Chương 120: Phá kén thành bướm
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Tuệ An nhìn thấy Tiền Nhã Khanh, không khỏi kinh ngạc nhướng mày,
Tiền Nhã Khanh cũng giương đôi mắt tựa như hoa đào, nhìn Tuệ An nháy
nháy mấy cái, nói:
“Sao ta lại không thể ở chỗ này? Liễu Thành đúng là phong thủy tốt, An An, nàng không thể hẹp hòi như vậy được, một nơi sơn minh thủy tú nhường này, qua miệng nàng lại trở thành thâm sơn cùng cốc, thiệt thòi cho kẻ thành thật như ta, còn răm rắp nghe theo lời nàng!”
Tiền Nhã Khanh nói dứt lời, trên mặt tràn đầy ủy khuất, dùng đôi mắt hoa đào của mình giận dỗi liếc Tuệ An một cái, tinh quang lưu chuyển, quả nhiên là mị nhãn như tơ, kết hợp với nốt ruồi son nơi mi tâm, làm cho người ta nhìn mà thở dài, một đôi mắt phong lưu nhường này, một khuôn mặt khuynh quốc thế kia, cớ sao lại sinh ra trên thân nam tử, đúng là đáng hận!
Hạ Nhi thấy Trịnh lão bá cùng Lưu lão bá đều nhìn qua, che miệng buồn bực nở nụ cười. Tiền Nhã Khanh liền trừng Hạ Nhi, trầm mặt quát:
“Cười! Cười nữa ta liền kêu nam tử nhà cô ngày ngày đi hốt phân ngựa đấy!”
Hạ Nhi nhưng lại giương môi, thản nhiên tiếp lời:
“Nào dám, nếu được như vậy, Hạ Nhi cám ơn thiếu gia trước.”
Năm ấy Tần Tiểu Song nhắc nhở Tuệ An chuyện triều đình bán cổ phần trại ngựa, Tuệ An liền ôm thái độ muốn thử một phen, không ngờ đúng là có thể mua được cổ phần.
Số cổ phần này vốn là Tiền gia chiếm nhiều nhất, Tiền Nhã Khanh lại là người yêu ngựa, việc này tất nhiên là một mình khuấy đảo, cho nên hai năm qua bởi vì chuyện chăn ngựa, Tuệ An cùng Tiền Nhã Khanh cũng coi như gặp nhau khá nhiều.
Bên cạnh Tiền Nhã Khanh có bốn gã sai vặt, lần lượt tên là: Tiền Kim, Tiền Ngân, Tiền Nguyên cùng Tiền Bảo. Hai năm qua, bốn người Xuân Hạ Thu Đông tuổi cũng không nhỏ, Tuệ An cũng nghĩ đến hôn sự của các nàng.
Tiền Nhã Khanh cùng Tuệ An ngày càng quen biết, dẫn theo Hạ Nhi và mấy người bên hắn hắn cũng thường xuyên qua lại, Hạ Nhi cùng Tiền bảo nhìn trúng nhau, năm trước Tuệ An và Tiền Nhã Khanh đã làm chủ hôn cho hai người, uống chén rượu mừng.
Hạ Nhi là người có chủ ý, lớn lên lại xinh xắn lanh lợi, gả cho người tất nhiên đắn đo Tiền Bảo gắt gao, chỉ là gần đây Tiền Bảo không biết học ở đâu biết giấu giếm bạc mua rượu uống, vì chuyện này mà hai người ầm ĩ một trận.
Tiền Nhã Khanh tất nhiên cũng biết chuyện này, hôm nay nghe Hạ Nhi nói như vậy, tức thì nổi cáu, lúc này liền nhìn Tuệ An, uất ức tố cáo:
“Nàng xem nha đầu của nàng kìa, mỏ nhọn răng sắc! Các người thấy chủ tớ chúng ta lương thiện nên bắt nạt chứ gì!”
Giọng điệu của hắn đúng là không phải nũng nịu bình thường, một nam tử hán đại trượng phu còn cố làm ra vẻ nữ nhi yểu điệu, lại thêm bộ dạng hắn cao lớn tuấn tú, thanh âm hùng hậu trầm trầm, càng làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí còn sinh ra vài phần hài hước, Tuệ An nhìn cũng cười một tiếng, chỉ trừng mắt liếc hắn không nói gì, sau đó liền bước lên hai bước, thi lễ với Lưu lão.
Tuệ An đến học y hai năm, đây cũng là lần đầu tiên Lưu lão thấy nàng mặc xiêm y hoa lệ như vậy, không khỏi nhìn nhiều hai lần, sau mới gật nhẹ đầu, trong mắt mang theo hồ nghi.
Đại phu vốn là nghề nghiệp hầu hạ người khác, tuy ở dân gian có địa vị tương đối cao, nhưng trong mắt quý tộc cũng chỉ là nô tài, bị người xem thường.
Huống chi thú y còn là nghề hầu hạ súc sinh, làm đều là công việc tiếp xúc máu me, ít ai nguyện học. Trong chốn y học, đa số đại phu chữa trị người cũng khinh bỉ thú y.
Ở Quốc Tử Giám, những tiểu thư quý tộc luôn tránh học Y học, chỉ đưa nha hoàn trong phủ vào đó, nếu bảo các nàng như Tuệ an đi học thú y, e rằng sẽ cười đến rụng răng mất.
Cũng không phải là Tuệ An sợ bị người nhạo báng, chỉ có điều kiếp này danh tiếng của nàng vừa vặn tốt lên không ít, còn có bằng hữu thân thiết riêng, nàng không muốn khiến mình lần nữa trở thành đề tài bàn tán, chịu ảnh hưởng bởi lời nói bên ngoài.
Huống chi, người người đều biết nàng theo hầu bên cạnh Thái hậu, nếu để bọn họ biết hai năm qua nàng thường chạy ra hành cung, mang theo nha hoàn đến Liễu Thành, không chừng sẽ bị bố trí ra lời đồn gì đó, đối với thanh danh của Tuệ An cũng không có lợi.
Cho nên tuy Tuệ An tới đây học y hai năm, nhưng mỗi lần đến đều ăn mặc mộc mạc, càng tận lực tránh mặt người ngoài, giấu giếm thân phận. Cũng vì vậy, dù Lưu lão biết thân phận Tuệ An đặc biệt, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua nàng ăn mặc như thế.
Hôm nay là lần cuối cùng Tuệ An đến, nên mới ăn mặc như vậy, thành ra khiến Lưu lão cảm thấy kỳ quái.
Tuệ An thấy ánh mắt Lưu lão nhìn về phía mình mang theo hồ nghi, trên mặt liền nhiều vài phần ngượng ngùng, vội vàng cười nói:
“Sư phụ, con ngựa này bị viêm vó, ta đã trích máu cho nó, sư phụ có muốn nhìn qua tay nghề của đồ nhi, xem có sai xót chỗ nào hay không?”
Lưu lão chỉ liếc mắt nhìn con ngựa kia, nói:
“Con đã có thể xuất sư, bệnh như viêm vó tất nhiên không có gì đáng ngại.”
Trịnh lão bá kia nghe vậy liền hoàn toàn yên lòng, không phải ông không tin Tuệ An, thật sự là một tiểu thư nhỏ nhắn như vậy, vừa nhìn liền không có cách nào tin tưởng nàng biết xem bệnh cho ngựa, mặc dù con ngựa của mình đã tốt lên rất nhiều, nhưng trong lòng Trịnh lão bá vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.
Lần này ông nghe Lưu lão nói mới cao hứng lên, cười nhìn Tuệ An nói cám ơn, lại hỏi tiền chẩn trị. Tuệ An liền cười nói:
“Không cần, vừa rồi ta đã nói, nếu chữa lành thì không lấy một xu. Lão bá, ngựa này của ông khỏe rồi, có thể mang trở về.”
Trịnh lão bá nghe vậy vội vàng cười tạ ơn Tuệ An, lại cám ơn Lưu lão, lúc này mới dắt ngựa ra ngoài, ông ra đến cửa còn quay lại nhìn Tiền Nhã Khanh một cái, trong miệng lẩm bẩm:
“Thật là một người so với một người còn giống Hồ tiên trong truyền thuyết, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt…”
Tiền Nhã Khanh nghe vậy sững sờ, sau đó mặt mũi tối sầm, Hạ Nhi thì che miệng cười khanh khách cả lần. Tiên nữ nói thì dễ nghe, cũng là tiên, nói khó nghe thì chính là hồ ly tinh!
Nói nữ tử như hồ ly tinh vẫn còn bình thường, ít nhất cũng tỏ ý ngưỡng mộ người ta bộ dạng quyến rũ, nhưng lời này dùng để nói nam tử có vẻ…
Tuệ An cũng cười ra tiếng, gặp Tiền Nhã Khanh trợn mắt nhìn qua, nàng mới làm mặt nghiêm túc, hỏi:
“Không phải ngài đang đưa ngựa đến Bắc Cương ư? Sao lại chạy đến nơi này của ta!”
Tiền Nhã Khanh nghe vậy, lúc này mới điều chỉnh sắc mặt, trầm giọng nói:
“Ngựa của chúng ta ngã bệnh.”
Tuệ An thấy hắn sắc mặt nặng nề, trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn.
Đại Huy cực kỳ thiếu ngựa, nguyên nhân chính là Đại Huy không chiếm cứ được đồng cỏ phương Bắc, để cho Bắc Hồ nhất thống phương Bắc, thống lĩnh một vùng thảo nguyên rộng lớn.
Ngựa chiến của Đại Huy chủ yếu lấy từ ba nguồn, một là ngựa Hồ, lúc trước khi Đại Huy chưa cùng Bắc Hồ khai chiến, có không ít thương nhân Bắc Hồ thèm thuồng khoản lợi nhuận kếch xù, mạo hiểm vượt biên cung cấp ngựa chiến cho Đại Huy.
Nhưng từ năm trước, Quan Nguyên Hạc xuất quân đuổi giết dư nghiệt hoàng thất Đông Khương, triều đình liền liệt Bắc Hồ vào danh sách những nơi nhất định phải đem quân chinh phạt, cùng Bắc Hồ đánh sứt đầu mẻ trán, từ đó Bắc Hồ liền khống chế nghề buôn ngựa cực nghiêm, cơ bản cắt đứt đường dây vận chuyển ngựa qua biên giới.
Mà hai nguồn ngựa chến còn lại của Đại Huy, một là ngựa do Tây Phiên tiến cống, thứ hai chính là ngựa chiến do quân đội Đại Huy tự nuôi. Thế nhưng ngựa chiến Tây Phiên sinh trưởng nơi cao nguyên, xuống bình nguyên sinh sống rất ít khi sống sót, đồng cỏ Đại Huy lại càng có hạn, nơi chăn ngựa cũng không đủ thỏa mãn đàn ngựa này.
Đồng cỏ trong nước có hạn, phương Bắc lại có Bắc Hồ canh giữ chòng chọc, không làm gì được, triều đình liền đưa mắt nhìn về phía Nam.
Năm Hồng Đức thứ chín, triều đình ở hai nơi là Minh quận, Liễu Châu tìm những chỗ thích hợp chăn ngựa, kiến tạo đồng cỏ, thành lập nông trường, bắt đầu quá trình chăn nuôi ngựa chiến.
Vậy nhưng khí hậu phía Nam lại không thích hợp chăn ngựa, triều đình bỏ vào một ngàn con ngựa ở nông trường này, ai ngờ chưa tới ba tháng liền lục tục chết mất hai ba trăm con, triều đình cho là tại khí hậu, suýt nữa thì buông tha ý tưởng chăn ngựa ở phía Nam, nhưng do số vốn bỏ ra quá lớn, cuối cùng vẫn đành để ngỏ.
Tuệ An lại khăng khăng không tin là vì nguyên nhân này, tinh thần đều tập trung vào số ngựa còn lại ở Liễu Châu. Trong hai năm qua, thời gian nàng ở hành cung cực ít, đa số thời điểm không phải là ở trại ngựa, thì chính là chạy đến chỗ Lưu lão.
Nàng ở trại ngựa phát hiện vấn đề gì, liền chạy qua thỉnh giáo Lưu lão, được ông chỉ điểm, nhìn sách thuốc, cân nhắc một hồi lại chạy trở về trại ngựa chữa trị. Có đôi khi gặp phải chứng bệnh khó lý giải, nàng liền mời Lưu lão cùng đến chuồng ngựa, hai người thương lượng chữa trị.
Cứ như vậy non nửa năm, đám ngựa trong trại ngựa mới ổn định sinh trưởng, trải qua hai năm, trại ngựa đã có hơn một ngàn năm trăm con ngựa.
Mà triều đình cũng vận chuyển nhóm ngựa chiến lứa đầu tiên được chăn nuôi ở hai trại ngựa về biên giới phía Bắc, nếu như những con ngựa chiến này vận chuyển đến Bắc cương có thể xông pha chiến trường, vậy cũng chứng minh phía Nam là có thể chăn nuôi ngựa chiến.
Nhóm ngựa này mặc dù tổng cộng chỉ có hơn một ngàn con, nhưng đối với Đại Huy mà nói lại mang ý nghĩa trọng đại, chỉ vì nếu như nhóm ngựa này có thể xông pha chiến trường, Đại Huy cũng hoàn toàn thoát khỏi vấn đề thiếu ngựa, giải quyết tệ nạn khan hiếm ngựa chiến, như vậy không thể nghi ngờ, đây sẽ là cơ hội cho Đại Huy xuất quân chinh phạt Bắc Hồ.
Nhưng trước nay đều là ngựa phương Bắc được đưa về phía Nam nuôi dưỡng, chưa từng thấy qua phía Nam chăn ngựa đưa lại phía Bắc, cho nên ngựa này sinh trưởng ở phía Nam, lại vận chuyển đến Bắc cương có thể sống sót hay không ai cũng không biết.
Hiền Khang đế cực kỳ coi trọng chuyện này, còn cố ý điều Ngưu Giám chính cùng bốn vị thú y trong Thái Bộc tự đến, chuyên môn đi theo săn sóc một ngàn con ngựa chiến này, mặt khác còn để Lý Vân Sưởng lãnh trách nhiệm vận chuyển ngựa chiến.
Những con ngựa chiến này có thể sống sót hay không, cũng quan hệ tới gia tài của Tuệ An cùng mấy gia đình như Tiền gia đã đổ vào suốt mấy năm qua, Tuệ An tất nhiên vô cùng quan tâm.
Nếu như việc thành, không chỉ là chuyện tiền bạc, nàng cũng được ghi công, biết đâu còn trợ giúp nàng trong việc kế thừa tước vị Hầu phủ.
Tuệ An vốn còn muốn đi theo đưa những con ngựa chiến này đến BắcCương, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là nữ tử, một là theo quân không tiện, hai nữa là có Lý Vân Sưởng đi cùng, nàng vừa nghe liền vội vã từ bỏ ý nghĩ này.
Nhưng hôm nay sau sáu ngày xuất phát, Tiền Nhã Khanh lại đột nhiên chạy tới, còn nói những con ngựa kia sinh bệnh, Tuệ An không lo sao được!
Nàng nhíu mày nhìn Tiền Nhã Khanh, thấy Lưu lão còn đứng một bên, lúc này mới vội nói:
“Vào nhà trước, từ từ nói sau.”
Hạ Nhi biết ba người muốn bàn bạc riêng, gấp rút vào nhà bếp nấu nước, ba người Tuệ An vào phòng. Đợi ngồi xuống, Tiền Nhã Khanh mới nói:
“Lúc trước vẫn bình thường, tự nhiên đi đến Đồng Thành lại đột ngột sinh bệnh, bắt đầu là vài con nhìn khí sắc không tốt. Bốn vị thú y nói là khí hậu không hợp, cũng cho uống ít thuốc, không để trong lòng, nhưng từ từ vài chục con ngựa đều nhiễm bệnh, thậm chí tốc độ lây nhiễm còn rất nhanh, chưa tới ba ngày đã có bốn năm trăm con ngã bệnh. Chúng ta cũng đã cách ly toàn bộ số ngựa bị bệnh, thế nhưng tình hình vẫn không có gì biến chuyển, Ngưu Giám chính cho dùng thuốc, nhưng vẫn không thuyên giảm, ta mới cuống quít tìm đến đây.”
Tuệ An nghe vậy liền nhíu mày, vội vàng hỏi:
“Bệnh có triệu chứng gì?”
Hạ Nhi dâng trà, Tiền Nhã Khanh bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới nói:
“Mấy ngày đầu là ho khan, dần dần phát triển thành ho có đờm, ngựa bị bệnh còn sốt lên, bốn vó nóng hổi, những con tình trạng nghiêm trọng còn chảy máu mũi, bỏ ăn bỏ uống, cổ họng xuất huyết.”
Tiền Nhã Khanh nói xong, Tuệ An gõ gõ lên mặt bàn, hỏi:
“Ngưu Giám chính cho dùng là thuốc gì?”
Tiền Nhã Khanh lại nhấp ngụm trà, để xuống cốc trà, nói:
“Ngưu Giám chính cùng bốn vị thú y nhìn, đều cảm thấy là phổi ngựa bị sưng, dùng mấy ngày thuốc nhưng không thấy hiệu quả, ngựa nhiễm bệnh vẫn không ngừng gia tăng, Tần vương điện hạ đã nổi giận hai lần. Ta thấy thật sự không được, lúc này mới cuống quít chạy vội tới.”
Tuệ An nghe vậy trầm ngâm hai tiếng, nhíu mày nhìn Lưu Tam Đức, hỏi:
“Sư phụ nhìn là bệnh gì?”
Lưu Tam Đức nhưng lại lắc đầu, nói:
“Không tận mắt nhìn thấy ngựa bị bệnh, chỉ nghe nói như vậy thì không thể kết luận, có thể là phổi ngựa bị sưng, có lẽ là dùng sai lượng thuốc, hoặc là thiếu một vị thuốc cũng sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả của dược liệu. Cũng có thể là dạ dày bị bệnh, hoặc là phổi bị sưng… Khó mà nói được.”
Tuệ An nghe vậy chỉ thở dài, nhìn Tiền Nhã Khanh, nói:
“Có con nào bệnh chết chưa?”
Nàng gặp Tiền Nhã Khanh lắc đầu, lúc này mới thở phào một hơi, nói:
“Ta theo ngài đi nhìn một chút! Chỉ là cần phải trở về Đông Đô trước.”
Tiền Nhã Khanh liền nói:
“Vậy thì cũng không cần, ta từ hành cung chạy tới, việc này ta cũng xin chỉ thị Thái hậu rồi, Thái hậu nói đây là chuyện quan trọng, nàng chung tay giúp sức rất đúng. Tuy là nữ tử, nhưng chuyện gấp phải tòng quyền, thời điểm cần dốc sức cũng không thể vì những lễ nghi hủ tục mà bỏ lỡ, theo ta đi Bắc cương một chuyến cũng không ngại.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt sáng ngời, trong lòng cảm động, biết đây là Thái hậu thương tiếc nàng, chỉ sợ bà cũng biết rõ chuyện này nếu thành mình có thể ghi công với triều đình, nên mới nói như thế, tương lai nếu có người lấy chuyện này gây khó dễ cho nàng, lời này của Thái hậu có thể chặn lại miệng lưỡi người đời.
Tuệ An mấp máy môi, lại nhìn Lưu Tam Đức, nói:
“Sư phụ có muốn đi cùng An nương… “
Lưu Tam Đức nhưng lại cuống quít khoát tay, nói:
“Cô nương thông tuệ phi thường, hai năm qua trò giỏi hơn thầy, cô nương đã sớm có thể xuất sư, việc này chỉ sợ lão đi cũng không giúp đỡ được gì. Còn nữa, cái chân này của ta cũng không còn dùng được nữa, cô nương biết rồi đấy.”
Học trị bệnh cho ngựa không giống học trị bệnh cho người, y thuật đừng nói ngươi chỉ học hai ba năm, cho dù có học mười năm cũng không thể trò giỏi hơn thầy, trừ khi ngươi có thiên phú dị thường, may ra miễn cưỡng có thể đơn độc hành nghề y.
Nhưng thú y lại khác, một là chữa bệnh cho ngựa so với chữa bệnh cho người thì dễ dàng nhiều, cũng hạn hẹp hơn, hai nữa là ngựa này bệnh tới tới lui cũng chỉ có bấy nhiêu căn bệnh, chăm chỉ học hành hai năm là có thể xuất sư.
Hai năm qua Tuệ An chuyên tâm học nghề này, nàng lại có năng lực tìm được rất nhiều quyển sách viết về thú y mà cả đời Lưu Tam Đức cũng chưa từng thấy qua, thêm Lưu Tam Đức là thú y chữa được cho lục súc, các loại súc sinh ông đều xem bệnh.
Mà Tuệ An lại chỉ học trị bệnh cho ngựa, hai năm qua ngày nào cũng bận rộn chạy quanh trại ngựa, số ngựa nàng tiếp xúc so với cả đời Lưu Tam Đức còn nhiều hơn. Cho nên về mặt này, Tuệ An đúng là trò giỏi hơn thầy, xanh phải thắng lam, Lưu Tam Đức nói lời này không phải khen suông.
Mặt khác, Lưu Tam Đức có bệnh thấp khớp trong người, hiện tại dù phía Nam đã là mùa xuân ấm áp, nhưng phía Bắc lại vẫn đang đông, đôi chân này của ông xác thực không chịu nổi.
Huống chi, tuy Lưu Tam Đức trị ngựa, nhưn ông chỉ là một vị thú y nhỏ bé chưa trải sự đời trong thôn nhỏ, trước khi gặp Tuệ An, ngay cả một huyện lệnh thất phẩm ông cũng chưa thấy qua, càng không dám tưởng tượng có thể dùng quan hệ leo lên quyền quý.
Ông vừa biết rõ thân phận của Tuệ An đã gấp rút giữ khoảng cách, hôm nay mặc dù trải qua hai năm, nhưng lúc ở chung với Tuệ An vẫn cực kỳ câu nệ. Một lão hủ như vậy, cả đời không ra khỏi nhà quá một trăm dặm, giờ bảo ông một mình rời nhà tha hương về phía Bắc thì thật quá khó.
Hiện tại Tiền Nhã Khanh còn chưa tỏ rõ thân phận, nếu để Lưu Tam Đức biết hắn là Hầu gia, mẫu thân là Trưởng công chúa, lúc này không chừng ông đã run rẩy hôn mê bất tỉnh rồi, làm sao còn có thể ngồi đây nói chuyện như bây giờ.
Mặt khác đoạn đường này nhất định là xa xôi ngàn dặm, Lưu Tam Đức tuổi đã hơn bảy mươi, vất vả cả đời, thể chất cũng không cường tráng, đoạn đường này có thể chịu nổi giày vò hay không khó mà nói trước.
Tuệ An nghe ông nói như vậy, cũng không khuyên nhiều, chỉ dặn dò Lưu Tam Đức vài việc, để lại không ít ngân phiếu, lúc này mới từ biệt, đi theo Tiền Nhã Khanh vội vàng ra khỏi tiểu viện, ngồi lên xe ngựa thẳng đến Đồng Thành.
Bởi vì bọn họ lo lắng bệnh tình đám ngựa bên kia, cho nên đoạn đường này rong ruổi cả ngày lẫn đêm, nửa đường liền hội họp với ba người Xuân Nhi, nàng vừa khởi hành là bọn họ cũng nối gót theo sau, phi ngựa ngày đêm mang tới hành trang cho Tuệ An.
Tảng sáng hai ngày sau, Tuệ An cùng Tiền Nhã Khanh rốt cục chạy tới Đồng Thành, đoàn người không vào thành, chỉ ở ngoài thành cắm trại.
Hiện tại canh giờ còn sớm, xung quanh yên tĩnh không một tiếng người, ngay cả tiếng ngựa hí cũng không có. Có Tiền Nhã Khanh phía trước mở đường, xe ngựa trực tiếp đi vào doanh trại.
Lý Vân Sưởng nghe tiểu binh truyền tin, hắn ra khỏi doanh trướng, đã thấy Tiền Nhã Khanh nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng ngựa. Lý Vân Sưởng cười bước tới, đang định mở miệng hỏi, ánh mắt lại đột nhiên chuyển dời, nụ cười trên mặt khẽ cứng đờ.
Tiền Nhã Khanh thấy vẻ mặt hắn không đúng, quay đầu nhìn theo ánh mắt sáng quắc của hắn, thấy đằng sau Tuệ An cúi người ra khỏi xe ngựa Tuệ An.
Nàng hôm nay mặc một thân xiêm y màu tím thêu hoa lan, nơi làn váy như ẩn như hiện hoa lựu hồng nhạt. Dáng người thon dài, da thịt như bạch ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ như cầu vồng, cũng không biết Thu Nhi ở bên nói câu gì, nàng chỉ khẽ mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, giận dỗi lườm Thu Nhi một cái, giữa phóng khoáng lộ ra một tia phong tình câu hồn đoạt phách, gió nhẹ thổi qua, chiếc áo choàng màu đỏ trên người nàng lay động theo gió, tôn lên gương mặt như hoa như ngọc, khiến người cảm thấy xa xôi muôn trùng, phiêu diêu tự tại, như tiên tử trên trời.
Trong lòng Tiền Nhã Khanh khẽ run, nghiêng đầu nhìn Lý Vân Sưởng, thấy hắn vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Tuệ An, trên mặt Tiền Nhã Khanh liền hiện lên một nụ cười khổ, sau đó mới thu lại vẻ mặt đi lên phía trước.
Mà bên kia Tuệ An cũng cảm nhận được ánh mắt của Lý Vân Sưởng, chỉ là nàng tận lực không nhìn về phía này mà thôi. Nhưng mãi Lý Vân Sưởng vẫn chậm chạp không thu mắt về, Tuệ An đành phải đi đến, gật đầu cười với hắn một tiếng.
Lý Vân Sưởng bị nàng giương đôi mắt trong như làn nước mùa thu nhìn, trái tim không thể khống chế mà đập loạn cả lên, hắn khó khăn bình phục tâm trạng này, trong lòng âm thầm cảm thán.
Thật ra Tuệ An vẫn là Tuệ An của kiếp trước, kiếp trước Tuệ An ở kinh thành mặc dù cũng được xưng tụng là mỹ nữ, nhưng chỉ là như thế mà thôi, người khác nhắc đến Tần vương phi, nhiều lắm sẽ nói một câu, là mỹ nhân nhưng đáng tiếc phẩm hạnh quá tệ.
Bọn họ bình luận như thế, thứ nhất là vì kiếp trước thanh danh của nàng đã xấu, cho dù dung mạo có đẹp đến đâu cũng sẽ không có ai thật lòng thưởng thức. Hơn nữa kiếp trước nàng thực sự không chăm chút gì nhiều, khí chất bình thường, do muốn hùa theo sở thích của Lý Vân Sưởng, nàng tận lực giảm cân.
Vóc người nàng vốn dĩ cao hơn nữ tử bình thường rất nhiều, thành ra giảm cân cũng không đẹp, dung mạo của nàng vốn là nghiêng về xinh đẹp quyến rũ, lại cố gắng dưỡng thành yếu ớt đáng thương, tự nhiên giảm vài phần mỹ mão.
Mà hôm nay, nàng không những khí chất khác nữ tử bình thường, tâm tình từ lâu cũng không giống, lại thêm rời kinh hai năm, sớm đã chính chắn hơn người đồng lứa nhiều, mặt khác ở bên ngoài hai năm, nàng sống tự do tự tại, vô thức người đã toát lên vẻ linh động, loại linh động này chính là thứ bao nhiêu khuê tú luôn quanh quẩn nơi hậu viện khó mà có được.
Những điều này đều khiến cho nàng tựa như dục hỏa trùng sinh, phượng hoàng niết bàn, đem dung mạo vốn đã tuyệt diễm vô song biến thành quý khí ngất trời, khiến người ta nhìn mà chấn động nhân tâm.
Lý Vân Sưởng đã gặp nhiều khuê tú trong kinh, hôm nay nhìn thấy Tuệ An, lại có thể nào không nhìn đến mất hồn!
Đúng lúc này Tiền Nhã Khanh đi tới, cắt ngang tầm mắt của hắn, trên mặt Lý Vân Sưởng chỉ thoáng hiện vẻ lúng túng, liền cùng Tiền Nhã Khanh nói chuyện.
Tuệ An vẫn biết lần này không thể không đồng hành cùng Lý Vân Sưởng, nhưng nàng cho rằng Lý Vân Sưởng sẽ ở lại dịch quán Đồng Thành, hoàn toàn không ngờ hắn lại ở trong doanh trại, vừa rồi bị hắn quan sát như vậy, thật đúng là bực tức một hơi, nay hơi hòa hoãn, nàng mới quan sát lại Lý Vân Sưởng.
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh đen hình thức đơn giản, bên hông đeo đai lưng cùng màu, mang ngọc bội hình rồng uốn lượn, chân đi giày tường vân. Tóc đen búi cao, dùng một cây trâm ngọc bích cố định, nhìn vẫn ôn nhuận như ngọc như trong trí nhớ.
Màu xanh đen này trong trẻo nhưng lạnh lùng, nếu như Quan Nguyên Hạc mặc trên người, tất nhiên sẽ khiến chàng tăng thêm vài phần lạnh lùng, làm cho người ta không dám nhìn nhiều.
Nhưng màu sắc này mặc trên người Lý Vân Sưởng, lại toát ra vài phần nho nhã ôn nhuận, nhìn vào cảm thấy tác phong nhanh nhẹn, khí chất ôn hòa, không hề lộ vẻ kiêu ngạo của con em hoàng thất.
Tuệ An đang nhìn, Lý Vân Sưởng cũng nhìn lại, Tuệ An không tránh né, ngược lại ung dung thong thả cụp mắt, nhún người thi lễ.
Bên kia Lý Vân Sưởng cùng Tiền Nhã Khanh đi tới, cười nói:
“Từ biệt hai năm, Thẩm muội muội có khỏe không?”
Tuệ An mỉm cười trả lời:
“Làm phiền điện hạ quan tâm, tiểu nữ hết thảy đều tốt.”
Hai người lại hàn huyên đôi câu, Lý Vân Sưởng mới nói:
“Hôm nay xuân hàn se lạnh, Thẩm muội muội mau vào doanh trướng uống ngụm canh nóng cho ấm thân thể đi.”
Tuệ An chỉ một mực nhớ đến bệnh tình của những con ngựa kia, uống canh cái gì, nghe vậy vội nói:
“Không vội, ta muốn đi nhìn mấy con ngựa nhiễm bệnh trước, hai ngày nay nghe nói ngày càng có nhiều ngựa bị bệnh?”
Hai trại ngựa phía Nam toàn bộ đều nhờ Tuệ An mới có thể phát triển như bây giờ, điều này Lý Vân Sưởng hôm nay mới biết được, đối với chuyện Tuệ An có thể xem bệnh cho ngựa hắn tuy có chút kinh dị, nhưng hôm nay cũng không phải thời gian để hắn tìm hiểu.
Hắn nghe vậy, thấy Tuệ An vẻ mặt kiên trì, liền sai tiểu binh đi gọi đám người Ngưu Giám chính, đích thân cùng Tuệ An và Tiền Nhã Khanh đi về phía doanh trại phía tây nơi cách ly ngựa bị bệnh.
Một mặt đáp lời Tuệ An:
“Đúng vậy, nay ngựa bị bệnh có chừng hơn sáu trăm con, theo như độ nặng của bệnh, đã chia làm ba gian ngăn cách.”
Ba người vừa nói chuyện vừa đi tới khu dịch bệnh phía tây, nơi đây dùng lều làm thành chuồng ngựa, nhốt những con ngựa bị bệnh cùng một chỗ, bao nhiêu con ngựa bị bệnh ở cùng một chỗ, con nào con nấy tinh thần ủ dột như nhau, bệnh nằm la liệt, khiến người nhìn mà kinh hoảng.
Thêm ngựa bị bệnh vốn rất bẩn, trong không khí mơ hồ dấy lên mùi tanh nồng đậm, Tuệ An vẫn như bình thường, ra hiệu cho Thu Nhi mang tới bao tay bằng da hươu, gọi tiểu binh mở hàng rào.
Nàng trực tiếp đi vào chuồng ngựa, tìm hai con ngựa nhìn bệnh nặng nhất xem xét. Lý Vân Sưởng giật mình há to miệng, Tiền Nhã Khanh cũng đã quen ra vào chuồng ngựa, đối với chuyện này cũng không coi ra gì.
Mà lúc Ngưu Giám chính cùng bốn vị thú y đi tới, nhìn thấy Tuệ An đứng ở chuồng ngựa, lấy tay thăm dò bụng một con ngựa bị bệnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, mấy người nhìn mà sững sờ.
Hai năm trước Ngưu Giám chính đã từng gặp qua Tuệ An ở Quan phủ, cũng biết nàng rất có hiểu biết về ngựa, nên nghe nói Tiền Nhã Khanh muốn đi Đông Đô tìm Tuệ An tới giải vây, trong lòng tuy có phần không cho là đúng, nhưng cũng hiếu kỳ không thôi.
Bốn vị thú y nghe nói Tiền Nhã Khanh đặt hi vọng vào một tiểu cô nương vừa mới cập kê, cảm thấy cực kỳ hoang đường, càng cảm thấy tôn nghiêm của mình bị hắn dầy xéo, cho nên bừng bừng khí thế chạy tới ra oai.
Hôm nay Tiền Nhã Khanh quả thật kéo về một tiểu cô nương, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt mỗi người một vẻ, vị thú y lớn tuổi nhất, mặt để chòm râu cá trê nhìn Tuệ An, dẫn đầu nói:
“Vị này chính là Thẩm tiểu thư, không biết Thẩm tiểu thư có nhìn ra ngựa này là mắc chứng gì không?”
Tuệ An đang nghiêm túc xem xét, nghe lời này thì hơi sững sờ, cảm thấy trong giọng nói kia mang đầy sắc bén, nàng ngẩng đầu, thấy bốn vị thú y vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình, nhất là người đầu tiên mở miệng nói chuyện, đáy mắt viết rõ hai chữ ‘khinh thường’, nhìn nàng như đứa bé hồ nháo làm loạn.
Tuệ An sớm đã không còn là một tiểu cô nương lỗ mãng không hiểu lòng người như xưa nữa, tâm tư những người này nàng há lại không nhìn ra, nghe vậy liền đứng lên, không đáp lời thú y kia mà lại chỉ nhìn Ngưu Giám chính thi lễ, nói:
“Ngưu đại nhân, hai năm không gặp, thân thể ngài vẫn khỏe chứ?”
Ngưu Giám chính không ngờ Tuệ An sẽ cung kính thỉnh an mình như thế, nên biết ông tuy mang danh quan viên, nhưng chức vị rất nhỏ, lại là người xem bệnh cho súc sinh, quý nhân kinh thành ít ai thèm để ông vào mắt, càng đừng nói cung kính với ông.
Những công tử quý nữ thế gia khinh bỉ kết giao cùng loại người như ông, bình thường thấy ông đều bịt mũi tránh đi. Mà tôn tử tôn nữ nhà ông càng bởi vì nguyên nhân này mà rất ít khi kết kết giao bằng hữu, tham gia tụ hội gì đó.
Ông nhìn Tuệ An không chê dơ bẩn, đặt mình trong chuồng ngựa xem bệnh đã lấy làm kinh hãi, giờ lại thấy nàng hành lễ với mình, Ngưu Giám chính sửng sốt, lúc này mới cười nói:
“Thân thể lão hủ luôn mạnh khỏe, làm phiền Thẩm tiểu thư nhớ đến.”
Tuệ An nghe vậy cười cười, hỏi:
“Không biết Ngưu đại nhân cảm thấy những con ngựa này là mắc phải bệnh gì?”
Ngưu Giám chính chưa mở miệng, người lúc trước nói chuyện đã chen lời:
“Nếu tiểu cô nương không nhìn ra thì cứ nói thẳng, tuổi ngươi còn nhỏ, nhìn không ra cũng là bình thường, ai còn có thể chê cười ngươi hay sao?”
Lời này của ông mười phần mỉa mai châm chọc, chưa nói Tuệ An là chủ tử phủ Phượng Dương hầu, là người được Thái hậu châm chước, mà chỉ cần nhìn nàng là người do Tĩnh Bắc hầu Tiền Nhã Khanh đặc biệt mời về, lời này của ông chẳng khác nào tát vào mặt Tiền Nhã Khanh.
Nơi này nếu bàn về thân phận, lớn nhất không phải là Tần vương Lý Vân Sưởng, mà là vị tiểu Vương thúc Tiền Nhã Khanh này! Một thú y nho nhỏ của Thái Bộc tự đã là cái gì, đúng là cái miệng hại cái thân.
Thú y tuy nhỏ, nhưng cũng là một nghề, người lành nghề tự xưng thanh cao cũng sẽ có tâm lý ghen ghét. Đối với chuyện người này vô lễ với mình, Tuệ An cũng không có quá để ý, nhưng Tiền Nhã Khanh lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vị thú y kia, Lý Vân Sưởng hơi trầm xuống, liếc ông một cái.
Không khí ngưng trệ, Ngưu Giám chính mở miệng nói:
“Ngựa mắc bệnh thân thể nóng lên, cổ họng xuất huyết, bốn vó sưng to, hơn nữa bệnh nặng còn chảy máu mũi, đầu tiên là ho khan sau liền khạc đờm không ngừng, có mấy con bệnh nặng còn mưng mủ khắp thân, chúng ta kết luận những triệu chứng này đều do khoang mũi cùng phổi bị thối rữa. Cho nên nhất trí cảm thấy là chứng sưng phổi, không biết Thẩm tiểu thư có ý kiến gì?”
Tuệ An nghe vậy cười cười, lại nói:
“Ngưu đại nhân nói những bệnh trạng này quả thực đều là triệu chứng khi sưng phổi, chỉ là ta lại cảm thấy bệnh này không phải chứng sưng phổi!”
Nàng nói một cầu liền hủy bỏ toàn bộ kết luận của mấy vị thú y bên Thái Bộc tự, không những bốn thú y thay đổi sắc mặt, ngay cả thần thái của Ngưu Giám cũng không khá hơn, chỉ cảm thấy Tuệ An thật sự là quá mức càn rỡ!
Lý Vân Sưởng cũng hồ nghi nhìn Tuệ An một cái, Tiền Nhã Khanh thì ánh mắt sáng ngời, vội nói:
“Không phải là bị sưng phổi, vậy cô nói xem là cái gì!”
“Tiểu cô nương khẩu khí thật lớn!”
Một vị thú y cao gầy khác hừ lạnh mà nói. Tuệ An nghe vậy cười nhìn ông, nói:
“Tiên sinh chớ vội, ta nói lời này là có chứng cứ, trong “Bí phương Ngụy thị” có ghi, động vật bị chứng sưng phổi cổ sẽ sưng phù, nhưng những con ngựa này lại không như thế. Trong “Bách thú sách” cũng có nói, chứng sưng phổi nếu không trị dứt, trong vòng bảy ngày không khỏi hẳn, sẽ dẫn tới viêm dạ dày, thực tràng bị nát, cuối cùng khiến động vật tử vong.
Những con ngựa này sớm đã bệnh qua bảy ngày, khỏi hẳn nghĩ chắc cũng có vài con, nhưng những con bệnh tình nghiêm trọng lại chưa từng chết đi, nhiều con ngựa như vậy, nếu như thật sự là chứng sưng phổi, đáng ra bệnh nên lan tới cơ quan nội tạng rồi mới đúng, chết vài con cũng là đương nhiên. Nhưng tiểu nữ vừa rồi lại nghe Vương gia nói, ngựa vẫn chưa bệnh chết một con nào.”
Ngưu Giám chính nghe vậy, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, thú y ban nãy mở miệng đầu tiên lại cả cười một tiếng, nói:
“Không bệnh chết cũng có thể là do chưa đến lúc, hoặc là chúng ta kịp thời cứu chữa, thuốc cho uống đã nổi lên tác dụng. “Thú thư” nói, chứng sưng phổi có tỷ lệ phát sinh cao với những con ngựa non, tốc độ nhiễm bệnh cực nhanh, ngươi nhìn đi, những con ngựa này đều chỉ vừa đến hai tuổi, chưa tới mấy ngày liền bệnh thành như vậy, hơn nữa triệu chứng phát bệnh của chúng y hệt như chứng sưng phổi, không phải bệnh này thì là cái gì?!”
Ngưu Giám chính gật đầu, cũng nhìn Tuệ An, nói:
“Dùng thuốc không có hiệu quả, có lẽ là liều lượng thuốc không đúng, hoặc là phương thuốc này không phù hợp với giống ngựa sinh trưởng ở phía Nam, cần cân nhắc thay đổi một hai nguyên liệu, nhưng bệnh này chắc chắn là chứng sưng phổi, trừ nó ra, lão hủ thực sự không biết còn có thể là bệnh gì.”
Tiền Nhã Khanh và Lý Vân Sưởng không hiểu những thứ này, chỉ nghe hai bên tranh chấp không ngừng, lại quay qua nhìn Tuệ An, thấy Tuệ An mỉm cười đứng đó, cũng không vì lời của mấy vị thú y mà luống cuống, nàng chỉ gật nhẹ đầu, lại nói:
“Có lẽ mọi người đã quên, còn có hai loại bệnh cũng sẽ xảy ra những tình huống này, một là chứng viêm đại tràng, một là chứng thương hàn!”
Mấy người Ngưu Giám chính nghe vậy sững sờ, sau đó một thú y trong số đó liền châm biếm một tiếng, nói:
“Viêm đại tràng thì ổ bụng sẽ sưng to, những con ngựa này lại không hề có, vừa nhìn liền biết không thể nào là chứng bệnh này, tiểu cô nương nói đùa à?! Còn về phần bệnh thương hàn, ta đây mới nghe nói lần đầu, thật sự là lời nói vô căn cứ!”
“Sao ta lại không thể ở chỗ này? Liễu Thành đúng là phong thủy tốt, An An, nàng không thể hẹp hòi như vậy được, một nơi sơn minh thủy tú nhường này, qua miệng nàng lại trở thành thâm sơn cùng cốc, thiệt thòi cho kẻ thành thật như ta, còn răm rắp nghe theo lời nàng!”
Tiền Nhã Khanh nói dứt lời, trên mặt tràn đầy ủy khuất, dùng đôi mắt hoa đào của mình giận dỗi liếc Tuệ An một cái, tinh quang lưu chuyển, quả nhiên là mị nhãn như tơ, kết hợp với nốt ruồi son nơi mi tâm, làm cho người ta nhìn mà thở dài, một đôi mắt phong lưu nhường này, một khuôn mặt khuynh quốc thế kia, cớ sao lại sinh ra trên thân nam tử, đúng là đáng hận!
Hạ Nhi thấy Trịnh lão bá cùng Lưu lão bá đều nhìn qua, che miệng buồn bực nở nụ cười. Tiền Nhã Khanh liền trừng Hạ Nhi, trầm mặt quát:
“Cười! Cười nữa ta liền kêu nam tử nhà cô ngày ngày đi hốt phân ngựa đấy!”
Hạ Nhi nhưng lại giương môi, thản nhiên tiếp lời:
“Nào dám, nếu được như vậy, Hạ Nhi cám ơn thiếu gia trước.”
Năm ấy Tần Tiểu Song nhắc nhở Tuệ An chuyện triều đình bán cổ phần trại ngựa, Tuệ An liền ôm thái độ muốn thử một phen, không ngờ đúng là có thể mua được cổ phần.
Số cổ phần này vốn là Tiền gia chiếm nhiều nhất, Tiền Nhã Khanh lại là người yêu ngựa, việc này tất nhiên là một mình khuấy đảo, cho nên hai năm qua bởi vì chuyện chăn ngựa, Tuệ An cùng Tiền Nhã Khanh cũng coi như gặp nhau khá nhiều.
Bên cạnh Tiền Nhã Khanh có bốn gã sai vặt, lần lượt tên là: Tiền Kim, Tiền Ngân, Tiền Nguyên cùng Tiền Bảo. Hai năm qua, bốn người Xuân Hạ Thu Đông tuổi cũng không nhỏ, Tuệ An cũng nghĩ đến hôn sự của các nàng.
Tiền Nhã Khanh cùng Tuệ An ngày càng quen biết, dẫn theo Hạ Nhi và mấy người bên hắn hắn cũng thường xuyên qua lại, Hạ Nhi cùng Tiền bảo nhìn trúng nhau, năm trước Tuệ An và Tiền Nhã Khanh đã làm chủ hôn cho hai người, uống chén rượu mừng.
Hạ Nhi là người có chủ ý, lớn lên lại xinh xắn lanh lợi, gả cho người tất nhiên đắn đo Tiền Bảo gắt gao, chỉ là gần đây Tiền Bảo không biết học ở đâu biết giấu giếm bạc mua rượu uống, vì chuyện này mà hai người ầm ĩ một trận.
Tiền Nhã Khanh tất nhiên cũng biết chuyện này, hôm nay nghe Hạ Nhi nói như vậy, tức thì nổi cáu, lúc này liền nhìn Tuệ An, uất ức tố cáo:
“Nàng xem nha đầu của nàng kìa, mỏ nhọn răng sắc! Các người thấy chủ tớ chúng ta lương thiện nên bắt nạt chứ gì!”
Giọng điệu của hắn đúng là không phải nũng nịu bình thường, một nam tử hán đại trượng phu còn cố làm ra vẻ nữ nhi yểu điệu, lại thêm bộ dạng hắn cao lớn tuấn tú, thanh âm hùng hậu trầm trầm, càng làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí còn sinh ra vài phần hài hước, Tuệ An nhìn cũng cười một tiếng, chỉ trừng mắt liếc hắn không nói gì, sau đó liền bước lên hai bước, thi lễ với Lưu lão.
Tuệ An đến học y hai năm, đây cũng là lần đầu tiên Lưu lão thấy nàng mặc xiêm y hoa lệ như vậy, không khỏi nhìn nhiều hai lần, sau mới gật nhẹ đầu, trong mắt mang theo hồ nghi.
Đại phu vốn là nghề nghiệp hầu hạ người khác, tuy ở dân gian có địa vị tương đối cao, nhưng trong mắt quý tộc cũng chỉ là nô tài, bị người xem thường.
Huống chi thú y còn là nghề hầu hạ súc sinh, làm đều là công việc tiếp xúc máu me, ít ai nguyện học. Trong chốn y học, đa số đại phu chữa trị người cũng khinh bỉ thú y.
Ở Quốc Tử Giám, những tiểu thư quý tộc luôn tránh học Y học, chỉ đưa nha hoàn trong phủ vào đó, nếu bảo các nàng như Tuệ an đi học thú y, e rằng sẽ cười đến rụng răng mất.
Cũng không phải là Tuệ An sợ bị người nhạo báng, chỉ có điều kiếp này danh tiếng của nàng vừa vặn tốt lên không ít, còn có bằng hữu thân thiết riêng, nàng không muốn khiến mình lần nữa trở thành đề tài bàn tán, chịu ảnh hưởng bởi lời nói bên ngoài.
Huống chi, người người đều biết nàng theo hầu bên cạnh Thái hậu, nếu để bọn họ biết hai năm qua nàng thường chạy ra hành cung, mang theo nha hoàn đến Liễu Thành, không chừng sẽ bị bố trí ra lời đồn gì đó, đối với thanh danh của Tuệ An cũng không có lợi.
Cho nên tuy Tuệ An tới đây học y hai năm, nhưng mỗi lần đến đều ăn mặc mộc mạc, càng tận lực tránh mặt người ngoài, giấu giếm thân phận. Cũng vì vậy, dù Lưu lão biết thân phận Tuệ An đặc biệt, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua nàng ăn mặc như thế.
Hôm nay là lần cuối cùng Tuệ An đến, nên mới ăn mặc như vậy, thành ra khiến Lưu lão cảm thấy kỳ quái.
Tuệ An thấy ánh mắt Lưu lão nhìn về phía mình mang theo hồ nghi, trên mặt liền nhiều vài phần ngượng ngùng, vội vàng cười nói:
“Sư phụ, con ngựa này bị viêm vó, ta đã trích máu cho nó, sư phụ có muốn nhìn qua tay nghề của đồ nhi, xem có sai xót chỗ nào hay không?”
Lưu lão chỉ liếc mắt nhìn con ngựa kia, nói:
“Con đã có thể xuất sư, bệnh như viêm vó tất nhiên không có gì đáng ngại.”
Trịnh lão bá kia nghe vậy liền hoàn toàn yên lòng, không phải ông không tin Tuệ An, thật sự là một tiểu thư nhỏ nhắn như vậy, vừa nhìn liền không có cách nào tin tưởng nàng biết xem bệnh cho ngựa, mặc dù con ngựa của mình đã tốt lên rất nhiều, nhưng trong lòng Trịnh lão bá vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.
Lần này ông nghe Lưu lão nói mới cao hứng lên, cười nhìn Tuệ An nói cám ơn, lại hỏi tiền chẩn trị. Tuệ An liền cười nói:
“Không cần, vừa rồi ta đã nói, nếu chữa lành thì không lấy một xu. Lão bá, ngựa này của ông khỏe rồi, có thể mang trở về.”
Trịnh lão bá nghe vậy vội vàng cười tạ ơn Tuệ An, lại cám ơn Lưu lão, lúc này mới dắt ngựa ra ngoài, ông ra đến cửa còn quay lại nhìn Tiền Nhã Khanh một cái, trong miệng lẩm bẩm:
“Thật là một người so với một người còn giống Hồ tiên trong truyền thuyết, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt…”
Tiền Nhã Khanh nghe vậy sững sờ, sau đó mặt mũi tối sầm, Hạ Nhi thì che miệng cười khanh khách cả lần. Tiên nữ nói thì dễ nghe, cũng là tiên, nói khó nghe thì chính là hồ ly tinh!
Nói nữ tử như hồ ly tinh vẫn còn bình thường, ít nhất cũng tỏ ý ngưỡng mộ người ta bộ dạng quyến rũ, nhưng lời này dùng để nói nam tử có vẻ…
Tuệ An cũng cười ra tiếng, gặp Tiền Nhã Khanh trợn mắt nhìn qua, nàng mới làm mặt nghiêm túc, hỏi:
“Không phải ngài đang đưa ngựa đến Bắc Cương ư? Sao lại chạy đến nơi này của ta!”
Tiền Nhã Khanh nghe vậy, lúc này mới điều chỉnh sắc mặt, trầm giọng nói:
“Ngựa của chúng ta ngã bệnh.”
Tuệ An thấy hắn sắc mặt nặng nề, trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn.
Đại Huy cực kỳ thiếu ngựa, nguyên nhân chính là Đại Huy không chiếm cứ được đồng cỏ phương Bắc, để cho Bắc Hồ nhất thống phương Bắc, thống lĩnh một vùng thảo nguyên rộng lớn.
Ngựa chiến của Đại Huy chủ yếu lấy từ ba nguồn, một là ngựa Hồ, lúc trước khi Đại Huy chưa cùng Bắc Hồ khai chiến, có không ít thương nhân Bắc Hồ thèm thuồng khoản lợi nhuận kếch xù, mạo hiểm vượt biên cung cấp ngựa chiến cho Đại Huy.
Nhưng từ năm trước, Quan Nguyên Hạc xuất quân đuổi giết dư nghiệt hoàng thất Đông Khương, triều đình liền liệt Bắc Hồ vào danh sách những nơi nhất định phải đem quân chinh phạt, cùng Bắc Hồ đánh sứt đầu mẻ trán, từ đó Bắc Hồ liền khống chế nghề buôn ngựa cực nghiêm, cơ bản cắt đứt đường dây vận chuyển ngựa qua biên giới.
Mà hai nguồn ngựa chến còn lại của Đại Huy, một là ngựa do Tây Phiên tiến cống, thứ hai chính là ngựa chiến do quân đội Đại Huy tự nuôi. Thế nhưng ngựa chiến Tây Phiên sinh trưởng nơi cao nguyên, xuống bình nguyên sinh sống rất ít khi sống sót, đồng cỏ Đại Huy lại càng có hạn, nơi chăn ngựa cũng không đủ thỏa mãn đàn ngựa này.
Đồng cỏ trong nước có hạn, phương Bắc lại có Bắc Hồ canh giữ chòng chọc, không làm gì được, triều đình liền đưa mắt nhìn về phía Nam.
Năm Hồng Đức thứ chín, triều đình ở hai nơi là Minh quận, Liễu Châu tìm những chỗ thích hợp chăn ngựa, kiến tạo đồng cỏ, thành lập nông trường, bắt đầu quá trình chăn nuôi ngựa chiến.
Vậy nhưng khí hậu phía Nam lại không thích hợp chăn ngựa, triều đình bỏ vào một ngàn con ngựa ở nông trường này, ai ngờ chưa tới ba tháng liền lục tục chết mất hai ba trăm con, triều đình cho là tại khí hậu, suýt nữa thì buông tha ý tưởng chăn ngựa ở phía Nam, nhưng do số vốn bỏ ra quá lớn, cuối cùng vẫn đành để ngỏ.
Tuệ An lại khăng khăng không tin là vì nguyên nhân này, tinh thần đều tập trung vào số ngựa còn lại ở Liễu Châu. Trong hai năm qua, thời gian nàng ở hành cung cực ít, đa số thời điểm không phải là ở trại ngựa, thì chính là chạy đến chỗ Lưu lão.
Nàng ở trại ngựa phát hiện vấn đề gì, liền chạy qua thỉnh giáo Lưu lão, được ông chỉ điểm, nhìn sách thuốc, cân nhắc một hồi lại chạy trở về trại ngựa chữa trị. Có đôi khi gặp phải chứng bệnh khó lý giải, nàng liền mời Lưu lão cùng đến chuồng ngựa, hai người thương lượng chữa trị.
Cứ như vậy non nửa năm, đám ngựa trong trại ngựa mới ổn định sinh trưởng, trải qua hai năm, trại ngựa đã có hơn một ngàn năm trăm con ngựa.
Mà triều đình cũng vận chuyển nhóm ngựa chiến lứa đầu tiên được chăn nuôi ở hai trại ngựa về biên giới phía Bắc, nếu như những con ngựa chiến này vận chuyển đến Bắc cương có thể xông pha chiến trường, vậy cũng chứng minh phía Nam là có thể chăn nuôi ngựa chiến.
Nhóm ngựa này mặc dù tổng cộng chỉ có hơn một ngàn con, nhưng đối với Đại Huy mà nói lại mang ý nghĩa trọng đại, chỉ vì nếu như nhóm ngựa này có thể xông pha chiến trường, Đại Huy cũng hoàn toàn thoát khỏi vấn đề thiếu ngựa, giải quyết tệ nạn khan hiếm ngựa chiến, như vậy không thể nghi ngờ, đây sẽ là cơ hội cho Đại Huy xuất quân chinh phạt Bắc Hồ.
Nhưng trước nay đều là ngựa phương Bắc được đưa về phía Nam nuôi dưỡng, chưa từng thấy qua phía Nam chăn ngựa đưa lại phía Bắc, cho nên ngựa này sinh trưởng ở phía Nam, lại vận chuyển đến Bắc cương có thể sống sót hay không ai cũng không biết.
Hiền Khang đế cực kỳ coi trọng chuyện này, còn cố ý điều Ngưu Giám chính cùng bốn vị thú y trong Thái Bộc tự đến, chuyên môn đi theo săn sóc một ngàn con ngựa chiến này, mặt khác còn để Lý Vân Sưởng lãnh trách nhiệm vận chuyển ngựa chiến.
Những con ngựa chiến này có thể sống sót hay không, cũng quan hệ tới gia tài của Tuệ An cùng mấy gia đình như Tiền gia đã đổ vào suốt mấy năm qua, Tuệ An tất nhiên vô cùng quan tâm.
Nếu như việc thành, không chỉ là chuyện tiền bạc, nàng cũng được ghi công, biết đâu còn trợ giúp nàng trong việc kế thừa tước vị Hầu phủ.
Tuệ An vốn còn muốn đi theo đưa những con ngựa chiến này đến BắcCương, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là nữ tử, một là theo quân không tiện, hai nữa là có Lý Vân Sưởng đi cùng, nàng vừa nghe liền vội vã từ bỏ ý nghĩ này.
Nhưng hôm nay sau sáu ngày xuất phát, Tiền Nhã Khanh lại đột nhiên chạy tới, còn nói những con ngựa kia sinh bệnh, Tuệ An không lo sao được!
Nàng nhíu mày nhìn Tiền Nhã Khanh, thấy Lưu lão còn đứng một bên, lúc này mới vội nói:
“Vào nhà trước, từ từ nói sau.”
Hạ Nhi biết ba người muốn bàn bạc riêng, gấp rút vào nhà bếp nấu nước, ba người Tuệ An vào phòng. Đợi ngồi xuống, Tiền Nhã Khanh mới nói:
“Lúc trước vẫn bình thường, tự nhiên đi đến Đồng Thành lại đột ngột sinh bệnh, bắt đầu là vài con nhìn khí sắc không tốt. Bốn vị thú y nói là khí hậu không hợp, cũng cho uống ít thuốc, không để trong lòng, nhưng từ từ vài chục con ngựa đều nhiễm bệnh, thậm chí tốc độ lây nhiễm còn rất nhanh, chưa tới ba ngày đã có bốn năm trăm con ngã bệnh. Chúng ta cũng đã cách ly toàn bộ số ngựa bị bệnh, thế nhưng tình hình vẫn không có gì biến chuyển, Ngưu Giám chính cho dùng thuốc, nhưng vẫn không thuyên giảm, ta mới cuống quít tìm đến đây.”
Tuệ An nghe vậy liền nhíu mày, vội vàng hỏi:
“Bệnh có triệu chứng gì?”
Hạ Nhi dâng trà, Tiền Nhã Khanh bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới nói:
“Mấy ngày đầu là ho khan, dần dần phát triển thành ho có đờm, ngựa bị bệnh còn sốt lên, bốn vó nóng hổi, những con tình trạng nghiêm trọng còn chảy máu mũi, bỏ ăn bỏ uống, cổ họng xuất huyết.”
Tiền Nhã Khanh nói xong, Tuệ An gõ gõ lên mặt bàn, hỏi:
“Ngưu Giám chính cho dùng là thuốc gì?”
Tiền Nhã Khanh lại nhấp ngụm trà, để xuống cốc trà, nói:
“Ngưu Giám chính cùng bốn vị thú y nhìn, đều cảm thấy là phổi ngựa bị sưng, dùng mấy ngày thuốc nhưng không thấy hiệu quả, ngựa nhiễm bệnh vẫn không ngừng gia tăng, Tần vương điện hạ đã nổi giận hai lần. Ta thấy thật sự không được, lúc này mới cuống quít chạy vội tới.”
Tuệ An nghe vậy trầm ngâm hai tiếng, nhíu mày nhìn Lưu Tam Đức, hỏi:
“Sư phụ nhìn là bệnh gì?”
Lưu Tam Đức nhưng lại lắc đầu, nói:
“Không tận mắt nhìn thấy ngựa bị bệnh, chỉ nghe nói như vậy thì không thể kết luận, có thể là phổi ngựa bị sưng, có lẽ là dùng sai lượng thuốc, hoặc là thiếu một vị thuốc cũng sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả của dược liệu. Cũng có thể là dạ dày bị bệnh, hoặc là phổi bị sưng… Khó mà nói được.”
Tuệ An nghe vậy chỉ thở dài, nhìn Tiền Nhã Khanh, nói:
“Có con nào bệnh chết chưa?”
Nàng gặp Tiền Nhã Khanh lắc đầu, lúc này mới thở phào một hơi, nói:
“Ta theo ngài đi nhìn một chút! Chỉ là cần phải trở về Đông Đô trước.”
Tiền Nhã Khanh liền nói:
“Vậy thì cũng không cần, ta từ hành cung chạy tới, việc này ta cũng xin chỉ thị Thái hậu rồi, Thái hậu nói đây là chuyện quan trọng, nàng chung tay giúp sức rất đúng. Tuy là nữ tử, nhưng chuyện gấp phải tòng quyền, thời điểm cần dốc sức cũng không thể vì những lễ nghi hủ tục mà bỏ lỡ, theo ta đi Bắc cương một chuyến cũng không ngại.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt sáng ngời, trong lòng cảm động, biết đây là Thái hậu thương tiếc nàng, chỉ sợ bà cũng biết rõ chuyện này nếu thành mình có thể ghi công với triều đình, nên mới nói như thế, tương lai nếu có người lấy chuyện này gây khó dễ cho nàng, lời này của Thái hậu có thể chặn lại miệng lưỡi người đời.
Tuệ An mấp máy môi, lại nhìn Lưu Tam Đức, nói:
“Sư phụ có muốn đi cùng An nương… “
Lưu Tam Đức nhưng lại cuống quít khoát tay, nói:
“Cô nương thông tuệ phi thường, hai năm qua trò giỏi hơn thầy, cô nương đã sớm có thể xuất sư, việc này chỉ sợ lão đi cũng không giúp đỡ được gì. Còn nữa, cái chân này của ta cũng không còn dùng được nữa, cô nương biết rồi đấy.”
Học trị bệnh cho ngựa không giống học trị bệnh cho người, y thuật đừng nói ngươi chỉ học hai ba năm, cho dù có học mười năm cũng không thể trò giỏi hơn thầy, trừ khi ngươi có thiên phú dị thường, may ra miễn cưỡng có thể đơn độc hành nghề y.
Nhưng thú y lại khác, một là chữa bệnh cho ngựa so với chữa bệnh cho người thì dễ dàng nhiều, cũng hạn hẹp hơn, hai nữa là ngựa này bệnh tới tới lui cũng chỉ có bấy nhiêu căn bệnh, chăm chỉ học hành hai năm là có thể xuất sư.
Hai năm qua Tuệ An chuyên tâm học nghề này, nàng lại có năng lực tìm được rất nhiều quyển sách viết về thú y mà cả đời Lưu Tam Đức cũng chưa từng thấy qua, thêm Lưu Tam Đức là thú y chữa được cho lục súc, các loại súc sinh ông đều xem bệnh.
Mà Tuệ An lại chỉ học trị bệnh cho ngựa, hai năm qua ngày nào cũng bận rộn chạy quanh trại ngựa, số ngựa nàng tiếp xúc so với cả đời Lưu Tam Đức còn nhiều hơn. Cho nên về mặt này, Tuệ An đúng là trò giỏi hơn thầy, xanh phải thắng lam, Lưu Tam Đức nói lời này không phải khen suông.
Mặt khác, Lưu Tam Đức có bệnh thấp khớp trong người, hiện tại dù phía Nam đã là mùa xuân ấm áp, nhưng phía Bắc lại vẫn đang đông, đôi chân này của ông xác thực không chịu nổi.
Huống chi, tuy Lưu Tam Đức trị ngựa, nhưn ông chỉ là một vị thú y nhỏ bé chưa trải sự đời trong thôn nhỏ, trước khi gặp Tuệ An, ngay cả một huyện lệnh thất phẩm ông cũng chưa thấy qua, càng không dám tưởng tượng có thể dùng quan hệ leo lên quyền quý.
Ông vừa biết rõ thân phận của Tuệ An đã gấp rút giữ khoảng cách, hôm nay mặc dù trải qua hai năm, nhưng lúc ở chung với Tuệ An vẫn cực kỳ câu nệ. Một lão hủ như vậy, cả đời không ra khỏi nhà quá một trăm dặm, giờ bảo ông một mình rời nhà tha hương về phía Bắc thì thật quá khó.
Hiện tại Tiền Nhã Khanh còn chưa tỏ rõ thân phận, nếu để Lưu Tam Đức biết hắn là Hầu gia, mẫu thân là Trưởng công chúa, lúc này không chừng ông đã run rẩy hôn mê bất tỉnh rồi, làm sao còn có thể ngồi đây nói chuyện như bây giờ.
Mặt khác đoạn đường này nhất định là xa xôi ngàn dặm, Lưu Tam Đức tuổi đã hơn bảy mươi, vất vả cả đời, thể chất cũng không cường tráng, đoạn đường này có thể chịu nổi giày vò hay không khó mà nói trước.
Tuệ An nghe ông nói như vậy, cũng không khuyên nhiều, chỉ dặn dò Lưu Tam Đức vài việc, để lại không ít ngân phiếu, lúc này mới từ biệt, đi theo Tiền Nhã Khanh vội vàng ra khỏi tiểu viện, ngồi lên xe ngựa thẳng đến Đồng Thành.
Bởi vì bọn họ lo lắng bệnh tình đám ngựa bên kia, cho nên đoạn đường này rong ruổi cả ngày lẫn đêm, nửa đường liền hội họp với ba người Xuân Nhi, nàng vừa khởi hành là bọn họ cũng nối gót theo sau, phi ngựa ngày đêm mang tới hành trang cho Tuệ An.
Tảng sáng hai ngày sau, Tuệ An cùng Tiền Nhã Khanh rốt cục chạy tới Đồng Thành, đoàn người không vào thành, chỉ ở ngoài thành cắm trại.
Hiện tại canh giờ còn sớm, xung quanh yên tĩnh không một tiếng người, ngay cả tiếng ngựa hí cũng không có. Có Tiền Nhã Khanh phía trước mở đường, xe ngựa trực tiếp đi vào doanh trại.
Lý Vân Sưởng nghe tiểu binh truyền tin, hắn ra khỏi doanh trướng, đã thấy Tiền Nhã Khanh nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng ngựa. Lý Vân Sưởng cười bước tới, đang định mở miệng hỏi, ánh mắt lại đột nhiên chuyển dời, nụ cười trên mặt khẽ cứng đờ.
Tiền Nhã Khanh thấy vẻ mặt hắn không đúng, quay đầu nhìn theo ánh mắt sáng quắc của hắn, thấy đằng sau Tuệ An cúi người ra khỏi xe ngựa Tuệ An.
Nàng hôm nay mặc một thân xiêm y màu tím thêu hoa lan, nơi làn váy như ẩn như hiện hoa lựu hồng nhạt. Dáng người thon dài, da thịt như bạch ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ như cầu vồng, cũng không biết Thu Nhi ở bên nói câu gì, nàng chỉ khẽ mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, giận dỗi lườm Thu Nhi một cái, giữa phóng khoáng lộ ra một tia phong tình câu hồn đoạt phách, gió nhẹ thổi qua, chiếc áo choàng màu đỏ trên người nàng lay động theo gió, tôn lên gương mặt như hoa như ngọc, khiến người cảm thấy xa xôi muôn trùng, phiêu diêu tự tại, như tiên tử trên trời.
Trong lòng Tiền Nhã Khanh khẽ run, nghiêng đầu nhìn Lý Vân Sưởng, thấy hắn vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Tuệ An, trên mặt Tiền Nhã Khanh liền hiện lên một nụ cười khổ, sau đó mới thu lại vẻ mặt đi lên phía trước.
Mà bên kia Tuệ An cũng cảm nhận được ánh mắt của Lý Vân Sưởng, chỉ là nàng tận lực không nhìn về phía này mà thôi. Nhưng mãi Lý Vân Sưởng vẫn chậm chạp không thu mắt về, Tuệ An đành phải đi đến, gật đầu cười với hắn một tiếng.
Lý Vân Sưởng bị nàng giương đôi mắt trong như làn nước mùa thu nhìn, trái tim không thể khống chế mà đập loạn cả lên, hắn khó khăn bình phục tâm trạng này, trong lòng âm thầm cảm thán.
Thật ra Tuệ An vẫn là Tuệ An của kiếp trước, kiếp trước Tuệ An ở kinh thành mặc dù cũng được xưng tụng là mỹ nữ, nhưng chỉ là như thế mà thôi, người khác nhắc đến Tần vương phi, nhiều lắm sẽ nói một câu, là mỹ nhân nhưng đáng tiếc phẩm hạnh quá tệ.
Bọn họ bình luận như thế, thứ nhất là vì kiếp trước thanh danh của nàng đã xấu, cho dù dung mạo có đẹp đến đâu cũng sẽ không có ai thật lòng thưởng thức. Hơn nữa kiếp trước nàng thực sự không chăm chút gì nhiều, khí chất bình thường, do muốn hùa theo sở thích của Lý Vân Sưởng, nàng tận lực giảm cân.
Vóc người nàng vốn dĩ cao hơn nữ tử bình thường rất nhiều, thành ra giảm cân cũng không đẹp, dung mạo của nàng vốn là nghiêng về xinh đẹp quyến rũ, lại cố gắng dưỡng thành yếu ớt đáng thương, tự nhiên giảm vài phần mỹ mão.
Mà hôm nay, nàng không những khí chất khác nữ tử bình thường, tâm tình từ lâu cũng không giống, lại thêm rời kinh hai năm, sớm đã chính chắn hơn người đồng lứa nhiều, mặt khác ở bên ngoài hai năm, nàng sống tự do tự tại, vô thức người đã toát lên vẻ linh động, loại linh động này chính là thứ bao nhiêu khuê tú luôn quanh quẩn nơi hậu viện khó mà có được.
Những điều này đều khiến cho nàng tựa như dục hỏa trùng sinh, phượng hoàng niết bàn, đem dung mạo vốn đã tuyệt diễm vô song biến thành quý khí ngất trời, khiến người ta nhìn mà chấn động nhân tâm.
Lý Vân Sưởng đã gặp nhiều khuê tú trong kinh, hôm nay nhìn thấy Tuệ An, lại có thể nào không nhìn đến mất hồn!
Đúng lúc này Tiền Nhã Khanh đi tới, cắt ngang tầm mắt của hắn, trên mặt Lý Vân Sưởng chỉ thoáng hiện vẻ lúng túng, liền cùng Tiền Nhã Khanh nói chuyện.
Tuệ An vẫn biết lần này không thể không đồng hành cùng Lý Vân Sưởng, nhưng nàng cho rằng Lý Vân Sưởng sẽ ở lại dịch quán Đồng Thành, hoàn toàn không ngờ hắn lại ở trong doanh trại, vừa rồi bị hắn quan sát như vậy, thật đúng là bực tức một hơi, nay hơi hòa hoãn, nàng mới quan sát lại Lý Vân Sưởng.
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh đen hình thức đơn giản, bên hông đeo đai lưng cùng màu, mang ngọc bội hình rồng uốn lượn, chân đi giày tường vân. Tóc đen búi cao, dùng một cây trâm ngọc bích cố định, nhìn vẫn ôn nhuận như ngọc như trong trí nhớ.
Màu xanh đen này trong trẻo nhưng lạnh lùng, nếu như Quan Nguyên Hạc mặc trên người, tất nhiên sẽ khiến chàng tăng thêm vài phần lạnh lùng, làm cho người ta không dám nhìn nhiều.
Nhưng màu sắc này mặc trên người Lý Vân Sưởng, lại toát ra vài phần nho nhã ôn nhuận, nhìn vào cảm thấy tác phong nhanh nhẹn, khí chất ôn hòa, không hề lộ vẻ kiêu ngạo của con em hoàng thất.
Tuệ An đang nhìn, Lý Vân Sưởng cũng nhìn lại, Tuệ An không tránh né, ngược lại ung dung thong thả cụp mắt, nhún người thi lễ.
Bên kia Lý Vân Sưởng cùng Tiền Nhã Khanh đi tới, cười nói:
“Từ biệt hai năm, Thẩm muội muội có khỏe không?”
Tuệ An mỉm cười trả lời:
“Làm phiền điện hạ quan tâm, tiểu nữ hết thảy đều tốt.”
Hai người lại hàn huyên đôi câu, Lý Vân Sưởng mới nói:
“Hôm nay xuân hàn se lạnh, Thẩm muội muội mau vào doanh trướng uống ngụm canh nóng cho ấm thân thể đi.”
Tuệ An chỉ một mực nhớ đến bệnh tình của những con ngựa kia, uống canh cái gì, nghe vậy vội nói:
“Không vội, ta muốn đi nhìn mấy con ngựa nhiễm bệnh trước, hai ngày nay nghe nói ngày càng có nhiều ngựa bị bệnh?”
Hai trại ngựa phía Nam toàn bộ đều nhờ Tuệ An mới có thể phát triển như bây giờ, điều này Lý Vân Sưởng hôm nay mới biết được, đối với chuyện Tuệ An có thể xem bệnh cho ngựa hắn tuy có chút kinh dị, nhưng hôm nay cũng không phải thời gian để hắn tìm hiểu.
Hắn nghe vậy, thấy Tuệ An vẻ mặt kiên trì, liền sai tiểu binh đi gọi đám người Ngưu Giám chính, đích thân cùng Tuệ An và Tiền Nhã Khanh đi về phía doanh trại phía tây nơi cách ly ngựa bị bệnh.
Một mặt đáp lời Tuệ An:
“Đúng vậy, nay ngựa bị bệnh có chừng hơn sáu trăm con, theo như độ nặng của bệnh, đã chia làm ba gian ngăn cách.”
Ba người vừa nói chuyện vừa đi tới khu dịch bệnh phía tây, nơi đây dùng lều làm thành chuồng ngựa, nhốt những con ngựa bị bệnh cùng một chỗ, bao nhiêu con ngựa bị bệnh ở cùng một chỗ, con nào con nấy tinh thần ủ dột như nhau, bệnh nằm la liệt, khiến người nhìn mà kinh hoảng.
Thêm ngựa bị bệnh vốn rất bẩn, trong không khí mơ hồ dấy lên mùi tanh nồng đậm, Tuệ An vẫn như bình thường, ra hiệu cho Thu Nhi mang tới bao tay bằng da hươu, gọi tiểu binh mở hàng rào.
Nàng trực tiếp đi vào chuồng ngựa, tìm hai con ngựa nhìn bệnh nặng nhất xem xét. Lý Vân Sưởng giật mình há to miệng, Tiền Nhã Khanh cũng đã quen ra vào chuồng ngựa, đối với chuyện này cũng không coi ra gì.
Mà lúc Ngưu Giám chính cùng bốn vị thú y đi tới, nhìn thấy Tuệ An đứng ở chuồng ngựa, lấy tay thăm dò bụng một con ngựa bị bệnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, mấy người nhìn mà sững sờ.
Hai năm trước Ngưu Giám chính đã từng gặp qua Tuệ An ở Quan phủ, cũng biết nàng rất có hiểu biết về ngựa, nên nghe nói Tiền Nhã Khanh muốn đi Đông Đô tìm Tuệ An tới giải vây, trong lòng tuy có phần không cho là đúng, nhưng cũng hiếu kỳ không thôi.
Bốn vị thú y nghe nói Tiền Nhã Khanh đặt hi vọng vào một tiểu cô nương vừa mới cập kê, cảm thấy cực kỳ hoang đường, càng cảm thấy tôn nghiêm của mình bị hắn dầy xéo, cho nên bừng bừng khí thế chạy tới ra oai.
Hôm nay Tiền Nhã Khanh quả thật kéo về một tiểu cô nương, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt mỗi người một vẻ, vị thú y lớn tuổi nhất, mặt để chòm râu cá trê nhìn Tuệ An, dẫn đầu nói:
“Vị này chính là Thẩm tiểu thư, không biết Thẩm tiểu thư có nhìn ra ngựa này là mắc chứng gì không?”
Tuệ An đang nghiêm túc xem xét, nghe lời này thì hơi sững sờ, cảm thấy trong giọng nói kia mang đầy sắc bén, nàng ngẩng đầu, thấy bốn vị thú y vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình, nhất là người đầu tiên mở miệng nói chuyện, đáy mắt viết rõ hai chữ ‘khinh thường’, nhìn nàng như đứa bé hồ nháo làm loạn.
Tuệ An sớm đã không còn là một tiểu cô nương lỗ mãng không hiểu lòng người như xưa nữa, tâm tư những người này nàng há lại không nhìn ra, nghe vậy liền đứng lên, không đáp lời thú y kia mà lại chỉ nhìn Ngưu Giám chính thi lễ, nói:
“Ngưu đại nhân, hai năm không gặp, thân thể ngài vẫn khỏe chứ?”
Ngưu Giám chính không ngờ Tuệ An sẽ cung kính thỉnh an mình như thế, nên biết ông tuy mang danh quan viên, nhưng chức vị rất nhỏ, lại là người xem bệnh cho súc sinh, quý nhân kinh thành ít ai thèm để ông vào mắt, càng đừng nói cung kính với ông.
Những công tử quý nữ thế gia khinh bỉ kết giao cùng loại người như ông, bình thường thấy ông đều bịt mũi tránh đi. Mà tôn tử tôn nữ nhà ông càng bởi vì nguyên nhân này mà rất ít khi kết kết giao bằng hữu, tham gia tụ hội gì đó.
Ông nhìn Tuệ An không chê dơ bẩn, đặt mình trong chuồng ngựa xem bệnh đã lấy làm kinh hãi, giờ lại thấy nàng hành lễ với mình, Ngưu Giám chính sửng sốt, lúc này mới cười nói:
“Thân thể lão hủ luôn mạnh khỏe, làm phiền Thẩm tiểu thư nhớ đến.”
Tuệ An nghe vậy cười cười, hỏi:
“Không biết Ngưu đại nhân cảm thấy những con ngựa này là mắc phải bệnh gì?”
Ngưu Giám chính chưa mở miệng, người lúc trước nói chuyện đã chen lời:
“Nếu tiểu cô nương không nhìn ra thì cứ nói thẳng, tuổi ngươi còn nhỏ, nhìn không ra cũng là bình thường, ai còn có thể chê cười ngươi hay sao?”
Lời này của ông mười phần mỉa mai châm chọc, chưa nói Tuệ An là chủ tử phủ Phượng Dương hầu, là người được Thái hậu châm chước, mà chỉ cần nhìn nàng là người do Tĩnh Bắc hầu Tiền Nhã Khanh đặc biệt mời về, lời này của ông chẳng khác nào tát vào mặt Tiền Nhã Khanh.
Nơi này nếu bàn về thân phận, lớn nhất không phải là Tần vương Lý Vân Sưởng, mà là vị tiểu Vương thúc Tiền Nhã Khanh này! Một thú y nho nhỏ của Thái Bộc tự đã là cái gì, đúng là cái miệng hại cái thân.
Thú y tuy nhỏ, nhưng cũng là một nghề, người lành nghề tự xưng thanh cao cũng sẽ có tâm lý ghen ghét. Đối với chuyện người này vô lễ với mình, Tuệ An cũng không có quá để ý, nhưng Tiền Nhã Khanh lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vị thú y kia, Lý Vân Sưởng hơi trầm xuống, liếc ông một cái.
Không khí ngưng trệ, Ngưu Giám chính mở miệng nói:
“Ngựa mắc bệnh thân thể nóng lên, cổ họng xuất huyết, bốn vó sưng to, hơn nữa bệnh nặng còn chảy máu mũi, đầu tiên là ho khan sau liền khạc đờm không ngừng, có mấy con bệnh nặng còn mưng mủ khắp thân, chúng ta kết luận những triệu chứng này đều do khoang mũi cùng phổi bị thối rữa. Cho nên nhất trí cảm thấy là chứng sưng phổi, không biết Thẩm tiểu thư có ý kiến gì?”
Tuệ An nghe vậy cười cười, lại nói:
“Ngưu đại nhân nói những bệnh trạng này quả thực đều là triệu chứng khi sưng phổi, chỉ là ta lại cảm thấy bệnh này không phải chứng sưng phổi!”
Nàng nói một cầu liền hủy bỏ toàn bộ kết luận của mấy vị thú y bên Thái Bộc tự, không những bốn thú y thay đổi sắc mặt, ngay cả thần thái của Ngưu Giám cũng không khá hơn, chỉ cảm thấy Tuệ An thật sự là quá mức càn rỡ!
Lý Vân Sưởng cũng hồ nghi nhìn Tuệ An một cái, Tiền Nhã Khanh thì ánh mắt sáng ngời, vội nói:
“Không phải là bị sưng phổi, vậy cô nói xem là cái gì!”
“Tiểu cô nương khẩu khí thật lớn!”
Một vị thú y cao gầy khác hừ lạnh mà nói. Tuệ An nghe vậy cười nhìn ông, nói:
“Tiên sinh chớ vội, ta nói lời này là có chứng cứ, trong “Bí phương Ngụy thị” có ghi, động vật bị chứng sưng phổi cổ sẽ sưng phù, nhưng những con ngựa này lại không như thế. Trong “Bách thú sách” cũng có nói, chứng sưng phổi nếu không trị dứt, trong vòng bảy ngày không khỏi hẳn, sẽ dẫn tới viêm dạ dày, thực tràng bị nát, cuối cùng khiến động vật tử vong.
Những con ngựa này sớm đã bệnh qua bảy ngày, khỏi hẳn nghĩ chắc cũng có vài con, nhưng những con bệnh tình nghiêm trọng lại chưa từng chết đi, nhiều con ngựa như vậy, nếu như thật sự là chứng sưng phổi, đáng ra bệnh nên lan tới cơ quan nội tạng rồi mới đúng, chết vài con cũng là đương nhiên. Nhưng tiểu nữ vừa rồi lại nghe Vương gia nói, ngựa vẫn chưa bệnh chết một con nào.”
Ngưu Giám chính nghe vậy, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, thú y ban nãy mở miệng đầu tiên lại cả cười một tiếng, nói:
“Không bệnh chết cũng có thể là do chưa đến lúc, hoặc là chúng ta kịp thời cứu chữa, thuốc cho uống đã nổi lên tác dụng. “Thú thư” nói, chứng sưng phổi có tỷ lệ phát sinh cao với những con ngựa non, tốc độ nhiễm bệnh cực nhanh, ngươi nhìn đi, những con ngựa này đều chỉ vừa đến hai tuổi, chưa tới mấy ngày liền bệnh thành như vậy, hơn nữa triệu chứng phát bệnh của chúng y hệt như chứng sưng phổi, không phải bệnh này thì là cái gì?!”
Ngưu Giám chính gật đầu, cũng nhìn Tuệ An, nói:
“Dùng thuốc không có hiệu quả, có lẽ là liều lượng thuốc không đúng, hoặc là phương thuốc này không phù hợp với giống ngựa sinh trưởng ở phía Nam, cần cân nhắc thay đổi một hai nguyên liệu, nhưng bệnh này chắc chắn là chứng sưng phổi, trừ nó ra, lão hủ thực sự không biết còn có thể là bệnh gì.”
Tiền Nhã Khanh và Lý Vân Sưởng không hiểu những thứ này, chỉ nghe hai bên tranh chấp không ngừng, lại quay qua nhìn Tuệ An, thấy Tuệ An mỉm cười đứng đó, cũng không vì lời của mấy vị thú y mà luống cuống, nàng chỉ gật nhẹ đầu, lại nói:
“Có lẽ mọi người đã quên, còn có hai loại bệnh cũng sẽ xảy ra những tình huống này, một là chứng viêm đại tràng, một là chứng thương hàn!”
Mấy người Ngưu Giám chính nghe vậy sững sờ, sau đó một thú y trong số đó liền châm biếm một tiếng, nói:
“Viêm đại tràng thì ổ bụng sẽ sưng to, những con ngựa này lại không hề có, vừa nhìn liền biết không thể nào là chứng bệnh này, tiểu cô nương nói đùa à?! Còn về phần bệnh thương hàn, ta đây mới nghe nói lần đầu, thật sự là lời nói vô căn cứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.