Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 33: Cái Đồ Vô Liêm Sỉ

Đằng La Chi Vi

16/09/2022

Cũng không biết Triệu Dữ và Thôi Nghiêu đã thương lượng gì với nhau, cuối cùng Triệu Dữ đã đồng ý cho Thôi Nghiêu ở lại.

Thôi Nghiêu tự nhận là lúc trước có làm việc cho Thân Đồ Phong, dĩ nhiên anh ta rất có năng lực.

Về mảnh đất ở Ô Đông đó, dĩ nhiên Thôi Nghiêu cũng từng tham gia vào hạng mục điều tra thảo luận. Sau khi biết Triệu Dữ muốn đến đó, anh ta nói muốn đi theo, có lẽ cũng có thể giúp đỡ được gì đó.So với việc Thân Đồ Phong có thể giành được mảnh đất này, dĩ nhiên anh ta càng hy vọng Triệu Dữ và Lam Dung Dung có thể giành được nó.

Bốn bề Ô Đông đều là nước, đi đường thủy là đến nhanh nhất, phải ngồi tàu một ngày một đêm để qua sông.

Trong lòng Đại Ninh cũng có tính toán, cô quyết định cũng đi theo, Triệu Dữ biết chuyến đi này chỉ đi để kiểm tra, không có nguy hiểm gì, nên cũng không đuổi cô về.

Hồ ở Ô Đông rất đẹp, đưa cô đi theo để ngắm thử cũng được.

Bởi vì có thêm Đại Ninh tham gia vào, nên hành lý của Triệu Dữ đã nặng hơn nhiều lần.

Buổi sáng, khi mọi người tụ tập ở bến phà, Đỗ Điềm vừa nhìn một cái liền nhìn thấy Đại Ninh.

Trời tháng mười, không khí đã bắt đầu se se lạnh, trên mặt đất chỉ có ánh nắng yếu ớt, Kỷ Đại Ninh vẫn cầm một chiếc ô bằng giấy dầu đẹp đẽ tinh tế để che nắng.

Ở phía trên, cô mặc một chiếc áo nịt ngực lại màu trắng sữa, và chiếc váy có màu xanh nước biển nhạt. Những dải ruy băng của chiếc váy được thắt chéo ra phía sau lưng, rồi uốn lượn lên đến phần cổ, trở thành một chiếc váy màu xanh lam xinh đẹp.

Trước giờ vẻ đẹp của Đại Ninh đều không có chừng mực, lúc đó có mười người đàn ông, thì có tới chín người đang nhìn cô, người duy nhất không nhìn chính là Thôi Nghiêu đứng bên cạnh Đỗ Điềm.

Trong lòng Đỗ Điềm vô cùng bất mãn, rõ ràng là đang đi làm chuyện chính sự, nhưng Kỷ Đại Ninh lại ăn mặc phô trương như đang đi du lịch vậy. Trước khi xuyên sách, Đỗ Điềm là một nhân viên văn phòng vô cùng tài giỏi, thương trường cũng là sở trường của cô ta.

Trên thuyền không chở được quá nhiều người, Đại Ninh không dẫn chú Tiền theo, chỉ mang theo hai người vệ sĩ. Thấy đủ người rồi thì Triệu Dữ nói: “Đi thôi.”

Sau khi đi một ngồi thì Triệu Dữ đứng khựng lại, anh ta nhận lấy cây dù trong tay cô cả, che nắng cho cô.

Đại Ninh nghĩ đến việc Đỗ Điềm đang đứng phía sau nhìn thì tâm trạng cô vô cùng vui vẻ, Triệu Dữ ngày càng đi đúng đường rồi.

Đại Ninh đã từng ngồi trên du thuyền hào hoa rồi, đây là lần đầu tiên cô ngồi trên chiếc tàu nhỏ như này, “nhỏ” cũng không phải là nhỏ lắm, chí ít thì trên thuyền còn có phòng có thể nghỉ ngơi, và boong tàu để ngắm phong cảnh.

Đi đến nơi mới phát hiện hai anh em nhà họ Lam cũng ở đây.

Lam Dung Dung vui vẻ chạy đến, nhìn thấy Đại Ninh và Đỗ Điềm, xém chút cô ta không cười nổi nữa, cũng may cô ta không ngu ngốc, cô ta gọi mọi người lên thuyền.

Tính thêm vệ sĩ mà Đại Ninh dẫn theo và người do nhà họ Lam dẫn theo, trên thuyền có hai mươi người.

Đại Ninh nhìn thấy mấy gương mặt lạ lùng, cô hỏi Triệu Dữ: “Bọn họ là ai vậy?”

Triệu Dữ cũng không thèm nhìn họ: “Người của tôi.”

Đại Ninh chớp chớp mắt: “Người của anh hả?”

“Ừm.”

Trong phút chốc, Đại Ninh đã hiểu ra, cô nở nụ cười xấu xa: “Anh giúp Lam Dung Dung làm việc, thật ra đã âm thầm có được không ít lợi ích nhỉ!”

Triệu Dữ cũng không phủ nhận: “Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả!”

Quả nhiên, nam chính cũng không thể nào là người thật thà, anh ta cũng đâu phải người làm công cho Lam Dung Dung. Nói không chừng những lợi ích bên ngoài mà Lam Dung Dung có được, còn không bằng những lợi ích bên trong mà Triệu Dữ nhận được nữa.

Trình độ của Triệu Dữ rất cao, Lam Dung Dung cho anh ta mượn mấy người, trong khoảng thời gian nhắn, anh ta đã phát triển thành công đoàn đội của riêng mình. Nếu như lần này không đi Ô Đông, thì cũng không ai biết chuyện này.

Đại Ninh đảo mắt suy nghĩ, vận may trong sách gốc được chia ra làm ba phần, phân chia hết cho những người nam chính, họ có được thành tựu gì kì lạ thì cũng không có gì bất ngờ.

Thậm chí Đại Ninh còn đoán rằng, nếu như giành được mảnh đất Ô Đông kia, thì Triệu Dữ sẽ không đưa nó cho Lam Dung Dung, tuy rằng Triệu Dữ là một người tốt, nhưng anh ta cũng đâu phải thánh thần, chuyện may áo cưới cho người khác này, càng nhìn càng thấy ngốc nghếch.

Ngoài đám đàn em ra, bà người con trai và ba người con gái còn lại đã tạo ra cục diện kì lạ, Đại Ninh ngồi cùng với Triệu Dữ, hai anh em nhà họ Lam ngồi chung một chỗ, Đỗ Điềm đang nói chuyện với Thôi Nghiêu.

Đại Ninh nhỏ tiếng hỏi Triệu Dữ: “Cái anh Thôi Nghiêu đó, thật sự không có vấn đề gì hay sao?”

Triệu Dữ không trả lời nghe: “Ăn quýt không?”

Đại Ninh gật đầu.

Triệu Dữ vừa lột quýt cho Đại Ninh, vừa nói: “Rất có thể, chuyện Thôi Nghiêu có thù với Thân Đồ Phong là sự thật, nhưng lai lịch của người này không rõ ràng, tôi không tin anh ta.”

“Không tin mà anh còn dẫn theo anh ta hả?”

Triệu Dữ nói: “Anh ta rất có ích.”

Có người tự mình tìm đến cửa, bán sức bán mạng, nói không cần thì uổng lắm. Những thông tin mà Thôi Nghiêu cung cấp vô cùng hữu ích, cứ đề phòng các mặt khác là được.

Lam Dung Dung chưa từng gặp Thôi Nghiêu, lúc này cô ta ngồi đó để nghe ngóng thông tin của Thôi Nghiêu.

Đỗ Điềm thấy tình hình như vậy thì hồi chuông tranh giành đàn ông vang lên, trong tích tắc cô ta cũng sáp lại. Trong lòng mấy người bọn họ đều có dự định riêng, họ ngồi vòng quanh nhau, ngoài miệng vẫn đang thảo luận chuyện ở Ô Đông.

Đại Ninh không thích nghe mấy chuyện này, cô cầm lấy trái quýt được lột sẵn trong tay Triệu Dữ rồi chạy ra bên ngoài.

Triệu Dữ nhìn theo bóng lưng của cô, giọng nói của người con gái từ bên ngoài truyền vào: “Chú thuyền trưởng ơi, chú đi tìm cho con cái cần câu đi, con muốn câu cá.”

Triệu Dữ biết cô sẽ tự mình tìm niềm vui, nên anh ta thu hồi ánh nhìn.

Thôi Nghiêu lấy bản đồ khoáng sản ở Ô Đông ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Đỗ Điềm lại có chút vui vẻ, vẫn là người do cô ta dẫn đến hữu dụng.

Triệu Dữ lạnh lùng nhìn Thôi Nghiêu, trong lòng anh ta lóe lên mấy suy nghĩ.

Lam Lăng Vân cũng không thích nghe người ta thảo luận mấy chuyện này, đối với cậu cả nhà họ Lam mà nói, dĩ nhiên mảnh đất này rất đắt giá, nhưng không có được nó anh ta cũng không nghèo đi, cần gì tranh đến anh sống tôi chết làm gì, anh ta muốn đi tìm Đại Ninh.

Vẻ mặt Triệu Dữ điềm tĩnh, nói: “Cậu Lam, anh thấy thế nào?”

Mặt Lam Lăng Vân sững sờ: “Hả? Tôi thấy cái gì?"

Lam Dung Dung có chút gượng gạo, cô ta véo anh trai mình: “Anh à, anh chăm chú chút đi.”



Cậu Lam bắt đầu không chăm chú, góc nhìn này của anh ta rất đẹp, vừa ngước mắt lên nhìn sẽ nhìn thấy boong tàu, mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài không buông. Nước hồ long lanh, cô gái ngồi ở tầng dưới boong tàu, chiếc váy màu xanh biển nở rộ trên cái cổ vừa trắng vừa thon của cô. Cô vốn dĩ đã đẹp không thể tả thành lời, giờ lại còn tháo giày ra, để chân mình hòa vào dòng nước, đẹp như một bức tranh vậy.

Tâm hồn Lam Lăng Vân treo ngược cành cây, khiến Triệu Dữ cũng phải quay đầu lại nhìn một lần, nhìn thấy cảnh đó, Triệu Dữ bình tĩnh giơ tay đóng cửa sổ lại.

Triệu Dữ: “Bên ngoài gió có hơi lớn, cô Lam, cô nói tiếp đi.”

Lam Lăng Vân: “...”

Anh ta hận mình không thể nhìn xuyên qua lớp cửa sổ, nhìn thấy cảnh bên ngoài.

Không khí bên trong có khác thường đến đâu cũng không thể ảnh hưởng đến Đại Ninh đang ở bên ngoài. Ngoài việc thả diều thì cô câu cá cũng rất giỏi, cô không cần phải nhìn mặt hồ, chỉ dựa vào cảm giác lúc cầm cần câu trong tay cũng có thể cảm nhận thấy rõ ràng cá có cắn câu hay không.

Thanh Đoàn rất kích động: “Kỷ Đại Ninh, mau thu dây, mau thu dây.”

Đại Ninh từ từ kéo lên, quả nhiên cá đã cắn câu, không còn chạy được nữa. Đại Ninh không muốn tự mình động tay vào, cô ghét cá sống có mùi, nên ra lệnh cho người ta nói: “Này, anh đến đây tí đi.”

Một người thanh niên đang bận rộn trên tàu đỏ mặt, anh ta không chắc hỏi: “Tôi hả?”

“Đúng rồi.” Cô nở nụ cười ngọt ngào: “Anh giúp tôi lấy cá ra, rồi lại mắc mồi câu mới vào được không?”

Anh trai đó gật gật đầu.

Cứ như thế, đám người Triệu Dữ họp hành, Đại Ninh tự mình câu cá chơi, mãi cho đến hoàng hôn, tự cô đã câu được nửa thùng cá.

Những đám mây vàng đổ bóng xuống dòng sông, Triệu Dữ đi ra ngoài, bước đến tìm cô.

Anh ngư dân trẻ tuổi đang đứng bên cạnh cô ra vẻ nịnh bợ, giúp cô đổi mồi câu cá. Cũng may là cô cả đã mang giày vào, khó khăn lắm cô mới có thể im lặng ngồi lâu như vậy.

Triệu Dữ nói với ngư dân kia: “Cảm ơn anh, để tôi làm cho.”

Anh ngư dân nhìn nhìn Đại Ninh, rồi lại nhìn nhìn Triệu Dữ, anh ta đã hiểu ra gì đó, thất vọng rời đi.

Mặt sông rất êm đềm, lúc vào chiều sẽ có gió trên sông thổi đến, Triệu Dữ ngồi xuống bên cạnh cô, Đại Ninh lười biếng quen nên tựa vào người anh ta. Triệu Dữ cũng không đẩy cô ra, ngược lại còn thuận tay ôm lấy cô, để cô dựa thoải mái hơn chút.

“Em câu nhiều như thế, tối nay có muốn tôi nướng cho em ăn không?”

Vừa nghe vậy Đại Ninh liền lấy lại tinh thần: “Được thôi, trên thuyền có vỉ nướng không?”

“Chắc là có, để tôi đi mượn.”

Khi Lam Lăng Vân từ từ bước ra thì liền chứng kiến cảnh tượng đau lòng này, anh ta cũng không phải người ngốc, nói hai người này không có gì không ai thèm tin. Trái tim của cậu Lam vỡ vụn, không lẽ do đêm đó ở “Phố Bất Dạ” anh ta không bảo vệ cho Ninh Ninh đàng hoàng, nên bây giờ Ninh Ninh đã thích người khác rồi sao?

Không chỉ có sắc mặt anh ta khó coi, sắc mặt của Lam Dung Dung và Đỗ Điềm cũng khó coi.

Chỉ có mình Thôi Nghiêu khẽ đưa mắt nhìn tất cả mọi người, trong lòng anh ta cũng hiểu ra điều gì đó. Có sáu người có mặt ở đó, có lẽ ra hơn mười mấy mũi tên tình cảm.

Triệu Dữ nói đi mượn vỉ nướng, anh ta đã thật sự mượn được vỉ nướng rồi.

Vốn dĩ anh ta có nhiều tài lẻ, anh ta đánh vẩy cá rất nhanh chóng, mắt Đại Ninh long lanh, cô ngồi một bên nhìn anh ta thoa nước xốt.

“Cho cay thêm chút đi.”

Cuối cùng thì Lam Lăng Vân cũng không cam tâm, anh ta đi lại gần: “Ninh Ninh, em có muốn ăn thử sô cô la với sữa bò nướng anh mang đến cho em hay không?”

Trong mắt Đại Ninh giờ chỉ nhìn thấy cá nướng của mình, cô không do dự lắc đầu.

Lam Lăng Vân không nỡ rời đi, anh ta nhìn nhìn Triệu Dữ, rồi quyết định hỏi để có một câu trả lời, anh ta nghiến răng nói: “Ninh Ninh, em có quan hệ gì với anh ta, em không thích anh ta đó chứ?”

Khi câu hỏi này được hỏi ra, bầu không khí trở nên kì lạ.

Đại Ninh không thèm suy nghĩ, cô gật gật đầu nói: “Thích chứ.”

Lam Lăng Vân không chấp nhận được câu trả lời này, anh ta tức giận rời đi, Lam Dung Dung cắn chặt răng tức giận nhìn sang Đại Ninh.

Chỉ có Đỗ Điềm là khống chế được cảm xúc, cô ta đè nén sự mỉa mai dưới đáy mắt của mình.

Người bất ngờ nhất với câu trả lời này là Triệu Dữ.

Anh ta ngây người nhìn sang Đại Ninh. Cô đốc thúc Triệu Dữ: “Mau trở cá đi, cá sắp khét rồi.”

Triệu Dữ lật cá lại, anh ta không nướng nhiều ca, cũng không khách sáo hỏi xem mấy người Lam Dung Dung có muốn ăn hay không, sau khi nướng chín cá thì anh ta đưa cho Đại Ninh.

Đại Ninh coi trọng chất lượng cuộc sống nên cô ăn không nhiều, cô ăn hai con cá nhỏ thì thấy no rồi.

Bóng trăng đã ló ra phía chân trời.

Thanh Đoàn không ăn thức ăn, thức ăn của nó chính là linh hồn, nó lại không có đủ năng lực săn mồi, nó sắp quên mất lần trước khi nó ăn no là khi nào rồi. Nó đói bụng ngồi xổm trong một góc thở dài.

Đại Ninh ăn uống no say thì đi rửa tay cho sạch.

Phòng ốc trên tàu rất nhiều, mỗi người đều có phòng riêng, tình huống gượng gạo như ở huyện Huân lần ấy sẽ không xuất hiện nữa.

Mỗi người đều quay về phòng của mình, Triệu Dữ thấy Đại Ninh ăn xong muốn rời đi, thì nắm tay cô lại.

Đại Ninh thắc mắc quay đầu lại: “Sao thế?”

Triệu Dữ dùng ngón tay lau tàn tro bám lên má cô, anh ta cúi xuống nhìn cô: “Hôm nay em có muốn ngủ với tôi không?”

Xém chút thì Đại Ninh không thể thở được. Không chỉ có cô, đến Thanh Đoàn cũng bị dọa hết hồn không dám nói chuyện.

Triệu Dữ nhìn phản ứng của cô, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi đùa đó.”

Đại Ninh nghe câu này thì liền biết không hay rồi, có lẽ Triệu Dữ muốn hỏi thử xem câu “thích” khi nãy của cô là thật hay giả, nhưng anh ta cũng rất thông minh, không hỏi cô mấy câu hỏi về mặt tình cảm nữa, anh ta đã học được cách nhìn phản ứng của cô để phán đoán.



nhìn việc Triệu Dữ âm thầm lấy được lợi ích với Lam Dung Dung thì liền biết suy nghĩ của anh ta sâu sắc đến độ nào, nếu như để anh ta biết được chuyện lên giường kia chỉ là chuyện ăn vạ, giữa hai người họ không hề xảy ra chuyện gì, thì chuyện không phát triển thuận lợi nữa.

Đại Ninh đã hiểu ra, cô không hề lo lắng, cô lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, cô nói gì đó bên tai Triệu Dữ.

Vẻ mặt điềm tĩnh của Triệu Dữ đã cứng đờ lại.

Anh ta ho một tiếng, đè nén giọng hỏi: “Tôi đi đâu tìm cho em đây?”

Đại Ninh nhìn vào trong thuyền, đưa cho anh ta một ý tưởng tệ hại: “Anh đi đến chỗ của Lam Dung Dung và Đỗ Điềm đòi đi.”

Triệu Dữ cau mày.

Đại Ninh không quan tâm anh ta khó xử đến cỡ nào, cô biết anh ta nhất định sẽ đi, cô tự mình vui vẻ chạy đi rồi nói: “Tôi về phòng đợi anh nhé.”



Cửa phòng của Lam Dung Dung bị gõ vang lên, lúc cô ta mở cửa nhìn thấy Triệu Dữ, mắt cô ta trở nên sáng rực, cô ta cười rồi nói: “Đã muộn vậy rồi, có chuyện gì sao hả Triệu Dữ?”

Triệu Dữ im lặng một hồi, anh ta quyết định không cần thứ thể diện này nữa: “Cho hỏi, cô có băng vệ sinh không?”

Lam Dung Dung: “?”

Cô ta tưởng do mình nghe lầm, nhưng gương mặt Triệu Dữ vô cùng nghiêm túc, cô ta biết khi nãy không phải là ảo giác, lớn đến chừng này rồi, đây là lần đầu tiên Lam Dung Dung bị hỏi một câu hỏi kì lạ như vậy, cô ta gượng gạo nói: “Không có.”

Triệu Dữ gật gật đầu, anh ta không nói gì nhiều thêm, đi gõ cửa phòng Đỗ Điềm.

Anh ta hỏi câu hỏi hệt như khi nãy, Đỗ Điềm trả lời theo bản năng: “Có.”

Cô ta sắp đến kỳ sinh lý rồi, dĩ nhiên có mang theo sẵn bên người.

Thế là cô ta đỏ mặt đưa cho Triệu Dữ, cô ta phát hiện có chuyện gì đó không đúng, gương mặt Đỗ Điềm bỗng trở nên trắng bệch đi, Triệu Dữ tìm thứ này cho Kỷ Đại Ninh sao?

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên tâm trạng Đỗ Điềm trở nên không vui.

Triệu Dữ nhận lấy: “Cảm ơn.”

Đỗ Điềm không nhịn nổi nữa: “Anh với Kỷ Đại Ninh…”

Triệu Dữ liếc nhìn cô ta, ra hiệu cho cô ta có gì thì cứ nói.

Đỗ Điềm thực sự không có can đảm để hỏi tiếp, thậm chí trong lòng cô ta có chút ngỡ ngàng, không lẽ những tình tiết quen thuộc của cô ta có gì sai sót sao? Chứ nếu không sao Triệu Dữ lại thân mật với Kỷ Đại Ninh như vậy? Chỗ dựa lớn nhất của cô ta là cô ta biết hết mọi tình tiết trong truyện, nếu như cốt truyện bị sai, trong lòng Đỗ Điềm sợ phát run.

Nếu như cô ta không định hỏi, thì Triệu Dữ cũng không chủ động kể chuyện gì , anh ta cầm món đồ đó đi đến phòng của Đại Ninh, quả nhiên cô vẫn còn chưa ngủ, cô đang nằm trên giường giải cửu liên hoàn (một trò chơi giải khóa theo kiểu mắc xích ở Trung Quốc), cũng không biết cô lấy từ đâu ra.

Thanh Đoàn cảm thấy cô quá hư rồi, bảo Triệu Dữ đi hỏi, hai cô gái còn lại chắc đã đoán biết được chuyện gì không đâu rồi. Không nói nữa, có lẽ đêm nay nó giận đến không ngủ được.

Gương mặt Triệu Dữ không cảm xúc, anh ta vỗ vỗ cô: “Ngồi dậy thay đi.”

Đại Ninh gác cằm lên vai anh ta, õng ẹo nói: “Anh thay cho người ta đi, chúng ta có quan hệ như vậy rồi, anh còn không chịu thay băng vệ sinh cho người ta, có phải anh không yêu tôi không?”

Triệu Dữ vô cùng đau đầu nhức óc: “Tôi không biết thay.”

Đại Ninh: “Tôi chỉ cho anh.”

Triệu Dữ ậm ờ nói: “Em tự mình thay có được hay không?”

“Không chịu không chịu.” Cô hờn dỗi: “Tôi không thích anh nữa, tôi muốn đi tìm Lam Lăng Vân.”

Triệu Dữ ôm chầm lấy cô, anh ta trách cô: “Không được nói bậy!”

“Vậy anh có đồng ý không?”

Giây tiếp theo, Thanh Đoàn bị nhốt vào phòng tối, trong lòng nó tuyệt vọng vô cùng, nó phát run dưới bức tranh khảm chữ giàu có và thân thiện.

Lại, lại xảy ra chuyện gì thế?

Mấy phút này chính là những giây phút phức tạp nhất trong đời Triệu Dữ, lúc anh ta ôm chầm lấy Đại Ninh, với sự huấn luyện của Đại Ninh, da mặt của anh ta đã dày hơn bao giờ hết.

Đại Ninh thì lại cười hi hi, cô không thấy ngại chút nào. Cô không cần thấy ngại, Triệu Dữ căn bản không dám nhìn.

Sau khi trải qua chuyện này, Triệu Dữ vĩnh viễn sẽ không nghi ngờ rằng hôm đó không hề xảy ra chuyện đó nữa. Đến băng vệ sinh cũng giúp cô thay rồi, cô có yêu anh ta hay không thì người đàn ông này cũng tình nguyện bảo vệ cô hết quãng đời này.

Ai bảo sự trói buộc này ngày càng chặt lại chứ?

Cô ngoan ngoãn cuộn mình vào trong chăn, đưa tay chạm lấy yết hầu của anh ta.

Triệu Dữ nhìn cô, trong lòng anh ta vô cùng bất lực, anh ta chỉ nghĩ được một thứ. Anh ta không có cách nào khiến cho cô gái hư hỏng này yêu anh ta, vậy nên anh ta chỉ có thể sống lâu hơn một chút, chí ít không thể chết trước Kỷ Đại Ninh.

Nếu không khi anh ta vừa chết đi thì ngay ngày hôm sau người vô liêm sỉ như Kỷ Đại Ninh sẽ đi tìm mùa xuân thứ hai mất.

Tác giả có điều muốn nói: Đại Ninh: Cho anh thử lòng tôi này! Lúc này còn dám nghi ngờ nữa không!

Triệu Dữ: …

Cái đồ vô liêm sỉ.

Triệu Dữ cũng sắp hạ màn rồi, kết cấu của truyện này là như thế này, tương tự như mấy truyện xuyên không, có ba câu chuyện, nhưng cuối cùng ba câu chuyện sẽ được ghép nối tạo thành một câu chuyện chính.

Tất cả nhân vật cũng sẽ xuất hiện cùng nhau.

Các người may mắn sẽ biết nữ chính lừa bọn họ. Cuối cùng chỉ có một người được định sẽ làm nam chính, hoặc có thể là không có. Các bạn không phải đoán mò cp làm gì, cứ đọc như mấy câu chuyện tách biệt với nhau là được, sao tôi lại không thể nói cho các bạn biết nam chính là ai hả, không phải muốn câu kéo các bạn đâu, vì tôi giờ đang viết nháp, tôi vẫn chưa viết xong, tôi cũng không chắc cuối cùng tôi thích ai nhất nữa.

Không cần đoán CP cuối cùng, vì với tình hình soạn thảo của tôi bây giờ, thì tôi sẽ viết nhanh hơn tốc độ đọc của các bạn, nên sĩ nhiên tôi sẽ là người quyết định nam chính là ai, nên các bạn có đoán CP cũng vô nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook