Ngọc Tử Hành Không Phải Là Người Tốt
Chương 10: Thăng chức
Tiểu Thời Khắc
10/01/2025
Thật ra, trước đó Thái hậu cũng đã cố gắng rất nhiều.
Người đã cho Thục phi cơ hội, nhưng Thục phi xa xỉ vô độ, cuối cùng vẫn không đạt yêu cầu.
Người cũng đã cho Hiền phi cơ hội, nhưng Hiền phi thân cô thế cô, hậu cung nơi nao cũng là kẻ địch, không chống đỡ nổi.
Lần này Ngọc Tử Hành và Ninh Tam Nương vào cung cũng chính là vì chuyện đó, hậu cung có thể không cần Hoàng hậu, nhưng phi tần thì vẫn có thể nạp thêm!
Ninh Tam Nương quả là một ứng viên tuyệt vời, luận dung mạo, luận tài nghệ, luận gia thế, không một điểm nào Vệ Chiêu viên vượt qua nàng ấy.
Thế nên mới dẫn đến cục diện, một mặt đẩy Trầm Tích sang cho Thái hậu, một mặt muốn có thêm một đứa con nữa.
Trong hậu cung này, người đối đầu với Vệ Chiêu viên không phải là ít, nên nhân lúc nàng ta có thai, liền âm thầm ra tay, nào là sưng tấy nào là s.ẩy th.ai, nào là nhan sắc xuống cấp, …
Còn về chuyện ai là người đứng sau, nếu như nàng ta không đoán ra thì sống uổng phí mất hai mươi mấy năm rồi.
Thục phi có quyền lực, có con cái; Hiền phi hiền lành, đơn giản; Ninh tần thì chỉ coi nàng ta như một bước đệm, không thèm để mắt đến.
Từ phi, Nhung phi, một trong hai người này.
Từ phi năm đó bị Vệ Chiêu viên cười nhạo vì khẩu âm của nàng ấy, sau đó còn câu dẫn Hoàng thượng ngay trong buổi yến tiệc sinh thần trước mặt bao người.
Cho nên, mọi người đều tưởng rằng lần này do Từ phi ra tay, khi sự thật được đưa ra ánh sáng rằng h.ung th.ủ đứng đằng sau mọi chuyện là Nhung phi, ai nấy đều bất ngờ đến bật ngửa.
Dù sao Nhung phi thường ngày cũng là một người vô cùng sáng suốt cơ mà.
Nhưng chứng cớ đã rõ ràng, Nhung phi bị gi.am vào lãnh cung, Nhung gia cũng vì vậy mà không tránh được kiếp nạn.
Hoàng thượng cảm thấy thương xót cho Vệ Chiêu viên nên muốn nâng cấp phẩm cho nàng ta.
Vừa hay Ninh tần cũng sắp đến ngày hạ sinh, đợi đến khi Hoàng tự ra đời, hai vị ái phi cùng thăng cấp, còn điều gì tốt đẹp hơn.
3 tháng sau, Ninh tần hạ sinh một tiểu công chúa, Hoàng thượng vội vàng lệnh cho nội vụ phủ đo ni cho Ninh tần một danh hiệu phù hợp.
Ai mà ngờ được rằng Thái hậu lại ra ý chỉ:
“Ngọc chiêu nghi có công nuôi dưỡng Tam hoàng tử, được thăng làm quý tần chính tam phẩm, hiệu là Nghi tần.”
Lúc nhận ý chỉ, Ngọc Tử Hành đang vui vẻ ăn dưa, “Thái hậu thật thú vị, danh hiệu này rõ ràng Hoàng thượng đã muốn để cho Ninh tần.”
Phúc Bảo hào hứng đáp, “Chẳng phải do chủ tử công tư phân minh hay sao?”
Ung ma ma cũng góp vui, “Chúc mừng nương nương, đây là một bước ngoặt quan trọng, chứng tỏ Thái hậu rất hy vọng ở người.”
?
Trầm Tích và các tiểu công công đá túc cầu trở về, người đầy mồ hôi.
Thằng bé muốn đến vấn an Ngọc Tử Hành nhưng thấy sắc mặt Ngọc Tử Hành không được tốt thì ngần ngừ mãi ở cửa không dám vào.
Ngọc Tử Hành nhìn nó một cái, nó liền cố gắng mở to đôi mắt vốn đã tròn xoe của mình để khiến bản thân trông đáng yêu hơn nữa.
“Nương nương của con thăng chức rồi.”
“Nương nương nào ạ?”
Ngọc Tử Hành cắn môi, “Cả hai.”
“Chuẩn bị nghi trượng, bản cung phải đến tạ ơn Thái hậu nương nương!”
Lần này đến gặp Thái hậu, chỗ người còn có Thục phi cao quý và hai vị công chúa.
Hai công chúa đang chơi đùa cùng Thái hậu, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Ngọc Tử Hành điều chỉnh cảm xúc, vui vẻ tiến vào tạ ân.
Thục phi không ngừng khen ngợi Ngọc Tử Hành được Thái hậu yêu thương, nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa đựng sự cảnh giác cao độ.
Thái hậu không thèm để ý, quay sang nói với Ngọc Tử Hành, “Ai gia có vài lời muốn nói với Tử Hành, Thục phi đưa bọn trẻ về trước đi.”
Một bên gọi “Tử Hành”, nhưng một bên lại gọi “Thục phi”, có dùng một lỗ tai cũng nhận ra được sự thiên vị của người.
Người đã cho Thục phi cơ hội, nhưng Thục phi xa xỉ vô độ, cuối cùng vẫn không đạt yêu cầu.
Người cũng đã cho Hiền phi cơ hội, nhưng Hiền phi thân cô thế cô, hậu cung nơi nao cũng là kẻ địch, không chống đỡ nổi.
Lần này Ngọc Tử Hành và Ninh Tam Nương vào cung cũng chính là vì chuyện đó, hậu cung có thể không cần Hoàng hậu, nhưng phi tần thì vẫn có thể nạp thêm!
Ninh Tam Nương quả là một ứng viên tuyệt vời, luận dung mạo, luận tài nghệ, luận gia thế, không một điểm nào Vệ Chiêu viên vượt qua nàng ấy.
Thế nên mới dẫn đến cục diện, một mặt đẩy Trầm Tích sang cho Thái hậu, một mặt muốn có thêm một đứa con nữa.
Trong hậu cung này, người đối đầu với Vệ Chiêu viên không phải là ít, nên nhân lúc nàng ta có thai, liền âm thầm ra tay, nào là sưng tấy nào là s.ẩy th.ai, nào là nhan sắc xuống cấp, …
Còn về chuyện ai là người đứng sau, nếu như nàng ta không đoán ra thì sống uổng phí mất hai mươi mấy năm rồi.
Thục phi có quyền lực, có con cái; Hiền phi hiền lành, đơn giản; Ninh tần thì chỉ coi nàng ta như một bước đệm, không thèm để mắt đến.
Từ phi, Nhung phi, một trong hai người này.
Từ phi năm đó bị Vệ Chiêu viên cười nhạo vì khẩu âm của nàng ấy, sau đó còn câu dẫn Hoàng thượng ngay trong buổi yến tiệc sinh thần trước mặt bao người.
Cho nên, mọi người đều tưởng rằng lần này do Từ phi ra tay, khi sự thật được đưa ra ánh sáng rằng h.ung th.ủ đứng đằng sau mọi chuyện là Nhung phi, ai nấy đều bất ngờ đến bật ngửa.
Dù sao Nhung phi thường ngày cũng là một người vô cùng sáng suốt cơ mà.
Nhưng chứng cớ đã rõ ràng, Nhung phi bị gi.am vào lãnh cung, Nhung gia cũng vì vậy mà không tránh được kiếp nạn.
Hoàng thượng cảm thấy thương xót cho Vệ Chiêu viên nên muốn nâng cấp phẩm cho nàng ta.
Vừa hay Ninh tần cũng sắp đến ngày hạ sinh, đợi đến khi Hoàng tự ra đời, hai vị ái phi cùng thăng cấp, còn điều gì tốt đẹp hơn.
3 tháng sau, Ninh tần hạ sinh một tiểu công chúa, Hoàng thượng vội vàng lệnh cho nội vụ phủ đo ni cho Ninh tần một danh hiệu phù hợp.
Ai mà ngờ được rằng Thái hậu lại ra ý chỉ:
“Ngọc chiêu nghi có công nuôi dưỡng Tam hoàng tử, được thăng làm quý tần chính tam phẩm, hiệu là Nghi tần.”
Lúc nhận ý chỉ, Ngọc Tử Hành đang vui vẻ ăn dưa, “Thái hậu thật thú vị, danh hiệu này rõ ràng Hoàng thượng đã muốn để cho Ninh tần.”
Phúc Bảo hào hứng đáp, “Chẳng phải do chủ tử công tư phân minh hay sao?”
Ung ma ma cũng góp vui, “Chúc mừng nương nương, đây là một bước ngoặt quan trọng, chứng tỏ Thái hậu rất hy vọng ở người.”
?
Trầm Tích và các tiểu công công đá túc cầu trở về, người đầy mồ hôi.
Thằng bé muốn đến vấn an Ngọc Tử Hành nhưng thấy sắc mặt Ngọc Tử Hành không được tốt thì ngần ngừ mãi ở cửa không dám vào.
Ngọc Tử Hành nhìn nó một cái, nó liền cố gắng mở to đôi mắt vốn đã tròn xoe của mình để khiến bản thân trông đáng yêu hơn nữa.
“Nương nương của con thăng chức rồi.”
“Nương nương nào ạ?”
Ngọc Tử Hành cắn môi, “Cả hai.”
“Chuẩn bị nghi trượng, bản cung phải đến tạ ơn Thái hậu nương nương!”
Lần này đến gặp Thái hậu, chỗ người còn có Thục phi cao quý và hai vị công chúa.
Hai công chúa đang chơi đùa cùng Thái hậu, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Ngọc Tử Hành điều chỉnh cảm xúc, vui vẻ tiến vào tạ ân.
Thục phi không ngừng khen ngợi Ngọc Tử Hành được Thái hậu yêu thương, nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa đựng sự cảnh giác cao độ.
Thái hậu không thèm để ý, quay sang nói với Ngọc Tử Hành, “Ai gia có vài lời muốn nói với Tử Hành, Thục phi đưa bọn trẻ về trước đi.”
Một bên gọi “Tử Hành”, nhưng một bên lại gọi “Thục phi”, có dùng một lỗ tai cũng nhận ra được sự thiên vị của người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.