Chương 8:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Vì chưa bao giờ cảm nhận được yêu thương, nên dù đối phương chỉ đưa cho cô chút thương hại, cô cũng đã vô cùng trân trọng. Sau đó càng lún càng sâu, càng tham lam muốn lấy nhiều hơn.
Muốn anh thích cô thêm một chút, yêu cô nhiều thêm một chút, ôm cô một cái, hôn lên đôi môi cô.
Cô có thể làm tất cả mọi thứ, chỉ cần anh yêu cô.
Bối Duyệt phát hiện ánh mắt anh nhìn cô khác với khi anh nhìn Lăng Nhiên, khi nhìn cô, trong đôi mắt anh chứa đầy tình dục, cô còn lớn gan đoán rằng anh cũng yêu cô, không thua gì tình yêu cô dành cho anh.
Cho nên vào đêm đó, khi anh say rượu ôm lấy cô, Bối Duyệt đã sướng tới nỗi muốn khóc. Cô nơm nớp lo sợ rúc vào trong vòng tay anh, chỉ sợ giây tiếp theo anh sẽ đẩy cô ra.
Nhưng anh càng ôm cô chặt hơn, hơi thở nóng hổi phả vào gò má cô. Cánh tay mạnh mẽ của anh giam cô vào lồng ngực rắn rỏi, chỉ sợ cô sẽ bỏ chạy. Khoảnh khắc đó. Đôi mắt Lăng Thanh Thầm sâu thẳm như biển, chứa đầy yêu thương.
Anh cười nhẹ, nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào ánh mắt nồng nhiệt của anh, rồi nói, “Cô bé à, sao lúc nào cũng nhìn lén chú vậy, hửm?”
Bối Duyệt sợ hãi không nói gì, nhưng cơ thể mềm mại của cô giống như là không xương, dựa hẳn vào ngực anh.
Đôi mắt anh mang theo sự xâm lược, giống như có thể nhìn xuyên qua quần áo để ngắm nhìn cơ thể cô. Lăng Thanh Thầm không cho phép cô im lặng, anh nhéo nhẹ má cô, mặt anh tiến tới gần mặt cô.
Khi hai đôi môi cọ xát vào nhau, cô ngửi được mùi thoang thoảng của rượu vang đỏ khi anh nói, “Trả lời chú, tại sao?”
Bối Duyệt bối rối nói không ra lời, chỉ có thể dựa vào anh để ổn định cơ thể. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lấy hết can đảm nói ra tình cảm đã chôn giấu gần hai năm, “Chú muốn biết thật sao?”
Giọng nói của người đàn ông khàn đi vì tình dục, “Tất nhiên rồi.”
“Bởi vì em yêu anh, Lăng Thanh Thầm.”
bởi vì yêu anh, nên ánh mắt cô luôn luôn đuổi theo anh, không muốn từ bỏ chút cơ hội nào.
Cô sợ mình mãi mãi không có cơ hội ở bên anh, cho nên quý trọng từng giây từng phút, khắc ghi hình bóng anh trong đầu, không bao giờ quên.
Bối Duyệt sẽ không thể nào quên được ánh mắt của anh lúc đó, anh nhìn cô băng ánh mắt sâu thẳm xen lẫn dục vọng chiếm hữu, ngay sau đó, anh đã ngậm lấy môi cô.
Hương rượu làm say lòng người, khiến cô không biết nên phản ứng thế nào. Nụ hôn của anh mạnh mẽ thô bạo, càn quét khắp nơi trong miệng cô.
Lưỡi anh liếm khắp khoang miệng cô, khiến cho toàn thân cô ngứa ran. Bối Duyệt chỉ có thể “ưm” một tiếng, rồi mềm mại dựa vào lòng anh, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Dương vật của anh bắt đầu cứng lên, chọc vào phần bụng mềm mại của cô.
Cô đã từng tưởng tượng dáng vẻ của nó, nhưng không ngờ nó lại to và dày tới vậy, lại vừa nóng vừa cứng.
Bối Duyệt cũng bắt đầu ướt, nước không ngừng rỉ ra khiến cho quần lót cô vừa ẩm vừa dính. Lỗ nhỏ bắt đầu ngứa ngáy, cô thuận thế dính sát vào người anh, giống như muốn khảm dương vật anh vào trong cơ thể mình.
Lăng Thanh Thầm điên cuồng mút lưỡi cô, quấn chặt lấy cô cùng nhau sa đoạ.
Bàn tay to lớn không kiêng dè luồng vào trong váy ngủ, vuốt ve dọc theo vòng eo mảnh khảnh của cô. Ngón tay mang theo vết chai mỏng khiến cả người cô run rẩy, Bối Duyệt chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, giống như chú mèo nhỏ.
Tiếng kêu mềm mại càng khiến Lăng Thanh Thầm hưng phấn, dương vật đưa đẩy cọ vào bụng cô nhiều hơn, bàn tay không hề do dự nắm lấy hai viên bánh sữa mềm mại trước ngực, xoa bóp một cách thô bạo.
Muốn anh thích cô thêm một chút, yêu cô nhiều thêm một chút, ôm cô một cái, hôn lên đôi môi cô.
Cô có thể làm tất cả mọi thứ, chỉ cần anh yêu cô.
Bối Duyệt phát hiện ánh mắt anh nhìn cô khác với khi anh nhìn Lăng Nhiên, khi nhìn cô, trong đôi mắt anh chứa đầy tình dục, cô còn lớn gan đoán rằng anh cũng yêu cô, không thua gì tình yêu cô dành cho anh.
Cho nên vào đêm đó, khi anh say rượu ôm lấy cô, Bối Duyệt đã sướng tới nỗi muốn khóc. Cô nơm nớp lo sợ rúc vào trong vòng tay anh, chỉ sợ giây tiếp theo anh sẽ đẩy cô ra.
Nhưng anh càng ôm cô chặt hơn, hơi thở nóng hổi phả vào gò má cô. Cánh tay mạnh mẽ của anh giam cô vào lồng ngực rắn rỏi, chỉ sợ cô sẽ bỏ chạy. Khoảnh khắc đó. Đôi mắt Lăng Thanh Thầm sâu thẳm như biển, chứa đầy yêu thương.
Anh cười nhẹ, nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào ánh mắt nồng nhiệt của anh, rồi nói, “Cô bé à, sao lúc nào cũng nhìn lén chú vậy, hửm?”
Bối Duyệt sợ hãi không nói gì, nhưng cơ thể mềm mại của cô giống như là không xương, dựa hẳn vào ngực anh.
Đôi mắt anh mang theo sự xâm lược, giống như có thể nhìn xuyên qua quần áo để ngắm nhìn cơ thể cô. Lăng Thanh Thầm không cho phép cô im lặng, anh nhéo nhẹ má cô, mặt anh tiến tới gần mặt cô.
Khi hai đôi môi cọ xát vào nhau, cô ngửi được mùi thoang thoảng của rượu vang đỏ khi anh nói, “Trả lời chú, tại sao?”
Bối Duyệt bối rối nói không ra lời, chỉ có thể dựa vào anh để ổn định cơ thể. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lấy hết can đảm nói ra tình cảm đã chôn giấu gần hai năm, “Chú muốn biết thật sao?”
Giọng nói của người đàn ông khàn đi vì tình dục, “Tất nhiên rồi.”
“Bởi vì em yêu anh, Lăng Thanh Thầm.”
bởi vì yêu anh, nên ánh mắt cô luôn luôn đuổi theo anh, không muốn từ bỏ chút cơ hội nào.
Cô sợ mình mãi mãi không có cơ hội ở bên anh, cho nên quý trọng từng giây từng phút, khắc ghi hình bóng anh trong đầu, không bao giờ quên.
Bối Duyệt sẽ không thể nào quên được ánh mắt của anh lúc đó, anh nhìn cô băng ánh mắt sâu thẳm xen lẫn dục vọng chiếm hữu, ngay sau đó, anh đã ngậm lấy môi cô.
Hương rượu làm say lòng người, khiến cô không biết nên phản ứng thế nào. Nụ hôn của anh mạnh mẽ thô bạo, càn quét khắp nơi trong miệng cô.
Lưỡi anh liếm khắp khoang miệng cô, khiến cho toàn thân cô ngứa ran. Bối Duyệt chỉ có thể “ưm” một tiếng, rồi mềm mại dựa vào lòng anh, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Dương vật của anh bắt đầu cứng lên, chọc vào phần bụng mềm mại của cô.
Cô đã từng tưởng tượng dáng vẻ của nó, nhưng không ngờ nó lại to và dày tới vậy, lại vừa nóng vừa cứng.
Bối Duyệt cũng bắt đầu ướt, nước không ngừng rỉ ra khiến cho quần lót cô vừa ẩm vừa dính. Lỗ nhỏ bắt đầu ngứa ngáy, cô thuận thế dính sát vào người anh, giống như muốn khảm dương vật anh vào trong cơ thể mình.
Lăng Thanh Thầm điên cuồng mút lưỡi cô, quấn chặt lấy cô cùng nhau sa đoạ.
Bàn tay to lớn không kiêng dè luồng vào trong váy ngủ, vuốt ve dọc theo vòng eo mảnh khảnh của cô. Ngón tay mang theo vết chai mỏng khiến cả người cô run rẩy, Bối Duyệt chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, giống như chú mèo nhỏ.
Tiếng kêu mềm mại càng khiến Lăng Thanh Thầm hưng phấn, dương vật đưa đẩy cọ vào bụng cô nhiều hơn, bàn tay không hề do dự nắm lấy hai viên bánh sữa mềm mại trước ngực, xoa bóp một cách thô bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.