Chương 34: Tình cảm là gì?
Vô Danh
20/01/2021
Vân Vân tức giận hỏi ngược lại tôi:
"Em còn đang muốn hỏi anh đây này! Anh, đây là?"
Lúc nói, Vân Vân liếc về phía Lý Tĩnh đang bên cạnh tôi.
Với việc này tôi suy nghĩ rất thoáng, tôi không do dự hay lúng túng chút nào mà giới thiệu luôn.
"Đây là người yêu anh, Lý Tĩnh. Đây là một người bạn của anh, cứ gọi cô ấy là Vân Vân."
Lý Tĩnh vẫn tự nhiên và nền nã khách sáo vài câu với Vân Vân, sau đó cô để tôi và Vân Vân tâm sự với nhau còn cô thì đi chọn váy cưới.
Phải nói trên phương diện ứng xử, Lý Tĩnh làm rất ổn thỏa, đây cũng là một trong các ưu điểm làm tôi tán thưởng.
"Không phải em cũng đến chọn áo cưới đấy chứ?"
Tôi vừa đi vừa thuận miệng đùa một câu.
Sau khi đi cùng tôi ra khỏi tiệm, Vân Vân đi thẳng về một vị trí cách cổng không xa, cô trợn mắt nhìn tôi:
"Làm sao, em không thể kết hôn được à?"
Bị cô bật lại như vậy, tôi thực sự kinh ngạc. Dù sao việc gặp Vân Vân ở đây đã khiến cho tôi ngạc nhiên lắm rồi, bây giờ lại nghe được tin cô ấy sắp kết hôn, quả là tôi cũng bàng hoàng lắm.
Thấy tôi im lặng không nói gì, có lẽ xuất phát từ thói quen, Vân Vân thoải mái lấy ra một điếu thuốc.
"Thất thần cái gì thế? Có lửa không, cho em mượn bật lửa."
Tuy nói chúng tôi không quá quen nhưng Vân Vân lại như thân thiết, cô không hề sợ người lạ.
Tôi rất tán thưởng thái độ này, nó hơn những cô gái chỉ mở nắp chai nước mà cũng nhăn nhăn nhó nhó nhiều.
Trong lúc châm lửa cho Vân Vân, tôi cũng thấy thèm thuốc, tôi vừa châm lửa đã nghe thấy cô hỏi thăm.
"Anh với Lan Lan chia tay rồi à?"
Tôi không đáp mà hỏi ngược một câu:
"Cô ấy không nói gì với em à?"
Vân Vân trợn mắt nhìn tôi rồi tức giận đáp:
"Đúng thật là! Em mà biết thì còn phải hỏi anh làm gì!"
Tôi lúng túng gãi đầu, tôi không muốn mất thời gian vào vấn đề này nên vội vàng lảng sang chuyện khác.
"Mà này, em còn chưa nói cho anh biết sao bỗng dưng em lại kết hôn đấy."
Vân Vân nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, cô há to miệng rồi thở dài thườn thượt, thuận miệng đáp:
"Chơi thôi."
Chơi?
Tôi không hiểu được ý mà cô ấy muốn nói, trong lòng thì nghĩ thầm rằng "Bây giờ thực sự có người coi kết hôn như chuyện đùa!"
"Không phải, nói thật là anh không hiểu lắm."
Sau khi tôi nói vậy, chính Vân Vân lại nói ra vài lời làm tôi giật mình, đồng thời, nó làm cho tôi bắt đầu nghi ngờ về tam quan.
Theo ý của cô ấy thì bây giờ cái gì cũng là thật, thế nhưng tình cảm cũng không thể coi là chuyện gì to tát, tình cảm là gì? Có thể coi như cơm ăn hay coi như nước uống?
Chẳng thể coi như cái gì cả, vậy nên cố gắng thế để làm gì?
Nói thật, chỉ với vẻn vẹn những cảm khái và nhận thức về tình cảm ấy thôi cũng đủ để tôi bàng hoàng và bó tay.
Nhưng những lời tiếp theo của Vân Vân làm cho tôi nảy sinh ra cảm giác tò mò mãnh liệt với cô ấy, chẳng biết Vân Vân đã phải trải qua những gì trong đời rồi?
"Nói ra thì chắc anh không tin nhưng em bây giờ ấy, em thấy đàn ông là thứ vô dụng từ lâu rồi, đương nhiên bên em vẫn có rất nhiều đàn ông, thế nhưng em còn chẳng thèm để mắt đến họ nữa."
"Họ tốt với em? Hừ, nên thế, em chẳng phải thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi để mà không nhìn thấu những chuyện này, nói trắng ra là họ ưng thân thể em, muốn ngủ với em thôi."
Gảy tàn thuốc mấy cái, Vân Vân nói tiếp:
"Trước đây thì em vẫn khéo léo từ chối, nhưng bây giờ bà đây nghĩ thoáng rồi, đời có mấy chục năm ngắn ngủi thôi, thời trẻ trung xinh đẹp lại chẳng được bao lâu, thà rằng tranh thủ những năm thanh xuân cuối cùng để hưởng thụ."
Nói đến đây, cô liếc nhìn về phía tiệm rồi lại trừng mắt nhìn tôi, nói khẽ:
"Anh sống ổn chứ? Hay hai chúng ta hẹn hò?"
Lời hỏi dò bất thình lình này của Vân Vân làm tôi ngớ người!
Thấy tôi quẫn bách như vậy, Vân Vân bật cười rồi mới nói tiếp:
"Đây là quan niệm hiện tại của em, chỉ cần anh sống tốt, có thể hầu hạ cho em sung sướng, vậy muốn ngủ với em thì chẳng thành vấn đề."
"Nhưng em cũng có nguyên tắc."
Nói xong, cô lại nháy mắt với tôi.
Với kiểu thấy ai tán tỉnh người đó này mà còn có nguyên tắc à?
Mẹ nó!
Đối mặt với Vân Vân lúc này đã làm tôi phải nhìn với con mắt khác, tôi thực sự không biết nói gì cho phải.
Cũng may ngay lúc này, cô ấy nhìn điện thoại rồi đứng lên, nói:
"Thôi, không dài dòng với anh nữa, chồng em đến rồi, em chọn áo cưới đây."
"Em thực sự định kết hôn cho vui?"
Sau khi câu hỏi này nhận được lời đáp chắc chắn của Vân Vân, tôi không thể không cảm thấy thương thay cho người đàn ông chuẩn bị cưới cô ấy, cuối cùng là ai gặp phải "cô vợ" như vậy chứ?
"Vợ, chờ anh lâu rồi hả?"
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói vang lên làm tôi hóa con mẹ nó đá ngay tại chỗ.
Giọng này, cách dùng từ này, đây là ai?
Là Lưu Dũng!
Tôi là Vương Đại Chùy, à không! Tôi là Trần Huy, đầu năm nay, trên đường về quê tôi đã gặp được một người phụ nữ làm tôi tưởng rằng đó là tình yêu đích thực đời mình, mặc dù công việc của em không được người đời chấp nhận, thế nhưng tôi vẫn chọn em, cũng kiên quyết tiến tới với em.
Thề non hẹn biển, anh anh em em, qua thời gian, người cũng trưởng thành hơn, tất cả đều trở thành mây khói thoáng qua.
Nhưng ngay khi tôi không còn tin tưởng vào tình yêu, vùi đầu vào làm việc thì Lý Tĩnh xuất hiện với tư thái của một nữ vương, cô bước vào cuộc sống của tôi, làm cho tôi lại tin rằng tình yêu có tồn tại trên thế giới này.
Từ bất ngờ khi trước tới bây giờ đã cầu hôn, hôm nay chọn váy cưới, mọi việc đều làm cho tôi cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Nhưng ngay khi cuộc đời tôi sắp bước lên tới đỉnh cao thì trong tiệm váy cưới này, tôi đã gặp phải một sự kiện kinh hoàng nhất trong kiếp này!
Đó chính là Lưu Dũng, cấp trên trên danh nghĩa của tôi, đã từng là "lính trinh sát" đi khắp những chốn trăng hoa, một gã Đông Bắc reo rắc tình yêu khắp công ty, đã xuất hiện ngay vào lúc này.
Đã thế, anh ta còn đi cùng một người phụ nữ có quan niệm khác hẳn người thường, họ cũng chọn lúc này, hôm nay, cùng tới đây để lựa váy cưới và chụp ảnh cưới!
"Trần Huy? Hôm nay không đi làm à?"
Lưu Dũng thấy tôi ở đây thì có vẻ ngạc nhiên, anh ta dùng giọng điệu bất thiện mở miệng hỏi thăm tôi.
Tôi vốn tưởng sau khi bị anh họ tôi dọa sợ, Lưu Dũng ít nhiều cũng sẽ khách khí với tôi, thế nhưng xem ra tên này đúng là kiểu "nhớ ăn không nhớ đánh",
"Em còn đang muốn hỏi anh đây này! Anh, đây là?"
Lúc nói, Vân Vân liếc về phía Lý Tĩnh đang bên cạnh tôi.
Với việc này tôi suy nghĩ rất thoáng, tôi không do dự hay lúng túng chút nào mà giới thiệu luôn.
"Đây là người yêu anh, Lý Tĩnh. Đây là một người bạn của anh, cứ gọi cô ấy là Vân Vân."
Lý Tĩnh vẫn tự nhiên và nền nã khách sáo vài câu với Vân Vân, sau đó cô để tôi và Vân Vân tâm sự với nhau còn cô thì đi chọn váy cưới.
Phải nói trên phương diện ứng xử, Lý Tĩnh làm rất ổn thỏa, đây cũng là một trong các ưu điểm làm tôi tán thưởng.
"Không phải em cũng đến chọn áo cưới đấy chứ?"
Tôi vừa đi vừa thuận miệng đùa một câu.
Sau khi đi cùng tôi ra khỏi tiệm, Vân Vân đi thẳng về một vị trí cách cổng không xa, cô trợn mắt nhìn tôi:
"Làm sao, em không thể kết hôn được à?"
Bị cô bật lại như vậy, tôi thực sự kinh ngạc. Dù sao việc gặp Vân Vân ở đây đã khiến cho tôi ngạc nhiên lắm rồi, bây giờ lại nghe được tin cô ấy sắp kết hôn, quả là tôi cũng bàng hoàng lắm.
Thấy tôi im lặng không nói gì, có lẽ xuất phát từ thói quen, Vân Vân thoải mái lấy ra một điếu thuốc.
"Thất thần cái gì thế? Có lửa không, cho em mượn bật lửa."
Tuy nói chúng tôi không quá quen nhưng Vân Vân lại như thân thiết, cô không hề sợ người lạ.
Tôi rất tán thưởng thái độ này, nó hơn những cô gái chỉ mở nắp chai nước mà cũng nhăn nhăn nhó nhó nhiều.
Trong lúc châm lửa cho Vân Vân, tôi cũng thấy thèm thuốc, tôi vừa châm lửa đã nghe thấy cô hỏi thăm.
"Anh với Lan Lan chia tay rồi à?"
Tôi không đáp mà hỏi ngược một câu:
"Cô ấy không nói gì với em à?"
Vân Vân trợn mắt nhìn tôi rồi tức giận đáp:
"Đúng thật là! Em mà biết thì còn phải hỏi anh làm gì!"
Tôi lúng túng gãi đầu, tôi không muốn mất thời gian vào vấn đề này nên vội vàng lảng sang chuyện khác.
"Mà này, em còn chưa nói cho anh biết sao bỗng dưng em lại kết hôn đấy."
Vân Vân nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, cô há to miệng rồi thở dài thườn thượt, thuận miệng đáp:
"Chơi thôi."
Chơi?
Tôi không hiểu được ý mà cô ấy muốn nói, trong lòng thì nghĩ thầm rằng "Bây giờ thực sự có người coi kết hôn như chuyện đùa!"
"Không phải, nói thật là anh không hiểu lắm."
Sau khi tôi nói vậy, chính Vân Vân lại nói ra vài lời làm tôi giật mình, đồng thời, nó làm cho tôi bắt đầu nghi ngờ về tam quan.
Theo ý của cô ấy thì bây giờ cái gì cũng là thật, thế nhưng tình cảm cũng không thể coi là chuyện gì to tát, tình cảm là gì? Có thể coi như cơm ăn hay coi như nước uống?
Chẳng thể coi như cái gì cả, vậy nên cố gắng thế để làm gì?
Nói thật, chỉ với vẻn vẹn những cảm khái và nhận thức về tình cảm ấy thôi cũng đủ để tôi bàng hoàng và bó tay.
Nhưng những lời tiếp theo của Vân Vân làm cho tôi nảy sinh ra cảm giác tò mò mãnh liệt với cô ấy, chẳng biết Vân Vân đã phải trải qua những gì trong đời rồi?
"Nói ra thì chắc anh không tin nhưng em bây giờ ấy, em thấy đàn ông là thứ vô dụng từ lâu rồi, đương nhiên bên em vẫn có rất nhiều đàn ông, thế nhưng em còn chẳng thèm để mắt đến họ nữa."
"Họ tốt với em? Hừ, nên thế, em chẳng phải thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi để mà không nhìn thấu những chuyện này, nói trắng ra là họ ưng thân thể em, muốn ngủ với em thôi."
Gảy tàn thuốc mấy cái, Vân Vân nói tiếp:
"Trước đây thì em vẫn khéo léo từ chối, nhưng bây giờ bà đây nghĩ thoáng rồi, đời có mấy chục năm ngắn ngủi thôi, thời trẻ trung xinh đẹp lại chẳng được bao lâu, thà rằng tranh thủ những năm thanh xuân cuối cùng để hưởng thụ."
Nói đến đây, cô liếc nhìn về phía tiệm rồi lại trừng mắt nhìn tôi, nói khẽ:
"Anh sống ổn chứ? Hay hai chúng ta hẹn hò?"
Lời hỏi dò bất thình lình này của Vân Vân làm tôi ngớ người!
Thấy tôi quẫn bách như vậy, Vân Vân bật cười rồi mới nói tiếp:
"Đây là quan niệm hiện tại của em, chỉ cần anh sống tốt, có thể hầu hạ cho em sung sướng, vậy muốn ngủ với em thì chẳng thành vấn đề."
"Nhưng em cũng có nguyên tắc."
Nói xong, cô lại nháy mắt với tôi.
Với kiểu thấy ai tán tỉnh người đó này mà còn có nguyên tắc à?
Mẹ nó!
Đối mặt với Vân Vân lúc này đã làm tôi phải nhìn với con mắt khác, tôi thực sự không biết nói gì cho phải.
Cũng may ngay lúc này, cô ấy nhìn điện thoại rồi đứng lên, nói:
"Thôi, không dài dòng với anh nữa, chồng em đến rồi, em chọn áo cưới đây."
"Em thực sự định kết hôn cho vui?"
Sau khi câu hỏi này nhận được lời đáp chắc chắn của Vân Vân, tôi không thể không cảm thấy thương thay cho người đàn ông chuẩn bị cưới cô ấy, cuối cùng là ai gặp phải "cô vợ" như vậy chứ?
"Vợ, chờ anh lâu rồi hả?"
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói vang lên làm tôi hóa con mẹ nó đá ngay tại chỗ.
Giọng này, cách dùng từ này, đây là ai?
Là Lưu Dũng!
Tôi là Vương Đại Chùy, à không! Tôi là Trần Huy, đầu năm nay, trên đường về quê tôi đã gặp được một người phụ nữ làm tôi tưởng rằng đó là tình yêu đích thực đời mình, mặc dù công việc của em không được người đời chấp nhận, thế nhưng tôi vẫn chọn em, cũng kiên quyết tiến tới với em.
Thề non hẹn biển, anh anh em em, qua thời gian, người cũng trưởng thành hơn, tất cả đều trở thành mây khói thoáng qua.
Nhưng ngay khi tôi không còn tin tưởng vào tình yêu, vùi đầu vào làm việc thì Lý Tĩnh xuất hiện với tư thái của một nữ vương, cô bước vào cuộc sống của tôi, làm cho tôi lại tin rằng tình yêu có tồn tại trên thế giới này.
Từ bất ngờ khi trước tới bây giờ đã cầu hôn, hôm nay chọn váy cưới, mọi việc đều làm cho tôi cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Nhưng ngay khi cuộc đời tôi sắp bước lên tới đỉnh cao thì trong tiệm váy cưới này, tôi đã gặp phải một sự kiện kinh hoàng nhất trong kiếp này!
Đó chính là Lưu Dũng, cấp trên trên danh nghĩa của tôi, đã từng là "lính trinh sát" đi khắp những chốn trăng hoa, một gã Đông Bắc reo rắc tình yêu khắp công ty, đã xuất hiện ngay vào lúc này.
Đã thế, anh ta còn đi cùng một người phụ nữ có quan niệm khác hẳn người thường, họ cũng chọn lúc này, hôm nay, cùng tới đây để lựa váy cưới và chụp ảnh cưới!
"Trần Huy? Hôm nay không đi làm à?"
Lưu Dũng thấy tôi ở đây thì có vẻ ngạc nhiên, anh ta dùng giọng điệu bất thiện mở miệng hỏi thăm tôi.
Tôi vốn tưởng sau khi bị anh họ tôi dọa sợ, Lưu Dũng ít nhiều cũng sẽ khách khí với tôi, thế nhưng xem ra tên này đúng là kiểu "nhớ ăn không nhớ đánh",
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.