Chương 6:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Lăng Thanh Thầm đối mặt với ánh mắt hờn dỗi của cô, yết hầu khẽ nhúc nhích: “Ngoan nào, em lên lầu đi.”
“Không muốn.” Tại sao anh cứ luôn đẩy cô ra như thế?
Cô nhích tới gần anh, muốn chạm vào anh. Ngay khi tay cô sắp chạm vào cái lều nhỏ trên quần, thì anh đã nhanh chóng cản lại.
“Em còn nhỏ… anh không thể…”
“Bé cưng, chờ anh thêm một thời gian nữa được không?” Sao Anh lại không muốn cô chứ, cô bé ngoan ngoãn mềm mại như vậy, có trời mới biết được anh muốn làm cô tới thế nào, muốn cùng cô nếm trải mùi vị của ái tình ra sao, nhưng anh không thể ích kỷ như vậy.
Cô hãy còn nhỏ, lại còn là bạn học của con gái anh. Trong khi anh là một người trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, không thể chỉ vì dục vọng của bản thân mà dụ dỗ cô ăn trái cấm được. Ai biết được khi cô trưởng thành có trách anh hay không?
Liệu cô có tự trách bản thân, đã để ông chú lớn tuổi này dụ dỗ, phá hoại thanh xuân của cô, mang tới cho cô những tổn thương không thể bù đắp được hay không?
Liệu khi cô lớn thêm chút nữa, cô có hận anh không? Không… anh không thể chịu nổi cảm giác cô hận mình.
Bối Duyệt tựa đầu vào lông ngực của anh, cô nghe thấy tim anh đập rất nhanh, rất mạnh. Tiếng “thình thịch, thình thịch” không ngừng vang vọng bên tai cô, cô biết anh có tình cảm với cô. Nhưng tại sao, cứ tới thời khắc mấu chốt, anh lại lựa chọn đẩy cô ra?
“Vậy anh muốn em chờ bao lâu? Tới lúc nào anh mới không đẩy em ra nữa?”
“Một ngày? Một tháng? Hay một năm?”
Lăng Thanh Thầm ôm ghì lấy cô, anh sợ cô bỏ đi, nhưng anh cũng không cho cô đáp án mà chỉ im lặng. Bối Duyệt đẩy anh ra, “Vậy em sẽ chờ anh.”
Chờ anh suy nghĩ kỹ rồi, cô mới có thể yên tâm dựa vào lòng anh. Nếu không, giống như cô đang trộm lấy một chút hơi ấm từ anh vậy. Mà đã trộm, thì luôn phải trả giá.
Lăng Thanh Thầm khẽ nhíu mày khi nhìn bóng lưng kiên định rời đi của cô, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Anh nhịn cũng rất khó chịu, anh muốn chẳng quan tâm gì hết, chỉ muốn khiến cô tan chảy trong vòng tay mình, muốn đè cô xuống làm đủ thứ, muốn khiến cho cô hoàn toàn trở thành của riêng anh.
Sờ lên từng tấc da thịt, ngửi từng hương thơm trên người cô, tất cả giống như độc dược, cả ngày cứ quấn quít trong đầu anh.
Cứ chờ đó mà xem, đến một ngày anh không nhịn nổi nữa, thì cô sẽ là của anh. Chỉ là của anh mà thôi.
Lăng Thanh Thầm ngồi một lúc lâu mới lên lầu, anh tham lam hít lấy hương thơm của cô còn vương vấn trong phòng khách. Thậm chí anh còn biến thái tới mức cầm lấy ly trà của cô lên, đặt môi lên nơi môi cô từng chạm qua.
Ngay cả miếng bánh cô ăn còn một nửa, trên đó để lại dấu răng nho nhỏ cũng bị anh chậm rãi ăn từng miếng, giống như là… Là có thể nếm được một chút hương vị của cô sót lại.
Vốn dĩ định ngồi một chút để dục vọng tiêu tán bớt, kết quả vật dưới háng càng lúc càng cứng hơn, khiến cho chiếc quần tây của anh nhô lên như một chiếc lều. Anh bực bội kéo áo ra, để lộ bộ ngực rắn chắc của mình.
Sau khi vợ mất được vài năm, anh cũng từng ăn nằm với mấy người phụ nữ. Nhưng thời gian gần đây, nhu cầu về mặt này của Lăng Thanh Thầm cũng giảm dần, nên anh không còn qua lại với ai, có thể nói là giữ mình trong sạch.
Sau khi nảy sinh tình cảm với Bối Duyệt, anh càng không để ý tới người khác, mắt anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô bé ngoan ngoãn kia thôi.
Dương vật của anh, chỉ muốn làm một mình cô.
Nhưng cô lại còn quá nhỏ, bằng tuổi con gái anh nên đành chịu.
Lăng Thanh Thầm sợ cô bé tức giận, thử gọi vài tiếng, mở cửa mới phát hiện đã được khoá trái từ bên trong. Ha, cũng khá cứng đầu.
Anh không muốn gây ra tiếng động ồn ào, chỉ đành ngoan ngoãn quay về phòng.
Khi đi ngang qua ban công, Lăng Thanh Thầm nheo mắt, trên đó có treo một cái quần lót và một cái áo ngực, chắc là của Bối Duyệt. Vì phòng của Lăng Nhiên có ban công riêng, hơn nữa con bé này luôn ném đồ cho giúp việc giặt chứ chưa bao giờ động tới.
“Không muốn.” Tại sao anh cứ luôn đẩy cô ra như thế?
Cô nhích tới gần anh, muốn chạm vào anh. Ngay khi tay cô sắp chạm vào cái lều nhỏ trên quần, thì anh đã nhanh chóng cản lại.
“Em còn nhỏ… anh không thể…”
“Bé cưng, chờ anh thêm một thời gian nữa được không?” Sao Anh lại không muốn cô chứ, cô bé ngoan ngoãn mềm mại như vậy, có trời mới biết được anh muốn làm cô tới thế nào, muốn cùng cô nếm trải mùi vị của ái tình ra sao, nhưng anh không thể ích kỷ như vậy.
Cô hãy còn nhỏ, lại còn là bạn học của con gái anh. Trong khi anh là một người trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, không thể chỉ vì dục vọng của bản thân mà dụ dỗ cô ăn trái cấm được. Ai biết được khi cô trưởng thành có trách anh hay không?
Liệu cô có tự trách bản thân, đã để ông chú lớn tuổi này dụ dỗ, phá hoại thanh xuân của cô, mang tới cho cô những tổn thương không thể bù đắp được hay không?
Liệu khi cô lớn thêm chút nữa, cô có hận anh không? Không… anh không thể chịu nổi cảm giác cô hận mình.
Bối Duyệt tựa đầu vào lông ngực của anh, cô nghe thấy tim anh đập rất nhanh, rất mạnh. Tiếng “thình thịch, thình thịch” không ngừng vang vọng bên tai cô, cô biết anh có tình cảm với cô. Nhưng tại sao, cứ tới thời khắc mấu chốt, anh lại lựa chọn đẩy cô ra?
“Vậy anh muốn em chờ bao lâu? Tới lúc nào anh mới không đẩy em ra nữa?”
“Một ngày? Một tháng? Hay một năm?”
Lăng Thanh Thầm ôm ghì lấy cô, anh sợ cô bỏ đi, nhưng anh cũng không cho cô đáp án mà chỉ im lặng. Bối Duyệt đẩy anh ra, “Vậy em sẽ chờ anh.”
Chờ anh suy nghĩ kỹ rồi, cô mới có thể yên tâm dựa vào lòng anh. Nếu không, giống như cô đang trộm lấy một chút hơi ấm từ anh vậy. Mà đã trộm, thì luôn phải trả giá.
Lăng Thanh Thầm khẽ nhíu mày khi nhìn bóng lưng kiên định rời đi của cô, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Anh nhịn cũng rất khó chịu, anh muốn chẳng quan tâm gì hết, chỉ muốn khiến cô tan chảy trong vòng tay mình, muốn đè cô xuống làm đủ thứ, muốn khiến cho cô hoàn toàn trở thành của riêng anh.
Sờ lên từng tấc da thịt, ngửi từng hương thơm trên người cô, tất cả giống như độc dược, cả ngày cứ quấn quít trong đầu anh.
Cứ chờ đó mà xem, đến một ngày anh không nhịn nổi nữa, thì cô sẽ là của anh. Chỉ là của anh mà thôi.
Lăng Thanh Thầm ngồi một lúc lâu mới lên lầu, anh tham lam hít lấy hương thơm của cô còn vương vấn trong phòng khách. Thậm chí anh còn biến thái tới mức cầm lấy ly trà của cô lên, đặt môi lên nơi môi cô từng chạm qua.
Ngay cả miếng bánh cô ăn còn một nửa, trên đó để lại dấu răng nho nhỏ cũng bị anh chậm rãi ăn từng miếng, giống như là… Là có thể nếm được một chút hương vị của cô sót lại.
Vốn dĩ định ngồi một chút để dục vọng tiêu tán bớt, kết quả vật dưới háng càng lúc càng cứng hơn, khiến cho chiếc quần tây của anh nhô lên như một chiếc lều. Anh bực bội kéo áo ra, để lộ bộ ngực rắn chắc của mình.
Sau khi vợ mất được vài năm, anh cũng từng ăn nằm với mấy người phụ nữ. Nhưng thời gian gần đây, nhu cầu về mặt này của Lăng Thanh Thầm cũng giảm dần, nên anh không còn qua lại với ai, có thể nói là giữ mình trong sạch.
Sau khi nảy sinh tình cảm với Bối Duyệt, anh càng không để ý tới người khác, mắt anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô bé ngoan ngoãn kia thôi.
Dương vật của anh, chỉ muốn làm một mình cô.
Nhưng cô lại còn quá nhỏ, bằng tuổi con gái anh nên đành chịu.
Lăng Thanh Thầm sợ cô bé tức giận, thử gọi vài tiếng, mở cửa mới phát hiện đã được khoá trái từ bên trong. Ha, cũng khá cứng đầu.
Anh không muốn gây ra tiếng động ồn ào, chỉ đành ngoan ngoãn quay về phòng.
Khi đi ngang qua ban công, Lăng Thanh Thầm nheo mắt, trên đó có treo một cái quần lót và một cái áo ngực, chắc là của Bối Duyệt. Vì phòng của Lăng Nhiên có ban công riêng, hơn nữa con bé này luôn ném đồ cho giúp việc giặt chứ chưa bao giờ động tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.