Chương 11: Phòng hầu nữ còn đẹp hơn nhà trợ lý
Tiểu Bạch Y
09/08/2019
Mộc Án Dư à, hay cô lên xe trước đi! Chu Sở Đoàn ló đầu ra nói.
Hai người này nhìn nhau dù 1 phút thôi cũng khiến anh như sắp chui xuống 9 tầng địa ngục.
Án Dư mở cửa xe ngồi ở phía sau. Bỏ vali bên cạnh, khoanh hai tay lại, ngồi chiễm chệ như một ông hoàng.
Bạch Duật Hàn: ... Rốt cuộc đây là xe của ai vậy!?
Sáng nay anh rảnh rỗi lắm hay sao mà đến đón tôi hả? Án Dư hỏi.
Công việc ư? Tôi sắp xếp xong hết rồi! Công việc sáng nay của anh là đến đón cô đấy.
Cô cũng ra dáng người chị mẫu mực đấy! Hi sinh mình vì người em gái! Bạch Duật Hàn khẽ nói.
Câu nói đó làm Chu Sở Đoàn giật mình đến nỗi quẹo luôn vô lăng sang làn đường bên kia, thế là một dàn xe phía sau kêu lên inh ỏi. Còn Án Dư...còn gì thê thảm hơn nữa, lúc xe bị mất tự chủ, đầu đập một phát vào cửa, trước đó lại còn bị sặc nước bọt liên hồi. Bây giờ thì ê ẩm mặt mày.
Bực mình thật! Tên đó có thắt dây an toàn nên không hề hấn gì!
Anh... Đang chọc tức lại cô sao!?
Bạch Duật Hàn liếc nhìn cô qua chiếc gương trên xe ô tô. Nhìn biểu cảm thôi cũng biết cô đang tức chết rồi.
Anh khẽ cười lạnh. Đã trả xong món nợ.
Sau này chắc mình tổn thọ mất! Án Dư ngồi tựa vào ghế, lấy tay quạt quạt cho đỡ bốc hỏa.
Làm gì đến mức ấy chứ! Chu Sở Đoàn đổ cả mồ hôi.
Xe rẽ vào con đường khác ở ngã tư, đi vào cổng của một ngôi nhà, nói đúng hơn là biệt thự.
Đường đi vào biệt thự là một con đường thẳng tắp, còn hai bên là thảm cỏ xanh mướt. Nếu tinh mắt sẽ thấy rõ, ở phía xa kia còn có bàn ghế ngoài trời và một chiếc xích đu.
To thật! Án Dư nhìn qua cửa trầm trồ.
Cảm ơn! Bạch Duật Hàn nhếch mép trả lời.
Hứ! Câu cảm ơn nghe thật đáng ghét.
Xe đi theo con đường ấy đi vào gara ở tầng hầm, rồi đi lên tầng 1 bằng thang máy. Ghê thật! Ở nhà cũng có thang máy.
Thang máy vừa mở ra liền thấy một cô hầu nữ đừng ngoài đó đợi sẵn. Vừa nghe tiếng thang máy tinh tinh liền quay người lại cúi chào. Nhưng vừa nhìn thấy cô, cô ấy không khỏi ngạc nhiên.
Hầu nữ mới! Đưa cô ta vào kho lấy đồng phục! Bạch Duật Hàn lạnh lùng nói rồi đưa áo vest cho cô hầu nữ.
Hừ! Kiêu ngạo!
Tính khí anh ấy như vậy! Cô đừng chấp! Chu Sở Đoàn nói rồi chạy theo Bạch Duật Hàn.
Đợi hai người kia vào phòng rồi, cô hầu nữ ấy mới nhảy nhót lên:
Mộc Án Dư! Chị là Mộc Án Dư! Đúng không? Cô nàng kích động thái quá.
À...ừ!
Hay quá! Cho em xin chữ ký!
Phụt! Cô nàng này...
Vào kho đã! Chữ ký không vội! Án Dư đẩy cô hầu nữ đi.
Nhà kho ở dưới tầng hầm, nhưng là tầng hầm B1, còn gara ở tầng hầm B2.
Cô hầu lục lọi trong một chiếc tủ to đùng, lấy ra một chiếc áo màu trắng và chiếc váy màu đen, có có cả chiếc tạp dề màu trắng nữa.
Bộ đây là thời xưa hay sao mà còn mặc bộ này! Án Dư chép miệng.
Vì lão phu nhân thích đấy ạ!
Lão phu nhân? À! Là bà nội của Bạch Duật Hàn. Được! Nếu là bà ấy thì cô mặc liền!
Chị thích lão phu nhân? Cô hầu nữ nhìn cô thay đổi 180 độ thì thắc mắc.
Cũng 1 phần, phần còn lại là do...thôi cô không cần biết đâu!
... Bí mật ư?
Đúng rồi, tên cô là gì?
Nại Nại! Cô hầu nữ đưa tay ra.
Rất vui được gặp cô, Nại Nại! Án Dư cũng giơ tay ra bắt tay.
-----------
Vài phút sau, Án Dư thay bộ đồ hầu nữ rồi cùng với Nại Nại đi lên nhà.
Lát nữa em đưa chị đi xem phòng dành cho hầu nữ!
Án Dư khẽ gật đầu.
Thang máy vừa mở ra, Bạch Duật Hàn và Chu Sở Đoàn đứng dậy.
Ồ! Đến cả bộ hầu nữ cũng đẹp dã man! Chu Sở Đoàn xuýt xoa.
Đáng lẽ bộ đồ đó nên dành cho... Bạch Duật Hàn chưa nói xong, cô liền chạy ngay tới bịt chặt miệng:
Tôi thật sự rất muốn xé xác anh ra đấy! Án Dư nghiến răng ken két.
Xé xác tôi ư? Ok! Rất sẵn lòng!
Tên này...
Chu Sở Đoàn thấy thế nguy, liền chạy tới kéo Án Dư ra:
Tiểu Dư Dư! Hạ hỏa! Hạ hỏa!
Sao anh biết tên thân mật của tôi?
Chuyện nhỏ! Chu Sở Đoàn nhìn boss của anh trả lời.
Lại là cái tên này! Điều tra lý lịch của bà sao!?
Đúng là hận không thể giết chết anh ta.
Dạ thưa...tôi có thể đưa chị ấy đi xem phòng không ạ? Nại Nại hỏi lí nhí.
Phòng? Ý cô là phòng dành cho hầu nữ? Sở Đoàn hỏi.
Vâng!
Ánh mắt của Bạch Duật Hàn liếc nhìn Nại Nại một cái. Cô nàng khiếp sợ cúi đầu xuống.
Án Dư nhìn bộ dạng của Nại Nại mà tức thay cho cô nàng.
Thực ra thì...phòng của Tiểu Dư Dư ở... Chu Sở Đoàn gãi gãi đầu. Anh cũng không biết phòng của Án Dư ở đâu. Bởi boss của anh bảo phòng của Án Dư không phải phòng dành cho hầu nữ.
Đi theo tôi! Bạch Duật Hàn nói rồi bước đi.
Đi theo đi! Sở Đoàn nói với Án Dư.
Cô đành phải nghe lời đi theo.
Sở Đoàn và Nại Nại đi theo phía sau.
Phòng của cô! Bạch Duật Hàn mở một cánh cửa ra, bên trong thì...
Án Dư, Nại Nại và Sở Đoàn hé nhìn vào bên trong. Đồng tử mắt của cả ba người thu nhỏ lại.
Mẹ ơi! Phòng còn đẹp hơn cả phòng hầu nữ nữa! Đẹp hơn cả nhà mình! Thật không công bằng! Chu Sở Đoàn thốt lên. Bao nhiêu năm làm trợ lý cho boss cũng không bằng một người vừa đến đây lần đầu. Có quá đáng quá không!?
Án Dư vẫn không tin nổi vào mắt mình:
Phòng của tôi đây hả?
Hai người này nhìn nhau dù 1 phút thôi cũng khiến anh như sắp chui xuống 9 tầng địa ngục.
Án Dư mở cửa xe ngồi ở phía sau. Bỏ vali bên cạnh, khoanh hai tay lại, ngồi chiễm chệ như một ông hoàng.
Bạch Duật Hàn: ... Rốt cuộc đây là xe của ai vậy!?
Sáng nay anh rảnh rỗi lắm hay sao mà đến đón tôi hả? Án Dư hỏi.
Công việc ư? Tôi sắp xếp xong hết rồi! Công việc sáng nay của anh là đến đón cô đấy.
Cô cũng ra dáng người chị mẫu mực đấy! Hi sinh mình vì người em gái! Bạch Duật Hàn khẽ nói.
Câu nói đó làm Chu Sở Đoàn giật mình đến nỗi quẹo luôn vô lăng sang làn đường bên kia, thế là một dàn xe phía sau kêu lên inh ỏi. Còn Án Dư...còn gì thê thảm hơn nữa, lúc xe bị mất tự chủ, đầu đập một phát vào cửa, trước đó lại còn bị sặc nước bọt liên hồi. Bây giờ thì ê ẩm mặt mày.
Bực mình thật! Tên đó có thắt dây an toàn nên không hề hấn gì!
Anh... Đang chọc tức lại cô sao!?
Bạch Duật Hàn liếc nhìn cô qua chiếc gương trên xe ô tô. Nhìn biểu cảm thôi cũng biết cô đang tức chết rồi.
Anh khẽ cười lạnh. Đã trả xong món nợ.
Sau này chắc mình tổn thọ mất! Án Dư ngồi tựa vào ghế, lấy tay quạt quạt cho đỡ bốc hỏa.
Làm gì đến mức ấy chứ! Chu Sở Đoàn đổ cả mồ hôi.
Xe rẽ vào con đường khác ở ngã tư, đi vào cổng của một ngôi nhà, nói đúng hơn là biệt thự.
Đường đi vào biệt thự là một con đường thẳng tắp, còn hai bên là thảm cỏ xanh mướt. Nếu tinh mắt sẽ thấy rõ, ở phía xa kia còn có bàn ghế ngoài trời và một chiếc xích đu.
To thật! Án Dư nhìn qua cửa trầm trồ.
Cảm ơn! Bạch Duật Hàn nhếch mép trả lời.
Hứ! Câu cảm ơn nghe thật đáng ghét.
Xe đi theo con đường ấy đi vào gara ở tầng hầm, rồi đi lên tầng 1 bằng thang máy. Ghê thật! Ở nhà cũng có thang máy.
Thang máy vừa mở ra liền thấy một cô hầu nữ đừng ngoài đó đợi sẵn. Vừa nghe tiếng thang máy tinh tinh liền quay người lại cúi chào. Nhưng vừa nhìn thấy cô, cô ấy không khỏi ngạc nhiên.
Hầu nữ mới! Đưa cô ta vào kho lấy đồng phục! Bạch Duật Hàn lạnh lùng nói rồi đưa áo vest cho cô hầu nữ.
Hừ! Kiêu ngạo!
Tính khí anh ấy như vậy! Cô đừng chấp! Chu Sở Đoàn nói rồi chạy theo Bạch Duật Hàn.
Đợi hai người kia vào phòng rồi, cô hầu nữ ấy mới nhảy nhót lên:
Mộc Án Dư! Chị là Mộc Án Dư! Đúng không? Cô nàng kích động thái quá.
À...ừ!
Hay quá! Cho em xin chữ ký!
Phụt! Cô nàng này...
Vào kho đã! Chữ ký không vội! Án Dư đẩy cô hầu nữ đi.
Nhà kho ở dưới tầng hầm, nhưng là tầng hầm B1, còn gara ở tầng hầm B2.
Cô hầu lục lọi trong một chiếc tủ to đùng, lấy ra một chiếc áo màu trắng và chiếc váy màu đen, có có cả chiếc tạp dề màu trắng nữa.
Bộ đây là thời xưa hay sao mà còn mặc bộ này! Án Dư chép miệng.
Vì lão phu nhân thích đấy ạ!
Lão phu nhân? À! Là bà nội của Bạch Duật Hàn. Được! Nếu là bà ấy thì cô mặc liền!
Chị thích lão phu nhân? Cô hầu nữ nhìn cô thay đổi 180 độ thì thắc mắc.
Cũng 1 phần, phần còn lại là do...thôi cô không cần biết đâu!
... Bí mật ư?
Đúng rồi, tên cô là gì?
Nại Nại! Cô hầu nữ đưa tay ra.
Rất vui được gặp cô, Nại Nại! Án Dư cũng giơ tay ra bắt tay.
-----------
Vài phút sau, Án Dư thay bộ đồ hầu nữ rồi cùng với Nại Nại đi lên nhà.
Lát nữa em đưa chị đi xem phòng dành cho hầu nữ!
Án Dư khẽ gật đầu.
Thang máy vừa mở ra, Bạch Duật Hàn và Chu Sở Đoàn đứng dậy.
Ồ! Đến cả bộ hầu nữ cũng đẹp dã man! Chu Sở Đoàn xuýt xoa.
Đáng lẽ bộ đồ đó nên dành cho... Bạch Duật Hàn chưa nói xong, cô liền chạy ngay tới bịt chặt miệng:
Tôi thật sự rất muốn xé xác anh ra đấy! Án Dư nghiến răng ken két.
Xé xác tôi ư? Ok! Rất sẵn lòng!
Tên này...
Chu Sở Đoàn thấy thế nguy, liền chạy tới kéo Án Dư ra:
Tiểu Dư Dư! Hạ hỏa! Hạ hỏa!
Sao anh biết tên thân mật của tôi?
Chuyện nhỏ! Chu Sở Đoàn nhìn boss của anh trả lời.
Lại là cái tên này! Điều tra lý lịch của bà sao!?
Đúng là hận không thể giết chết anh ta.
Dạ thưa...tôi có thể đưa chị ấy đi xem phòng không ạ? Nại Nại hỏi lí nhí.
Phòng? Ý cô là phòng dành cho hầu nữ? Sở Đoàn hỏi.
Vâng!
Ánh mắt của Bạch Duật Hàn liếc nhìn Nại Nại một cái. Cô nàng khiếp sợ cúi đầu xuống.
Án Dư nhìn bộ dạng của Nại Nại mà tức thay cho cô nàng.
Thực ra thì...phòng của Tiểu Dư Dư ở... Chu Sở Đoàn gãi gãi đầu. Anh cũng không biết phòng của Án Dư ở đâu. Bởi boss của anh bảo phòng của Án Dư không phải phòng dành cho hầu nữ.
Đi theo tôi! Bạch Duật Hàn nói rồi bước đi.
Đi theo đi! Sở Đoàn nói với Án Dư.
Cô đành phải nghe lời đi theo.
Sở Đoàn và Nại Nại đi theo phía sau.
Phòng của cô! Bạch Duật Hàn mở một cánh cửa ra, bên trong thì...
Án Dư, Nại Nại và Sở Đoàn hé nhìn vào bên trong. Đồng tử mắt của cả ba người thu nhỏ lại.
Mẹ ơi! Phòng còn đẹp hơn cả phòng hầu nữ nữa! Đẹp hơn cả nhà mình! Thật không công bằng! Chu Sở Đoàn thốt lên. Bao nhiêu năm làm trợ lý cho boss cũng không bằng một người vừa đến đây lần đầu. Có quá đáng quá không!?
Án Dư vẫn không tin nổi vào mắt mình:
Phòng của tôi đây hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.