Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 22:
Lâm Miên Miên
15/11/2023
Đầu óc mơ hồ trở lại, cô lầm bầm một câu :”Ai nha, không có thấy ai ở dưới lầu.”
Trì Sương nói: “Là tên họ Mạnh tiêu tiền như rác kia”
Cô cũng không cần đoán cũng biết Mạnh Hoài Khiêm luôn đi sau xe cô.
“Anh ta không quan trọng.” Trì Sương kéo Giang Thi Vũ vào, hai người chen chúc ở một bên ghế sô pha, cô hạ thấp âm thanh, trịnh trọng nói sự phỏng đoán của mình:”mình thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, nếu mình không nói ra, ngày mai cậu sẽ thấy tin tức trên mạng xã hội đưa tin mình tưc chết, hưởng dương hai mươi sáu tuổi.”
“…”
Giang Thi Vũ đầu hàng, dứt khoát nhắm mặt lại nằm trên ghế salon, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng nói, “Nói đi, chuyện gì,chú họ có cầm tiền đến đập chết mình mình cũng không nói một chữ nào.”
“Mình hoài nghi,” Trì Sương dừng lại mấy giây,”Lương Tiềm không có chết, anh ta còn sống.”
Giang Thi Vũ còn cho là Trì Sương muốn nói cơ mật gì với cô ấy, trái tim đã dâng đến cổ họng, không nghĩ tới chờ được câu nói như vậy.
“Cái quỷ gì vậy?”
Mặt Giang Thi Vũ tràn đầy hỏi chấm, “Cậu đừng nói cho mình là anh ta báo mộng cho cậu biết?”
Trì Sương lắc đầu một cái, “Vậy cũng không đúng. Nhưng mình có dự cảm mãnh liệt, anh ta chưa chết,” cô nhớ tới giấc mơ của mình, có lẽ lúc này Lương Tiềm đang tán tỉnh nữ chính, cô mỉm cười:”không những thế, tên khốn này còn sống rất khỏe mạnh.”
Giang Thi Vũ trầm mặc trong chốc lát, nhìn xung quanh, biết cô ấy lại nổi điên, không thế làm gì khác hơn là hùa theo cô ấy: “Sau đó thì sao? Có phải nên tìm mấy nhà ngoại cảm tính xem anh ta đang ở đâu không?”
Có thể ở đâu được.
Khẳng định anh ta đang ở địa phủ xếp hàng đợi uống canh Mạnh Bà nhà..
“Thi Vũ, mình hỏi cậu, mình có làm sai điều gì không?” Trì Sương nhẹ giọng nói,”Đầu tiên, lúc anh ta xảy ra chuyện mình nửa điểm cũng không liên quan, anh ta không phỉa vì mình mà rơi xuống biển, cũng không phải là mình đẩy xuống; thứ hai, mình không phải là người nhất quyết nói lời yêu mà là anh ta phải không? Thứ ba, anh ta là người cầu hôn mình và nói to rằng vĩnh viễn chỉ thích mình đúng không?”
Giang Thi Vũ sững sờ gật đầu: “Dạ, dạ, da, sau đó thì sao?”
Sao cô lại có cảm giác bây giờ mình đang nói chuyện quỷ dị chứ?
“Rất tốt” Trì Sương hài lòng, “Cảm ơn cậu đã giúp mình hiểu rõ.”
“Cái gì vậy.” Giang Thi Vũ cảm thấy đang nghe thiên thư.
Trì Sương nghĩ, cô ấy vốn không làm sai điều gì, coi như cô ấy phạm vào một sai lầm nhỏ, Lương Tiềm cũng có bản lĩnh móc nối sau lưng cô rồi dám vứt bỏ cô trong đám cưới, nếu cô có thể chịu đựng được sự xấu hổ và tủi nhục này, cô ấy sẽ coi thường chính mình!
Từ nay về sau đừng gọi cô ấy là Trì Sương, mà nên đổi thành kẻ hèn nhát.
Lương Tiềm tốt nhất bây giờ nên cầu nguyện hồn anh ta đã về tây thiên.
Nếu anh ta quả thực đã chết, hết thẩy các thứ này chẳng qua là suy đoán hoang đường, vậy cô sẽ xin lỗi trước ngôi mộ tương lai của anh ta. Đương nhiên cũng là lỗi của anh ta, sau khi chết, sao anh ta không nghĩ đến việc làm thế nào để phù hộ cho cô mà thay vào đó lại khiến cô gặp phải những giấc mộng kinh tỡm này.
Nhưng nếu bây giờ anh ta chưa chết và còn sống….
Rất tốt!
Vô cùng tốt!
Giang Thi Vũ nghe thấy tiếng cười của Trì Sương, không kiềm chế được mà run cầm cập.
Chắc chắn sẽ rất thảm.
Liên tưởng đến Trì Sương dạo gần đây luôn than phiền không ngủ ngon, trong lòng cô ngửa mặt lên trời gào thét, có ai không bị mất ngủ bức điên đâu?
Thấy vẻ mặt Trì Sương vô cảm lại cười nhạt, trong lòng tê dại, nhưng vẫn run rẩy hỏi cô ấy: “Sương Sương, cậu làm sao vậy? Có phải khó chịu ở chỗ nào không, có bệnh không thể nhịn , càng không nên tự mình gánh vác, nếu không bây giờ mình đi cùng cậu đến bệnh viện nhìn một chút?”
“Mình rất khỏe manh!”
Trì Sương duỗi người,”Sau khi rút hết nước trong não, cả người mình chưa từng nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ.”
Còn không phải sao?
Mấy tháng nay, cô vì Lương Tiềm rơi nước mắt chẳng phải là do đầu cô ngập úng nước sao?
Chương 23.
Cô vì một người đàn ông mà khóc nhiều như vậy, hôm nay hồi tưởng ại, Trì Sương muốn hung hãn phỉ nhổ bản thân.
Giang Thi Vũ:”…”
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe Sương Sương nhận xét chính xác về bản thân như vậy.
Não ngập úng nước.
Chính là nói!! Cô cùng Tiếu Manh đã sớm không nhịn được, mỗi ngày họ đều phải nhìn Sương Sương phát điện trong nhóm, ngày hôm qua còn nói nằm mơ thấy ác mộng Lương Tiềm trong hôn lễ bỏ rơi cô ấy, bọn họ không thể làm gì khác hơn là cùng cô ấy lăng mạ, chửi rủa Lương Tiềm – người đã chết rồi hơn tám trăm lần, hôm nay lại nằm mơ thấy Lương Tiềm còn chưa chết…
Lương Tiềm, Lương Tiềm, Lương Tiềm!
Đời này của Giang Thi Vũ chưa chán ghét một ai như vậy.
Đây là khuê mật của mình, có hơn hai mươi năm tình cảm, tất nhiên không thể trách Sương Sương, Lương Tiềm vốn đã chết là hết rồi, còn gieo họa cho Sương Sương như vậy, anh ta bị nhục mạ chẳng lẽ không đáng sao?
“Không sao.” Trì Sương ngồi ngay ngắn trên so pha, lại rảnh rỗi gật đầu tán ngẫu,”Thi Vũ, cậu còn nhớ Đổng Thành Tân không?”
Chuyển đề tài quá nhanh, Giang Thi Vũ bối rối mấy giây.
Cô không ngừng gật đầu, “Có chút ấn tượng, hồi học cao trung hình như là người động một tí là quỳ gối vì cậu. Lúc còn ở cao trung chúng ta còn là bạn cùng lớp, cậu ta rất thích trêu chọc cậu, đem sâu lông ném vào hộc bàn của cậu, kéo bím tóc của cậu đúng chứ?”
“Sai rôi”, Trì Sương lắc đầu,” Cậu nhớ lộn rồi, cậu ta không kéo bím tóc của mình, lần đầu tiền cậu ta đem sâu lông để trong hộp bút của mình, mình đã cho cậu ta hai cái tát. Lúc ấy các cậu đều nói cậu ta vì muốn mình vui vẻ mới biến thành trò cười cho mọi người, lúc ấy mình chỉ cảm thấy cậu ta rất rẻ tiền thôi.”
“…Con trai thời điểm đó đều như vậy cả. Không phải, sao cậu lại nhắc đến người này?”
“Hồi đó mình suy nghĩ, thật may mình không thích người này. Nếu như mình thích người dùng phương thức “Đùa giỡn “ như vậy trêu chọc mình, vậy mình có thể phải tát bốn bàn tay. Như vậy tay mình không đau sao?”
Giang Thi Vũ kìm nén nụ cười, “Dạ, dạ, dạ, đâu, để mình thổi vù vù cho cậu.”
Vừa nói cô liền kéo tay Trì Sương.
Trì Sương mím môi, trong mắt có thêm nụ cười chân thật, “Cho nên, mình vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận người mà mình dành trọn tình cảm chân thành lại làm tổn thương mình. Dù đó là lý do to lớn nào cũng không được.”/
Giang Thi Vũ cảnh giác nhìn cô ấy, “Cậu là đang nhắc nhở ai đó sao?”
“Không phải, chẳng qua là mình tự lẩm bẩm một mình, cậu không cần đáp lại.”
“Mình chưa hiểu rõ chủ đề trò chuyện của chúng ta ngày hôm nay”, Giang Thi Vũ nói, “Mình không hiểu một câu nào trong số đó, nhưng mình nghe lọt được câu, cậu nói Lương Tiềm chưa có chết”.
“Mình biết là tốt rồi.”
Trong đầu Trì Sương nghĩ, có nhiều buồn cười. Mấy tháng nay cô vì Lương Tiềm qua đời mà hạnh hạ bản thân, khiến cơ thể ngày càng gầy đi, cơ hồ đem nước mắt tích lũy trong hơn hai mươi năm qua chảy hết, người này không chừng đã sớm quên cô cùng với người khác sớm chiều sống chung, thầm nảy sinh tình cảm.”
Cô cắn chặt hàm răng.
Anh ta mất trí hay không cũng không liên quan gì đến cô!. Cũng không phải cô hại anh ta mất trí nhớ!
Cô không nhìn nguồn gốc sự việc, cô chỉ nhìn quá trình và kết quả, nói không chừng ông trời cũng không nhìn nổi cô ngu xuẩn như vậy mới cho cô chút ám chỉ, nếu cô còn hồn nhiên không hay biết gì, theo tình tiết vở kịch phát triển có phải cô sẽ bị Lương Tiềm lừa gạt sao, cho đến hôn lễ bị hắn tiêu sái bỏ rơi ư?
Tất cả bạn bè người thân của cô đều ngồi dưới khán đài.
Cha mẹ của cô không ngừng gạt lệ, kết quả chuyện như vậy hiện ra.
Cô không thể nuốt trôi cục tức này!
Đúng vậy, bây giờ nó còn chưa xảy ra, sau này nhất định sẽ không phát sinh, nhưng đó là do cô có vận khí tốt, là ông trời nhúc nhích một chút ngón tay chỉ điểm cô, là do bình thường cô làm việc thiện tích đức được phúc báo, không có liên quan gì đến hắn cả. Nếu đã không liên quan đến hắn, cô dựa vào cái gì mà tha thứ, thông cảm?
Huống hồ, làm sao có thể chắc chắn sự việc trong mộng kia không phát sinh đâu. Theo huyền học mà nói, con người có kiếp trước, theo khoa học,còn không phải tồn tại một không gian song song sao?
Có lẽ ở kiếp trước hay ở thế giới song song cô đã gặp một tội lỗi lớn.
Nhịn được sao?
“Sương Sương, nếu không như vậy đi, mình xin nghỉ phép hàng năm trước, hay là dứt khoát từ chức cùng cậu ra ngoài chơi một tháng?” Giang Thi Vũ đề nghị.
Trì Sương quay đầu đi, bị những lời nói quan tâm của bạn thân làm cho tốt lên, ánh mắt cũng ôn nhu đi. “Không được, mình thật sự không sao.”
…
Hai khuê mật lại trò chuyện khác.
Trì Sương giống như đã khôi phục bình thường, cùng Giang Thi Vũ ăn gà chiên.
Cô vốn là diễn viên được đào tạo chính quy, từng may mắn được diễn với mấy diễn viên kỳ cựu. Có lẽ cô diễn có vẻ vụng về, nhưng khi cô thật tâm diễn tốt một bộ phim điều đó cũng không phải khó khăn gì. Giang Thi Vũ nhìn cô đột nhiên nổi điên cũng giống như kinh nguyệt thường diễn ra, bọn họ làm bạn thân cũng nhìn quen rồi, đến mức cô ấy nói Lương Tiềm chưa có chết, cho dù cô ấy không nhắc nhở, nhưng Giang Thi Vũ sẽ không nói cho người khác nghe. Chuyện đã qua lâu như vậy, ngay cả cha mẹ cô ấy nghe được câu chuyện này cũng sẽ hoài nghi trạng thái tinh thần đầu tiên.
Giang Thi Vũ rất biết bảo vệ hình tượng của bạn thân, tự nhiên sẽ không nhắc đến với bất kỳ ai.
-
Hôm sau.
Sau khi ăn bữa sáng xong đưa Giang Thi Vũ đi làm, Trì Sương cũng thuận tiện đến nhà hàng một chuyến.
Cô cũng bội phục bản thân mình sao có thể tỉnh táo như vậy.
Có thể thấy câu nói thời gian là thuôc giải vẫn có độ tin cậy, cô không dám nghĩ mình sẽ thế nào nếu như bất ngờ đoán trước được tương lai khi sự việc vừa xảy ra và cô vẫn đang ở giai đoạn đầu buồn nhất.
ở trong nhà hàng bận bịu đến trưa, ăn vài món ăn dinh dưỡng đơn giản của đầu bếp đặc biệt làm riêng cho cô, cô cùng chị họ trở về nghỉ ngơi. Trong đầu cô cũng có ý nghĩ đơn giản, nhưng làm sao để thực hiện được, đây lại là một vấn đề. Cô không tính tiết lộ nửa điểm tin tức cho Mạnh Hoài Khiêm, Mạnh Hoài Khiêm và Lương Tiềm có quan hệ tốt lại cùng một phe, hai người họ cùng nhau lớn lên, nói trắng ra là cùng một loài, cô dùng đầu ngón chân cũng biết anh ta sẽ đứng bên kia với Lương Tiềm.
cô không hy vọng Mạnh Hoài Khiêm trước thời hạn tìm được Lương Tiềm.
lui mười ngàn bước nói, nếu như Lương Tiềm còn sống, cô chỉ mong anh ta chết ở bên ngoài!
Cô đã sớm nhắc nhớ qua Lương Tiềm, không nên đắc tội cô ấy,vì lòng dạ cô nhỏ hơn so với lỗ kim. Nếu nhục nhã cô như vậy, cô phải suy tính thật kỹ nên làm sao để hồi báo hắn một phần đại lễ tương tự chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ kế hoạch chỉ mới có mở đầu.
Bất quá không ngăn cản cô ấy bây giờ động thủ.
Bây giờ có nhiều công nghệ cao, có lẽ mò kim đáy biển rất khó khăn, nhưng ở trên thế giới tìm kiếm một người đều không khó khăn gì.
Trì Sương làm việc bận rộn mấy giờ liền, rốt cuộc ở trên mạng tìm thấy một người ẩn danh. Dẫu sao cô cũng chỉ nằm mơ, không có “đọc” từng câu từng chữ trong tiểu thuyết cảm động mà chỉ biết tên của bạn nữ chính, hàng xóm của cô ta và biết cô ta ở một làng chài nào đó. Bất quá bây giờ có nhiều người có năng lực, dù chỉ cung cấp hai tin tức, ông chủ vẫn sảng khoái tiếp nhận: không thành vấn đề, dự tính là hai tháng có đầu mối chính xác.
Ông chủ sảng khoái, Trì Sương thoải mái hơn liền đóng một phần tiền cọc.
Bây giờ tìm Lương Tiềm có khả năng không lớn, cô cũng không muốn bị Mạnh Hoài Khiêm phát giác, vì vậy mà cô ngược đường mà đi, cô không tìm Lương Tiềm, cũng không tìm nữ chính, may mà bạn tốt của nữ chính và hàng xóm của cô ta trong chuyện xuất hiện không tính là ít, ít nhất có cả tên lẫn họ. Như vậy cô sẽ không kinh động bất kỳ người nào.
Vấn đề tiếp theo sau khi tìm được Lương Tiềm sẽ làm gì? Cô thậm chí còn chưa nghĩ ra.
Không sao, để cho người khác đánh anh ta một trận là được.
Trì Sương duỗi người, lười biếng nằm trên ghế sô pha, ôm một con thỏ bông mềm mại.
Sau khi bị tra tấn bởi những cơn ác mộng, cô rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
-
Đèn vừa mới bật lên, Dung Khôn sau khi đậu xe xong đi về phía thang máy, hiếm lạ cùng nghi ngờ. Cuối năm ai cũng bận rộn, ngày trước vào thời điểm này, một hai tháng thường xuyên không thấy bóng dáng Mạnh Hoài Khiêm, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây ư? Một lòng một dạ với công việc lại hẹn anh ta ăn cơm.
Nhân viên phục vụ đang đợi, thấy Dung Khôn tới liền dẫn đường cho anh ta, xuyên qua hành lang dài, đi tới phòng riêng, Mạnh Hoài Khiêm đã đến.
Dung Khôn vừa cởi áo choàng vừa nói: “Chờ lâu không?”
Trì Sương nói: “Là tên họ Mạnh tiêu tiền như rác kia”
Cô cũng không cần đoán cũng biết Mạnh Hoài Khiêm luôn đi sau xe cô.
“Anh ta không quan trọng.” Trì Sương kéo Giang Thi Vũ vào, hai người chen chúc ở một bên ghế sô pha, cô hạ thấp âm thanh, trịnh trọng nói sự phỏng đoán của mình:”mình thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, nếu mình không nói ra, ngày mai cậu sẽ thấy tin tức trên mạng xã hội đưa tin mình tưc chết, hưởng dương hai mươi sáu tuổi.”
“…”
Giang Thi Vũ đầu hàng, dứt khoát nhắm mặt lại nằm trên ghế salon, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng nói, “Nói đi, chuyện gì,chú họ có cầm tiền đến đập chết mình mình cũng không nói một chữ nào.”
“Mình hoài nghi,” Trì Sương dừng lại mấy giây,”Lương Tiềm không có chết, anh ta còn sống.”
Giang Thi Vũ còn cho là Trì Sương muốn nói cơ mật gì với cô ấy, trái tim đã dâng đến cổ họng, không nghĩ tới chờ được câu nói như vậy.
“Cái quỷ gì vậy?”
Mặt Giang Thi Vũ tràn đầy hỏi chấm, “Cậu đừng nói cho mình là anh ta báo mộng cho cậu biết?”
Trì Sương lắc đầu một cái, “Vậy cũng không đúng. Nhưng mình có dự cảm mãnh liệt, anh ta chưa chết,” cô nhớ tới giấc mơ của mình, có lẽ lúc này Lương Tiềm đang tán tỉnh nữ chính, cô mỉm cười:”không những thế, tên khốn này còn sống rất khỏe mạnh.”
Giang Thi Vũ trầm mặc trong chốc lát, nhìn xung quanh, biết cô ấy lại nổi điên, không thế làm gì khác hơn là hùa theo cô ấy: “Sau đó thì sao? Có phải nên tìm mấy nhà ngoại cảm tính xem anh ta đang ở đâu không?”
Có thể ở đâu được.
Khẳng định anh ta đang ở địa phủ xếp hàng đợi uống canh Mạnh Bà nhà..
“Thi Vũ, mình hỏi cậu, mình có làm sai điều gì không?” Trì Sương nhẹ giọng nói,”Đầu tiên, lúc anh ta xảy ra chuyện mình nửa điểm cũng không liên quan, anh ta không phỉa vì mình mà rơi xuống biển, cũng không phải là mình đẩy xuống; thứ hai, mình không phải là người nhất quyết nói lời yêu mà là anh ta phải không? Thứ ba, anh ta là người cầu hôn mình và nói to rằng vĩnh viễn chỉ thích mình đúng không?”
Giang Thi Vũ sững sờ gật đầu: “Dạ, dạ, da, sau đó thì sao?”
Sao cô lại có cảm giác bây giờ mình đang nói chuyện quỷ dị chứ?
“Rất tốt” Trì Sương hài lòng, “Cảm ơn cậu đã giúp mình hiểu rõ.”
“Cái gì vậy.” Giang Thi Vũ cảm thấy đang nghe thiên thư.
Trì Sương nghĩ, cô ấy vốn không làm sai điều gì, coi như cô ấy phạm vào một sai lầm nhỏ, Lương Tiềm cũng có bản lĩnh móc nối sau lưng cô rồi dám vứt bỏ cô trong đám cưới, nếu cô có thể chịu đựng được sự xấu hổ và tủi nhục này, cô ấy sẽ coi thường chính mình!
Từ nay về sau đừng gọi cô ấy là Trì Sương, mà nên đổi thành kẻ hèn nhát.
Lương Tiềm tốt nhất bây giờ nên cầu nguyện hồn anh ta đã về tây thiên.
Nếu anh ta quả thực đã chết, hết thẩy các thứ này chẳng qua là suy đoán hoang đường, vậy cô sẽ xin lỗi trước ngôi mộ tương lai của anh ta. Đương nhiên cũng là lỗi của anh ta, sau khi chết, sao anh ta không nghĩ đến việc làm thế nào để phù hộ cho cô mà thay vào đó lại khiến cô gặp phải những giấc mộng kinh tỡm này.
Nhưng nếu bây giờ anh ta chưa chết và còn sống….
Rất tốt!
Vô cùng tốt!
Giang Thi Vũ nghe thấy tiếng cười của Trì Sương, không kiềm chế được mà run cầm cập.
Chắc chắn sẽ rất thảm.
Liên tưởng đến Trì Sương dạo gần đây luôn than phiền không ngủ ngon, trong lòng cô ngửa mặt lên trời gào thét, có ai không bị mất ngủ bức điên đâu?
Thấy vẻ mặt Trì Sương vô cảm lại cười nhạt, trong lòng tê dại, nhưng vẫn run rẩy hỏi cô ấy: “Sương Sương, cậu làm sao vậy? Có phải khó chịu ở chỗ nào không, có bệnh không thể nhịn , càng không nên tự mình gánh vác, nếu không bây giờ mình đi cùng cậu đến bệnh viện nhìn một chút?”
“Mình rất khỏe manh!”
Trì Sương duỗi người,”Sau khi rút hết nước trong não, cả người mình chưa từng nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ.”
Còn không phải sao?
Mấy tháng nay, cô vì Lương Tiềm rơi nước mắt chẳng phải là do đầu cô ngập úng nước sao?
Chương 23.
Cô vì một người đàn ông mà khóc nhiều như vậy, hôm nay hồi tưởng ại, Trì Sương muốn hung hãn phỉ nhổ bản thân.
Giang Thi Vũ:”…”
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe Sương Sương nhận xét chính xác về bản thân như vậy.
Não ngập úng nước.
Chính là nói!! Cô cùng Tiếu Manh đã sớm không nhịn được, mỗi ngày họ đều phải nhìn Sương Sương phát điện trong nhóm, ngày hôm qua còn nói nằm mơ thấy ác mộng Lương Tiềm trong hôn lễ bỏ rơi cô ấy, bọn họ không thể làm gì khác hơn là cùng cô ấy lăng mạ, chửi rủa Lương Tiềm – người đã chết rồi hơn tám trăm lần, hôm nay lại nằm mơ thấy Lương Tiềm còn chưa chết…
Lương Tiềm, Lương Tiềm, Lương Tiềm!
Đời này của Giang Thi Vũ chưa chán ghét một ai như vậy.
Đây là khuê mật của mình, có hơn hai mươi năm tình cảm, tất nhiên không thể trách Sương Sương, Lương Tiềm vốn đã chết là hết rồi, còn gieo họa cho Sương Sương như vậy, anh ta bị nhục mạ chẳng lẽ không đáng sao?
“Không sao.” Trì Sương ngồi ngay ngắn trên so pha, lại rảnh rỗi gật đầu tán ngẫu,”Thi Vũ, cậu còn nhớ Đổng Thành Tân không?”
Chuyển đề tài quá nhanh, Giang Thi Vũ bối rối mấy giây.
Cô không ngừng gật đầu, “Có chút ấn tượng, hồi học cao trung hình như là người động một tí là quỳ gối vì cậu. Lúc còn ở cao trung chúng ta còn là bạn cùng lớp, cậu ta rất thích trêu chọc cậu, đem sâu lông ném vào hộc bàn của cậu, kéo bím tóc của cậu đúng chứ?”
“Sai rôi”, Trì Sương lắc đầu,” Cậu nhớ lộn rồi, cậu ta không kéo bím tóc của mình, lần đầu tiền cậu ta đem sâu lông để trong hộp bút của mình, mình đã cho cậu ta hai cái tát. Lúc ấy các cậu đều nói cậu ta vì muốn mình vui vẻ mới biến thành trò cười cho mọi người, lúc ấy mình chỉ cảm thấy cậu ta rất rẻ tiền thôi.”
“…Con trai thời điểm đó đều như vậy cả. Không phải, sao cậu lại nhắc đến người này?”
“Hồi đó mình suy nghĩ, thật may mình không thích người này. Nếu như mình thích người dùng phương thức “Đùa giỡn “ như vậy trêu chọc mình, vậy mình có thể phải tát bốn bàn tay. Như vậy tay mình không đau sao?”
Giang Thi Vũ kìm nén nụ cười, “Dạ, dạ, dạ, đâu, để mình thổi vù vù cho cậu.”
Vừa nói cô liền kéo tay Trì Sương.
Trì Sương mím môi, trong mắt có thêm nụ cười chân thật, “Cho nên, mình vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận người mà mình dành trọn tình cảm chân thành lại làm tổn thương mình. Dù đó là lý do to lớn nào cũng không được.”/
Giang Thi Vũ cảnh giác nhìn cô ấy, “Cậu là đang nhắc nhở ai đó sao?”
“Không phải, chẳng qua là mình tự lẩm bẩm một mình, cậu không cần đáp lại.”
“Mình chưa hiểu rõ chủ đề trò chuyện của chúng ta ngày hôm nay”, Giang Thi Vũ nói, “Mình không hiểu một câu nào trong số đó, nhưng mình nghe lọt được câu, cậu nói Lương Tiềm chưa có chết”.
“Mình biết là tốt rồi.”
Trong đầu Trì Sương nghĩ, có nhiều buồn cười. Mấy tháng nay cô vì Lương Tiềm qua đời mà hạnh hạ bản thân, khiến cơ thể ngày càng gầy đi, cơ hồ đem nước mắt tích lũy trong hơn hai mươi năm qua chảy hết, người này không chừng đã sớm quên cô cùng với người khác sớm chiều sống chung, thầm nảy sinh tình cảm.”
Cô cắn chặt hàm răng.
Anh ta mất trí hay không cũng không liên quan gì đến cô!. Cũng không phải cô hại anh ta mất trí nhớ!
Cô không nhìn nguồn gốc sự việc, cô chỉ nhìn quá trình và kết quả, nói không chừng ông trời cũng không nhìn nổi cô ngu xuẩn như vậy mới cho cô chút ám chỉ, nếu cô còn hồn nhiên không hay biết gì, theo tình tiết vở kịch phát triển có phải cô sẽ bị Lương Tiềm lừa gạt sao, cho đến hôn lễ bị hắn tiêu sái bỏ rơi ư?
Tất cả bạn bè người thân của cô đều ngồi dưới khán đài.
Cha mẹ của cô không ngừng gạt lệ, kết quả chuyện như vậy hiện ra.
Cô không thể nuốt trôi cục tức này!
Đúng vậy, bây giờ nó còn chưa xảy ra, sau này nhất định sẽ không phát sinh, nhưng đó là do cô có vận khí tốt, là ông trời nhúc nhích một chút ngón tay chỉ điểm cô, là do bình thường cô làm việc thiện tích đức được phúc báo, không có liên quan gì đến hắn cả. Nếu đã không liên quan đến hắn, cô dựa vào cái gì mà tha thứ, thông cảm?
Huống hồ, làm sao có thể chắc chắn sự việc trong mộng kia không phát sinh đâu. Theo huyền học mà nói, con người có kiếp trước, theo khoa học,còn không phải tồn tại một không gian song song sao?
Có lẽ ở kiếp trước hay ở thế giới song song cô đã gặp một tội lỗi lớn.
Nhịn được sao?
“Sương Sương, nếu không như vậy đi, mình xin nghỉ phép hàng năm trước, hay là dứt khoát từ chức cùng cậu ra ngoài chơi một tháng?” Giang Thi Vũ đề nghị.
Trì Sương quay đầu đi, bị những lời nói quan tâm của bạn thân làm cho tốt lên, ánh mắt cũng ôn nhu đi. “Không được, mình thật sự không sao.”
…
Hai khuê mật lại trò chuyện khác.
Trì Sương giống như đã khôi phục bình thường, cùng Giang Thi Vũ ăn gà chiên.
Cô vốn là diễn viên được đào tạo chính quy, từng may mắn được diễn với mấy diễn viên kỳ cựu. Có lẽ cô diễn có vẻ vụng về, nhưng khi cô thật tâm diễn tốt một bộ phim điều đó cũng không phải khó khăn gì. Giang Thi Vũ nhìn cô đột nhiên nổi điên cũng giống như kinh nguyệt thường diễn ra, bọn họ làm bạn thân cũng nhìn quen rồi, đến mức cô ấy nói Lương Tiềm chưa có chết, cho dù cô ấy không nhắc nhở, nhưng Giang Thi Vũ sẽ không nói cho người khác nghe. Chuyện đã qua lâu như vậy, ngay cả cha mẹ cô ấy nghe được câu chuyện này cũng sẽ hoài nghi trạng thái tinh thần đầu tiên.
Giang Thi Vũ rất biết bảo vệ hình tượng của bạn thân, tự nhiên sẽ không nhắc đến với bất kỳ ai.
-
Hôm sau.
Sau khi ăn bữa sáng xong đưa Giang Thi Vũ đi làm, Trì Sương cũng thuận tiện đến nhà hàng một chuyến.
Cô cũng bội phục bản thân mình sao có thể tỉnh táo như vậy.
Có thể thấy câu nói thời gian là thuôc giải vẫn có độ tin cậy, cô không dám nghĩ mình sẽ thế nào nếu như bất ngờ đoán trước được tương lai khi sự việc vừa xảy ra và cô vẫn đang ở giai đoạn đầu buồn nhất.
ở trong nhà hàng bận bịu đến trưa, ăn vài món ăn dinh dưỡng đơn giản của đầu bếp đặc biệt làm riêng cho cô, cô cùng chị họ trở về nghỉ ngơi. Trong đầu cô cũng có ý nghĩ đơn giản, nhưng làm sao để thực hiện được, đây lại là một vấn đề. Cô không tính tiết lộ nửa điểm tin tức cho Mạnh Hoài Khiêm, Mạnh Hoài Khiêm và Lương Tiềm có quan hệ tốt lại cùng một phe, hai người họ cùng nhau lớn lên, nói trắng ra là cùng một loài, cô dùng đầu ngón chân cũng biết anh ta sẽ đứng bên kia với Lương Tiềm.
cô không hy vọng Mạnh Hoài Khiêm trước thời hạn tìm được Lương Tiềm.
lui mười ngàn bước nói, nếu như Lương Tiềm còn sống, cô chỉ mong anh ta chết ở bên ngoài!
Cô đã sớm nhắc nhớ qua Lương Tiềm, không nên đắc tội cô ấy,vì lòng dạ cô nhỏ hơn so với lỗ kim. Nếu nhục nhã cô như vậy, cô phải suy tính thật kỹ nên làm sao để hồi báo hắn một phần đại lễ tương tự chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ kế hoạch chỉ mới có mở đầu.
Bất quá không ngăn cản cô ấy bây giờ động thủ.
Bây giờ có nhiều công nghệ cao, có lẽ mò kim đáy biển rất khó khăn, nhưng ở trên thế giới tìm kiếm một người đều không khó khăn gì.
Trì Sương làm việc bận rộn mấy giờ liền, rốt cuộc ở trên mạng tìm thấy một người ẩn danh. Dẫu sao cô cũng chỉ nằm mơ, không có “đọc” từng câu từng chữ trong tiểu thuyết cảm động mà chỉ biết tên của bạn nữ chính, hàng xóm của cô ta và biết cô ta ở một làng chài nào đó. Bất quá bây giờ có nhiều người có năng lực, dù chỉ cung cấp hai tin tức, ông chủ vẫn sảng khoái tiếp nhận: không thành vấn đề, dự tính là hai tháng có đầu mối chính xác.
Ông chủ sảng khoái, Trì Sương thoải mái hơn liền đóng một phần tiền cọc.
Bây giờ tìm Lương Tiềm có khả năng không lớn, cô cũng không muốn bị Mạnh Hoài Khiêm phát giác, vì vậy mà cô ngược đường mà đi, cô không tìm Lương Tiềm, cũng không tìm nữ chính, may mà bạn tốt của nữ chính và hàng xóm của cô ta trong chuyện xuất hiện không tính là ít, ít nhất có cả tên lẫn họ. Như vậy cô sẽ không kinh động bất kỳ người nào.
Vấn đề tiếp theo sau khi tìm được Lương Tiềm sẽ làm gì? Cô thậm chí còn chưa nghĩ ra.
Không sao, để cho người khác đánh anh ta một trận là được.
Trì Sương duỗi người, lười biếng nằm trên ghế sô pha, ôm một con thỏ bông mềm mại.
Sau khi bị tra tấn bởi những cơn ác mộng, cô rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
-
Đèn vừa mới bật lên, Dung Khôn sau khi đậu xe xong đi về phía thang máy, hiếm lạ cùng nghi ngờ. Cuối năm ai cũng bận rộn, ngày trước vào thời điểm này, một hai tháng thường xuyên không thấy bóng dáng Mạnh Hoài Khiêm, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây ư? Một lòng một dạ với công việc lại hẹn anh ta ăn cơm.
Nhân viên phục vụ đang đợi, thấy Dung Khôn tới liền dẫn đường cho anh ta, xuyên qua hành lang dài, đi tới phòng riêng, Mạnh Hoài Khiêm đã đến.
Dung Khôn vừa cởi áo choàng vừa nói: “Chờ lâu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.