó là mẫu thân của con!”
Ngọc Tử Hành bất lực, dù sao nó vẫn còn là trẻ con, làm sao hiểu hết được lòng người,...
“Vệ Chiêu viên như thế này, vạn nhất Hoàng thượng ghé thăm sẽ nghĩ như thế nào?”
Vệ Chiêu viên nức nở, “Hoàng thượng sẽ không tới nữa, sẽ không tới nữa…”
Ngọc Tử Hành thầm nghĩ, thật vô dụng…
Từ trước đến nay Ngọc Tử Hành đều không thích những kẻ yếu đuối, giống như trận Chi Lương năm xưa, khi Thái thú t.ự s.át, Đô đốc bỏ trốn, cha Ngọc Tử Hành đã nói, “Cha có ch.ết cũng không chịu nhận thua, con cũng vĩnh viễn không được nhận thua!”
Ngày nay Trầm Tích dễ mềm lòng như vậy, hẳn là bị ảnh hưởng quá nhiều bởi mẫu thân của nó.
Nhân cơ hội này, Ngọc Tử Hành phải cho thằng bé một bài học mới được.
“Trầm Tích, con đợi ba tháng, đến lúc đó nếu như con muốn trở về, ta sẽ không giữ nữa.”
Chưa đầy ba tháng sau, Vệ Chiêu viên nhân lúc đi tản bộ bên hồ Tai, tình cờ gặp Hoàng thượng và Ninh tần cũng đang hóng mát, Vệ Chiêu viên khi đó không còn là cô nương sở hữu thân hình mảnh khảnh như xưa mà đã trở nên quyến rũ, đầy đặn hơn rất nhiều, sự giao thoa giữa đôi ba phần thiếu nữ và sức quyến rũ của người phụ nữ đã khiến Hoàng thượng không thể rời mắt.
Ninh tần vốn dĩ đã bày binh bố trận để múa một bài, Vệ Chiêu viên vừa hay lại biết đánh đàn tì bà nên đánh đàn để nàng ta nhảy múa.
Tiếng đàn du dương đã đánh thức trái tim Hoàng thượng.
Ninh tần khi đó mặc dù đã có thai nhưng vẫn gầ.y g.uộc như trước, về điểm này thì đương nhiên bị Vệ Chiêu viên ăn đứt.
Vậy là, đêm hôm đó, Vệ Chiêu viên lấy lại được sự sủng ái.
Ngày hôm sau, Vệ Chiêu viên phái người đến đón Trầm Tích.
Trầm Tích hỏi Ngọc Tử Hành, “Chủ ý của người?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao phải làm như vậy?”
“Để con nhìn rõ sự thật.”
Gương mặt nhỏ bé của Trầm Tích thoáng qua rất nhiều cảm xúc, cuối cùng thằng bé thoải mái đáp lời, “Người thắng rồi, con không trở về nữa.”
Chẳng có ai trên đời gặp được kẻ mạnh vẫn nguyện ý sống một cuộc đời tầm thường.
Ngọc Tử Hành không chịu, Trầm Tích cũng không chịu.
Anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đều là được tạo ra từ đó.
Vệ Chiêu viên từ khi cố Hoàng hậu còn sống đã đắc sủng, đến khi Hoàng hậu qua đời, những nữ nhân khác trong cung theo thời gian đều như hoa tàn lá úa, vậy mà nàng ta lại mơn mởn, lộng lẫy như mới đến mùa đơm bông, lại có thêm được tam hoàng tử, nên được sủng ái đến mấy năm.
Hoàng hậu năm đó ra đi quá đường đột, Hoàng thượng đối với việc này trở nên có chút ám ảnh, nên vẫn chưa có ý định lập hậu trở lại.
Vậy là hậu cung đã trải qua hai năm mơ hồ như thế, Thái hậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng sức chịu đựng của người cũng có hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.