Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 23:
Lâm Miên Miên
16/11/2023
“Không lâu lắm” Mạnh Hoài Khiêm nhàn nhạt nói.
Dung Khôn cầm menu lên gọi hai món mà anh ta thích, phục vụ đáp ứng rồi rời đi, trong phòng riêng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Còn không đợi Dung Khôn uống cốc trà làm dịu họng, Mạnh Hoài Khiêm liền mở miệng hỏi hắn, “Cậu đã nói gì với Trì Sương?”
Anh muốn tìm hiểu rõ ràng từ đầu, chẳng hạn như khi mọi rối loạn lắng xuống, ai là người chủ động khơi gợi lại chuyện cũ khiến cô ấy mất bình tĩnh? Người biết ngọn nguồn việc này rất ít, tính tới tính lui, chỉ còn lại Dung Khôn và Trình Việt.
Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh bưng lên ly nhỏ, nhấp một ngụm trà đắng ngọt, đợi Dung Khôn trả lời vấn đề này.
“…” vẻ mặt Dung Khôn đầy mờ mịt, “Chờ một chút, có ý gì? Mình đã nói gì với Trì Sương, mình có thể nói gì với cô ấy, cậu cho mình chút gợi ý xem?”
Làm sao lại liên quan đến Trì Sương?
“Hôm qua cô ấy đến Lương thị, hỏi mình nguyên nhân thật sự sự việc của A Tiềm.” giọng của Mạnh Hoài Khiêm bình thản lại trầm thấp, “Mình đã thẳng thắn. Anh ngước mắt lên nhìn về phía Dung Khôn, “Người có thể tiết lộ chuyện này cho cô ấy biết không có mấy người, vợ con Lưu Hoành Dương bị em trai hắn đưa về quê rồi, Lưu Hoành Khang cũng không có ở Bắc Kinh, tháng trước Trình Việt đã đi Anh Quốc.”
Dung Khôn sững sờ, hậu tri hậu giác phục hồi lại tinh thần, “Cho nên là mình nói cho cô ấy biết?”
Mạnh Hoài Khiêm lẳng lặng nhìn anh ta.
Dung Khôn vọi vàng uống nước áp chế sự sợ hãi, trái lo phải nghĩ, vẫn là lắc đầu một cái,”Chắc hẳn không phải là mình.”
“Chắc?”
Dung Khôn mặt đầy ảo não, anh ta đối với chuyện này không có chút ấn tượng nào, nhưng anh ta không thừa nhận cũng không được, Mạnh Hoài Khiêm hoài nghi đến anh ta cũng có lý có chứng cớ, không thể nào cãi lại.
Anh ta có chút chột dạ.
Anh ta cũng có một tật xấu, uống rượu xong liền quên hết mọi việc ___ đã sớm quên mất cùng Trì Sương nói những gì.
“ Bây giờ không ít lần ăn cơm mình đều đặt chỗ ở nhà hàng của cô ấy, cô ấy cũng giữ lại cho mình một phòng riêng, cậu cũng biết cuối năm xã giao hơi nhiều, mọi người trên bàn đều lăn lộn muốn mời rượu, có mấy lần mình uống nhiều quá, nhưng mà mình cảm thấy hẳn là mình không nói gì.”
Mặc dù giải thích như vậy, nhưng Dung Khôn vẫn đưa tay đè lên trán.
Hôm nay còn chưa uống một giọt rượu nào, đầu đã bắt đầu đau, anh ta lại ngẩng đầu lên thấp giọng nói, “Cô ấy… không có sao chứ?”
Mạnh Hoài Khiêm thần sắc lãnh đạm, liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu uống rượu ở chỗ cô ấy?”
“Đã nói rồi, là bữa cơm xã giao. Đã ăn cơm thì làm sao không uống rượu?”
“Mấy ngày nay cũng đi?”
Thâm thanh của Dung Khôn ngày càng nhỏ: “Ngày hôm trước đi.”
“Gặp phải cô ấy?”
“…Đúng”
“Có nói gì không?”
“Đã gặp nhau thì nhất định phải nói một hai cậu.”
“Uống rượu?”
“Đó là hiển nhiên.” Dung Khôn kịp phản ứng, “Không phải, làm cái gì, cậu đây là đang tra hỏi mình?”
“Nếu như hai tháng này mình ở đây.” Mạnh Hoài Khiêm lạnh giọng nói,”Chuyện này ít nhất cũng không hỏng bét như vậy. Ít nhất mình sẽ không uống rượu trước mặt cô ấy, càng không nói những lời không nên nói.”
Chương 24.
Đối với Dung Khôn mà nói, những lời nói của Mạnh Hoài Khiêm quá nghiêm trọng.
Anh ta cau mày một cái, không vui nói, “Hoài Khiêm, không cần nói như vậy chứ? Những lời mình nói chưa thể đưa ra kết luận được.”
Mạnh Hoài Khiêm không lên tiếng.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Chuyện này Dung Khôn biết mình không có lý, anh ta nhéo mũi một cái, chủ động xin lỗi: “Nếu không thì như vậy đi, mình đi hỏi Trì Sương một chút, nếu như những lời này do mình nói ra, mình sẽ nói xin lỗi với cô ấy và cậu.”
Mạnh Hoài Khiêm liếc hắn một cái, “Không cần”.
“Tâm trạng của cô ấy đã bình tĩnh lại, bây giờ cậu lại đi hỏi cô ấy, không khác gì một loại nhắc nhở.” Anh nói,”chuyện này đến đây là chấm dứt, hôm nay mình tìm cậu ăn cơm, chỉ là muốn nhắc nhở cậu, sau này uống rượu đừng đến chỗ cô ấy.”
Dung Khôn thở dài một hơi, đáp ứng,”Sẽ không.”
Mạnh Hoài Khiêm lại nói, “Gần đây cậu có thường xuyên đến chỗ cô ấy không?”
“Không tính là thường xuyên đi. Một tuần lễ có thể đi đến đó một hai lần.” Dung Khôn không vui trả lời, vẫn đang vắt óc nghĩ lại đêm khuya ngày hôm trước mình đã làm những chuyện gì, nhưng vẫn là không có ấn tượng gì.
“Cậu thường xuyên đến chỗ cô ấy là có lý do gì?”
Dung Khôn thuận miệng trả lời, “Chiếu cố cô ấy nha.”
Mạnh Hoài Khiêm như có điều suy nghĩ, gật đầu.
Chiếu cố, cùng chiếu cố, cũng chỉ có kém một chữ, Dung Khôn có thể thường xuyên xuất hiện trước mặt cô ấy cũng vì chiếu cố, anh lại hơn hai tháng không thể tới vì tránh tị hiềm, chỉ vì anh dùng từ là chiếu cố.
Bữa cơm rất nhanh kết thúc trong thờ ơ.
Dung Khôn cùng Mạnh Hoài Khiêm đến bãi đậu xe liền tách ra. Sau khi lên xe, Dung Khôn phiền não kéo cà vạt xuống, đều là bằng hữu nhiều năm,có mấy lời không cần phải nói rõ ràng, đối phương đều hiểu rõ hàm ý. Ví dụ như buổi tối lần đó anh ta uyển chuyển nhắc nhở Mạnh Hoài Khiêm cách xa Trì Sương một ít, ví dụ hôm nay Mạnh Hoài Khiêm lời nói có vẻ bình thường.
“Chú Lưu, khuya ngày hôm trước là chú lái xe đúng chứ?” Dung Khôn hỏi.
Người tài xế ngồi ở ghế lái gật đầu một cái,”Sếp Dung, ngày hôm trước là ca của tôi.”
“Hôm trước tôi đi đến Trì Trung Tiểu Uyển ăn cơm,” Dung Khôn lại hỏi, “Tôi còn uống một chút rượu, đêm hôm ấy xảy ra chuyện gì chú còn nhớ không?”
Đây là đang làm khó tài xế Lưu mà.
Theo ông, đến cuối năm, mấy ông chủ này ngày nào cũng copy paste không có gì khác biệt.
Sau giờ tan làm chính là mọt bữa cơm lại một bữa cơm khác.
“Sếp Dung, nếu không cậu cho tôi chút nhắc nhở hay gợi ý?” tài xê Lưu đi theo Dung Khôn được mấy năm, quan hệ cũng khá quen thuộc, cũng có thể tự tại đùa giỡn một ít.
“Ví dụ như, tôi có cùng bà chủ Trì trò chuyện không, tôi nói là sau khi tôi uống say.” Dung Khôn hỏi.
Tài xê Lưu nghĩ ngợi trong chốc lát, ở trong đầu gạt bỏ, “…Có”.
Dung Khôn chợt ngồi thẳng, truy hỏi, “Tôi nói gì với cô ấy?”
Tài xế Lưu vui tươi hớn hở nói, “Sếp Dung, lần ấy cậu cùng bà chủ Trì gặp nhau ở hành lang lầu hai, tôi đang ở thang máy chờ cậu, khoảng cách khá xa, cái này tôi cũng không nghe rõ. Chỉ nhớ cậu cùng bà chủ Trì nói ba bốn phút, bà chủ Trì còn thuận tay đỡ cậu.”
Dung Khôn vỗ trán một cái.
Anh ta cho rằng là thời gian đấy.
Có đến 90% có thể anh đã nói cho Trì Sương biết.
Vậy tại sao anh ta lại vô duyên vô cớ nhắc chuyện này với Trì Sương chứ?
Anh ta vẫn không nghĩ ra.
Không có đạo lý nha!
Bất quá thật sự không nghĩ ra, nhưng sự thật vẫn bày ra trước mắt. Nhất thời mặt anh ta đầy vẻ bất lực, không phải nha, sao miệng hắn lại nát như vậy chứ?
-
Trong mấy ngày kế tiếp, Mạnh Hoài Khiêm đều gửi tin nhắn cho Trì Sương.
Điều này làm cho Trì Sương vô cùng xem thường anh ấy, ở chỗ bạn tốt nhiều lần than vãn: [có phải hay không đàn ông trên đời này đều thích mất trí nhớ? Quạ đen trên thế giới này đều đen, như chó với mèo, rắn chuột một ổ! Mấy người nhìn Mạnh Hoài Khiêm xem, thật giống như đã mất trí nhớ, đáng đời hai tháng trước không tồn tại vậy, như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.]
Bọn đàn ông đều thích mất trí nhớ.
Cô sẽ không.
Hai tháng kia Mạnh Hoài Khiêm đi đâu nổi điên cùng cô không có quan hệ gì. Dù sao bọn họ cũng không liên lạc nữa, cô cũng không cảm thấy cô và anh ta có gì cần thiết để làm bạn, dù có làm bạn tốt đên đâu nhưng khi thằng chóa kia quay trở lại thì anh ta vẫn quay lại làm anh em tốt với hắn.
Nếu có thì nó giống như chiếc boomerang vậy, đánh vào cô một lần nữa.
Được ngày cô thấy khí trời vô cùng tốt, cùng chị Chung ở bên ngoài hẹn ăn cơm, mới từ phòng ăn đi ra đã đụng phải Trình Việt cùng Dung Khôn.
Đối với hai người này, Trì Sương còn nguyện ý gặt mặt chào hỏi mấy câu, ai kêu họ thông minh,lúc nhà hàng cô khai trương liền ở vòng bạn bè giúp cô quảng cáo, còn nhân tiện trực tiếp nạp tiền tầm 6 chữ số vào thẻ đâu.
“Đã về nước à?” Trì Sương nhìn về phía Trình Việt hỏi.
Trình Việt mỉm cười gật đầu, “Buổi sáng hôm qua mới xuống máy bay, cùng Dung Khôn hẹn đi ăn, cô thì sao, cô muốn làm gì à?”
“Hôm nay tôi được nghỉ làm, vừa mới cùng bạn ăn cơm.” Trì Sương chế nhạo, “Khẳng định không nhàn nhã như mấy người được.”
“Vừa hay trời đẹp, hai người bọn tôi chuẩn bị đi đến trường đua ngựa ở ngoại ô. Cùng nhau đi không?”
Trình Việt tự nhiên mời cô.
Thời điểm trước kia còn Lương Tiềm, Trì Sương cũng theo anh ta đi đến trường đua ngựa mấy lần, đều có Trình Việt đi cùng.
Ai cũng biết Trình Việt yêu ngựa thành si mê.
Thật ra thì, nếu Lương Tiềm không có việc gì xảy ra, bọn họ ở bên ngoài đụng phải Trì Sương, vô luận như thế nào cũng không dám ở sau lưng Lương Tiềm hẹn cô ra ngoài chơi .Có thể tình huống bây giờ không giống nhau, Trình Việt cũng tốt, Dung Khôn cũng được, tại sao so với trước kia còn thân thiết với cô hơn? Chính là muốn chiếu cố cô nhiều hơn, duy trì mối quan hệ không nóng cũng không lạnh, cô gặp phải chuyện khó gì, bọn họ cũng có thể giúp.
Dung Khôn, người luôn làm bầu không khí sông động hiếm khi thấy câm lặng.
Thấy Trì Sương anh ta liền nhớ đến miệng mình nát hư nào, khó tránh khỏi tâm tình buồn rầu.
Tình tính Trì Sương không phải loại hay ngại ngùng, nghe được lời mời của Trình Việt, hôm nay hiếm khi trời đẹp, một tháng này cô hoặc là ở nhà hàng xử lý công việc, hoặc là nằm ổ ở nhà… cô chỉ hơi trầm ngâm, sảng khoái đáp ứng, “Được nha, tôi quả thật đã lâu không đi.”
Dung Khôn mấy lần muốn nói lại thôi, đem những lời Hoài Khiêm nói nuốt trở lại, bây giờ trong đầu anh ta hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Mạnh Hoài Khiêm. Đúng là nếu tâm trạng của Trì Sương đã bình phục trở lại, nếu anh ta nhắc lại, chẳng may phát sinh rắc rối, lão Mạnh đầu tiên sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Bất kể có phải do anh ta tiết lộ hay không, cái nồi này hắn cũng đội rồi.
Ba người kết bạn đi tới trường đua ngựa ở ngoại ô, tuy nói là mùa đông, bãi cỏ xanh biếc cũng đổi sang màu vàng, bầu trời trong xanh vô cùng đẹp đẽ, lúc này đến tiêu khiển quả là thích hợp.
Trì Sương tự mình lái xe đến, không đi cùng Trình Việt và Dung Khôn .
Chờ cô đổi quần áo cưỡi ngựa xong, Mạnh Hoài Khiêm mới vội vàng từ thành phố chạy đến, sắc mặt vội vã, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, sau khi tán ngẫu mấy câu lơ lãng hỏi, “Trì Sương đâu?”
Côn việc hôm nay của anh tuy không xếp kín lịch nhưng cũng không rảnh rỗi cùng mấy người Trình Việt ăn cơm.
Hơn một giờ trước, anh gọi cho Trình Việt hỏi tiến độ công việc của hạng mục nào đó, Trình Việt mới nhắc với anh cùng Dung Khôn và Trì Sương đi trường đua ngựa.
Trải qua hơn hai tháng bình yên vô sự, Mạnh Hoài Khiêm không biết vì sao lại quay về như trước, anh cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình nghĩ đến chuyện này. Thật ra bất luận như thế nào, anh đều nợ Trì Sương một lời xin lỗi cùng giải thích.
Cô tức giận là đúng. Là do anh một câu đều không nói, liền tự tiện đem chuyện giao đồ ăn của cô cho người khác đi làm.
Dung Khôn cúi đầu nhìn điện thoại, bịt tai không nghe.
Trình Việt càng không nhận ra dòng nước ngầm đang chảy, chỉ về một phương hướng nào đó: “Cô ấy đi theo người đua ngựa đi chọn ngựa.”
Mạnh Hoài Khiêm không chậm trễ thời gian nữa, bước chân vững vàng đi về phía bên đó.
…
Trì Sương nhẹ nhàng leo lên lưng ngựa, huấn luyện viên nắm dây cương dẫn cô đi hai vòng, sau khi cô có cảm giác, huấn luyện viên đưa dây cương cho cô rồi bước sang một bên, mặc dù vậy anh ta vẫn thực hiện nhiệm vụ của mình, nghiêm túc chạy theo cô.
Dung Khôn cầm menu lên gọi hai món mà anh ta thích, phục vụ đáp ứng rồi rời đi, trong phòng riêng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Còn không đợi Dung Khôn uống cốc trà làm dịu họng, Mạnh Hoài Khiêm liền mở miệng hỏi hắn, “Cậu đã nói gì với Trì Sương?”
Anh muốn tìm hiểu rõ ràng từ đầu, chẳng hạn như khi mọi rối loạn lắng xuống, ai là người chủ động khơi gợi lại chuyện cũ khiến cô ấy mất bình tĩnh? Người biết ngọn nguồn việc này rất ít, tính tới tính lui, chỉ còn lại Dung Khôn và Trình Việt.
Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh bưng lên ly nhỏ, nhấp một ngụm trà đắng ngọt, đợi Dung Khôn trả lời vấn đề này.
“…” vẻ mặt Dung Khôn đầy mờ mịt, “Chờ một chút, có ý gì? Mình đã nói gì với Trì Sương, mình có thể nói gì với cô ấy, cậu cho mình chút gợi ý xem?”
Làm sao lại liên quan đến Trì Sương?
“Hôm qua cô ấy đến Lương thị, hỏi mình nguyên nhân thật sự sự việc của A Tiềm.” giọng của Mạnh Hoài Khiêm bình thản lại trầm thấp, “Mình đã thẳng thắn. Anh ngước mắt lên nhìn về phía Dung Khôn, “Người có thể tiết lộ chuyện này cho cô ấy biết không có mấy người, vợ con Lưu Hoành Dương bị em trai hắn đưa về quê rồi, Lưu Hoành Khang cũng không có ở Bắc Kinh, tháng trước Trình Việt đã đi Anh Quốc.”
Dung Khôn sững sờ, hậu tri hậu giác phục hồi lại tinh thần, “Cho nên là mình nói cho cô ấy biết?”
Mạnh Hoài Khiêm lẳng lặng nhìn anh ta.
Dung Khôn vọi vàng uống nước áp chế sự sợ hãi, trái lo phải nghĩ, vẫn là lắc đầu một cái,”Chắc hẳn không phải là mình.”
“Chắc?”
Dung Khôn mặt đầy ảo não, anh ta đối với chuyện này không có chút ấn tượng nào, nhưng anh ta không thừa nhận cũng không được, Mạnh Hoài Khiêm hoài nghi đến anh ta cũng có lý có chứng cớ, không thể nào cãi lại.
Anh ta có chút chột dạ.
Anh ta cũng có một tật xấu, uống rượu xong liền quên hết mọi việc ___ đã sớm quên mất cùng Trì Sương nói những gì.
“ Bây giờ không ít lần ăn cơm mình đều đặt chỗ ở nhà hàng của cô ấy, cô ấy cũng giữ lại cho mình một phòng riêng, cậu cũng biết cuối năm xã giao hơi nhiều, mọi người trên bàn đều lăn lộn muốn mời rượu, có mấy lần mình uống nhiều quá, nhưng mà mình cảm thấy hẳn là mình không nói gì.”
Mặc dù giải thích như vậy, nhưng Dung Khôn vẫn đưa tay đè lên trán.
Hôm nay còn chưa uống một giọt rượu nào, đầu đã bắt đầu đau, anh ta lại ngẩng đầu lên thấp giọng nói, “Cô ấy… không có sao chứ?”
Mạnh Hoài Khiêm thần sắc lãnh đạm, liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu uống rượu ở chỗ cô ấy?”
“Đã nói rồi, là bữa cơm xã giao. Đã ăn cơm thì làm sao không uống rượu?”
“Mấy ngày nay cũng đi?”
Thâm thanh của Dung Khôn ngày càng nhỏ: “Ngày hôm trước đi.”
“Gặp phải cô ấy?”
“…Đúng”
“Có nói gì không?”
“Đã gặp nhau thì nhất định phải nói một hai cậu.”
“Uống rượu?”
“Đó là hiển nhiên.” Dung Khôn kịp phản ứng, “Không phải, làm cái gì, cậu đây là đang tra hỏi mình?”
“Nếu như hai tháng này mình ở đây.” Mạnh Hoài Khiêm lạnh giọng nói,”Chuyện này ít nhất cũng không hỏng bét như vậy. Ít nhất mình sẽ không uống rượu trước mặt cô ấy, càng không nói những lời không nên nói.”
Chương 24.
Đối với Dung Khôn mà nói, những lời nói của Mạnh Hoài Khiêm quá nghiêm trọng.
Anh ta cau mày một cái, không vui nói, “Hoài Khiêm, không cần nói như vậy chứ? Những lời mình nói chưa thể đưa ra kết luận được.”
Mạnh Hoài Khiêm không lên tiếng.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Chuyện này Dung Khôn biết mình không có lý, anh ta nhéo mũi một cái, chủ động xin lỗi: “Nếu không thì như vậy đi, mình đi hỏi Trì Sương một chút, nếu như những lời này do mình nói ra, mình sẽ nói xin lỗi với cô ấy và cậu.”
Mạnh Hoài Khiêm liếc hắn một cái, “Không cần”.
“Tâm trạng của cô ấy đã bình tĩnh lại, bây giờ cậu lại đi hỏi cô ấy, không khác gì một loại nhắc nhở.” Anh nói,”chuyện này đến đây là chấm dứt, hôm nay mình tìm cậu ăn cơm, chỉ là muốn nhắc nhở cậu, sau này uống rượu đừng đến chỗ cô ấy.”
Dung Khôn thở dài một hơi, đáp ứng,”Sẽ không.”
Mạnh Hoài Khiêm lại nói, “Gần đây cậu có thường xuyên đến chỗ cô ấy không?”
“Không tính là thường xuyên đi. Một tuần lễ có thể đi đến đó một hai lần.” Dung Khôn không vui trả lời, vẫn đang vắt óc nghĩ lại đêm khuya ngày hôm trước mình đã làm những chuyện gì, nhưng vẫn là không có ấn tượng gì.
“Cậu thường xuyên đến chỗ cô ấy là có lý do gì?”
Dung Khôn thuận miệng trả lời, “Chiếu cố cô ấy nha.”
Mạnh Hoài Khiêm như có điều suy nghĩ, gật đầu.
Chiếu cố, cùng chiếu cố, cũng chỉ có kém một chữ, Dung Khôn có thể thường xuyên xuất hiện trước mặt cô ấy cũng vì chiếu cố, anh lại hơn hai tháng không thể tới vì tránh tị hiềm, chỉ vì anh dùng từ là chiếu cố.
Bữa cơm rất nhanh kết thúc trong thờ ơ.
Dung Khôn cùng Mạnh Hoài Khiêm đến bãi đậu xe liền tách ra. Sau khi lên xe, Dung Khôn phiền não kéo cà vạt xuống, đều là bằng hữu nhiều năm,có mấy lời không cần phải nói rõ ràng, đối phương đều hiểu rõ hàm ý. Ví dụ như buổi tối lần đó anh ta uyển chuyển nhắc nhở Mạnh Hoài Khiêm cách xa Trì Sương một ít, ví dụ hôm nay Mạnh Hoài Khiêm lời nói có vẻ bình thường.
“Chú Lưu, khuya ngày hôm trước là chú lái xe đúng chứ?” Dung Khôn hỏi.
Người tài xế ngồi ở ghế lái gật đầu một cái,”Sếp Dung, ngày hôm trước là ca của tôi.”
“Hôm trước tôi đi đến Trì Trung Tiểu Uyển ăn cơm,” Dung Khôn lại hỏi, “Tôi còn uống một chút rượu, đêm hôm ấy xảy ra chuyện gì chú còn nhớ không?”
Đây là đang làm khó tài xế Lưu mà.
Theo ông, đến cuối năm, mấy ông chủ này ngày nào cũng copy paste không có gì khác biệt.
Sau giờ tan làm chính là mọt bữa cơm lại một bữa cơm khác.
“Sếp Dung, nếu không cậu cho tôi chút nhắc nhở hay gợi ý?” tài xê Lưu đi theo Dung Khôn được mấy năm, quan hệ cũng khá quen thuộc, cũng có thể tự tại đùa giỡn một ít.
“Ví dụ như, tôi có cùng bà chủ Trì trò chuyện không, tôi nói là sau khi tôi uống say.” Dung Khôn hỏi.
Tài xê Lưu nghĩ ngợi trong chốc lát, ở trong đầu gạt bỏ, “…Có”.
Dung Khôn chợt ngồi thẳng, truy hỏi, “Tôi nói gì với cô ấy?”
Tài xế Lưu vui tươi hớn hở nói, “Sếp Dung, lần ấy cậu cùng bà chủ Trì gặp nhau ở hành lang lầu hai, tôi đang ở thang máy chờ cậu, khoảng cách khá xa, cái này tôi cũng không nghe rõ. Chỉ nhớ cậu cùng bà chủ Trì nói ba bốn phút, bà chủ Trì còn thuận tay đỡ cậu.”
Dung Khôn vỗ trán một cái.
Anh ta cho rằng là thời gian đấy.
Có đến 90% có thể anh đã nói cho Trì Sương biết.
Vậy tại sao anh ta lại vô duyên vô cớ nhắc chuyện này với Trì Sương chứ?
Anh ta vẫn không nghĩ ra.
Không có đạo lý nha!
Bất quá thật sự không nghĩ ra, nhưng sự thật vẫn bày ra trước mắt. Nhất thời mặt anh ta đầy vẻ bất lực, không phải nha, sao miệng hắn lại nát như vậy chứ?
-
Trong mấy ngày kế tiếp, Mạnh Hoài Khiêm đều gửi tin nhắn cho Trì Sương.
Điều này làm cho Trì Sương vô cùng xem thường anh ấy, ở chỗ bạn tốt nhiều lần than vãn: [có phải hay không đàn ông trên đời này đều thích mất trí nhớ? Quạ đen trên thế giới này đều đen, như chó với mèo, rắn chuột một ổ! Mấy người nhìn Mạnh Hoài Khiêm xem, thật giống như đã mất trí nhớ, đáng đời hai tháng trước không tồn tại vậy, như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.]
Bọn đàn ông đều thích mất trí nhớ.
Cô sẽ không.
Hai tháng kia Mạnh Hoài Khiêm đi đâu nổi điên cùng cô không có quan hệ gì. Dù sao bọn họ cũng không liên lạc nữa, cô cũng không cảm thấy cô và anh ta có gì cần thiết để làm bạn, dù có làm bạn tốt đên đâu nhưng khi thằng chóa kia quay trở lại thì anh ta vẫn quay lại làm anh em tốt với hắn.
Nếu có thì nó giống như chiếc boomerang vậy, đánh vào cô một lần nữa.
Được ngày cô thấy khí trời vô cùng tốt, cùng chị Chung ở bên ngoài hẹn ăn cơm, mới từ phòng ăn đi ra đã đụng phải Trình Việt cùng Dung Khôn.
Đối với hai người này, Trì Sương còn nguyện ý gặt mặt chào hỏi mấy câu, ai kêu họ thông minh,lúc nhà hàng cô khai trương liền ở vòng bạn bè giúp cô quảng cáo, còn nhân tiện trực tiếp nạp tiền tầm 6 chữ số vào thẻ đâu.
“Đã về nước à?” Trì Sương nhìn về phía Trình Việt hỏi.
Trình Việt mỉm cười gật đầu, “Buổi sáng hôm qua mới xuống máy bay, cùng Dung Khôn hẹn đi ăn, cô thì sao, cô muốn làm gì à?”
“Hôm nay tôi được nghỉ làm, vừa mới cùng bạn ăn cơm.” Trì Sương chế nhạo, “Khẳng định không nhàn nhã như mấy người được.”
“Vừa hay trời đẹp, hai người bọn tôi chuẩn bị đi đến trường đua ngựa ở ngoại ô. Cùng nhau đi không?”
Trình Việt tự nhiên mời cô.
Thời điểm trước kia còn Lương Tiềm, Trì Sương cũng theo anh ta đi đến trường đua ngựa mấy lần, đều có Trình Việt đi cùng.
Ai cũng biết Trình Việt yêu ngựa thành si mê.
Thật ra thì, nếu Lương Tiềm không có việc gì xảy ra, bọn họ ở bên ngoài đụng phải Trì Sương, vô luận như thế nào cũng không dám ở sau lưng Lương Tiềm hẹn cô ra ngoài chơi .Có thể tình huống bây giờ không giống nhau, Trình Việt cũng tốt, Dung Khôn cũng được, tại sao so với trước kia còn thân thiết với cô hơn? Chính là muốn chiếu cố cô nhiều hơn, duy trì mối quan hệ không nóng cũng không lạnh, cô gặp phải chuyện khó gì, bọn họ cũng có thể giúp.
Dung Khôn, người luôn làm bầu không khí sông động hiếm khi thấy câm lặng.
Thấy Trì Sương anh ta liền nhớ đến miệng mình nát hư nào, khó tránh khỏi tâm tình buồn rầu.
Tình tính Trì Sương không phải loại hay ngại ngùng, nghe được lời mời của Trình Việt, hôm nay hiếm khi trời đẹp, một tháng này cô hoặc là ở nhà hàng xử lý công việc, hoặc là nằm ổ ở nhà… cô chỉ hơi trầm ngâm, sảng khoái đáp ứng, “Được nha, tôi quả thật đã lâu không đi.”
Dung Khôn mấy lần muốn nói lại thôi, đem những lời Hoài Khiêm nói nuốt trở lại, bây giờ trong đầu anh ta hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Mạnh Hoài Khiêm. Đúng là nếu tâm trạng của Trì Sương đã bình phục trở lại, nếu anh ta nhắc lại, chẳng may phát sinh rắc rối, lão Mạnh đầu tiên sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Bất kể có phải do anh ta tiết lộ hay không, cái nồi này hắn cũng đội rồi.
Ba người kết bạn đi tới trường đua ngựa ở ngoại ô, tuy nói là mùa đông, bãi cỏ xanh biếc cũng đổi sang màu vàng, bầu trời trong xanh vô cùng đẹp đẽ, lúc này đến tiêu khiển quả là thích hợp.
Trì Sương tự mình lái xe đến, không đi cùng Trình Việt và Dung Khôn .
Chờ cô đổi quần áo cưỡi ngựa xong, Mạnh Hoài Khiêm mới vội vàng từ thành phố chạy đến, sắc mặt vội vã, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, sau khi tán ngẫu mấy câu lơ lãng hỏi, “Trì Sương đâu?”
Côn việc hôm nay của anh tuy không xếp kín lịch nhưng cũng không rảnh rỗi cùng mấy người Trình Việt ăn cơm.
Hơn một giờ trước, anh gọi cho Trình Việt hỏi tiến độ công việc của hạng mục nào đó, Trình Việt mới nhắc với anh cùng Dung Khôn và Trì Sương đi trường đua ngựa.
Trải qua hơn hai tháng bình yên vô sự, Mạnh Hoài Khiêm không biết vì sao lại quay về như trước, anh cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình nghĩ đến chuyện này. Thật ra bất luận như thế nào, anh đều nợ Trì Sương một lời xin lỗi cùng giải thích.
Cô tức giận là đúng. Là do anh một câu đều không nói, liền tự tiện đem chuyện giao đồ ăn của cô cho người khác đi làm.
Dung Khôn cúi đầu nhìn điện thoại, bịt tai không nghe.
Trình Việt càng không nhận ra dòng nước ngầm đang chảy, chỉ về một phương hướng nào đó: “Cô ấy đi theo người đua ngựa đi chọn ngựa.”
Mạnh Hoài Khiêm không chậm trễ thời gian nữa, bước chân vững vàng đi về phía bên đó.
…
Trì Sương nhẹ nhàng leo lên lưng ngựa, huấn luyện viên nắm dây cương dẫn cô đi hai vòng, sau khi cô có cảm giác, huấn luyện viên đưa dây cương cho cô rồi bước sang một bên, mặc dù vậy anh ta vẫn thực hiện nhiệm vụ của mình, nghiêm túc chạy theo cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.