Chương 40: Bà đây cũng là kẻ bán rẻ tiếng cười
Vô Danh
20/01/2021
"Sao đó thì sao à? Em vẫn muốn biết vì sao Lan Lan lại thay đổi như vậy."
Vân Vân vừa nói vừa hừ lạnh: "Mãi cho tới một lần đi ăn cơm cùng cô ấy, em mới nghe thấy cô ấy lẩm bẩm câu gì đó trong lúc thất thần, gì mà "Chỉ cần nhịn thêm ba tháng nữa là được rồi, mình muốn có một căn nhà". Em đoán chừng việc này phải có tám, chín phần mười là liên quan tới anh!"
Vân Vân hướng về phía tôi, từng chữ từng chữ nói ra cau cuối cùng, tôi đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Là lỗi của anh, là anh hiểu lầm em ấy!"
Tôi khẽ thì thào. Vân Vân thấy tôi hoảng hốt như vậy thì cũng chỉ có thể thở dài, sau đó cô ném một điếu thuốc về phía mặt tôi.
"Dù sao những gì em biết, em cũng đã nói hết cho anh rồi, còn lại em không biết phải nói gì nữa. Tất cả mọi việc phải xem anh lựa chọn thế nào thôi."
Tôi run rẩy châm thuốc, khó lòng mà ổn định lại cơ thể đang run rẩy của mình. Nói thật, nếu hôm nay Vân Vân không nói những chuyện này, có lẽ tôi vẫn sẽ đắm chìm trong cuộc sống tốt đẹp với Lý Tĩnh, mà sự thật cũng là như vậy, bởi vì tôi và Lý Tĩnh đã đi tới đây, đã bắt đầu ước mơ về tương lai rồi. Nhưng lại có một tin tức đột ngột xuất hiện khiến tôi rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ. Cũng như tôi từng nói, tôi không biết động cơ của Lan Lan là gì, tôi đã thất vọng đến cực điểm về em, thậm chí còn có cảm giác bị lừa gạt, bị phản bội. Nhưng sự thật thì sao? Sự thật là Lan Lan chỉ không muốn để cho tôi phải tự mình đối mặt, tự mình gánh chịu với áp lực đến từ việc "mua nhà" mà thôi!
Tôi muốn dựa vào năng lực của mình để mang lại cho em hạnh phúc thuộc về riêng em. Vậy vì sao em lại không vì yêu tôi mà muốn tôi được thoải mái hơn một chút, vậy nên mới "hi sinh" như vậy? Chỉ có điều tôi của khi ấy đã quá ích kỷ, đổ tất cả những sai lầm lên em. Tôi còn rời bỏ em bằng một cách thức quá đỗi tuyệt tình!
Nhưng em vẫn không nói thẳng với tôi, em đã nỗ lực hết sức vì tôi. Càng so sánh, tôi lại càng cảm thấy áy náy, cảm thấy em đã phải chịu thiệt nhiều.
"Anh biết rồi, cảm ơn em, thực sự vô cùng cảm ơn em."
Tôi cảm kích nói với Vân Vân, chúng tôi lại rơi vào lặng im ngắn ngủi, sau khi hít một hơi thật sâu, tôi mới nói: "Bây giờ anh thấy hỗn loạn quá, để anh tỉnh táo rồi suy ngẫm cho kỹ."
Vân Vân cũng tán thành việc này, cô khẽ gật đầu, vừa thở dài, cô vừa cảm khái thầm thì một câu: "Người ta nói kỹ nữ vô tình nhưng ai mà biết được khi bọn em thật lòng thì sẽ đổi lấy cái gì cơ chứ."
Câu nói này của cô chẳng khác nào lưỡi dao đang xoáy mạnh vào tim tôi. Vì trong lúc giận dữ, tôi đã từng gào lên câu nói ấy với một người con gái yêu mình. Không cần tôi phải nói quá nhiều, một cô gái dày dặn tình trường như Vân Vân cũng đủ hiểu được sự xấu hổ và khó xử của tôi lúc này.
"Ừm, em biết. Thật ra em không giấu diếm anh chút nào, ban đầu em không muốn nhắc với anh đâu, nếu không phải thấy anh quay lại thì em cũng sẽ làm như không biết gì, để hai người thuận theo tự nhiên là được."
Câu nói này của Vân Vân có thể nói là lời giải thích thỏa đáng nhất. Dù sao với thân phận của cô, cô không thể khống chế được mối quan hệ giữa tôi và Lan Lan.
"Ôi, thuận theo tự nhiên, nói thì đơn giản nhưng chuyện đã đi đến nước này rồi, khó lắm."
Tôi nhức đầu, thở dài. Có lẽ bộ dáng rầu rĩ của tôi làm Vân Vân không nhìn nổi, bất thình lình, cô nói một câu làm tôi rất cảm khái: "Trong mắt anh, thứ gọi là thuận theo tự nhiên chẳng qua là một lý do để anh thoái thác những gì mình không muốn đối mặt thôi. Nhưng có một điều em nghĩ là anh hiểu rõ hơn em, việc thuận theo tự nhiên thật ra là không cố miễn cưỡng sau khi đã nỗ lực hết sức mình chứ không phải là không dám làm gì cả."
Một câu nói rất sắc bén được thốt ra từ Vân Vân làm tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác, đồng thời tôi cũng cảm thấy xấu hổ vì hành vi hèn nhát của mình. Tuy đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Vân Vân và cũng rõ đạo lý như thế, nhưng nếu để áp dụng thì tôi vẫn còn do dự rất nhiều. Qua lời Vân Vân, tôi biết được những gì xảy ra với Lan Lan, nhưng vấn đề lớn nhất là tình huống này đã bày ra trước mắt, tôi khó mà lựa chọn giữa Lý Tĩnh và Lan Lan được.
"Nhà ở chẳng lẽ thực sự quan trọng như vậy sao?"
Tôi khá đau đầu, trong lơ đãng, tôi đã nói như vậy. Lúc này Vân Vân nổi nóng thực sự, cô cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, giơ tay ném thẳng nó vào mặt tôi!
"Nhà? Đến bây giờ anh vẫn cho là mâu thuẫn giữa hai người là vì thế ư? Hay anh nói câu này là muốn tìm cho mình một cái cớ? Để rồi sau đó thoải mái kết hôn với bạn gái đương nhiệm, sống đời tạm bợ?"
Những lời này của Vân Vân làm sắc mặt tôi thay đổi liên tục. Phải công nhận rằng tôi bây giờ đang rối bời, giữa Lý Tĩnh và Lan Lan quả là khó chọn lấy hay bỏ. Cũng đúng như câu hỏi Vân Vân đặt ra cho tôi, tôi đang tìm cho mình một cái cớ giúp cho lòng mình an ổn mà thôi.
"Trước kia, em rất hận bọn đàn ông khốn nạn các anh, nhất là trường hợp dựa vào mình có mấy xu rồi giả thành đại gia, nếu không phải theo như nhu cầu thì ai muốn tươi cười với các anh?"
"Về sau, khi đã quen với kiểu lá mặt lá trái đó rồi, em cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa, nhưng từ đáy lòng, em vẫn rất khinh bỉ đàn ông, toàn những kẻ luôn cho mình là đúng, cảm thấy mình trâu bò, chỉ cần có tiền là có thể trái ôm phải ấp, thôi thôi! Nói cho cùng, còn chưa biết là ai chơi ai đâu!"
"Lại còn vài thằng tỏ ra thượng đẳng, luôn miệng nói mấy lời "khoan dung", "để cho chúng tôi hoàn lương" gì cơ?"
"Anh nói xem có buồn cười không?"
"Mẹ nó chứ, cầm cái điện thoại di động rách nát trị giá vài nghìn mà còn ra khuyên bà đây hoàn lương?"
"Bà mày ăn hay uống của nhà mày?"
"Lại còn nói là đến lúc đó sẽ nuôi bà nữa!"
"Mà này, bà đây chính là đứa bán rẻ tiếng cười nhưng không bán thân, nói lăng nhăng gì với bà đấy?"
"Đương nhiên cũng không phủ nhận là có vài thằng nhóc ngây thơ khi bị tổn thương về tình cảm mới tìm đến sự an ủi từ phụ nữ."
"Cũng không thể phủ nhận bọn em chính là đối tượng tâm sự của họ, với tình huống này, thỉnh thoảng vừa ý thì cũng có thể tìm hiểu sâu hơn."
"Nhưng cuối cùng thì sao?"
"Tất cả đều như nhau, sau khi bọn em thật lòng thì kết quả sẽ là tổn thương, vì sao bây giờ em lại nghĩ thoáng như thế?"
Vân Vân vừa nói vừa hừ lạnh: "Mãi cho tới một lần đi ăn cơm cùng cô ấy, em mới nghe thấy cô ấy lẩm bẩm câu gì đó trong lúc thất thần, gì mà "Chỉ cần nhịn thêm ba tháng nữa là được rồi, mình muốn có một căn nhà". Em đoán chừng việc này phải có tám, chín phần mười là liên quan tới anh!"
Vân Vân hướng về phía tôi, từng chữ từng chữ nói ra cau cuối cùng, tôi đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Là lỗi của anh, là anh hiểu lầm em ấy!"
Tôi khẽ thì thào. Vân Vân thấy tôi hoảng hốt như vậy thì cũng chỉ có thể thở dài, sau đó cô ném một điếu thuốc về phía mặt tôi.
"Dù sao những gì em biết, em cũng đã nói hết cho anh rồi, còn lại em không biết phải nói gì nữa. Tất cả mọi việc phải xem anh lựa chọn thế nào thôi."
Tôi run rẩy châm thuốc, khó lòng mà ổn định lại cơ thể đang run rẩy của mình. Nói thật, nếu hôm nay Vân Vân không nói những chuyện này, có lẽ tôi vẫn sẽ đắm chìm trong cuộc sống tốt đẹp với Lý Tĩnh, mà sự thật cũng là như vậy, bởi vì tôi và Lý Tĩnh đã đi tới đây, đã bắt đầu ước mơ về tương lai rồi. Nhưng lại có một tin tức đột ngột xuất hiện khiến tôi rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ. Cũng như tôi từng nói, tôi không biết động cơ của Lan Lan là gì, tôi đã thất vọng đến cực điểm về em, thậm chí còn có cảm giác bị lừa gạt, bị phản bội. Nhưng sự thật thì sao? Sự thật là Lan Lan chỉ không muốn để cho tôi phải tự mình đối mặt, tự mình gánh chịu với áp lực đến từ việc "mua nhà" mà thôi!
Tôi muốn dựa vào năng lực của mình để mang lại cho em hạnh phúc thuộc về riêng em. Vậy vì sao em lại không vì yêu tôi mà muốn tôi được thoải mái hơn một chút, vậy nên mới "hi sinh" như vậy? Chỉ có điều tôi của khi ấy đã quá ích kỷ, đổ tất cả những sai lầm lên em. Tôi còn rời bỏ em bằng một cách thức quá đỗi tuyệt tình!
Nhưng em vẫn không nói thẳng với tôi, em đã nỗ lực hết sức vì tôi. Càng so sánh, tôi lại càng cảm thấy áy náy, cảm thấy em đã phải chịu thiệt nhiều.
"Anh biết rồi, cảm ơn em, thực sự vô cùng cảm ơn em."
Tôi cảm kích nói với Vân Vân, chúng tôi lại rơi vào lặng im ngắn ngủi, sau khi hít một hơi thật sâu, tôi mới nói: "Bây giờ anh thấy hỗn loạn quá, để anh tỉnh táo rồi suy ngẫm cho kỹ."
Vân Vân cũng tán thành việc này, cô khẽ gật đầu, vừa thở dài, cô vừa cảm khái thầm thì một câu: "Người ta nói kỹ nữ vô tình nhưng ai mà biết được khi bọn em thật lòng thì sẽ đổi lấy cái gì cơ chứ."
Câu nói này của cô chẳng khác nào lưỡi dao đang xoáy mạnh vào tim tôi. Vì trong lúc giận dữ, tôi đã từng gào lên câu nói ấy với một người con gái yêu mình. Không cần tôi phải nói quá nhiều, một cô gái dày dặn tình trường như Vân Vân cũng đủ hiểu được sự xấu hổ và khó xử của tôi lúc này.
"Ừm, em biết. Thật ra em không giấu diếm anh chút nào, ban đầu em không muốn nhắc với anh đâu, nếu không phải thấy anh quay lại thì em cũng sẽ làm như không biết gì, để hai người thuận theo tự nhiên là được."
Câu nói này của Vân Vân có thể nói là lời giải thích thỏa đáng nhất. Dù sao với thân phận của cô, cô không thể khống chế được mối quan hệ giữa tôi và Lan Lan.
"Ôi, thuận theo tự nhiên, nói thì đơn giản nhưng chuyện đã đi đến nước này rồi, khó lắm."
Tôi nhức đầu, thở dài. Có lẽ bộ dáng rầu rĩ của tôi làm Vân Vân không nhìn nổi, bất thình lình, cô nói một câu làm tôi rất cảm khái: "Trong mắt anh, thứ gọi là thuận theo tự nhiên chẳng qua là một lý do để anh thoái thác những gì mình không muốn đối mặt thôi. Nhưng có một điều em nghĩ là anh hiểu rõ hơn em, việc thuận theo tự nhiên thật ra là không cố miễn cưỡng sau khi đã nỗ lực hết sức mình chứ không phải là không dám làm gì cả."
Một câu nói rất sắc bén được thốt ra từ Vân Vân làm tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác, đồng thời tôi cũng cảm thấy xấu hổ vì hành vi hèn nhát của mình. Tuy đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Vân Vân và cũng rõ đạo lý như thế, nhưng nếu để áp dụng thì tôi vẫn còn do dự rất nhiều. Qua lời Vân Vân, tôi biết được những gì xảy ra với Lan Lan, nhưng vấn đề lớn nhất là tình huống này đã bày ra trước mắt, tôi khó mà lựa chọn giữa Lý Tĩnh và Lan Lan được.
"Nhà ở chẳng lẽ thực sự quan trọng như vậy sao?"
Tôi khá đau đầu, trong lơ đãng, tôi đã nói như vậy. Lúc này Vân Vân nổi nóng thực sự, cô cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, giơ tay ném thẳng nó vào mặt tôi!
"Nhà? Đến bây giờ anh vẫn cho là mâu thuẫn giữa hai người là vì thế ư? Hay anh nói câu này là muốn tìm cho mình một cái cớ? Để rồi sau đó thoải mái kết hôn với bạn gái đương nhiệm, sống đời tạm bợ?"
Những lời này của Vân Vân làm sắc mặt tôi thay đổi liên tục. Phải công nhận rằng tôi bây giờ đang rối bời, giữa Lý Tĩnh và Lan Lan quả là khó chọn lấy hay bỏ. Cũng đúng như câu hỏi Vân Vân đặt ra cho tôi, tôi đang tìm cho mình một cái cớ giúp cho lòng mình an ổn mà thôi.
"Trước kia, em rất hận bọn đàn ông khốn nạn các anh, nhất là trường hợp dựa vào mình có mấy xu rồi giả thành đại gia, nếu không phải theo như nhu cầu thì ai muốn tươi cười với các anh?"
"Về sau, khi đã quen với kiểu lá mặt lá trái đó rồi, em cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa, nhưng từ đáy lòng, em vẫn rất khinh bỉ đàn ông, toàn những kẻ luôn cho mình là đúng, cảm thấy mình trâu bò, chỉ cần có tiền là có thể trái ôm phải ấp, thôi thôi! Nói cho cùng, còn chưa biết là ai chơi ai đâu!"
"Lại còn vài thằng tỏ ra thượng đẳng, luôn miệng nói mấy lời "khoan dung", "để cho chúng tôi hoàn lương" gì cơ?"
"Anh nói xem có buồn cười không?"
"Mẹ nó chứ, cầm cái điện thoại di động rách nát trị giá vài nghìn mà còn ra khuyên bà đây hoàn lương?"
"Bà mày ăn hay uống của nhà mày?"
"Lại còn nói là đến lúc đó sẽ nuôi bà nữa!"
"Mà này, bà đây chính là đứa bán rẻ tiếng cười nhưng không bán thân, nói lăng nhăng gì với bà đấy?"
"Đương nhiên cũng không phủ nhận là có vài thằng nhóc ngây thơ khi bị tổn thương về tình cảm mới tìm đến sự an ủi từ phụ nữ."
"Cũng không thể phủ nhận bọn em chính là đối tượng tâm sự của họ, với tình huống này, thỉnh thoảng vừa ý thì cũng có thể tìm hiểu sâu hơn."
"Nhưng cuối cùng thì sao?"
"Tất cả đều như nhau, sau khi bọn em thật lòng thì kết quả sẽ là tổn thương, vì sao bây giờ em lại nghĩ thoáng như thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.