Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1108: TIỄN

Hàn Trinh Trinh

11/11/2016

Đường Khả Hinh được điểm cao nhất trong cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu vòng đầu tiên ! !

Đám người Nhã Tuệ đứng ở trước màn hình lớn, nhìn trang web rượu vang lập tức xuất hiện dây ruy băng đỏ mộng ảo xoay tròn dòng chữ này, bọn họ lập tức kinh hô lên, nhất là Nhã Tuệ, hai mắt của cô lập tức ướt át, kích động như muốn bật khóc ôm đám đồng nghiệp Từ Trạch Minh, nghẹn ngào vui vẻ nói: "Khả Hinh được hạng nhất ! Cô ấy được điểm cao nhất! Trời ạ! Con bé này thi từ nhỏ đến lớn! Cô ấy vẫn là một đứa đứng đầu cuộc thi! Quá khứ ở trên lớp học ngủ gục thế nào, bị thầy giáo tóm gáy, nhưng cô ấy chỉ xem bài một buổi tối, ngày thứ hai là có thể thi được hạng nhất! Tôi biết ngay! Tôi biết ngay!"

Đám phóng viên cũng ở trong màn hình lớn được biết tin tức này, lập tức cầm máy ảnh kỹ thuật số, kích động theo khách quý vọt tới giữa đại sảnh khách sạn, bắt đầu nhắm tầng hai căng thẳng chụp hình, đều đang kinh ngạc một người Trung Quốc có thể giành thắng lợi ở vòng đầu tiên trong cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu qui mô lớn, đây là chuyện quá khứ chưa bao giờ xảy ra! Lúc này cửa sảnh tiệc lập tức mở ra, nhìn thấy vẻ mặt các chuyên gia hầu rượu nôn nao mỉm cười, thoải mái đi ra, hướng về phía truyền thông đất nước mình vẫy tay chào, mà phóng viên Trung Quốc là một đám kích động nhất, ôm máy chụp hình nhảy đến phía trước, cực kì hưng phấn gọi: "Đường Khả Hinh! ! ! Đường Khả Hinh. . . . ."

Vừa dứt lời! !

Ngay sau đó Đường Khả Hinh bắt tay với Kerry, sau khi chúc mừng lẫn nhau, mới cùng anh cùng đi ra khỏi sảnh tiệc, ánh đèn flash đồng thời tách tách tách rơi vào trên người của hai người, Đường Khả Hinh bởi vì mới vừa gặp một màn nguy hiểm ở chỗ Ban Giám khảo, làm cho trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, vẫn chưa có phục hồi lại tinh thần, khi cô cảm thấy đèn flash mãnh liệt toàn bộ hướng lên trên người của mình thì cô lập tức mỉm cười cảm ơn, nhất là nhìn thấy truyền thông và phóng viên Trung quốc, còn có Nhã Tuệ ở dưới lầu kích động gọi tên của mình thì hai mắt của cô cũng không nhịn ướt át, nhất là nhìn thấy Nhã Tuệ, cô vội vàng đi tới, nghẹn ngào gọi: "Nhã Tuệ! ! Em lên cấp rồi! Em không để cho chị thất vọng!"

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, vội vàng gật đầu, theo đám người đông đúc, nhìn Đường Khả Hinh vừa khóc vừa cười nói: "Cô thật giỏi! ! Cố lên! !"

Đường Khả Hinh cũng rối rít kích động gật đầu, nhìn Nhã Tuệ nghẹn ngào mỉm cười! !

Lâm Tử Linh đôi tay ôm vai, tựa vào trên cột gỗ màu vàng kim, vẻ mặt khi dễ, im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh ở bên cạnh !

Đường Khả Hinh vừa cùng các chuyên gia hầu rượu khác phối hợp với truyền thông của nước mình chụp hình, vừa bị nhân viên chuyên trách hội đồng thi và vệ sĩ mời đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi, chỉ thấy cô nói mấy câu với Nhã Tuệ mới xoay người vào bên trong phòng nghỉ ngơi, lại thấy Lâm Tử Linh ôm vai tựa tại cạnh cửa, châm biếm nhìn về phía cô nở nụ cười lạnh lùng, mới khinh bỉ xoay người nói: "Cũng chỉ có người chưa từng thấy qua cảnh tượng lớn, mới có thể đối với vòng thi viết, biểu hiện mừng rỡ như điên! !"

Sắc mặt Đường Khả Hinh chợt thu lại, đứng ở bên lan can, im lặng nhìn Lâm Tử Linh.

Có lẽ Lâm Tử Linh cảm nhận được ánh mắt sau lưng của Đường Khả Hinh, liền ôm vai, chậm rãi xoay người, nở nụ cười khi dễ nhìn cô nói: "Có lẽ khi cô cảm thấy, mọi người đang mừng rỡ như điên vì cô, thật ra có rất nhiều người đã sau lưng khinh bỉ và cười chế nhạo cô kích động! ! Có lẽ cô không muốn tin tưởng, ở trên trường thi đấu, người được thông báo thắng lợi vòng đầu, nhất định khó đi đến cuối cùng! Bởi vì! Vào lúc này, người khác mới vừa vặn dồn sức sẳn sàng, mà cô đã đã hết vận số !"

Sắc mặt Đường Khả Hinh hơi căng thẳng, nhìn cô!

Lâm Tử Linh nhìn cô, lại cười châm biếm, mới chậm rãi xoay người. . . . . .

"Tôi vẫn rất ngạc nhiên một chuyện. . . . . ."



Giọng nói lạnh lùng truyền đến!

Lâm Tử Linh dừng người, hơi ngẩng mặt lắng nghe!

Sắc mặt của Đường Khả Hinh âm trầm lạnh lùng, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Tử Linh, lại từng bước từng bước đi về phía cô, ôm mấy phần nghi ngờ, híp mắt nhìn chằm chằm đường nét nửa khuôn mặt của Lâm Tử Linh, nói: "Cô là một người Nhật Bản, tại sao nói tiếng trung lại tốt như vậy? Dùng từng chữ từng câu, vừa đúng!"

Lâm Tử Linh nhướng mày, lạnh lùng không nói lời nào!

Đường Khả Hinh lại nhíu chặt lông mày, nhìn cô nói: "Giống như ông trời sinh cô ra vì đối phó tôi mà sống !"

Lâm Tử Linh lập tức quay mặt sang, chế nhạo, kinh ngạc nhìn cô, phì cười nói: "Cô? Vì đối phó cô mà sống? Đường Khả Hinh! Cô đánh giá bản thân mình rất cao! Đế quốc Nhật Bản chúng tôi cho tới bây giờ đều đi về phía niềm tin và thắng lợi! Sẽ không đặt cảm xúc cá nhân ở trong lòng!"

"Cho nên vào thời điểm nào đó các người mới có thể máu tanh tàn nhẫn như vậy!" Hai mắt Đường Khả Hinh nóng lên, nhìn cô!

"Tùy cô nói thế nào!" Khuôn mặt Lâm Tử Linh không quan tâm, cũng đang muốn cất bước đi tới trước trong nháy mắt, lại nghiêng mặt, hai tròng mắt sắc bén nói: "Đường Khả Hinh! Tôi nhớ cô đã nói, mọi việc không nên đắc ý quá sớm, lưu một chút may mắn cho tương lai của mình! ! Đọ sức chính thức . . . . . Giữa chúng ta, bây giờ mới bắt đầu! !"

Cô nói xong, lập tức lạnh lùng xoay người đi vào trong! !

Ánh mắt Đường Khả Hinh lập tức bắn ra ánh sáng mãnh liệt, nhìn cô chằm chằm, cũng đang lúc nhìn cô xoay người trong nháy mắt, hình ảnh vốn từ rõ ràng, nhưng lập tức mơ hồ, mà bóng dáng Lâm Tử Linh xoay người đi xa, giống như biến mất ở trong sương mù, trái tim của cô đập ầm một tiếng, đại não lập tức tê dại, hai mắt nhấp nháy, muốn nhìn rõ bóng lưng Lâm Tử Linh, lại phát hiện hình ảnh trước mắt càng lúc càng mơ hồ, xung quanh chỉ còn lại một mảnh trắng xóa!

Cô thở dốc, lại vô thức trợn to hai mắt, muốn nhìn rõ hình ảnh xung quanh, nhưng cô phát hiện trước mắt vẫn một mảnh trắng xóa, chỉ hơi thấy được mấy bóng đen ở trước mặt của mình, đi tới đi lui, trái tim đập thình thịch thình thịch thình thịch, máu cả người lập tức ngưng kết, trong não truyền tới lời của bác Phúc: nếu như có một ngày, cô phát hiện hai mắt mờ đi, hiện ra một mảnh trắng xóa, như vậy nhất định phải nhanh chóng cho tôi biết, đây là triệu chứng xuất hiện tạm thời do độc tố đang trong quá trình bài trừ! Mặc dù tình huống như thế, không dễ dàng xảy ra! ! Nhưng nếu trong quá trình, cô uống loại thuốc và ăn thức ăn khác nhau, cũng sẽ kích thích độc tố nhanh chóng lan ra! Ngàn vạn lần không được xem nhẹ tình huống này! Nếu nhẹ sẽ làm cho người ngất xỉu nôn mửa, nặng thì sẽ mù mắt, mất mạng!"

Đại não Đường Khả Hinh ầm một tiếng vang dội, hai tròng mắt của cô chớp lóe, ứa nước mắt, thân thể cực nhanh rơi vào rét lạnh, cả người run rẩy, làm cho cô không nhịn được muốn đưa tay nắm chặt lan can, không ngờ tay chụp hụt khoảng không, cả người cô cứ như vậy ngã trên mặt sàn, nước mắt của cô lăn xuống, kêu đau một tiếng! !

Vitas, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, Bác Dịch cùng Ban phê bình và Giám khảo chính, mới vừa bước ra sảnh tiệc, muốn nghỉ ngơi một chút, lại nghe được tiếng kêu đau, không nhịn được nhìn về bên này, lại kinh ngạc thấy Đường Khả Hinh té lăn trên sàn, cả người cực nhanh run rẩy, sắc mặt trắng bệch, giống như rất không thoải mái, Trang Hạo Nhiên lập tức căng thẳng đi tới, Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt anh, nói: "Cậu không thể đi! !"

Trang Hạo Nhiên bị ngăn cản, lại thật lo lắng cho nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Rốt cuộc cô ấy làm sao vậy? Mới vừa rồi còn thật tốt!"

Lúc này, Bác Dịch cũng nheo mắt, có chút nghi ngờ nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh tái nhợt và hai mắt run rẩy trống rỗng ! !



Kerry từ phòng nghỉ ngơi đi ra, lập tức đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, quan tâm vươn tay đở cả người cô đứng lên, dùng tiếng anh hỏi thăm cô: "Are you ok?"

Á Lạc và nhân viên hiệp hội rượu đỏ cũng nhanh chóng đi tới cô, Nhã Tuệ ở dưới lầu, nghe được phóng viên kêu lên, cũng khẩn cấp nhìn trên lầu, gọi: "Khả Hinh! ! Cô có chuyện gì vậy?"

Lâm Tử Linh ngồi ở bên trong, cũng hơi cau mày, nghiêng mặt nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh!

Cả người Đường Khả Hinh run rẩy, tay lập tức nắm chặt cổ tay Kerry, cảm giác hai tay của mình cũng bắt đầu run run giật giật! ! Hai tròng mắt của cô nhanh chóng kích động căng thẳng lóe lên, nhớ tới bà George đã nói, nếu trong quá trình thi đấu, có bất kỳ khó chịu, xin tự động rút khỏi cuộc thi ! Không thể lấy bất kì lý do nào cản trở tiến độ thi đấu! Cô thở dốc, biết Á Lạc đang ở bên cạnh, liền thừa dịp đại não đang choáng váng, còn có thể giữ vững bình tĩnh hỏi: "Cách. . . . . . Cách thi vấn đáp, thời gian còn bao lâu?"

Mặc dù Á Lạc nghi ngờ và lo lắng tình trạng cơ thể Đường Khả Hinh đột nhiên xảy ra vấn đề, nhưng vẫn nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, đã 12 giờ 30 phút, liền nói: chúng ta còn nửa giờ nghỉ ngơi, bao gồm cả thời gian dùng cơm! Nhưng thân thể cô khó chịu như vậy, cần gọi bác sĩ không?"

Lúc này Hách Lệ cũng nghe nói tình hình của Đường Khả Hinh, mặt hơi lộ ra quan tâm, nhưng vẫn nghiêm túc dẫn ba nhân viên chuyên trách đi về phía cô, hỏi: "Đường tiểu thư, cô có cần giúp đỡ không? Hay là. . . . . . thân thể của cô có tình huống không khỏe sao?"

Những lời này lạnh lẽo giống như muốn tuyên bố tử hình một người! !

Đường Khả Hinh chống mạnh mặt sàn, hai mắt kích động run rẩy, không ngừng nghĩ đến vì cuộc thi đấu này mình thật vất vả đi tới hôm nay, thậm chí vì bí mật của rượu đỏ và lời hứa với Ủy viên Trương, mà bỏ qua sống chết của Tiểu Nhu, giờ phút này, sắc mặt của cô tái nhợt, hai mắt chảy nước mắt, trong đầu nhớ lại lời của Bác Phúc: Nếu nhẹ sẽ làm cho người ngất xỉu nôn mửa, nặng thì sẽ mù mắt, mất mạng!

Xung quanh vẫn một mảnh trắng xóa, cuối cùng những bóng đen cũng từ từ biến mất! !

Đường Khả Hinh cảm giác cả người mình bắt đầu càng ngày càng rét lạnh, trái tim đập thình thịch càng lúc càng dữ dội, ngũ tạng lục phủ giống như lập tức bóp chặt, khó chịu hít thở không thông, trong đầu lại thoáng qua hình ảnh hơn ba trăm thôn dân chết oan, mẹ mang thai mình, tay cầm quả nho, mang theo kiên định và niềm tin bỏ vào trong miệng, nhớ tới Trang Hạo Nhiên tay cầm rượu đỏ, đứng ở trước đám máy bay trực thăng, kích động oán giận. . . . . . Nhớ tới trong quá trình này, rất nhiều người vì rượu đỏ bị chết bị thương vô số, khuôn mặt của cô lộ ra mấy phần kiên nghị, mặc dù nước mắt từng chập lướt qua, một tay cô chống chặt mặt sàn lạnh lẽo, lắc đầu một cái, thở dốc, suy yếu không còn hơi sức nói: "Không có việc gì. . . . . . Tôi chỉ là bao tử đau. . . . . . Sáng sớm hôm nay, không có ăn cái gì , cho nên mới như vậy. . . . . . Nghỉ ngơi một chút là được. . . . . ."

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người thở phào một hơi, nhất là Á Lạc, thở dốc một hơi, cùng Kerry thật cẩn thận dìu cô đứng lên nói: "Vậy chúng ta lập tức đi phòng ăn chỉ định dùng cơm! Không xa, đang ở phía sau!"

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, ngoài một mảnh trắng xóa, cô cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu, thân thể trôi nổi không còn hơi sức đứng lên. . . . . .

Đường Khả Hinh biết mọi người đang nghi ngờ nhìn mình, cô không muốn để cho người biết mình gặp chuyện không may, liền dựa vào Á Lạc đỡ, chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía mọi người, ngẩng mặt lên, hai mắt tràn lệ cất bước, từng bước từng bước kiên định đi về phía trước. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nghi ngờ nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, trong đầu không khỏi nhớ tới đoạn văn trong Nietzsche có liên quan sinh mạng giống như thiếu nữ, trái tim của anh đập thình thịch vang dội khó hiểu, nhưng hiện tại cũng không thể làm gì được, chỉ đành phải dùng ánh mắt tiễn cô đi xa! !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook