Chương 35: Bị chuốc thuốc à?
Vô Danh
20/01/2021
Một mặt khác, tôi thực sự không biết phải nói với
anh ta thế nào về những gì xảy ra có liên quan tới chuyện tình trăng hoa của anh ta ở công ty hôm nay.
"Anh đấy, còn biết đến cơ à? Nói đi, tối qua đi ra oai với đứa nào?"
Vân Vân liếc Lưu Dũng rồi bất ngờ buông một câu rất bá đạo.
Tên Lưu Dũng này vậy mà lại ngoan như cún, anh ta chẳng thèm đoái hoài tới tôi mà chỉ xoay người về phía Vân Vân, nghiêm mặt cười làm lành:
"Vợ à, làm gì có chuyện đấy, em còn không biết anh nữa à, từ khi chúng mình..."
"Cút đi, bà đây còn không hiểu rõ anh chắc?"
Sau khi ngắt lời Lưu Dũng, Vân Vân bước tới, thò tay véo tai Lưu Dũng rồi nói như đang dạy con trai:
"Tôi cho anh biết nhé Lưu Dũng, đừng có mở mồm ra là vợ ơi, ai là vợ anh? Cho quả táo là không biết mình họ gì nữa đúng không?"
"Vợ, anh sai rồi, sai thật rồi mà!"
Lưu Dũng bị Vân Vân véo tai đã hoàn toàn không còn vẻ phách lối khi xưa, việc này khiến tôi cảm khái không biết thằng này bị sao nữa.
Chẳng lẽ bị chuốc thuốc mê à?
"Lần sau không thể thế này được, bà đây bây giờ còn đang có hứng chơi với anh, nếu sau này không vui thì anh thích tìm ai cứ tìm!"
Vân Vân buông tay nhưng vẫn không quên giẫm một phát lên bàn chân Lưu Dũng.
Lưu Dũng đã không dám lên tiếng thì thôi, anh ta lại còn phải cười lấy lòng:
"Ôi chao vợ ơi, giẫm đau không, hay là anh xoa bóp cho nhé!"
"Cút!"
Vân Vân không thèm nể mặt Lưu Dũng, thậm chí cô còn chẳng thèm nhìn anh ta mà chỉ quẳng một câu:
"Hai người ngồi đấy đi, em vào tiệm xem sao, chẳng biết thế nào mà chọn phải chỗ dở hơi thế này!"
"Ừ ừ vợ cứ từ từ thôi, không phải vội, không chọn được thì mình đi tiệm khác, anh không thiếu tiền!"
Tôi thấy Vân Vân bước trên đôi cao gót bước vào tiệm và Lưu Dũng đứng đằng sau cô với đủ sự quan tâm và làm màu.
Dù sao tôi cũng không để bụng tới chuyện chọn váy cưới và chụp ảnh cưới nhưng nghe Lý Tĩnh nói tiệm này đi theo phong cách Hàn Quốc, giá khởi điểm đã khoảng mười nghìn tệ rồi.
Ngay lúc đang cảm khái thì tôi thấy Lưu Dũng nhìn về phía mình.
"Cậu rảnh à?"
Tôi sửng sốt, không suy nghĩ gì nhiều, tôi đáp ngay:
"Công ty cho nghỉ chiều nay."
"Ai bảo? Sao tôi không biết?"
Lưu Dũng trừng mắt rồi móc điện thoại di động ra.
Tôi thấy vậy thì cười khổ bước tới, giơ tay cản Lưu Dũng đang định gọi điện thoại.
Lưu Dũng bực bội nhìn tôi, tôi cũng không khách khí mà nói thẳng:
"Được rồi, anh đấy, khỏi phải gọi điện thoại làm gì, cứ ngồi xuống đây, đã tình cờ gặp ở đây thì tôi nói với anh luôn cho."
"Hừ, nói con khỉ!"
Lưu Dũng không muốn lắm.
Tôi chỉ cười lạnh rồi ngồi xuống chiếc ghế khi nãy tôi đã ngồi cùng Vân Vân.
"Anh cũng coi như người gây chuyện, ừm, hay là để tôi tìm Vân Vân tâm sự?"
Quẳng ra một câu như vậy xong, tôi rút thuốc lá ra, Lưu Dũng lập tức chạy tới, hành vi bất thình lình này còn làm tôi giật mình.
"Qua đây người anh em, hai anh em chúng ta có gì xa lạ, đã là quan hệ bao nhiêu năm rồi phải không? Không cần đâu."
Lưu Dũng mồi thuốc cho tôi, không hề do dự ngồi xuống đối diện.
Nghe câu này của anh ta, tôi không trả lời mà chỉ hút thuốc rồi híp mắt nhìn anh ta.
Qua cử chỉ của Lưu Dũng khi nãy, tôi cũng coi như đã nhìn ra đến tám, chín phần mười là tên này yêu Vân Vân thật.
Ban đầu tôi còn không tin nổi nhưng sau khi nghe đối thoại giữa họ, tôi đã nhìn ra một điều, có lẽ chính vì điều này mà Lưu Dũng mới thay đổi nhiều như thế.
Vân Vân chắc chắn là "đàn bà hư" trong lời của mọi người, còn tên Lưu Dũng này cũng không ngoại lệ, là "đàn ông hư".
Có lẽ vì thế mà họ đến với nhau.
Lưu Dũng có thể nói là tay già đời trong chốn ăn chơi, có loại phụ nữ nào mà anh ta chưa gặp qua, chưa tiếp xúc, chưa ngủ cùng?
Với anh ta mà nói thì ngủ với ai cũng thế thôi, mà cũng đúng là vậy.
Nhưng đàn ông vừa yêu thích chinh phục nhưng cũng có một tâm lý muốn bị chinh phục.
Lưu Dũng tung hoành chốn trăng hoa hẳn đã không còn miệt mài với việc chinh phục phụ nữ như xưa, dù sao anh ta đã có một công việc trên danh nghĩa mà không cần đi làm, có tiền lại có nhan sắc, và trong tình trạng ấy thì Vân Vân xuất hiện.
Sự bá đạo và mạnh mẽ của Vân Vân đã khiến cho Lưu Dũng cảm thấy mới lạ, đồng thời cũng nảy sinh tâm lý muốn bị chinh phục.
Vậy nên cảnh này xuất hiện.
Nhưng dù là như thế, tôi vẫn có chút cảm khái với quyết định của anh ta, tên này thực sự muốn "lãng tử quay đầu" đấy à?
"Rốt cuộc thì tôi gây ra chuyện gì? Không nói dối cậu làm gì, cậu cũng biết trước kia tôi đã biết Vân Vân rồi, ngay cả bản thân tôi cũng không nghĩ tới mình muốn chiếm hữu cô ấy."
Mẹ nó!
Việc này quá máu chó rồi!
"Với cô ấy, tôi có một cảm giác trước nay chưa từng có, vậy nên tôi quyết định cưới cô ấy!"
Thấy Lưu Dũng kiên quyết như vậy, tôi cũng do dự không biết có nên nói những lời của Vân Vân với tên này hay không.
Nhưng ý nghĩ này chỉ là vừa nhen nhóm ra đã bị tôi dập tắt.
Căn cứ trên tình trạng hiện nay thì Lưu Dũng vẫn đang bị Vân Vân "mê hoặc", nếu tôi nói gì đi nữa thì đoán chừng là anh ta cũng không nghe, có khi còn ghét tôi nữa.
Nghĩ tới dây, tôi lại nhớ về khi trước, khi ấy tình yêu của tôi và Lan Lan còn đang cuồng nhiệt, chẳng phải biểu hiện của tôi cũng giống y đúc Lưu Dũng bây giờ sao?
"Anh Dũng này, em không nhiều lời chuyện khác làm gì, chỉ một câu thôi, chúc anh hạnh phúc."
Quả nhiên giống như những gì tôi đoán, nghe xong, tên này vui mừng khôn xiết.
"Cảm ơn người anh em, đến lúc ấy sẽ mời cậu uống rượu mừng, nhất định phải cả lít!"
Sau khi khách sáo xong, Lưu Dũng lại thận trọng nhìn về phía cửa tiệm, thì thầm hỏi:
"Khi nãy cậu nói tôi gây ra chuyện gì?"
Cho tới bây giờ tôi cũng không muốn nói chuyện khác nữa, đến bước này rồi, không cần thiết.
"Chuyện của anh với chị Trương hôm nay đã bị truyền ra ở công ty rồi, ừm, gây chuyện lớn lắm, về sau em còn nghe nói chồng chị Trương tìm tới công ty nữa."
Nghe vậy, Lưu Dũng không ngồi nổi nữa mà đứng phắt dậy luôn.
"Anh đấy, còn biết đến cơ à? Nói đi, tối qua đi ra oai với đứa nào?"
Vân Vân liếc Lưu Dũng rồi bất ngờ buông một câu rất bá đạo.
Tên Lưu Dũng này vậy mà lại ngoan như cún, anh ta chẳng thèm đoái hoài tới tôi mà chỉ xoay người về phía Vân Vân, nghiêm mặt cười làm lành:
"Vợ à, làm gì có chuyện đấy, em còn không biết anh nữa à, từ khi chúng mình..."
"Cút đi, bà đây còn không hiểu rõ anh chắc?"
Sau khi ngắt lời Lưu Dũng, Vân Vân bước tới, thò tay véo tai Lưu Dũng rồi nói như đang dạy con trai:
"Tôi cho anh biết nhé Lưu Dũng, đừng có mở mồm ra là vợ ơi, ai là vợ anh? Cho quả táo là không biết mình họ gì nữa đúng không?"
"Vợ, anh sai rồi, sai thật rồi mà!"
Lưu Dũng bị Vân Vân véo tai đã hoàn toàn không còn vẻ phách lối khi xưa, việc này khiến tôi cảm khái không biết thằng này bị sao nữa.
Chẳng lẽ bị chuốc thuốc mê à?
"Lần sau không thể thế này được, bà đây bây giờ còn đang có hứng chơi với anh, nếu sau này không vui thì anh thích tìm ai cứ tìm!"
Vân Vân buông tay nhưng vẫn không quên giẫm một phát lên bàn chân Lưu Dũng.
Lưu Dũng đã không dám lên tiếng thì thôi, anh ta lại còn phải cười lấy lòng:
"Ôi chao vợ ơi, giẫm đau không, hay là anh xoa bóp cho nhé!"
"Cút!"
Vân Vân không thèm nể mặt Lưu Dũng, thậm chí cô còn chẳng thèm nhìn anh ta mà chỉ quẳng một câu:
"Hai người ngồi đấy đi, em vào tiệm xem sao, chẳng biết thế nào mà chọn phải chỗ dở hơi thế này!"
"Ừ ừ vợ cứ từ từ thôi, không phải vội, không chọn được thì mình đi tiệm khác, anh không thiếu tiền!"
Tôi thấy Vân Vân bước trên đôi cao gót bước vào tiệm và Lưu Dũng đứng đằng sau cô với đủ sự quan tâm và làm màu.
Dù sao tôi cũng không để bụng tới chuyện chọn váy cưới và chụp ảnh cưới nhưng nghe Lý Tĩnh nói tiệm này đi theo phong cách Hàn Quốc, giá khởi điểm đã khoảng mười nghìn tệ rồi.
Ngay lúc đang cảm khái thì tôi thấy Lưu Dũng nhìn về phía mình.
"Cậu rảnh à?"
Tôi sửng sốt, không suy nghĩ gì nhiều, tôi đáp ngay:
"Công ty cho nghỉ chiều nay."
"Ai bảo? Sao tôi không biết?"
Lưu Dũng trừng mắt rồi móc điện thoại di động ra.
Tôi thấy vậy thì cười khổ bước tới, giơ tay cản Lưu Dũng đang định gọi điện thoại.
Lưu Dũng bực bội nhìn tôi, tôi cũng không khách khí mà nói thẳng:
"Được rồi, anh đấy, khỏi phải gọi điện thoại làm gì, cứ ngồi xuống đây, đã tình cờ gặp ở đây thì tôi nói với anh luôn cho."
"Hừ, nói con khỉ!"
Lưu Dũng không muốn lắm.
Tôi chỉ cười lạnh rồi ngồi xuống chiếc ghế khi nãy tôi đã ngồi cùng Vân Vân.
"Anh cũng coi như người gây chuyện, ừm, hay là để tôi tìm Vân Vân tâm sự?"
Quẳng ra một câu như vậy xong, tôi rút thuốc lá ra, Lưu Dũng lập tức chạy tới, hành vi bất thình lình này còn làm tôi giật mình.
"Qua đây người anh em, hai anh em chúng ta có gì xa lạ, đã là quan hệ bao nhiêu năm rồi phải không? Không cần đâu."
Lưu Dũng mồi thuốc cho tôi, không hề do dự ngồi xuống đối diện.
Nghe câu này của anh ta, tôi không trả lời mà chỉ hút thuốc rồi híp mắt nhìn anh ta.
Qua cử chỉ của Lưu Dũng khi nãy, tôi cũng coi như đã nhìn ra đến tám, chín phần mười là tên này yêu Vân Vân thật.
Ban đầu tôi còn không tin nổi nhưng sau khi nghe đối thoại giữa họ, tôi đã nhìn ra một điều, có lẽ chính vì điều này mà Lưu Dũng mới thay đổi nhiều như thế.
Vân Vân chắc chắn là "đàn bà hư" trong lời của mọi người, còn tên Lưu Dũng này cũng không ngoại lệ, là "đàn ông hư".
Có lẽ vì thế mà họ đến với nhau.
Lưu Dũng có thể nói là tay già đời trong chốn ăn chơi, có loại phụ nữ nào mà anh ta chưa gặp qua, chưa tiếp xúc, chưa ngủ cùng?
Với anh ta mà nói thì ngủ với ai cũng thế thôi, mà cũng đúng là vậy.
Nhưng đàn ông vừa yêu thích chinh phục nhưng cũng có một tâm lý muốn bị chinh phục.
Lưu Dũng tung hoành chốn trăng hoa hẳn đã không còn miệt mài với việc chinh phục phụ nữ như xưa, dù sao anh ta đã có một công việc trên danh nghĩa mà không cần đi làm, có tiền lại có nhan sắc, và trong tình trạng ấy thì Vân Vân xuất hiện.
Sự bá đạo và mạnh mẽ của Vân Vân đã khiến cho Lưu Dũng cảm thấy mới lạ, đồng thời cũng nảy sinh tâm lý muốn bị chinh phục.
Vậy nên cảnh này xuất hiện.
Nhưng dù là như thế, tôi vẫn có chút cảm khái với quyết định của anh ta, tên này thực sự muốn "lãng tử quay đầu" đấy à?
"Rốt cuộc thì tôi gây ra chuyện gì? Không nói dối cậu làm gì, cậu cũng biết trước kia tôi đã biết Vân Vân rồi, ngay cả bản thân tôi cũng không nghĩ tới mình muốn chiếm hữu cô ấy."
Mẹ nó!
Việc này quá máu chó rồi!
"Với cô ấy, tôi có một cảm giác trước nay chưa từng có, vậy nên tôi quyết định cưới cô ấy!"
Thấy Lưu Dũng kiên quyết như vậy, tôi cũng do dự không biết có nên nói những lời của Vân Vân với tên này hay không.
Nhưng ý nghĩ này chỉ là vừa nhen nhóm ra đã bị tôi dập tắt.
Căn cứ trên tình trạng hiện nay thì Lưu Dũng vẫn đang bị Vân Vân "mê hoặc", nếu tôi nói gì đi nữa thì đoán chừng là anh ta cũng không nghe, có khi còn ghét tôi nữa.
Nghĩ tới dây, tôi lại nhớ về khi trước, khi ấy tình yêu của tôi và Lan Lan còn đang cuồng nhiệt, chẳng phải biểu hiện của tôi cũng giống y đúc Lưu Dũng bây giờ sao?
"Anh Dũng này, em không nhiều lời chuyện khác làm gì, chỉ một câu thôi, chúc anh hạnh phúc."
Quả nhiên giống như những gì tôi đoán, nghe xong, tên này vui mừng khôn xiết.
"Cảm ơn người anh em, đến lúc ấy sẽ mời cậu uống rượu mừng, nhất định phải cả lít!"
Sau khi khách sáo xong, Lưu Dũng lại thận trọng nhìn về phía cửa tiệm, thì thầm hỏi:
"Khi nãy cậu nói tôi gây ra chuyện gì?"
Cho tới bây giờ tôi cũng không muốn nói chuyện khác nữa, đến bước này rồi, không cần thiết.
"Chuyện của anh với chị Trương hôm nay đã bị truyền ra ở công ty rồi, ừm, gây chuyện lớn lắm, về sau em còn nghe nói chồng chị Trương tìm tới công ty nữa."
Nghe vậy, Lưu Dũng không ngồi nổi nữa mà đứng phắt dậy luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.