Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế

Chương 16:

Nhàn Thời Thính Vũ

26/08/2024

Nhưng cũng như giáo quan nói, nếu muốn vào quân đội, trở thành quân nhân thực thụ thì đây là những điều bắt buộc phải chịu đựng, bởi vì họ không bao giờ biết được sau này mình sẽ gặp phải tình huống gì.

Mấy học viên đều có niềm tin kiên định, không ai nghĩ đến chuyện lùi bước.

Học viên đứng đầu đột nhiên ra hiệu, các thành viên trong tiểu đội lập tức buông đồ trên tay, theo đường chéo tiến đến gần anh ta.

Đội trưởng tiểu đội dùng ánh mắt quan sát xung quanh hồ, cuối cùng, ánh mắt như có thực chất dừng lại ở một bụi cây rậm rạp.

Phía sau giấu thứ gì?

Mọi người nín thở, không nhịn được mà đoán già đoán non.

Rõ ràng ốc đảo này có chủ, có thể chiếm giữ được lãnh địa phì nhiêu như vậy thì chắc chắn là loài săn mồi hàng đầu, có đủ sức răn đe, còn biết ẩn núp, phục kích...

“Rắc——”

Tiếng cành cây gãy, rất nhỏ nhưng lại chói tai.

Tim đám học viên đập thình thịch, có người đã tái mặt, chỉ là cố nhịn không lùi lại.



“Rắc, rắc——”

Có thứ gì đó đang giẫm lên cành cây khô không ngừng tiến lại gần, không khí dường như trở nên đặc quánh, như thể một con dao vô hình đang từ từ giơ lên, lưỡi dao sáng quắc lạnh người.

Đột nhiên, một bóng người từ sau bụi cây đi ra, vậy mà lại là một cô gái!

Cô gái tóc đen mắt đen, tay cầm cây cung cao gần bằng một người, mặc váy ngắn bằng lân giáp tinh thú, tứ chi để trần thon thả, làn da màu mật ong là vết tích của việc phơi nắng, cô giống như một loài mèo hoang khó tính, là chúa tể trong lãnh địa của mình, bước đi nhẹ nhàng tùy ý, không kiêng nể gì đánh giá bọn họ, ánh mắt vừa ngây thơ vừa hoang dã.

Cô có vẻ nguy hiểm như vậy, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.

Các học viên vô thức nín thở.

Cùng bị chấn động với các học viên còn có người xem.

Vừa rồi, khi mọi người đều cảnh giác, người xem cũng nín thở theo dõi, sợ rằng con quái thú khổng lồ đột nhiên lao ra từ bụi rậm.

Nhưng không ai ngờ rằng xuất hiện không phải là quái thú mà là một cô gái trông rất đặc biệt.

Cô không có vẻ ngoài dữ tợn, thậm chí có thể nói là rất xinh đẹp, có một sức hấp dẫn lạ thường, nhưng hầu hết mọi người khi nhìn cô lần đầu tiên đều chỉ chú ý đến khí chất hoang dã và nguy hiểm của cô, chứ không phải dung mạo.



[Là cô ấy! Là cô gái đi ngang qua hôm qua! Mặc dù hôm qua cô ấy che mặt nhưng tôi nhớ đôi mắt của cô bé!]

[Đúng vậy, nhìn dáng người và màu da cũng rất giống.]

[Cô ấy xuất hiện trước mặt các học viên để làm gì?]

Tống Xuân Thời đứng trước mặt mọi người, không để ý đến ánh mắt cảnh giác của bọn họ, đưa tay vạch ra phạm vi của ốc đảo, dùng tiếng phổ thông không chuẩn tuyên bố: “Của tôi.”

Thỉnh thoảng có người lạ tiến vào ốc đảo, tạm thời nghỉ chân hoặc bổ sung nước, là chủ sở hữu lãnh thổ, Tống Xuân Thời cho phép những hành vi này, nhưng không cho phép người ngoài ngang nhiên phá hoại.

Mấy người trước mắt trông không giống cư dân Hoang Tinh, không biết bọn họ có hiểu quy tắc không, cô cố ý xuất hiện để thông báo, tránh xảy ra xung đột về sau.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Xuân Thời: Đã vào lãnh địa của tôi, đều là con mồi của tôi!

Học viên:...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook