Chương 39: Hoàn toàn bất đắc dĩ
Vô Danh
20/01/2021
Nhân viên trong tiệm lên tiếng chào, sau khi lấy được di động, tôi lập tức đi thẳng về phía Vân Vân.
"May mắn là hai người vẫn chưa đi, Lưu Dũng đâu rồi? Lát nữa cùng ăn với nhau một bữa cơm đi."
Tôi không khách sáo với Vân Vân, khi nói xong câu này thì tôi đã đứng trước mặt cô. Nghe thấy tôi nói vậy, Vân Vân ngẩng đầu lên nhìn tôi ròi lại cúi xuống nghịch di động. Tôi không hiểu ý cô là gì nên mới dò hỏi: "Thế nào, hai ta cũng không có thù hận gì đấy chứ? Không chào đón anh thế à?"
Khi thấy tôi cười khổ và hỏi với giọng tràn đầy nghi vấn, Vân Vân đầu tiên là hừ lạnh một tiếng, sau đó cô mới đưa chiếc di động trong tay mình cho tôi. Điều này làm tôi rất ngạc nhiên rồi cũng lại giật mình, lúc này tôi cũng nghĩ chẳng lẽ là chuyện tôi "giúp đỡ" Lưu Dũng đã bị Vân Vân biết. Cô đang tìm tôi hỏi tội đây!
Nghĩ vậy, tôi chột dạ nhìn sang Vân Vân, cô dùng mắt ra hiệu cho tôi, tôi cũng cầm lấy chiếc điện thoại cô vừa đặt xuống bàn. Nhưng khi tôi vừa liếc nhìn khung chat trên điện thoại thì lập tức ngẩn ra. Vì trong khung chat này chính là nội dung trò chuyện giữa Vân Vân và Lan Lan.
"Đang bận gì thế?"
"Nghỉ ngơi thôi, dạo này cậu sao rồi?"
Dựa trên lịch sử trò chuyện, có thể thấy đã lâu rồi Vân Vân và Lan Lan không liên lạc với nhau. Đầu tiên là cuộc đối thoại không có bất chút "dinh dưỡng" nào, sau đó, dưới sự chủ động của Vân Vân, họ lập tức đi thẳng vào "chuyện chính".
"Cậu với anh ấy làm sao thế?"
"Không có việc gì, rất ổn."
"Được rồi, hôm nay tình cờ gặp nên hỏi thăm cậu thôi."
"Cậu gặp anh ấy à?"
"Ừ, đang chọn áo cưới kìa."
Khi đọc xong hết cuộc nói chuyện này, đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Vân Vân, tôi cũng không biết phải mở miệng phá vỡ sự im lặng này thế nào nữa. Vân Vân thấy tôi không nói gì, cô thở dài rồi mới lên tiếng: "Trước đó khi gặp nhau trong tiệm, em dã thấy có vấn đề nên vẫn muốn nói chuyện với anh. Sau này nghĩ kỹ thì em thấy nên để hai người giải quyết với nhau là được rồi, nhưng bây giờ có một số việc, em vẫn phải nói."
Sau đó, bằng lời kể của Vân Vân, tôi đã biết được một chuyện làm bản thân vô cùng khiếp sợ. Hóa ra mâu thuẫn của tôi và Lan Lan vốn dĩ là một hiểu lầm to lớn. Lúc trước tôi biết chuyện Lan Lan và một lão hói qua đêm ở làng du lịch, sau đó lần đi cùng Lý Tĩnh lại bắt gặp hai người đó xuất hiện cùng nhau.
Trong hoàn cảnh "chứng cứ rõ rành rành" rồi còn cộng thêm chuyện "ấn tượng ban đầu đóng vai trò chủ đạo" nên tôi đã suy tưởng theo chiều hướng ích kỷ rồi hiểu lầm Lan Lan!
Tất cả những chuyện này đều là những gì tôi không thể ngờ tới, thậm chí phải nói rằng nó làm tôi cảm thấy mọi việc giống như một câu chuyện nực cười khiến tôi khó lòng chấp nhận nổi. Vân Vân nhìn vẻ mặt u ám lặng yên của tôi, cô lại tiếp tục nói về mọi chuyện liên quan tới Lan Lan mà cô biết.
"Lần anh tới tìm ở quá hát ấy, thật ra em đã nên nói với anh rồi, nhưng khi ấy em không muốn xen vào chuyện giữa hai người, dù sao thời điểm ấy đến bản thân mình em cũng không lo nổi!"
"Không giấu gì anh, chuyện giữa Lan Lan và lão đầu hói kia không chỉ có em biết thôi, ngay cả các nhân viên phục vụ chỗ em cũng đều biết rõ hết."
"Nguyên nhân gây ra chuyện này vẫn rất dài dòng, à đúng, khi xảy ra chuyện này, Lưu Dũng cũng có mặt ở đó."
"Đêm hôm ấy, Lưu Dũng đưa một đám "đàn em" đi chơi, chơi vui quá đà nên cũng dễ nổi nóng, kết quả là họ với một đám khách hàng khác đã đánh nhau."
"Hôm ấy là giờ làm của Lan Lan, cũng vì chuyện nọ chuyện kia mà cô ấy có gặp lão hói, vốn dĩ việc này chẳng có gì, thế nhưng ai biết đằng sau lão hói kia hình như có cơ to."
"Trong một thời gian dài sau đó, lão hói thỉnh thoảng lại qua "ngồi một lát", lần nào lão cũng gọi Lan Lan ra tiếp khách, chẳng bao lâu sau thì lão ta lòi đuôi."
"Thật ra với những người này, em đã sớm nghĩ thoáng rồi, dù gì cũng là "theo nhu cầu" cả thôi."
"Chỉ có điều lão già này hình như không hài lòng với tình trạng hiện tại nên muốn "xảy ra chút chuyện" với Lan Lan."
"Nói trắng ra là lão muốn bao nuôi Lan Lan, anh cũng biết tính Lan Lan thế nào rồi đấy."
"Mặc dù trông cô ấy dịu dàng ngoan ngoãn đấy, nhưng thực ra Lan Lan rất cố chấp, vậy nên cô ấy cũng chẳng thèm để ý đến yêu cầu của lão hói kia."
Khi nói tới đây, Vân Vân châm một điếu thuốc, sau đó lại tiếp tục nói về tât cả những chuyện đã xảy ra.
"Lúc ấy bọn em cũng đều đoán được thế lực sau lưng lão hói không vừa, nhưng chẳng thể ngờ là lão có thể có mánh khóe thông thiên đến mức làm cho người ta hoảng sợ như vậy."
"Sau một thời gian cẩn thận thăm dò mà vẫn không được Lan Lan đáp lại, lão già này đổi thành đe dọa trắng trợn."
"Với tình huống bình thường, khi gặp chuyện này thì chỗ bọn em cũng sẽ xen vào, dù sao việc ép buộc như vậy sẽ mang tới một số ảnh hưởng không tốt."
"Nhưng anh cũng đoán được là sau một thời gian ầm ĩ thì ngay cả ông chủ của bọn em cũng phải dừng tay, không dám xen vào hòa giải nữa."
"Không thể phủ nhận là lão già hói đó quá lợi hại, lợi hại đến độ không ai chọc vào nổi!"
"Khi ấy Lan Lan đã cùng đường, không chỉ một lần cô ấy định tự sát để kết thúc cho sự chống trả của mình, chỉ là chẳng biết vì sao có một ngày Lan Lan đồng ý yêu cầu của lão ta."
Nghe đến đó, tôi cũng dần hiểu ra một số chuyện phát sinh giữa Lan Lan và lão già hói kia. Nhưng với sự nghi ngờ của Vân Vân, hình như tôi hiểu rõ vấn đề mấu chốt. Tiền! Lan Lan đã bị ép buộc tới mức suýt thì tự sát mà vẫn không đồng ý lão già kia, thế nhưng sau đó em lại đổi ý, tất cả là vì khi ấy chúng tôi đang bàn bạc tới chuyện mua nhà. Tuy vào thời gian đó, tôi không nói chuyện nhiều với Lan Lan mà dồn toàn tâm toàn sức cho việc tăng ca kiếm tiền, thế nhưng tôi cũng hiểu vì sao lúc ấy em lại nói "không đành lòng nhìn anh liều mạng". Lan Lan khi ấy còn vui vẻ nói với tôi rằng "chẳng qua chỉ là chút tiền, yên tâm đi cưng, đến khi ấy chúng ta cùng kiếm" mà.
Dù chuyện giữa tôi và Lan Lan đã trở thành quá khứ, thời gian cũng đã qua nửa năm nhưng khi biết được tất cả sự thật, tôi vẫn không ngăn được việc ướt khóe mắt.
"May mắn là hai người vẫn chưa đi, Lưu Dũng đâu rồi? Lát nữa cùng ăn với nhau một bữa cơm đi."
Tôi không khách sáo với Vân Vân, khi nói xong câu này thì tôi đã đứng trước mặt cô. Nghe thấy tôi nói vậy, Vân Vân ngẩng đầu lên nhìn tôi ròi lại cúi xuống nghịch di động. Tôi không hiểu ý cô là gì nên mới dò hỏi: "Thế nào, hai ta cũng không có thù hận gì đấy chứ? Không chào đón anh thế à?"
Khi thấy tôi cười khổ và hỏi với giọng tràn đầy nghi vấn, Vân Vân đầu tiên là hừ lạnh một tiếng, sau đó cô mới đưa chiếc di động trong tay mình cho tôi. Điều này làm tôi rất ngạc nhiên rồi cũng lại giật mình, lúc này tôi cũng nghĩ chẳng lẽ là chuyện tôi "giúp đỡ" Lưu Dũng đã bị Vân Vân biết. Cô đang tìm tôi hỏi tội đây!
Nghĩ vậy, tôi chột dạ nhìn sang Vân Vân, cô dùng mắt ra hiệu cho tôi, tôi cũng cầm lấy chiếc điện thoại cô vừa đặt xuống bàn. Nhưng khi tôi vừa liếc nhìn khung chat trên điện thoại thì lập tức ngẩn ra. Vì trong khung chat này chính là nội dung trò chuyện giữa Vân Vân và Lan Lan.
"Đang bận gì thế?"
"Nghỉ ngơi thôi, dạo này cậu sao rồi?"
Dựa trên lịch sử trò chuyện, có thể thấy đã lâu rồi Vân Vân và Lan Lan không liên lạc với nhau. Đầu tiên là cuộc đối thoại không có bất chút "dinh dưỡng" nào, sau đó, dưới sự chủ động của Vân Vân, họ lập tức đi thẳng vào "chuyện chính".
"Cậu với anh ấy làm sao thế?"
"Không có việc gì, rất ổn."
"Được rồi, hôm nay tình cờ gặp nên hỏi thăm cậu thôi."
"Cậu gặp anh ấy à?"
"Ừ, đang chọn áo cưới kìa."
Khi đọc xong hết cuộc nói chuyện này, đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Vân Vân, tôi cũng không biết phải mở miệng phá vỡ sự im lặng này thế nào nữa. Vân Vân thấy tôi không nói gì, cô thở dài rồi mới lên tiếng: "Trước đó khi gặp nhau trong tiệm, em dã thấy có vấn đề nên vẫn muốn nói chuyện với anh. Sau này nghĩ kỹ thì em thấy nên để hai người giải quyết với nhau là được rồi, nhưng bây giờ có một số việc, em vẫn phải nói."
Sau đó, bằng lời kể của Vân Vân, tôi đã biết được một chuyện làm bản thân vô cùng khiếp sợ. Hóa ra mâu thuẫn của tôi và Lan Lan vốn dĩ là một hiểu lầm to lớn. Lúc trước tôi biết chuyện Lan Lan và một lão hói qua đêm ở làng du lịch, sau đó lần đi cùng Lý Tĩnh lại bắt gặp hai người đó xuất hiện cùng nhau.
Trong hoàn cảnh "chứng cứ rõ rành rành" rồi còn cộng thêm chuyện "ấn tượng ban đầu đóng vai trò chủ đạo" nên tôi đã suy tưởng theo chiều hướng ích kỷ rồi hiểu lầm Lan Lan!
Tất cả những chuyện này đều là những gì tôi không thể ngờ tới, thậm chí phải nói rằng nó làm tôi cảm thấy mọi việc giống như một câu chuyện nực cười khiến tôi khó lòng chấp nhận nổi. Vân Vân nhìn vẻ mặt u ám lặng yên của tôi, cô lại tiếp tục nói về mọi chuyện liên quan tới Lan Lan mà cô biết.
"Lần anh tới tìm ở quá hát ấy, thật ra em đã nên nói với anh rồi, nhưng khi ấy em không muốn xen vào chuyện giữa hai người, dù sao thời điểm ấy đến bản thân mình em cũng không lo nổi!"
"Không giấu gì anh, chuyện giữa Lan Lan và lão đầu hói kia không chỉ có em biết thôi, ngay cả các nhân viên phục vụ chỗ em cũng đều biết rõ hết."
"Nguyên nhân gây ra chuyện này vẫn rất dài dòng, à đúng, khi xảy ra chuyện này, Lưu Dũng cũng có mặt ở đó."
"Đêm hôm ấy, Lưu Dũng đưa một đám "đàn em" đi chơi, chơi vui quá đà nên cũng dễ nổi nóng, kết quả là họ với một đám khách hàng khác đã đánh nhau."
"Hôm ấy là giờ làm của Lan Lan, cũng vì chuyện nọ chuyện kia mà cô ấy có gặp lão hói, vốn dĩ việc này chẳng có gì, thế nhưng ai biết đằng sau lão hói kia hình như có cơ to."
"Trong một thời gian dài sau đó, lão hói thỉnh thoảng lại qua "ngồi một lát", lần nào lão cũng gọi Lan Lan ra tiếp khách, chẳng bao lâu sau thì lão ta lòi đuôi."
"Thật ra với những người này, em đã sớm nghĩ thoáng rồi, dù gì cũng là "theo nhu cầu" cả thôi."
"Chỉ có điều lão già này hình như không hài lòng với tình trạng hiện tại nên muốn "xảy ra chút chuyện" với Lan Lan."
"Nói trắng ra là lão muốn bao nuôi Lan Lan, anh cũng biết tính Lan Lan thế nào rồi đấy."
"Mặc dù trông cô ấy dịu dàng ngoan ngoãn đấy, nhưng thực ra Lan Lan rất cố chấp, vậy nên cô ấy cũng chẳng thèm để ý đến yêu cầu của lão hói kia."
Khi nói tới đây, Vân Vân châm một điếu thuốc, sau đó lại tiếp tục nói về tât cả những chuyện đã xảy ra.
"Lúc ấy bọn em cũng đều đoán được thế lực sau lưng lão hói không vừa, nhưng chẳng thể ngờ là lão có thể có mánh khóe thông thiên đến mức làm cho người ta hoảng sợ như vậy."
"Sau một thời gian cẩn thận thăm dò mà vẫn không được Lan Lan đáp lại, lão già này đổi thành đe dọa trắng trợn."
"Với tình huống bình thường, khi gặp chuyện này thì chỗ bọn em cũng sẽ xen vào, dù sao việc ép buộc như vậy sẽ mang tới một số ảnh hưởng không tốt."
"Nhưng anh cũng đoán được là sau một thời gian ầm ĩ thì ngay cả ông chủ của bọn em cũng phải dừng tay, không dám xen vào hòa giải nữa."
"Không thể phủ nhận là lão già hói đó quá lợi hại, lợi hại đến độ không ai chọc vào nổi!"
"Khi ấy Lan Lan đã cùng đường, không chỉ một lần cô ấy định tự sát để kết thúc cho sự chống trả của mình, chỉ là chẳng biết vì sao có một ngày Lan Lan đồng ý yêu cầu của lão ta."
Nghe đến đó, tôi cũng dần hiểu ra một số chuyện phát sinh giữa Lan Lan và lão già hói kia. Nhưng với sự nghi ngờ của Vân Vân, hình như tôi hiểu rõ vấn đề mấu chốt. Tiền! Lan Lan đã bị ép buộc tới mức suýt thì tự sát mà vẫn không đồng ý lão già kia, thế nhưng sau đó em lại đổi ý, tất cả là vì khi ấy chúng tôi đang bàn bạc tới chuyện mua nhà. Tuy vào thời gian đó, tôi không nói chuyện nhiều với Lan Lan mà dồn toàn tâm toàn sức cho việc tăng ca kiếm tiền, thế nhưng tôi cũng hiểu vì sao lúc ấy em lại nói "không đành lòng nhìn anh liều mạng". Lan Lan khi ấy còn vui vẻ nói với tôi rằng "chẳng qua chỉ là chút tiền, yên tâm đi cưng, đến khi ấy chúng ta cùng kiếm" mà.
Dù chuyện giữa tôi và Lan Lan đã trở thành quá khứ, thời gian cũng đã qua nửa năm nhưng khi biết được tất cả sự thật, tôi vẫn không ngăn được việc ướt khóe mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.