Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 31: Thích Em Nhất
Đằng La Chi Vi
16/09/2022
Ngày hôm sau là một ngày âm u, trả qua trận mưa tối hôm qua, không khí buổi sáng rất trong lành, hương thơm của đất và cỏ lá trộn vào nhau.
Triệu Dữ mở mắt ra, anh ta vô cùng đau đầu.
Một khoảng thời gian sau, anh ta phát hiện có gì đó không đúng, trong vòng tay anh ta có thêm một người. Làn da dưới lòng bàn tay anh ta mềm mại nõn nà, những đường cong khiến người ta giật mình.
Vẻ mặt của Triệu Dữ thay đổi, không phải anh ta không có ấn tượng gì với chuyện tối ngày hôm qua ở “Phố Bất Dạ”, lúc Lam Dung Dung đỡ anh ta đi ra ngoài, anh ta đã bị bỏ thuốc. Không lẽ anh ta thật sự nảy sinh quan hệ với lam dung dung rồi hay sao?
Triệu Dữ khó lòng chấp nhận hiện thực này, trong tiềm thức, anh ta muốn đẩy cô gái trong lòng mình ra.
Nhưng khi anh ta sờ vào một mái tóc mềm mại công cong, anh ta liền giật mình.
Triệu Dữ cúi đầu xuống nhìn, ánh sáng buổi sáng len lỏi vào trong, bàn tay của cô cả nắm hờ lại, đặt lên mái tóc mềm mại của cô, gò má của cô hơi ửng hồng, cô ngủ rất say, hơi thở của cô cũng đều đều.
Khóe miệng Đại Ninh hơi mở ra, hàng lông mi của cô cong và dài.
Triệu Dữ im lặng hồi lâu, anh ta kéo chăn lên nhìn, trên người anh ta không còn một mảnh vải, cô cả thì vẫn còn coi được, cô mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, chỉ có điều quần áo đều được kéo xuống bả vai.
Bờ vai của cô gái trắng nõn, để lộ ra một lớp da, bên trên đó còn để lại mấy dấu tay nhàn nhạt.
Trên giường còn có chút vết máu, điều này đã vô tình chỉ rõ cho anh ta, rốt cuộc tối qua anh ta đã làm chuyện hay ho gì.
Đại Ninh vẫn còn nằm trong vòng tay anh ta để ngủ.
Cơ thể của cô gái mềm mại như kẹo bông gòn, anh ta do dự một hồi, anh ta vén mái tóc bên má của cô ra, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thanh tú của Đại Ninh đã hoàn toàn được để lộ ra bên ngoài.
Đáng yêu đến mức khiến người ta mềm lòng.
Yết hầu của Triệu Dữ khẽ động đậy, sau khi phát hiện người trong vòng tay mình là cô cả, thứ đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là liệu cô có làm loạn sau khi cô tỉnh lại hay không.
Đại Ninh không quen nằm ngủ như vậy, cảm nhận thấy có động tĩnh khác thường cô liền tỉnh lại ngay. Khi bắt gặp ánh mắt đen láy vừa trầm tĩnh vừa phức tạp của người đàn ông, trong phút chốc cô vẫn chưa hoàn hồn lại kịp. Triệu Dữ ăn gan hùm thật rồi, quả nhiên dám ngủ trên giường của cô!
Vừa may là rất nhanh sau đó cô kịp nhớ lại kế hoạch của mình, mắt cô chớp chớp, khóe mắt bỗng nhiên có nước mắt trào ra.
Ánh mắt của Triệu Dữ không còn kiên định nữa, anh ta lên tiếng hỏi cô: “Sao vậy, không thoải mái chỗ nào?”
Đại Ninh thút thít, nhõng nhẽo nức nở nói: “Cả người đều thấy đau.”
Cô cứ khóc, thút tha thút thít, từng giọt nước mắt lớn cứ thay nhau tuôn trào. Triệu Dữ thở dài một hơi, anh ta lau nước mắt cho cô, anh ta không có kinh nghiệm, cũng không biết xử lý tình huống này như thế nào.
“Đừng khóc, đều do tôi không tốt.” Anh ta gần như không có ấn tượng gì với chuyện xảy ra tối hôm qua, anh ta sợ bản thân mình thật sự mất kiểm soát, làm cô bị thương, anh ta thấp giọng dỗ dành cô: “Để tôi xem thử xem có bị thương hay không có được không?”
Đại Ninh lắc đầu, trước giờ cô là người không nói đạo lý, mắt ngấn lệ thút thít, nhưng không cho người khác kiểm tra.
Triệu Dữ cũng không còn cách nào khác, anh ta kìm nén nỗi đau trên vai mình, để cô nằm lên trên người mình. Anh ta khẽ nâng má người con gái lên, khẽ đặt nụ hôn vào trán cô, dịu dàng nói: “Em đừng khóc nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà.”
Đại Ninh vừa thút thít vừa chê bai nói: “Ai cần anh phụ trách cái gì chứ? Anh mới không xứng với tôi ấy.”
Triệu Dữ biết nên dỗ dành cô nhiều hơn: “Ừm, tôi không xứng. Vậy tôi sẽ cố gắng để trở thành người xứng với em, có được hay không?”
Đại Ninh vừa lau nước mắt, vừa kể tội anh ta: “Anh vừa nói không thích tôi, vừa ức hiếp tôi. Khốn nạn.”
Triệu Dữ nói: “Không có không thích em mà, tôi rất thích em.”
Cuối Cùng cô cũng miễn cưỡng không khóc nữa, nhưng trông cô cứ như một con mèo nhỏ ấm ức có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Triệu Dữ sờ sờ tóc cô, anh ta ho khan một tiếng, thấp giọng ghé sát tai cô nói: “Tôi thích em nhất.” Lớn đến chừng này rồi, đây có lẽ là lời tỏ tình xuất sắc nhất mà anh ta từng nói.
Đại Ninh đâu phải người biết điểm dừng, cô thút thít ấp úng nói: “Chúng ta nói trước với nhau nhé, dù sao thì tôi cũng sẽ không thích anh đâu.”
Triệu Dữ dùng ngón tay lau đi giọt lệ trên cằm cô, anh ta đồng ý nói: “Ừm.”
Cô gái trong lòng cuối cùng đã được dỗ dành, không khóc nữa.
Thấy cô không khóc nữa, Triệu Dữ dằn nén sự thẹn thùng của mình, anh ta thấp giong hỏi cô: “Có bị thương ở đâu hay không?”
Đại Ninh lắc đầu, cô khịt khịt mũi: “Eo có hơi đau, anh xoa bóp cho tôi đi.”
Triệu Dữ yên tâm hơn chút, theo lý mà nói thì ngày thường anh ta không bao giờ chấp nhận những yêu cầu nhục nhã như vậy, nhưng mà bây giờ chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, chi bằng khiến cô thấy thoải mái hơn chút.
Triệu Dữ ấn đầu cô vào trong vòng tay mình, không để cô nhìn thấy biểu cảm của mình, anh ta bóp eo cho cô.
Trong lòng Thanh Đoàn nghĩ: giả vờ như thể làm chuyện đó thật vậy, còn đau eo nữa.
Vốn dĩ Đại Ninh chỉ tiện miệng nói vậy thôi, không ngờ lại khá thoải mái. Cô cứ tiếp tục hưởng thụ, hôm qua bị cắn cho một cái, khi Triệu Dữ trở nên dịu dàng thì tốt biết bao nhiêu.
Triệu Dữ xoa bóp cho cô một hồi, thấy cô càng trở nên lờ đờ, anh ta tằng hắng nói: “Dậy đi thôi.”
Không phải anh ta chê cô lười, suy cho cùng đàn ông thường dễ có “phản ứng” vào buổi sáng.
Thanh Đoàn cũng nhanh chóng nhắc nhở Đại Ninh: “Đừng diễn nữa, diễn nữa dễ lộ tẩy lắm.”
Đại Ninh vẫn không nỡ rời khỏi giường.
Cô quay về phòng thay đồ, lúc đi đến thềm cửa, cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Anh không được nói chuyện này cho chú Tiền đó nha, nếu không ông nội biết được thì sẽ nổi giận đó.”
Triệu Dữ sững sờ, anh ta nhìn vào mắt cô nói: “Ừm.”
Chuyện này không cần Đại Ninh phải nói, trong lòng anh ta cũng thấy chuyện này khá nghiêm trọng. Suy cho cùng anh ta không có tiếng tăm, không ó thế lực, đến tư cách chịu trách nhiệm với cô còn không có.
Đại Ninh yên tâm quay về phòng thay đồ.
Đợi khi cô trang điểm xong xuôi, đám người chú Tiền và Triệu Dữ đang ngồi ăn sáng. Thấy Đại Ninh xuống lầu, chú Tiền nói: “Cô cả, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Chuyện gì?”
Chú Tiền suy nghĩ một hồi: “Lần này trước khi ra ngoài tìm cô, tôi đã cho người tiễn Trần Tiểu Lợi về rồi. Cô ta còn phải quay về đi học nữa, cứ ở thôn Hạnh Hoa mãi cũng không hay.”
Đại Ninh thản nhiên nói: “Được thôi.”
Chú Tiền sợ cô lại tùy tiện tức giận, trách ông ta tự đưa Trần Tiểu Lợi về nhà, thấy cô không có không vui, nên ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Lần này đúng là chú Tiền nghĩ nhiều rồi, tuy tằng Đại Ninh hẹp hòi để bụng, nhưng cô chỉ để bụng những chuyện chưa báo được thù thôi, để Trần Tiểu Lợi sống những ngày ở thôn Hạnh Hoa một khoảng thời gian, cũng coi như đã trả đủ những chuyện xấu mà Trần Tiểu Lợi đã làm, cô cũng không hà tất gì phải giằng co mãi với Trần Tiểu Lợi.
Mọi người đều là vai phụ lụi tàn, vai phụ lụi tàn thì cần gì làm khó nhau chứ.
Chơi với nam chính nữ chính vui hơn nhiều, cứ nắm lấy Trần Tiểu Lợi không buông để làm gì chứ?
Chú Tiền: “Nếu như đã như thế rồi thì cô xem thử xem khi nào chúng ta quay về đây?”
Thành công đã ở ngay trước mắt rồi, lúc này Đại Ninh bất luận như thế nào cũng không muốn quay về. Mặt khác là do cô xấu tính, cô cũng lười tự mình đối phó với chú Tiền, cô chống má nhìn sang Triệu Dữ: “Thầy Triệu, anh thấy sao?”
Triệu Dữ ngước mắt lên nhìn cô, anh ta lạnh lùng nói với chú Tiền: “Chú Tiền, nếu như chú tin tôi, thì hãy cho tôi thời gian nửa năm, tôi nhất định có thể khiến thành tích mỗi môn của cô cả tăng thêm hai mươi điểm.”
Nếu như đây là lời do người khác nói ra, có đánh chết chú Tiền cũng không nghe. Nhưng nhân cách của Triệu Dữ khiến người ta thấy vô cùng đáng tin, lời mà anh ta nói ra, thì rất có khả năng có thể thực hiện được. hai mươi điểm là khái niệm như thế nào chứ? Chính là xóa mù chữ cho cô cả đó!
Chú Tiền bưng ly trà lên, ông ta gật gật đầu đồng ý, ông ta đồng ý dễ dàng như vậy, ngược lại khiến Đại Ninh cảm thấy có gì đó không.
“Rất lâu rồi tôi vẫn chưa quay trở về, theo lý mà nói, ông nội nên bảo Kỷ Mặc Giác đón tôi về chứ nhỉ, nhưng Kỷ Mặc Giác cũng không có đến đây, nó đã gặp phải họa gì rồi hay sao?”
Ông chủ Kỷ không thể để cho Đại Ninh tùy tiện ở bên ngoài lâu như thế, trừ phi trong nhà có chuyện đáng lo lắng hơn, ông chủ cảm thấy Đại Ninh không quay về còn tốt hơn. Đại Ninh đột nhiên lại nhớ ra một chuyện, vào giờ này kiếp trước, cô mất đi bố mẹ thì tâm trạng rất buồn bã, lúc đó cô đang ở nước ngoài, ông nội cũng bảo cô ở đó cho khuây khỏa tâm trạng, không cần quay về.
Xém tí nữa là chú Tiền sặc nước rồi, bình thường cô cả không để tâm đến chuyện gì, vào lúc này đột nhiên lại hiểu ra mọi chuyện.
Đại Ninh cũng không ngờ rằng cô lại đoán đúng: “Mau nói cho con biết đi, nó đã gây ra chuyện gì rồi?”
Chú Tiền thấy cô đã đoán đúng, chỉ đành không giấu giếm cô nữa, giọng nói của ông ta khe khẽ: “Trong nhà thật sự xảy ra chuyện rồi, cậu cả và Ngôn Minh Khấu đánh nhau, kết quả cậu Ngôn đã ngã xuống bậc thang, trở thành người thực vật. Ông Kỷ nói, cô không quay về cũng tốt, khoảng thời gian này nhà họ Ngôn nhất định sẽ tìm tới kiếm chuyện.”
Vừa nghe thấy lời này, nụ cười trên môi Đại Ninh trở nên nhạt dần.
Cô cau mày: “Sao Kỷ Mặc Giác lại hồ đồ vậy chứ? cho dù nó và Ngôn Minh Khấu có xảy ra mâu thuẫn thì nó cũng không nên không biết chừng mực, ra tay mạnh như thế chứ.”
“Ông chủ cũng nghĩ như vậy đó, chuyện này có gì đó đang nghi. Cậu cả nói cậu ấy thật sự không có ra tay mạnh, nhưng hôm đó người xảy ra xung đột với Ngôn Minh Khấu chỉ có mình cậu ấy, nơi xảy ra chuyện cũng không có camera, ai cũng không kể rõ được chuyện này. Nhà họ Ngôn tìm đến nhà gây chuyện, ông chủ lại tin cậu ấy, mấy ngày nay đang đi thu thập chứng cứ.”
Triệu Dữ ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện với nhau, anh ta quan sát vẻ mặt của đạininh, liền đoán ra được thân phận của người tên Ngôn Minh Khấu này không hề tầm thường, trông Đại Ninh có gia thế tốt như vậy, bởi vậy gia tộc khiến cô phải sợ sệt chắc chắn có địa vị không hề thấp.
Trên thực tế thì anh ta đoán không sai, ở Bắc Kinh giàu có vô cùng, hai nhà giàu nhất là hai doanh nghiệp đối đầu với nhau.
Một nhà là nhà họ Kỷ, một nhà là nhà họ Ngôn.
Gia cảnh nhà Ngôn Minh Khấu cũng không thấp hơn Kỷ Mặc Giác bởi vậy chuyện này cũng khiến ông nội thấy bó tay, thậm chí cảm thấy cháu gái mình ở bên ngoài sẽ an toàn hơn ở nhà.
Đại Ninh không ngờ rằng kiếp trước cô đã bỏ qua khoảng thời gian này, dĩ nhiên Ngôn Minh Khấu không phải bị Kỷ Mặc Giác đánh ra như thế, nếu không sao kiếp trước khi cô về nước thì nhà họ Kỷ lại trở nên an bình không có chuyện gì được chứ.
Cô hỏi Thanh Đoàn: “Cậu giúp tôi kiểm tra xem, là ai khiến Ngôn Minh Khấu trở thành người thực vật vậy?”
Thanh Đoàn bay đi lật sách.
“Không phải em trai cô làm, là do cậu của Ngôn Minh Khấu làm đó. Cậu và mẹ nhỏ của anh ta ở chung với nhau, chuyện này đã bị Ngôn Minh Khấu nhìn thấy, nên kết quả là đi giá họa cho em trai cô.”
Nhà giàu nhà họ Ngôn này, quan hệ của họ vô cùng phức tạp, ông chủ nhà họ Ngôn mới cưới một cô vợ nhỏ tầm hai mươi tuổi, chả trách sao lại xảy ra chuyện thế này.
Kỷ Mặc Giác là một tên khốn nạn, vừa hay trong khoảng thời gian này anh ta lại đang giành “bạn gái” của Ngôn Minh Khấu, cái họa này bị úp cũng đúng người lắm.
Đợi đã, nhà họ Ngôn, Ngôn… sau này sẽ trở thành một trong số những ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh.
Đại Ninh hỏi: “Em trai tôi không phải là một trong số các nam chủ hay sao?”
Thanh Đoàn thản nhiên nói: “Dĩ nhiên không phải rồi, Kỷ Mặc Giác là một trong những nam phụ nhất ấy, cô nghĩ cái gì vậy chứ, cả nhà cô không ai có mệnh làm nhân vật chính cả.”
“Kỷ Điềm” người duy nhất có mệnh nữ chính còn bị người khác xuyên sách chiếm lấy thân xác nữa.
Đại Ninh vô cùng tức giận, cô vẫn luôn thắc mắc, sao trong tương lai nhà họ Ngôn lại vực dậy vậy chứ, thế lực lại còn lớn mạnh hơn nhà cô, ông Kỷ như thể bị bọn họ chèn ép, nên mới vội vàng tìm người để giao Kỷ Đại Ninh cho, cuối cùng tạo ra kết cục thê thảm, sói đứng cửa trước hổ đứng cửa sau.
Người may mắn thứ hai, nhất định xuất thân từ nhà họ Ngôn!
Cái đứa em đáng ghét này của cô, còn không có mệnh làm nam chính nữa, vậy mà còn bảo vệ “Kỷ Điềm” như vậy, bị ngược cũng đáng đời lắm.
Vậy mà lúc đó “Đỗ Điềm” cũng câu dẫn được người may mắn ở nhà họ Ngôn! Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà cô không hề hay biết nữa vậy?
Trong lòng Đại Ninh suy nghĩ một hồi, cô đưa ra quyết định.
Nếu như ông chủ kỷ và Kỷ Mặc Giác đều có thể vượt qua ải khó khăn này, thì cuối cùng nhà họ Ngôn cũng đã điều tra ra chân tướng, cô không cần phải quay về gây chuyện thêm làm gì, cái gì thì cũng phải biết trước biết sau kĩ càng mới được, nếu bảo cô đi điều tra hoặc tham gia vào chiến trường, thì cô đúng là phế vật.
Chuyện quan trọng hơn mà cô nên làm là chuyện ngược lại với đạo trời, chính là cuối cùng có thể bảo vệ được tính mạng của ông nội.
Chuyện giữa những người may mắn, phải để bọn họ đối đầu thì mới có hy vọng. Không phải bây giờ bên cạnh cô còn có một tấm vương bài là Triệu Dữ hay sao?
Đại Ninh thả lỏng cơ thể, cô cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm nhỏ: “Vậy tạm thời con sẽ không quay trở về, chú Tiền, chú bảo ông nội điều tra nhà họ Ngôn thử xem, không chừng đây là chuyện họ tự làm ra lúc tranh giành gia sản ấy.”
Chú Tiền gật đầu: “Tôi sẽ chuyển lời cho ông chủ.”
Chuyện này Triệu Dữ cũng ngồi trước mặt để nghe, chú Tiền có chút ngại ngùng, ông ta cố gắng dày mặt nói: “Cậu Triệu à, cô cả nhà tôi phải làm phiền cậu thêm một khoảng thời gian rồi.”
Sao ông ta cứ luôn có cảm giác mình đang ném quả bom hẹn giờ vào tay người ta vậy chứ.
Triệu Dữ lại rất bình tĩnh: “Không có gì.”
Đại Ninh biết, đi theo người may mắn vô cùng an toàn, suy cho cùng cái mác được dán trên người bọn họ chính là “Gặp nạn lớn cũng không chết, hóa nguy hiểm thành điềm lành.”
Cô không chịu nổi dáng vẻ ngay thẳng của Triệu Dữ, cái tay dưới bàn cố ý chọc vào lòng bàn tay của Triệu Dữ. Triệu Dữ liếc mắt nhìn cô, trước mặt chú Tiền, anh ta dễ dàng nắm lấy tay cô.
Lạnh lùng đúng là lạnh lùng, Triệu Dữ không căng thẳng thì cô cũng cảm thấy không vui, cô rút ngón tay về, ngước mắt lên nhìn thì thấy Lam Dung Dung và Lam Lăng Vân đang ghé thăm.
Khi hai anh em hai người họ vào, ánh mắt họ đổ dồn lên hai người khác nhau.
Tâm trạng Lam Dung Dung nặng trĩu, cô ta dò xét Triệu Dữ, tối qua Triệu Dữ bị bỏ thuốc nhưng lại từ chối cô ta, hôm nay lại không có chuyện gì, là tự anh ta vượt qua hay anh ta đi tìm người khác?
Lam Lăng Vân lại trực tiếp hơn nhiều, lúc anh ta quay về, anh ta thấy áy náy cả đêm, bây giờ dưới mắt anh ta còn có cả quầng thâm. Anh ta trực tiếp chạy nhào đến: “Ninh Ninh à, hôm nay anh mang nhiều quà đẹp đến cho em này, sau này anh nhất định bảo vệ kỹ càng cho em!”
Đại Ninh còn chưa nói gì thì chú Tiền dã ngăn cản anh ta lại: “Cậu Lam à, trong lòng chúng tôi xin nhận ý tốt của cậu. nhưng chúng tôi sẽ bảo vệ cho cô cả nhà chúng tôi.”
Lam Dung Dung nhìn thấy đám người chú Tiền thì tâm trạng vô cùng phức tạp, vốn dĩ cô ta còn tưởng Đại Ninh là cô gái nhà quê lớn lên ở nơi rừng sâu nước độc, không ngờ gia cảnh nhà người ta còn tốt hơn mình.
Trong lòng cô bỗng có một cảm giác nguy hiểm, Triệu Dữ là người có tương lai do cô ta nhìn trúng, tuyệt đối không thể nhường cho Kỷ Đại Ninh.
Cô ta cười vui vẻ nói: “Triệu Dữ, hôm nay tôi đến là muốn bàn với anh về mấy mảnh đất bên Ô Đông, anh xem thử xem có rảnh không?”
Ô Đông nằm ở một thành phố khác, cách huyện Huân một khoảng, hai năm trước thậm chí nó còn được người ta gọi là “mảnh đất vàng.”
Người nhà họ Thân Đồ lọt lưới, ai cũng vô cùng yêu thích mảnh đất đó, nhưng chuyện phân chia bát súp này là một chuyện không hề dễ dàng. Suy cho cùng nhà họ Thân Đồ cũng không phải là không còn ai, ở Thái Châu xa xôi còn có một mối hiểm họa lớn mang tên Thân Đồ Phong.
Lam Dung Dung rất muốn có được mảnh đất này, nếu như cô ta lấy được đó, thì cho dù sau này nhà họ Lam có thuộc về Lam Lăng Vân, thì cô ta cũng có tiền để tự sáng lập công ty cho riêng mình. Nhưng cô ta biết rằng, anh trai cô ta sẽ không lấy được mảnh đất này. Nếu như giả dụ Triệu Dữ là cái tên kế thừa sản nghiệp nhà họ Lam, thì có khi anh ta sẽ làm được.
Triệu Dữ cau mày, tuy rằng anh ta biết rằng đến với huyện Huân sẽ có một bước đột phá mới, nhưng chuyện này ngày càng đi xa rồi, nếu như gã Thân Đồ Phong, người còn sót lại của nhà họ Thân Đồ bị bức ép thì cũng không dễ động đến.
Lam Dung Dung chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, dã tâm quá lớn rồi!
Triệu Dữ lắc lắc đầu: “Xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp đỡ các người đến đây mà thôi, bố mẹ tôi còn đang nằm bệnh trên giường, tôi phải nhanh chóng quay về thăm bọn họ.
Vẻ mặt Lam Dung Dung thất vọng.
Đại Ninh chống cằm, nhìn người này rồi lại nhìn người kia.
Thanh Đoàn nói: “Triệu Dữ quyết định như vậy cũng không sai, ở lại cướp đất đai sẽ gặp nguy hiểm. Trong sách gốc thì anh ta từ bỏ, Lam Dung Dung lại không nỡ từ bỏ miếng thịt này, kết quả xém chút khiến nhà họ Lam phải sụp đổ.”
Chả trách sao người nữ chính này sau này không xuất hiện bên cạnh nam chính, thì ra không có cùng suy nghĩ.
Rất nhanh, Đại Ninh suy nghĩ một hồi rồi đưa ra một quyết định. Sao Triệu Dữ lại không giành được chứ? Anh ta phải giành đến không thiết sống nữa mới hay.
Cô không thể gạt Triệu Dữ cả đời được, khiến anh ta đánh mất cô một cách khắc cốt ghi tâm, thì cô mới có thể yên tâm đi đối phó với người may mắn thứ hai được.
—-
Triệu Dữ quyết định mấy ngày nữa sẽ quay về thôn Hạnh Hoa, bây giờ trong tay anh ta đã có một ít tiền, không nói đến những thứ khác, anh ta đã đủ tiền trị bệnh cho bố mẹ mình rồi.
Buổi chiều anh ta mang theo ít văn kiện, định sẽ đi bàn giao công việc cuối cùng với Lam Dung Dung.
Đại Ninh vừa ngủ trưa dậy, Triệu Dữ đang chuẩn bị đi ra ngoài. Cô đang rất buồn ngủ, hai mắt cô lờ đờ, Triệu Dữ đi đến bỏ vào bàn tay nhỏ của cô một bình thuốc mỡ.
Đại Ninh tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Khó khăn lắm Triệu Dữ mới ngại ngùng mở miệng, cho dù như thế, anh ta vẫn khẽ sờ vào mái tóc cô, cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng để nói chuyện: “Thoa cái này lên vết thương sẽ thấy đỡ hơn một chút.”
Đại Ninh gật đầu, cũng không biết Triệu Dữ lấy thứ này từ đâu ra, lúc anh ta đi ra ngoài mua có bị người ta xem là cầm thú hay không?
“Tôi đi ra ngoài làm chút việc, mấy ngày nữa sẽ dẫn em đi, nếu như em buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một chút.” Anh ta ngừng nói, hỏi cô: “Em có muốn mua thứ gì không? Tối tôi sẽ mang về cho em.”
Mắt Đại Ninh sáng lên, cô õng ẹo nói: “ Tôi muốn ăn vằn thắn, bánh rán dâu tây, bánh viên bạch tuộc, à đúng rồi, ở huyện Huân còn có tò te nữa, tôi cũng muốn mua.”
Trông cô lúc này đúng là vô cùng dễ thương, đến những món mà cô muốn mua cũng dễ thương vô cùng.
Khắp hành lang không có lấy một bóng người, anh ta vô cùng rung động, không tự chủ được cúi đầu xuống hôn cô. Đây là lần đầu tiên trong đời Triệu Dữ cảm thấy lưu luyến đến thế, sự lưu luyến tỏa ra khắp môi cô, khiến anh ta không nỡ buông ra.
Môi của cô gái vừa mềm vừa thơm, anh ta còn nếm thấy vị ngọt, hơn nữa cô còn ngoan ngoãn quyến rũ, khẽ ôm lấy cổ anh ta để phối hợp với anh ta.
Lúc này Triệu Dữ mới hiểu tại sao những đế quân thời xưa lại mất nước, giờ này khắc này, anh ta không còn muốn bước ra khỏi cửa nữa.
Anh ta lại hôn lên gò má hồng của cô, cảm giác lạ này không hề xấu chút nào.
Đại Ninh nhớ đến đồ ăn và đồ chơi của mình, cô né môi anh ta ra: “Anh phải mua cho đủ nhé, không được thiếu món nào đâu đó.”
Sao Triệu Dữ lại có thể không đồng ý, cô nói gì anh ta cũng đồng ý: “Ừm.”
Đại Ninh cảm thấy rất thần kì, thì ra đây chính là đàn ông.
Thì ra sự khác biệt giữa “đã lên giường” và “chưa lên giường” lại lớn đến thế, nếu như là trước đây, có lẽ Triệu Dữ sẽ nói ra bốn chữ: “Làm loạn vô cớ.”
Triệu Dữ cũng không phát hiện, cũng không biết là từ khi nào, không phải là Đại Ninh chủ động chạy đến bên cạnh anh ta nữa mà lại biến thành anh ta, anh ta mong muốn có được mọi thứ của Đại Ninh.
Tác giả có điều muốn nói: Về sự khác nhau giữa “đã lên giường” và “chưa lên giường”.
Chưa lên giường.
Triệu Dữ: Làm loạn vô cớ.
Đã lên giường.
Triệu Dữ: Được, được mà, không có vấn đề gì cả.
Nói đến vết tích thì hôm qua trong truyện cũng có đề cập, trên người Đại Ninh có vết cắn, chương trước Triệu Dữ có cúi xuống hôn cô.
Chương hôm qua, mọi người kiểu: Chỉ có vậy thôi hả? Tôi ủng hộ cho cô mà cô chỉ cho tôi xem cái này thôi hả?
Tôi kiểu: Tôi không có sai mọi người hiểu hay không? Chỉ có vậy thôi đó, nửa đêm hôm qua tôi còn bị khóa nick một lần! Tôi đi tìm ai để cãi lý đây!
Triệu Dữ mở mắt ra, anh ta vô cùng đau đầu.
Một khoảng thời gian sau, anh ta phát hiện có gì đó không đúng, trong vòng tay anh ta có thêm một người. Làn da dưới lòng bàn tay anh ta mềm mại nõn nà, những đường cong khiến người ta giật mình.
Vẻ mặt của Triệu Dữ thay đổi, không phải anh ta không có ấn tượng gì với chuyện tối ngày hôm qua ở “Phố Bất Dạ”, lúc Lam Dung Dung đỡ anh ta đi ra ngoài, anh ta đã bị bỏ thuốc. Không lẽ anh ta thật sự nảy sinh quan hệ với lam dung dung rồi hay sao?
Triệu Dữ khó lòng chấp nhận hiện thực này, trong tiềm thức, anh ta muốn đẩy cô gái trong lòng mình ra.
Nhưng khi anh ta sờ vào một mái tóc mềm mại công cong, anh ta liền giật mình.
Triệu Dữ cúi đầu xuống nhìn, ánh sáng buổi sáng len lỏi vào trong, bàn tay của cô cả nắm hờ lại, đặt lên mái tóc mềm mại của cô, gò má của cô hơi ửng hồng, cô ngủ rất say, hơi thở của cô cũng đều đều.
Khóe miệng Đại Ninh hơi mở ra, hàng lông mi của cô cong và dài.
Triệu Dữ im lặng hồi lâu, anh ta kéo chăn lên nhìn, trên người anh ta không còn một mảnh vải, cô cả thì vẫn còn coi được, cô mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, chỉ có điều quần áo đều được kéo xuống bả vai.
Bờ vai của cô gái trắng nõn, để lộ ra một lớp da, bên trên đó còn để lại mấy dấu tay nhàn nhạt.
Trên giường còn có chút vết máu, điều này đã vô tình chỉ rõ cho anh ta, rốt cuộc tối qua anh ta đã làm chuyện hay ho gì.
Đại Ninh vẫn còn nằm trong vòng tay anh ta để ngủ.
Cơ thể của cô gái mềm mại như kẹo bông gòn, anh ta do dự một hồi, anh ta vén mái tóc bên má của cô ra, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thanh tú của Đại Ninh đã hoàn toàn được để lộ ra bên ngoài.
Đáng yêu đến mức khiến người ta mềm lòng.
Yết hầu của Triệu Dữ khẽ động đậy, sau khi phát hiện người trong vòng tay mình là cô cả, thứ đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là liệu cô có làm loạn sau khi cô tỉnh lại hay không.
Đại Ninh không quen nằm ngủ như vậy, cảm nhận thấy có động tĩnh khác thường cô liền tỉnh lại ngay. Khi bắt gặp ánh mắt đen láy vừa trầm tĩnh vừa phức tạp của người đàn ông, trong phút chốc cô vẫn chưa hoàn hồn lại kịp. Triệu Dữ ăn gan hùm thật rồi, quả nhiên dám ngủ trên giường của cô!
Vừa may là rất nhanh sau đó cô kịp nhớ lại kế hoạch của mình, mắt cô chớp chớp, khóe mắt bỗng nhiên có nước mắt trào ra.
Ánh mắt của Triệu Dữ không còn kiên định nữa, anh ta lên tiếng hỏi cô: “Sao vậy, không thoải mái chỗ nào?”
Đại Ninh thút thít, nhõng nhẽo nức nở nói: “Cả người đều thấy đau.”
Cô cứ khóc, thút tha thút thít, từng giọt nước mắt lớn cứ thay nhau tuôn trào. Triệu Dữ thở dài một hơi, anh ta lau nước mắt cho cô, anh ta không có kinh nghiệm, cũng không biết xử lý tình huống này như thế nào.
“Đừng khóc, đều do tôi không tốt.” Anh ta gần như không có ấn tượng gì với chuyện xảy ra tối hôm qua, anh ta sợ bản thân mình thật sự mất kiểm soát, làm cô bị thương, anh ta thấp giọng dỗ dành cô: “Để tôi xem thử xem có bị thương hay không có được không?”
Đại Ninh lắc đầu, trước giờ cô là người không nói đạo lý, mắt ngấn lệ thút thít, nhưng không cho người khác kiểm tra.
Triệu Dữ cũng không còn cách nào khác, anh ta kìm nén nỗi đau trên vai mình, để cô nằm lên trên người mình. Anh ta khẽ nâng má người con gái lên, khẽ đặt nụ hôn vào trán cô, dịu dàng nói: “Em đừng khóc nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà.”
Đại Ninh vừa thút thít vừa chê bai nói: “Ai cần anh phụ trách cái gì chứ? Anh mới không xứng với tôi ấy.”
Triệu Dữ biết nên dỗ dành cô nhiều hơn: “Ừm, tôi không xứng. Vậy tôi sẽ cố gắng để trở thành người xứng với em, có được hay không?”
Đại Ninh vừa lau nước mắt, vừa kể tội anh ta: “Anh vừa nói không thích tôi, vừa ức hiếp tôi. Khốn nạn.”
Triệu Dữ nói: “Không có không thích em mà, tôi rất thích em.”
Cuối Cùng cô cũng miễn cưỡng không khóc nữa, nhưng trông cô cứ như một con mèo nhỏ ấm ức có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Triệu Dữ sờ sờ tóc cô, anh ta ho khan một tiếng, thấp giọng ghé sát tai cô nói: “Tôi thích em nhất.” Lớn đến chừng này rồi, đây có lẽ là lời tỏ tình xuất sắc nhất mà anh ta từng nói.
Đại Ninh đâu phải người biết điểm dừng, cô thút thít ấp úng nói: “Chúng ta nói trước với nhau nhé, dù sao thì tôi cũng sẽ không thích anh đâu.”
Triệu Dữ dùng ngón tay lau đi giọt lệ trên cằm cô, anh ta đồng ý nói: “Ừm.”
Cô gái trong lòng cuối cùng đã được dỗ dành, không khóc nữa.
Thấy cô không khóc nữa, Triệu Dữ dằn nén sự thẹn thùng của mình, anh ta thấp giong hỏi cô: “Có bị thương ở đâu hay không?”
Đại Ninh lắc đầu, cô khịt khịt mũi: “Eo có hơi đau, anh xoa bóp cho tôi đi.”
Triệu Dữ yên tâm hơn chút, theo lý mà nói thì ngày thường anh ta không bao giờ chấp nhận những yêu cầu nhục nhã như vậy, nhưng mà bây giờ chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, chi bằng khiến cô thấy thoải mái hơn chút.
Triệu Dữ ấn đầu cô vào trong vòng tay mình, không để cô nhìn thấy biểu cảm của mình, anh ta bóp eo cho cô.
Trong lòng Thanh Đoàn nghĩ: giả vờ như thể làm chuyện đó thật vậy, còn đau eo nữa.
Vốn dĩ Đại Ninh chỉ tiện miệng nói vậy thôi, không ngờ lại khá thoải mái. Cô cứ tiếp tục hưởng thụ, hôm qua bị cắn cho một cái, khi Triệu Dữ trở nên dịu dàng thì tốt biết bao nhiêu.
Triệu Dữ xoa bóp cho cô một hồi, thấy cô càng trở nên lờ đờ, anh ta tằng hắng nói: “Dậy đi thôi.”
Không phải anh ta chê cô lười, suy cho cùng đàn ông thường dễ có “phản ứng” vào buổi sáng.
Thanh Đoàn cũng nhanh chóng nhắc nhở Đại Ninh: “Đừng diễn nữa, diễn nữa dễ lộ tẩy lắm.”
Đại Ninh vẫn không nỡ rời khỏi giường.
Cô quay về phòng thay đồ, lúc đi đến thềm cửa, cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Anh không được nói chuyện này cho chú Tiền đó nha, nếu không ông nội biết được thì sẽ nổi giận đó.”
Triệu Dữ sững sờ, anh ta nhìn vào mắt cô nói: “Ừm.”
Chuyện này không cần Đại Ninh phải nói, trong lòng anh ta cũng thấy chuyện này khá nghiêm trọng. Suy cho cùng anh ta không có tiếng tăm, không ó thế lực, đến tư cách chịu trách nhiệm với cô còn không có.
Đại Ninh yên tâm quay về phòng thay đồ.
Đợi khi cô trang điểm xong xuôi, đám người chú Tiền và Triệu Dữ đang ngồi ăn sáng. Thấy Đại Ninh xuống lầu, chú Tiền nói: “Cô cả, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Chuyện gì?”
Chú Tiền suy nghĩ một hồi: “Lần này trước khi ra ngoài tìm cô, tôi đã cho người tiễn Trần Tiểu Lợi về rồi. Cô ta còn phải quay về đi học nữa, cứ ở thôn Hạnh Hoa mãi cũng không hay.”
Đại Ninh thản nhiên nói: “Được thôi.”
Chú Tiền sợ cô lại tùy tiện tức giận, trách ông ta tự đưa Trần Tiểu Lợi về nhà, thấy cô không có không vui, nên ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Lần này đúng là chú Tiền nghĩ nhiều rồi, tuy tằng Đại Ninh hẹp hòi để bụng, nhưng cô chỉ để bụng những chuyện chưa báo được thù thôi, để Trần Tiểu Lợi sống những ngày ở thôn Hạnh Hoa một khoảng thời gian, cũng coi như đã trả đủ những chuyện xấu mà Trần Tiểu Lợi đã làm, cô cũng không hà tất gì phải giằng co mãi với Trần Tiểu Lợi.
Mọi người đều là vai phụ lụi tàn, vai phụ lụi tàn thì cần gì làm khó nhau chứ.
Chơi với nam chính nữ chính vui hơn nhiều, cứ nắm lấy Trần Tiểu Lợi không buông để làm gì chứ?
Chú Tiền: “Nếu như đã như thế rồi thì cô xem thử xem khi nào chúng ta quay về đây?”
Thành công đã ở ngay trước mắt rồi, lúc này Đại Ninh bất luận như thế nào cũng không muốn quay về. Mặt khác là do cô xấu tính, cô cũng lười tự mình đối phó với chú Tiền, cô chống má nhìn sang Triệu Dữ: “Thầy Triệu, anh thấy sao?”
Triệu Dữ ngước mắt lên nhìn cô, anh ta lạnh lùng nói với chú Tiền: “Chú Tiền, nếu như chú tin tôi, thì hãy cho tôi thời gian nửa năm, tôi nhất định có thể khiến thành tích mỗi môn của cô cả tăng thêm hai mươi điểm.”
Nếu như đây là lời do người khác nói ra, có đánh chết chú Tiền cũng không nghe. Nhưng nhân cách của Triệu Dữ khiến người ta thấy vô cùng đáng tin, lời mà anh ta nói ra, thì rất có khả năng có thể thực hiện được. hai mươi điểm là khái niệm như thế nào chứ? Chính là xóa mù chữ cho cô cả đó!
Chú Tiền bưng ly trà lên, ông ta gật gật đầu đồng ý, ông ta đồng ý dễ dàng như vậy, ngược lại khiến Đại Ninh cảm thấy có gì đó không.
“Rất lâu rồi tôi vẫn chưa quay trở về, theo lý mà nói, ông nội nên bảo Kỷ Mặc Giác đón tôi về chứ nhỉ, nhưng Kỷ Mặc Giác cũng không có đến đây, nó đã gặp phải họa gì rồi hay sao?”
Ông chủ Kỷ không thể để cho Đại Ninh tùy tiện ở bên ngoài lâu như thế, trừ phi trong nhà có chuyện đáng lo lắng hơn, ông chủ cảm thấy Đại Ninh không quay về còn tốt hơn. Đại Ninh đột nhiên lại nhớ ra một chuyện, vào giờ này kiếp trước, cô mất đi bố mẹ thì tâm trạng rất buồn bã, lúc đó cô đang ở nước ngoài, ông nội cũng bảo cô ở đó cho khuây khỏa tâm trạng, không cần quay về.
Xém tí nữa là chú Tiền sặc nước rồi, bình thường cô cả không để tâm đến chuyện gì, vào lúc này đột nhiên lại hiểu ra mọi chuyện.
Đại Ninh cũng không ngờ rằng cô lại đoán đúng: “Mau nói cho con biết đi, nó đã gây ra chuyện gì rồi?”
Chú Tiền thấy cô đã đoán đúng, chỉ đành không giấu giếm cô nữa, giọng nói của ông ta khe khẽ: “Trong nhà thật sự xảy ra chuyện rồi, cậu cả và Ngôn Minh Khấu đánh nhau, kết quả cậu Ngôn đã ngã xuống bậc thang, trở thành người thực vật. Ông Kỷ nói, cô không quay về cũng tốt, khoảng thời gian này nhà họ Ngôn nhất định sẽ tìm tới kiếm chuyện.”
Vừa nghe thấy lời này, nụ cười trên môi Đại Ninh trở nên nhạt dần.
Cô cau mày: “Sao Kỷ Mặc Giác lại hồ đồ vậy chứ? cho dù nó và Ngôn Minh Khấu có xảy ra mâu thuẫn thì nó cũng không nên không biết chừng mực, ra tay mạnh như thế chứ.”
“Ông chủ cũng nghĩ như vậy đó, chuyện này có gì đó đang nghi. Cậu cả nói cậu ấy thật sự không có ra tay mạnh, nhưng hôm đó người xảy ra xung đột với Ngôn Minh Khấu chỉ có mình cậu ấy, nơi xảy ra chuyện cũng không có camera, ai cũng không kể rõ được chuyện này. Nhà họ Ngôn tìm đến nhà gây chuyện, ông chủ lại tin cậu ấy, mấy ngày nay đang đi thu thập chứng cứ.”
Triệu Dữ ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện với nhau, anh ta quan sát vẻ mặt của đạininh, liền đoán ra được thân phận của người tên Ngôn Minh Khấu này không hề tầm thường, trông Đại Ninh có gia thế tốt như vậy, bởi vậy gia tộc khiến cô phải sợ sệt chắc chắn có địa vị không hề thấp.
Trên thực tế thì anh ta đoán không sai, ở Bắc Kinh giàu có vô cùng, hai nhà giàu nhất là hai doanh nghiệp đối đầu với nhau.
Một nhà là nhà họ Kỷ, một nhà là nhà họ Ngôn.
Gia cảnh nhà Ngôn Minh Khấu cũng không thấp hơn Kỷ Mặc Giác bởi vậy chuyện này cũng khiến ông nội thấy bó tay, thậm chí cảm thấy cháu gái mình ở bên ngoài sẽ an toàn hơn ở nhà.
Đại Ninh không ngờ rằng kiếp trước cô đã bỏ qua khoảng thời gian này, dĩ nhiên Ngôn Minh Khấu không phải bị Kỷ Mặc Giác đánh ra như thế, nếu không sao kiếp trước khi cô về nước thì nhà họ Kỷ lại trở nên an bình không có chuyện gì được chứ.
Cô hỏi Thanh Đoàn: “Cậu giúp tôi kiểm tra xem, là ai khiến Ngôn Minh Khấu trở thành người thực vật vậy?”
Thanh Đoàn bay đi lật sách.
“Không phải em trai cô làm, là do cậu của Ngôn Minh Khấu làm đó. Cậu và mẹ nhỏ của anh ta ở chung với nhau, chuyện này đã bị Ngôn Minh Khấu nhìn thấy, nên kết quả là đi giá họa cho em trai cô.”
Nhà giàu nhà họ Ngôn này, quan hệ của họ vô cùng phức tạp, ông chủ nhà họ Ngôn mới cưới một cô vợ nhỏ tầm hai mươi tuổi, chả trách sao lại xảy ra chuyện thế này.
Kỷ Mặc Giác là một tên khốn nạn, vừa hay trong khoảng thời gian này anh ta lại đang giành “bạn gái” của Ngôn Minh Khấu, cái họa này bị úp cũng đúng người lắm.
Đợi đã, nhà họ Ngôn, Ngôn… sau này sẽ trở thành một trong số những ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh.
Đại Ninh hỏi: “Em trai tôi không phải là một trong số các nam chủ hay sao?”
Thanh Đoàn thản nhiên nói: “Dĩ nhiên không phải rồi, Kỷ Mặc Giác là một trong những nam phụ nhất ấy, cô nghĩ cái gì vậy chứ, cả nhà cô không ai có mệnh làm nhân vật chính cả.”
“Kỷ Điềm” người duy nhất có mệnh nữ chính còn bị người khác xuyên sách chiếm lấy thân xác nữa.
Đại Ninh vô cùng tức giận, cô vẫn luôn thắc mắc, sao trong tương lai nhà họ Ngôn lại vực dậy vậy chứ, thế lực lại còn lớn mạnh hơn nhà cô, ông Kỷ như thể bị bọn họ chèn ép, nên mới vội vàng tìm người để giao Kỷ Đại Ninh cho, cuối cùng tạo ra kết cục thê thảm, sói đứng cửa trước hổ đứng cửa sau.
Người may mắn thứ hai, nhất định xuất thân từ nhà họ Ngôn!
Cái đứa em đáng ghét này của cô, còn không có mệnh làm nam chính nữa, vậy mà còn bảo vệ “Kỷ Điềm” như vậy, bị ngược cũng đáng đời lắm.
Vậy mà lúc đó “Đỗ Điềm” cũng câu dẫn được người may mắn ở nhà họ Ngôn! Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà cô không hề hay biết nữa vậy?
Trong lòng Đại Ninh suy nghĩ một hồi, cô đưa ra quyết định.
Nếu như ông chủ kỷ và Kỷ Mặc Giác đều có thể vượt qua ải khó khăn này, thì cuối cùng nhà họ Ngôn cũng đã điều tra ra chân tướng, cô không cần phải quay về gây chuyện thêm làm gì, cái gì thì cũng phải biết trước biết sau kĩ càng mới được, nếu bảo cô đi điều tra hoặc tham gia vào chiến trường, thì cô đúng là phế vật.
Chuyện quan trọng hơn mà cô nên làm là chuyện ngược lại với đạo trời, chính là cuối cùng có thể bảo vệ được tính mạng của ông nội.
Chuyện giữa những người may mắn, phải để bọn họ đối đầu thì mới có hy vọng. Không phải bây giờ bên cạnh cô còn có một tấm vương bài là Triệu Dữ hay sao?
Đại Ninh thả lỏng cơ thể, cô cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm nhỏ: “Vậy tạm thời con sẽ không quay trở về, chú Tiền, chú bảo ông nội điều tra nhà họ Ngôn thử xem, không chừng đây là chuyện họ tự làm ra lúc tranh giành gia sản ấy.”
Chú Tiền gật đầu: “Tôi sẽ chuyển lời cho ông chủ.”
Chuyện này Triệu Dữ cũng ngồi trước mặt để nghe, chú Tiền có chút ngại ngùng, ông ta cố gắng dày mặt nói: “Cậu Triệu à, cô cả nhà tôi phải làm phiền cậu thêm một khoảng thời gian rồi.”
Sao ông ta cứ luôn có cảm giác mình đang ném quả bom hẹn giờ vào tay người ta vậy chứ.
Triệu Dữ lại rất bình tĩnh: “Không có gì.”
Đại Ninh biết, đi theo người may mắn vô cùng an toàn, suy cho cùng cái mác được dán trên người bọn họ chính là “Gặp nạn lớn cũng không chết, hóa nguy hiểm thành điềm lành.”
Cô không chịu nổi dáng vẻ ngay thẳng của Triệu Dữ, cái tay dưới bàn cố ý chọc vào lòng bàn tay của Triệu Dữ. Triệu Dữ liếc mắt nhìn cô, trước mặt chú Tiền, anh ta dễ dàng nắm lấy tay cô.
Lạnh lùng đúng là lạnh lùng, Triệu Dữ không căng thẳng thì cô cũng cảm thấy không vui, cô rút ngón tay về, ngước mắt lên nhìn thì thấy Lam Dung Dung và Lam Lăng Vân đang ghé thăm.
Khi hai anh em hai người họ vào, ánh mắt họ đổ dồn lên hai người khác nhau.
Tâm trạng Lam Dung Dung nặng trĩu, cô ta dò xét Triệu Dữ, tối qua Triệu Dữ bị bỏ thuốc nhưng lại từ chối cô ta, hôm nay lại không có chuyện gì, là tự anh ta vượt qua hay anh ta đi tìm người khác?
Lam Lăng Vân lại trực tiếp hơn nhiều, lúc anh ta quay về, anh ta thấy áy náy cả đêm, bây giờ dưới mắt anh ta còn có cả quầng thâm. Anh ta trực tiếp chạy nhào đến: “Ninh Ninh à, hôm nay anh mang nhiều quà đẹp đến cho em này, sau này anh nhất định bảo vệ kỹ càng cho em!”
Đại Ninh còn chưa nói gì thì chú Tiền dã ngăn cản anh ta lại: “Cậu Lam à, trong lòng chúng tôi xin nhận ý tốt của cậu. nhưng chúng tôi sẽ bảo vệ cho cô cả nhà chúng tôi.”
Lam Dung Dung nhìn thấy đám người chú Tiền thì tâm trạng vô cùng phức tạp, vốn dĩ cô ta còn tưởng Đại Ninh là cô gái nhà quê lớn lên ở nơi rừng sâu nước độc, không ngờ gia cảnh nhà người ta còn tốt hơn mình.
Trong lòng cô bỗng có một cảm giác nguy hiểm, Triệu Dữ là người có tương lai do cô ta nhìn trúng, tuyệt đối không thể nhường cho Kỷ Đại Ninh.
Cô ta cười vui vẻ nói: “Triệu Dữ, hôm nay tôi đến là muốn bàn với anh về mấy mảnh đất bên Ô Đông, anh xem thử xem có rảnh không?”
Ô Đông nằm ở một thành phố khác, cách huyện Huân một khoảng, hai năm trước thậm chí nó còn được người ta gọi là “mảnh đất vàng.”
Người nhà họ Thân Đồ lọt lưới, ai cũng vô cùng yêu thích mảnh đất đó, nhưng chuyện phân chia bát súp này là một chuyện không hề dễ dàng. Suy cho cùng nhà họ Thân Đồ cũng không phải là không còn ai, ở Thái Châu xa xôi còn có một mối hiểm họa lớn mang tên Thân Đồ Phong.
Lam Dung Dung rất muốn có được mảnh đất này, nếu như cô ta lấy được đó, thì cho dù sau này nhà họ Lam có thuộc về Lam Lăng Vân, thì cô ta cũng có tiền để tự sáng lập công ty cho riêng mình. Nhưng cô ta biết rằng, anh trai cô ta sẽ không lấy được mảnh đất này. Nếu như giả dụ Triệu Dữ là cái tên kế thừa sản nghiệp nhà họ Lam, thì có khi anh ta sẽ làm được.
Triệu Dữ cau mày, tuy rằng anh ta biết rằng đến với huyện Huân sẽ có một bước đột phá mới, nhưng chuyện này ngày càng đi xa rồi, nếu như gã Thân Đồ Phong, người còn sót lại của nhà họ Thân Đồ bị bức ép thì cũng không dễ động đến.
Lam Dung Dung chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, dã tâm quá lớn rồi!
Triệu Dữ lắc lắc đầu: “Xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp đỡ các người đến đây mà thôi, bố mẹ tôi còn đang nằm bệnh trên giường, tôi phải nhanh chóng quay về thăm bọn họ.
Vẻ mặt Lam Dung Dung thất vọng.
Đại Ninh chống cằm, nhìn người này rồi lại nhìn người kia.
Thanh Đoàn nói: “Triệu Dữ quyết định như vậy cũng không sai, ở lại cướp đất đai sẽ gặp nguy hiểm. Trong sách gốc thì anh ta từ bỏ, Lam Dung Dung lại không nỡ từ bỏ miếng thịt này, kết quả xém chút khiến nhà họ Lam phải sụp đổ.”
Chả trách sao người nữ chính này sau này không xuất hiện bên cạnh nam chính, thì ra không có cùng suy nghĩ.
Rất nhanh, Đại Ninh suy nghĩ một hồi rồi đưa ra một quyết định. Sao Triệu Dữ lại không giành được chứ? Anh ta phải giành đến không thiết sống nữa mới hay.
Cô không thể gạt Triệu Dữ cả đời được, khiến anh ta đánh mất cô một cách khắc cốt ghi tâm, thì cô mới có thể yên tâm đi đối phó với người may mắn thứ hai được.
—-
Triệu Dữ quyết định mấy ngày nữa sẽ quay về thôn Hạnh Hoa, bây giờ trong tay anh ta đã có một ít tiền, không nói đến những thứ khác, anh ta đã đủ tiền trị bệnh cho bố mẹ mình rồi.
Buổi chiều anh ta mang theo ít văn kiện, định sẽ đi bàn giao công việc cuối cùng với Lam Dung Dung.
Đại Ninh vừa ngủ trưa dậy, Triệu Dữ đang chuẩn bị đi ra ngoài. Cô đang rất buồn ngủ, hai mắt cô lờ đờ, Triệu Dữ đi đến bỏ vào bàn tay nhỏ của cô một bình thuốc mỡ.
Đại Ninh tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Khó khăn lắm Triệu Dữ mới ngại ngùng mở miệng, cho dù như thế, anh ta vẫn khẽ sờ vào mái tóc cô, cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng để nói chuyện: “Thoa cái này lên vết thương sẽ thấy đỡ hơn một chút.”
Đại Ninh gật đầu, cũng không biết Triệu Dữ lấy thứ này từ đâu ra, lúc anh ta đi ra ngoài mua có bị người ta xem là cầm thú hay không?
“Tôi đi ra ngoài làm chút việc, mấy ngày nữa sẽ dẫn em đi, nếu như em buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một chút.” Anh ta ngừng nói, hỏi cô: “Em có muốn mua thứ gì không? Tối tôi sẽ mang về cho em.”
Mắt Đại Ninh sáng lên, cô õng ẹo nói: “ Tôi muốn ăn vằn thắn, bánh rán dâu tây, bánh viên bạch tuộc, à đúng rồi, ở huyện Huân còn có tò te nữa, tôi cũng muốn mua.”
Trông cô lúc này đúng là vô cùng dễ thương, đến những món mà cô muốn mua cũng dễ thương vô cùng.
Khắp hành lang không có lấy một bóng người, anh ta vô cùng rung động, không tự chủ được cúi đầu xuống hôn cô. Đây là lần đầu tiên trong đời Triệu Dữ cảm thấy lưu luyến đến thế, sự lưu luyến tỏa ra khắp môi cô, khiến anh ta không nỡ buông ra.
Môi của cô gái vừa mềm vừa thơm, anh ta còn nếm thấy vị ngọt, hơn nữa cô còn ngoan ngoãn quyến rũ, khẽ ôm lấy cổ anh ta để phối hợp với anh ta.
Lúc này Triệu Dữ mới hiểu tại sao những đế quân thời xưa lại mất nước, giờ này khắc này, anh ta không còn muốn bước ra khỏi cửa nữa.
Anh ta lại hôn lên gò má hồng của cô, cảm giác lạ này không hề xấu chút nào.
Đại Ninh nhớ đến đồ ăn và đồ chơi của mình, cô né môi anh ta ra: “Anh phải mua cho đủ nhé, không được thiếu món nào đâu đó.”
Sao Triệu Dữ lại có thể không đồng ý, cô nói gì anh ta cũng đồng ý: “Ừm.”
Đại Ninh cảm thấy rất thần kì, thì ra đây chính là đàn ông.
Thì ra sự khác biệt giữa “đã lên giường” và “chưa lên giường” lại lớn đến thế, nếu như là trước đây, có lẽ Triệu Dữ sẽ nói ra bốn chữ: “Làm loạn vô cớ.”
Triệu Dữ cũng không phát hiện, cũng không biết là từ khi nào, không phải là Đại Ninh chủ động chạy đến bên cạnh anh ta nữa mà lại biến thành anh ta, anh ta mong muốn có được mọi thứ của Đại Ninh.
Tác giả có điều muốn nói: Về sự khác nhau giữa “đã lên giường” và “chưa lên giường”.
Chưa lên giường.
Triệu Dữ: Làm loạn vô cớ.
Đã lên giường.
Triệu Dữ: Được, được mà, không có vấn đề gì cả.
Nói đến vết tích thì hôm qua trong truyện cũng có đề cập, trên người Đại Ninh có vết cắn, chương trước Triệu Dữ có cúi xuống hôn cô.
Chương hôm qua, mọi người kiểu: Chỉ có vậy thôi hả? Tôi ủng hộ cho cô mà cô chỉ cho tôi xem cái này thôi hả?
Tôi kiểu: Tôi không có sai mọi người hiểu hay không? Chỉ có vậy thôi đó, nửa đêm hôm qua tôi còn bị khóa nick một lần! Tôi đi tìm ai để cãi lý đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.