Chương 85: Không lấy chồng
Tố Tố Tuyết
25/10/2016
Nguyện ý cưới nàng?
Tuệ An nghe vậy cả người đều ngây ngẩn, nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, hai gò má tức thì dâng lên hai luồng ráng đỏ, trước mắt lướt qua hình ảnh y cách chăn bông xoa bóp chân nàng, trong lòng cũng loạn thành một đoàn, toàn thân không được tự nhiên.
Nàng khẽ động đậy, nhíu chặt lông mày, thật sự không hiểu Quan Nguyên Hạc có ý gì. Cái gì gọi là nguyện ý cưới nàng?
Chỉ bởi vì đã xảy ra chuyện hôm đó, không thể không cho nàng một câu trả lời thỏa đáng, hay là có ẩn ý khác mà nàng không hiểu?
Trong đầu Tuệ An không ngừng quay cuồng những hình ảnh từ khi hai người bắt đầu quen biết, nàng không phải cỏ cây, mặc dù trên phương diện tình cảm có hơi hồ đồ đôi chút, nhưng cũng có thể cảm nhận được Quan Nguyên Hạc đối với nàng luôn vô tình lộ ra sự quan tâm rất khác thường.
Nhưng Tuệ An cảm thấy loại quan tâm này nhiều lắm chỉ là lòng thương xót và đồng tình của kẻ mạnh với kẻ yếu mà thôi, nếu nói người nọ thích mình, Tuệ An lại không tin.
Mà nàng, trải qua tình yêu tổn thương ở kiếp trước, kiếp này lại vừa buông bỏ chấp niệm với Lý Vân Sưởng, nàng không muốn vội vã gả cho bất luận người nào, huống chi người này còn vì bất đắc dĩ mới chịu cưới nàng.
Nay nàng tuy đã có cậu, tình cảnh Hầu phủ cũng càng ngày càng tốt, nhưng cái chết của mẫu thân, rồi món nợ kiếp trước, nàng vẫn chưa thể giải quyết triệt để, tước vị của phủ Phượng Dương hầu tước vị luôn bị Hoàng thượng đè nặng dưới chân, tất cả mọi chuyện còn phải dựa vào nàng gánh vác.
Còn Quan phủ kia là trâm anh danh môn đã trăm năm có lẻ, vô cùng coi trọng lễ nghi phép tắc, gia tộc như vậy chỉ sợ sẽ không tiếp nhận một nữ tử có xuất thân yếu kém, còn muốn kế tục tước vị như nàng.
Không được gia tộc chào đón, phu quân lại vì trách nhiệm mà cưới, nếu nàng thật sự gả qua, chẳng biết sống được bao nhiêu ngày, e rằng so với kiếp trước cũng không khá hơn chút nào.
Còn nữa, cứ mơ mơ hồ hồ lập gia đình như thế, vậy thì có khác gì ngày xưa nàng khăng khăng gả vào Vương phủ? Đều là bản thân vội vàng dính lấy người ta, chỉ càng khiến người khinh thường.
Kiếp trước nàng vì si mê Lý Vân Sưởng nên mới mặt dày mày dạn quấn quýt hắn, kiếp này nàng đối với Quan Nguyên Hạc, lại chưa từng sinh ra cảm giác đó, tuy trong lòng đúng là có hơn một phần cảm kích, nhưng sự cảm kích này cũng không đủ để nàng vứt sạch mặt mũi tiếp cận y.
Thẩm Phong thấy Tuệ An trầm mặc không nói, liền có phần nóng lòng, bỗng nhiên đứng dậy, nói:
“An nương, danh dự của tiểu thư khuê các là cực kỳ quan trọng, chuyện ngày đó tuy nói đã được che giấu, nhưng lỡ như về sau truyền ra chút tiếng gió gì, vậy vô cùng không ổn.
Cậu nhìn tên tiểu tử Quan Nguyên Hạc kia cũng không tệ, gia thế tốt, diện mạo hơn người, lại có tiền đồ, rất xứng với cháu gái bảo bối của cậu. Chỉ có điều, không biết y đã ngần này tuổi vẫn chưa thành thân, có phải bị bệnh gì khó nói hay không, nghe đồn còn là một người không gần nữ sắc…”
Thẩm Phong nghĩ vậy liền lẩm bẩm thành tiếng, Tuệ An nghe thế, sắc mặt đỏ ửng, lúng túng quay đầu không nói.
Phương mama nghe hai người Tuệ An nói chuyện, mặc dù không hiểu ngày đó xảy ra chuyện gì, nhưng kinh ngạc một hồi cũng nhìn ra từ chút ít manh mối trên mặt Tuệ An.
Bà nghe Thẩm Phong nói Quan Nguyên Hạc muốn cầu cưới cô nương nhà mình, trong lòng thật sự vui mừng khôn xiết, chỉ cảm thấy đây là chuyện vui hiếm có cả năm nay.
Quan Nguyên Hạc đâu chỉ xứng đôi với cô nương nhà mình, người ta là rể hiền của bao nhiêu quý phu nhân trong kinh, thân phận kia, địa vị kia, có nữ tử nào mà không cưới được, ngay cả công chúa còn phải lẽo đẽo theo đuôi nữa kìa.
Hơn nữa Quan Nguyên Hạc còn là người chính trực uy nghiêm, không tham luyến chốn phồn hoa rực rỡ, so với cô nương nhà mình, tuy tuổi có hơi lớn, nhưng đây mới gọi là tốt.
Chồng già vợ trẻ, mới có thể sống ra tư vị, lớn tuổi hơn thứ nhất đã qua tuổi ngông cuồng, sẽ không vài ba ngày lại nạp một phòng thiếp thất, lại hai là cưới thê tử cũng biết hết mực thương yêu.
Vấn đề là, cô nương tuổi còn nhỏ, muốn viên phòng phải đợi sau khi cập kê, không biết Quan Đại tướng quân có đợi được không.
Nhưng qua năm nay cô nương đã lớn hơn một tuổi, nếu như đính hôn trước, thế nào cũng phải chờ sang năm sau nữa mới thành thân, đến lúc đó cô nương đều đã mười lăm, không nhỏ, không nhỏ…
Phương mama càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng cảm thấy Quan Nguyên Hạc là trời định sẽ làm cô gia Hầu phủ, vừa nghe Thẩm Phong nói nghi ngờ Quan Nguyên Hạc có bệnh, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu, thầm nghĩ cữu lão gia đúng là người thô thiển, sao lại ở ngay trước mặt cô nương nhà mình nhắc tới những chuyện kiểu này chứ, thấy Tuệ An lúng túng quay đầu, Phương mama liền lớn tiếng ho khan.
Lúc này Thẩm Phong mới nhận ra mình đang nói gì, cười trừ hai tiếng, Tuệ An thu hồi vẻ mặt hỏi:
“Ngày đó… Cụ thể y và cậu nói những gì?”
Thẩm Phong thấy khuôn mặt Tuệ An lộ vẻ nhăn nhó, hỏi sang chuyện này, sững sờ một lúc lại hiểu được, nghĩ Tuệ An lo lắng là do mình ép buộc, Quan Nguyên Hạc mới đáp ứng mà cầu cưới.
Thẩm Phong hắng giọng cười một tiếng, nói:
“Ngày đó lúc nghe tin con rơi xuống nước, cậu đang ở bên cạnh Hoàng thượng, khi ấy con đã được Trưởng công chúa cứu giúp, cậu chạy tới Dung Hoa điện thì thấy thái y vừa bắt mạch cho con xong, cậu chỉ cho là tiểu tạp chủng Tôn gia kia giở trò bỉ ổi, thấy con không có việc gì liền đưa con về phủ.
Đến chạng vạng lại nhận được thư Quan phủ đưa tới, cậu nhìn mới biết chuyện này ẩn chứa huyền cơ, cậu sao có thể không vội cho được, liền phóng ngựa đến Quan phủ, đem chuyện ngày đó hỏi thật rõ ràng.
Nghe tiểu tử kia nói là y ôm con tới Dung Hoa điện, cậu liền chất vấn y muốn làm sao bây giờ. Lúc ấy y nói nguyện ý cầu hôn, nhưng muốn cậu chờ con tỉnh lại rồi hỏi qua ý của con trước, vốn dĩ cậu còn tưởng y muốn thoái thác mới nơi như vậy, còn tức giận định bỏ về.
Sau mới biết là y lo con không bằng lòng, không muốn ép con. Y nói chỉ cần con tỉnh lại gật đầu một cái, y liền tiến cung xin thánh chỉ tứ hôn, cậu nói con tuổi còn nhỏ quá, phải đính hôn chờ sau khi cập kê mới có thể xuất giá, y cũng không ý kiến gì, còn nói y chờ.”
Thẩm Phong nói xong, ra vẻ ta đây công thần vỗ vỗ bắp đùi, nói:
“Con yên tâm, cậu cũng chẳng phải người không nói đạo lý, há có thể làm chuyện bắt ép người ta. Ha ha, dưa xanh vắt không ngọt*, tục ngữ này cậu vẫn biết, con đừng thấy cậu là người thô thiển, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn có vài phần chính xác, cậu thấy tiểu tử đúng là không tệ, lại nhìn trúng con. Theo cậu xem, việc này con không cần lăn tăn nữa, sáng mai mợ con sẽ vào kinh, liền kêu bà ấy xử lý việc này thay con, mai sau cậu có rời kinh cũng yên tâm phần nào.”
*Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn
Tuệ An nghe vậy, trong lòng càng thêm mơ hồ, thật không hiểu Quan Nguyên Hạc tỏ thái độ như thế là có ý gì, mà chẳng quản y có ý tứ khỉ gió gì, dù sao hiện tại nàng chưa chuẩn bị tinh thần lập gia đình, dù là ai cũng không ảnh hưởng đến quyết định của nàng.
Cho nên Tuệ An chỉ trầm mặc một chút, lại nói:
“Cậu, chuyện này cũng không cần làm tiếp, con không đồng ý.”
Nàng nói xong, không riêng Thẩm Phong, ngay cả Phương mama đều ngây ngẩn cả người, hồi lâu hai người mới phục hồi tinh thần, Thẩm Phong không hiểu hỏi:
“Con không nhìn trúng Quan Nguyên Hạc?”
Quan Nguyên Hạc là ai? Một nhân vật mà đến thiên chi kiều nữ như Đoan Ninh công chúa cũng hết lòng theo đuổi, là thiếu niên anh hùng được bao nhiêu nữ tử Đại Huy ngưỡng mộ, Thẩm Tuệ An nàng có bao nhiêu phân lượng, há có thể chướng mắt người ta?
Tuệ An nghe vậy, không khỏi cười khổ, nói:
“Không phải, An nương chỉ chưa chuẩn bị tinh thần để lập gia đình, con tuổi còn nhỏ.”
Thẩm Phong nghe vậy, cuống quýt nói:
“Nhỏ hay không cũng chẳng sao, y đã nói có thể chờ, nếu không hai đứa đính hôn trước, cậu nhớ sinh nhật con là vào tháng mười hai, mười ba tuổi làm mai cũng không tính sớm.
Hơn nữa việc chuẩn bị của hồi môn thế nào cũng phải mất một hai năm, đợi con qua cập kê xuất giá là vừa! Nếu con đã coi trọng y, việc này cậu sẽ thay con làm chủ.”
Tuệ An nghe vậy quýnh lên, vội nói:
“Cậu! Việc này thật sự không ổn, chưa nói đến vì chuyện như vậy mà nghị hôn, An nương sẽ bị người ta khinh thường, Quan phủ dòng dõi sang quý, An nương không muốn trèo cao.”
Thẩm Phong nghe vậy sững sờ, mặc dù ông vẫn biết gả Tuệ An vào Quan gia là trèo cao, nhưng giờ nghe Tuệ An nói vậy, lại nghĩ đến thái độ cao cao tại thượng được dạy ra của lũ con cháu trâm anh thế gia còn cả những quý phu nhân luôn rỉ tai nhau tỷ tỷ Thẩm Thanh của ông là người lỗ mãng, Thẩm Phong cũng hơi do dự.
Vốn ông cảm thấy Quan Nguyên Hạc là một đối tượng vô cùng tốt, có thể tìm cho cháu gái người phu quân như vậy, sau này dù ông có rời kinh chăng nữa cũng không cần lo lắng Tuệ An.
Nhưng nay vừa nghĩ, lại cảm thấy Tuệ An nói rất đúng, nếu để Tuệ An gả qua đó, Quan Nguyên Hạc rồi sẽ phải xuất chinh, cháu gái ông sẽ ngày ngày cô đơn lẻ bóng, vậy chẳng khác nào không lấy chồng.
Có người cậu như ông làm chỗ dựa, đến lúc đó tìm một môn hộ với gia thế thấp hơn Hầu phủ, xem ai dám bắt nạt Tuệ An của ông.
Nghĩ vậy, Thẩm Phong liền nói:
“Con không thích cũng không sao, cậu phái người nói chuyện cùng y, con chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác cứ giao cậu giải quyết. Về phần tiểu tạp chủng Tôn gia kia, chờ con tĩnh dưỡng tốt lại xử lý nàng cũng không muộn.”
Tuệ An nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười, phân phó Phương mama đưa Thẩm Phong ra ngoài, mình lại ngả người nằm ở trên giường, ngơ ngác suy nghĩ.
Nàng vốn đã nghĩ kỹ, kiếp này không thể đi theo con đường của kiếp trước, mang trái tim và vận mệnh của mình đặt trong tay nam tử, đối với chuyện tình cảm nàng đã nản lòng thoái chí, chỉ muốn tra rõ cái chết của mẫu thân, báo thù cho người, bảo vệ tước vị phủ Phượng Dương hầu, những thứ khác nàng không quan tâm.
Nghĩ đến việc kiếp trước nàng cả ngày quấn quýt người ta, cũng không được người yêu thích, kiếp này nàng thờ ơ bỏ qua, lại luân phiên có người cầu hôn, Tuệ An không khỏi lắc đầu cười khổ.
Phương mama tiến đến, nhìn thấy Tuệ An như thế, bà bước nhanh đến trước giường, do dự một hồi, cuối cùng cắn răng, nói:
“Cô nương còn đang suy nghĩ chuyện cữu lão gia vừa nói sao? Hôm đó rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì?”
Tuệ An nhìn Phương mama, kéo bà ngồi xuống mép giường, lúc này mới kể lại từ đầu đến cuối sự việc hôm đó cho bà nghe.
Phương mama vừa nghe, sắc mặt tức thì thay đổi mấy lần, nghe được Tống Quang Đình lại dám xé rách y phục Tuệ An, Phương mama càng thêm kiên định, quyết tâm muốn Tuệ An gả cho Quan Nguyên Hạc, bà giữ chặt tay Tuệ An, khuyên nhủ:
“Cô nương còn không biết khuê dự của một cô nương quan trọng nhường nào hay sao, Quan tướng quân có gì không tốt, cô nương đồng ý mối hôn sự này mới là tốt nhất. Cô nương không còn nhỏ, đã sớm tới tuổi nghị hôn, sớm muộn gì cũng phải tính đến chuyện lập gia đình. Giờ đây cô nương đã chẳng còn phu nhân che chở, nếu thật sự thanh danh bị hủy, chưa chắc có ai dám vì cô nương phân bua đôi điều…
Xảy ra chuyện kia, Quan tướng quân lại là nhân vật như thế, lão nô thấy đúng là ý trời, lão nô chỉ lo lắng trên đời này không có bức tường nào chắn được gió lùa, về sau nếu bị truyền ra ngoài, chẳng phải cô nương càng thêm khốn khó. Nhưng nếu cô nương đáp ứng mối hôn sự này, một là sẽ không người nào dám đắc tội Quan phủ mà động đến cô nương, hai nữa cô nương cũng lo xong chuyện thành gia lập thất, ý vú nuôi là…”
Tuệ An biết Phương mama là muốn tốt cho nàng, nhưng kiếp trước nàng vội vàng gả cho người, chịu nhiều đau khổ, kiếp này cho dù phải gả nàng cũng nhất định gả một người đối có lòng với mình, thật tâm yêu thích mình.
Cho nên nghe vậy, nàng chỉ cười cắt ngang lời Phương mama, nói:
“Vú nuôi không cần khuyên, chuyện này ta đã quyết định. Vú nuôi nói ta đều hiểu, An nương không còn trẻ con như xưa nữa, vú nuôi cứ yên tâm là được, việc này vừa có cậu làm chủ, lại thêm Quan tướng quân cũng can dự vào, về sau muốn truyền ra ngoài cũng khó.
Mẫu thân đã đi, An nương có oán trời trách đất cũng vô dụng, chỉ có thể sống hết mình, cho dù khó khăn đến đâu ta cũng sẽ cắn răng gắng gượng bước qua, An nương nhất định phải sống cho ra sống, như vậy mới không phụ mẫu thân dạy bảo An nương một hồi, không phụ vú nuôi và mấy nha đầu luôn ở bên ủng hộ An nương.
Người ta trượng nghĩa cứu giúp, Hầu phủ chúng ta lại lấy chuyện này đi uy hiếp bức bách người ta, đây chẳng phải là lấy oán trả ơn, không biết đúng sai ư? Lập gia đình bằng cách hèn hạ như vậy, An nương thật sự không muốn.”
Phương mama thấy Tuệ An vẻ mặt quật cường, một thân ngông nghênh, chỉ đành thở dài một tiếng, nói:
“Cô nương nói rất đúng, từ khi phu nhân qua đời, không biết bao nhiêu người chờ xem Hầu phủ chúng ta sụp đổ, các nàng thích chờ thì cứ chờ, vú nuôi tin tưởng cô nương có thể chống đỡ được Hầu phủ, làm cho những người kia phải mở to mắt ra mà nhìn.
Đến lúc đó cô nương thuận lợi kế tục tước vị, lại có cữu phu nhân làm chủ cho cô nương, khẳng định có thể tìm được một cô gia nhân phẩm hơn người, cùng cô nương cầm sắt hòa minh. Cho dù Quan phủ có tốt thế nào, chúng ta cũng không cần trèo cao, là vú không có cốt khí, bị quyền quý làm mờ mắt, cô nương đừng trách vú.”
Chẳng lẽ Tuệ An lại không biết Phương mama đều vì tốt cho mình, nghe vậy liền nghĩ tới những chuyện trong kiếp trước.
Khi đó nàng một lòng si mê Lý Vân Sưởng, Phương mama từng nhiều lần khuyên nhủ, chỉ là nàng bị mê đến nỗi tâm thần điên đảo, một lòng nghĩ phải gả bằng được vào phủ Tần vương, đối với việc Phương mama ngăn cấm lại càng thêm chán ghét.
Cuối cùng nghĩ rằng bà nhiều chuyện, cảm thấy bà cậy già lên mặt, quả thật đáng ghét, từng bước xa cách Phương mama, cuối cùng trực tiếp đuổi bà ra khỏi phủ.
Khi đó mình ngu ngốc cỡ nào, chỉ vì một thứ tình yêu viển vông mà bỏ qua tình thân từ nhỏ, hành sự lỗ mãng, lại còn oán trách những người thật lòng quan tâm mình, thật không hiểu kiếp trước Phương mama đã phải đau lòng bao nhiêu.
Nay được trọng sinh, nàng mới biết kiếp trước mình quá đáng thế nào, đơn giản là biết rõ cho dù mình có vứt bỏ Phương mama, bà vẫn sẽ không oán trách mình, vẫn sẽ trước sau như một quan tâm bảo vệ mình, nên mới càng ngày càng tùy hứng làm bậy, cho đến lúc chết muốn hối hận thì đã không còn kịp, may mắn ông trời thương tiếc, khiến nàng có thể trọng sinh, kiếp này nàng sẽ không bao giờ như thế nữa.
Dù là tình thân hay gia nghiệp, nàng đều không muốn buông tay, sẽ không lại si mê bất kỳ một nam tử nào, Quan Nguyên Hạc có tốt đến đâu, nàng cũng không thể động tâm, để rồi làm ra những chuyện ngu xuẩn!
Trong lòng Tuệ An âm thầm cảnh báo chính mình, một hồi lâu mới nở nụ cười.
Mà Thẩm Phong trở lại Tây viện, nghĩ đến thái độ kiên định vừa rồi của Tuệ An, ông cảm thấy việc này không cần thiết kéo dài, liền thay đổi xiêm y, hấp tấp chạy đến Quan phủ.
Quản gia trực tiếp mang ông đến Kỳ Phong viện, Quan Nguyên Hạc đang ở Hành Phú viện trò chuyện cùng tổ mẫu, nghe nha hoàn bẩm báo, nghe Thẩm Phong từ quý phủ tới đây liền biết Tuệ An đã tỉnh, y lập tức cáo từ Định Quốc phu nhân, trở về Kỳ Phong viện.
Lúc đến thư phòng, Thẩm Phong đang ngồi uống trà, thấy y tiến đến liền gấp rút đặt chén trà xuống bàn, đứng lên chào hỏi.
Hai người ngồi xuống, hàn huyên vài câu, Thẩm Phong cố ý nói một tràng giang đại hải những điều lặt vặt, thấy Quan Nguyên Hạc vẫn ung dung bình tĩnh ngồi nghe, hoàn toàn không có vẻ sốt ruột, càng thêm cảm thấy người này chẳng quan tâm Tuệ An là bao, cũng may cháu gái bảo bối của ông lo nghĩ chu toàn, biết hôn sự này chưa chắc đã tốt.
Ông nghĩ vậy, cũng chẳng thèm quanh co nữa, mở miệng nói thẳng:
“Hôm đó Quan tướng quân cứu cháu gái ta, ta đây lại ăn nói vô phép vô tắc, kính xin Quan tướng quân chớ có chấp ta, hôm nay cháu gái ta vừa tỉnh, liền đem chuyện ngày đó giải thích rõ ràng ta nghe.
Quan tướng quân có lòng cứu giúp, cử chỉ trượng nghĩa, Thẩm mỗ nhớ kỹ, sau này nếu có việc cần Thẩm mỗ giúp đỡ, xin tướng quân cứ nói một tiếng, ta nhất định không từ chối. Ha ha, vậy ta đây cáo từ trước, tướng quân không cần tiễn.”
Ngày đó mặc dù không thể nói là Thẩm Phong ép buộc Quan Nguyên Hạc cầu hôn, nhưng cả khuôn mặt lẫn lời nói luôn có ý bắt y chịu trách nhiệm, nay Tuệ An không đồng ý, tự nhiên người đuối lý là ông.
Dứt lời cũng không chờ Quan Nguyên Hạc phản ứng, liền đứng dậy sải bước ra khỏi phòng, chẳng khác nào lửa đốt đến chân, nhoáng cái đã biến mất hút.
Ý tứ của ông vô cùng rõ ràng, Quan Nguyên Hạc nghe vậy, khẽ nhíu đôi mày, ngón tay theo nhịp gõ vào thành ghế, khóe môi lộ ra một nụ cười đến là ý vị thâm trường.
Tuệ An nghe vậy cả người đều ngây ngẩn, nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, hai gò má tức thì dâng lên hai luồng ráng đỏ, trước mắt lướt qua hình ảnh y cách chăn bông xoa bóp chân nàng, trong lòng cũng loạn thành một đoàn, toàn thân không được tự nhiên.
Nàng khẽ động đậy, nhíu chặt lông mày, thật sự không hiểu Quan Nguyên Hạc có ý gì. Cái gì gọi là nguyện ý cưới nàng?
Chỉ bởi vì đã xảy ra chuyện hôm đó, không thể không cho nàng một câu trả lời thỏa đáng, hay là có ẩn ý khác mà nàng không hiểu?
Trong đầu Tuệ An không ngừng quay cuồng những hình ảnh từ khi hai người bắt đầu quen biết, nàng không phải cỏ cây, mặc dù trên phương diện tình cảm có hơi hồ đồ đôi chút, nhưng cũng có thể cảm nhận được Quan Nguyên Hạc đối với nàng luôn vô tình lộ ra sự quan tâm rất khác thường.
Nhưng Tuệ An cảm thấy loại quan tâm này nhiều lắm chỉ là lòng thương xót và đồng tình của kẻ mạnh với kẻ yếu mà thôi, nếu nói người nọ thích mình, Tuệ An lại không tin.
Mà nàng, trải qua tình yêu tổn thương ở kiếp trước, kiếp này lại vừa buông bỏ chấp niệm với Lý Vân Sưởng, nàng không muốn vội vã gả cho bất luận người nào, huống chi người này còn vì bất đắc dĩ mới chịu cưới nàng.
Nay nàng tuy đã có cậu, tình cảnh Hầu phủ cũng càng ngày càng tốt, nhưng cái chết của mẫu thân, rồi món nợ kiếp trước, nàng vẫn chưa thể giải quyết triệt để, tước vị của phủ Phượng Dương hầu tước vị luôn bị Hoàng thượng đè nặng dưới chân, tất cả mọi chuyện còn phải dựa vào nàng gánh vác.
Còn Quan phủ kia là trâm anh danh môn đã trăm năm có lẻ, vô cùng coi trọng lễ nghi phép tắc, gia tộc như vậy chỉ sợ sẽ không tiếp nhận một nữ tử có xuất thân yếu kém, còn muốn kế tục tước vị như nàng.
Không được gia tộc chào đón, phu quân lại vì trách nhiệm mà cưới, nếu nàng thật sự gả qua, chẳng biết sống được bao nhiêu ngày, e rằng so với kiếp trước cũng không khá hơn chút nào.
Còn nữa, cứ mơ mơ hồ hồ lập gia đình như thế, vậy thì có khác gì ngày xưa nàng khăng khăng gả vào Vương phủ? Đều là bản thân vội vàng dính lấy người ta, chỉ càng khiến người khinh thường.
Kiếp trước nàng vì si mê Lý Vân Sưởng nên mới mặt dày mày dạn quấn quýt hắn, kiếp này nàng đối với Quan Nguyên Hạc, lại chưa từng sinh ra cảm giác đó, tuy trong lòng đúng là có hơn một phần cảm kích, nhưng sự cảm kích này cũng không đủ để nàng vứt sạch mặt mũi tiếp cận y.
Thẩm Phong thấy Tuệ An trầm mặc không nói, liền có phần nóng lòng, bỗng nhiên đứng dậy, nói:
“An nương, danh dự của tiểu thư khuê các là cực kỳ quan trọng, chuyện ngày đó tuy nói đã được che giấu, nhưng lỡ như về sau truyền ra chút tiếng gió gì, vậy vô cùng không ổn.
Cậu nhìn tên tiểu tử Quan Nguyên Hạc kia cũng không tệ, gia thế tốt, diện mạo hơn người, lại có tiền đồ, rất xứng với cháu gái bảo bối của cậu. Chỉ có điều, không biết y đã ngần này tuổi vẫn chưa thành thân, có phải bị bệnh gì khó nói hay không, nghe đồn còn là một người không gần nữ sắc…”
Thẩm Phong nghĩ vậy liền lẩm bẩm thành tiếng, Tuệ An nghe thế, sắc mặt đỏ ửng, lúng túng quay đầu không nói.
Phương mama nghe hai người Tuệ An nói chuyện, mặc dù không hiểu ngày đó xảy ra chuyện gì, nhưng kinh ngạc một hồi cũng nhìn ra từ chút ít manh mối trên mặt Tuệ An.
Bà nghe Thẩm Phong nói Quan Nguyên Hạc muốn cầu cưới cô nương nhà mình, trong lòng thật sự vui mừng khôn xiết, chỉ cảm thấy đây là chuyện vui hiếm có cả năm nay.
Quan Nguyên Hạc đâu chỉ xứng đôi với cô nương nhà mình, người ta là rể hiền của bao nhiêu quý phu nhân trong kinh, thân phận kia, địa vị kia, có nữ tử nào mà không cưới được, ngay cả công chúa còn phải lẽo đẽo theo đuôi nữa kìa.
Hơn nữa Quan Nguyên Hạc còn là người chính trực uy nghiêm, không tham luyến chốn phồn hoa rực rỡ, so với cô nương nhà mình, tuy tuổi có hơi lớn, nhưng đây mới gọi là tốt.
Chồng già vợ trẻ, mới có thể sống ra tư vị, lớn tuổi hơn thứ nhất đã qua tuổi ngông cuồng, sẽ không vài ba ngày lại nạp một phòng thiếp thất, lại hai là cưới thê tử cũng biết hết mực thương yêu.
Vấn đề là, cô nương tuổi còn nhỏ, muốn viên phòng phải đợi sau khi cập kê, không biết Quan Đại tướng quân có đợi được không.
Nhưng qua năm nay cô nương đã lớn hơn một tuổi, nếu như đính hôn trước, thế nào cũng phải chờ sang năm sau nữa mới thành thân, đến lúc đó cô nương đều đã mười lăm, không nhỏ, không nhỏ…
Phương mama càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng cảm thấy Quan Nguyên Hạc là trời định sẽ làm cô gia Hầu phủ, vừa nghe Thẩm Phong nói nghi ngờ Quan Nguyên Hạc có bệnh, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu, thầm nghĩ cữu lão gia đúng là người thô thiển, sao lại ở ngay trước mặt cô nương nhà mình nhắc tới những chuyện kiểu này chứ, thấy Tuệ An lúng túng quay đầu, Phương mama liền lớn tiếng ho khan.
Lúc này Thẩm Phong mới nhận ra mình đang nói gì, cười trừ hai tiếng, Tuệ An thu hồi vẻ mặt hỏi:
“Ngày đó… Cụ thể y và cậu nói những gì?”
Thẩm Phong thấy khuôn mặt Tuệ An lộ vẻ nhăn nhó, hỏi sang chuyện này, sững sờ một lúc lại hiểu được, nghĩ Tuệ An lo lắng là do mình ép buộc, Quan Nguyên Hạc mới đáp ứng mà cầu cưới.
Thẩm Phong hắng giọng cười một tiếng, nói:
“Ngày đó lúc nghe tin con rơi xuống nước, cậu đang ở bên cạnh Hoàng thượng, khi ấy con đã được Trưởng công chúa cứu giúp, cậu chạy tới Dung Hoa điện thì thấy thái y vừa bắt mạch cho con xong, cậu chỉ cho là tiểu tạp chủng Tôn gia kia giở trò bỉ ổi, thấy con không có việc gì liền đưa con về phủ.
Đến chạng vạng lại nhận được thư Quan phủ đưa tới, cậu nhìn mới biết chuyện này ẩn chứa huyền cơ, cậu sao có thể không vội cho được, liền phóng ngựa đến Quan phủ, đem chuyện ngày đó hỏi thật rõ ràng.
Nghe tiểu tử kia nói là y ôm con tới Dung Hoa điện, cậu liền chất vấn y muốn làm sao bây giờ. Lúc ấy y nói nguyện ý cầu hôn, nhưng muốn cậu chờ con tỉnh lại rồi hỏi qua ý của con trước, vốn dĩ cậu còn tưởng y muốn thoái thác mới nơi như vậy, còn tức giận định bỏ về.
Sau mới biết là y lo con không bằng lòng, không muốn ép con. Y nói chỉ cần con tỉnh lại gật đầu một cái, y liền tiến cung xin thánh chỉ tứ hôn, cậu nói con tuổi còn nhỏ quá, phải đính hôn chờ sau khi cập kê mới có thể xuất giá, y cũng không ý kiến gì, còn nói y chờ.”
Thẩm Phong nói xong, ra vẻ ta đây công thần vỗ vỗ bắp đùi, nói:
“Con yên tâm, cậu cũng chẳng phải người không nói đạo lý, há có thể làm chuyện bắt ép người ta. Ha ha, dưa xanh vắt không ngọt*, tục ngữ này cậu vẫn biết, con đừng thấy cậu là người thô thiển, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn có vài phần chính xác, cậu thấy tiểu tử đúng là không tệ, lại nhìn trúng con. Theo cậu xem, việc này con không cần lăn tăn nữa, sáng mai mợ con sẽ vào kinh, liền kêu bà ấy xử lý việc này thay con, mai sau cậu có rời kinh cũng yên tâm phần nào.”
*Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn
Tuệ An nghe vậy, trong lòng càng thêm mơ hồ, thật không hiểu Quan Nguyên Hạc tỏ thái độ như thế là có ý gì, mà chẳng quản y có ý tứ khỉ gió gì, dù sao hiện tại nàng chưa chuẩn bị tinh thần lập gia đình, dù là ai cũng không ảnh hưởng đến quyết định của nàng.
Cho nên Tuệ An chỉ trầm mặc một chút, lại nói:
“Cậu, chuyện này cũng không cần làm tiếp, con không đồng ý.”
Nàng nói xong, không riêng Thẩm Phong, ngay cả Phương mama đều ngây ngẩn cả người, hồi lâu hai người mới phục hồi tinh thần, Thẩm Phong không hiểu hỏi:
“Con không nhìn trúng Quan Nguyên Hạc?”
Quan Nguyên Hạc là ai? Một nhân vật mà đến thiên chi kiều nữ như Đoan Ninh công chúa cũng hết lòng theo đuổi, là thiếu niên anh hùng được bao nhiêu nữ tử Đại Huy ngưỡng mộ, Thẩm Tuệ An nàng có bao nhiêu phân lượng, há có thể chướng mắt người ta?
Tuệ An nghe vậy, không khỏi cười khổ, nói:
“Không phải, An nương chỉ chưa chuẩn bị tinh thần để lập gia đình, con tuổi còn nhỏ.”
Thẩm Phong nghe vậy, cuống quýt nói:
“Nhỏ hay không cũng chẳng sao, y đã nói có thể chờ, nếu không hai đứa đính hôn trước, cậu nhớ sinh nhật con là vào tháng mười hai, mười ba tuổi làm mai cũng không tính sớm.
Hơn nữa việc chuẩn bị của hồi môn thế nào cũng phải mất một hai năm, đợi con qua cập kê xuất giá là vừa! Nếu con đã coi trọng y, việc này cậu sẽ thay con làm chủ.”
Tuệ An nghe vậy quýnh lên, vội nói:
“Cậu! Việc này thật sự không ổn, chưa nói đến vì chuyện như vậy mà nghị hôn, An nương sẽ bị người ta khinh thường, Quan phủ dòng dõi sang quý, An nương không muốn trèo cao.”
Thẩm Phong nghe vậy sững sờ, mặc dù ông vẫn biết gả Tuệ An vào Quan gia là trèo cao, nhưng giờ nghe Tuệ An nói vậy, lại nghĩ đến thái độ cao cao tại thượng được dạy ra của lũ con cháu trâm anh thế gia còn cả những quý phu nhân luôn rỉ tai nhau tỷ tỷ Thẩm Thanh của ông là người lỗ mãng, Thẩm Phong cũng hơi do dự.
Vốn ông cảm thấy Quan Nguyên Hạc là một đối tượng vô cùng tốt, có thể tìm cho cháu gái người phu quân như vậy, sau này dù ông có rời kinh chăng nữa cũng không cần lo lắng Tuệ An.
Nhưng nay vừa nghĩ, lại cảm thấy Tuệ An nói rất đúng, nếu để Tuệ An gả qua đó, Quan Nguyên Hạc rồi sẽ phải xuất chinh, cháu gái ông sẽ ngày ngày cô đơn lẻ bóng, vậy chẳng khác nào không lấy chồng.
Có người cậu như ông làm chỗ dựa, đến lúc đó tìm một môn hộ với gia thế thấp hơn Hầu phủ, xem ai dám bắt nạt Tuệ An của ông.
Nghĩ vậy, Thẩm Phong liền nói:
“Con không thích cũng không sao, cậu phái người nói chuyện cùng y, con chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác cứ giao cậu giải quyết. Về phần tiểu tạp chủng Tôn gia kia, chờ con tĩnh dưỡng tốt lại xử lý nàng cũng không muộn.”
Tuệ An nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười, phân phó Phương mama đưa Thẩm Phong ra ngoài, mình lại ngả người nằm ở trên giường, ngơ ngác suy nghĩ.
Nàng vốn đã nghĩ kỹ, kiếp này không thể đi theo con đường của kiếp trước, mang trái tim và vận mệnh của mình đặt trong tay nam tử, đối với chuyện tình cảm nàng đã nản lòng thoái chí, chỉ muốn tra rõ cái chết của mẫu thân, báo thù cho người, bảo vệ tước vị phủ Phượng Dương hầu, những thứ khác nàng không quan tâm.
Nghĩ đến việc kiếp trước nàng cả ngày quấn quýt người ta, cũng không được người yêu thích, kiếp này nàng thờ ơ bỏ qua, lại luân phiên có người cầu hôn, Tuệ An không khỏi lắc đầu cười khổ.
Phương mama tiến đến, nhìn thấy Tuệ An như thế, bà bước nhanh đến trước giường, do dự một hồi, cuối cùng cắn răng, nói:
“Cô nương còn đang suy nghĩ chuyện cữu lão gia vừa nói sao? Hôm đó rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì?”
Tuệ An nhìn Phương mama, kéo bà ngồi xuống mép giường, lúc này mới kể lại từ đầu đến cuối sự việc hôm đó cho bà nghe.
Phương mama vừa nghe, sắc mặt tức thì thay đổi mấy lần, nghe được Tống Quang Đình lại dám xé rách y phục Tuệ An, Phương mama càng thêm kiên định, quyết tâm muốn Tuệ An gả cho Quan Nguyên Hạc, bà giữ chặt tay Tuệ An, khuyên nhủ:
“Cô nương còn không biết khuê dự của một cô nương quan trọng nhường nào hay sao, Quan tướng quân có gì không tốt, cô nương đồng ý mối hôn sự này mới là tốt nhất. Cô nương không còn nhỏ, đã sớm tới tuổi nghị hôn, sớm muộn gì cũng phải tính đến chuyện lập gia đình. Giờ đây cô nương đã chẳng còn phu nhân che chở, nếu thật sự thanh danh bị hủy, chưa chắc có ai dám vì cô nương phân bua đôi điều…
Xảy ra chuyện kia, Quan tướng quân lại là nhân vật như thế, lão nô thấy đúng là ý trời, lão nô chỉ lo lắng trên đời này không có bức tường nào chắn được gió lùa, về sau nếu bị truyền ra ngoài, chẳng phải cô nương càng thêm khốn khó. Nhưng nếu cô nương đáp ứng mối hôn sự này, một là sẽ không người nào dám đắc tội Quan phủ mà động đến cô nương, hai nữa cô nương cũng lo xong chuyện thành gia lập thất, ý vú nuôi là…”
Tuệ An biết Phương mama là muốn tốt cho nàng, nhưng kiếp trước nàng vội vàng gả cho người, chịu nhiều đau khổ, kiếp này cho dù phải gả nàng cũng nhất định gả một người đối có lòng với mình, thật tâm yêu thích mình.
Cho nên nghe vậy, nàng chỉ cười cắt ngang lời Phương mama, nói:
“Vú nuôi không cần khuyên, chuyện này ta đã quyết định. Vú nuôi nói ta đều hiểu, An nương không còn trẻ con như xưa nữa, vú nuôi cứ yên tâm là được, việc này vừa có cậu làm chủ, lại thêm Quan tướng quân cũng can dự vào, về sau muốn truyền ra ngoài cũng khó.
Mẫu thân đã đi, An nương có oán trời trách đất cũng vô dụng, chỉ có thể sống hết mình, cho dù khó khăn đến đâu ta cũng sẽ cắn răng gắng gượng bước qua, An nương nhất định phải sống cho ra sống, như vậy mới không phụ mẫu thân dạy bảo An nương một hồi, không phụ vú nuôi và mấy nha đầu luôn ở bên ủng hộ An nương.
Người ta trượng nghĩa cứu giúp, Hầu phủ chúng ta lại lấy chuyện này đi uy hiếp bức bách người ta, đây chẳng phải là lấy oán trả ơn, không biết đúng sai ư? Lập gia đình bằng cách hèn hạ như vậy, An nương thật sự không muốn.”
Phương mama thấy Tuệ An vẻ mặt quật cường, một thân ngông nghênh, chỉ đành thở dài một tiếng, nói:
“Cô nương nói rất đúng, từ khi phu nhân qua đời, không biết bao nhiêu người chờ xem Hầu phủ chúng ta sụp đổ, các nàng thích chờ thì cứ chờ, vú nuôi tin tưởng cô nương có thể chống đỡ được Hầu phủ, làm cho những người kia phải mở to mắt ra mà nhìn.
Đến lúc đó cô nương thuận lợi kế tục tước vị, lại có cữu phu nhân làm chủ cho cô nương, khẳng định có thể tìm được một cô gia nhân phẩm hơn người, cùng cô nương cầm sắt hòa minh. Cho dù Quan phủ có tốt thế nào, chúng ta cũng không cần trèo cao, là vú không có cốt khí, bị quyền quý làm mờ mắt, cô nương đừng trách vú.”
Chẳng lẽ Tuệ An lại không biết Phương mama đều vì tốt cho mình, nghe vậy liền nghĩ tới những chuyện trong kiếp trước.
Khi đó nàng một lòng si mê Lý Vân Sưởng, Phương mama từng nhiều lần khuyên nhủ, chỉ là nàng bị mê đến nỗi tâm thần điên đảo, một lòng nghĩ phải gả bằng được vào phủ Tần vương, đối với việc Phương mama ngăn cấm lại càng thêm chán ghét.
Cuối cùng nghĩ rằng bà nhiều chuyện, cảm thấy bà cậy già lên mặt, quả thật đáng ghét, từng bước xa cách Phương mama, cuối cùng trực tiếp đuổi bà ra khỏi phủ.
Khi đó mình ngu ngốc cỡ nào, chỉ vì một thứ tình yêu viển vông mà bỏ qua tình thân từ nhỏ, hành sự lỗ mãng, lại còn oán trách những người thật lòng quan tâm mình, thật không hiểu kiếp trước Phương mama đã phải đau lòng bao nhiêu.
Nay được trọng sinh, nàng mới biết kiếp trước mình quá đáng thế nào, đơn giản là biết rõ cho dù mình có vứt bỏ Phương mama, bà vẫn sẽ không oán trách mình, vẫn sẽ trước sau như một quan tâm bảo vệ mình, nên mới càng ngày càng tùy hứng làm bậy, cho đến lúc chết muốn hối hận thì đã không còn kịp, may mắn ông trời thương tiếc, khiến nàng có thể trọng sinh, kiếp này nàng sẽ không bao giờ như thế nữa.
Dù là tình thân hay gia nghiệp, nàng đều không muốn buông tay, sẽ không lại si mê bất kỳ một nam tử nào, Quan Nguyên Hạc có tốt đến đâu, nàng cũng không thể động tâm, để rồi làm ra những chuyện ngu xuẩn!
Trong lòng Tuệ An âm thầm cảnh báo chính mình, một hồi lâu mới nở nụ cười.
Mà Thẩm Phong trở lại Tây viện, nghĩ đến thái độ kiên định vừa rồi của Tuệ An, ông cảm thấy việc này không cần thiết kéo dài, liền thay đổi xiêm y, hấp tấp chạy đến Quan phủ.
Quản gia trực tiếp mang ông đến Kỳ Phong viện, Quan Nguyên Hạc đang ở Hành Phú viện trò chuyện cùng tổ mẫu, nghe nha hoàn bẩm báo, nghe Thẩm Phong từ quý phủ tới đây liền biết Tuệ An đã tỉnh, y lập tức cáo từ Định Quốc phu nhân, trở về Kỳ Phong viện.
Lúc đến thư phòng, Thẩm Phong đang ngồi uống trà, thấy y tiến đến liền gấp rút đặt chén trà xuống bàn, đứng lên chào hỏi.
Hai người ngồi xuống, hàn huyên vài câu, Thẩm Phong cố ý nói một tràng giang đại hải những điều lặt vặt, thấy Quan Nguyên Hạc vẫn ung dung bình tĩnh ngồi nghe, hoàn toàn không có vẻ sốt ruột, càng thêm cảm thấy người này chẳng quan tâm Tuệ An là bao, cũng may cháu gái bảo bối của ông lo nghĩ chu toàn, biết hôn sự này chưa chắc đã tốt.
Ông nghĩ vậy, cũng chẳng thèm quanh co nữa, mở miệng nói thẳng:
“Hôm đó Quan tướng quân cứu cháu gái ta, ta đây lại ăn nói vô phép vô tắc, kính xin Quan tướng quân chớ có chấp ta, hôm nay cháu gái ta vừa tỉnh, liền đem chuyện ngày đó giải thích rõ ràng ta nghe.
Quan tướng quân có lòng cứu giúp, cử chỉ trượng nghĩa, Thẩm mỗ nhớ kỹ, sau này nếu có việc cần Thẩm mỗ giúp đỡ, xin tướng quân cứ nói một tiếng, ta nhất định không từ chối. Ha ha, vậy ta đây cáo từ trước, tướng quân không cần tiễn.”
Ngày đó mặc dù không thể nói là Thẩm Phong ép buộc Quan Nguyên Hạc cầu hôn, nhưng cả khuôn mặt lẫn lời nói luôn có ý bắt y chịu trách nhiệm, nay Tuệ An không đồng ý, tự nhiên người đuối lý là ông.
Dứt lời cũng không chờ Quan Nguyên Hạc phản ứng, liền đứng dậy sải bước ra khỏi phòng, chẳng khác nào lửa đốt đến chân, nhoáng cái đã biến mất hút.
Ý tứ của ông vô cùng rõ ràng, Quan Nguyên Hạc nghe vậy, khẽ nhíu đôi mày, ngón tay theo nhịp gõ vào thành ghế, khóe môi lộ ra một nụ cười đến là ý vị thâm trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.