Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 21:
Lâm Miên Miên
14/11/2023
Tình huống gì đây?
Tất cả đồ đạc của cô Trì sao?
Đích thực có chăn và đồ vật khác, nhưng thu thập chúng có ý nghĩa gì?
Trợ lý Trương lại đuổi theo, dò hỏi: “Được, sếp Mạnh, kia nên xử lý thế nào?”
Nhìn dáng vẻ không giống như là muốn anh ta vứt đi.
Thu thập bỏ vào túi… sau đó thì sao?
Mạnh Hoài Khiêm trầm ngâm nói: “Cậu không cần để ý đến, sẽ có người đến lấy.”
Trợ lý Trương vội vàng đáp ứng, thực ra thì nội tâm một mảnh mờ mịt.
Anh ta ngược lại còn muốn lắm mồm hỏi mấy câu, ai đến lấy? Đưa đến đâu?
Chờ Mạnh Hoài Khiêm lấy tốc độ nhanh nhất đi đến tháng máy đên bãi đậu xe, Trì Sương đang đạp cần ga, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, bánh xe ma sát với mặt đất làm anh ấy kinh hãi.
…
Dọc theo đường đi, Mạnh Hoài Khiêm cũng khẩn trương lái xe đi phía sau cô.
Bắc Kinh còn chưa đến giờ cao điểm tan sở, đường xá còn thông thoáng. Trì Sương cũng không biết mình đi nơi nào, khi cô ngừng ở ngã tư chờ đợi đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, cô cảm thấy như vậy không có ý nghĩa. Lấy tâm trạng hiện giờ của cô, một chút cũng không thích hợp để lái xe, cô rất quý trọng sinh mạng mình, cũng tuân thủ quy tắc giao thông, cũng không muốn hại người hại mình, vì vậy quả quyết quay đầu ở phía trước, đi đên Trì Trung Tiểu Uyển.
Khi trời bước sang mùa đông giá rét,thì ngày ngắn đêm dài.
Màn đêm bao phủ, Trì Trung Tiểu Uyển vẫn làm ăn tốt, cho dù nhà hàng nằm trong phạm vi trung, thương lưu nhưng mỗi ngày vẫn không có chỗ trống.
Bầu không khí náo nhiệt cũng không ảnh hưởng đến Trì Sương đang vội vàng trở về.
Cô đi qua đại sảnh, phòng khách, bước nhanh lên lầu, ở trên cầu thang đụng phải chị họ khí sắc hồng hào, hai chị em đối mặt, chị họ đang muốn kéo cô nói hôm nay kinh doanh đạt đến tầm cao mới, đôi mắt cô vô thần lắc đầu một cái, hơi thở mong manh nói, “Chị, để cho em lên nghỉ ngời. Có chuyện gì ngày mai lại nói.”
“Sao vậy?” Chị họ ân cần hỏi cô, “Ăn cơm không, chị để cho phòng bếp làm đồ ăn mà em thích mang lên cho em nha, nhìn em gần đây rất gầy, gió cũng có thể thổi bay em đi, phải bồi bổ thật tốt mới được!”
“Không cần, em một chút cũng không muốn ăn.”
Trì Sương bỏ lại hai chữ rồi vội vàng lên lầu.
Cô cơ hồ hít thở không thông, cô phải tìm một nơi an toàn không có người ngồi một chút, nghỉ ngơi cho khỏe.
Không có chuyện gì lớn.
Để cho cô thư giãn, cô mới có tinh lực suy nghĩ bước kế tiếp phải làm gì.
Chị họ ngẩn ngơ, quay đầu nhìn bóng lưng của cô.
Đang lúc cô thắc mắc lại có người bước lên lầu, cô nhìn chằm chằm, phát hiện ra đó là người đã hai tháng không xuất hiện, Mạnh Hoài Khiêm, cô kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Sếp Mạnh, hôm này làm sao anh lại đến?”
Thần sắc Mạnh Hoài Khiêm vội vã, anh muốn đuổi kịp Trì Sương nhanh một chút, nhưng lại không thể không dừng lại, chỉ có thể khách sáo cùng chị họ hỏi thăm sức khỏe: “Tới đây có chút việc. Tôi lên lầu xem cô ấy một chút.”
Chị họ “a” một tiếng, kịp phản ứng né người tránh ra, “Sương Sương mới đi lên, phòng làm việc của em ấy anh đã biết rồi đấy.”
Mạnh Hoài Khiêm lịch sự cảm ơn, hai bước gộp thành một bước lên lầu.
Dù bước chân anh vững vàng, chị họ vẫn nhìn thấu anh đang vội vàng cùng lo lắng, lại nghi ngờ không hiểu, đây là xảy ra chuyện lớn gì?
Tâm trạng Trì Sương bất ổn vào trong phòng làm việc, vừa đến đã thấy bộ đạo cụ pha trà cô bày trên tủ kính, đó là do Lương Tiềm cố ý cho người thiết kế làm riêng, độc nhất vô nhị, vô cùng quan trọng.
Đồ sứ trắng nhẵn nhụi, tuyệt vời nhất là khi ly đổ đầy nước, hoa sương trên thành cốc lúc ẩn lúc hiện.
Ban đầu cô yêu thích không buông tay.
Sau này mỗi lần nhìn thấy đều trở nên buồn bã.
Mà bây giờ…
Cô gần như không thể khống chế được sự bi phẫn trong lòng. Từ trước đến giờ cô đều là tính tình muốn làm cái gì liền làm cái đó, giờ phút này ở trong địa bản của mình cũng không thèm đè nén thêm, cô mở tủ kính ra, giơ tay đập vỡ bộ đồ pha trà, trên mặt đất đầy mảnh vỡ.
Chương 22.
Mạnh Hoài Khiêm ở ngoài cửa đã nghe thấy âm thanh giòn tan, thân hình hơi ngừng lại, cũng không có để ý đến gõ cửa, liền vội vàng đẩy cửa vào.
Nhìn mảnh vụn đầy trên sàn, anh sững sờ một chút, tầm mắt chậm rãi đi lên, rời vào gương mặt đang tức giận của Trì Sương, cô ngẩng đầu lên, cùng anh lạnh nhạt đối mặt.
Trì Sương lúc tức giận nhất định bộc lộ ra tính tình.
Đừng nói đến bộ trà cụ này, tất cả mọi thứ mà Lương Tiềm đưa cho cô cô cũng muốn đập hết.
Cũng không biết tại sao, khi đối mặt với đôi mắt thâm thúy của Mạnh Hoài Khiêm, cô lại không khống chế được ủy khuất, hốc mắt ửng đỏ, lúc ý thức được nước mắt của mình không thích hợp, cô vội vàng quay đầu đi, những vẫn chậm một bước, một giọt nước mắt đã rơi xuống.
Giọt lệ kia cũng đâm mạnh vào trong lòng của Mạnh Hoài Khiêm.
Anh đã nhiều lần nhìn thấy bộ dáng khi cô khóc, có lúc khóc lóc, khi thì sụt sịt khóc. Chỉ có lần này, cô nhanh chóng lau giọt nước mắt đi nháy mắt thần kinh anh căng thẳng, như một cây cung giương căng hết cỡ, và giọt ngước mắt này là mũi tên có thể bay đến bất kì nơi đâu.
Trì Sương cũng căng thẳng, cô siết chặt tay, móng tay dường như đâm vào trong da thịt, cô rốt cuộc cũng lấy lại sự bình tĩnh ngắn ngủi.
Mạnh Hoài Khiêm cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Anh thậm chí còn không suy nghĩ được, tại sao cô lại tức giận như vậy, thương tâm như vậy.
Chuyện này đã qua lâu như vậy, cô cũng đã bước ra rồi. Anh biết mấy ngày nay cô trải qua rất tốt, thỉnh thoảng sẽ cùng hai khuê mật hẹn ăn cơm, xem phim, hoặc là ở trong nhà hàng bận rộn. Có một lần anh vô tình đi qua, cô đang từ nhà hàng đi ra, còn mãn nguyện vươn người, tựa đầu vào bả vai của chị họ làm nũng.
Bất luận vô luận như nào, Lương Tiềm đã không còn ở đây, nguồn gốc và bối cảnh thực sự của sự việc có quan trọng như vậy hay không?
Nó lại khiến cô ấy suy sụp như vậy.
Anh vô cùng không hiểu.
Hay là cô nổi nóng do anh đã lừa dối cô?
Mạnh Hoài Khiêm nhấc chân, hướng về phía cô, đạp lên nhưng mảnh vỡ kia, đi tới trước mặt cô. Ánh đèn trên đỉnh đầu anh tạo thành vòng sáng, hôm nay vừa vặn anh mặc áo choàng màu đen dài tới đầu gối, càng lộ ra vóc cao gầy mạnh mẽ.
Trì Sương không nhìn thẳng anh.
Trừ cha mẹ và bạn thân tri kỉ, cô chưa bao giờ đối với người nào khác nói “xin lỗi”, dù biết tất cả sự việc, biết rõ mình sai, vậy thì thế nào?
“Ăn một chút gì đó có được không?”
Âm thanh của Mạnh Hoài Khiêm trong đêm này có vài phần trầm thấp, xen lẫn sự ôn nhu mà người khác khó lòng phát hiện, “Cô muốn ăn cái gì, sủi cảo chiên hay là mì nạm bò, tôi đi mua.”
Trì Sương rốt cuộc nhìn về phía anh ta, trong mắt có lệ, “Sếp Mạnh, tôi rất đau, cũng rất khó chịu.”
Mạnh Hoài Khiêm ngừng một lát, ánh mắt trầm ngâm chăm chú nhìn cô. Biết cô lâu như vậy, cô chưa bao giờ nói những lời này, dù là thời điểm cô tuyệt vọng thương tâm nhất, cô cũng chỉ mắng anh ấy, giờ phút này anh cảm nhận được sự yếu đuối và bất lực của cô.
Điều này làm cho Mạnh Hoài Khiêm không thích ứng được.
Không nghĩ được bước tiếp theo phải làm gì, Trì Sương cũng không nguyện ý trò chuyện cùng Mạnh Hoài Khiêm. Đầu óc cô bây giờ rất loạn, sợ nói những lời dư thừa gây ra nhiều lỗi lầm, sau khi im lặng, cô có vẻ mệt mỏi nói với anh, “Bây giờ tôi muốn ở một mình yên lặng một chút.”
Đây là đang hạ lệnh đuổi khách.
Mạnh Hoài Khiêm lại nói, “Ăn một chút được không? Cô muốn ăn cái gì, tôi đi mua.”
Trì Sương uể oải vẫy tay, “Không cần, tôi không có khẩu vị.”
Mạnh Hoài Khiêm muốn nói lại thôi. Anh phát hiện dáng vẻ bây giờ của cô so với bốn, năm tháng trước còn nghiêm trọng hơn. Anh không thể nghĩ ra nguyên nhân cô thương tâm như vậy, muốn hỏi cô nhưng biết lấy tính tình của cô sẽ không dễ dàng thổ lộ với anh.
Anh thậm chí thấy phiền não và khó hiểu.
Đến tốt cùng là ai làm cho cô tò mò chuyện này?
Cô đang suy nghĩ gì, chuyện này có nhất thiết làm cô ấy mất bình tĩnh như vậy không?
Trì Sương xuống lầu.
Mạnh Hoài Khiêm cũng đi sau lưng cô.
Thấy tài xế của Trì Sương trong nhà hàng, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, trạng thái bây giờ của cô ấy không thích hợp để lái xe. Sau khi chị họ tiễn cô ấy đi, thấy Mạnh Hoài Khiêm còn chưa đi, bước nhanh đến cùng anh trò chuyện, “Sếp Mạnh, anh còn chưa ăn cơm đúng chứ? Nếu không tôi an bài cho anh một bàn?”
Mạnh Hoài Khiêm lắc đầu, đứng trong màn đêm, trần giọng nói: “Có chuyện này tôi muốn thương lượng với cô. Nếu như bên này cô không bận, chờ một chút tôi sẽ cho người đến dọn dẹp phòng làm việc của cô ấy.”
Anh vẫn không quá yên tâm.
Những mảnh vỡ kia nếu như có miếng nhỏ ẩn núp ở trong góc không bị phát hiện, cô ấy có thể vô tình giẫm phải.
Chị họ kinh ngạc, gật đầu lại vội vàng nói: “Chuyện này tôi muốn hỏi Sương Sương,” cô cẩn thận hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Hoài Khiêm nhàn nhạt nói: “Không có gì, vô tình làm vỡ bộ trà cụ, không phải chuyện lớn gì!”
Bộ trà cụ?
Chị họ phục hồi tinh thần, sẽ không phải cái bộ mà Lương Tiềm đưa tới chứ?
Ai đã làm vỡ?
Chắc chắn không phải là sếp Mạnh được, nếu là sếp Mạnh làm vỡ, cái tính tình kia của Sương Sương chắc chắn không bình tình như vậy.
“Thật đáng tiếc.” chị họ lẩm bẩm nói.
Mạnh Hoài Khiêm không nói một lười, chẳng qua là vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
_
Chú Vương lái xe đưa Trì Sương đến dưới nhà, cô liền để cho chú ấy tan làm. Thế giới quan bỗng nhiên sụp đổ, phản ứng đầu tiền của Trì Sương là tìm kiếm người thân nhất trấn an, ở trong thang máy gọi điện cho cha mẹ, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng mạt chượt thay phiên nhau vang lên, cô mới ý thức được hiển nhiên cha mẹ không phải là đối tượng tốt nhất để bày tỏ tâm trạng.
Bây giờ cha mẹ so với cô còn sợ nghe thấy tên “Lương Tiềm “ hơn.
Bọn họ lo lắng cô sẽ không thể bước ra, nếu như cô đem chuyện giấc mộng nói ra, bọn họ sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến, cần gì phải để cho cha mẹ đi theo cô chịu dày vò chứ?
Vì vậy cô lại đem mục tiêu phong tỏa trên hai người bạn thân.
Giang Thi Vũ, người có thể đến bên cạnh cô ấy trong vòng một giờ là lựa chọn đầu tiên.
Rất nhanh Giang Thi Vũ xách túi gà chiên mua bên ngoài đến nhà Trì Sương, vừa vào cửa liền sợ hết hồn ----- không tốt, có sát khí!
Trì Sương mặt đầy nghiêm túc, không có lấy nổi một nụ cười, thấy cô mang đến gà chiên rán nóng hổi cũng chỉ hời hợt liếc qua, vừa không có biểu diễn hổ đói vồ mồ, cũng không có một bên giậm chân uy hiếp, một bên chạy đến tủ lạnh lôi ra coca-cola và lon bia.
Quá kì quái!
Mấy phút sau, Giang Thi Vũ ngồi ngay thẳng, nhìn về Trì Sương đang ngồi trên sô pha giống như khúc gỗ đang gõ trên màn hình điện thoại, rụt cổ một cái nhỏ giọng hỏi: “Sương Sương, cậu đây là thế nào? Cậu đừng như vậy, mình sợ, bây giờ mình có thể về nhà được không?”
“Thi Vũ, cậu cũng biết trên thế giới này ngoại trừ cha mẹ tớ ra, người mình tin tưởng nhất chính là cậu.”
“…Đừng nha.” Giang Thi Vũ không ngừng bận rộn xua tay nói, “Nếu cậu làm chuyện phạm pháp cũng đừng kéo mình vào, càng không nên để cho mình biết, mình không muốn nghe!”
Trì Sương bịt tai không nghe, nói tiếp: “Tiếp theo đây mình sẽ nói với cậu, cậu rời khỏi nhà này phải quên đi ngày, cậu chỉ là hố cây của mình thôi, hiểu không? Còn nữa, không cho phép nói chuyện này cho người thứ ba biết.”
Giang Thi Vũ quả quyết che lỗ tai, kêu rên một tiếng, “Mình không muốn nghe, đừng nói cho mình biết, Sương Sương, cậu đi tìm Tiếu Manh đi, đừng tìm mình, mình nhát gan…”
“Bao gồm người dưới lầu kia.”
Mi mắt Giang Thi Vũ giật giật: “Dưới lầu? Ai?”
Cô ấy từ trên ghế sô pha nhảy cỡn lên,chạy chậm đến ban công nhìn xuống, cái gì cũng không thấy, bốn phía đều đen thui.
Tất cả đồ đạc của cô Trì sao?
Đích thực có chăn và đồ vật khác, nhưng thu thập chúng có ý nghĩa gì?
Trợ lý Trương lại đuổi theo, dò hỏi: “Được, sếp Mạnh, kia nên xử lý thế nào?”
Nhìn dáng vẻ không giống như là muốn anh ta vứt đi.
Thu thập bỏ vào túi… sau đó thì sao?
Mạnh Hoài Khiêm trầm ngâm nói: “Cậu không cần để ý đến, sẽ có người đến lấy.”
Trợ lý Trương vội vàng đáp ứng, thực ra thì nội tâm một mảnh mờ mịt.
Anh ta ngược lại còn muốn lắm mồm hỏi mấy câu, ai đến lấy? Đưa đến đâu?
Chờ Mạnh Hoài Khiêm lấy tốc độ nhanh nhất đi đến tháng máy đên bãi đậu xe, Trì Sương đang đạp cần ga, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, bánh xe ma sát với mặt đất làm anh ấy kinh hãi.
…
Dọc theo đường đi, Mạnh Hoài Khiêm cũng khẩn trương lái xe đi phía sau cô.
Bắc Kinh còn chưa đến giờ cao điểm tan sở, đường xá còn thông thoáng. Trì Sương cũng không biết mình đi nơi nào, khi cô ngừng ở ngã tư chờ đợi đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, cô cảm thấy như vậy không có ý nghĩa. Lấy tâm trạng hiện giờ của cô, một chút cũng không thích hợp để lái xe, cô rất quý trọng sinh mạng mình, cũng tuân thủ quy tắc giao thông, cũng không muốn hại người hại mình, vì vậy quả quyết quay đầu ở phía trước, đi đên Trì Trung Tiểu Uyển.
Khi trời bước sang mùa đông giá rét,thì ngày ngắn đêm dài.
Màn đêm bao phủ, Trì Trung Tiểu Uyển vẫn làm ăn tốt, cho dù nhà hàng nằm trong phạm vi trung, thương lưu nhưng mỗi ngày vẫn không có chỗ trống.
Bầu không khí náo nhiệt cũng không ảnh hưởng đến Trì Sương đang vội vàng trở về.
Cô đi qua đại sảnh, phòng khách, bước nhanh lên lầu, ở trên cầu thang đụng phải chị họ khí sắc hồng hào, hai chị em đối mặt, chị họ đang muốn kéo cô nói hôm nay kinh doanh đạt đến tầm cao mới, đôi mắt cô vô thần lắc đầu một cái, hơi thở mong manh nói, “Chị, để cho em lên nghỉ ngời. Có chuyện gì ngày mai lại nói.”
“Sao vậy?” Chị họ ân cần hỏi cô, “Ăn cơm không, chị để cho phòng bếp làm đồ ăn mà em thích mang lên cho em nha, nhìn em gần đây rất gầy, gió cũng có thể thổi bay em đi, phải bồi bổ thật tốt mới được!”
“Không cần, em một chút cũng không muốn ăn.”
Trì Sương bỏ lại hai chữ rồi vội vàng lên lầu.
Cô cơ hồ hít thở không thông, cô phải tìm một nơi an toàn không có người ngồi một chút, nghỉ ngơi cho khỏe.
Không có chuyện gì lớn.
Để cho cô thư giãn, cô mới có tinh lực suy nghĩ bước kế tiếp phải làm gì.
Chị họ ngẩn ngơ, quay đầu nhìn bóng lưng của cô.
Đang lúc cô thắc mắc lại có người bước lên lầu, cô nhìn chằm chằm, phát hiện ra đó là người đã hai tháng không xuất hiện, Mạnh Hoài Khiêm, cô kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Sếp Mạnh, hôm này làm sao anh lại đến?”
Thần sắc Mạnh Hoài Khiêm vội vã, anh muốn đuổi kịp Trì Sương nhanh một chút, nhưng lại không thể không dừng lại, chỉ có thể khách sáo cùng chị họ hỏi thăm sức khỏe: “Tới đây có chút việc. Tôi lên lầu xem cô ấy một chút.”
Chị họ “a” một tiếng, kịp phản ứng né người tránh ra, “Sương Sương mới đi lên, phòng làm việc của em ấy anh đã biết rồi đấy.”
Mạnh Hoài Khiêm lịch sự cảm ơn, hai bước gộp thành một bước lên lầu.
Dù bước chân anh vững vàng, chị họ vẫn nhìn thấu anh đang vội vàng cùng lo lắng, lại nghi ngờ không hiểu, đây là xảy ra chuyện lớn gì?
Tâm trạng Trì Sương bất ổn vào trong phòng làm việc, vừa đến đã thấy bộ đạo cụ pha trà cô bày trên tủ kính, đó là do Lương Tiềm cố ý cho người thiết kế làm riêng, độc nhất vô nhị, vô cùng quan trọng.
Đồ sứ trắng nhẵn nhụi, tuyệt vời nhất là khi ly đổ đầy nước, hoa sương trên thành cốc lúc ẩn lúc hiện.
Ban đầu cô yêu thích không buông tay.
Sau này mỗi lần nhìn thấy đều trở nên buồn bã.
Mà bây giờ…
Cô gần như không thể khống chế được sự bi phẫn trong lòng. Từ trước đến giờ cô đều là tính tình muốn làm cái gì liền làm cái đó, giờ phút này ở trong địa bản của mình cũng không thèm đè nén thêm, cô mở tủ kính ra, giơ tay đập vỡ bộ đồ pha trà, trên mặt đất đầy mảnh vỡ.
Chương 22.
Mạnh Hoài Khiêm ở ngoài cửa đã nghe thấy âm thanh giòn tan, thân hình hơi ngừng lại, cũng không có để ý đến gõ cửa, liền vội vàng đẩy cửa vào.
Nhìn mảnh vụn đầy trên sàn, anh sững sờ một chút, tầm mắt chậm rãi đi lên, rời vào gương mặt đang tức giận của Trì Sương, cô ngẩng đầu lên, cùng anh lạnh nhạt đối mặt.
Trì Sương lúc tức giận nhất định bộc lộ ra tính tình.
Đừng nói đến bộ trà cụ này, tất cả mọi thứ mà Lương Tiềm đưa cho cô cô cũng muốn đập hết.
Cũng không biết tại sao, khi đối mặt với đôi mắt thâm thúy của Mạnh Hoài Khiêm, cô lại không khống chế được ủy khuất, hốc mắt ửng đỏ, lúc ý thức được nước mắt của mình không thích hợp, cô vội vàng quay đầu đi, những vẫn chậm một bước, một giọt nước mắt đã rơi xuống.
Giọt lệ kia cũng đâm mạnh vào trong lòng của Mạnh Hoài Khiêm.
Anh đã nhiều lần nhìn thấy bộ dáng khi cô khóc, có lúc khóc lóc, khi thì sụt sịt khóc. Chỉ có lần này, cô nhanh chóng lau giọt nước mắt đi nháy mắt thần kinh anh căng thẳng, như một cây cung giương căng hết cỡ, và giọt ngước mắt này là mũi tên có thể bay đến bất kì nơi đâu.
Trì Sương cũng căng thẳng, cô siết chặt tay, móng tay dường như đâm vào trong da thịt, cô rốt cuộc cũng lấy lại sự bình tĩnh ngắn ngủi.
Mạnh Hoài Khiêm cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Anh thậm chí còn không suy nghĩ được, tại sao cô lại tức giận như vậy, thương tâm như vậy.
Chuyện này đã qua lâu như vậy, cô cũng đã bước ra rồi. Anh biết mấy ngày nay cô trải qua rất tốt, thỉnh thoảng sẽ cùng hai khuê mật hẹn ăn cơm, xem phim, hoặc là ở trong nhà hàng bận rộn. Có một lần anh vô tình đi qua, cô đang từ nhà hàng đi ra, còn mãn nguyện vươn người, tựa đầu vào bả vai của chị họ làm nũng.
Bất luận vô luận như nào, Lương Tiềm đã không còn ở đây, nguồn gốc và bối cảnh thực sự của sự việc có quan trọng như vậy hay không?
Nó lại khiến cô ấy suy sụp như vậy.
Anh vô cùng không hiểu.
Hay là cô nổi nóng do anh đã lừa dối cô?
Mạnh Hoài Khiêm nhấc chân, hướng về phía cô, đạp lên nhưng mảnh vỡ kia, đi tới trước mặt cô. Ánh đèn trên đỉnh đầu anh tạo thành vòng sáng, hôm nay vừa vặn anh mặc áo choàng màu đen dài tới đầu gối, càng lộ ra vóc cao gầy mạnh mẽ.
Trì Sương không nhìn thẳng anh.
Trừ cha mẹ và bạn thân tri kỉ, cô chưa bao giờ đối với người nào khác nói “xin lỗi”, dù biết tất cả sự việc, biết rõ mình sai, vậy thì thế nào?
“Ăn một chút gì đó có được không?”
Âm thanh của Mạnh Hoài Khiêm trong đêm này có vài phần trầm thấp, xen lẫn sự ôn nhu mà người khác khó lòng phát hiện, “Cô muốn ăn cái gì, sủi cảo chiên hay là mì nạm bò, tôi đi mua.”
Trì Sương rốt cuộc nhìn về phía anh ta, trong mắt có lệ, “Sếp Mạnh, tôi rất đau, cũng rất khó chịu.”
Mạnh Hoài Khiêm ngừng một lát, ánh mắt trầm ngâm chăm chú nhìn cô. Biết cô lâu như vậy, cô chưa bao giờ nói những lời này, dù là thời điểm cô tuyệt vọng thương tâm nhất, cô cũng chỉ mắng anh ấy, giờ phút này anh cảm nhận được sự yếu đuối và bất lực của cô.
Điều này làm cho Mạnh Hoài Khiêm không thích ứng được.
Không nghĩ được bước tiếp theo phải làm gì, Trì Sương cũng không nguyện ý trò chuyện cùng Mạnh Hoài Khiêm. Đầu óc cô bây giờ rất loạn, sợ nói những lời dư thừa gây ra nhiều lỗi lầm, sau khi im lặng, cô có vẻ mệt mỏi nói với anh, “Bây giờ tôi muốn ở một mình yên lặng một chút.”
Đây là đang hạ lệnh đuổi khách.
Mạnh Hoài Khiêm lại nói, “Ăn một chút được không? Cô muốn ăn cái gì, tôi đi mua.”
Trì Sương uể oải vẫy tay, “Không cần, tôi không có khẩu vị.”
Mạnh Hoài Khiêm muốn nói lại thôi. Anh phát hiện dáng vẻ bây giờ của cô so với bốn, năm tháng trước còn nghiêm trọng hơn. Anh không thể nghĩ ra nguyên nhân cô thương tâm như vậy, muốn hỏi cô nhưng biết lấy tính tình của cô sẽ không dễ dàng thổ lộ với anh.
Anh thậm chí thấy phiền não và khó hiểu.
Đến tốt cùng là ai làm cho cô tò mò chuyện này?
Cô đang suy nghĩ gì, chuyện này có nhất thiết làm cô ấy mất bình tĩnh như vậy không?
Trì Sương xuống lầu.
Mạnh Hoài Khiêm cũng đi sau lưng cô.
Thấy tài xế của Trì Sương trong nhà hàng, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, trạng thái bây giờ của cô ấy không thích hợp để lái xe. Sau khi chị họ tiễn cô ấy đi, thấy Mạnh Hoài Khiêm còn chưa đi, bước nhanh đến cùng anh trò chuyện, “Sếp Mạnh, anh còn chưa ăn cơm đúng chứ? Nếu không tôi an bài cho anh một bàn?”
Mạnh Hoài Khiêm lắc đầu, đứng trong màn đêm, trần giọng nói: “Có chuyện này tôi muốn thương lượng với cô. Nếu như bên này cô không bận, chờ một chút tôi sẽ cho người đến dọn dẹp phòng làm việc của cô ấy.”
Anh vẫn không quá yên tâm.
Những mảnh vỡ kia nếu như có miếng nhỏ ẩn núp ở trong góc không bị phát hiện, cô ấy có thể vô tình giẫm phải.
Chị họ kinh ngạc, gật đầu lại vội vàng nói: “Chuyện này tôi muốn hỏi Sương Sương,” cô cẩn thận hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Hoài Khiêm nhàn nhạt nói: “Không có gì, vô tình làm vỡ bộ trà cụ, không phải chuyện lớn gì!”
Bộ trà cụ?
Chị họ phục hồi tinh thần, sẽ không phải cái bộ mà Lương Tiềm đưa tới chứ?
Ai đã làm vỡ?
Chắc chắn không phải là sếp Mạnh được, nếu là sếp Mạnh làm vỡ, cái tính tình kia của Sương Sương chắc chắn không bình tình như vậy.
“Thật đáng tiếc.” chị họ lẩm bẩm nói.
Mạnh Hoài Khiêm không nói một lười, chẳng qua là vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
_
Chú Vương lái xe đưa Trì Sương đến dưới nhà, cô liền để cho chú ấy tan làm. Thế giới quan bỗng nhiên sụp đổ, phản ứng đầu tiền của Trì Sương là tìm kiếm người thân nhất trấn an, ở trong thang máy gọi điện cho cha mẹ, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng mạt chượt thay phiên nhau vang lên, cô mới ý thức được hiển nhiên cha mẹ không phải là đối tượng tốt nhất để bày tỏ tâm trạng.
Bây giờ cha mẹ so với cô còn sợ nghe thấy tên “Lương Tiềm “ hơn.
Bọn họ lo lắng cô sẽ không thể bước ra, nếu như cô đem chuyện giấc mộng nói ra, bọn họ sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến, cần gì phải để cho cha mẹ đi theo cô chịu dày vò chứ?
Vì vậy cô lại đem mục tiêu phong tỏa trên hai người bạn thân.
Giang Thi Vũ, người có thể đến bên cạnh cô ấy trong vòng một giờ là lựa chọn đầu tiên.
Rất nhanh Giang Thi Vũ xách túi gà chiên mua bên ngoài đến nhà Trì Sương, vừa vào cửa liền sợ hết hồn ----- không tốt, có sát khí!
Trì Sương mặt đầy nghiêm túc, không có lấy nổi một nụ cười, thấy cô mang đến gà chiên rán nóng hổi cũng chỉ hời hợt liếc qua, vừa không có biểu diễn hổ đói vồ mồ, cũng không có một bên giậm chân uy hiếp, một bên chạy đến tủ lạnh lôi ra coca-cola và lon bia.
Quá kì quái!
Mấy phút sau, Giang Thi Vũ ngồi ngay thẳng, nhìn về Trì Sương đang ngồi trên sô pha giống như khúc gỗ đang gõ trên màn hình điện thoại, rụt cổ một cái nhỏ giọng hỏi: “Sương Sương, cậu đây là thế nào? Cậu đừng như vậy, mình sợ, bây giờ mình có thể về nhà được không?”
“Thi Vũ, cậu cũng biết trên thế giới này ngoại trừ cha mẹ tớ ra, người mình tin tưởng nhất chính là cậu.”
“…Đừng nha.” Giang Thi Vũ không ngừng bận rộn xua tay nói, “Nếu cậu làm chuyện phạm pháp cũng đừng kéo mình vào, càng không nên để cho mình biết, mình không muốn nghe!”
Trì Sương bịt tai không nghe, nói tiếp: “Tiếp theo đây mình sẽ nói với cậu, cậu rời khỏi nhà này phải quên đi ngày, cậu chỉ là hố cây của mình thôi, hiểu không? Còn nữa, không cho phép nói chuyện này cho người thứ ba biết.”
Giang Thi Vũ quả quyết che lỗ tai, kêu rên một tiếng, “Mình không muốn nghe, đừng nói cho mình biết, Sương Sương, cậu đi tìm Tiếu Manh đi, đừng tìm mình, mình nhát gan…”
“Bao gồm người dưới lầu kia.”
Mi mắt Giang Thi Vũ giật giật: “Dưới lầu? Ai?”
Cô ấy từ trên ghế sô pha nhảy cỡn lên,chạy chậm đến ban công nhìn xuống, cái gì cũng không thấy, bốn phía đều đen thui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.