Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 15:

Lâm Miên Miên

09/11/2023

“Chị thật không có mặt mũi”.

“Trì Sương, em muốn bây giờ chị đá bay cửa nhà em sao?”

“Không có phí ra sân, không đi.”

Chị Chung không nói lên lời: “Em thiếu tiền à?”

“Không phải chị nói em bây giờ là người không nghề nghiệp, vô gia cư sao?” Trì Sương hừ nhẹ, “Hơn nữa, Tinh Khải là nhà mẹ đẻ của em, tuy không thường xuyên nhưng vẫn ghé thăm.”

“Tinh Khải vĩnh viễn là mẹ đẻ của em, chúng ta không đến mức hắt nước vào con gái đi lấy chồng”.

Đùa giỡn một lúc, chị Chung nghiêm túc khuyên cô, “Nếu kinh doanh không thành, thì tốt nhất là giữ lòng nhân ái. Lúc em đi, sếp Lưu cũng hỏi thăm mấy lần. Sếp Lưu đối xử với em cũng không tệ, em đi ông ấy còn nhớ nhung em cả ngày. Trong công ty truyền tin cho rằng sếp Lưu là cha ruột của em?”

Trì Sương từ chối cho ý kiến.

“Được rồi, bất quá em muốn thỏa thuận trước, nếu như có ai không có mắt nổi điên trước mặt em…”

Chị Chung cười xùy một tiếng, “Chị thấy em bắt nạt Ôn Thanh cũng thuận tay, yên tâm, trước kia công công ty những người đó cùng em có xung đột lợi ích, bậy giờ em vô công rồi nghề, không ai muốn tranh cãi với em.”

Đây là sự thật.

Trì Sương vào nghề được mười năm, cô chưa từng xảy ra chuyện gì lớn, cũng chưa từng bị áp lực.

Trước kia có tin đồn cô ấy là công chúa của Tinh Khải, nhưng dần dần nó đã trở thành tin đồn về mối quan hệ không được tiết lộ giữa cô và một trong những người sáng lập, sếp Lưu.

Sau đó, cô có một vài mối quan hệ với những chàng trai đẹp, trẻ trung và tài năng, tin đồn này đã tự nhiên tan biến.

“Phiền chết mất”. Trì Sương than phiền, “Nghĩ đến việc cùng những người đáng ghét trước kia gặp mặt đã thấy phiền”.

Chị Chung rất thông thạo vuốt lông, “Em đã về hưu, bọn họ còn phải đi làm ngày đêm, em nghĩ như vậy không phải trong lòng thư thái sao?”

Trì Sương: “Sao minh tinh lại đi làm phiền người làm công chứ!”

Chị Chung: “Là ai, em nói cho chị biết là ai, là người đàn ông hoang dã nào đã nâng cao ngưỡng kiên nhẫn của em, làm sao bây giờ em càng ngày càng khó dỗ dành hơn?”

Trì Sương:”…”

_

Mặc dù oán khí ngất trời, những buổi xã giao không thể tránh được thì vẫn phải nghiêm túc đối đãi.

Trì Sương rất có ý thức lui vòng, người bình thường không cần so sánh với các nghệ sĩ. Trong quá khứ, khi tham gia các bữa tiệc tương tự, cô đã sớm chuẩn bị trang phục của mình. Nhưng bây giờ, cô không còn khí lực kinh doanh và năng lượng để làm những điều đó nữa. Sau khi vào phòng thay đồ để chọn trang phục, cô tình cờ phát hiện một trong những cặp bông tai mà cô ưa thích nằm trong ba món đồ đã mất một bên, bên kia biến mất một cách bí ẩn.

Nhớ lại rất lâu, cũng không có suy nghĩ, tiện tay bấm số Siri Mạnh Hoài Khiêm.

Đầu kia nhanh chóng nghe máy, ngay cả năm giây cũng không để cô đợi.

Vô cùng ưu tú.

“Anh nói.”

Đây là một sự cải thiện đáng kể với Mạnh Hoài Khiêm.

Trong quá khứ, mỗi lần anh nghe điện thoại, Trì Sương luôn mở đầu bằng lời nói bắt bẻ.

“Có chuyện?” ___ sếp Mạnh anh cảm thấy lấy quan hệ của chúng ta, tôi gọi điện thoại cho anh không phải là có chuyện, chẳng lẽ muốn hàn huyên tâm sự thơ ca, lý tưởng sống sao?

“Này, là tôi” ___ sếp Mạnh không cần tự coi nhẹ mình, tôi lưu số của anh rồi.

“.” ___ anh ở Châu Phi hay ở ngoài không gian, tín hiệu kém như vậy? Này, này, này, nghe được sao sếp Mạnh?

Trì Sương không có mang dép, trên sàn nhà trải thảm day, cô phiền não lục lọi khắp nơi, cảm xúc của cô truyền chính xác cho Mạnh Hoài Khiêm.



“Hoa tai của tôi rớt một chiếc, nhất định là lúc dọn nhà đã rơi mất, chắc còn ở biệt thự bên kia, anh đi tìm cho tôi.”

Mạnh Hoài Khiêm:”…”

Chiếc xe màu đen phóng nhanh trong đêm tối.

Ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào.

Lời từ chối đến mép, sợ cô phiền não không vui lại náo loạn, anh kiên nhẫn nói: “Được, tôi đã biết”.

“Tôi gửi hình qua cho anh” Trì Sương nhụt chí, “Anh mau sớm tìm cho tôi đi. Mấy ngày nữa tôi cần tham dụ một buổi dạ tiệc, phiền muốn chết!”

Cúp điện thoại không lâu, Mạnh Hoài Khiêm nhận được ảnh mà cô gửi đến.

Anh nhìn hình trong chốc lát, trầm giọng nói: “Quay đầu ở phía trước, đưa tôi đến bán đảo Tinh Ngữ”.

Bán đảo Tinh Ngữ là căn biệt thự của Lương Tiềm.

Tài xế kinh ngạc, tối nay sếp Mạnh có chuyên bay đi Tokyo công tác, nếu như anh nhớ không lầm, chín rưỡi phải cất cánh, nếu như bây giờ đi chỗ khác thì không đuổi kịp giờ lên máy bay.

“Được, sếp Mạnh.”

Mạnh Hoài Khiêm ngồi đằng sau, như là đang nhắm mắt dưỡng thần.

Anh thông báo cho trợ lý đổi giờ bay, ngày mai có hội nghị ở Tokyo, anh cũng không muốn làm trễ nãi tiến độ triển khai công việc, đổi thành chuyến bay lúc rạng sáng, hai giờ.

Ở trong đầu lướt qua, luôn cảm thấy đã quên mất chuyện trọng yếu, một lát sau rốt cuộc cũng nhớ đến, đem hình đồ trang sức gửi cho trợ lý.

[Mua đôi hoa tai này càng sớm càng tốt]

[Được]

Trợ lý trả lời tin tức, nhớ đến cái gì, nhe răng cười toét miệng, vui vẻ một tiếng.

Anh cũng không cần đoán cũng biết Mạnh Hoài Khiêm vì ai mua hoa tai, nếu như nói anh là trợ lý của sếp Mạnh, như vậy cũng chính là trợ lý của cô Trì.

Nghĩ đến sự kiện này, tâm trạng đi làm gần đây cũng trở lên hoạt bát hơn.

Chương 16

Sân bay và bán đảo Tinh Ngữ đều không cùng một phương hướng, đợi tài xế lái xe đến mục tiêu thì đã chín giờ.

Mạnh Hoài Khiêm xuống xe vào biệt thự. Trì Sương đã dọn đi, nơi này cũng không có người tới ở, mọi thứ hết thẩy đều giữ nguyên hình dạng, mỗi tuần đều có giúp việc đến dọn vệ sinh, đi tới cửa, anh theo thói quen thay dép, chẳng qua là liếc thấy trong tủ giày, đôi dép lông mềm mà cô ấy đã từng dùng để đánh anh, anh có ảo giác như đang ở thế giới khác.

Chuyện đó phát sinh không bao lâu.

Nhưng quan hệ của bọn họ lại biến hóa long trời lở đất.

Lúc ban đầu, cô là bạn gái của Lương Tiềm, anh cũng chỉ ở bữa tiệc mới thấy cô, hai năm qua, số câu nói giữa bọn họ không vượt quá mười năm câu.

Sau này, anh cõng tính mạng của Lương Tiềm trên lưng, đối với cô đầy sự áy náy, cô khóc cô nháo, anh đều luống cuống bó tay.

Bây giờ cô lại trở thành người giao tiếp với anh nhiều nhất qua điện thoại.

Mạnh Hoài Khiêm sắp xếp lại đôi dép, bật đèn phòng khách lên, chậm rãi lên lầu. trong phòng không có một bóng người, vô cùng yên tĩnh, đi tới phòng ngủ trên lầu hai, anh dừng bước.

Phòng ngủ của cô, anh hẳn là không được phép vào, cho dù bây giờ cô ấy không ở nơi này nữa.

Chần chờ mấy giây, anh lại cúp máy khi chuẩn bị gọi đi.

Trải qua khoảng thời gian sống chung này, anh có thể phán đoán được khi anh nói ra băn khoản của bản thân, cô sẽ có phản ứng gì.

Cô nhất định sẽ mắng anh:” Mạnh Hoài Khiêm, anh là người nguyên thủy hay là ở triều Thanh xuyên qua? Chẳng lẽ anh có năng lực đặc biệt, không đi vào thì làm sao tìm được!”



Trầm mặc trước cửa một hồi, anh đẩy cửa đi vào.

Phòng ngủ này là lần đầu tiên anh đi vào. Bán đảo Tinh Ngữ là biệt thự Lương Tiềm mua, ban đầu khi yêu còn kêu bọn họ mua nhà ở khu này, một năm trước là Lương Tiềm tìm người thiết kế sửa sang lại, dọn vào ở cũng chưa được mấy tháng, nơi này hết thảy đều rất mới.

Anh nhìn thẳng đi qua hành lang phòng ngủ vào phòng thay đồ.

Quần áo, túi xách, giày dép của Trì Sương quá nhiều, lần này dọn nhà cô không mang hết đi, tựa như cô còn chưa rời đi.

Phòng thay đồ thiết kế để nam nữ chủ nhân dùng chung.

Tủ đồng hồ ở giữa đều đựng đồ hồ đeo tay của Lương Tiềm, cùng với kẹp áo và kẹp cà vạt.

Mạnh Hoài Khiêm đi tới bên kia, kiềm chế ánh mắt liếc nhìn trang sức của cô. Cũng không có đồ trang sức xa lạ gì, trong đó có một sợi dây đỏ tương đối nổi bật, nếu như anh nhớ không nhầm, Lương Tiềm cũng có một chiếc. Dung Khôn từng cười nhạo Lương Tiềm, người trẻ tuổi đeo dây đỏ không ngại xấu hổ, Lương Tiềm bật cười, “Sương Sương tương đối tin cái này, cô ấy cùng bạn đi đến ngôi miếu nổi tiếng để mua. Cậu biết cái gì.”

Lương Tiềm hết sức quý trọng.

Thẳng đến khi xảy ra chuyện, trừ đồng hồ đeo tay, trên tay anh còn mang sợ dây đỏ không hợp với khí chất của mình.

Phòng thay đồ chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, anh sáng rơi vào người Mạnh Hoài Khiêm, u ám không rõ ràng.

Anh đưa tay, mở hộp trang sức.

Anh nghĩ, những thứ cô lưu lại không đem đi đều là những đồ cô không thích lắm.

Ngọc trai chiếm đa số, còn có vòng tay, dây chuyền ngọc bích màu đỏ lam. Anh nhớ trong lòng, ít nhất sau này cô đột nhiên có ý tưởng để anh hỗ trợ lúc mua sắm, tốt nhất anh không nên mua những trang sức giống nhau.

Bên kia Trì Sương đợi nửa ngày không thấy anh có tin tức, liền gọi lại.

Tiếng chuông vang lên trong không gian rộng lớn.

Mạnh Hoài Khiêm nghe máy, âm thanh của cô truyền đến, rất rõ ràng, rõ ràng giống như cô đang ở ngay cạnh, chống eo đang ra lệnh phân phó anh.

“Tìm được không!”

“Còn chưa thấy”.

Trì Sương lầm bầm một câu, “Nếu là không tìm thấy trong nhà thì còn vứt đi đâu được.”

Mạnh Hoài Khiêm không lên tiếng, mặc cho cô tùy ý suy nghĩ.

“Không phải ở trên xe tôi đi, hôm qua tôi mới đi rửa xe.”

“Thật là phiền, bộ lễ phục kia của tôi phối cùng hoa tai đó là đẹp nhất. Chúng đều là mấy năm trước mua được, bây giờ ở quầy cũng không mua được.”

“Dọn nhà quá đáng ghét, mỗi lần đều mất đi ít đồ…”

“Mạnh Hoài Khiêm anh tìm được chưa!”

“Chờ một phút”, Mạnh Hoài Khiêm khom lưng, lục lọi trong đống đồ của cô, còn phải trấn an cô, “Không vấn đề gì, không phải là chuyện lớn gì, nếu như tìm không được, chậm nhất là ngày mốt trợ lý của tôi sẽ đưa cho cô một đôi mới như vậy.”

“Bây giờ rất khó mua được.” Trì Sương lẩm bẩm.

“Không khó, yên tâm đi”.

“Vậy cũng được, anh tìm được thì trực tiếp đưa cho tôi. Không tìm được cũng được.”, cô nói.

Mạnh Hoài Khiêm ừ một tiếng, trước khi cô tắt máy liền nói, “Cần tôi cho người đem thức ăn đến không? Nếu như tôi tìm được.”

Anh chỉ sợ lúc tìm được hoa tai đưa cho cô, cô lại nhất thời có ý muốn anh đi mua đồ ăn đêm. Anh còn chuyến bay lúc rạng sáng, cần phải cân nhắc đến tất cả yêu cầu của cô.

“Không muốn.” cô rất chê anh hỏi vấn đề như vậy, “Anh xem có ai trước khi đi tham dự bữa tiệc quan trọng còn ăn khuya!’

Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh đáp: “Tôi biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook