Chương 40
Lạc Tương Nguyệt
16/10/2023
Lý Như không biết có phải trước kia lão tổ tông giấu lương thực ở trong mảnh đất này hay không, nhưng cô nhớ rõ bà ngoại có nói, lão tổ tông rất khôn khéo, nơi giấu lương thực ít gì cũng gần năm sáu chỗ, lần trước cô nói vậy với Xuyên Trụ là còn ít đấy.
Nhưng dù sao đây cũng là việc liên quan đến sự sống còn của cả nhà, chỉ cần lần người thông minh khôn khéo thì đều sẽ nghĩ ra vài chỗ hợp lí giấu đồ.
Hai chị em ăn ý chia nhau giấu lương thực, để cho ba đứa nhỏ ở trên đầu đất canh chừng.
Thời đại này đựng lương thực đều dùng bao vải lanh, tuy Lý Như cũng nghĩ ra một số biện pháp, đem túi vải ngâm qua nước cây ngải, lúc chôn cố gắng chôn sâu một chút, nhưng chắc chắn là không tránh khỏi sự thất thoát do chuột và côn trùng gây ra, nhưng có thất thoát thế nào cũng đỡ hơn so với bị thổ phỉ cướp sạch không chừa lại một hạt nào.
Lý Như không đem hết lương thực chôn cùng một chỗ, cô bắt đầu phát huy sự tưởng tượng của mình, vì như vậy dù có người biết ở mảnh đất này có chôn lương thực nhưng không biết chính xác vị trí, thì cũng sẽ rất khó đào ra.
Làm xong đại sự, hai chị em mới đi ra từ đám cỏ trên mảnh đất hoang, nói lại lần nữa với ba đứa nhóc: “Đây là lương thực cứu mạng cuối cùng của nhà chúng ta, không được nói với người khác nghe không!”
"Nhất là Tiểu Lan, còn có Miên Hoa, dù là ai cũng không thể nói với họ!"
Ba đứa nhỏ đồng ý, còn mọi chuyện như nào thì chỉ có thể chờ ngày sau.
Chỉ là hai hôm nay Lý Như cũng nhín chút thời gian giấu đồ ở nhà mình, nhà trước nhà sau, ngõ ngách nào cô cũng giấu một tí, từ những đồ vật không đáng tiền là bao như dụng cụ này kia, cho đến lương thực đều có. Mấy thứ này thì cô đều không để cho Tiểu Lan và Miên Hoa biết.
Tiểu Lan chính là chiếc loa nhỏ, tính cách của Miên Hoa lại quá mềm mại, theo Lý Như thấy thì đều không thể làm được việc gì, nhưng đợi đến khi tai họa này qua đi thì chắc hai cô bé cũng sẽ trưởng thành hơn.
Chôn xong lương thực, gánh nặng trên người giảm bớt hơn phân nửa, một nhóm người đi về nhà lão Đoàn.
Còn cách nhà của lão Đoàn mấy chục bước thì nhóm người nghe thấy tiếng chó gâu gâu, một con chó lớn màu vàng chạy ra ngoài cổng, hướng về bọn họ sủa to.
"Ai đến đấy?"
Âm thanh nghi ngờ từ trong nhà vọng ra, sau đó họ thấy một người đàn ông trung niên chạy ra cổng nhà, nhìn thấy Lý Như và Lý Xuyên Trụ thì có hơi sững sờ, nhưng mà thấy nhìn thấy có phụ nữ và trẻ em nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Lai Phú! Là tôi nè, Xuyên Trụ đây! Đây là chị của tôi Lý Mai! Mấy năm không gặp, anh còn nhớ bọn tôi không đấy?”
“À à! Xuyên Trụ, Lý Mai à, mau vào nhà ngồi đi!”
Người đàn ông trung niên này không cao lắm, ốm ốm đen đen, mời nhóm người Lý Như vào nhà ngồi, đối với khách không mời mà đến này anh ta cũng rất nhiệt tình, còn bảo vợ và con gái xuống bếp chuẩn bị cơm.
Nhưng dù sao đây cũng là việc liên quan đến sự sống còn của cả nhà, chỉ cần lần người thông minh khôn khéo thì đều sẽ nghĩ ra vài chỗ hợp lí giấu đồ.
Hai chị em ăn ý chia nhau giấu lương thực, để cho ba đứa nhỏ ở trên đầu đất canh chừng.
Thời đại này đựng lương thực đều dùng bao vải lanh, tuy Lý Như cũng nghĩ ra một số biện pháp, đem túi vải ngâm qua nước cây ngải, lúc chôn cố gắng chôn sâu một chút, nhưng chắc chắn là không tránh khỏi sự thất thoát do chuột và côn trùng gây ra, nhưng có thất thoát thế nào cũng đỡ hơn so với bị thổ phỉ cướp sạch không chừa lại một hạt nào.
Lý Như không đem hết lương thực chôn cùng một chỗ, cô bắt đầu phát huy sự tưởng tượng của mình, vì như vậy dù có người biết ở mảnh đất này có chôn lương thực nhưng không biết chính xác vị trí, thì cũng sẽ rất khó đào ra.
Làm xong đại sự, hai chị em mới đi ra từ đám cỏ trên mảnh đất hoang, nói lại lần nữa với ba đứa nhóc: “Đây là lương thực cứu mạng cuối cùng của nhà chúng ta, không được nói với người khác nghe không!”
"Nhất là Tiểu Lan, còn có Miên Hoa, dù là ai cũng không thể nói với họ!"
Ba đứa nhỏ đồng ý, còn mọi chuyện như nào thì chỉ có thể chờ ngày sau.
Chỉ là hai hôm nay Lý Như cũng nhín chút thời gian giấu đồ ở nhà mình, nhà trước nhà sau, ngõ ngách nào cô cũng giấu một tí, từ những đồ vật không đáng tiền là bao như dụng cụ này kia, cho đến lương thực đều có. Mấy thứ này thì cô đều không để cho Tiểu Lan và Miên Hoa biết.
Tiểu Lan chính là chiếc loa nhỏ, tính cách của Miên Hoa lại quá mềm mại, theo Lý Như thấy thì đều không thể làm được việc gì, nhưng đợi đến khi tai họa này qua đi thì chắc hai cô bé cũng sẽ trưởng thành hơn.
Chôn xong lương thực, gánh nặng trên người giảm bớt hơn phân nửa, một nhóm người đi về nhà lão Đoàn.
Còn cách nhà của lão Đoàn mấy chục bước thì nhóm người nghe thấy tiếng chó gâu gâu, một con chó lớn màu vàng chạy ra ngoài cổng, hướng về bọn họ sủa to.
"Ai đến đấy?"
Âm thanh nghi ngờ từ trong nhà vọng ra, sau đó họ thấy một người đàn ông trung niên chạy ra cổng nhà, nhìn thấy Lý Như và Lý Xuyên Trụ thì có hơi sững sờ, nhưng mà thấy nhìn thấy có phụ nữ và trẻ em nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Lai Phú! Là tôi nè, Xuyên Trụ đây! Đây là chị của tôi Lý Mai! Mấy năm không gặp, anh còn nhớ bọn tôi không đấy?”
“À à! Xuyên Trụ, Lý Mai à, mau vào nhà ngồi đi!”
Người đàn ông trung niên này không cao lắm, ốm ốm đen đen, mời nhóm người Lý Như vào nhà ngồi, đối với khách không mời mà đến này anh ta cũng rất nhiệt tình, còn bảo vợ và con gái xuống bếp chuẩn bị cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.