Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 32: Nữ Chính Kiên Cường
Đằng La Chi Vi
16/09/2022
Sự dịu dàng chưa kịp phản ứng lại vào lúc sáng, giờ đã được lưu lại tại thời khắc này.
Cuối cùng Triệu Dữ cũng không phải người vứt bỏ chuyện lớn không thèm quan tâm, anh ta giúp Đại Ninh vén tóc bên má ra phía sau tai, môi của cô gái bị anh ta ngậm đến ửng đỏ, tuy bình thường anh ta là người điềm tĩnh, nhưng lúc này vành tai của anh ta cũng có chút ửng hồng.
“Tôi đi ra ngoài nhé.”
Đại Ninh gật đầu, Triệu Dữ mau đi ra ngoài đi, cô thật sự sợ Triệu Dữ nói với cô muốn làm “chuyện tối hôm qua” thêm một lần.
Đợi khi anh ta đi xa rồi, Đại Ninh vứt hộp thuốc mỡ vào trong thùng rác, khi nãy không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, xem ra còn phải đợi thêm nữa.
Lúc Triệu Dữ đưa văn kiện cho lam dung dung, lam dung dung vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cô ta vẫn muốn thuyết phục anh ta.
“Thiết nghĩ anh cũng biết rõ giá trị của mảnh đất đó, đây là thứ có giá trị nhất mà nhà họ Thân Đồ để lại, nếu như chúng ta có thể giành được, sau này khi mọi người thấy anh, họ sẽ không dám xem thường anh.”
Nên biết rằng, từ một người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đến khi có được địa vị xã hội, không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm, rất ít người có thể cự tuyệt khi nghe thấy những lời như này.
Triệu Dữu bình tĩnh lắc đầu: “Không cần đâu.”
Anh ta thậm chí còn lười thuyết phục Lam Dung Dung đừng chạm vào mảnh đất đó, Lam Dung Dung xem thường Lam Lăng Vân, nhưng bản thân cô ta cũng chả có tài kinh doanh gì, rất dễ cược bản thân mình vào trong mảnh đất đó.
Cô Lam này rất cố chấp bướng bỉnh, tự tin đến kì lạ, trước giờ Triệu Dữ không khuyên răn người như vậy.
Lam Dung Dung khó tránh thấy tức vì lòng anh ta vững như bàn thạch.
Thấy Triệu Dữ lấy được lợi ích từ lời hứa xong thì rời đi, cô ta có chút không nỡ: “Triệu Dữ!”
Triệu Dữ dừng bước lại: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
Lam Dung Dung nói huỵch toẹt mọi chuyện ra: “Anh có năng lực như vậy, không nên ở lại trong cái thôn nhỏ như thế, nếu như anh bằng lòng, thì có thể đứng cùng chiến tuyến với tôi, sau này sẽ cùng nhau kinh doanh sự nghiệp của nhà họ Lam.”
Cô ta bước quan, tuy rằng cô ta rất yêu thích ngưỡng mộ người con trai này, nhưng ánh mắt cô ta vẫn chất chứa một chút kiêu ngạo mà chỉ người giàu mới có: “Tôi cần một người mạnh, bây giờ anh đã lấy được mớ thù lao này rồi, bố tôi sẽ không xem anh ra gì đâu.”
Lời nói đã rõ ràng như thế, cô ta đã nói rất rõ, cô ta muốn có một người chồng bằng lòng ở rể, mà người chồng này phải tích lũy được tiền của khiến bố cô ta xem trọng.
Triệu Dữ bình tĩnh nghe hết, anh ta cảm thấy rất buồn cười, cuối cùng anh ta cũng bật cười.
“Cô nói không sai, tôi không phải là người mạnh như lời cô đã nói, cô Lam vẫn nên tìm một người khác thì hơn.”
Anh ta quay người rời đi, Lam Dung Dung sốt ruột muốn kéo anh ta lại, nhưng Triệu Dữ lại tránh né cánh tay của cô ta: “Xin lỗi, tôi còn phải đi mua nhiều đồ lắm, hôm nay nói chuyện đến đây thôi.”
Nhìn thấy bóng dáng người con trai biến mất ở ngã rẽ cuối đường, Lam Dung Dung tức giận đến muốn nhảy dựng lên.
—
Những thứ Đại Ninh muốn mua không hề dễ tìm, đặc biệt là vằn thắn, đó căn bản không phải là món ăn của huyện Huân.
Triệu Dữ đi thử ba con đường, cuối cùng có một bà già không chịu nổi nữa nên đã làm riêng cho anh ta. Khi còn trẻ bà già này bán vằn thắn, Triệu Dữ hỏi tới hỏi lui thì biết ơn bà ta vô cùng.
Cách làm vằn thắn của bà ta dĩ nhiên là chính tông, Triệu Dữ thật lòng cảm ơn.
Bà nở nụ cười đến gương mặt có đầy nếp nhăn: “Thấy cậy hỏi nhiều người vậy rồi vẫn không chịu bỏ cuộc, có phải mua cho người thương hay không, cô ấy đang mang thai nên đòi ăn cái này hả?”
Triệu Dữ ngại ngùng nói: “Không phải ạ.”
Bà già càng vui vẻ hơn: “thì ra là theo đuổi con gái ha, cậu trai à, chúc cậu thành công nha.”
Lần này Triệu Dữ không nói gì nhiều thêm nữa, anh ta trả thêm nhiều tiền cho bà già, sau đó lấy vằn thắn rồi rời đi. Vốn dĩ lúc nói chuyện với Lam Dung Dung xong trời vẫn chưa vào chiều, giờ trời cũng tối mịt cả rồi.
Anh ta xách một đống đồ ăn mà cô cả bảo là muốn ăn đi đến phòng của cô, nghe thấy cô đang bật loa lớn, vừa đánh game, vừa nghe điện thoại.
Vốn dĩ Triệu Dữ muốn rời đi, nhưng không ngờ đầu dây bên kia, lại có giọng một người già: “Ninh Ninh à, con nghe thử suy nghĩ của ông nội thử xem, mấy ngày nữa con mười tám tuổi rồi, con trai của bác Mộ Dung sắp du học trở về rồi, ông nội xem ảnh của nó rồi, cậu trai đó vừa hoạt bát, lúc nhỏ không phải con thích chơi với nó lắm hay sao? Em trai con không hiểu chuyện, sau này Mộ Dung Lang có thể chăm sóc cho con.”
Đại Ninh để điện thoại trên đùi, cô nói cho có: “Dạ.”
Ông chủ biết cô nghe không lọt tai: “Nhà của chúng ta, giống như bố mẹ con ấy, hiếm khi nào kết hôn vì tình yêu lắm, tuy rằng ông nội cũng không muốn thế, nhưng mà con phải hiểu, sự hưng vượng của một dòng tộc, có lúc, đó cũng là thứ mà chúng ta nên suy nghĩ đến. Người chăm sóc cho con sau này, chí ít thì nó cũng phải có thế lực, có năng lực, thì ông nội mới có thể yên tâm. Đợi khi chuyện của Mặc Giác được giải quyết thì con quay về thử xem sao.”
Triệu Dữ im lặng một hồi, anh ta quay người rời đi.
Thanh Đoàn nhỏ tiếng nhắc nhở Đại Ninh: “Triệu Dữ đi rồi.”
Lúc này Đại Ninh ngẩng đầu lên, cô quăng điện thoại sang một bên, người ở bên kia đầu dây, dĩ nhiên không phải ông nội của cô. Tuy rằng ông nội có cảm giác nguy hiểm lo lắng, sợ em trai không bảo vệ cho cô, nhưng cũng không thể nào tìm đối tượng cho cô sớm như vậy được.
Đúng là quá thiệt thòi, gọi một diễn viên lồng tiếng là “ông nội”
Triệu Dữ rất thông minh, mới nghe có mấy câu thì anh ta cũng hiểu ra, nếu như anh ta không trở nên có thế lực trong một khoảng thời gian ngắn, thì chuyện giữa anh ta và Đại Ninh vĩnh viễn là chuyện không thể.
Tích cách của Triệu Dữ trầm tĩnh, anh ta sẽ không tự nhiên mà thấy tự ti, nhưng bởi vì anh ta đủ tỉnh táo, nên anh ta mới hiểu ra, có một số thứ, có cách biệt rất lớn.
Ông Kỷ xem trọng anh ta, đây là chuyện năm năm về sau theo sách gốc, lúc đó Triệu Dữ đã dựa vào năng lực của mình để trở thành một người thanh niên vừa đẹp trai vừa có tài.
Ông Kỷ cần một người cháu rể mạnh mẽ như hổ, tinh ranh như cáo, và hơn hết là trung thành như sói.
Triệu Dữ vô cùng thích hợp, nhưng thứ duy nhất mà ông chủ nhìn lầm chính là Triệu Dữ của lúc đó không hề yêu Đại Ninh, bởi vậy sự dũng cảm, tài trí và trung thành của anh ta mới không được áp dụng lên người Đại Ninh.
Bây giờ Đại Ninh không cho Triệu Dữ nhiều thời gian để trưởng thành như thế, cô muốn ép anh ta, đi đánh giết nhau.
Triệu Dữ đi đến phòng bếp hâm lại mấy món đồ ăn dễ nguội, ý nghĩ trong lòng của anh ta khó tan biến đi mất.
Những lời nói như vậy, trong một ngày, anh ta đã phải nghe hai lần.
Lần đầu tiên là do Lam Dung Dung nói, anh ta chỉ nghe như đang nghe trò cười, nhưng khi lại nghe thấy lời ông chủ Kỷ nói, anh ta biết những chuyện trên đời này đều có điểm giống và khác nhau.
Anh ta không thể chỉ dựa vào tình yêu mà lấy đi viên ngọc sáng nhà người ta nuôi dưỡng hơn mười mấy năm được.
Triệu Dữ cúi mặt, anh ta đổ vằn thắn ra cái tô sứ nhỏ, đem đến cho Đại Ninh.
Cô không nghe điện thoại nữa.
Hai mắt của cô cả long lanh: “Woa, thật sự có vằn thắn này!” Cô vui cùng vui mừng, cô gấp lên ăn thử một cái, khen ngợi nói: “Ngon thật đó.”
Cô không hề nhắc đến nội dung cuộc điện thoại khi nãy, ngược lại lại còn hỏi ngược lại anh ta: “Anh bàn giao hết công việc cho Lam Dung Dung chưa? Khi nào thì chúng ta có thể rời đi đây?”
Triệu Dữ sững sờ: “Tạm thời không đi nữa, tôi định đi xem thử mảnh đất Ô Đông kia.”
Đại Ninh không hề bất ngờ: “Ờ.”
Cô ăn rất ngon tay trái đang cầm thìa múc vằn thắn, tay phải lại đang cầm một cái bánh rán ngọt, cũng không chê bai hai thứ này ăn chung với nhau vừa ngọt vừa mặn.
Triệu Dữ thấy cô vui vẻ, không u sầu vì bất cứ chuyện gì, anh ta nhìn cô một hồi, tâm trạng anh ta phức tạp.
Anh ta nâng cằm cô lên, để cô nhìn vào mắt mình: “Em có thật sự muốn ở bên cạnh tôi hay không?”
Thì ra Triệu Dữ vẫn biết nên nghi ngờ một chút nhỉ?
Đại Ninh cắn nửa cái bánh rán, ậm ờ nói: “Ở bên cạnh anh thì có lợi ích gì hay không? Có tiền không? Có đồ ăn ngon không?”
Triệu Dữ bỏ cô ra, quả nhiên kiểu trả lời này của Đại Ninh chỉ nghĩ xem cô có đủ vui vẻ thoải mái hay không.
Triệu Dữ thấp giọng nói: “Sao tôi lại trông đợi ở em chứ.”
Nhìn thấu hay nhìn không thấy, không phải kết quả đều giống nhau hay sao?
Đại Ninh thấy lông mày anh ta nhíu chặt, cô cười rồi ngả vào lòng anh ta, nửa cái bánh rán bị ăn dở được đưa đến miệng Triệu Dữ.
Anh ta khẽ sờ vào gò má của cô, anh ta cũng không từ chối, anh ta cắn một miếng, trong mắt anh ta vẫn có một mảng tối sầm, phản chiếu nụ cười tươi như hoa của cô.
Đại Ninh cũng không biết liệu Triệu Dữ có nhìn ra kế hoạch của cô hay không. Anh ta rất thông minh, còn thông minh hơn nhiều so với dáng vẻ trầm tĩnh bây giờ của anh ta, Đại Ninh thường bị người ta coi thường, nhưng trước giờ cô chưa từng coi thường ai cả.
Triệu Dữ nắm lấy tay cô, đặt lên trên lồng ngực mình.
Trái tim người con trai đang đập rất mạnh, anh ta thấp giọng hỏi: “Em có cảm nhận thấy hay không? Đừng phụ lòng tôi.”
Thử giả vờ hồ đồ một lần để nhắc nhở cô, nếu như sau này vẫn bị Kỷ Đại Ninh chơi đến xoay vòng vòng thì không ai có thể cam tâm được cả.
Đại Ninh cảm thấy dáng vẻ bây giờ của anh ta rất hiếm gặp, phụ anh ta rồi thì có sao chứ? Anh ta sẽ giận dữ, hắc hóa sao? Chắc không đến nổi như vậy nhỉ.
Triệu Dữ nói: “Đồng ý với tôi đi.”
Đại Ninh cảm nhận một hồi, cô cẩn thận nói: “Cảm nhận thấy rồi, đập nhanh hơn tôi một chút.”
Anh ta im lặng một hồi.
Đại Ninh vô cùng vui vẻ: “Anh có muốn cảm nhận nhịp tim của tôi không?”
Triệu Dữ nhìn theo ánh mắt của cô, cô gái trẻ đang đứng ưỡn người kiêu ngạo, gương mặt anh ta không chút cảm xúc, kéo cổ áo cô lên. Cuối cùng anh ta quyết định từ bỏ việc dò xét Kỷ Đại Ninh mấy câu hỏi về vấn đề tình cảm. Nhất định là khi nãy anh ta bị điên mất rồi.
“Không cần.”
—
Triệu Dữ là một người dám nghĩ dám làm, anh ta quyết định sẽ tranh giành miếng đất ở Ô Đông, sáng sớm ngày hôm sau, khi Đại Ninh còn chưa thức dậy, anh ta đã nói cách nghĩ của mình cho Lam Dung Dung nghe.
Lam Dung Dung vô cùng vui vẻ, vốn dĩ cô ta nghĩ phải tự mình mặc giáp ra trận, không ngờ rằng Triệu Dữ lại thay đổi suy nghĩ, đồng ý giúp đỡ cô ta.
“Sở dĩ Ô Đông đắt giá như vậy là bởi vì có ba nguyên nhân, nguyên nhân thức nhất, địa hình tự nhiên của nó là hồ nước, ở đó có thể nuôi được ngọc trai, nguyên nhân thứ hai, những cái đảo xung quanh hồ nước đó, có rất nhiều vị thuốc tự nhiên. Thứ quan trọng nhất chính là…” Lam Dung Dung thấp giọng nói: “Tôi nghe nói Ô Đông có khoáng sản, một bể tinh thể mã não thô, nhiều không thể đếm nổi.”
Khoảng thời gian này Triệu Dữ cũng có đi tìm hiểu, lời Lam Dung Dung nói thật sự là sự thật. Không nói đến thứ khác, chỉ nói đến một bể tinh thể mã não, liền biết ngay nơi này rốt cuộc hấp dẫn đến mức nào.
Triệu Dữ im lặng một hồi: “Nhà họ Thân Đồ vẫn luôn giấu giếm mảnh đất này, bởi vì họ không muốn giao khoáng sản trên đất đó cho nhà nước, muốn lén lút lấy khoáng sản, chúng ta không thể dùng cách này được. Sau này nếu như lấy được mảnh đất đó, chúng ta phải dò khoáng sản, đào khoáng sản theo quy định của pháp luật.”
Lam Dung Dung có chút dao động, cô ta không muốn trình báo thứ lợi nhuận đó…
Triệu Dữ biết dã tâm của cô ta lớn hơn cả sự giàu có, anh ta thấp giọng nói: “Năm đó nhà họ Thân Đồ giàu có đến mức độ nào, bây giờ cô cũng thấy kết cục của họ rồi đó, mục đích của chúng ta là muốn làm kinh doanh, chứ không phải muốn khiêu chiến với pháp luật.”
Lam Dung Dung cuối cùng cũng vượt qua được sự tham lam trong lòng mình: “Được thôi, nhưng chúng ta làm cách nào để giành được mảnh đất đó đây?”
Ô Đông không phải là một thứ tài sản rõ ràng có thể đấu thầu được, người nhà họ Thân Đồ rất hay nghi ngờ, vì để che giấu cái bảo tàng Ô Đông này, họ thậm chí không để cho bất kỳ ai trong nhà họ Thân Đồ đứng tên cả, họ chia Ô Đông thành ba khi, cho ba người dân bình thường chất phác đứng tên.
Triệu Dữ nói: “Tôi đã suy nghĩ chuyện này rồi, chuẩn bị một số thứ, ngày mai chúng ta sẽ đến Ô Đông xem thử.”
Tuy rằng tuổi của anh ta không lớn, nhưng sự trầm tĩnh và phong thái của anh ta khiến người ta thấy rất yên tâm, có người vừa sinh ra đã thích hợp với sự thăng trầm của thương trường, không phân biệt tuổi tác, cũng không phân biệt chủng tộc. Như thể Lam Dung Dung đã tìm được người đáng tin, cô ta cười rồi gật gật đầu.
Trong lòng cô ta có chút vui mừng, xem ra không phải Triệu Dữ không có suy nghĩ gì với cô ta, nếu không sao hôm nay anh ta lại thay đổi suy nghĩ chứ, đột nhiên lại đi đồng ý với cô ta?
Triệu Dữ phớt lờ ánh mắt chất chứa tình cảm của cô ta, anh ta đứng dậy rời đi.
Lúc Triệu Dữ đi về, Đại Ninh đang chơi với chuỗi hạt trong sảnh lớn, từng mảnh thạch anh tím rớt xuống xung quanh cô, cô ngước mắt lên nhìn anh ta, vui vẻ nói: “Anh về rồi hả, có bất ngờ này.”
Triệu Dữ ngồi xổm xuống, anh ta giúp cô gom những mảnh thạch anh rớt bên cạnh lại: “Bất ngờ gì?”
Đại Ninh ra hiệu cho anh ta nhìn về phía cửa.
Đỗ Điềm đang vui vẻ đứng cạnh bên mép cửa, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông đội mũ.
Triệu Dữ nhìn thấy Đỗ Điềm liền cảm thấy kỳ lạ đến mức không nói được gì:...”
Đại Ninh cảm thấy rất thú vị: “Đỗ Điềm không nỡ bỏ anh ở lại, nên cô ta lại quay lại rồi: Vì để xem được màn kịch hay, nên cô cũng không đuổi Đỗ Điềm đi, nữ chính này cũng ngoan cường quá rồi chứ, chả trách sao sau này cô không có sức để chống lại cô ta.
Bây giờ Đỗ Điềm vẫn chưa trở thành cô hai nhà họ Kỷ, nhưng vẫn có dũng khí đôi co với Lam Dung Dung. Loại kiên trì này còn kiên trì hơn cây trúc già nữa.
Triệu Dữ nói: “Em đừng có nói bậy bạ.”
Anh ta đứng dậy hỏi Đỗ Điềm: “Sao em lại quay về rồi, không phải em đã rời đi cùng đám người anh Xuyên rồi hay sao?”
Đỗ Điềm điều chỉnh lại tâm trạng, hình tượng của cô ta đã bị suy sụp, bây giờ cô ta không còn mềm yếu dịu dàng nữa, cô ta nghiêm nghị nói: “Lúc Thân Đồ Bộ đến thôn, bọn họ gặp được em và mẹ em trước tiên, em nghe bọn họ nói muốn đến Thái Châu, hình như ở đó có một người thân rất lợi hại. Lần này trên đường quay trở về, em đã gặp được Thôi Nghiêu, anh ta đi từ Thái Châu đến đây, anh ta biết rất nhiều chuyện, nên cố tình đến để nhắc nhở mọi người.”
Đại Ninh liếc mắt nhìn người đàn ông tên là Thôi Nghiêu bên cạnh Đỗ Điềm.
Trông anh ta cũng không tệ, da anh ta rất trắng, dáng vẻ như thư sinh nhà giàu.
Thôi Nghiêu cởi nón ra trước mặt mọi người, mọi người ngạc nhiên phát hiện ra rằng, anh ta đã bị mất một bên tai, như thể bị người ta dùng máy cắt cắt đi vậy.
Thôi Nghiêu gật gật đầu: “Xin chào mọi người, nghe nói người của nhà họ Thân Đồ ở huyện Huân đều đã bị bắt rồi, nhưng mọi người phải cẩn thận, vì chuyện này không hề đơn giản như thế.”
Triệu Dữ bình tĩnh: “Chuyện như thế nào?”
Thôi Nghiêu do dự một hồi: “Lúc trước tôi làm việc cho chú của Thân Đồ Bộ, ông ta tên là Thân Đồ Phong, người này là một con cáo già, tâm tư gian xảo, ra tay tàn nhẫn, ông ta đã sỉ nhục em gái tôi, tôi không bảo vệ được nó còn bị cắt đi một bên tai.”
Chuyện này không có chứng cứ, trở thành án chưa giải quyết, Thôi Nghiêu nhịn nhục nhiều năm, vì để báo thù Thân Đồ Phong, nghe nói bên này đang xử trí nhà họ Thân Đồ nên anh ta nhanh chóng đi qua.
Cho dù chuyện này có là châu chấu đá xe, còn hơn là không làm gì cả.
Đại Ninh nhìn không hiểu, cô hỏi Thanh Đoàn: “Người tên Thôi Nghiêu này có thật lòng không? Triệu Dữ cần đề phòng Thân Đồ Phong, anh ta liền đến đây, có khi nào anh ta đang giả bộ không?”
Đúng là ngón tay vàng của nam chính nữ chính vô cùng mạnh mẽ, lúc Đỗ Điềm về quê cũng có thể tìm thấy một người biết tình hình còn có cùng kẻ địch, cố tình đến đây để giúp đỡ Triệu Dữ tránh khỏi nguy hiểm.
Thanh Đoàn cũng hoảng hốt, nó đi lật sách một lần, lòng nó rối bời: “Hình, hình như là thật đó.” Cốt truyện rất xa vời với sự xáo trộn của Đại Ninh, sách gốc chỉ có thể để tham khảo mà thôi.
Đại Ninh cũng không hy vọng vào nó, dù sao cô và Thanh Đoàn là một nhóm hai người xui xẻo mà.
Cô nhìn sang Triệu Dữ, gương mặt Triệu Dữ bình tĩnh, cũng không nhìn ra anh ta có tin hay không, Triệu Dữ nói với Thôi Nghiêu: “Vừa hay, tôi có một số chuyện muốn hỏi.”
Bọn họ đi sang một bên nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Điềm đổ dồn lên người Đại Ninh, sau khi trải qua chuyện bình thuốc thối kia, thì cô ta ngày đêm muốn giết chết Kỷ Đại Ninh.
Đại Ninh bỏ viên ngọc trai xuống, cô cười rồi nói với Đỗ Điềm: “Gần đây nhất định cô rất đau khổ nhỉ.”
Đỗ Điềm biết cô ta không thể nói chuyện với Đại Ninh, rất dễ bị chọc giận. Nhưng Đại Ninh lại ăn nói không suy nghĩ như thế, khiến cô ta không nhịn được phải hỏi lại cô: “Tại sao?”
“Cô đã đen nhiều hơn trước rồi, khóe mắt còn có vết nhăn kìa.”
Có người con gái nào chịu đựng được khi bị người khác nói như vậy đâu, lửa giận trong lòng Đỗ Điềm dâng trào, hai người họ như thể cố gắng hết sức làm mất mặt nhau.
“Cô ăn nói xằng bậy, tôi tốt hơn nhiều so với gánh nặng như cô, tôi dẫn Thôi Nghiêu đến đây, có thể giúp đỡ được anh Triệu Dữ, còn cô thì sao, cô ở lại có thể làm gì chứ? Còn không bằng Lam Dung Dung.”
“Sao cô biết tôi là gánh nặng chứ, tôi cũng có thể giúp anh ta mà.” Đại Ninh nghiêng đầu: “Anh ta rất thích tôi giúp anh ta ấy.”
Đỗ Điềm không tin cô cả kiêu ngạo này lại giúp ích được gì.
Đại Ninh cong môi, ngây thơ nói: “Tôi không giống với các người, mối quan hệ giữa cô với Triệu Dữ là mối quan hệ giữa Hao Thiên Khuyển và Nhị Lang Thần, còn mối quan hệ giữa tôi với Triệu Dữ là mối quan hệ giữa Sừ Hòa và Đương Ngọ.”
*Hao Thiên Khuyển và Nhị Lang Thần: mối quan hệ cấp trên cấp dưới, chủ tớ hỗ trợ lẫn nhau
*Sừ Hòa và Đương Ngọ: Ý chỉ mối quan hệ nam nữ, câu gốc là 锄禾日当午,汗滴禾下土. Sừ Hòa và Đương Ngọ chỉ bố và mẹ, Hãn Tích và Hạ Thổ là con trai con gái của hai người họ.
Đỗ Điềm suy nghĩ một hồi, mặt cô ta ửng đỏ cả lên: “Kỷ Đại Ninh, cô còn có mặt mũi hay không?”
Đại Ninh nói: “Mọi người đều không cần mặt mũi, thì tôi cũng không cần. Bọn họ suy nghĩ ở trong lòng, chẳng qua là tôi nói ra ngoài mà thôi, cách xa tôi ra một chút nha, chú Tiền ở trên lầu đó, động tới tôi là tôi sẽ đánh người đó.”
Đỗ Điềm đã chịu không ít thiệt thòi khi đi cùng với Kỷ Đại Ninh, cô ta biết miệng mồm Đại Ninh rất lợi hại, nên không nói chuyện với cô nữa.
Đỗ Điềm không tin giữa Triệu Dữ và Kỷ Đại Ninh đã xảy ra chuyện gì, người nam chính mà trong sách này viết, là một người chính trực, lạnh lùng, trầm tĩnh, huống hồ gì thôn Hạnh Hoa còn có một tập tục, Triệu Dữ nhất định là một người biết giữ mình.
Cho dù Kỷ Đại Ninh có tình nguyện dâng hiến, thì Triệu Dữ cũng không thèm. Lúc trước không phải toàn là Kỷ Đại Ninh chủ động chạy đến bên cạnh Triệu Dữ hay sao?
Đỗ Điềm nhớ lại những tình tiết truyện trong đầu, cô ta nở nụ cười lạnh lùng, sắp rồi, rất lâu nữa sẽ có một ngày Kỷ Đại Ninh phải khóc.
Tác giả có điều muốn nói:
Đại Ninh: “Tôi không giống với các người, mối quan hệ giữa cô với Triệu Dữ là mối quan hệ giữa Hao Thiên Khuyển và Nhị Lang Thần, còn mối quan hệ giữa tôi với Triệu Dữ là mối quan hệ giữa Sừ Hòa và Đương Ngọ.”
Thanh Đoàn: Ai là Sừ Hòa, ai là Đương Ngọ?
Đại Ninh: Cậu muốn bị nhốt vào trong phòng tối nữa đúng không?
Thanh Đoàn: Ớ ớ ớ.
Cuối cùng Triệu Dữ cũng không phải người vứt bỏ chuyện lớn không thèm quan tâm, anh ta giúp Đại Ninh vén tóc bên má ra phía sau tai, môi của cô gái bị anh ta ngậm đến ửng đỏ, tuy bình thường anh ta là người điềm tĩnh, nhưng lúc này vành tai của anh ta cũng có chút ửng hồng.
“Tôi đi ra ngoài nhé.”
Đại Ninh gật đầu, Triệu Dữ mau đi ra ngoài đi, cô thật sự sợ Triệu Dữ nói với cô muốn làm “chuyện tối hôm qua” thêm một lần.
Đợi khi anh ta đi xa rồi, Đại Ninh vứt hộp thuốc mỡ vào trong thùng rác, khi nãy không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, xem ra còn phải đợi thêm nữa.
Lúc Triệu Dữ đưa văn kiện cho lam dung dung, lam dung dung vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cô ta vẫn muốn thuyết phục anh ta.
“Thiết nghĩ anh cũng biết rõ giá trị của mảnh đất đó, đây là thứ có giá trị nhất mà nhà họ Thân Đồ để lại, nếu như chúng ta có thể giành được, sau này khi mọi người thấy anh, họ sẽ không dám xem thường anh.”
Nên biết rằng, từ một người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đến khi có được địa vị xã hội, không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm, rất ít người có thể cự tuyệt khi nghe thấy những lời như này.
Triệu Dữu bình tĩnh lắc đầu: “Không cần đâu.”
Anh ta thậm chí còn lười thuyết phục Lam Dung Dung đừng chạm vào mảnh đất đó, Lam Dung Dung xem thường Lam Lăng Vân, nhưng bản thân cô ta cũng chả có tài kinh doanh gì, rất dễ cược bản thân mình vào trong mảnh đất đó.
Cô Lam này rất cố chấp bướng bỉnh, tự tin đến kì lạ, trước giờ Triệu Dữ không khuyên răn người như vậy.
Lam Dung Dung khó tránh thấy tức vì lòng anh ta vững như bàn thạch.
Thấy Triệu Dữ lấy được lợi ích từ lời hứa xong thì rời đi, cô ta có chút không nỡ: “Triệu Dữ!”
Triệu Dữ dừng bước lại: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
Lam Dung Dung nói huỵch toẹt mọi chuyện ra: “Anh có năng lực như vậy, không nên ở lại trong cái thôn nhỏ như thế, nếu như anh bằng lòng, thì có thể đứng cùng chiến tuyến với tôi, sau này sẽ cùng nhau kinh doanh sự nghiệp của nhà họ Lam.”
Cô ta bước quan, tuy rằng cô ta rất yêu thích ngưỡng mộ người con trai này, nhưng ánh mắt cô ta vẫn chất chứa một chút kiêu ngạo mà chỉ người giàu mới có: “Tôi cần một người mạnh, bây giờ anh đã lấy được mớ thù lao này rồi, bố tôi sẽ không xem anh ra gì đâu.”
Lời nói đã rõ ràng như thế, cô ta đã nói rất rõ, cô ta muốn có một người chồng bằng lòng ở rể, mà người chồng này phải tích lũy được tiền của khiến bố cô ta xem trọng.
Triệu Dữ bình tĩnh nghe hết, anh ta cảm thấy rất buồn cười, cuối cùng anh ta cũng bật cười.
“Cô nói không sai, tôi không phải là người mạnh như lời cô đã nói, cô Lam vẫn nên tìm một người khác thì hơn.”
Anh ta quay người rời đi, Lam Dung Dung sốt ruột muốn kéo anh ta lại, nhưng Triệu Dữ lại tránh né cánh tay của cô ta: “Xin lỗi, tôi còn phải đi mua nhiều đồ lắm, hôm nay nói chuyện đến đây thôi.”
Nhìn thấy bóng dáng người con trai biến mất ở ngã rẽ cuối đường, Lam Dung Dung tức giận đến muốn nhảy dựng lên.
—
Những thứ Đại Ninh muốn mua không hề dễ tìm, đặc biệt là vằn thắn, đó căn bản không phải là món ăn của huyện Huân.
Triệu Dữ đi thử ba con đường, cuối cùng có một bà già không chịu nổi nữa nên đã làm riêng cho anh ta. Khi còn trẻ bà già này bán vằn thắn, Triệu Dữ hỏi tới hỏi lui thì biết ơn bà ta vô cùng.
Cách làm vằn thắn của bà ta dĩ nhiên là chính tông, Triệu Dữ thật lòng cảm ơn.
Bà nở nụ cười đến gương mặt có đầy nếp nhăn: “Thấy cậy hỏi nhiều người vậy rồi vẫn không chịu bỏ cuộc, có phải mua cho người thương hay không, cô ấy đang mang thai nên đòi ăn cái này hả?”
Triệu Dữ ngại ngùng nói: “Không phải ạ.”
Bà già càng vui vẻ hơn: “thì ra là theo đuổi con gái ha, cậu trai à, chúc cậu thành công nha.”
Lần này Triệu Dữ không nói gì nhiều thêm nữa, anh ta trả thêm nhiều tiền cho bà già, sau đó lấy vằn thắn rồi rời đi. Vốn dĩ lúc nói chuyện với Lam Dung Dung xong trời vẫn chưa vào chiều, giờ trời cũng tối mịt cả rồi.
Anh ta xách một đống đồ ăn mà cô cả bảo là muốn ăn đi đến phòng của cô, nghe thấy cô đang bật loa lớn, vừa đánh game, vừa nghe điện thoại.
Vốn dĩ Triệu Dữ muốn rời đi, nhưng không ngờ đầu dây bên kia, lại có giọng một người già: “Ninh Ninh à, con nghe thử suy nghĩ của ông nội thử xem, mấy ngày nữa con mười tám tuổi rồi, con trai của bác Mộ Dung sắp du học trở về rồi, ông nội xem ảnh của nó rồi, cậu trai đó vừa hoạt bát, lúc nhỏ không phải con thích chơi với nó lắm hay sao? Em trai con không hiểu chuyện, sau này Mộ Dung Lang có thể chăm sóc cho con.”
Đại Ninh để điện thoại trên đùi, cô nói cho có: “Dạ.”
Ông chủ biết cô nghe không lọt tai: “Nhà của chúng ta, giống như bố mẹ con ấy, hiếm khi nào kết hôn vì tình yêu lắm, tuy rằng ông nội cũng không muốn thế, nhưng mà con phải hiểu, sự hưng vượng của một dòng tộc, có lúc, đó cũng là thứ mà chúng ta nên suy nghĩ đến. Người chăm sóc cho con sau này, chí ít thì nó cũng phải có thế lực, có năng lực, thì ông nội mới có thể yên tâm. Đợi khi chuyện của Mặc Giác được giải quyết thì con quay về thử xem sao.”
Triệu Dữ im lặng một hồi, anh ta quay người rời đi.
Thanh Đoàn nhỏ tiếng nhắc nhở Đại Ninh: “Triệu Dữ đi rồi.”
Lúc này Đại Ninh ngẩng đầu lên, cô quăng điện thoại sang một bên, người ở bên kia đầu dây, dĩ nhiên không phải ông nội của cô. Tuy rằng ông nội có cảm giác nguy hiểm lo lắng, sợ em trai không bảo vệ cho cô, nhưng cũng không thể nào tìm đối tượng cho cô sớm như vậy được.
Đúng là quá thiệt thòi, gọi một diễn viên lồng tiếng là “ông nội”
Triệu Dữ rất thông minh, mới nghe có mấy câu thì anh ta cũng hiểu ra, nếu như anh ta không trở nên có thế lực trong một khoảng thời gian ngắn, thì chuyện giữa anh ta và Đại Ninh vĩnh viễn là chuyện không thể.
Tích cách của Triệu Dữ trầm tĩnh, anh ta sẽ không tự nhiên mà thấy tự ti, nhưng bởi vì anh ta đủ tỉnh táo, nên anh ta mới hiểu ra, có một số thứ, có cách biệt rất lớn.
Ông Kỷ xem trọng anh ta, đây là chuyện năm năm về sau theo sách gốc, lúc đó Triệu Dữ đã dựa vào năng lực của mình để trở thành một người thanh niên vừa đẹp trai vừa có tài.
Ông Kỷ cần một người cháu rể mạnh mẽ như hổ, tinh ranh như cáo, và hơn hết là trung thành như sói.
Triệu Dữ vô cùng thích hợp, nhưng thứ duy nhất mà ông chủ nhìn lầm chính là Triệu Dữ của lúc đó không hề yêu Đại Ninh, bởi vậy sự dũng cảm, tài trí và trung thành của anh ta mới không được áp dụng lên người Đại Ninh.
Bây giờ Đại Ninh không cho Triệu Dữ nhiều thời gian để trưởng thành như thế, cô muốn ép anh ta, đi đánh giết nhau.
Triệu Dữ đi đến phòng bếp hâm lại mấy món đồ ăn dễ nguội, ý nghĩ trong lòng của anh ta khó tan biến đi mất.
Những lời nói như vậy, trong một ngày, anh ta đã phải nghe hai lần.
Lần đầu tiên là do Lam Dung Dung nói, anh ta chỉ nghe như đang nghe trò cười, nhưng khi lại nghe thấy lời ông chủ Kỷ nói, anh ta biết những chuyện trên đời này đều có điểm giống và khác nhau.
Anh ta không thể chỉ dựa vào tình yêu mà lấy đi viên ngọc sáng nhà người ta nuôi dưỡng hơn mười mấy năm được.
Triệu Dữ cúi mặt, anh ta đổ vằn thắn ra cái tô sứ nhỏ, đem đến cho Đại Ninh.
Cô không nghe điện thoại nữa.
Hai mắt của cô cả long lanh: “Woa, thật sự có vằn thắn này!” Cô vui cùng vui mừng, cô gấp lên ăn thử một cái, khen ngợi nói: “Ngon thật đó.”
Cô không hề nhắc đến nội dung cuộc điện thoại khi nãy, ngược lại lại còn hỏi ngược lại anh ta: “Anh bàn giao hết công việc cho Lam Dung Dung chưa? Khi nào thì chúng ta có thể rời đi đây?”
Triệu Dữ sững sờ: “Tạm thời không đi nữa, tôi định đi xem thử mảnh đất Ô Đông kia.”
Đại Ninh không hề bất ngờ: “Ờ.”
Cô ăn rất ngon tay trái đang cầm thìa múc vằn thắn, tay phải lại đang cầm một cái bánh rán ngọt, cũng không chê bai hai thứ này ăn chung với nhau vừa ngọt vừa mặn.
Triệu Dữ thấy cô vui vẻ, không u sầu vì bất cứ chuyện gì, anh ta nhìn cô một hồi, tâm trạng anh ta phức tạp.
Anh ta nâng cằm cô lên, để cô nhìn vào mắt mình: “Em có thật sự muốn ở bên cạnh tôi hay không?”
Thì ra Triệu Dữ vẫn biết nên nghi ngờ một chút nhỉ?
Đại Ninh cắn nửa cái bánh rán, ậm ờ nói: “Ở bên cạnh anh thì có lợi ích gì hay không? Có tiền không? Có đồ ăn ngon không?”
Triệu Dữ bỏ cô ra, quả nhiên kiểu trả lời này của Đại Ninh chỉ nghĩ xem cô có đủ vui vẻ thoải mái hay không.
Triệu Dữ thấp giọng nói: “Sao tôi lại trông đợi ở em chứ.”
Nhìn thấu hay nhìn không thấy, không phải kết quả đều giống nhau hay sao?
Đại Ninh thấy lông mày anh ta nhíu chặt, cô cười rồi ngả vào lòng anh ta, nửa cái bánh rán bị ăn dở được đưa đến miệng Triệu Dữ.
Anh ta khẽ sờ vào gò má của cô, anh ta cũng không từ chối, anh ta cắn một miếng, trong mắt anh ta vẫn có một mảng tối sầm, phản chiếu nụ cười tươi như hoa của cô.
Đại Ninh cũng không biết liệu Triệu Dữ có nhìn ra kế hoạch của cô hay không. Anh ta rất thông minh, còn thông minh hơn nhiều so với dáng vẻ trầm tĩnh bây giờ của anh ta, Đại Ninh thường bị người ta coi thường, nhưng trước giờ cô chưa từng coi thường ai cả.
Triệu Dữ nắm lấy tay cô, đặt lên trên lồng ngực mình.
Trái tim người con trai đang đập rất mạnh, anh ta thấp giọng hỏi: “Em có cảm nhận thấy hay không? Đừng phụ lòng tôi.”
Thử giả vờ hồ đồ một lần để nhắc nhở cô, nếu như sau này vẫn bị Kỷ Đại Ninh chơi đến xoay vòng vòng thì không ai có thể cam tâm được cả.
Đại Ninh cảm thấy dáng vẻ bây giờ của anh ta rất hiếm gặp, phụ anh ta rồi thì có sao chứ? Anh ta sẽ giận dữ, hắc hóa sao? Chắc không đến nổi như vậy nhỉ.
Triệu Dữ nói: “Đồng ý với tôi đi.”
Đại Ninh cảm nhận một hồi, cô cẩn thận nói: “Cảm nhận thấy rồi, đập nhanh hơn tôi một chút.”
Anh ta im lặng một hồi.
Đại Ninh vô cùng vui vẻ: “Anh có muốn cảm nhận nhịp tim của tôi không?”
Triệu Dữ nhìn theo ánh mắt của cô, cô gái trẻ đang đứng ưỡn người kiêu ngạo, gương mặt anh ta không chút cảm xúc, kéo cổ áo cô lên. Cuối cùng anh ta quyết định từ bỏ việc dò xét Kỷ Đại Ninh mấy câu hỏi về vấn đề tình cảm. Nhất định là khi nãy anh ta bị điên mất rồi.
“Không cần.”
—
Triệu Dữ là một người dám nghĩ dám làm, anh ta quyết định sẽ tranh giành miếng đất ở Ô Đông, sáng sớm ngày hôm sau, khi Đại Ninh còn chưa thức dậy, anh ta đã nói cách nghĩ của mình cho Lam Dung Dung nghe.
Lam Dung Dung vô cùng vui vẻ, vốn dĩ cô ta nghĩ phải tự mình mặc giáp ra trận, không ngờ rằng Triệu Dữ lại thay đổi suy nghĩ, đồng ý giúp đỡ cô ta.
“Sở dĩ Ô Đông đắt giá như vậy là bởi vì có ba nguyên nhân, nguyên nhân thức nhất, địa hình tự nhiên của nó là hồ nước, ở đó có thể nuôi được ngọc trai, nguyên nhân thứ hai, những cái đảo xung quanh hồ nước đó, có rất nhiều vị thuốc tự nhiên. Thứ quan trọng nhất chính là…” Lam Dung Dung thấp giọng nói: “Tôi nghe nói Ô Đông có khoáng sản, một bể tinh thể mã não thô, nhiều không thể đếm nổi.”
Khoảng thời gian này Triệu Dữ cũng có đi tìm hiểu, lời Lam Dung Dung nói thật sự là sự thật. Không nói đến thứ khác, chỉ nói đến một bể tinh thể mã não, liền biết ngay nơi này rốt cuộc hấp dẫn đến mức nào.
Triệu Dữ im lặng một hồi: “Nhà họ Thân Đồ vẫn luôn giấu giếm mảnh đất này, bởi vì họ không muốn giao khoáng sản trên đất đó cho nhà nước, muốn lén lút lấy khoáng sản, chúng ta không thể dùng cách này được. Sau này nếu như lấy được mảnh đất đó, chúng ta phải dò khoáng sản, đào khoáng sản theo quy định của pháp luật.”
Lam Dung Dung có chút dao động, cô ta không muốn trình báo thứ lợi nhuận đó…
Triệu Dữ biết dã tâm của cô ta lớn hơn cả sự giàu có, anh ta thấp giọng nói: “Năm đó nhà họ Thân Đồ giàu có đến mức độ nào, bây giờ cô cũng thấy kết cục của họ rồi đó, mục đích của chúng ta là muốn làm kinh doanh, chứ không phải muốn khiêu chiến với pháp luật.”
Lam Dung Dung cuối cùng cũng vượt qua được sự tham lam trong lòng mình: “Được thôi, nhưng chúng ta làm cách nào để giành được mảnh đất đó đây?”
Ô Đông không phải là một thứ tài sản rõ ràng có thể đấu thầu được, người nhà họ Thân Đồ rất hay nghi ngờ, vì để che giấu cái bảo tàng Ô Đông này, họ thậm chí không để cho bất kỳ ai trong nhà họ Thân Đồ đứng tên cả, họ chia Ô Đông thành ba khi, cho ba người dân bình thường chất phác đứng tên.
Triệu Dữ nói: “Tôi đã suy nghĩ chuyện này rồi, chuẩn bị một số thứ, ngày mai chúng ta sẽ đến Ô Đông xem thử.”
Tuy rằng tuổi của anh ta không lớn, nhưng sự trầm tĩnh và phong thái của anh ta khiến người ta thấy rất yên tâm, có người vừa sinh ra đã thích hợp với sự thăng trầm của thương trường, không phân biệt tuổi tác, cũng không phân biệt chủng tộc. Như thể Lam Dung Dung đã tìm được người đáng tin, cô ta cười rồi gật gật đầu.
Trong lòng cô ta có chút vui mừng, xem ra không phải Triệu Dữ không có suy nghĩ gì với cô ta, nếu không sao hôm nay anh ta lại thay đổi suy nghĩ chứ, đột nhiên lại đi đồng ý với cô ta?
Triệu Dữ phớt lờ ánh mắt chất chứa tình cảm của cô ta, anh ta đứng dậy rời đi.
Lúc Triệu Dữ đi về, Đại Ninh đang chơi với chuỗi hạt trong sảnh lớn, từng mảnh thạch anh tím rớt xuống xung quanh cô, cô ngước mắt lên nhìn anh ta, vui vẻ nói: “Anh về rồi hả, có bất ngờ này.”
Triệu Dữ ngồi xổm xuống, anh ta giúp cô gom những mảnh thạch anh rớt bên cạnh lại: “Bất ngờ gì?”
Đại Ninh ra hiệu cho anh ta nhìn về phía cửa.
Đỗ Điềm đang vui vẻ đứng cạnh bên mép cửa, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông đội mũ.
Triệu Dữ nhìn thấy Đỗ Điềm liền cảm thấy kỳ lạ đến mức không nói được gì:...”
Đại Ninh cảm thấy rất thú vị: “Đỗ Điềm không nỡ bỏ anh ở lại, nên cô ta lại quay lại rồi: Vì để xem được màn kịch hay, nên cô cũng không đuổi Đỗ Điềm đi, nữ chính này cũng ngoan cường quá rồi chứ, chả trách sao sau này cô không có sức để chống lại cô ta.
Bây giờ Đỗ Điềm vẫn chưa trở thành cô hai nhà họ Kỷ, nhưng vẫn có dũng khí đôi co với Lam Dung Dung. Loại kiên trì này còn kiên trì hơn cây trúc già nữa.
Triệu Dữ nói: “Em đừng có nói bậy bạ.”
Anh ta đứng dậy hỏi Đỗ Điềm: “Sao em lại quay về rồi, không phải em đã rời đi cùng đám người anh Xuyên rồi hay sao?”
Đỗ Điềm điều chỉnh lại tâm trạng, hình tượng của cô ta đã bị suy sụp, bây giờ cô ta không còn mềm yếu dịu dàng nữa, cô ta nghiêm nghị nói: “Lúc Thân Đồ Bộ đến thôn, bọn họ gặp được em và mẹ em trước tiên, em nghe bọn họ nói muốn đến Thái Châu, hình như ở đó có một người thân rất lợi hại. Lần này trên đường quay trở về, em đã gặp được Thôi Nghiêu, anh ta đi từ Thái Châu đến đây, anh ta biết rất nhiều chuyện, nên cố tình đến để nhắc nhở mọi người.”
Đại Ninh liếc mắt nhìn người đàn ông tên là Thôi Nghiêu bên cạnh Đỗ Điềm.
Trông anh ta cũng không tệ, da anh ta rất trắng, dáng vẻ như thư sinh nhà giàu.
Thôi Nghiêu cởi nón ra trước mặt mọi người, mọi người ngạc nhiên phát hiện ra rằng, anh ta đã bị mất một bên tai, như thể bị người ta dùng máy cắt cắt đi vậy.
Thôi Nghiêu gật gật đầu: “Xin chào mọi người, nghe nói người của nhà họ Thân Đồ ở huyện Huân đều đã bị bắt rồi, nhưng mọi người phải cẩn thận, vì chuyện này không hề đơn giản như thế.”
Triệu Dữ bình tĩnh: “Chuyện như thế nào?”
Thôi Nghiêu do dự một hồi: “Lúc trước tôi làm việc cho chú của Thân Đồ Bộ, ông ta tên là Thân Đồ Phong, người này là một con cáo già, tâm tư gian xảo, ra tay tàn nhẫn, ông ta đã sỉ nhục em gái tôi, tôi không bảo vệ được nó còn bị cắt đi một bên tai.”
Chuyện này không có chứng cứ, trở thành án chưa giải quyết, Thôi Nghiêu nhịn nhục nhiều năm, vì để báo thù Thân Đồ Phong, nghe nói bên này đang xử trí nhà họ Thân Đồ nên anh ta nhanh chóng đi qua.
Cho dù chuyện này có là châu chấu đá xe, còn hơn là không làm gì cả.
Đại Ninh nhìn không hiểu, cô hỏi Thanh Đoàn: “Người tên Thôi Nghiêu này có thật lòng không? Triệu Dữ cần đề phòng Thân Đồ Phong, anh ta liền đến đây, có khi nào anh ta đang giả bộ không?”
Đúng là ngón tay vàng của nam chính nữ chính vô cùng mạnh mẽ, lúc Đỗ Điềm về quê cũng có thể tìm thấy một người biết tình hình còn có cùng kẻ địch, cố tình đến đây để giúp đỡ Triệu Dữ tránh khỏi nguy hiểm.
Thanh Đoàn cũng hoảng hốt, nó đi lật sách một lần, lòng nó rối bời: “Hình, hình như là thật đó.” Cốt truyện rất xa vời với sự xáo trộn của Đại Ninh, sách gốc chỉ có thể để tham khảo mà thôi.
Đại Ninh cũng không hy vọng vào nó, dù sao cô và Thanh Đoàn là một nhóm hai người xui xẻo mà.
Cô nhìn sang Triệu Dữ, gương mặt Triệu Dữ bình tĩnh, cũng không nhìn ra anh ta có tin hay không, Triệu Dữ nói với Thôi Nghiêu: “Vừa hay, tôi có một số chuyện muốn hỏi.”
Bọn họ đi sang một bên nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Điềm đổ dồn lên người Đại Ninh, sau khi trải qua chuyện bình thuốc thối kia, thì cô ta ngày đêm muốn giết chết Kỷ Đại Ninh.
Đại Ninh bỏ viên ngọc trai xuống, cô cười rồi nói với Đỗ Điềm: “Gần đây nhất định cô rất đau khổ nhỉ.”
Đỗ Điềm biết cô ta không thể nói chuyện với Đại Ninh, rất dễ bị chọc giận. Nhưng Đại Ninh lại ăn nói không suy nghĩ như thế, khiến cô ta không nhịn được phải hỏi lại cô: “Tại sao?”
“Cô đã đen nhiều hơn trước rồi, khóe mắt còn có vết nhăn kìa.”
Có người con gái nào chịu đựng được khi bị người khác nói như vậy đâu, lửa giận trong lòng Đỗ Điềm dâng trào, hai người họ như thể cố gắng hết sức làm mất mặt nhau.
“Cô ăn nói xằng bậy, tôi tốt hơn nhiều so với gánh nặng như cô, tôi dẫn Thôi Nghiêu đến đây, có thể giúp đỡ được anh Triệu Dữ, còn cô thì sao, cô ở lại có thể làm gì chứ? Còn không bằng Lam Dung Dung.”
“Sao cô biết tôi là gánh nặng chứ, tôi cũng có thể giúp anh ta mà.” Đại Ninh nghiêng đầu: “Anh ta rất thích tôi giúp anh ta ấy.”
Đỗ Điềm không tin cô cả kiêu ngạo này lại giúp ích được gì.
Đại Ninh cong môi, ngây thơ nói: “Tôi không giống với các người, mối quan hệ giữa cô với Triệu Dữ là mối quan hệ giữa Hao Thiên Khuyển và Nhị Lang Thần, còn mối quan hệ giữa tôi với Triệu Dữ là mối quan hệ giữa Sừ Hòa và Đương Ngọ.”
*Hao Thiên Khuyển và Nhị Lang Thần: mối quan hệ cấp trên cấp dưới, chủ tớ hỗ trợ lẫn nhau
*Sừ Hòa và Đương Ngọ: Ý chỉ mối quan hệ nam nữ, câu gốc là 锄禾日当午,汗滴禾下土. Sừ Hòa và Đương Ngọ chỉ bố và mẹ, Hãn Tích và Hạ Thổ là con trai con gái của hai người họ.
Đỗ Điềm suy nghĩ một hồi, mặt cô ta ửng đỏ cả lên: “Kỷ Đại Ninh, cô còn có mặt mũi hay không?”
Đại Ninh nói: “Mọi người đều không cần mặt mũi, thì tôi cũng không cần. Bọn họ suy nghĩ ở trong lòng, chẳng qua là tôi nói ra ngoài mà thôi, cách xa tôi ra một chút nha, chú Tiền ở trên lầu đó, động tới tôi là tôi sẽ đánh người đó.”
Đỗ Điềm đã chịu không ít thiệt thòi khi đi cùng với Kỷ Đại Ninh, cô ta biết miệng mồm Đại Ninh rất lợi hại, nên không nói chuyện với cô nữa.
Đỗ Điềm không tin giữa Triệu Dữ và Kỷ Đại Ninh đã xảy ra chuyện gì, người nam chính mà trong sách này viết, là một người chính trực, lạnh lùng, trầm tĩnh, huống hồ gì thôn Hạnh Hoa còn có một tập tục, Triệu Dữ nhất định là một người biết giữ mình.
Cho dù Kỷ Đại Ninh có tình nguyện dâng hiến, thì Triệu Dữ cũng không thèm. Lúc trước không phải toàn là Kỷ Đại Ninh chủ động chạy đến bên cạnh Triệu Dữ hay sao?
Đỗ Điềm nhớ lại những tình tiết truyện trong đầu, cô ta nở nụ cười lạnh lùng, sắp rồi, rất lâu nữa sẽ có một ngày Kỷ Đại Ninh phải khóc.
Tác giả có điều muốn nói:
Đại Ninh: “Tôi không giống với các người, mối quan hệ giữa cô với Triệu Dữ là mối quan hệ giữa Hao Thiên Khuyển và Nhị Lang Thần, còn mối quan hệ giữa tôi với Triệu Dữ là mối quan hệ giữa Sừ Hòa và Đương Ngọ.”
Thanh Đoàn: Ai là Sừ Hòa, ai là Đương Ngọ?
Đại Ninh: Cậu muốn bị nhốt vào trong phòng tối nữa đúng không?
Thanh Đoàn: Ớ ớ ớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.