Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 24:
Lâm Miên Miên
17/11/2023
Lúc Mạnh Hoài Khiêm tới thấy chính là một màn này.
Đứng ở đây, anh nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, nhìn cô đang tiến về phía anh, duyên dáng yêu kiều, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt lãnh đạm.
Hô hấp của anh trở lên chậm chạp.
Người huấn luyện đã sớm phục hồi tinh thần, chạy tới kéo dây cương ngựa, theo thói quen và chức trách đưa tay đỡ cô xuống, để cho cô một điểm tựa leo xuống yên ngựa.
Nhưng lại có một cánh tay vượt qua anh ta.
Trì Sương vốn muốn người huấn luyện đỡ cô, ai biết người nào đấy lại giành trước, cô muốn từ chối nhưng đã không kịp, trừ khi cô muốn từ trên cao ngã xuống bể đầu chảy máu. Cánh tay Mạnh Hoài Khiêm căng thẳng, tăng theo lực đạo, dễ dàng đỡ cô xuống ngựa ___ lực cánh tay của người hàng năm luôn ngồi trong phòng làm việc làm người ta thán phục.
Trì Sương an toàn tiếp đất, anh cũng coi như tự biết mình, cô còn chưa kịp ngửi thấy hơi thở của anh có lẫn mùi thuốc lá theo thói quen không thì anh ta đã lùi nửa bước.
Người huấn luyện hiểu ý, rất có ánh mắt lặng lẽ đi đến một hướng khác.
Trì Sương không muốn để ý đến Mạnh Hoài Khiêm, kéo dây cương, đưa tay sờ bụng ngựa, cố ý giả bận bịu, chính là không muốn nhìn anh.
Mạnh Hoài Khiêm đứng ở đầu con ngựa, luôn chú ý đến tình huống trước mặt, mặc dù ngựa ở trường đua ngựa đã được thuần hóa, cô có thể ở gần ngựa như vậy, anh vẫn không thể không chú ý.
“… Cô biết cưỡi ngựa?” Mạnh Hoài Khiêm ở trước mặt cô luôn là người nghèo vốn từ, đứng một lúc mới nói được câu nhạt nhẽo như vậy.
Trì Sương miễn cưỡng lườm anh một cái, “Sếp Mạnh là người nhiều việc nha, trước đó không phải là nói đã xem bộ phim năm ngoái tôi diễn , còn xem đến tập thứ mười, thậm chí còn đưa ra lời đánh giá vô cùng sắc bén sao? Làm sao không nhớ trước tập thứ mười tôi đã cưỡi ngựa?”
Mạnh Hoài Khiêm: “Tôi cho là thế thân.”
Thấy Trì Sương không nói lời nào, chỉ chuyên chú sờ ngựa, động tác rất ôn nhu, một chút lại một chút.
Anh từ đầu ngựa tiến hai bước về phía cô, rốt cuộc không nhịn được, nắm lấy dây cương trong tay cô, âm thanh trầm thấp nói:” Vẫn nên để cho tôi dắt đi.”
Trì Sương đi theo anh.
“Lần đó là tôi sai”. Sau một lúc yên lặng, Mạnh Hoài Khiêm chủ động nhắc về buổi tối hai tháng trước, “Rất nhiều việc tôi muốn nói cho cô biết nhưng sợ cô không nguyện ý nghe, đều là tôi sai, có người nói với tôi, A Tiềm có lẽ không muốn tôi dùng phương thức như vậy…” anh dừng lại, “chiếu cố cô.”
“Bây giờ tôi cũng nghĩ rõ ràng, vô luận cậu ấy có nguyện ý hay không muốn, chuyện tôi phải làm, tôi sẽ làm tất cả.”
Trì Sương ngẩn người, động tác trên tay cũng dần dần chậm lại, như lâm vào trầm tư.
“Nói tóm lại là tôi sai.”
“Bây giờ anh đang nhận sai sao?” Trì Sương rốt cuộc cũng xoay người lại, mắt nhìn thẳng vào anh, nghiền ngẫm hỏi.
Mạnh Hoài Khiêm đưa mắt nhìn cô.
Trì Sương không đợi anh trả lời”Đúng” hoặc “Không phải, cô đã hào phóng thản nhiên gật đầu một cái, hất cằm lên, mặt đầy kiêu căng, khoan hồng độ lượng nói,” Vậy cũng tốt, Mạnh Hoài Khiêm , tôi tha thứ cho anh.”
Chương 25.
Phong cảnh trường đua ngựa xinh đẹp, thời tiết cũng nắng đẹp.
Trời đông giá rét có thời tiết như vậy vô cùng dễ chịu, ngay cả Trì Sương cũng thoải mái nheo mắt đắm chìm dưới ánh mặt trời.
Mạnh Hoài Khiêm vốn chuẩn bị rất nhiều lời nói giờ phút này đều vô dụng, nghe cô dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, anh khó nén sự kinh ngạc, không chớp mắt nhìn cô --- cô có phải là người mềm lòng không, trước mắt anh không xác định được, nhưng trong miệng cô chưa bao giờ tha thứ cho người khác.
Trì Sương hơi hí mắt nhìn anh qua kẽ hở, “Thật ra cũng chả có gì phải nói xin lỗi cả. Sếp Mạnh đây là người luôn bận rộn nha, nào có ở không đâu mà hai ba ngày lại đi giao đồ ăn cho người khác chứ?”
Nghe lời nói châm chọc của cô, Mạnh Hoài Khiêm ngược lại thở phào nhẹ nhóm. Lúc này mới đúng là Trì Sương.
“Điều đó không đúng.” Anh nói.
Lúc ấy anh như đang cầm một củ khoai nóng hổi vậy, chỉ muốn nhanh chóng buông xuống. Không có cân nhắc cảm thụ của cô.
Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn không hối hận.
Trì Sương dửng dung vẫy tay, lý trí nói, “Được, đời người nên hạn chế nói lời xin lỗi, đừng ở đây nói hết. Mạnh Hoài Khiêm, chúng ta coi như huề nhau đi, trước kia tôi không biết chân tướng sự việc, đối với anh có thái độ không tốt____”
Cô vốn muốn nói lời thông cảm lẫn nhau, nhưng lời đến chỗ này lại lộ nguyên hình, trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận nói ,”Bất quá đây là anh sai sao? Không phải, ai là người không để cho tôi chân tướng sự việc , là anh nha, ai nói anh gạt tôi làm chi? Anh đang đóng vai chú rể câm à?”
Mạnh Hoài Khiêm yên lặng không tranh cãi với cô.
“Tại sao tôi có thái độ không tốt với anh, trong lòng anh không tự biết sao? Có điều tôi lười cùng anh so đo.” Cô nói,”Tóm lại, tôi nhượng bộ, tôi chủ động cho anh một bước, nói huề nhau, nhưng rốt cuộc là lỗi của ai trong lòng người đó tự biết.”
“Là tôi sai.”
Trì Sương không khỏi cảm thán cô quả thực có lòng khoan dung, nhìn xem, cô đối với anh ta có bao nhiêu khoan dung.
Mạnh Hoài Khiêm thấy cô lại không nói, chủ động nói, “Còn muốn cưỡi ngựa không?”
Trì Sương ừ một tiếng, nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi anh thân sĩ nâng đỡ cô leo lên lưng ngựa. Mạnh Hoài Khiêm kéo dây cương, ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Nếu không tôi mang cô đi một vòng?”
“Được rồi, phơi nắng cũng tốt.”
Gió nhẹ phơ phất, thổi lên má cô một chút cũng không lạnh.
Trì Sương thở ra một hơi, nhìn anh không nói lời nào dắt ngựa. Trong giấc mơ kia của cô, Mạnh Hoài Khiêm tựa hồ chỉ là phông nền, cô biết mình không nên có nhiều mong đợi với anh, dẫu sao ở trong lòng anh, Lương Tiềm mới là người bạn thân thiết có hơn hai mươi năm tình bạn. Anh ấy chiếu cô cô, nhẫn nại với cô cũng chỉ vì Lương Tiềm, nhưng vào giờ phút này, cô không nhịn được suy nghĩ, nếu anh ta là bạn tốt của Lương Tiềm, anh ta cũng sẽ xuất hiện trong hôn lễ sao?
Chẳng lẽ anh ta cũng cảm thấy Lương Tiềm làm như vậy là đúng sao?
Mạnh Hoài Khiêm có thể cảm nhận được ánh mắt của Trì Sương dừng trên người anh. Trường đua ngựa có một người cưỡi ngựa xinh đẹp tuyệt trần, tiếng vó ngựa không dứt, trời cao mây trắng, thần kinh căng thẳng lại buông lỏng, một buổi trưa như vậy làm anh cũng thoái mái.
“Anh cùng Lương Tiềm nhận biết bao lâu rồi.?”
Trì Sương không nhịn được hỏi, dù sao cũng không có vấn đề gì, không ngại cùng anh tán ngẫu.
Ba giây qua mà Mạnh Hoài Khiêm vẫn chưa trả lời, cô lại nói, “Câu hỏi này khó trả lời sao?”
“Tính từ khi có trí nhớ, cũng không sai biệt lắm từ khi còn chưa có trí nhớ.” Anh đáp.
“ Hai người sinh cùng phòng sinh phải không?” Trì Sương trêu trọc anh.
“Không phải”. anh nói, “Mẹ tôi cùng dì Tôn chính là mẹ của A Tiềm là bạn học cao trung.”
“Hiểu rồi.” Trì Sương lại cảm khái, “Tôi cùng Thi Vũ quen nhau từ lúc mới sinh, thậm chí còn chụp ảnh chung trong suốt 100 ngày sau sinh.”
Cô đột nhiên hiểu được. Vô luận Mạnh Hoài Khiêm ở trong câu chuyện kia có nghĩ như thế nào cũng không trọng yếu. Chuyện giống như vậy phát sinh trên người cô, Thi Vũ nhất định sẽ vô điều kiện đứng về phía cô. Nhưng mà nhân phẩm của Thi Vũ nhất định bỏ rơi những người đàn ông này mấy con phố không chừng, Thi Vũ dù có đứng về phía cô vẫn nhất định sẽ nói với cô, cậu làm như vậy là không đúng.
“Hỏi cái này làm gì?”
Trì Sương lắc đầu một cái, “Nhàm chán nha, tra hỏi hộ khẩu gia đình có được hay không?”
Trì Sương bật cười.
Hai người tiếp tục trò chuyện, ở trường đua ngựa chạy một vòng Trình Việt cho nhân viên làm việc mời bọn họ qua ăn cơm,. Sau khi ăn xong, Trình Việt và Dung Khôn ở chỗ này qua đem, Trì Sương nói phải về, tới bên này cưỡi ngựa còn có thể, qua đêm cô chưa từng nghĩ đến, hơn nữa cô không mang thứ gì, nói này là làng du lịch có dự sẵn mấy món mỹ phẩm dưỡng da cũng không phải loại cô thường xài. Thấy sắc trời đã tối, Mạnh Hoài Khiêm không yên tâm để cô lái xe một mình đi trong đêm, thuận miệng đứng dậy tạm biệt hai người bạn tốt rồi đi theo sau lưng Trì Sương rời đi.
Dung Khôn quay đầu, Trình Việt vẫn còn đang cúi đầu nhìn bức hình được gửi đến điện thoại , hứng thú dồi dào nói, “Nhìn đi, đây mới thật sự là con ngựa Ả Rập thuần chủng”.
“Cậu nhìn cậu đầu óc cậu bị ngựa đá.”
Dung Khôn mắng một câu.
-
Mạnh Hoài Khiêm để xe ở nơi nay, nhận lấy chìa khóa mà Trì Sương ném tới. mặc dù hai người có hơn hai tháng không gặp, nhưng khi thói quen được bồi dưỡng cũng không có quên, anh mở cửa xe cho cô, chờ cô ngồi xong mới đóng cửa lại, đi vòng qua bên kia lên xe.
Phải mất hơn hai giờ đồng hồ đi từ trường đua ngựa ở ngoại ô vào thành phố, mặc dù đường không có trở ngại.
Trì Sương bật loa bluetooth và kết nối nó với điện thoại bật nhạc. Chờ ra khỏi đường hầm, cô đột nhiên phát hiện đoạn đường này rất quen, nhìn định vị, nguyên lai còn có một con đường khác đi đến bán đảo Tinh Ngọc, bất chợt cô nổi hứng chỉ huy anh, “Rẽ trái ở phía trước để nhập vào đường chính, tôi muốn ghé thăm bán đảo Tinh Ngọc.”
Mạnh Hoài Khiêm chuyển tay lái, đi bên trái đường, lại hỏi cô,”Đến bên kia có chuyện?”
Đã là chạng vạng, màn đêm bao phủ, đèn đường hai bên đường âm thầm chiếu vào trong buồng xe. Cô gật đầu một cái, thuận miệng nói,” Đi đốt giấy tiền cho người bạn quen từ thuở mới sinh.”
Mạnh Hoài Khiêm không lên tiếng, giữ nguyên trạng thái yên lặng.
Bán đảo Tinh Ngọc cũng cách khá xa trung tâm thành phố, đoạn đường này không hề kẹt xe, xe cô cũng ít, chờ bọn họ đến nơi vừa đúng lúc 7 giờ. Trì Sương xuống xe,một lần nữa trở về nơi này vừa không thấy ngọt ngào cũng không có nửa điểm khổ sở. Cô bước lên thêm, dùng khuôn mặt để mở khóa --- trước khi rời đi cô phải xóa hết mấy thứ này đi, dẫu sao đời này cũng không trở lại.
Mạnh Hoài Khiêm đi sau lưng cô vào phòng.
Biệt thự này hơn một tháng không có người ở, vô cùng trống trải. Trì Sương lên lầu, ở đầu cầu thang quay đầu lại sai bảo anh, “Anh cũng lên đi, có vài món một mình tôi không mang nổi.”
Lúc dọn đi những gì có thể mang đi cô đều cầm đi.
Hai người một trước một sau vào phòng ngủ chính, Trì Sương đi thẳng vào phòng thay đồ, mở tủ quần áo ra, ôm một đống quần áo nhét vào người Mạnh Hoài Khiêm.
Cô biết rằng anh ấy có thoái quen không nghi ngờ cũng không truy hỏi, cô nói cái gì chinh là cái đó. Đến khi anh lại lên lầu lần nữa, chỉ thấy cô đang ở trong phòng lục tung lên, anh đang muốn hỏi cô tìm cái gì thì thấy cô từ trong ngăn kéo lôi ra một cây kéo: “Tìm thấy rồi.”
Một giây kế tiếp, cô giơ sợ dây đỏ kia lên, trong ánh mắt kinh ngạc của anh ấy, vô tình dùng kéo cắt đứt sợi dây.
Cô chính là người như vậy, người khác đều nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô lại bất đồng, đừng nói mười năm, mười tháng, mười ngày cô cũng ngại quá trễ. Cô không kịp đợi tìm được Lương Tiềm, ngay tại đây đem tâm trạng phát tiết ra ngoài. Nếu mọi chuyện trở nên bất hạnh, anh chết trẻ và chỉ yêu cô, nếu anh không thể tha thứ cho cô vì việc nhỏ nhặt này thì đó có còn được gọi là tình yêu không?
Mạnh Hoài Khiêm á khẩu không nói lên lời.
Anh chỉ có thể nhìn cô cắt sợi dây thành đoạn nhỏ, không thể miêu tả là “một mảnh” được nữa.
Trì Sương vén tóc, thở phào một cái, “vật này chính là mê tín dị đoan. Nếu nó hữu dụng, “cô ngước mắt nhìn về Mạnh Hoài Khiêm đã câm lặng, khẽ mỉm cười, “tôi đã cùng Lương Tiềm đính hôn đúng không? Đồ vô dụng có giữ lại cũng chướng mắt.”
Mạnh Hoài Khiêm tiến lên một bước, từ trong tay cô nhận lấy cây kéo, bĩnh tĩnh nói,” Đồ của cô , cô làm chủ.”
“Chuyện của bạn anh thì sao? Anh có thể làm chủ hay không, ví dụ như tôi tặng quà cho anh ta?” Trì Sương mỉm cười hỏi anh.
Anh cũng không thể trả lời vấn đề này.
Nói có thể, còn không biết cô muốn cắt hay đập cái gì.
Nói không thể….
Có thể nói không?
Trì Sương đưa tay, “Đưa bật lửa cho tôi mượn một chút, đừng nói là anh cai thuốc lá không có bật lửa nha, nói bậy lừa gạt tôi thêm lần nữa xem.”
Bật lửa?
Chân mày Mạnh Hoài Khiêm nhảy một cái, có dự cảm không ổn. Dư quang khẽ đảo, liếc thấy bức phát hoặc trên bàn của cô, lại ngưng thần, trầm tư mở miệng, “Mặc dù tôi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà Trì Sương, cô tỉnh táo một chút…”
“Đừng có lảm nhảm nữa, cũng không phải muốn đốt anh.” Trì Sương cắt đứt anh, “Mau đưa cho tôi.”
Mạnh Hoài Khiêm không có cách nào khác, cũng biết hết thảy không thể tráng được, coi như anh không đưa cho cô, cô cũng có biện pháp khác, ví dụ như xé vụn thả vào cống thoái nước. Động tác anh chậm rãi từ túi lấy ra bật lửa kim loại lạnh như băng, còn mang nhiệt độ cơ thể của anh truyền tới tay cô.
Trì Sương cầm lấy bật lửa, cầm lên bản phác họa, đi đến bên ban công, ở ban công còn bày xích đu của hai người họ, lúc cô và Lương Tiềm rảnh rỗi họ sẽ ngồi ở đây tán ngẫu.
Dưới ánh trăng mơ hồ, ban công cũng không có bật đèn, tiếng ken két vang lên lặng lẽ, Trì Sương bật lửa lên, cô không chút lưu luyến đốt một góc bức phác họa, góc bên cuốn lên giống như lá bạch quả cuối thu khô héo. Bức phác họa Lương Tiềm cô từng vẽ dần dần hóa thành tro bụi. Sự yêu kiều thường ngày bất đồng, gò má trắng noãn của cô bị ánh lửa chiếu vào, thời khác này cô an tĩnh dị thường.
Mạnh Hoài Khiêm đứng một bên, chuyên chú nhìn cô.
Có lẽ là ảo giác của anh, giờ phút này cô rõ ràng không nói gì cũng không có rơi lệ nhưng lại yếu ớt.
Anh cân nhắc, muốn mở miệng nhưng lại không biết có thể nói gì. Trước mặt cô, anh luôn vụng về.
“Người đã nằm trong lòng đất.” đôi mắt cô sáng ngời nhìn về phía anh, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, “Dĩ nhiên phải đốt đi thì anh ấy mới nhận được.
Cô làm nhiều quyết định chính xác.
Nếu như Lương Tiềm còn sống như lời tiên đoán của giấc mơ, cô đem từng dấu vết mà anh ta thích nhất đều đốt đi, chẳng lẽ không đúng?
Nếu anh ta thật sự qua đời rồi, vậy lễ vật anh ta thích nhất này dĩ nhiên cũng phải đốt cho hắn, ở trong lòng đất anh ta nhận được mới tiếp tục coi nó như bảo bối.
Mạnh Hoài Khiêm thật không hiểu rõ ràng cảm xúc của cô.
Đứng ở đây, anh nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, nhìn cô đang tiến về phía anh, duyên dáng yêu kiều, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt lãnh đạm.
Hô hấp của anh trở lên chậm chạp.
Người huấn luyện đã sớm phục hồi tinh thần, chạy tới kéo dây cương ngựa, theo thói quen và chức trách đưa tay đỡ cô xuống, để cho cô một điểm tựa leo xuống yên ngựa.
Nhưng lại có một cánh tay vượt qua anh ta.
Trì Sương vốn muốn người huấn luyện đỡ cô, ai biết người nào đấy lại giành trước, cô muốn từ chối nhưng đã không kịp, trừ khi cô muốn từ trên cao ngã xuống bể đầu chảy máu. Cánh tay Mạnh Hoài Khiêm căng thẳng, tăng theo lực đạo, dễ dàng đỡ cô xuống ngựa ___ lực cánh tay của người hàng năm luôn ngồi trong phòng làm việc làm người ta thán phục.
Trì Sương an toàn tiếp đất, anh cũng coi như tự biết mình, cô còn chưa kịp ngửi thấy hơi thở của anh có lẫn mùi thuốc lá theo thói quen không thì anh ta đã lùi nửa bước.
Người huấn luyện hiểu ý, rất có ánh mắt lặng lẽ đi đến một hướng khác.
Trì Sương không muốn để ý đến Mạnh Hoài Khiêm, kéo dây cương, đưa tay sờ bụng ngựa, cố ý giả bận bịu, chính là không muốn nhìn anh.
Mạnh Hoài Khiêm đứng ở đầu con ngựa, luôn chú ý đến tình huống trước mặt, mặc dù ngựa ở trường đua ngựa đã được thuần hóa, cô có thể ở gần ngựa như vậy, anh vẫn không thể không chú ý.
“… Cô biết cưỡi ngựa?” Mạnh Hoài Khiêm ở trước mặt cô luôn là người nghèo vốn từ, đứng một lúc mới nói được câu nhạt nhẽo như vậy.
Trì Sương miễn cưỡng lườm anh một cái, “Sếp Mạnh là người nhiều việc nha, trước đó không phải là nói đã xem bộ phim năm ngoái tôi diễn , còn xem đến tập thứ mười, thậm chí còn đưa ra lời đánh giá vô cùng sắc bén sao? Làm sao không nhớ trước tập thứ mười tôi đã cưỡi ngựa?”
Mạnh Hoài Khiêm: “Tôi cho là thế thân.”
Thấy Trì Sương không nói lời nào, chỉ chuyên chú sờ ngựa, động tác rất ôn nhu, một chút lại một chút.
Anh từ đầu ngựa tiến hai bước về phía cô, rốt cuộc không nhịn được, nắm lấy dây cương trong tay cô, âm thanh trầm thấp nói:” Vẫn nên để cho tôi dắt đi.”
Trì Sương đi theo anh.
“Lần đó là tôi sai”. Sau một lúc yên lặng, Mạnh Hoài Khiêm chủ động nhắc về buổi tối hai tháng trước, “Rất nhiều việc tôi muốn nói cho cô biết nhưng sợ cô không nguyện ý nghe, đều là tôi sai, có người nói với tôi, A Tiềm có lẽ không muốn tôi dùng phương thức như vậy…” anh dừng lại, “chiếu cố cô.”
“Bây giờ tôi cũng nghĩ rõ ràng, vô luận cậu ấy có nguyện ý hay không muốn, chuyện tôi phải làm, tôi sẽ làm tất cả.”
Trì Sương ngẩn người, động tác trên tay cũng dần dần chậm lại, như lâm vào trầm tư.
“Nói tóm lại là tôi sai.”
“Bây giờ anh đang nhận sai sao?” Trì Sương rốt cuộc cũng xoay người lại, mắt nhìn thẳng vào anh, nghiền ngẫm hỏi.
Mạnh Hoài Khiêm đưa mắt nhìn cô.
Trì Sương không đợi anh trả lời”Đúng” hoặc “Không phải, cô đã hào phóng thản nhiên gật đầu một cái, hất cằm lên, mặt đầy kiêu căng, khoan hồng độ lượng nói,” Vậy cũng tốt, Mạnh Hoài Khiêm , tôi tha thứ cho anh.”
Chương 25.
Phong cảnh trường đua ngựa xinh đẹp, thời tiết cũng nắng đẹp.
Trời đông giá rét có thời tiết như vậy vô cùng dễ chịu, ngay cả Trì Sương cũng thoải mái nheo mắt đắm chìm dưới ánh mặt trời.
Mạnh Hoài Khiêm vốn chuẩn bị rất nhiều lời nói giờ phút này đều vô dụng, nghe cô dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, anh khó nén sự kinh ngạc, không chớp mắt nhìn cô --- cô có phải là người mềm lòng không, trước mắt anh không xác định được, nhưng trong miệng cô chưa bao giờ tha thứ cho người khác.
Trì Sương hơi hí mắt nhìn anh qua kẽ hở, “Thật ra cũng chả có gì phải nói xin lỗi cả. Sếp Mạnh đây là người luôn bận rộn nha, nào có ở không đâu mà hai ba ngày lại đi giao đồ ăn cho người khác chứ?”
Nghe lời nói châm chọc của cô, Mạnh Hoài Khiêm ngược lại thở phào nhẹ nhóm. Lúc này mới đúng là Trì Sương.
“Điều đó không đúng.” Anh nói.
Lúc ấy anh như đang cầm một củ khoai nóng hổi vậy, chỉ muốn nhanh chóng buông xuống. Không có cân nhắc cảm thụ của cô.
Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn không hối hận.
Trì Sương dửng dung vẫy tay, lý trí nói, “Được, đời người nên hạn chế nói lời xin lỗi, đừng ở đây nói hết. Mạnh Hoài Khiêm, chúng ta coi như huề nhau đi, trước kia tôi không biết chân tướng sự việc, đối với anh có thái độ không tốt____”
Cô vốn muốn nói lời thông cảm lẫn nhau, nhưng lời đến chỗ này lại lộ nguyên hình, trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận nói ,”Bất quá đây là anh sai sao? Không phải, ai là người không để cho tôi chân tướng sự việc , là anh nha, ai nói anh gạt tôi làm chi? Anh đang đóng vai chú rể câm à?”
Mạnh Hoài Khiêm yên lặng không tranh cãi với cô.
“Tại sao tôi có thái độ không tốt với anh, trong lòng anh không tự biết sao? Có điều tôi lười cùng anh so đo.” Cô nói,”Tóm lại, tôi nhượng bộ, tôi chủ động cho anh một bước, nói huề nhau, nhưng rốt cuộc là lỗi của ai trong lòng người đó tự biết.”
“Là tôi sai.”
Trì Sương không khỏi cảm thán cô quả thực có lòng khoan dung, nhìn xem, cô đối với anh ta có bao nhiêu khoan dung.
Mạnh Hoài Khiêm thấy cô lại không nói, chủ động nói, “Còn muốn cưỡi ngựa không?”
Trì Sương ừ một tiếng, nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi anh thân sĩ nâng đỡ cô leo lên lưng ngựa. Mạnh Hoài Khiêm kéo dây cương, ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Nếu không tôi mang cô đi một vòng?”
“Được rồi, phơi nắng cũng tốt.”
Gió nhẹ phơ phất, thổi lên má cô một chút cũng không lạnh.
Trì Sương thở ra một hơi, nhìn anh không nói lời nào dắt ngựa. Trong giấc mơ kia của cô, Mạnh Hoài Khiêm tựa hồ chỉ là phông nền, cô biết mình không nên có nhiều mong đợi với anh, dẫu sao ở trong lòng anh, Lương Tiềm mới là người bạn thân thiết có hơn hai mươi năm tình bạn. Anh ấy chiếu cô cô, nhẫn nại với cô cũng chỉ vì Lương Tiềm, nhưng vào giờ phút này, cô không nhịn được suy nghĩ, nếu anh ta là bạn tốt của Lương Tiềm, anh ta cũng sẽ xuất hiện trong hôn lễ sao?
Chẳng lẽ anh ta cũng cảm thấy Lương Tiềm làm như vậy là đúng sao?
Mạnh Hoài Khiêm có thể cảm nhận được ánh mắt của Trì Sương dừng trên người anh. Trường đua ngựa có một người cưỡi ngựa xinh đẹp tuyệt trần, tiếng vó ngựa không dứt, trời cao mây trắng, thần kinh căng thẳng lại buông lỏng, một buổi trưa như vậy làm anh cũng thoái mái.
“Anh cùng Lương Tiềm nhận biết bao lâu rồi.?”
Trì Sương không nhịn được hỏi, dù sao cũng không có vấn đề gì, không ngại cùng anh tán ngẫu.
Ba giây qua mà Mạnh Hoài Khiêm vẫn chưa trả lời, cô lại nói, “Câu hỏi này khó trả lời sao?”
“Tính từ khi có trí nhớ, cũng không sai biệt lắm từ khi còn chưa có trí nhớ.” Anh đáp.
“ Hai người sinh cùng phòng sinh phải không?” Trì Sương trêu trọc anh.
“Không phải”. anh nói, “Mẹ tôi cùng dì Tôn chính là mẹ của A Tiềm là bạn học cao trung.”
“Hiểu rồi.” Trì Sương lại cảm khái, “Tôi cùng Thi Vũ quen nhau từ lúc mới sinh, thậm chí còn chụp ảnh chung trong suốt 100 ngày sau sinh.”
Cô đột nhiên hiểu được. Vô luận Mạnh Hoài Khiêm ở trong câu chuyện kia có nghĩ như thế nào cũng không trọng yếu. Chuyện giống như vậy phát sinh trên người cô, Thi Vũ nhất định sẽ vô điều kiện đứng về phía cô. Nhưng mà nhân phẩm của Thi Vũ nhất định bỏ rơi những người đàn ông này mấy con phố không chừng, Thi Vũ dù có đứng về phía cô vẫn nhất định sẽ nói với cô, cậu làm như vậy là không đúng.
“Hỏi cái này làm gì?”
Trì Sương lắc đầu một cái, “Nhàm chán nha, tra hỏi hộ khẩu gia đình có được hay không?”
Trì Sương bật cười.
Hai người tiếp tục trò chuyện, ở trường đua ngựa chạy một vòng Trình Việt cho nhân viên làm việc mời bọn họ qua ăn cơm,. Sau khi ăn xong, Trình Việt và Dung Khôn ở chỗ này qua đem, Trì Sương nói phải về, tới bên này cưỡi ngựa còn có thể, qua đêm cô chưa từng nghĩ đến, hơn nữa cô không mang thứ gì, nói này là làng du lịch có dự sẵn mấy món mỹ phẩm dưỡng da cũng không phải loại cô thường xài. Thấy sắc trời đã tối, Mạnh Hoài Khiêm không yên tâm để cô lái xe một mình đi trong đêm, thuận miệng đứng dậy tạm biệt hai người bạn tốt rồi đi theo sau lưng Trì Sương rời đi.
Dung Khôn quay đầu, Trình Việt vẫn còn đang cúi đầu nhìn bức hình được gửi đến điện thoại , hứng thú dồi dào nói, “Nhìn đi, đây mới thật sự là con ngựa Ả Rập thuần chủng”.
“Cậu nhìn cậu đầu óc cậu bị ngựa đá.”
Dung Khôn mắng một câu.
-
Mạnh Hoài Khiêm để xe ở nơi nay, nhận lấy chìa khóa mà Trì Sương ném tới. mặc dù hai người có hơn hai tháng không gặp, nhưng khi thói quen được bồi dưỡng cũng không có quên, anh mở cửa xe cho cô, chờ cô ngồi xong mới đóng cửa lại, đi vòng qua bên kia lên xe.
Phải mất hơn hai giờ đồng hồ đi từ trường đua ngựa ở ngoại ô vào thành phố, mặc dù đường không có trở ngại.
Trì Sương bật loa bluetooth và kết nối nó với điện thoại bật nhạc. Chờ ra khỏi đường hầm, cô đột nhiên phát hiện đoạn đường này rất quen, nhìn định vị, nguyên lai còn có một con đường khác đi đến bán đảo Tinh Ngọc, bất chợt cô nổi hứng chỉ huy anh, “Rẽ trái ở phía trước để nhập vào đường chính, tôi muốn ghé thăm bán đảo Tinh Ngọc.”
Mạnh Hoài Khiêm chuyển tay lái, đi bên trái đường, lại hỏi cô,”Đến bên kia có chuyện?”
Đã là chạng vạng, màn đêm bao phủ, đèn đường hai bên đường âm thầm chiếu vào trong buồng xe. Cô gật đầu một cái, thuận miệng nói,” Đi đốt giấy tiền cho người bạn quen từ thuở mới sinh.”
Mạnh Hoài Khiêm không lên tiếng, giữ nguyên trạng thái yên lặng.
Bán đảo Tinh Ngọc cũng cách khá xa trung tâm thành phố, đoạn đường này không hề kẹt xe, xe cô cũng ít, chờ bọn họ đến nơi vừa đúng lúc 7 giờ. Trì Sương xuống xe,một lần nữa trở về nơi này vừa không thấy ngọt ngào cũng không có nửa điểm khổ sở. Cô bước lên thêm, dùng khuôn mặt để mở khóa --- trước khi rời đi cô phải xóa hết mấy thứ này đi, dẫu sao đời này cũng không trở lại.
Mạnh Hoài Khiêm đi sau lưng cô vào phòng.
Biệt thự này hơn một tháng không có người ở, vô cùng trống trải. Trì Sương lên lầu, ở đầu cầu thang quay đầu lại sai bảo anh, “Anh cũng lên đi, có vài món một mình tôi không mang nổi.”
Lúc dọn đi những gì có thể mang đi cô đều cầm đi.
Hai người một trước một sau vào phòng ngủ chính, Trì Sương đi thẳng vào phòng thay đồ, mở tủ quần áo ra, ôm một đống quần áo nhét vào người Mạnh Hoài Khiêm.
Cô biết rằng anh ấy có thoái quen không nghi ngờ cũng không truy hỏi, cô nói cái gì chinh là cái đó. Đến khi anh lại lên lầu lần nữa, chỉ thấy cô đang ở trong phòng lục tung lên, anh đang muốn hỏi cô tìm cái gì thì thấy cô từ trong ngăn kéo lôi ra một cây kéo: “Tìm thấy rồi.”
Một giây kế tiếp, cô giơ sợ dây đỏ kia lên, trong ánh mắt kinh ngạc của anh ấy, vô tình dùng kéo cắt đứt sợi dây.
Cô chính là người như vậy, người khác đều nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô lại bất đồng, đừng nói mười năm, mười tháng, mười ngày cô cũng ngại quá trễ. Cô không kịp đợi tìm được Lương Tiềm, ngay tại đây đem tâm trạng phát tiết ra ngoài. Nếu mọi chuyện trở nên bất hạnh, anh chết trẻ và chỉ yêu cô, nếu anh không thể tha thứ cho cô vì việc nhỏ nhặt này thì đó có còn được gọi là tình yêu không?
Mạnh Hoài Khiêm á khẩu không nói lên lời.
Anh chỉ có thể nhìn cô cắt sợi dây thành đoạn nhỏ, không thể miêu tả là “một mảnh” được nữa.
Trì Sương vén tóc, thở phào một cái, “vật này chính là mê tín dị đoan. Nếu nó hữu dụng, “cô ngước mắt nhìn về Mạnh Hoài Khiêm đã câm lặng, khẽ mỉm cười, “tôi đã cùng Lương Tiềm đính hôn đúng không? Đồ vô dụng có giữ lại cũng chướng mắt.”
Mạnh Hoài Khiêm tiến lên một bước, từ trong tay cô nhận lấy cây kéo, bĩnh tĩnh nói,” Đồ của cô , cô làm chủ.”
“Chuyện của bạn anh thì sao? Anh có thể làm chủ hay không, ví dụ như tôi tặng quà cho anh ta?” Trì Sương mỉm cười hỏi anh.
Anh cũng không thể trả lời vấn đề này.
Nói có thể, còn không biết cô muốn cắt hay đập cái gì.
Nói không thể….
Có thể nói không?
Trì Sương đưa tay, “Đưa bật lửa cho tôi mượn một chút, đừng nói là anh cai thuốc lá không có bật lửa nha, nói bậy lừa gạt tôi thêm lần nữa xem.”
Bật lửa?
Chân mày Mạnh Hoài Khiêm nhảy một cái, có dự cảm không ổn. Dư quang khẽ đảo, liếc thấy bức phát hoặc trên bàn của cô, lại ngưng thần, trầm tư mở miệng, “Mặc dù tôi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà Trì Sương, cô tỉnh táo một chút…”
“Đừng có lảm nhảm nữa, cũng không phải muốn đốt anh.” Trì Sương cắt đứt anh, “Mau đưa cho tôi.”
Mạnh Hoài Khiêm không có cách nào khác, cũng biết hết thảy không thể tráng được, coi như anh không đưa cho cô, cô cũng có biện pháp khác, ví dụ như xé vụn thả vào cống thoái nước. Động tác anh chậm rãi từ túi lấy ra bật lửa kim loại lạnh như băng, còn mang nhiệt độ cơ thể của anh truyền tới tay cô.
Trì Sương cầm lấy bật lửa, cầm lên bản phác họa, đi đến bên ban công, ở ban công còn bày xích đu của hai người họ, lúc cô và Lương Tiềm rảnh rỗi họ sẽ ngồi ở đây tán ngẫu.
Dưới ánh trăng mơ hồ, ban công cũng không có bật đèn, tiếng ken két vang lên lặng lẽ, Trì Sương bật lửa lên, cô không chút lưu luyến đốt một góc bức phác họa, góc bên cuốn lên giống như lá bạch quả cuối thu khô héo. Bức phác họa Lương Tiềm cô từng vẽ dần dần hóa thành tro bụi. Sự yêu kiều thường ngày bất đồng, gò má trắng noãn của cô bị ánh lửa chiếu vào, thời khác này cô an tĩnh dị thường.
Mạnh Hoài Khiêm đứng một bên, chuyên chú nhìn cô.
Có lẽ là ảo giác của anh, giờ phút này cô rõ ràng không nói gì cũng không có rơi lệ nhưng lại yếu ớt.
Anh cân nhắc, muốn mở miệng nhưng lại không biết có thể nói gì. Trước mặt cô, anh luôn vụng về.
“Người đã nằm trong lòng đất.” đôi mắt cô sáng ngời nhìn về phía anh, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, “Dĩ nhiên phải đốt đi thì anh ấy mới nhận được.
Cô làm nhiều quyết định chính xác.
Nếu như Lương Tiềm còn sống như lời tiên đoán của giấc mơ, cô đem từng dấu vết mà anh ta thích nhất đều đốt đi, chẳng lẽ không đúng?
Nếu anh ta thật sự qua đời rồi, vậy lễ vật anh ta thích nhất này dĩ nhiên cũng phải đốt cho hắn, ở trong lòng đất anh ta nhận được mới tiếp tục coi nó như bảo bối.
Mạnh Hoài Khiêm thật không hiểu rõ ràng cảm xúc của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.